Thượng Ngươn Kiếm Pháp
Chương 3: Vạn dặm giang hồ
Như một người quá khát, hay bởi con sâu rượu trong bụng, Mộc Định Can quá tham lam, lão uống liên tục một lúc năm cân rượu mà chẳng hề có chút gì gọi là say.
Trong khi Mộc Định Can uống rượu thì Thiên Hải không có ở đó, mà lão cũng đâu cần Thiên Hải ở đây làm gì. Với lão rượu là được rồi.
Mộc Định Can uống hết năm cân Phổ Thồn tửu, lại gọi tiếp năm cân nữa, mà mỗi cân rượu Phổ Thồn tửu tại Bách Hoa lầu được bán với giá năm lạng bạc chứ đâu ít gì.
Mộc Định Can ước hết bốn cân vào bụng toan gọi tiếp thì từ ngoài cửa bước vào một gã công tử có bộ dáng núc na, núc ních. Y bước đi mà phải ôm chiếc bụng to như một con ễnh ương, ục à ục ịch. Theo mỗi bước chân của gã, hai bờ má như nhảy múa bởi hai khối mỡ chảy xệ. Y bước thẳng đến bàn của lão ăn mày Mộc Định Can như thể quen biết lão.
Bỏ tay ra khỏi cái bụng đẩy đà, chống lên bàn, những tưởng đâu chiếc bàn sẽ gãy chân xụp xuống, bởi chịu khối thịt đồ sộ của gã.
Lão ăn mày vẫn điềm nhiên mở bầu rượu thứ năm đút vào miệng, rồi chắc lưỡi ra vẻ vẫn thèm thuồng.
Gã công tử nhìn Mộc Định Can cất tiếng bằng giọng nghe thật là chua :
– Lão quỷ thấy Bạch công tử đến, sao không chịu đứng lên thi lẽ?
Mộc Định Can giờ mới ngẩng lên nhìn gã công tử họ Bạch :
– Bạch công tử, Bạch Diên An đấy ư?
Lão le lưỡi liếm hai vành môi, như thể tìm chút rượu còn sót lại dính trên hai cánh môi dày, rồi nói tiếp :
– Bạch Diên An, Bạch công tử, một cao thủ Mật Tông nổi tiếng ở Hàm Đan mà lão phu rất mong được đối ẩm, không ngờ giống như một con cóc chúa. Thất vọng… Thất vọng.
Hai gò má của Bạch Diên An giần giật, gã nói như thét :
– Tổ sư cha lão quỷ! Dám nói Bạch mỗ là con cóc chúa.
Y hừ nhạt một tiếng rồi nói tiếp :
– Phải lão tự xưng là Thiên hạ đệ nhất Thiên Bôi Bất Túy phải không?
Mộc Định Can nhướng mày :
– Thiên Bôi Bất Túy là tuyệt nghệ của lão phu, có gì mà Bạch công tử cáu gắt chứ?
Bạch Diên An cười nhạt rồi nói :
– Lão định đến Bách Hoa lầu này để thay thế Bạch mỗ, bảo vệ cho Ngũ tiên à?
Bạch Diên An gắt giọng quát :
– Có phải như vậy không?
– Nếu đúng như vậy thì sao?
– Lão quỷ muốn chết rồi.
Mộc Định Can nhướng mày :
– Lão phu đâu có muốn chết. Lão phu chỉ muốn uống rượu thôi.
Bạch Diên An trừng mắt quát :
– Lão muốn uống rượu thì đi chỗ khác mà uống.
Mộc Định Can cướp lời Bạch Diên An :
– Lão phu uống rượu ở đâu mà không được.
Bạch Diên An ngậm miệng im lặng. Mãi một lúc, như thể tìm được ý trong đầu rồi mới nói :
– Lão quỷ không có ý đến Bách Hoa lầu để giải khuây, mà chủ đích muốn giành phần với Bạch mỗ.
– Lão phu giành phần với Bạch công tử?
– Đúng. Chính vì thế mà lão mới công khai khiêu khích với Bạch Diên An công tử.
– Lão phu tự nảy giờ có khiêu khích gì Bạch công tử đâu?
Mộc Định Can vừa thốt dứt lời thì Thiên Hải và Minh Nguyệt tiểu thơ xuất hiện.
Thiên Hải nói :
– Hê! Thiên hạ đệ nhất Thiên Bôi Bất Túy sao lại giống như con rùa rút cổ thế. Lão nô làm mất mặt Chu thiếu gia rồi đó.
Mộc Định Can nhìn Chu Thiên Hải.
Thiên Hải bước đến trước mặt lão, đằng hắng nói :
– Thiên Hải và lão nô đã là người của Chu gia rồi, không thể làm mất mặt Chu gia được.
Mộc Định Can gãi đầu, cau mày. Lão toan mở miệng thì Thiên Hải đã cướp lời :
– Lão nô! Thiên Hải nay mới biết được thân phận của mình là Thiếu gia của nhà họ Chu. Một gia tộc nhất đẳng, trước đây ai cũng bái phục. Lão không được để cho Thiên Hải mất mặt đó.
– Ơ! Lão nô hiểu rồi.
Bạch Diên An nhìn lại Thiên Hải, gắt giọng nói :
– Thiên Hải tiểu tử thúi! Ngươi chỉ là hạng sai nha vô danh tiểu tốt, có gì mà đem cái họ Chu đó ra hù dọa người chứ.
– Hê! Trước đây Thiên Hải không biết. Giờ thì đã biết lai lịch và thân thế của mình. Trước đây chỉ là một cái khoát tay của Chu lão gia thì mọi người đều phải bái phục rồi.
Y nhìn lại Mộc Định Can :
– Lão nô cho Bạch công tử đây thấy uy danh của Chu gia như thế nào?
Mộc Định Can lúng túng.
Đôi chân mày của Thiên Hải cau lại.
Bạch Diên An đập tay xuống bàn, quát :
– Lũ thối tha này dám đùa cỡn râu rồng.
Gã vừa thốt dứt lời thì Mộc Định Can thóp bụng ụa ra một tiếng. Hai cánh môi của lão chúm lại, rồi một vòi rượu từ trong miệng phun ra, bắn thẳng vào đúng ngay tam tinh của Bạch Diên An công tử.
Bốp!
Mặc dù chỉ một vòi rượu, nhưng Bạch Diên An tối sầm cả mặt, thối bộ luôn năm bước rồi té phịch xuống đất.
Thiên Hải reo lên :
– Hảo công phu! Hảo công phu!
Thiên Hải vỗ tay nói tiếp :
– Lão nô đáng được bổn thiếu gia ban tặng.
Thiên Hải quay sang Minh Nguyệt :
– Tỷ tỷ đã chứng kiến thần công cái thế của Mộc Định Can lão nô rồi đó. Hẳn sẽ ban thưởng cho lão nô chứ?
Minh Nguyệt gật đầu.
Thiên Hải nói luôn :
– Với chiêu thức phi tửu của lão nô vừa rồi, bổn thiếu gia sẽ thưởng cho lão mười cân rượu Phổ Thồn tửu nữa.
Nghe nói đến rượu, tinh nhãn của Mộc Định Can sáng hẳn lên. Lão buột miệng nói với Thiên Hải :
– Thật vậy chứ?
– Hê! Lão nô phải tin vào bổn thiếu gia chứ, chẳng lẽ Thiên Hải lại ngoa ngôn sao. Lão cứ cho Minh Nguyệt tỷ tỷ thấy uy danh của Chu gia thì sẽ có tất cả thôi.
Bạch Diên An giờ đã lấy lại vẻ cao ngạo ban đầu. Gã rít giọng thét lên :
– Lão quỷ dám bỡn cợt với Bạch công tử, lão đáng chết thật.
Y vừa nói vừa xoay tròn nửa vòng thi triển bí thuật Mật Tông. Tứ chi của Bạch Diên An cứ như bị rút gọn vào trong thế pháp ục ịch để biến thành một quả cầu tròn ủng.
Quả cầu thịt Bạch Diên An tung lên cao ba bộ rồi lao thẳng về phía Mộc Định Can.
Lấp lánh quanh quả cầu thịt đó là những bạch quang của sắt thép.
Mộc Định Can thoạt đảo người lách qua trái khi quả cầu lao đến lão. Bộ pháp của lão nhanh cực kỳ, nhưng mật đao từ quả cầu thịt vẫn kịp rọc một đường dài trên cánh tay của lão.
Thiên Hải buột miệng nói :
– Úi cha!
Quả cầu thịt va vào vách Bách Hoa lầu bật ngược trở lại lao tiếp vào lão Mộc.
Mộc Định Can điểm chân vụt bắn người lên cao bốn bộ để quả cầu lướt qua ngay dưới chân lão. Vô hình trung lần này quả cầu thịt không lao trúng Mộc Định Can, mà lại nhắm vào Thiên Hải và Minh Nguyệt.
Sự biến bất ngờ đó khiến Thiên Hải bối rối. Y ôm chầm lấy Minh Nguyệt, đẩy nàng nằm rạp xuống rồi đè lên trên.
Quả cầu thịt lướt sát ngay trên lưng Thiên Hải.
Thiên Hải chỉ cảm nhận búi tóc mình như có thể có cái gì đó rất sắc cắt ngang cùng với cảm giác chết chóc. Chính cảm giác đó khiến cho Thiên Hải phải siêu hồn phách lạc, dán sát người vào thân thể Minh Nguyệt. Thậm chí mặt y áp cả lên mặt nàng.
Chính khoảnh khắc hãi hùng đó, thính giác của Thiên Hải ngửi được mùi thơm kỳ lạ từ hai cánh môi của Minh Nguyệt. Từ mùi thơm da thịt của mỹ nữ, mùi hơi thở ngọt ngào mà bất cứ nam nhân nào cũng phải tơ tưởng.
Hai cánh môi của Thiên Hải khịt khịt vài tiếng, như thể bị kích thích phồng to ra. Ý tưởng tò mò nhanh chóng khỏa lấp sợ hãi. Thiên Hải áp luôn miệng mình vào miệng Minh Nguyệt.
Trong khi Thiên Hải tận dụng cơ hội để khám phá sự chung đụng giữa nam nữ thì quả cầu thịt Bạch Diên An một lần nữa lại tưng ngược lại, nhằm vào lão Mộc Định Can.
Thiên Hải chỉ kịp nghe Mộc Định Can nói :
– Trò trẻ nít!
Lần này lão không tránh né mà lòn tay ra sau lưng rút ngọn bổng pháp, múa tít đón thẳng lấy quả cầu Bạch Diên An.
Bổng pháp và những ánh mật đao chạm thẳng vào nhau phát ra những âm thanh chan chát.
Mộc Định Can ngã ngửa người ra sau, vươn trảo công chộp thẳng vào quả cầu thịt, trong khi gậy vẫn không ngừng công phá mật đao.
Trên tay Mộc Định Can xuất hiện một sợi dây lụa.
Hóa ra đó là sợi dây lưng quần của Bạch Diên An.
Bạch Diên An lao qua khỏi lão Mộc, nhưng để lại sợi dây lưng quần.
Nắm sợi dây lưng quần, Mộc Định Can giật mạnh một cái.
Quả cầu Bạch Diên An bị giật ngược lại. Mất đà, Bạch Diên An rơi phịch xuống đất.
Huỵch!
Y chưa kịp đứng lên thì lão Mộc giật mạnh sợi dây lưng của gã.
Bạch Diên An bị giật mạnh tới trước, hứng luôn một cước của lão Mộc bật dội trở ra.
Mộc Định Can cứ như thế hết giật, rồi đá Bạch Diên An như một trái cầu.
Lão nói :
– Thú vị quá! Lâu lắm rồi mới có được cái thú đá cầu hay như thế này.
Lời còn đọng trên miệng, Mộc Định Can giật mạnh một lần nữa.
Bạch Diên An bị kéo giật chống hai chân lên khỏi mặt đất. Không biết vô tình hay cố ý, chiếc quần của họ Bạch lại bị tuột ra.
Bạch Diên An ngồi xổm dưới sàn gạch như con cóc chúa, mặt mày xám ngoét sanh rờn.
Lão Cái Bang Mộc Định Can không nhịn được, bật tràng cười khanh khách. Lão vừa cười vừa nói :
– Ngươi đúng là con cóc chúa bị lột da… Không phải, bị lột quần thì đúng hơn.
Mặt Bạch Diên An đỏ gấc. Y rít lên :
– Bạch công tử này sẽ tìm lại lão.
Y nói xong lủi nhanh ra ngoài cửa.
Thiên Hải bật đứng lên, nói lớn :
– Đại cáo thành công!
Không biết y muốn diễn tả ý gì với câu nói đó. Y mừng vì Mộc Định Can thắng hay mừng vì khám phá được cảm giác đầu tiên được chung đụng với Minh Nguyệt.
Thiên Hải đỡ Minh Nguyệt đứng lên.
Nàng bất giác nhìn Thiên Hải bằng đôi mắt e lệ, miệng điểm nụ cười mỉm.
Nhận nụ cười của Minh Nguyệt, bất giác trong lòng Thiên Hải trỗi lên cảm giác nao nao.
Minh Nguyệt từ tốn nói :
– Minh Nguyệt mời Mộc tiên sinh đến thư phòng của Minh Nguyệt để đàm đạo.
Mộc Định Can phấn chấn hẳn lên :
– Được, được. Lão phu sẽ đến ngay.
Minh Nguyệt nhìn lại Thiên Hải rồi mới quay lưng đi trước.
Mộc Định Can bước đến bên Thiên Hải nói nhỏ vào tai gã :
– Tiểu tử! Ngươi dám đưa tài đến thử tài lão phải không?
Thiên Hải giả lả cười :
– Cái gì cũng phải thấy mới tin được chứ.
Mộc Định Can hừ nhạt rồi nói :
– Ngươi quá xảo quyệt. Ông trời đã cảnh cáo lấy một búi tóc của ngươi rồi đó.
Thiên Hải nghe Mộc Định Can nói, bất giác đưa tay lên đầu. Đến lúc này y mới phát giác ra búi tóc của mình đã bị tiện đứt từ lúc nào. Y nheo mày nghĩ thầm :
– Thật là hú vía. Tí nữa thủ cấp của mình đã giao cho Bạch công tử rồi.
Ý niệm đó khiến Thiên Hải nổi cáu với Mộc Định Can :
– Lão thật là vô dụng!
– Hê! Sao tiểu tử dám chửi lão phu là người vô dụng?
– Lão không vô dụng thì còn gì nữa. Chỉ mỗi một con cóc bụng bự thôi, mà phải tốn bao nhiêu công sức, lại đầu cho gã đó sởn mất búi tóc của ta, thì chuyện lớn lão còn làm gì được. Thế mà tự xưng là Thiên hạ đệ nhất, rõ là của khỉ.
Lão Mộc sượng sùng nói :
– Lão phu nói với ngươi xưng danh Thiên hạ đệ nhất hồi nào?
– Hừ! Lão lại lộng ngôn rất. Vừa nói đã vội quên.
– Hê! Lão phu không quên đâu. Ngươi luyện được Thiên Tửu Bất Túy thì có thể tự xưng là người duy nhất uống rượu không say chứ đâu phải là Thiên hạ vô địch võ công.
– Thế mà ta lại lầm!
Thiên Hải lườm lão Cái Bang :
– Thôi, thế cũng được. Nhưng lần này nhất nhất lão phải gọi Thiên Hải là Chu thiếu gia đấy nhé.
Thiên Hải đặt tay lên vai Mộc Định Can :
– Lão giữ thân phận lão nô thì sẽ có niều hảo tửu cho lão dùng.
Mộc Định Can nhăn nhó nói :
– Lão phu biết ý của tiểu tử rồi.
Hai người song song bước ra ngoài theo hành lang có trải thảm ra phía sau hậu hiên.
Đi ngang qua khu hoa viên, Mộc Định Can không ngừng chắc lưỡi :
– Đẹp thật! đẹp thật!
Thiên Hải quay sang hỏi Mộc Định Can :
– Lão nói cái gì đẹp?
– Khu vườn hoa này đẹp chứ gì nữa.
– Thế thì được.
– Ý tiểu tử muốn nói gì?
Thiên Hải nạt ngang :
– Lão phải nói ý thiếu gia muốn nói gì.
Mặt lão Mộc đanh lại :
– Ngươi…
– Hê! Thiên Hải và lão đã thỏa thuận với nhau rồi nhé. Lão không theo ý của Thiên Hải thì chẳng có cơ hội đến Bách Hoa lầu lần thứ hai đâu.
Lão Mộc bậm môi :
– Lão phu nghe ngươi.
– Không phải vậy, mà là lão nô nghe Thiếu gia!
Lão Mộc gắt giọng nói :
– Ừ, lão nô nghe thiếu gia.
Thiên Hải mỉm cười.
Hai người được Minh Nguyệt đón ngay trước cửa thư phòng của nàng.
Thiên Hải liếc trộm lão Mộc Định Can, nhận ra hai cánh mũi lão phập phòng, liền nghĩ thầm :
– Lão ăn mày này cũng đang ngửi mùi thơm của tỷ tỷ đây. Hừ!
Thiên Hải đằng hắng nhìn sang Mộc Định Can :
– Lão nô!
Mộc Định Can trợn mày nhìn gã.
Thiên Hải cau mày nói :
– Hảo tửu chưa bày ra, mà khứu giác của lão sao cứ phập phòng vậy?
– Lão ngửi được mùi Trạng Nguyên Phổ Thồn tửu.
Thiên Hải ngờ ngờ. Y nhìn lại Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt mỉm cười nói :
– Lão tiền bối quả có tài. Minh Nguyệt để dọn sẵn một vò mười cân Trạng Nguyên Phổ Thồn tửu để khoản đãi lão tiên sinh và Thiên Hải đệ đệ.
Thiên Hải giả lả nói :
– Tỷ tỷ khách sáo quá. Lão nô của Thiên Hải không dám nhận đâu.
Mộc Định Can tròn mắt nhìn Thiên Hải.
Thiên Hải đặt tay lên vai lão :
– Chu gia hẳn không thiếu rượu cho lão chứ?
Mộc Định Can vùng vằng. Lão toan mở lời phản bác thì Thiên Hải đã nhanh miệng cướp lời :
– Thiếu gia nói thế, nhưng lão không uống rượu của Minh Nguyệt tỷ tỷ hẳn tỷ tỷ sẽ rất buồn, nên lão phải uống hết đó.
Mộc Định Can nghe câu này phấn chấn hẳn lên. Lão xun xoe nói :
– Thiếu gia nói rất đúng.
Mộc Định Can vừa nói vừa bước vào thư phòng, tiến ngay đến bàn, bưng luôn vò rượu mười cân tu ồng ộc.
Thấy lão uống mà Thiên Hải phải nhăn mặt nhăn mày.
Đặt bầu rượu xuống bàn, Mộc Định Can chắc lưỡi :
– Quả là ngon. Thiên hạ kháo với nhau ở Bách Hoa lầu vừa có giai nhân vừa có hảo tửu không một nơi nào trên giang hồ sánh bằng, hôm nay lão phu mới chứng nghiệm. Thiên hạ đúng là không nói thêm nói bớt lời nào.
Minh Nguyệt bước đến kéo ghế ngồi đối diện với lão.
Thiên Hải ngồi bên cạnh nàng.
Minh Nguyệt bưng bầu rượu chuốc vào chén cho Mộc Định Can :
– Minh Nguyệt mới lão tiên sinh.
– Lão phu không khách sáo đâu.
Lão vừa nói hết câu, bưng chén rượu đổ thốc vào miệng.
Nhìn Mộc Định Can uống, Thiên Hải nghĩ thầm :
– Không biết lão uống đến bao giờ mới say nhỉ?
Chờ cho Mộc Định Can đặt chén xuống bàn, Minh Nguyệt mới từ tốn lên tiếng :
– Tửu lượng của tiền bối được bao nhiêu cân?
– Lão phu tự cho nình là Thiên Bôi Bất Túy thì chẳng biết bao nhiêu mới có thể say được.
Thiên Hải cau mày :
– Nhưng cũng phải có lúc say chứ?
– Lão phu không bao giờ say. Chính vì thế mà lão mới có ngoại hiệu Thiên Bôi Bất Túy Mộc Định Can.
– Lần đầu tiên Minh Nguyệt mới gặp một người uống rượu như lão tiền bối.
Nàng bưng bầu rượu chuốc vào chén của Mộc Định Can. Vừa chuốc rượu, Minh Nguyệt vừa nói :
– Nếu như tiền bối giúp được Minh Nguyệt một chuyện thì muốn bao nhiêu vò Trạng nguyên hồng cũng có. Thậm chí tiền bối có thể uống suốt đời.
Đôi tinh nhãn của Mộc Định Can sáng hẳn lên :
– Cô nương nói thật chứ?
Minh Nguyệt gật đầu :
– Đã nói thì Minh Nguyệt chẳng bao giờ nuốt lời.
– Thế cô nương muốn nhờ lão phu chuyện gì?
Minh Nguyệt nhìn Mộc Định Can bằng ánh mắt trang trọng, nàng nghiêm giọng nói :
– Trước khi Minh Nguyệt nói, tiền bối phải hứa với Minh Nguyệt một điều.
Mộc Định Can bưng chén rượu dốc vào miệng :
– Cô nương cứ nói, một khi lão phu nhận lời thì nhất định sẽ thực hiện bằng được. Với lại lão phu đâu thể bỏ qua cơ hội được thưởng thức những vò rượu Trạng Nguyên Hồng lúc cuối đời.
Lão đặt chén rượu xuống bàn.
Minh Nguyệt nói :
– Tiên sinh phải thề, Minh Nguyệt mới nói.
Thiên Hải cau mày :
– Tỷ tỷ xem thường Chu gia quá.
Nàng nhìn lại Thiên Hải :
– Vì chuyện này rất hệ trọng nên Minh Nguyệt phải buộc lão tiên sinh đây thề độc.
– Thiên Hải thay thế lão nô được chớ?
Minh Nguyệt lưỡng lự.
Thiên Hải nói :
– Tỷ tỷ không tin Thiên Hải ư?
– Không phải không tin, nhưng vì đệ đệ không biết võ công. Còn tiên sinh đây lại có võ công thâm hậu.
Thiên Hải cười khẩy :
– Tỷ tỷ đừng quên Mộc tiên sinh là lão nô của đệ.
Mộc Định Can trợn mắt.
Thiên Hải nhìn lão, hừ nhạt :
– Lão nô! Thiếu gia không có võ công nhưng có thể sai khiến lão được chứ? Nếu không có thiếu gia thì lão…
Thiên Hải bỏ lửng câu nói giữa chừng.
Mộc Định Can khẽ gật đầu :
– Ơ… thiếu gia có thể thay lão phu mà.
Thiên Hải nhìn lại Minh Nguyệt :
– Tỷ tỷ nghe lão nô nói rồi chứ?
Minh Nguyệt nhìn Thiên Hải. Nàng ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu :
– Thôi được, Minh Nguyệt giao trọng trách này cho đệ đệ.
– Ít ra tỷ tỷ cũng nói được câu đó.
Thiên Hải nói xong đưa tay phải qua khỏi đầu dõng dạc nói :
– Thiên Hải thề trước thiên địa, sẽ hoàn thành trọng trách mà Minh Nguyệt giao phó. Nếu không trời sẽ tru, đất sẽ diệt Chu Thiên Hải.
Minh Nguyệt nghe Thiên Hải nói, bất giác bối rối. nàng ngập ngừng nói :
– Minh Nguyệt không muốn Thiên Hải thề độc như vậy đâu.
Mộc Định Can nhìn Thiên Hải, nghĩ thầm :
– Hắn thề độc như thế chứ chắc gì đã thực hiện trọn lời thề của mình.
Thiên Hải nói :
– Tỷ tỷ tin Thiên Hải là được rồi.
Minh Nguyệt mỉm cười. Nụ hàm tiếu hiện lên hai cánh môi xinh xắn của nàng khiến cho trái tim Thiên Hải bất giác đập rộn rịp. Y liên tưởng đến cảm giác vừa mới đây mà cảm thấy trong lòng bồn chồn khôn tả.
Minh Nguyệt nói :
– Mộc tiên sinh sẽ được Minh Nguyệt đáp lễ bằng hảo tửu. Còn đệ đệ thì muốn ban thưởng gì?
Thiên Hải gật đầu :
– Thiên Hải cũng không biết nữa?
Mộc Định Can chen vào :
– Thiếu gia cứ lấy rượu cho nhiều vào. Sau này trên đường giang hồ, lão nô sẽ truyền thụ Thiên Bôi Bất Túy cho thiếu gia.
Thiên Hải nhăn mặt, nói :
– Uống rượu thì phải say, nên bổn thiếu gia đâu muốn thu nạp tuyệt kỹ Thiên Bôi Bất Túy của lão.
Y lại nhìn Minh Nguyệt :
– Khi nào Thiên Hải thích món gì sẽ nói với Minh Nguyệt sau.
Thiên Hải gãi đầu :
– Giờ thì Thiên Hải muốn biết mình sẽ phải làm gì cho tỷ tỷ?
Minh Nguyệt chuốc rượu ra ba chén rồi nói :
– Chúng ta sẽ cùng uống với nhau những chén rượu này.
Nàng vừa thốt dứt câu thì Mộc Định Can đã bưng chén rượu dốc vào miệng. Lão chờ cho Minh Nguyệt và Thiên Hải uống cạn mới nói :
– Minh Nguyệt cô nương! Lão phu đã uống cạn rồi, giờ chỉ muốn biết mình phải làm gì thôi?
Minh Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi nói :
– Minh Nguyệt muốn Thiên Hải và Mộc lão tiên sinh chuyển dùm một vật đến Tung Sơn Thiếu Lâm tự.
Mộc Định Can nhanh miệng hỏi :
– Vật đó là vật gì vậy?
Minh Nguyệt nhìn Mộc Định Can :
– Tiền bối không cần biết và cũng phải hứa không được mở ra.
– Lão phu chỉ biết chuyển nó đến Thiếu Lâm tự thôi ư?
– Đúng!
Thiên Hải lên tiếng :
– Sao Minh Nguyệt tỷ tỷ không mướn đoàn bảo tiêu nào đó. Trấn Hàm Đan đâu thiếu bảo tiêu?
Mộc Định Can nhăn mặt nạt ngang :
– Nếu Minh Nguyệt cô nương nhờ bảo tiêu thì đâu cần đến lão và ngươi.
Thiên Hải cau mày :
– Lão nô nói gì thế?
– Ơ… thiếu gia mới nói đúng.
Minh Nguyệt lại nhìn Thiên Hải :
– Vật mà Minh Nguyệt muốn chuyển đến Thiếu Lâm tự rất có giá trị, nếu mướn bảo tiêu sợ rằng khó tránh được thảo khấu sơn lâm. Do đó mới cần đến tiền bối và Thiên Hải.
Thiên Hải gật đầu nhìn sang Mộc Định Can :
– Lão nô! Minh Nguyệt tỷ tỷ muốn chuyến đi này của Thiên Hải và lão nô phải tuyệt đối bí mật. Thiên Hải cũng có ý đến Thiếu Lâm tự.
– Lão và Thiên Hải đi ngay chứ?
– Minh Nguyệt đã chuẩn bị mọi thứ cho hai người. Còn thời điểm đi lúc nao thì tùy hai người lựa chọn.
Thiên Hải hỏi Minh Nguyệt :
– Minh Nguyệt tỷ tỷ! Nếu như đến Thiếu Lâm tự, Thiên Hải thỉnh cầu học võ công thì các vị đại sư có nhận không?
Nàng khẳng khái gật đầu :
– Chắc chắn sẽ nhận.
– Thế thì tốt rồi.
Y nhìn lại Mộc Định Can :
– Lão nô! Chúng ta mau sớm lên đường.
– Lão phu muốn lưu lại đây ba ngày để…
Thiên Hải nhăn nhó :
– Minh Nguyệt đã chuẩn bị hảo tửu cho lão nô đủ dùng suốt đoạn đường đến Tung Sơn Thiếu Lâm tự.
– Thế thì lão nô sẽ lên đường ngay.
Minh Nguyệt nhìn lại Thiên Hải :
– Minh Nguyệt sẽ tìm đệ đệ.
Thiên Hải giả lả một cách lém lỉnh :
– Mong rằng tỷ tỷ đừng quên đệ là được rồi.
– Chỉ cần đệ bảo trọng thì có lúc chúng ta lại sẽ gặp nhau.
Thiên Hải đứng lên :
– Nhất định như vậy rồi.
Y nhìn sang định nói với Mộc Định Can thì có tiếng gõ cửa. Giọng Lý ma ma cất lên :
– Minh Nguyệt! Có người muốn con bồi tiếp.
Nàng nhìn ra cửa, nói :
– Ma ma! Hôm nay Minh Nguyệt không được khỏe, ma ma tìm Dao Dao thay Minh Nguyệt.
– Người đó chỉ muốn con tiếp mà thôi.
– Được rồi. Để Minh Nguyệt trang điểm lại.
Nàng lắng nghe tiếng bước chân của Lý ma ma bỏ đi, mới nói với Thiên Hải.
– Minh Nguyệt sẽ trao vật đó cho Thiên Hải. Đệ phải hứa bảo quản cẩn thận và chỉ trao tận tay Phương trượng đại sư Giác Chân mà thôi.
– Tỷ tỷ cứ tin vào Thiên Hải.
Minh Nguyệt bước đến bàn trang điểm. Nàng lấy cành trâm đang cài trên búi tóc cho vào chiếc tráp gỗ rất tầm thường, gói lại cẩn thận bằng một tấm lụa rồi đem đến đặt trước mặt Thiên Hải.
– Thiên Hải giữ lấy.
– Chỉ có bấy nhiêu thôi à?
– Chỉ có bấy nhiêu thôi.
Thiên Hải khoác túi lụa lên vai, nhìn Mộc Định Can :
– Chúng ta đi chứ?
Minh Nguyệt nhìn Thiên Hải :
– Trong tráp có đủ ngân phiếu để hai người chi phí.
Mộc Định Can nói :
– Còn hảo tửu của lão phu?
Thiên Hải vỗ vào chiếc tráp :
– Có ngân lượng thì có hảo tửu, làm gì mà lão sợ không có rượu cho lão uống chứ.
– Lão phu hiểu rồi.
Thiên Hải nhìn Mộc Định Can, nghĩ thầm :
– Mộc lão quỷ uống rượu nhiều quá, giờ đầu như bả đậu chẳng còn sáng suốt để suy nghĩ.
Thiên Hải đứng lên :
– Minh Nguyệt tỷ tỷ! Thiên Hải cáo từ.
– Lão phu cáo từ.
– Tiền bối và Thiên Hải đệ đệ bảo trọng.
Rời Bách Hoa lầu, Thiên Hải đi bên cạnh Mộc Định Can, cao hứng nói :
– Lão tiền bối nghe Thiên Hải thì lúc nào cũng có rượu cho lão uống.
– Tiểu tử cũng ra dáng vẻ một thiếu gia lắm.
– Lão tiền bối cũng rất ư giống một lão nô.
Mộc Định Can quay mặt, trừng mắt nhìn Thiên Hải :
– Ngươi cứ như là chủ nhân của lão phu.
– Thì mỗi người có một cái vẻ riêng đấy mà. Tiền bối là lão nô của Thiên Hải thì chỉ được lợi chứ đâu có hại gì.
– Miễn sao ngươi có nhiều rượu cho lão phu uống là được rồi.
– Thiên Hải không để tiền bối thiếu rượu đâu.
Thiên Hải vừa nói dứt lời thì bất ngờ từ trên lan can dãy lầu bên phải, hai gã đại hán vận trường y, mang kiếm phi thân xuống chận đường họ.
Thiên Hải giật mình dừng bước :
– Hê! Nhị vị đại ca sao lại chặn ngang đường chúng ta?
Hai gã kiếm thủ nhìn chầm chầm Thiên Hải.
Mộc Định Can đằng hắng nói :
– Hai người là người của phái Hoa Sơn, giữa thanh thiên bạch nhựt, nơi chốn đông người lại muốn hành hung người.
Hai gã nhìn Mộc Định Can. Gã đứng bên phải nói :
– Lão nhận ra chúng ta là người của phái Hoa Sơn, hẳn phải là người của võ lâm?
– Cao thủ phái Hoa Sơn thì ai mà chẳng nhận ra. Đi đâu cũng kè kè mang kiếm đây mà.
Gã đứng bên trái lên tiếng :
– Lão là ai?
– Thiên Bôi Bất Túy Mộc Định Can.
Hai gã kiếm thủ phái Hoa Sơn cau mày. Gã đứng bên phải lẩm nhẩm :
– Thiên Bôi Bất Túy Mộc Định Can?
– Tiểu tử đã nhận ra lão phu rồi đó.
– Lão chính là Thần Cái Mộc Định Can?
Mộc Định Can vuốt râu cười hề hề. Lão vừa cười vừa nói :
– Lão phu đã sửa ngoại hiệu rồi, giờ lão là Thiên Bôi Bất Túy, chứ không phải là Thần Cái.
Gã bên trái ôm quyền xá rồi nói :
– Nhị Kiếm Hoàng Bang và Nhất Kiếm Hoàng Khởi bái kiến lão tiền bối.
– Tốt lắm. Biết lão phu là Mộc Định Can, hai người mau tránh đường cho lão phu đi.
Hoàng Khởi kính cẩn nói :
– Lão tiền bối đi thì cứ đi, nhưng tiểu tử này phải ở lại.
Thiên Hải trố mắt nói :
– Thiên Hải chẳng quan hệ gì với nhị vị đại ca, cứ gì bắt ta ở lại?
Mộc Định Can lên tiếng :
– Thiên Hải lão đệ của lão nói đúng đó. Y đâu phải là người của võ lâm.
Hoàng Bang ôm quyền kính cẩn nói với Mộc Định Can :
– Lão tiền bối miễn thứ, Nhị kiếm đã nhận được mật lệnh của Chưởng môn phải bắt tiểu tử này.
Thiên Hải giẩy nẩy :
– Hê! Ta và Hoa Sơn phái chưa một lần biết nhau, chưa một lần gặp nhau. Thiên Hải chẳng có làm gì khiến cho Hoa Sơn chưởng môn tức giận, cớ gì lại muốn bắt Thiên Hải chứ?
Y khoát tay như đuổi ruồi :
– Ta không muốn đến Hoa Sơn đâu. Thiên Hải có chuyện phải đi gấp với Mộc lão tiền bối.
Mộc Định Can gật đầu :
– Đúng rồi. Thiên Hải phải đi với lão phu. Khi nào xong chuyện sẽ đến Hoa Sơn sau. Các ngươi về nói với Hoa Sơn chưởng môn Châu Bá Kình, là lão phu bảo trợ cho Thiên Hải.
Hoàng Bang lắc đầu :
– Mộc tiền bối! Nếu chúng tôi không dẫn y về Hoa Sơn thì có người khác tước tay trên thôi.
Thiên Hải cáu gắt nói :
– Tước tay trên là thế nào? Các ngươi xem Thiên Hải cứ như là báu vật vậy.
Hoàng Khởi nói :
– Lệnh của Chưởng môn, Hoàng mỗ phải thực hiện. Mộc lão tiền bối, xin tránh qua một bên.
Thiên Hải quát lớn :
– Có Mộc lão tiền bối mà các người còn định làm càn?
– Thiên Hải nói đúng. Các ngươi định làm càn ư?
Hoàng Khởi và Hoàng Bang đồng loạt rút kiếm ra khỏi vỏ.
Hoàng Khởi nói :
– Vì trọng trách mà Chưởng môn giao phó, Nhị kiếm Hoa Sơn thất lễ với lão tiền bối.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!