Lưu Lăng là người béo hiếm thấy, chỉ cần không cẩn thận nghiêng qua một bên, dưới chân lại vang lên tiếng kẽo kẹt.
Bên trong trại mọi người đang chạy tới làm lễ với giáo chủ vĩ đại của họ, “Thiết vừa ra ai dám tranh phong’ câu nói vừa vang lên lập tức dập tắt mọi tiếng vang.
Đúng như tri huyện Bạch Yến Trầm nói, tên La Bàn Nhi là người lưng gù, hơn nữa vóc dáng cũng thấp vô cùng, áo bào đen chấm đất kéo kéo túm túm rất dài, lúc leo lên cũng suýt nữa ngã chổng vó.
Nhưng mà điều này cũng không gây trở ngại đến sự vĩ đại của hắn, bởi vì chỉ cần thờ phụng hắn, cho dù hắn là một đống phân chó, tầm ảnh hưởng cũng không thể khinh thường.
Nhạn Nam vốn là một huyện thành nhỏ, người ở Hoa Quả Thôn cũng sắp được trăm người. Lưu Lăng cảm thấy chuyện này không đáng để ra tay, ở kinh thành một đoàn diễn hát có khi cũng có trăm người phụ diễn đấy.
Nhưng nghĩ kĩ lại, Miêu Cương đâu chỉ dừng lại ở vùng Nhạn Nam. Nếu để mặc La Bàn Nhi phát triển lớn mạnh, trăm người có thể biến thành hơn ngàn người, hơn ngàn người thì cũng có thể biến thành trên vạn người.
Dân chúng mê tín ngưỡng, càng phát triển hơn nữa thì sẽ vô cùng đáng sợ.
Đầu óc Lưu Lăng vốn không tốt, không hiểu thế nào là nghĩ sâu xa. Người phân tích lợi hại như vậy, tất nhiên là Liên Dụ.
Tiếng của tên Thiêu Thần vẫn còn văng vẳng, hắn nhìn dân chúng đang lễ bái đầy đất, thậm chí xen lẫn rất nhiều phụ nữ và trẻ em. Tất cả đều quỳ hết xuống, bái lạy, vô cùng thành kính. Mấu chốt nhất là, đó toàn là dân chúng, toàn là dân chúng trong thành!!
Tình thế còn nghiêm trọng hơn so với hắn tưởng.
Lưu Lăng run rẩy lấy áo choàng lau nước mũi nói: “Nếu không thì, chúng ta đánh vào đây giết hết bọn bạo dân này đi?”
Hắn thấy mình sắp lạnh chết rồi, nơi này ngày hè mà gió lạnh như mùa đông vậy.
Liên Dụ nhìn tên ngu ngốc kia rồi gật đầu nhẹ, biểu đạt tán thành.
“Vương gia nói rất đúng, giết hết rồi đem chôn, đến lúc đó Thánh thượng mà có hỏi thì nói dân Hoa Quả Thôn khởi nghĩa bị giết hết rồi, không ai chạy thoát thì chúng ta cùng lắm chỉ gánh tội vô năng thôi.”
Lưu Lăng ngây ngẩn cả người, thấy cái này không tốt à, hắn không thể để cho phụ hoàng đánh giá mình vô năng được. Hắn vùi đầu nghĩ một lát, nhấc đại đao bên hông ra.
“Vậy chúng ta cứu dân ra, rồi giết tên thủ lĩnh.”
Liên Dụ nhướn mày, sờ sờ chuôi đao của hắn.
“Cũng tốt, chỉ cần vương gia nhìn thử, phân biệt được trong ba trăm người này ai nguyện ý đi cùng chúng ta, ai khăng khăng một mực đi theo La Bàn Nhi là được. Nếu không cứ thế náo động, lại làm cho người dân thêm ghét.”
Lưu Lăng giận, cái gì cũng không được, hắn trừng mắt giật tay áo của Liên Dụ.
“Vậy ngươi nói nên làm cái gì bây giờ?”
Liên Dụ chắp tay, hết sức khiêm tốn.
“Thần đều nghe vương gia.”
Lưu Lăng biết rõ Liên Dụ giở giọng với mình, hắn bực bội phất tay áo, không muốn ngây ngẩn trên nóc nhà nữa, ra lệnh:
“Mang bản vương xuống!”
Liên Dụ không động,
Lưu Lăng lại đẩy hắn một cái.
“Mang bản vương xuống ngay!!”
Liên Dụ vẫn không động đây, rất hòa nhã nói với hắn.
“Bạc còn chưa đưa mà.”
Lưu Lăng: “…”
Hôm đó đoàn người không có động thái gì, yên tĩnh đi xuống núi.
Trên đường trở về, Lưu Lăng thuật lại đoạn đối thoại của mình với Liên Dụ cho Trương Lương nghe.
Hắn nói: “Liên Dụ thực tinh ranh. Hắn muốn chơi xỏ ta, còn bảo để ta quyết định, ngoài mặt thì tán thành nhưng thực tế một câu cũng không đồng ý, muốn ta đi cầu hắn đây mà”.
Tên này hẳn là biết rõ, hắn nói thẳng ra có khi mình cũng không thèm tiếp nhận, cho nên mới dùng phương pháp này.
Trương Lương cũng gãi đầu, chuyện như vậy hai người bọn họ hắn có thể nghĩ ra chủ ý tốt, không đến mức bị Liên Dụ dắt mũi đi. Hắn hoang mang nói.
“Không phải là do hai chúng ta quá ngu ngốc chứ?”
Rồi sau đó từng người suy xét bản thân, trăm miệng một lời, nói.
“Nhất định không phải là ta.”
Để nhất ngốc nghếch của Đại Yển không muốn thừa nhận chỉ số thông minh tài nghệ của mình không bằng người, khó tránh khỏi để tâm vào mấy chuyện vụn vặt mà không lo nghĩ kế. Đương nhiên, hắn còn kéo theo một tên Trương Lương, bởi vì như vậy dù hắn nghĩ ra phương án gì, cứ nói đó là kiệt tác của hai người, chứ không phải chỉ do mình ngốc.
Như thế vài ngày, hắn tìm Liên Dụ vô số lần, cũng nói vô số phương pháp. Đương nhiên là không hề bị phản bác, chỉ là lúc tán thành, người kia sẽ chế nhạo một phen. Đúng vậy, Lưu Lăng đã hiểu, Liên Dụ đang chế nhạo hắn, hắn muốn trở mặt, nhưng mà thái độ người ta rất tốt, nói gì cũng có lí, muốn lật cũng không lật được.
Phương Uyển Chi cũng hiểu ý của Liên Dụ.
Hắn muốn cho Lưu Lăng tự mình mở miệng nhờ hắn nghĩ kế, chuyện này có vẻ không dễ dàng. Dù Lưu Lăng có ngốc đi nữa, đó cũng là hoàng tử, là vương gia. Hắn không ủng hộ, Liên Dụ sẽ không thể tự làm, đó gọi là vượt quyền. Trong triều đảng phái tranh đấu gay gắt nhiều năm, sở dĩ Liên gia có thể đứng vững, hoàn toàn là nhờ Liên gia luôn đúng mực.
Có tài cán là thật, nhưng mà biết nhu biết cương mới là điểm mấu chốt nhất.
Liên Dụ biết phải làm quan như thế nào, cũng hiểu cách buôn bán.
Lưu Lăng và Trương Lương sau mấy lần bị lừa rốt cuộc cũng hiểu, hắn ta muốn kiếm bạc đây mà.
Lại là một buổi trưa, hai tên ngốc tỉnh ngủ rồi thì cầm rương bạc tới hậu viện.
A Đào đang chăm mèo, ép buộc Vương Thủ Tài đi bộ trong sân.
Gần đây nó càng ngày càng mập, lại hay phơi bụng nằm ườn.
Liên Dụ mang cái sập nhỏ đặt dưới tàng cây hóng mát, nghe nàng nói vài câu càu nhàu.
Đại khái là nàng nói, hắn chiều Vương Thủ Tài không ra thể thống gì, giờ mập như heo. Liên Dụ cũng không còn cách nào khác, lười biếng nằm trên sập lột hồ đào cho nàng ăn.
Lưu Lăng vàTrương Lương liếc mắt nhìn nhau, sau khi vào cửa thì lên tiếng chào hỏi A Đào.
Hai tên này gần đây rất chăm chạy đến hậu viện, Phương đại cô nương cũng tập mãi thành thói quen, nhìn thấy cái rương sau lưng họ thì hiểu ra.
Nàng cười tủm tỉm bưng chung trà tới mời người ta ngồi xuống, rồi tự đi vào phòng chơi cùng Vương Thủ Tài.
Ưu điểm lớn nhất của Phương Uyển Chi chính là hiểu được thế nào là đúng mực, chuyện nàng nên quản là Vương Thủ Tài, là việc ăn ngủ của Liên Dụ, chuyện nàng không nên quản, như chuyện của Hoa Quả Thôn, như triều đình, nàng đều mặc kệ.
Ngoài phòng liên tục vang lên tiếng nói chuyện đứt quãng, Phương đại cô nương cũng không rảnh lắng nghe, từ trước đến nay nàng luôn tin tưởng Liên Dụ sẽ xử lý mọi chuyện thật tốt. Ước chừng là một canh giờ sau, nàng nghe tiếng Liên Dụ gọi mình ở trong sân, nói là mình khát, muốn uống trà.
Nàng liền tới phòng bếp mang lá trà ra, là trà tuyết sương thượng hạng. Nàng còn lấy thêm hai cái cốc, thêm một ít lá trà bột vào trong.
Liên Dụ nói, người tao nhã mới phẩm trà, nghe hương thiển xuyết. Lưu Lăng và Trương Lương thì cực kì thô, trà ngon đưa họ uống cũng không phân biệt được tốt xấu.
Phương đại cô nương vừa pha trà vừa tự giễu.
Cái kiểu keo kiệt này thật giống với tính cách của Liên Dụ.
Ừ, không phải là người một nhà không vào một cửa đó sao.
Nghĩ xong nàng lại thấy vui vui vẻ, híp mắt bưng trà đi ra, bước chân cũng trở nên rất nhẹ.