Thượng Ngươn Kiếm Pháp
Chương 7: Kiếm thủ vô tâm
Kỹ nữ bước vào phòng thì Diệp Cát Quần cũng cũng đặt chén rượu xuống bàn.
Từ lúc đi cùng với Thiên Hải vào tòa kỹ lầu này, Họ Diệp chẳng hề thốt nửa lời. Bộ mặt đăm đăm giá lạnh cứ như gã tiếc cả từng lời nói của mình.
Đáp lại sự im lặng của họ Diệp, Thiên Hải cũng im lặng.
Thiên Hải nghĩ thầm :
– “Gã không muốn nói chuyện với mình, thì cần gì phải nói với gã. Với lại mình và gã chẳng có gì để nói với nhau. Có nói chuyện thì cũng e ngại y cũng như những người khác, chỉ muốn lấy cái mạng của mình”.
Đặt chén rượu xuống bàn, Diệp Cát Quần ngoắc ả kỹ nữ. Gã buông một câu cộc lốc :
– Nàng hầu phục ta.
Ả kỹ nữ nhún nhường đáp lời :
– Dạ, Kỷ Kỷ sẽ hầu phục chàng.
– Không cần phải khách sáo.
Kỷ Kỷ bước đến bên Diệp Cát Quần.
Chẳng một chút ngượng ngùng, e dè bởi sự có mặt của Thiên Hải, y vòng tay qua eo Kỷ Kỷ, kéo nàng ngồi lên hai chân gã.
Thấy hành động hàm hồ của Diệp Cát Quần, Thiên Hải cũng phải sượng sùng quay mặt chỗ khác.
Diệp Cát Quần với tay bưng chén rượu, nói với Kỷ Kỷ :
– Ta uống với nàng.
Hại người cùng uống chung chén rượu.
Thiên Hải cau mày, đứng lên từ tốn nói :
– Tôn giá! Thiên Hải nghĩ mình không nên ở lại đây để choáng mắt người.
Thiên Hải vừa nói, vừa ôm quyền :
– Thiên Hải mạn phép được ra ngoài.
Diệp Cát Quần nhìn Thiên Hải, lắc đầu :
– Không. Ta đã nói với ngươi ta có hai con đường. Đây là con đường thứ hai ta và ngươi đã chọn. Chẳng lẽ đã chọn đi chung một con đường, ngươi lại để ta một mình cô độc trên con đường đó sao? Hãy ngồi xuống đi.
Thiên Hải miễn cưỡng ngồi lại.
Những tưởng đâu lúc này Diệp Cát Quần mới để tâm đến mình, nhưng khi đã yên vị rồi, Diệp Cát Quần chẳng màn đến Thiên Hải.
Gã nhìn lại Kỷ Kỷ, nói :
– Khi một gã lãng tử bước vào kỹ lâu này, hẳn nàng biết gã đi tìm cái gì chứ?
Kỷ Kỷ chớp đôi mắt to, sắc nét đưa tình rồi liếc Diệp Cát Quần :
– Khách tìm đến kỹ lâu để uống rượu và tất nhiên sau đó thì tìm thú vui với những đóa hoa biết nói.
Kỷ Kỷ vặn người :
– Thiếp nói có đúng không?
– Rất đúng.
Đôi chân mày của Thiên Hải cau lại.
Chàng cảm thấy mình đúng là một kẻ thừa thải trong gian phòng này. Một kẻ thừa thãi đến độ phải ngượng ngùng.
Để khỏa lấp sự thừa thải của mình Thiên Hải bưng chén rượu nhấp từng ngụm nhỏ, lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Diệp Cát Quần đằng hắng buộc Thiên Hải phải quay mặt nhìn lại.
Chạm vào ánh mắt sát thần của gã, xương sống Thiên Hải bất giác ớn lạnh. Để tránh ánh mắt đó, Thiên Hải phải bưng chén, nhìn vào bóng mình in trong miệng chén, nghĩ thầm :
– “Gã họ Diệp này muốn gì nơi mình nhỉ?”
Trong khi Thiên Hải nghĩ thì Diệp Cát Quần thản nhiên bế xốc Kỷ Kỷ đứng lên.
Kỷ Kỷ nũng nịu :
– Chàng đưa thiếp đi đâu vậy?
– Đi tìm lạc thú mà bất cứ người nào cũng muốn đi tìm trong tòa kỹ viện này.
– Kỳ quá hà. Ở đây đâu chỉ có mình chàng với thiếp, còn vị công tử kia nữa.
– Khi ta đã muốn thì trên đời này chỉ có mỗi mình ta.
– Nhưng…
– Ta chỉ biết có mỗi mình ta mà thôi.
Mặt Thiên Hải đỏ bừng khi Diệp Cát Quần bế Kỷ Kỷ đến tràng kỷ.
Y chau mày nghĩ thầm :
– “Gã họ Diệp này cứ như chẳng hề biết sự có mặt của mình. Gã tự cho mình làm bất cứ chuyện gì trên đời này. Gã là ai nhỉ?”
Thiên Hải hừ nhạt trong cuống họng rồi nhìn ra ngoài cửa mà nghĩ thầm :
– “À gã muốn gì ở mình? Tại sao hành động một cách hồ đồ trước mặt mình chứ. Hẳn gã phải xem thường mình lắm?”
Trong khi Thiên Hải nghĩ thì Diệp Cát Quần thản nhiên với những hành động sàm sỡ. Gã lột y phục Kỷ Kỷ, trong khi nàng vùng vằng cưỡng lại.
– Tướng công… Không thấy…
Diệp Cát Quần cau mày, điểm chỉ vào tĩnh huyện không cho nàng vùng vằng.
Kỷ Kỷ nhăn mặt :
– Thiếp không chịu làm như vậy trước mặt người ta đâu.
– Ai là người ta? Ở đây chỉ có ta với nàng.
– Còn vị công tử kia nữa chi?
– Khi ta muốn thì trên đời này chẳng có ai cả, ngoài một mình ta mà thôi.
Kỷ Kỷ muốn đáp lời Diệp Cát Quần, nhưng liền bị y điểm vào á huyệt không cho nói.
Diệp Cát Quần thoạt liếc về phía Thiên Hải rồi tiếp tục lột bỏ y phục của Kỷ Kỷ.
Gã đưa Kỷ Kỷ đứng ngay bên tràng kỷ, rồi đằng hắng gọi Thiên Hải :
– Thiên Hải!
Tiếng gọi của Diệp Cát Quần khiến Thiên Hải giật mình quay lại. Thân thể lõa lồ của ả Kỷ Kỷ đập vào mắt Thiên Hải.
Thiên Hải chỉ muốn quay mặt chỗ khác. Nhưng khi đối nhãn với ánh mắt của Diệp Cát Quần, y lại bỏ ngay ý niệm đó.
Thiên Hải nghĩ thầm :
– “Gã này muốn gì ở mình. Chẳng lẽ y muốn bỡn cợt. Buộc mình phải nhìn, hay phải thật giống như gã sao? Hạ muốn thử tâm của mình?”
Diệp Cát Quần bước đến bàn. Cầm bầu rượu rồi đi đến bên Thiên Hải.
– Ngươi thấy Kỷ Kỷ cô nương có đẹp không?
Gã vừa nói Vừa kéo Thiên Hải đến ngay trước mặt Kỷ Kỷ. Y thản nhiên nâng đôi gò bồng đảo đã không còn căng cứng, rồi nói :
– Cái đẹp của nữ nhân chính từ đôi nhũ hoa mà trời đã trao tặng cho họ. Nhưng ở đây Kỷ Kỷ chẳng biết giữ gìn cái đẹp đó, để cho nó sớm tàn như thế này.
Nghe Diệp Cát Quần nói, đôi lưỡng quyền Kỷ Kỷ đỏ gấc. Nàng quả là đang phải chịu cực hình. Vì những hành động xoi mói của Diệp Cát Quần.
Thiên Hải thấy Kỷ Kỷ đỏ mặt. Biết nàng đang thẹn với hành động của Diệp Cát Quần nên quay mặt chỗ khác.
Diệp Cát Quần cau mày :
– Ngươi chê Kỷ Kỷ xấu à?
Thiên Hải lắc đầu :
– Không phải chê, mà Thiên Hải không muốn thấy Kỷ Kỷ phải chịu sự hạ nhục của tôn giá.
– Hạ nhục?
Diệp Cát Quần đanh mặt, nheo mày :
– Người nói sai rồi.
– Thiên Hải nói sai điều gì? Tôn giá không thấy sắc diện Kỷ Kỷ cô nương đỏ gấc vì hành động nhục mạ của tôn giá đó sao?
Diệp Cát Quần lắc đầu :
– Không!
– Mặt nàng đỏ gấc vì thẹn thế kia, mà tôn giá không thấy à?
– Ta không thấy như ngươi. Ta thấy nàng làm đẹp thì đúng hơn. Trong mắt ta, Kỷ Kỷ đang có làm đẹp. Như những đóa hoa muộn dẫn dụ bầy ong tìm mạt.
– Thế thì mỗi người có cái nhìn khác nhau.
– Khác nhau. Vậy ta đúng hay ngươi đúng?
– Thiên Hải nghĩ mình đúng.
– Ta nghĩ ngươi sai.
– Thiên Hải sai chỗ nào?
– Ngươi không dám nhìn thẳng về phía trước nên chỉ biết nói theo nam tính của ngươi mà thôi. Hãy nhìn thẳng vào Kỷ Kỷ đi rồi ngươi sẽ biết ta nói đúng chứ chẳng sai bao giờ.
Diệp Cát Quần cười kháy :
– Sao, ngươi không dám nhìn à? Một hảo hán như ngươi mà chẳng dám nhìn thân thể một mỹ nữ thì…
Y lắc đầu :
– Ngươi chẳng bao giờ dám đối mặt với cuộc đời này.
– Tôn giá sai rồi trên đời này chẳng có gì khiến Thiên Hải chối bỏ và chạy trốn cả.
Thiên Hải vừa nói vừa quay mặt nhìn thẳng vào mặt Kỷ Kỷ.
Diệp Cát Quần bật cười khan :
– Có thế chứ. Bây giờ ta sẽ nói cho ngươi biết, ta đúng chỗ nào nhé.
Diệp Cát Quần thản nhiên đặt tay lên vai Kỷ Kỷ.
– Kỷ Kỷ cô nương đã chọn cho mình cuộc sống kỹ lâu, thế thì có gì để cô ta phải áy náy khi phải chưng thân thể mình ra trước mặt mọi người chứ. Chính vì con đường mà cô ta đã chọn, nên càng muốn phô trương vẻ đẹp của mình để chiêu dụ người ta.
Diệp Cát Quần nhìn lại Thiên Hải :
– Cũng như một kiếm thủ thì phải sống vì kiếm. Một người tự chọn cho mình một con đường khi đã chọn thì đừng hối tiếc. Diệp mỗ nói đúng chứ?
Thiên Hải buông một tiếng thở dài.
Nghe Thiên Hải buông tiếng thở dài, Diệp Cát Quần quay sang nhìn chàng, hỏi :
– Ta nói không đúng sao ngươi lại thở dài?
– Thiên Hải không có cách nhìn như tôn giá.
– Ngươi muốn làm một bậc chính nhân quân tử?
– Thiên Hải cũng không có ý đó.
– Ngươi lấp lửng như thế thì chỉ có thể trở thành một gã ngụy quân tử.
Diệp Cát Quần khẽ lắc đầu. Y vòng tay qua người Kỷ Kỷ, bế nàng lên, đưa đến tràng kỷ. Tấm rèm che tràng kỷ cũng được Diệp Cát Quần kéo xuống.
Mặt Thiên Hải đanh hẳn lại với ý nghĩ :
– Gã định làm gì?
Đáp lại ý nghĩ của Thiên Hải là tiếng của Kỷ Kỷ :
– Người đừng làm vậy mà…
– Ta muốn cho Thiên Hải công tử thấy sự thật nào vẫn là sự thật. Và y phải biết nhìn thẳng vào nó. Chứ đừng giả vờ như những chính nhân quân tử ngụy biện.
Đập ngay vào mắt Thiên Hải là hoạt cảnh mập mờ phía sau tấm rèm lụa.
Hai cánh môi của Thiên Hải chợt mím lại với câu hỏi :
– Diệp Cát Quần muốn ta thấy cảnh này để làm gì? Hắn muốn gì ở ta chứ? Hắn cần gì ở ta chứ?
Thiên Hải sực liên tưởng đến Minh Nguyệt. Hoạt cảnh phía sau tấm rèm lụa khiên Thiên Hải liên tưởng đến Minh Nguyệt nên buột miệng, nhẩm nói :
– Minh Nguyệt có giống như Kỷ Kỷ cô nương không? Minh Nguyệt ở Bách Hoa lầu, còn Kỷ Kỷ thì lưu tại Dạ Tình lầu. Cả hại cùng là kỳ nữ, chẳng lẽ cũng có chung một cuộc sống như thế này?
Thiên Hải lắc đầu xua đi ý niệm đó.
Tiếng rên của Kỷ Kỷ đập vào thính nhĩ của Thiên Hải. Tiếng rên của nàng rất khẽ nhưng cùng đủ khiến cho Thiên Hải cáu bực khi phải liên tưởng đến những chuyện như thế này thường xảy ra với Minh Nguyệt.
Y lắc đầu, nhủ :
– “Ta đâu phải là hình nộm để đứng đây chứng kiến cảnh ái ân của hai người”.
Ý nghĩ đó khiến Thiên Hải quay bước đi thẳng đến cửa phòng.
Vừa đặt tay vào then cài thì một ngọn gió rít sạt ngay bên tai Thiên Hải.
Phập!
Thanh trường kiếm run bần bất khi mũi của nó ghim vào cánh cửa. Màng tai của Thiên Hải rát rát bởi khí kiếm giá buốt, buộc phải đứng sững lại.
Tiếng của Diệp Cát Quần cất lên :
– Ngươi định bỏ rơi ta à?
– Thiên Hải không thể đứng nhìn hoạt cảnh ái ân của tôn giá!
– Ngươi không nhìn được thì ngươi có thể bắt chước ta.
– Thiên Hải sợ rằng mình không bắt chước được.
– Chẳng có việc gì mình không làm được cả. Bất cứ một gã nam nhân nào. Nếu không phải là biến thái như những tên hoạn quan trong cấm thành đều có thể làm được chuyện ái ân.
Thiên Hải từ từ quay lại.
Diệp Cát Quần đang ngồi chểm chệ trên tràng kỷ. Y trang tề chỉnh chẳng một vết nhăn, trong khi Kỷ Kỷ vẫn trần truồng nằm bên cạnh gã.
Đôi chân mày Thiên Hải nhíu lại với ý nghĩ :
– Hắn vận lại trang phục nhanh như vậy bằng cách nào? Hình như mọi hành động của gã họ Diệp này chỉ diễn ra trong chớp mắt. Ngoài mọi sự tiên liệu của người ta.
Thiên Hải nói :
– Thiên Hải không phải mà kẻ biến thái, cũng không phải là hoạn quan, nhưng không bao giờ có hành động như tôn giá.
– Ngươi không muốn giống ta?
– Đúng. Bởi tại hạ có suy nghĩ và hành động riêng của mình.
Những tưởng đâu câu nói của mình khiến Diệp Cát Quần cáu giận. Nhưng không ngờ gã lại khẽ gật đầu đáp lời Thiên Hải :
– Ta cũng chẳng muốn ai giống mình cả.
Y rời tràng kỷ bước đến bên bàn rượu bưng lấy chén dốc vào miệng. Rồi thản nhiên lấy một nén vàng đặt lên bàn.
Bước đến trước mặt Thiên Hải, Diệp Cát Quần nói :
– Chúng ta đi chứ?
– Đi đâu?
– Con đường lạc thú ngươi không thích thì phải chọn con đường thứ hai.
Thiên Hải mềm môi. Bụng chàng nao nao với ý nghĩ :
– Con đường thứ hai là con đường nào?
Đôi chân mày nhíu lại, Thiên Hải hỏi :
– Tôn giá muốn nói đến con đường xuống Diêm phủ?
– Ta nghĩ ngươi thích con đường đó.
Thiên Hải im lặng.
Diệp Cát Quần thản nhiên rút cây then cài cửa phòng, mở cửa bước ra ngoài. Y dừng bước ngay cửa như thể chờ Thiên Hải.
Thiên Hải bước sau lưng Diệp Cát Quần.
Đến lúc này, Diệp Cát Quần mới lên tiếng. Y trở lại thái độ lạnh nhạt, khô khốc như lúc ban đầu :
– Ngươi vẫn muốn đi theo ta chứ?
– Nếu Thiên Hải không phải là một kẻ thừa theo chân tôn giá.
– Theo ta, ngươi là một kẻ hữu dụng.
Hai người rời Dạ Tình lầu theo Tây môn rời Hồ Nam.
Thiên Hải đi bên cạnh Diệp Cát Quần, lúc này y đã hoàn toàn thay đổi khác hẳn khi ở trong Dạ Tình lầu. Bộ mặt như trát sáp, im ỉm như thể tiếc rẻ từng lời nói mà bỗng chốc trở nên im lặng một cách lạ lùng.
Rời Hồ Nam bằng cửa Tây, Diệp Cát Quần không theo quan lộ mà dẫn Thiên Hải hướng vào một con đường nhỏ, càng đi càng trở nên hoang vắng lạ thường.
Thiên Hải lẳng lặng đi bên cạnh y. Thiên Hải muốn hỏi một câu gì đó. Nhưng lại thôi, bởi nghiệm ra vẻ mặt đăm chiêu của họ Diệp.
Y nghĩ thầm :
– “Gã họ Diệp đang suy nghĩ điều gì mà xem ra rất đâm chiêu mặc tưởng?”
Vừa đến con suối cắt ngang, Diệp Cát Quần mới dừng bước. Thấy y dừng bước, Thiên Hải cũng hơi chột dạ, bởi ý tưởng đây sẽ là lúc y hành xử mình.
Diệp Cát Quần nhìn lại Thiên Hải.
Hai người đối nhãn với nhau. Bây giờ Thiên Hải có muốn im lặng cũng không được.
Ánh mắt sát thần của họ Diệp, buộc Thiên Hải phải lên tiếng :
– Tôn giá nói, ta phải biết nhìn vào sự thật.
– Đúng.
– Đã vậy sao tôn giá còn giấu Thiên Hải một sự thật, không thể nói ra.
– Lý do nào mà ngươi nẩy sinh ý niệm đó?
– Vẻ mặt đăm chiêu của tôn giá đã nói điều tại hạ suy nghĩ.
Diệp Cát Quần khẽ lắc đầu :
– Ta không bao giờ chạy trốn sự thật nhưng ta đang đắn đo thì đúng hơn.
– Tôn giá đắn đo điều gì?
Diệp Cát Quần hướng mặt nhìn về phía nguồn suối. Y chậm rãi nói :
– Ta muốn biết kiếm pháp của ngươi thụ học từ môn phái nào?
– Tôn giá hỏi Thiên Hải điều đó để làm gì? Có ích gì cho người không?
– Tại sao ngươi không trả lời thẳng vào câu hỏi của ta?
– Thiên Hải không giấu tôn giá đâu. Kiếm pháp mà tại hạ dùng mới đây do Thánh Nữ nương nương truyền thụ cho ta.
Thiên Hải vừa thốt dứt câu, Diệp Cát Quần nạt ngang :
– Sai rồi!
Thiên Hải giật mình.
– Tôn giá không tin?
– Đúng. Võ lâm Trung Nguyên chưa từng có một người nào tên là Thánh Nữ nương nương.
– Giang hồ thì có xiết bao cao nhân ẩn sĩ chẳng lẽ ai tôn giá cũng đều biết? Có thể Thánh Nữ nương là một người ẩn tích mai danh. Chẳng màng đến sự đời, nhưng khi cao hứng thì truyền cho tại hạ kiếm pháp của người.
– Ngươi nói mà chẳng ngượng miệng.
Diệp Cát Quần đứng xa mươi trượng vẫn có thế nhận ra kiếm pháp của ngươi nó xuất từ Kiếm môn. Chỉ với một chiêu Tích Lịch kiếm mà ngươi đã buộc Lữ Thành Văn phải buông đốc kiếm. Bấy nhiêu đó cũng biết kiếm pháp của ngươi là kiếm pháp tối thượng.
Thiên Hải nhướng mày ngạc nhiên khi nghe Diệp Cát Quần nói toạc cả chiêu kiếm của mình.
Chính sự ngạc nhiên đó khiến Thiên Hải thảng thốt nói :
– Tôn giá biết cả chiêu kiếm Tích Lịch của Thiên Hải?
– Đó là những chiêu kiếm tối thượng của Kiếm môn. Ngươi phát chiêu mặc dù không có nội lực, nhưng sự ảo diệu phi thường thì phải đáng cho ta nể mặt.
Thiên Hải ngập ngừng hỏi :
– Tôn giá biết Tích Lịch kiếm pháp, hẳn cũng xuất thân từ Kiếm môn?
– Không sai.
– Vậy tôn giá và Thánh Nữ nương nương là người đồng môn?
Đôi chân mày của Diệp Cát Quần cau lại :
– Trong Kiếm môn chẳng có ai là Thánh Nữ nương nương cả.
– Kiếm pháp của Thiên Hải do Thánh Nữ nương nương truyền thụ.
Mặt Diệp Cát Quần đanh hẳn lại. Y nhẩm nói :
– Hắn muốn gì? Tại sao hắn lại muốn truyền bá kiếm quyết tối thượng của Kiếm môn ra ngoài võ lâm?
Thiên Hải hỏi :
– Tôn giá nói gì thế?
Nhìn lại Thiên Hải, Diệp Cát Quần nghiêm giọng nói :
– Ngươi cho ta mượn thanh kiếm của ngươi chứ?
– Tất nhiên.
Thiên Hải bước đến trao thanh kiếm cho Diệp Cát Quần.
Diệp Cát Quần rút lưỡi kiếm ra khỏi vỏ, liếc nhanh qua lưỡi kiếm đó.
Y buông một câu cụt ngủn :
– Một thanh kiếm tầm thường.
Lời vừa dứt trên miệng, Diệp Cát Quần rút kiếm chém vào lưỡi kiếm của Thiên Hải.
Cạch.
Lưỡi kiếm của Thiên Hải bị gảy làm đôi.
Thiên Hải tròn mặt :
– Ôi! Sao tôn giá lại chặt gảy kiếm của Thiên Hải?
Y nhìn lại Thiên Hải, nhạt nhẽo nói :
– Người của Kiếm môn không bao giờ dụng kiếm tầm thường.
– Thiên Hải chỉ có một thanh kiếm đó. Thanh kiếm do Thánh Nữ nương nương trao tặng để hộ thân.
– Ta không cần biết. Với ta chỉ có một điều duy nhất, người của Kiếm môn thì không dụng kiếm tầm thường.
– Có kiếm vẫn còn hơn không có.
– Sử dụng một thanh kiếm như vậy, ngươi chẳng bao giờ trở thành một kiếm thủ tối thượng.
– Tại hạ chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành một kiếm thủ.
– Ngươi đã học kiếm pháp của Kiếm môn mà không nghĩ đến điều đó thì ngươi chỉ có mỗi một cái chết mà thôi.
Diệp Cát Quần vừa nói, vừa định mũi kiếm hướng vào mặt Thiên Hải.
Giật mình khi cảm nhận sát kiếm phát ra ngay từ đầu mũi kiếm của Diệp Cát Quần, Thiên Hải vội nói :
– Tôn giá chặt gãy kiếm của tại hạ, giờ thì muốn giết tại hạ. Thế đâu phải là hành động của kẻ quang minh chính đại.
– Ta cần gì những câu nói rỗng tuếch đó.
Miệng thì nói thế, nhưng Diệp Cát Quần lại từ từ hạ kiếm xuống.
Thiên Hải thở phào nhẹ nhõm, rồi nói :
– Thật ra tôn giá cần gì ở tại hạ? Tôn giá cũng muốn lấy cái mạng Chu Thiên Hải như những người khác, phải không?
– Không. Nếu ta như những người kia thì cái thủ cấp của ngươi đã rơi lâu rồi. Chính vì ta biết võ lâm bạch đạo lẫn hắc đạo đều muốn giết ngươi nên mới chọn ngươi.
Thiên Hải cau mày :
– Chọn Thiên Hải? Chọn Thiên Hải làm cái gì? Tại sao lại chọn Thiên Hải?
Mặt Diệp Cát Quần thoáng lộ vẻ lưỡng lự. Y định nhãn nhìn thẳng vào mắt Thiên Hải :
– Ta muốn ngươi trở thành một kiếm thủ của Kiếm môn.
– Tôn giá muốn tại hạ trở thành kiếm thủ của Kiếm môn?
Diệp Cát Quần gật đầu.
– Tại sao Tôn giá lại muốn Thiên Hải trở thành kiếm thủ của Kiếm môn?
– Ngươi đã luyện kiếm pháp của Kiếm môn.
– Tại hạ chưa bao giờ luyện.
– Thế Tích Lịch kiếm là gì?
Thiên Hải im lặng.
Diệp Cát Quần tiếp :
– Dù ngươi không phải là kiếm thủ của Kiếm môn, nhưng mặt nào đó thì cũng đã là người của Kiếm môn. Chỉ có người của Kiếm môn mới biết Kiếm môn.
Thiên Hải gật đầu :
– Thôi, được rồi. Tại hạ là kiếm thủ của Kiếm môn.
– Tốt.
Diệp Cát Quần lấy trong ngực áo ra một quyển kiếm phổ.
– Đây là kiếm phổ mà ta đã chu du trong giang hồ, sưu tập cái hay, cái dở của từng môn phái dụng kiếm. Ngươi hãy giữ lấy nó.
– Để làm gì?
Diệp Cát Quần mím môi. Y lộ vẻ rất đắn đo rồi nhẩm nói :
– Ta có nên nói cho ngươi biết không nhỉ?
– Nếu chuyện gì cần nói thì nói. Không cần nói, tôn giá nói ra chẳng có lợi gì, mà người nghe e cũng chuốc họa vào thân.
– Hay… Hay lắm! Nghe ngươi thốt ra câu nói này, ta mới quyết định bộc bạch với ngươi.
Diệp Cát Quần ngồi xuống phiến đá. Y nhìn Thiên Hải, chậm rãi nói :
– Mai này ta có trở thành Thiên hạ đệ nhất nhân trong giang hồ, cũng có thể chẳng bao giờ gặp lại ngươi được nữa.
Thiên Hải cướp lời Diệp Cát Quần :
– Tại hạ nghĩ tôn giá có thể trở thành Thiên hạ đệ nhất nhân.
Diệp Cát Quần nạt ngang :
– Ngươi đừng cướp lời ta.
Thiên Hải im lặng nghĩ thầm :
– “Đã vậy thì y cần gì phải bộc bạch với mình chứ”.
Diệp Cát Quần nghiêm giọng nói tiếp :
– Trước đây, sư huynh của ta rời Kiếm môn bước vào giang hồ với mục đích dụng kiếm pháp của Kiếm môn để phát dương quang đại, thâu tóm các môn phái dụng kiếm trên giang hồ sau ba năm. Nhưng người đã chẳng quay về Kiếm môn như dự đoán. Thế là đến lượt ta. Cũng với những chiêu kiếm thần kỳ, Diệp mỗ đã đi khắp giang hồ, chẳng có môn phái nào đối đầu.
Diệp Cát Quần nói đến đây khiến Thiên Hải phải lên tiếng cướp lời gã :
– Nếu vậy tôn giá đã có thể tự xưng là Thiên hạ đệ nhất kiếm rồi.
Diệp Cát Quần lắc đầu :
– Ta đã có thể là Thiên hạ đệ nhất kiếm, nhưng ta còn phải đối mặt với một người.
– Ai?
– Ta đã hứa với người đó, ta không nói ra với ai. Ngươi chỉ biết, sau ba ngày chờ ta ở đây nếu không thấy ta quay lại, thì xem như Diệp Cát Quần đã chết. Bằng như Diệp mỗ quay lại đây gặp ngươi thì xem như ngươi đã qua khỏi kiếp họa người người truy sát. Bởi lúc đó ta sẽ bảo trợ cho ngươi.
– Vậy tôn giá trao cho tại hạ kiếm phổ này để làm gì?
– Trong quyển kiếm phổ kia gồm thâu kiếm pháp tối thượng của Kiếm môn và những cái hay, cái khuyết của kiếm pháp các môn phái khác. Sau ba ngày ta không quay lại thì nó thuộc về ngươi, với một điều kiện ngươi phải khổ tập nó.
Diệp Cát Quần rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực, nói tiếp :
– Kiếm môn có hai phần thượng và phần hạ. Phần thượng kiếm quyết sư huynh ta giữ. Nếu ngươi có cơ may gặp được thì xem như kiếm pháp tối thượng của Kiếm môn quy về một mối. Ngươi sẽ có thể xưng bá trong giang hồ.
Thiên Hải chờ cho Diệp Cát Quần nói hết mới khẽ lắc đầu :
– Tôn giá đã chọn sai người rồi.
– Chọn sai người là sao?
– Tại hạ không biết sống chết như thế nào. Đi một bước là có người muốn giết, đi hai bước là có kẻ muốn lấy mạng, đến ngay cái nguyên nhân vì sao mọi người muốn giết
tại hạ cũng còn chưa biết. Thế mà tôn giá lại chọn Thiên Hải.
– Nếu ta không chọn ngươi thì ta cũng như những người khác phải giết ngươi thôi. Và ngươi không đồng ý theo ta thì ngươi cũng phải chết. Giữa cái chết và cái sống, ngươi phải có một.
– Tất nhiên tại hạ muốn mình sống.
– Vậy là ngươi phải theo ta.
– Vì sự sống, Thiên Hải phải theo tôn giá chứ.
– Vậy thì ngươi sẽ được sống. Sau ba ngày, ta không quay lại đây, ngươi chính thức làm chủ quyển kiếm phổ của ta.
Diệp Cát Quần nói qua chất giọng thật lạnh lùng và thật nghiêm nghị :
– Ngươi phải hứa với ta một điều.
– Tôn giá nói đi.
– Ngươi phải luyện kiếm pháp trong kiếm phổ mà ta đã trao cho ngươi.
– Chỉ như thế thôi ư!
Diệp Cát Quần gật đầu :
– Chỉ như thế thôi.
Diệp Cát Quần vừa nói, vừa nhướng mày định nhãn nhìn Thiên Hải.
Thiên Hải cảm nhận trong thần nhãn của họ Diệp tóe hai luồng sát thần vô cùng mãnh liệt.
Chạm vào hai luồng sát quang đó, Thiên Hải có cảm tưởng như có hai lưỡi kiếm vô hình chập chờn ngay trước mắt mình, khiến xương sống phải gai buốt giá băng.
Hai cánh môi của Diệp Cát Quần nhếch lên, trong khi thần nhãn vẫn đóng đinh vào mắt Thiên Hải.
– Ngươi có thể trở thành một kiếm thủ độc tôn trong thiên hạ, cũng có thể giống như ta.
Thiên Hải lắc đầu :
– Thiên Hải không hiểu ý của tôn giá.
– Rồi ngươi sẽ hiểu.
Diệp Cát Quần đứng lên. Y vừa bỏ đi, vừa nói :
– Trong kiếm phổ mà ta trao cho ngươi có chỉ cách rèn kiếm. Nếu muốn trở thành một kiếm thủ thì ngươi phải biết tự rèn cho mình một thanh kiếm. Kẻ biết rèn kiếm cho mình mới có thể trở thành một kiếm thủ.
Nói dứt câu thì bóng dáng của Diệp Cát Quần đà xa hút. Rồi nhanh chóng mất dạng.
Thiên Hải hơi ngơ ngẩn bởi chuyện hội ngộ lạ lùng này. Chàng ngồi xuống phiến đá, nhẩm nói :
– Mình phải ở đây ba ngày để chờ y ư?
Thiên Hải lắc đầu :
– Thật là rắc rối. Nếu mình bỏ đi. Một khi y quay lại thì chẳng khác nào kẻ bội tín và vô hình trung lại có thêm một đại kình địch. Với Diệp Cát Quần thì mình khó có cơ may giữ được cái đầu trên cổ.
Nghĩ như vậy, Thiên Hải quyết định lưu lại con suối suốt ba ngày để chờ Diệp Cát Quần.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!