Thương Nguyên Đồ
Chương 10: Thương Nguyên Đồ
Những đệ tử Mạnh gia đang chạy băng băng xông vào này đều cao giọng hô hào, rất kích động, thoáng cái liền hấp dẫn đại lượng tộc nhân ở tổ trạch, mỗi một người khi nghe được đều sững sờ:
“Cái gì? Ta không nghe lầm chứ? Mạnh Xuyên ngộ ra bí kỹ rồi hả?”
“Đứng lại cho ta!” – Một gã tộc nhân liềm tóm lấy một thiếu niên đang chạy rất nhanh, hỏi:
“Nói rõ cho ta, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
“Thúc thúc, là Mạnh Xuyên ca.” Tên thiếu niên kia khoảng tầm mười ba tuổi, nói bằng giọng rất vui mừng:
“Hôm nay là ngày Đạo viện Kính Hồ thi đấu, tuyển chọn ra các danh ngạch. Mạnh Xuyên ca lên lôi đài tỷ thí, thi triển ra Bí kỹ Tam Thu Diệp của Lạc Diệp Đao pháp, khiến cả viện trưởng và tất cả các giảng viên đều rất kích động.”
“Bí kỹ Tam Thu Diệp của Lạc Diệp Đao pháp?” Gã tráng hán tộc nhân hai mắt liền trợn tròn xoe ” Năm nay Mạnh Xuyên chỉ mới mười lăm tuổi mà đã ngộ ra được bí kỹ?”
Chỉ thấy khắp nơi trong tổ trạch, các tộc nhân đều đang vây quanh những thiếu niên kia hỏi thăm, đều kích động huyên náo lên.
Một lão giả đầu trọc gầy còm đứng ở một bên nghe những thiếu niên kia bảy mồm tám lưỡi thảo luận cùng nhau thì mắt sáng rực lên, nhịn không được, thì thào nói nhỏ:”Ông trời phù hộ, ông trời phù hộ Mạnh gia chúng ta.”
“Tam trưởng lão, chuyện vui hiếm có, Mạnh Xuyên hắn ngộ ra bí kỹ rồi.” Có tộc nhân chạy tới nói.
“Đã biết!”Lão giả đầu trọc gầy còm mặt vẫn lạnh tanh như trước, và quay người bước đi.
Lão chính là trưởng lão nổi tiếng nghiêm khắc nhất Mạnh gia, nhưng khi quay người rời đi, chỉ thấy khóe miệng hắn hơi nhếch lên.
*****************
Tổ trạch Mạnh gia chiếm diện tích rất lớn, dù sao cũng là nơi sinh hoạt của hơn hai nghìn tộc nhân.
Tại luyện võ trường của tổ trạch.
Một đám các thiếu niên đang chờ binh khí để luyện đao, kiếm, búa. Mạnh Đại Giang mập mạp đang ngồi một bên quan sát.
“Bên ngoài có chuyện gì mà nhao nhao vậy?” Mạnh Đại Giang khẽ nhíu mày, ngay lúc đó với thực lực là cường giả Vô Lậu cảnh, hắn liền có thể nghe loáng thoáng vài chữ trong những tiếng ầm ĩ đang đến gần, nào là ” Mạnh Xuyên”, ” ngộ ra bí kỹ”
Toàn thân Mạnh Đại Giang chấn động.
Giống như đang mùa đông lại bị xối một thùng nước lạnh vậy, hắn có chút mơ hồ chưa rõ.
“Là ta nghe lầm?” Mạnh Đại Giang có chút tâm thần bất định, nhưng vẫn là kìm lòng không được đứng lên, thì ngay lúc này có người đã đến cửa luyện võ trường.
“Đại Giang, Đại Giang.” Một vị lão giả nho nhã cùng một đám tộc nhân đang cùng nhau tới đây, lão giả nho nhã mặt đỏ bừng, vô cùng kích động.
“Ngũ thúc.” Mạnh Đại Giang liền đi tới nghênh đón, “Có chuyện gì vậy?”
“Đại hỷ sự, đại hỷ sự.” Lão giả nho nhã rất kích động.
“A?” Mạnh Đại Giang lại có chút kích động, thâm tâm dao động, tuy trong lòng có suy đoán, nhưng hắn vẫn muốn được nghe tường tận đầu đuôi.
Lão giả nho nhã liền nói: ” Có một ít tiểu bối trong tộc chạy từ Đạo viện Kính Hồ về báo tin, nói là Mạnh Xuyên con của ngươi trong lúc thi đấu quyết tuyển danh ngạch ở Đạo viện đã thi triển ra bí kỹ Tam Thu Diệp, được chính viện trưởng, các giảng viên và hàng nghìn đệ tử cùng chứng kiến, nên tin này tuyệt đối không giả…. Ha ha ha… Thật sự là ông trời phù hộ Mạnh gia, phù hộ Mạnh gia chúng ta.”
“Xuyên nhi thi triển ra bí kỹ Tam Thu Diệp?” Mạnh Đại Giang chỉ cảm thấy đầu nóng lên, nhiệt huyết dâng trào, cả trong lòng cũng bừng bừng nhuệ khí.
Đó là con của hắn!
“Đại Giang, con của ngươi lợi hại a.”
“Mạnh gia chúng ta lại càng hưng thịnh rồi, chỉ sợ là mỗi gia tộc chúng ta có hai Thần Ma.” Các tộc nhân đều kích động, ngoại trừ tộc trưởng cùng các trưởng lão, các tộc nhân bình thường khác hoàn toàn không biết việc Mạnh tiên cô bị trọng thương.
“Hai vị trưởng lão, tiên cô cho mời các người.” Có tộc nhân tới truyền lệnh.
“Chúng ta tới liền.”
Mạnh Đại Giang, lão giả nho nhã liền đi ngay, chỉ là giờ phút này Mạnh Đại Giang đi mà cảm thấy tâm hồn lâng lâng như đang bay vậy.
****************
Mạnh tiên cô đang cùng tộc trưởng Mạnh Viêm Bình chơi cờ, nhưng lúc này cũng dừng lại rồi. Trong sân tám vị trưởng lão đang tụ tập, mỗi trưởng lão đều đang kích động vạn phần. Không có trưởng lão nào đang ở tổ trạch mà không biết thiên đại hỷ sự này.
“Đám tiểu tử kia đứa nào cũng chạy thật nhanh.” Lão giả đầu trọc gầy còm có chút phấn khởi, ” Tất cả đều kể việc Mạnh Xuyên thi triển bí kỹ Tam Thu Diệp”
“Tốt quá rồi, mười lăm tuổi đã ngộ ra bí kỹ… Thiên tư này không thua kém gì Mai Nguyên Tri kia a.”
“Đại Giang, ngươi sinh được một nhi tử tốt quá.”
“Đều nhờ vào công sức dạy bảo của Đại Giang cả.”
Đám trưởng lão trong tộc đều kích động, nói.
Mạnh Đại Giang vui tươi hớn hở, cười đến ngây ngô. Hắn cảm thấy đây là ngày vui vẻ nhất trong những năm gần đây.
“Biết được tin tức này, ta chết cũng nhắm mắt được rồi.”
“Ông trời phù hộ Mạnh gia ta.”
Nói thẳng ra thì các trưởng lão đều sợ rằng gia tộc sẽ suy bại, tuy nói rằng còn lâu điều đó mới xảy đến, nhưng bọn hắn đều tuổi đã cao cũng không bao lâu nữa sẽ đến đại nạn hết tuổi thọ, sẽ ngã xuống cho nên trong lòng bọn hắn đều hy vọng gia tộc có thể hưng thịnh.
Gia tộc hưng thịnh thì huynh đệ tộc nhân, con cái của bọn hắn đều có thể sống tốt. Trải qua bao nhiêu năm như vậy, bản thân bọn hắn và gia tộc đã hòa làm một thể rồi.
“Xem mấy người các ngươi kìa” Mạnh tiên cô ngồi đó, mỉm cười nói, ” Đứa nhỏ Mạnh Xuyên này có thể ngộ ra bí kỹ, đúng là một chuyện vui, nhưng mà các ngươi cao hứng quá sớm.”
Tất cả đám trưởng lão sững sờ.
Mạnh tiên cô nói ra: “Mạnh Xuyên hiện tại chỉ mới bước ra bước đầu tiên, khoảng cách trở thành Thần Ma còn xa lắm, hắn còn phải ngộ ra Đao Thế, còn phải Ngưng Đan, cuối cùng còn phải vượt qua Sinh Tử Quan! Đây là ba cái đại môn… Hiện tại đừng tung hô hắn lên cao như thế, khiến hắn quên hết tất cả. Điều hắn cần làm là càng phải nghiêm túc tu hành. Tốt nhất nên ngộ ra Đao Thế trước hai mươi tuổi. Như vậy còn có ba phần hy vọng tiến nhập núi Nguyên Sơ, nếu là có thể vào núi Nguyên Sơ, vậy khẳng định có thể thành Thần Ma.”
“Núi Nguyên Sơ!” Ánh mắt của tộc trưởng Mạnh Viêm Bình cùng với tất cả trưởng lão đều sáng rực lên.
Đó là tu hành chi địa cổ xưa nhất trong toàn thiên hạ. Thần bí mà cường đại.
Gần nhất hơn trăm năm qua, cả phủ Đông Ninh này chỉ có một mình Trương gia lão tổ là thành công tiến nhập núi Nguyên Sơ, nhờ vậy Trương gia cũng trở thành gia tộc đứng đầu trong ngũ đại Thần Ma gia tộc của phủ Đông Ninh.
“Nếu vào không được núi Nguyên Sơ, đường tu hành của Mạnh Xuyên sẽ khó khăn.” Mạnh tiên cô nói, “Lúc trước ta mười sáu tuổi ngộ ra bí kỹ, hai mươi hai tuổi mới ngộ ra Thế, vậy mà vào không được núi Nguyên Sơ, chỉ có thể coi là đệ tử ngoại môn của núi Nguyên Sơ. Trải qua cửu tử nhất sinh, ta mới may mắn trở thành Thần Ma. Thuở đó cả một tiểu đội đều có thiên phú tương đương với ta, nhưng chỉ có mỗi mình ta đã thành Thần Ma, những người khác đều đã chết hết.”
“Mạnh Xuyên, chẳng những phải vượt qua được ba cánh cửa lớn: Đao Thế, Ngưng Đan, Sinh Tử Quan, hắn còn nhất định phải ngộ ra Đao Thế trước khi hai mươi tuổi mới đẩy nhanh tốc độ tu hành được” Mạnh tiên cô trịnh trọng nói.
Lúc này, các Trưởng lão cũng tỉnh táo lại. Trở thành Thần Ma thật khó.
Bây giờ Mạnh Xuyên chỉ mới là một hạt giống có hy vọng trở thành Thần Ma, khiến cho gia tộc có thêm hy vọng mà thôi.
“Đại Giang.” Mạnh tiên cô phân phó nói, “Ngươi đi đạo viện Kính Hồ đón Mạnh Xuyên, chuẩn bị thật tốt cho Thịnh Hội Chém Yêu tại Ngọc Dương Cung. Sau khi Thịnh Hội Chém Yêu kết thúc, Mạnh Xuyên cũng an tĩnh lại rồi thì dẫn nó đến gặp ta.”
“Vâng.” Mạnh Đại Giang cung kính nói.
“Các ngươi cũng đều lui ra đi.” Mạnh tiên cô phân phó, “Nhớ kỹ, đừng thổi phồng Mạnh Xuyên quá mức, khiến hắn trở nên kiêu căng, đó là hủy hắn.”
“Vâng.” Tất cả trưởng lão cùng trịnh trọng đáp lời.
Ai dám hủy diệt Mạnh Xuyên, đó là địch nhân không đội trời chung với toàn bộ Mạnh gia.
Rất nhanh, các Trưởng lão đều đã rời đi, trong viện này chỉ còn lại tỷ muội Mạnh tiên cô và tộc trưởng.
“Tam tỷ, tỷ lại dọa bọn hắn đi nhanh vậy.” Tộc trưởng Mạnh Viêm Bình cười nói, “Ta biết rõ tỷ rất cao hứng.”
“Đương nhiên cao hứng.” Mạnh tiên cô lúc này mới nói, “Ta thành Thần Ma gần tám mươi năm, tại núi Nguyên Sơ tích lũy cũng rất nhiều công lao, cũng có rất nhiều hảo hữu! Nếu gia tộc không có một hạt giống tốt nào thì cho dù tích lũy của ta có nhiều hơn nữa cũng là vất đi. Hiện giờ Mạnh Xuyên có thiên phú khá cao, ta lại toàn lực giúp hắn, hắn sẽ thuận lợi hơn so với ta lúc trước nhiều lắm.”
“Ừ, hắn nhất định có thể thành Thần Ma.” Mạnh Viêm Bình nói.
“Sẽ thành!” Ánh mắt Mạnh tiên cô đầy vẻ chờ mong.
******************
Đạo viện Kính Hồ.
Mạnh Xuyên đang đi ra ngoài, trên đường đi các đệ tử đạo viện chung quanh đều hô hào rất nhiệt tình:”Mạnh sư huynh.”
Mạnh Xuyên khẽ gật đầu đáp lại, tiếp tục đi ra ngoài.
“Hả?”
Vừa mới tới cửa chính, hắn liền thấy cả một nhóm người, đứng đầu là Mạnh Đại Giang mập mạp, bên cạnh là lão giả đầu trọc gầy còm, lão giả nho nhã và các vị trưởng lão khác trong gia tộc.
“Cha, trưởng lão.” Mạnh Xuyên bước tới.
“Con đó, tên tiểu tử này ” Mạnh Đại Giang đưa tay vuốt vuốt đầu Mạnh Xuyên đầu, cười nói, ” Con làm cha sợ đến mức nhảy dựng.”
Bị cha vò đầu, Mạnh Xuyên chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng, thoạt nhìn có chút đáng thương, trên thực tế tâm tình rồi lại đặc biệt tốt.
“Ha ha, ngay cả chúng ta đều bị dọa.”
“Mạnh Xuyên, làm không tệ.” Mấy vị trường lão gia tộc đều cười nói, hiển nhiên sung sướng vô cùng.
“Đi, về nhà.” Mạnh Đại Giang vui vẻ nói ra, có con như thế, còn cầu gì hơn.
“Dạ.”
Mạnh Xuyên đáp lời, cùng theo phụ thân và các trưởng lão trở về.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!