Thượng Ngươn Kiếm Pháp - Chương 16: Mỹ nữ đa tình
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
150


Thượng Ngươn Kiếm Pháp


Chương 16: Mỹ nữ đa tình



– Quán chủ!

Gã quán chủ bước ra bàn, khúm núm nói:

– Thiếu gia dùng chi?

Thiên Hải nhìn lên:

– Quán chủ dọn cho tại hạ một bầu rượu hai cân, cùng chút thức ăn.

– Dạ. Thiếu gia chờ tiểu nhân một chút.

Gã quán chủ có dáng đi khòm khòm quay vào trong. Một lúc sau, bưng ra bày lên bàn Thiên Hải bầu rượu hai cân và dĩa đậu phụ, gã giả lả nói:

– Ðây là món “Kim ngọc mãn đường” độc nhất vô nhị, chỉ có Ở tửu quán của tiểu nhân Thiên Hải nhìn đĩa đậu phụ chiên, khẽ gật đầu.

– Quán chủ đúng là một đầu bếp khéo tay. Chỉ ngửi mùi thơm của những đĩa đậu phụ tại hạ đã biết ngay chúng rất ngon. Tên của thức ăn, quán chủ đặt cũng rất hay.

– Ða tạ thiếu gia đã khen tặng.

Gã quán chủ xá Thiên Hải rồi trở bộ bước vào trong, cùng lúc đó có bốn gã kiếm thủ từ ngoài bước vào tửu điếm. Bốn gã đó đều vận cùng một thứ võ phục màu chàm, vạt áo thêu hai lưỡi kiếm gác chéo vào nhau.

Bốn gã chọn chiếc bàn bên cạnh Thiên Hải rồi gọi thức ăn cùng vò rượu năm cân.

Thiên Hải không khỏi tò mò khi hình hai lưỡi kiếm gác chéo nhau đập vào mắt chàng. Thiên Hải bất giác lắng nghe bốn gã đó ngồi ngay sau lưng mình lên tiếng.

– Ðại ca có tin lời thiên hạ đồn đãi, trên võ lâm vừa mới xuất hiện một tên kiếm khách siêu phàm không?

Thiên Hải chau mày nghĩ thầm:

“Hẳn là gã này đang kháo chuyện mình. .

Thiên Hải nghĩ đến đó, thì gã có râu quai nón rậm rạp vừa bưng chén rượu, vừa khệnh khạng nói:

– Chẳng qua thiên hạ thấy tôm tưởng là rồng, chứ làm gì có thứ kiếm pháp băm người trên đời này.

Y dốc chén rượu vào miệng rồi nói tiếp:

– Nếu có thứ kiếm pháp kia thì đại ca sẽ bắt gã tiểu tử đó phải truyền thụ lại cho Tứ tú Thiên gia.

Nghe gã đại hán có hàm râu quai nón tự xưng là Tứ tú Thiên gia, gã quán chủ giật mình.

Gã quán chủ nhìn Tứ tú Thiên gia không chớp mắt, trong khi Tứ tú Thiên gia vẫn không ngừng kháo chuyện với nhau.

Gã quán chủ ôm vò rượu năm cân đến bên Tứ tú Thiên gia. Y giả lả nói:

– Tiểu nhân mạn phép hỏi bốn vị đại ca…

Gã có hàm râu quai nón nhìn gã quán chủ:

– Ngươi muốn hỏi gì?

– Tiểu nhân mạn phép hỏi bốn vị đây có phải là Tứ tú Thiên gia?

Gã có râu quai nón gật đầu:

– Ðúng! Ngươi có chuyện gì cần nói với Tứ tú Thiên gia không?

Gã chủ quán cười, giả lả nói:

– Tiểu nhân xin mạn phép hỏi vị nào là Trang Tiểu Kiêu?

Gã có râu quai nón vỗ ngực mình:

– Trang Tiểu Kiêu chính là mỗ đây.

– Hóa ra là túc hạ.

Trang Tiểu Kiêu hất mặt:

– Ngươi có điều gì muốn nói với Trang mỗ?

– Tiểu nhân kính tặng túc hạ vò rượu năm cân này.

Trang Tiểu Kiêu bật cười sang sảng. Y vừa cười vừa gật đầu nói:

– Tốt lắm, tốt lắm. Ngươi biết Trang mỗ, tặng cho Trang mỗ một vò rượu như thế này, chứng tỏ ngươi biết nhìn người.

Trang Tiểu Kiêu với tay ôm vò rượu mở nắp.

Gã chủ quán nhìn Trang Tiểu Kiêu chằm chằm.

Gã Trang Tiểu Kiêu bất giác nhìn lại gã chủ quán, đôi chân mày rậm rịt của gã thoạt nhíu lại – Ngươi tặng cho Trang mỗ bầu rượu này?

– Nghe tiếng đại hiệp nên tiểu nhân mới tặng bầu rượu Trung Nguyên nhất tửu Thiệu nữ nhi hồng.

Trang Tiểu Kiêu nhướn mày:

– Ngươi nghe tiếng Trang mỗ thế nào?

Gã chủ quán khúm núm nói:

– Tiểu nhân chỉ nghe thiên hạ đồn đãi Trang Tiểu Kiêu là bậc cao nhân đại hiệp cứu nhân độ thế.

Nghe gã chủ quán thốt ra câu này, đáng ra Trang Tiểu Kiêu phải đắc ý mới đúng, nhưng ngược lại gã sa sầm mặt, đập tay xuống bàn.

– Tên tiểu nhân kia muốn gì? Ngươi đang bỡn cợt với ta đó à?

Gã quán chủ khúm núm nói:

– Tiểu nhân đâu dám bỡn cợt với Trang đại hiệp. Vừa nghe người đây là Trang đại hiệp, tiểu nhân đã nao nao Ở trong lòng.

Trang tiểu Kiêu chau mày:

– Ngươi nói vậy có ý gì?

Gã chủ quán điềm đạm hỏi:

– Trang đại hiệp còn nhớ chuyện xảy ra cách đây một năm không? Vào một đêm mưa rất to đó.

Trang Tiểu Kiêu từ từ đứng lên:

– Ta nhìn mặt ngươi thấy quen quen.

– Trang đại hiệp ráng nhớ lại xem.

Trang tiểu Kiêu cau mày:

– Hình như ngươi là… ngươi là Mạc Kình?

Gã chủ quán khe khẽ gật đầu:

– Trang đại hiệp nhớ không lầm, tiểu nhân đây chính là Mạc Kình.

Trang Tiểu Kiêu bật đứng lên, sửng sốt nói:

– Mạc Kình! Ngươi vẫn còn sống à?

Ba người huynh đệ của Tiểu Kiêu quay nhìn Mạc Kình bằng ánh mắt dò xét.

Mạc Kình vẫn giữ vẻ khúm núm nói:

– Không giấu gì Trang đại hiệp, Mạc Kình lập tửu quán, cốt để tìm Trang đại hiệp Ở đâu mà thôi.

– Ngươi có ý định trả thù?

Mạc Kình thản nhiên gật đầu.

– Dạ, tiểu nhân sống chỉ độc một ý niệm đó. Cách đây một năm, Trang đại hiệp đã đến tửu quán của tại hạ, cướp đi người vợ yêu của Mạc Kình. Trang đại hiệp có biết Mạc Kình này đau khổ như thế nào không?

Trang Tiểu Kiêu cất tiếng cười sằng sặc. Y vừa cười vừa nói:

– Kẻ đáng trách chính là ngươi đó.

– Sao lại là Mạc Kình?

– Trách ngươi, vì ngươi không biết giữ nương tử của mình. Ả quá lẳng lơ nên Trang mỗ mới mượn ngủ qua đêm.

– Hằng Hằng không phải là người như vậy. Chẳng qua Trang đại hiệp bức hiếp nàng.

Trang tiểu Kiêu ngửa mặt cười sằng sặc.

– Trang mỗ nghĩ ngươi có mắt mà như mù đó.

Y cười khảy:

– Mạc Kình! Giờ ngươi muốn trả thù Trang mỗ ư? Ðáng lý ra, ngươi phải mang ơn Trang mỗ mới đúng, thế mà ngược lại. Ngươi nên tìm cho mình một ý trung nhân khác đi, còn nương tử của ngươi thì hẳn đã nâng khăn sửa túi cho tên tiểu tử Chu Thiên Hải roi.

Nghe Trang Tiểu Kiêu nói câu này, Thiên Hải cau mày. Chàng nghĩ thầm.

“Thì ra gã chủ quán này là hôn phu của ả Hằng Hằng, ái thiếp của trại chủ Hắc Kỳ Lân Lương Thế Lượm. Trang Tiểu Kiêu nói không sai. Không biết gã Mạc Kình này có tin hay không?” Trong khi Thiên Hải nghĩ thì Trang Tiểu Kiêu đặt tay vào đốc ngọn khoái đao.

– Mạc Kình! Ngươi đã có ý muốn trả thù Trang mỗ thì hay nhất Trang mỗ tống tiễn ngươi đi trước vậy.

Trang Tiểu Kiêu rút ngọn khoái đao ra khỏi vỏ. Ðộng tác của gã thật nhanh, nhưng nếu so với động tác của Mạc Kình thì còn quá chậm. Chậm đến độ đao chưa kịp ra khỏi vỏ thì tay của Trang Tiểu Kiêu đã rơi ra khỏi bờ vai gã rồi.

Trên tay Mạc Kình là con dao thái thịt bén ngót. Gã nhìn Trang Tiểu Kiêu:

– Giờ thì Mạc Kình chặt đến cái đầu của Trang đại hiệp đây.

Bị chặt đứt cánh tay, Trang Tiểu Kiêu xây xẩm mặt mày. Y rống lên lồng lộng:

– Trang mỗ bị mất tay rồi! Mất tay rồi!

Lời như còn đọng trên miệng Trang Tiểu Kiêu thì con dao thái thịt của Mạc Kình đã lìa ngang với tốc độ cực kỳ nhanh. Nhanh đến độ ba người em kết nghĩa của họ Trang chẳng có phản ứng gì để kịp cứu lấy cái mạng của Trang Tiểu Kiêu.

Con dao thái thịt cắt ngang qua cổ Trang Tiểu Kiêu như thể phạt ngang đọt chuối.

Thủ cấp của Trang Tiểu Kiêu rơi khỏi cổ lăn lông lốc dưới sàn tửu quán.

Cái chết của họ Trang những tưởng sẽ khiến cho Mạc Kình dịu xuống, nhưng ngược lại, gã càng say máu hơn.

Thiên Hải quát lớn:

– Túc hạ dừng tay!

Mạc Kình toan dụng con dao thái thịt lia tiếp những người còn lại trong Tứ tú Thiên gia, nghe tiếng quát của Thiên Hải buộc thu tay dao.

Thiên Hải thở phào ra một tiếng khi Mạc Kình thu lại tay dao. Thiên Hải chưa kịp nói thì mấy gã huynh đệ kết nghĩa với Trang Tiểu Kiêu đồng loạt rút khoái đao, hượm sẵn.

Ba gã đó nhìn Mạc Kình gần như không chớp mắt.

Gã cao lớn nhất nói:

– Mạc Kình! Ngươi phải trả nợ máu cho huynh đệ Tứ tú Thiên gia.

Gã vừa nói xong, vung khoái đao chém bổ tới Mạc Kình. Thế đao của gã thật mãnh liệt, nhưng chỉ một cái lắc vai, Mạc Kình đã thi triển bộ pháp thần kỳ tránh khỏi. Ðôi cước pháp của Mạc Kình như thể lướt trên mặt đất, nhanh không thể tưởng. Với bộ pháp quỷ dị vô thường, y dễ dàng né tránh ngọn đao của gã huynh đệ với Trang Tiểu Kiêu.

Con dao thái thịt lại lia ngang, phạt thẳng qua cần cổ gã đó.

Thủ cấp của gã kia lại rơi xuống đất, khi Thiên Hải vẫn trố mắt nhìn.

Hai gã còn lại biến hẳn sắc mặt, thối lùi ba bộ.

Mạc Kình nhìn hai gã đó:

– Ðến lượt hai ngươi.

Gã toan thi triển những thế đao quái gở thì Thiên Hải lại thét lên:

– Túc hạ dừng tay, nếu muốn biết Hằng Hằng đang Ở đâu.

Nghe Thiên Hải thét như vậy, Mạc Kình nhanh chóng thu lưỡi dao thái thịt. Thiên Hải nhìn lại thấy lưỡi dao thái thịt của Mạc Kình chẳng hề dính một chút máu nào, dù vừa mới tiện đứt hai chiếc thủ cấp, chưa kịp rửa.

Mạc Kình nhìn Thiên Hải, hỏi:

– công tử vừa nói gì?

Thiên Hải nhìn hai gã huynh đệ của Trang Tiểu Kiêu:

– Hai vị có thể đưa xác những huynh đệ kia rời khỏi đây.

Hai gã kia lấm lét nhìn Mạc Kình.

Thiên Hải quay lại nhìn Mạc Kình nói:

– Tại hạ là Chu Thiên Hải.

Mạc Kình nhìn sững chàng:

– Chu Thiên Hải?

Thiên Hải gật đầu:

– Tại hạ biết khá rõ về Hằng Hằng, nương tử của túc hạ.

– Biết Hằng Hằng ư?

Thiên Hải gật đầu, không vội nói. Thiên Hải chờ cho hai gã kia đưa xác Trang Tiểu Kiêu và gã đồng bọn rời tửu quán, rồi mới ngồi trở lại ghế, nhìn Mạc Kình:

– Hằng Hằng của Mạc huynh là một mỹ nữ vóc người nhỏ nhắn, tiếng cười thánh thót, mày ngài mắt phượng, trên khóe môi có điểm một nốt ruồi đúng không?

Mạc Kình chống tay lên bàn chồm tới:

– Ðúng rồi, đúng rồi, nàng đang Ở đâu?

Thiên Hải chuốc rượu ra chén, nhìn Mạc Kình hỏi:

– Chuyện đã xảy ra như thế nào khiến cho Mạc huynh mất vị nương tử yêu dấu?

Buông một tiếng thở dài, Mạc Kình nói:

– Câu chuyện đó tại hạ đã ấp ủ một năm nay, không thể nào quên được.

Thiên Hải đẩy chén rượu về phía Mạc Kình. Gã thản nhiên bưng chén rượu uống cạn Thấy Mạc Kình uống rượu, Thiên Hải nghĩ thầm:

“Y đúng là một người điên vì tình.” Ðặt chén rượu xuống bàn, Mạc Kình nhìn Thiên Hải chậm rãi nói:

– Trước đây một năm, Mạc mỗ có việc phải đi xa đến Trường An, khi quay về thì được bức thư này…

Y lay vạt áo, xé lớp ra lấy bức thư đưa cho Thiên Hải.

– Tại hạ từ Trường An quay về thì chỉ nhận được bức thư này, còn Hằng Hằng thì đã bị gã Trang tiểu Kiêu đưa đi rồi.

Thiên Hải mở bức thư ra đọc nhẩm.

“Mạc tướng công.

Khi tướng công quay lại thì Hằng Hằng đã đi xa rồi. Ðây có lẽ là số phận mà ông trời buộc muội phải xa huynh. Muội rất đau khổ khi hạ bút lưu thư lại cho huynh. Tấm thân trong trắng của muội đã bị Trang Tiểu Kiêu đại hiệp cướp đoạt vào một đêm mưa khi huynh không Ở nhà. Hằng Hằng không dám gặp huynh nữa đâu. Luuwu lại những dòng lưu bút này, Hằng Hằng luôn nhớ đến huynh. Nhưng huynh đừng đi tìm Hằng Hằng, cứ xem như muội đã chết. CÓ gặp thì muội cũng không thể nào dám nhìn huynh.

Tình của chúng ta đến đây đã hết, Hằng Hằng chỉ còn biết trách ông tạo mà thôi.

Hằng Hằng kính bút Mạc huynh bảo trọng. .

Thiên Hải gấp thư đưa lại cho Mạc Kình. Gã đón bức thư, chậm rãi nói:

– Mạc mỗ và Hằng Hằng nương tử như cây liền cành, chim liền cánh, chỉ tại gã Trang Tiểu Kiêu mà Mạc mỗ và Hằng Hằng phải chia lìa nhau, mỗi người một phương. Chính vì thế mà Mạc mỗ ôm hận, lưu lại tửu quán này, nhất định tìm cho được Trang Tiểu Kiêu để trả hận.

– Sao Mạc huynh không đi tìm nương tử?

– Mạc mỗ biết nàng Ở đâu mà tìm? Nhưng giờ ta đã gặp được tiểu huynh đệ, Trang Tiểu Kiêu nói tiểu huynh đệ biết Hằng Hằng đang Ở đâu?

Thiên Hải gật đầu. Bưng cả vò rượu tu luôn một ngụm dài rồi đặt xuống trước mặt mình, Thiên Hải ôn nhu hỏi:

– Huynh tin vào những dòng bút trên mà Hằng Hằng để lại chứ?

Mạc Kình gật đầu:

– Ta tin nàng.

– Huynh tin?

Mạc Kình gật đầu.

Thiên Hải bưng vò rượu, nghĩ thầm:

“Gã Mạc Kình này đúng là kẻ ngu muội vì tình. Nếu như gã tận mắt thấy ả Hằng Hằng đú đa đú đởn với trại chủ Hắc Kỳ Lân Lương Thế Lượm, không biết gã còn tin vào dòng bút tự gian trá kia không? .

Nhìn Mạc Kình, Thiên Hải nghĩ tiếp:

“Mình có nên nói sự thật cho gã biết không nhỉ? Không khéo nói ra sự thật thì gã lại xem mình chẳng khác gì Trang Tiểu Kiêu.” Ý niệm đó khiến Thiên Hải lắc đầu.

Cái lắc đầu của chàng khiến Mạc Kình lo lắng. Y cầm chén rượu mà tay cứ run bần bật. Y ngập ngừng hỏi:

– Tiểu huynh đệ đã thấy Hằng Hằng nương tử, vậy xin hỏi giờ Hằng Hằng ra sao?

Nàng có bị gì không? Nàng đang Ở đâu? Tiểu huynh đệ hãy nói cho Mạc mỗ biết đi.

Thiên Hải tu thêm một ngụm rượu nữa, rồi từ tốn nói:

– Tại hạ may mắn lên Ðoạn Hồn nhai và gặp được Hằng Hằng phu nhân.

– Nàng ra sao?

Thiên Hải gật đầu:

– BỘ Mạc huynh yêu thương Hằng Hằng lắm ư?

– Trên đời này Mạc mỗ chỉ có mỗi mình nàng thôi.

– Thế trong thời gian không có Hằng Hằng bên cạnh, Mạc huynh chẳng tìm được một trang giai nhân nào khỏa lấp chỗ trống của Hằng Hằng à?

– Trong đời Mạc mỗ chỉ có mỗi một Hằng Hằng mà thôi.

– Huynh đúng là kẻ chung tình hiếm có trên đời này.

– Thế tiểu huynh đệ cho ta biết, Hằng Hằng giờ ra sao rồi?

Thiên Hải đặt bầu rượu xuống bàn, nghĩ thầm:

“Gã họ Mạc này đã chung tình như vậy thì mình không nên nói ra sự thật, để cho gã tự tìm ra sự thật đó thì hay hơn. Mình có nói ra, chắc gì gã đã tin, không chừng lại xem mình như kẻ thù. ” Nghĩ rồi, Thiên Hải buông một tiếng thở dài.

Tiếng thở dài của Thiên Hải càng khiến Mạc Kình lo lắng. Thiên Hải vòng tay lên mặt bàn, nhìn Mạc Kình nói:

– Huynh đã hết lòng hết dạ với Hằng Hằng phu nhân thì chắc ông trời không phụ lòng huynh. Theo Thiên Hải biết, phu nhân hiện đang lưu tại trấn HỒ Nam.

– Mạc mỗ đến đó làm sao gặp được nàng?

Thiên Hải cau mày, chàng nghĩ thầm:

“Không lẽ nói với gã cứ đến lầu xanh tất sẽ gặp nương tử?” Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Thiên Hải lại lắc đầu xua ý niệm kia ra khỏi đầu mình.

Chàng mỉm cười nói:

– Trấn HỒ Nam đâu có rộng lớn bằng kinh thành Trường An. Chỉ cần Mạc huynh cố công một chút sẽ tìm được nương tử thôi.

Mạc Kình đứng lên:

– Mạc mỗ sẽ đến ngay HỒ Nam.

Y nói xong, toan bỏ đi thì Thiên Hải gọi giật lại:

– Mạc huynh! Huynh định đi ngay đó à?

Mạc Kình gật đầu.

Thiên Hải hỏi:

– Thế ai sẽ xem chừng tửu quán của huynh?

– Tại hạ không cần nó. Nếu tiểu huynh đệ cần, thì cứ lưu lại đây thay Mạc mỗ.

Mạc Kình nói dứt câu, xăm xăm đi ra cửa, Thiên Hải lại gọi y lại:

– Mạc huynh! Thiên Hải có mấy điều muốn nói với huynh.

– Tiểu huynh đệ muốn nói gì?

Thiên Hải chuốc đầy chén rượu, bưng đến trước mặt gã:

– Mạc huynh hãy dùng chén rượu này.

Mạc Kình đón chén rượu dốc vào miệng.

Thiên Hải chờ cho gã uống xong mới từ tốn nói:

– Thiên Hải biết Mạc huynh rất yêu thương Hằng Hằng nương tử, nhưng huynh cũng phải biết nhìn người một chút. Trên đời này chẳng có gì là hoàn hảo tuyệt đối cả.

– Ý của tiểu huynh đệ là gì?

Thiên Hải ngần ngừ một lúc rồi nói:

– Tùy huynh hiểu vậy. Thiên Hải chỉ mong huynh sớm gặp lại Hằng Hằng.

Mạc Kình ôm quyền xá:

– Ða tạ… đa tạ.

Y nói xong, rảo bước thẳng ra ngoài. Còn lại một mình trong tửu quán, Thiên Hải chẳng biết làm gì. Chàng đi rảo qua một vòng, nhẩm nói:

– Tự dưng mình trở thành chủ quán. Quán chủ mà chẳng biết cất rượu, chẳng biết nấu ăn. Ai chà! Phải chi lúc này có Mộc Ðịnh Can lão tiền bối thì hay biết mấy.

Quay trở lại bàn, Thiên Hải ngồi độc ẩm một mình. Men rượu lâng lâng, Thiên Hải sực nhớ đến Xảo Nhi. Chàng lắc đầu nhẩm nói:

– Sao mình cứ nhớ đến Xảo Nhi thế nhỉ? Hay là mình cũng giống như gã Mạc Kình quán chủ này.

Thiên Hải xoa trán nghĩ thầm:

“Thiên Hải ơi, Thiên Hải! Ngươi đừng có ngu muội như cái gã họ Mạc đó. Y đã bị cắm sừng mà chẳng bao giờ biết sừng mọc trên đầu mình.” Thiên Hải bật cười với ý niệm đó.

Thiên Hải bưng bầu rượu toan dốc vào miệng thì có tiếng vó ngựa dừng trước cửa tửu quán Nghe tiếng vó ngựa dừng trước cửa tửu quán khiến Thiên Hải lúng túng, bối rối, chẳng biết phải làm gì.

Chàng chắc lưỡi nói:

– Rắc rối rồi. Mình có phải là quán chủ đâu.

Từ ngoài cửa mùi phấn hương theo gió lùa hẳn vào, xông đến mũi Thiên Hải. Mùi phấn hương nồng nặc đó buộc Thiên Hải phải chú nhãn nhìn ra ngoài.

Chàng sửng sốt khi thấy Hằng Hằng và một đạo sĩ VÕ Ðang bước vào. Thấy Thiên Hải, Hằng Hằng chưng lại, nhìn chàng không chớp mắt. Thiên Hải cũng ngớ người chẳng khác gì nàng.

Thiên Hải buột miệng nói:

– ơ, sao lại là phu nhân?

Hằng Hằng chớp mắt:

– Sao lại là… là công tử?

Thiên Hải bước đến trước mặt nàng:

– Hằng Hằng phu nhân đến trễ một chút rồi.

– Tại sao công tử lại có mặt Ở đây?

– À à, tại hạ thay Mạc huynh chăm lo tửu quán này để người đến HỒ Nam tìm phu nhân Hằng Hằng chau mày rồi mỉm cười hỏi:

– Mạc Kình đến HỒ Nam tìm Hằng Hằng à?

Thiên Hải gật đầu.

Hằng Hằng buông một tiếng thở dài:

– Mạc huynh tìm ta, còn ta thì tìm huynh ấy.

Thiên Hải nhìn sững Hằng Hằng:

– Phu nhân vẫn còn nhớ đến Mạc Kình ư?

Nàng nhìn Thiên Hải:

– Nếu không nhớ thì Hằng Hằng đã không quay về đây.

– thế thì tốt quá.

Thiên Hải vừa nói, vừa nghĩ thầm.

“Suýt chút nữa thì mình đã nghĩ sai cho vị cô nương này rồi. CÓ lẽ tại Ðoạn Hồn sơn, Hằng Hằng bị Lương Thế Lượm bức ép nhưng tâm thì vẫn nghĩ đến Mạc Kình. Thế cũng tốt.” Ý niệm đó đọng trong tâm thức, Thiên Hải buột miệng nói:

– Mạc huynh vừa mới đi, hẳn chưa đi xa đâu, Hằng Hằng tỷ tỷ có thể rượt theo huynh ấy.

Hằng Hằng suy nghĩ một lúc rồi nói:

– Không cần, Hằng Hằng có thể đợi Ở đây chờ huynh ấy về.

Thiên Hải thở phào một tiếng.

– thế thì tốt quá, Thiên Hải khỏi phải làm quán chủ.

Thiên Hải quay trở lại bàn. Chàng dừng bước bên bàn rượu, quay lại nhìn gã đạo sĩ VÕ Ðang.

– Ðạo trưởng hẳn là bằng hữu của Hằng Hằng tỷ tỷ?

Gã đạo sĩ ôm quyền xá Thiên Hải, buộc chàng phải đáp lễ. Gã ôn nhu nói:

– Bần đạo chu du giang hồ, tình cờ gặp Hằng Hằng cô nương đây. CÔ nương đây sợ thảo khấu chặn đường làm nhục nên nhờ bần đạo đưa về đây.

Thiên Hải phấn khích nói:

– Ðạo trưởng làm như vậy rất tốt. Nếu Mạc huynh biết được, nhất định khoản đãi đạo trưởng.

– Bần đạo theo đạo tu tiên, không thể uống rượu được. Giờ Hằng Hằng cô nương đã về được đến nhà, bần đạo cáo từ.

Thiên Hải khoát tay.

– Ðạo trưởng khoan đi đã.

– Công tử có điều chi cần chỉ giáo bần đạo?

– Mạc Kình huynh tạm thời giao tửu quán này cho tại hạ, giờ tại hạ thay Mạc Kình huynh bồi tiếp đạo trưởng, gọi là tiểu lễ đã đưa Hằng Hằng tỷ tỷ về đây.

Ðạo sĩ VÕ Ðang mỉm cười, khoát tay:

– Bần đạo đã nói không tiện uống rượu, vì uống rượu sợ phạm giới luật môn phái.

Bần đạo cáo từ.

Gã nói xong, không chờ Thiên Hải thốt câu gì nữa, mà trở bước đi thẳng luôn ra ngoài. Thiên Hải theo chân lão bước ra ngoài hiên thì chẳng còn thấy bóng dáng đạo sĩ đó đâu nữa.

chàng nhủ thầm:

“Khinh công của vị đạo trưởng này quả là siêu phàm xuất chúng, chỉ loáng cái đã mất dạng, chẳng để lại dấu tích gì. VÕ công của phái VÕ Ðang quả là lợi hại.” Thiên Hải quay vào đến trước mặt Hằng Hằng:

– Hằng Hằng tỷ tỷ đã quay lại đây, đúng là duyên khó dứt, tình khó chia. Mạc huynh lúc nào cũng tơ tưởng đến tỷ tỷ. Thậm chí bức thư của tỷ tỷ, huynh ấy vẫn giữ khư khư trong mình, xem như báu vật.

Hằng Hằng buông một tiếng thở dài.

– Cũng chỉ vì Trang Tiểu Kiêu…

Nghe nàng nhắc đến Trang Tiểu Kiêu, Thiên Hải liền thuật lại tất cả mọi việc vừa mới xảy ra.

Chàng bưng bầu rượu, tu một ngụm dài.

– Xem như tất cả đều đã qua, Mạc huynh và Hằng Hằng lại như thuở xưa. Cây liền cành, chim liền cánh, tại hạ chúc mừng… chúc mừng. Còn những lời nói hồ đồ của Thiên Hải tại Ðoạn Hồn sơn, mong tỷ tỷ bỏ qua.

Hằng Hằng lắc đầu:

– Trên Ðoạn Hồn sơn, Hằng Hằng chỉ bị người ta ép buộc thôi. Công tử! Chẳng hay Mạc huynh có biết chuyện đó không?

– Thiên Hải không nói với Mạc huynh.

Hằng Hằng ôm quyền xá thi lễ.

– Ða tạ công tử…

– Sao tỷ tỷ lại đa tạ Thiên Hải?

– Hằng Hằng sợ Mạc huynh biết thì người sẽ đau lòng.

– Thiên Hải thấy Mạc huynh lúc nào cũng tơ tưởng đến Hằng Hằng nên không nói.

Không ngờ sự im lặng của Thiên Hải lại gắn bó được tình yêu giữa hai người.

Thiên Hải ôm quyền nói:

– Tỷ tỷ đã quay về, Thiên Hải xin được nhường chức vụ quán chủ lại cho tỷ tỷ để lên đường.

– Công tử không lưu lại đây chờ Mạc huynh về à?

– Thiên Hải có việc phải đi. Nếu có dịp, Thiên Hải sẽ quay lại chúc mừng cho hai người. Cáo từ.

Thiên Hải mỉm cười với Hằng Hằng rồi quay bước đi. Hằng Hằng gọi với theo Thiên Hải:

– Công tử bảo trọng.

Thiên Hải quay lại:

– Tỷ tỷ đã biết Thiên Hải là một kiếm thủ như thế nào rồi.

Hằng Hằng mỉm cười gật đầu.

Thiên Hải nhún vai quay bước rời tửu quán. Chàng đi được hai dặm đường thì dừng bước, ghé vào một tán cây, dốc rượu uống. Thiên Hải ngồi vơ vẩn nhìn trời, xem những tảng mây trôi lờ đờ. Chàng bất giác liên tưởng đến gã đạo sĩ VÕ Ðang.

Thiên Hải nhẩm nói:

– Gã đạo sĩ VÕ Ðang kia nhấp một chút rượu cũng sợ phạm giới quy. Gã đúng là một đạo trưởng chân chính.

Thiên Hải lắc đầu:

– Nhưng sao lạ vậy. Uống một chút rượu với mình thì gã ngần ngại. Nhưng đi cùng với Hằng Hằng thì gã lại xem như chuyện bình thường, chẳng có gì cả.

Thiên Hải bật cười nói:

– Chắc có lẽ quy giới của VÕ Ðang chỉ cấm uống rượu, còn đi chung với nữ nhân, nhất là những nữ nhân có sắc đẹp lẳng lơ như Hằng Hằng thì được.

Thiên Hải lại dốc bầu rượu uống rồi đặt xuống, chân mày chàng nheo lại.

– Bọn đạo sĩ VÕ Ðang này đặt ra giới luật khôn thật. ì… Không khéo gã đạo sĩ kia với Hằng Hằng có gì với nhau lắm. Nếu họ có tình ý thì nhất định Hằng Hằng đưa gã đó về tửu quán có mục đích. Mục đích của ả là gì nhỉ?

Thiên Hải dốc bầu rượu tu luôn một hơi dài. Bầu rượu rỗng tuếch, buộc Thiên Hải phải quẳng nó đi.

Chàng nhìn bầu rượu, nghĩ thầm:

“Không lẽ mình đã luyện thành Thiên tửu bất túy rồi ư?” Men rượu ngấm dần, Thiên Hải cảm thấy lâng lâng, bất giác cao hứng muốn quay lại tửu quán để rình xem Hằng Hằng làm gì khi không có Mạc Kình Ở nhà.

Với ý niệm đó, Thiên Hải quyết định quay lại tửu quán. Khi đến tửu quán, Thiên Hải nhận ra cửa ngoài đóng im ỉm. Chàng toan gõ cửa thì nghe tiếng cười thánh thót của Hằng Hằng từ bên trong dội tới thính nhĩ. Tiếng cười của Hằng Hằng khiến Thiên Hải phải cau mày, bởi liên tưởng đến sự lả lơi của nàng trên Ðoạn Hồn sơn.

Chàng nhẹ bước đi vội ra phía sau. Cửa sau không đóng, Thiên Hải lẻn vào. Những bước chân của chàng thật nhẹ, êm hơn cả bước chân mèo lần đến gian thư phòng.

Thiên Hải dùng ngón trỏ chọc một lỗ vừa đủ ghé mắt nhìn vào.

Thiên Hải không sao ngờ được, trong thư phòng đó không phải chỉ có một mình Hằng Hằng mà còn có cả gã đạo sĩ VÕ Ðang. Chiếc ngoại y đạo sĩ được vắt trên thành tràng kỷ, gã đạo sĩ mình trần trùng trục ngồi chễm chệ. Còn Hằng Hằng chỉ khoác hờ mỗi một tấm áo choàng mỏng tang, chẳng có dây buộc ngay thắt lưng.

Hằng Hằng ngồi ngay trên chân gã đạo sĩ VÕ Ðang, õng ẹo bưng chén rượu áp vào môi gã.

– chàng uống với thiếp chén rượu này đi.

Hằng Hằng vừa nói vừa áp miệng chén vào hai cánh môi mỏng của gã đạo sĩ.

Gã ngửa đầu uống cạn chén rượu Hằng Hằng dâng. Nàng cất tiếng cười thánh thót rồi áp má vào ngực gã.

– Bảo Hư đạo trưởng thích không?

Gã đạo trưởng gật đầu:

– Thích lắm, thích lắm…

– Nếu chàng thích thì phải lột bỏ đạo quang, lưu lại đây với thiếp đó.

– Tất nhiên ta sẽ lưu lại đây với nàng. Ðã vào đây rồi thì đâu bỏ đi đâu được. Khi nào cái gã họ Mạc xấu số kia về thì nàng cứ cho gã hoàn độc dược mà ta giao thì chẳng còn ai quấy rối nàng và ta nữa.

– Thiếp sẽ cho gã uống độc dược của chàng mà.

– Hê hê… Nàng thật là ngoan.

Bảo Hư đạo trưởng vừa nói, vừa vòng tay qua chiếc tiểu yếm của Hằng Hằng siết mạnh.

Hằng Hằng rên khẽ.

– Úi Bảo Hư! Chàng làm thiếp đau.

– thế nàng có thích không?

Hằng Hằng liếc mắt lả lơi.

– Chàng còn hỏi thiếp nữa à? Nếu không thích thì thiếp đâu dẫn chàng về đây làm gì.

Hằng Hằng vừa nói vừa đứng lên. Nàng đứng đối diện với Bảo Hư, từ từ trút bỏ chiếc áo ngoài trên người nàng. Nàng đứng lõa thể ngay trước mắt gã đạo sĩ Bảo Hư, như thể muốn phô trương tất cả những gì có được trên người mình cho Bảo Hư thấy.

Gã đạo trưởng VÕ Ðang Bảo Hư cứ ngây mắt chằm chằm nhìn vào thân thể Hằng Hằng. Thiên Hải đứng ngoài vẫn nghe được hơi thở dồn dập của gã đạo sĩ VÕ Ðang.

Chàng lắc đầu, nghĩ thầm:

“Phải chi lúc này Mạc Kình thế vào chỗ của ta nhỉ. Y hẳn vỡ tim mà chết mất. Thấy cảnh này, không biết họ Mạc kia còn yêu vị nương tử lẳng lơ này không?” Thiên Hải chửi đổng:

“Ðồ quỷ tha ma bắt ả đĩ được này đi.” Trong khi Thiên Hải rủa thầm chửi đổng thì trong thư phòng, Hằng Hằng ngả người nằm ngửa ngay trên hai chân Bảo Hư. Ðôi gò bồng đảo bé nhỏ, xinh xinh của nàng cứ muốn ưỡn cao lên để có thể chạm vào bộ mặt trắng hồng của vị đạo trưởng VÕ Ðang.

Bảo Hư chắc lưỡi nhìn đôi nhũ hoa của Hằng Hằng, nhỏ giọng đầy phấn khích.

– Nàng đẹp lắm…

cùng với lời nói đó, gã cúi mặt xuống ụp lên vùng nhũ hoa của Hằng Hằng. Nàng lại bật ra tiếng cười khanh khách đầy sự khích động.

Cùng với tiếng cười lả lơi đó, Hằng Hằng vặn người như thể muốn chạy trốn bộ mặt tuấn tú của Bảo Hư, nhưng lại khích động gã lấn lướt hơn.

Thiên Hải thấy bàn tay Bảo Hư đạo trưởng lần từ từ, bắt dưới gót chân rồi di chuyển lên phía trên.

Bảo Hư đạo trưởng thở hắt ra một tiếng, ngẩng đầu lên khi tay gã chạm vào vùng kín tối ky của nữ nhân.

Hằng Hằng rên khẽ – Bảo Hư huynh…

Bảo Hư khích động nói:

– Hằng muội muội…

Ðôi tay của Hằng Hằng vòng qua bá lấy cổ của Bảo Hư:

– Chàng yêu thiếp không?

– Ta yêu nàng… Ta yêu nàng.

Bảo Hư vừa nói, vừa cúi xuống áp chặt hai cánh môi vào giữa nhũ hoa đang căng cứng gọi mời của Hằng Hằng.

Từ trong miệng của Bảo Hư, chiếc lưỡi ướt át thè ra như lưỡi rắn lần vuốt lớp da trắng mỏng. Gã đạo trưởng Bảo Hư thở hổn hển:

– Ta thích nàng lắm.

– Muội cũng thích huynh.

– Nếu không có gã tiểu tử Chu Thiên Hải thì ta đã được ân ái với nàng ngay từ lúc bước vào tửu quán này.

– Nhưng nhờ có hắn, mà thiếp với chàng mới được tự do ân ái.

Hằng Hằng bật cười.

Bảo Hư đạo trưởng vòng tay bế xốc nàng lên, lần bước tiến về phía tràng kỷ.

Thiên Hải vốn đã từng Ở trong kỹ lâu Bách Hoa lầu, biết ngay chuyện gì sẽ xảy ra khi Bảo Hư đạo trưởng và Hằng Hằng đưa nhau vào tràng kỷ. Chàng nghĩ đến Mạc Kình mà cảm thấy bực bội bởi hành động của Hằng Hằng.

Thiên Hải rủa thầm:

“ả khốn kiếp này đê tiện thật! Thậm chí muốn giết cả Mạc huynh để được tự do phóng đãng.” Ý niệm đó bất giác khiến cho đan điền Thiên Hải nao nao. Rồi một luồng hơi nóng xuất hiện lan nhanh đến thần thức, kéo theo đó ý muốn phải thi triển Thượng Ngươn kiếm pháp trừng trị Hằng Hằng.

Thiên Hải rít một luồng chân ngươi, cố đè nén sự bực bội đang trảo dâng trong mình, nhưng rồi chẳng thể nào chịu đựng được.

Khi Bảo Hư xốc Hằng Hằng bước đến tràng kỷ, thì Thiên Hải đạp cửa xông vào.

Rầm…

Bảo Hư giật mình.

Cái giật mình của gã đạo sĩ VÕ Ðang khiến cho thân thể Hằng Hằng tuột khỏi tay gã rơi phịch xuống sàn thư phòng.

Bảo Hư quay ngoắt lại, trố mắt nhìn Thiên Hải.

– Ngươi… Ngươi…

Thiên Hải nhìn Bảo Hư dè bỉu nói:

– Một chén rượu bồi tiếp, đạo sĩ mũi trâu sợ phạm giới quy, vậy chuyện ngươi cướp nương tử của người ta thì không phạm giới quy à? VÕ Ðang chưởng môn hẳn dạy cho ngươi làm những điều xằng bậy như vậy ư?

Mặt Bảo Hư đỏ gấc. Y vừa thẹn vừa giận, nhưng chẳng thể nào thốt ra lời.

Trong khi Thiên Hải nói thì Hằng Hằng lẩn vào tràng kỷ, dùng tấm chăn khoác hờ lên người.

Thiên Hải định nhãn nhìn Hằng Hằng.

– Bổn thiếu gia tiếc cho Mạc Kình, không biết trọng chữ tình của mình nên đặt không đúng người. Trong khi y ôm ấp hình bóng của Hằng Hằng phu nhân thì phu nhân đáp lại tình của gã bằng thói trăng hoa lăng loàn.

Buông một tiếng thở dài, Thiên Hải nói tiếp:

– Trang tiểu Kiêu chết oan uổng, cũng bởi vì thói lăng loàn của phu nhân.

Chàng nhướn mày, thóa mạ tiếp:

– Ðáng ra Hằng Hằng phu nhân phải lưu lại Bách Hoa lầu hoặc Dạ Tình lầu mới đúng. Cớ gì mà lại chọn tửu quán đơn sơ này chứ?

Hằng Hằng thét lên:

– Ngươi đi đi…

– Hê! Thiên Hải sẽ đi, nhưng trước khi đi phải cho Mạc huynh sáng mắt, biết được người yêu, người y trao trọn chữ tình là con người như thế nào.

Hằng Hằng rít lên:

– Ngươi… Tại sao ngươi lại chen vào chuyện riêng của ta?

– Thấy xốn mắt thì phải chen vào chứ sao.

Thiên Hải nhìn lại Bảo Hư:

– Ðạo tu tiên của đạo sĩ có khoản cướp vợ người khác không?

Bảo Hư mím môi:

– Thiên Hải! Ðáng ra ngươi không nên xen vào chuyện của ta mới đúng.

– Hê! Ðạo sĩ thúi đừng quên tửu quán này Mạc Kình huynh đã giao cho tại hạ.

Không ngờ tại hạ vừa mới bước ra khỏi quán thì ả lăng loàn kia lại giở trò này.

Bảo Hư nghiến răng nói:

– Chuyện đã thế này, không giết ngươi cũng không được.

Bảo Hư đạo sĩ vừa nói, vừa chồm tay tới bàn rượu rút luôn thanh trường kiếm. Lưỡi kiếm rút ra khỏi vỏ, vỏ kiếm rơi xuống sàn thư phòng.

Bảo Hư đạo trưởng vừa múa kiếm vừa nói:

– Bần đạo giết ngươi trước, rồi tính đến gã họ Mạc kia sau.

Lời vừa dứt thì Bảo Hư đâm kiếm tới công thẳng vào yết hầu Thiên Hải. Không có binh khí trong tay, Thiên Hải lúng túng. Chàng lách người qua trái né tránh, tay với tới thộp lấy vỏ kiếm của Bảo Hư đạo trưởng. Trong khi Thiên Hải chộp lấy vỏ kiếm thì Bảo Hư biến chiêu, phạt ngang qua vùng trung đẳng của chàng.

Thế kiếm của Bảo Hư quả là linh hoạt và vô cùng uyển chuyển trong sự liên hoàn.

Thiên Hải chỉ kịp chòi mình tới, nhưng mũi kiếm vẫn cắt một đường dài trên trang y của chàng. Mặc dù không chết bởi thế kiếm của Bảo Hư, nhưng y phục của Thiên Hải vẫn bị chém một đường dài.

Thiên Hải cầm vỏ kiếm bật đứng lên, trong khi Bảo Hư đạo trưởng thì thu hồi trường kiếm, nhìn chàng cười khảy. Y nói:

– Tiểu tử chẳng có chút kiếm pháp mà dám chen vào chuyện của Bảo Hư. Ðúng là ngươi tự đi tìm cho mình một cái chết. Bần đạo chỉ tiếc cho ngươi còn quá nhỏ tuổi, chưa biết lượng sức mình. Nhưng đây là ý trời.

Hằng Hằng nói:

– Huynh còn chờ gì nữa, giết hắn đi. Hắn đã từng lấy mạng Hắc Kỳ Lân Lương Thế Lượm đó.

Bảo Hư nhướn mày như thể là nghe nhầm. Y quay lại hỏi Hằng Hằng:

– Gã tiểu tử vô dụng này mà có thể lấy được mạng của Hắc Kỳ Lân Lương Thế Lượm Hằng Hằng gật đầu:

– Chính mắt Hằng Hằng nhìn thấy.

– CÓ lẽ y chỉ gặp may mà thôi.

Thiên Hải nhìn Bảo Hư không chớp mắt. Hai con ngươi của chàng từ từ biến đổi qua màu đỏ như nhuộm máu.

Chàng gằn giọng nói:

– Ðạo sĩ thúi sẽ chết…

– Ngươi có bản lĩnh bao nhiêu mà đòi lấy mạng bần đạo chứ? Hãy ráng mà đỡ Lưỡng Nghi kiếm pháp của bần đạo.

Bảo Hư vừa nói, vừa toan thi triển Lưỡng Nghi kiếm pháp, nhưng Thiên Hải đã phát tác Thượng Ngươn kiếm pháp trước Bảo Hư đạo trưởng. Chiếc vỏ kiếm trong tay chàng nhích động thì cả một màn vỏ kiếm dày đặc chụp thẳng đến Bảo Hư đạo trưởng.

Thiên Hải chỉ mới phát tác chiêu đầu tiên mà vỏ kiếm đã đập ngay vào thiên đỉnh của Bảo Hư.

Bốp…

Chiếc đầu Bảo Hư đạo trưởng vỡ toang nhưng Thiên Hải vẫn chưa ngừng Thượng Ngươi kiếm pháp. Mỗi lần chàng dụng đến kiếm pháp Thượng Ngươn là y như rằng bị kiếm pháp đó khống chế phải sử dụng hết tất cả mọi chiêu trong kiếm phổ.

Ðầu Bảo Hư đã bị đánh vỡ toang, thế nhưng vỏ kiếm trong tay Thiên Hải không ngừng công vào thân thể gã đạo sĩ chẳng chút nương tay. Hằng Hằng ngồi trên tràng kỷ cứ trố mắt nhìn màn vỏ kiếm không ngừng tàn phá thể pháp bất động của Bảo Hư với tất cả sự cu ồng nộ mà Thiên Hải không thể kiềm chế được.

Cạch…

Chiếc vỏ kiếm gãy làm đôi, cũng là lúc Thiên Hải thở dốc, quỳ một chân dưới đất, đầu óc mụ mẫm với những âm thanh ù ù, mắt hoa, miệng rỉ máu.

Chàng ngẩng lên, vô hình chung định nhãn nhìn Hằng Hằng. Chạm vào ánh mắt tàn khốc Của Thiên Hải, Hằng Hằng co rúm người lại, cất tiếng van xin:

– Công tử tha mạng… Công tử tha mạng…

Thiên Hải lấy tịnh bình trút một hoàn Não thần đơn cho vào miệng, nhưng phải mất một thời gian nửa tuần nhang mới bình tâm được.

Chàng chậm rãi đứng lên, buông tiếng thở dài.

Thiên Hải gằn giọng nói:

– Tại hạ tha cho phu nhân lần này… Nhưng nếu biết được Mạc Kình chết bởi thói lăng loàn của phu nhân thì chẳng có chỗ nào cho phu nhân dung thân đâu.

Thiên Hải nhìn lại Hằng Hằng một lần nữa rồi sửa lại túi vải quay bước bỏ đi. Rời tửu quán, Thiên Hải vẫn mông lung nghĩ đến Bảo Hư và Hằng Hằng. Chàng lắc đầu với ý nghĩ kinh tởm tất cả các nữ nhân.

Thiên Hải nhẩm nói:

– Không biết Xảo Nhi có giống như Hằng Hằng không? Nếu tất cả nữ nhân đều giống như Hằng Hằng thì cuộc đời này đúng là cõi a tỳ địa ngục không hơn không kém.

Với ý nghĩ đó, Thiên Hải sực nghĩ đến Minh Nguyệt mà nảy sinh ý tưởng tò mò.

Chàng cởi túi vải ra, tạt vào một tàn cây với ý nghĩ:

“Ðể xem Minh Nguyệt gửi gì cho những vị cao tăng Thiếu Lâm. .

Thiên Hải lấy chiếc tráp mở ra, bên trong chỉ có mỗi một chiếc trâm có đính hạt dạ minh châu. Thiên Hải cau mày, nghĩ thầm:

“Minh Nguyệt gửi trâm cho phương trượng đại sư Giác Chân. Ai chà! Tặng trâm cho cao tăng Thiếu Lâm… Chẳng lẽ… .

Thiên Hải lắc đầu, xua đi những ý nghĩ hỗn độn trong đầu mình. Chàng nhẩm nói:

– Cao tăng Thiếu Lâm tự cũng quá vãng Bách Hoa lầu để tìm nhục lạc. VÕ lâm Trung Nguyên loạn cả lên, chẳng ra gì cả. Cao tăng cũng chẳng giữ được giới luật phật môn, thì gã Bảo Hư đạo sĩ thúi kia sao lại không phạm tội tày đình loạn dâm.

Thiên Hải nhìn chiếc trâm nhún vai, xoa trán nói:

– Mình có nên tốn công tốn sức đưa cây trâm này lên Thiếu Lâm tự, để làm Ô uế cửa Phật không nhỉ?

Chàng chắc lưỡi lắc đầu:

– Thôi kệ… Ðã hứa thì ráng mà làm cho trót. Còn lão cao tăng kia không muốn thành chánh quả thì thành quỷ dạ xoa vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN