Thượng Thần Hiên Di - Chương 1: Hàn Đông Cung, Đây Là Đâu?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Thượng Thần Hiên Di


Chương 1: Hàn Đông Cung, Đây Là Đâu?


Hàn Hiên Di mở mắt ra, cả cơ thể rã rời mệt mỏi như vừa trải qua một chuyến du hành kéo dài suốt cả tháng. Nàng vẫn sống, tất cả những chuyện vừa rồi, cả giọng nói bí ẩn đó nữa, tất cả đều như một giấc mơ, nhưng nàng lại có cảm giác nó rất thực.

Nàng biếng nhác nhấc hai hàng mi mắt xem thú mọi thứ xung quanh. Gian phòng được bố trí sang trọng, theo lối cổ đại. Bất giác ngẩn người, thần kinh đột nhiên tỉnh táo dị thường. Thần trí không tránh khỏi hoảng loạn, giấc mơ đó…lẽ nào…không, không thể…

Nàng vội xốc chăn chạy xuống giường, đến trước tấm gương đặt ở bàn trang điểm. Một gương mặt xinh đẹp không lời nào có thể tả hết. Lông mày thon dài tự nhiên, hàng lông mi dày vốn cong sẵn, hai mắt cũng không vẽ mà tự đen, đặc biệt là hai đồng tử trong veo màu đen láy lay động như nước mùa thu, toát lên vẻ kiêu sa thanh thoát hiếm có. Làn da cũng trắng trẻo, mịn màng như cánh hoa tuyết trắng không tì vết. Ngũ quan lại cực kì tinh xảo và hoàn mĩ. Cả người toát ra một thần thái cao ngạo đầy tôn quý.

Trong đầu thoáng hiện lên giọng nói kì dị ấy, nàng không khỏi thốt lên tán thưởng. Nàng ta kì thực rất xinh đẹp, lộng lẫy có, thanh tao có, kiêu sa có, còn thoát tục thì khỏi cần phải bàn. Thần nữ thượng cổ chính là có nhan sắc khuynh thế tuyệt trần như vậy sao. Ở thời hiện đại, nàng vốn được xem là xinh đẹp, bản thân cũng có cơ hội ngắm nhìn các nữ thần tuyệt sắc trên màn ảnh, nhưng mãi cho đến khi tận mắt nhìn thấy dung nhan thật sự của Thượng thần, mới biết được định nghĩa hai từ “xinh đẹp” là như thế nào, không cần phải trang điểm, mặt đầy phấn đầy son, sắc đẹp này vốn tự nhiên mà có, nàng chính là thích cái nét đẹp tự nhiên giống như vậy.

Đang ngẩn người ngắm nhìn nhan sắc tuyệt trần của mình trong gương đồng thì ngoài cửa bỗng có tiếng động. Ánh mắt trong vắt di chuyển sự chú ý, một tiểu cô nương cũng được xem là nhã nhặn thanh tú bưng theo thau đồng từ ngoài cửa bước vào.

Nàng ta không nén nổi vui mừng, vội đặt thau đồng lên bàn, tiến đến trước mặt nàng, vui mừng nói: “Thượng thần Hiên Di, cuối cùng người đã tỉnh.”

“Cô là…” Nàng thắc mắc. Trong đầu thầm phán đoán nàng ta chắc là tì nữ theo hầu Thượng thần.

Nàng ta ngấn lệ kể lể: ” Thượng thần, kể từ sau khi người bị Ma thần âm thầm hạ Sát Dược Chi Mệnh thì đã chìm sâu vào giấc ngủ suốt ba vạn năm không tỉnh khiến mọi người đều lo lắng, Ngư nhi còn tưởng người sẽ mãi mãi không tỉnh lại nữa chứ.”

Hả, ba vạn năm sao? Nhanh chóng định thần, Hàn Hiên Di vội lên lời an ủi, nàng thấy nàng ta cũng thật thà liền dàn dựng một vở kịch: ” Ngư nhi, thật ra sau khi ta tỉnh lại có rất nhiều chuyện mơ hồ không nhớ rõ, ngươi có thể kể lại rõ ràng một chút, rốt cuộc…ta là ai?”

Ngư nhi thoáng chút hoảng hốt, không tin vào mắt mình: ” Thượng thần, người đã mất trí rồi ư, sao có thể…”.

Nàng vội lấy tay che miệng nàng ta lại, khẽ nói: ” Im lặng, chuyện ta mất trí vạn lần không được tiết lộ, nếu để người khác nghe thấy, e là sẽ sinh ra một trận cuồng phong”.

” Ngư nhi hiểu”. Thượng thần ngủ suốt vạn năm đã gây không ít chuyện, Yêu, Ma, Minh giới cũng thừa dịp làm càn, suốt vạn năm qua nếu không nhờ có Thần Quân Diệp Phong pháp lực cao cường trấn giữ, ả Ma thần lại luôn bế quan tu luyện thì cục diện ngày hôm nay khó có thể tưởng tượng. Ngẫm nghĩ xong, Ngư nhi từ từ giải thích: ” Thượng thần tên Hàn Hiên Di, ái nữ của Hàn Đế Hàn Bình và Hàn Hậu Liễu Tư, tính ra còn là cháu gái của Thiên Đế, sinh ra đã là một thần thai, không cần trải qua tu luyện thì đã có sẵn thần lực kinh thiên”.

Hiên Di thầm cảm thán, Thượng thần đúng là được trời đất ưu ái, gia thế hiển hách lại được phú cho nhan sắc đẹp tuyệt trần, ngoại trừ cái trọng trách nặng nề kia ra thì được nhập vào thể xác của một mỹ nhân tuyệt thế như nàng ta cũng được xem như là diễm phúc.

Nghe Ngư nhi nói thêm vài câu. Sau khi tỉnh dậy được một lúc, Hàn Hiên Di cảm thấy hơi nhức đầu, mở miệng nói: ” Hôm nay nói đến đây thôi, ta cảm thấy có chút không khỏe, muốn ra ngoài dạo một chút”.

Ngư nhi ngoan ngoãn hiểu chuyện, vội vàng đi lấy một xiêm y màu màu xanh dương dịu mát khoác lên cho nàng, sau đó giúp nàng búi một kiểu tóc đơn giản.

Thông qua lời kể của Ngư nhi, Hiên Di biết được nơi sang trọng không kém phần thanh tao này có tên là Hàn Đông cung, một năm có tới ba mùa tuyết rơi, lúc đó sẽ có Tuyết Liên nở rất đẹp. Từ đây tới mùa tuyết tiếp theo còn hơn một tháng nữa.

Hàn Đông cung này nói rộng không rộng, nói hẹp không hẹp, xung quanh trồng rất nhiều hoa Thược Dược đủ màu sắc trông rất đẹp, có vẻ vị Thượng thần này rất yêu thích loại hoa kia thì phải. Không khí nơi đây cũng cực kì trong lành, không nhiễm bụi trần, đúng là chốn tiên cảnh bồng lai có khác.

Tham quan cả một buổi chiều, coi như cái cung điện này không chỗ nào là nàng chưa đặt chân tới. Cung nhân ở đây không nhiều chỉ chừng bảy tám người, ai gặp nàng cũng thoáng sửng sốt, nhưng sau đó lập tức nghiêng người kính cẩn gọi hai tiếng “Thượng Thần” làm nàng rất vui. Chung quy nàng chỉ có một nhận xét, thần tiên đúng là có lối sống tao nhã khác với phàm nhân bình thường chốn hạ giới.

Trở về phòng không lâu, một cung nhân cầm trên tay tấm thiếp, cúi người nói: ” Bẩm Thượng thần, Thiên Du sơn hay tin người đã tỉnh, trùng hợp ngày mai lại diễn ra đại hội đấu pháp mỗi năm một lần nên muốn mời người đến cùng tham dự”.

Nàng khẽ gật đầu, ý bảo Ngư nhi ra cầm lấy tấm thiếp. Cùng lúc kêu với cung nhân:” Được rồi, ngươi có thể lui ra”.

Bọn tiên nhân này đúng là nắm bắt tin tức rất nhanh nhạy. Mới hồi chiều còn đi dạo xung quanh, không biết kẻ nào nhiều chuyện khiến tin tức nàng đã tỉnh truyền đi nhanh như gió thổi. Không thèm mở tấm thiếp mời ra, nàng đặt nó thẳng lên bàn gỗ, quay lại nhìn Ngư nhi: ” Thiên Du sơn, đại hội đấu pháp, ngươi hãy giải thích cho ta nghe một lượt luôn đi”.

” Thiên Du sơn là tiên phái tu tiên lớn nhất, do một lão đầu làm chưởng môn tên La Lạc Phi. Mỗi năm một lần, các đệ tử ưu tú của các tiên phái lớn nhỏ khác nhau sẽ đến đây tham dự hội đấu pháp. Bên cạnh đó đại hội còn mời rất nhiều thần tiên có địa vị cùng pháp lực cao đến tham dự. Người là Thượng thần thượng cổ, sống cũng đã chừng 8 vạn năm tuổi, là người được tôn kính nhất trong chốn Cửu thiên này, vừa hay tin người đã tỉnh, lão đầu ta không thể không gửi thiếp mời”. Ngư nhi phấn chí vui vẻ trả lời.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN