Thượng Thư Đại Nhân, Biến! - Chương 65: Phiên ngoại 1: Thượng lương bất chính
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
73


Thượng Thư Đại Nhân, Biến!


Chương 65: Phiên ngoại 1: Thượng lương bất chính


Người muốn rời Thượng thư phủ có rất nhiều, đầu tiên là Bì Bì bị đôi phu phụ ép buộc nhìn cảnh ân ái ngược đến chết đi sống lại, rồi đến vợ chồng Vương Thủ Tài bị cấm ăn thịt, ai cũng không muốn ở lại Liên phủ nữa.

Bởi vì tính tình của đôi vợ chồng kia khiến người ta rất ghét, lúc thì gây gổ, lúc thì hòa hảo, người ngoài nhìn đến chán, mà chính bọn họ lại không hề biết mệt.

Lần này đến cả con trai Liên Thập Cửu của họ cũng bỏ nhà ra đi, nhưng mà nguyên nhân rời nhà lại khác với hai người trên.

Đơn giản vì cậu bé thấy buồn bực, muốn ra ngoài giải giải sầu.

Liên tiểu công tử mới được chín tuổi, lần đầu rời nhà trốn đi, nguyên nhân là mấy ngày trước đánh nhau ở học đường, cậu đánh thua.

Phương thức dạy con của Liên gia rất tế nhị, không như những gia đình bình thường khác. Liên Dụ và Phương Uyển Chi đều muốn con trai phải quen khổ sở. Không phải hai vợ chồng họ không thương con, mà là yêu cực kì, cho nên mới muốn con hiểu cuộc sống không dễ dàng. Vừa mới nghiêm khắc với con xong, hai người lại ngồi nhìn nhau nhíu mày, sau đó lại nhân lúc đối phương không biết ra an ủi con trai. Ai mà không muốn có quan hệ tốt với con, nhất là Liên Dụ luôn bao che người nhà này nữa.

Liên tiểu gia là nhân vật xưng bá trong trường, đọc sách giỏi, lại là tiểu tổ tông có gia thế, có nhiều người e ngại, cũng có người ghen tị với cậu. Lúc mấy đứa bé tụ tập chơi đùa không tranh khỏi đùa giỡn đánh nhau, Liên Thập Cửu cũng không nhớ được mình và đứa con trai cao lớn thô kệch của binh bộ thượng thư vì sao lại động thủ, tóm lại là mình không đánh hắn, không chỉ không đánh, lại còn bị đối phương đập cho mặt mũi bầm dập.

Tính tình của Liên tiểu gia lại rất quật cường, bị đánh thành ra như vậy cũng không rơi một giọt nước mắt, cắn răng chạy như bay về nhà, cậu siết chặt quả đấm nhỏ đứng trước thư phòng của Liên Dụ một canh giờ.

Cậu muốn Liên Dụ mời một giáo đầu dạy võ cho cậu, Liên Dụ ôm mèo ngồi trên ghế bành, không nói câu nào.

Về phần tại sao lại không trả lời, bởi vì hắn có chút đắn đo.

Liên lão gia mang binh đánh giặc là cao thủ của Đại Yển, Liên Dụ cũng có công phu hơn người, văn võ song toàn hiếm có. Nhưng mà con hắn lại không phải có ngộ tính bình thường, mà là hoàn toàn không có ngộ tính.

Lúc Liên Thập Cửu năm tuổi Liên Dụ có nói Bì Bì dạy cậu mấy kiến thức cơ bản, nhưng căn cốt nó không tốt, luyện thêm cũng không có cách nào.

Liên Dụ cảm thấy, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên là được. Tiểu Thập Cửu nhà hắn không có thiên phú luyện võ, mình cũng không cần áp đặt, cho nên thời gian sau đó cũng không dạy con tập võ nữa.

Nhưng mà lòng tự trọng của Liên Thập Cửu lại không chịu được, ba phen mấy bận đều muốn mời tiên sinh, ba lần một lượt tới tìm Bì Bì. Lần này cậu quyết tâm muốn học lại, Liên Dụ thì không muốn làm chuyện không công. Hai cha con trừng mắt nhìn nhau trong phòng nửa ngày, cuối cùng Liên Thập Cửu lau nước mắt chạy đi mới kết thúc.

Phương đại cô nương đứng ngoài cửa sổ nhíu mày:

“Chàng cứ tìm một người cho con đi không được à?”

Liên Dụ ném hình nhân tượng gỗ trên tay đi, cũng phiền lòng đến chết.

“Có gì tốt mà tìm, nhiều lắm là luyện được ít quyền cước. Đánh đấm bên ngoài nhiều thì tự biết thôi”.

Trên đường cái nhộn nhịp, mấy tiểu thương bán hàng cao giọng rao hàng. Liên tiểu gia một mình đơn độc đi ở trên đường lớn, một đồng bạc cũng không có. Giờ đã giữa trưa, mùi thơm của mì sợi, bánh bao phảng phất từ trong ngõ.

Liên tiểu gia hít mũi một cái, vô cùng đói bụng, cậu đảo mắt nhìn qua, rồi nhấc chân đi vào một tửu lâu cực kì xa xỉ, đi thẳng vào nhã gian trên lầu.

“Một mâm da gà giòn, một món xào, một chén cơm, một phần hạch đào, đa tạ.”

Tiểu nhị quan sát tiểu công tử tuấn tú một lúc, nhìn là biết xuất thân hơn người, nhưng đứa nhỏ này lại không có người lớn đi theo, hắn vừa ra ngoài lại dừng lại: “Ngài, chỉ một người thôi à?”

Liên tiểu gia chống khuỷu tay nhìn hắn.

“Một người, nhưng ta có tiền thanh toán. Đưa hóa đơn tới phủ Thượng thư đi, ta là con trai của Liên Dụ”.

Sau đó im lặng đặt quan ấn của Liên Dụ lên mặt bàn, lấy đũa gặp một món ngọt ăn trước.

Liên tiểu gia là một người rất thông tuệ, đau lòng lắm mới rời nhà trốn đi nhưng cũng không muốn mình chịu khổ. Ở kinh thành có thể dùng tên tuổi của cha cậu, mặc dù danh tiếng đó không phải là quá tốt.

Con trai Liên Dụ ai mà dám đắc tội, ai chẳng biến người trong nội các không bao giờ nói đạo lí, cho nên Liên tiểu gia lang thang bên ngoài vài ngày, ăn cũng ăn ngon, ngủ cũng ngủ tốt, cầm quan ấn vui vẻ đi trên đường lớn.

Quan trọng nhất là, ăn uống cũng không chịu vào cửa hàng nhà mình, mà phải ăn ở tửu lâu khác. Cậu cũng biết cách làm Liên Dụ xót xa.

Đương nhiên lúc đó cậu vẫn còn chưa hiểu, phải vài năm sau cậu mới biết cách làm cho Liên Dụ đau lòng. Bởi vì đến khi cậu lớn rồi, Liên Dụ không cho bạc nữa, không chỉ không cho, lúc nào không hài lòng còn mang lính đến phong tỏa cửa hàng của cậu.

Chuyện này phải nói sau.

Lúc này Liên tiểu gia tiêu xài không ít bạc nhưng trong lòng vẫn không vui là mấy. Trong lòng mỗi đứa bé đều có một giấc mộng giang hồ, đánh ngựa vung kiếm gì gì đó, ai cũng có ao ước này.

Liên Thập Cửu vừa đi vừa nghĩ, thuận chân đá đất trên mặt đường. Nhưng không biết vì sao lại bụi bay mù mịt.

Một đám người cưỡi ngựa đi về phía bên này.

Trên mặt họ toàn bộ đều mang mặt nạ, thân hình hết sức to con, người cầm đầu ghìm chặt đầu ngựa, cũng không phải đi về hướng cậu, mà là tới cái kiệu quan phía sau lưng cậu.

Kiệu hồng tám người khiêng là phái đoàn của quan nhị phẩm trong triều, Liên Thập Cửu nhận ra ngay, kiệu này là của cha mà.

Hắc y nhân giục ngựa tiến lên, chỉ vào màn kiệu nói.

“Liên Dụ, hôm nay ta muốn mạng của ngươi.”

Liên Dụ lười biếng xốc rèm lên, nghiêng đầu hỏi hắn:

“Người muốn giết ta rất nhiều, ngươi tên gì, để lát nữa lão tử làm bia cho ngươi.”

Giọng điệu cợt nhả như vậy đúng là làm người ta giận điên người.

Hắc y nhân cũng không thèm khách khí, đao kiếm sáng loáng được rút ra.

Liên Thập Cửu mặc dù như ông cụ non nhưng cũng chỉ là đứa bé chín tuổi, cậu trốn trong bụi cỏ nhìn xem, sợ run rẩy.

Liên Dụ cũng làm tổ trong kiệu, kéo rèm ra xem náo nhiệt. Tám kiệu phu bên cạnh cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, chỉ sau một chung trà, toàn bộ hắc y nhân đều ngã xuống.

Liên các lão lấy khăn che mũi, tự nhiên lại thấy vở kịch này diễn hơi quá đà. Mùi máu xộc thẳng vào mũi, nhưng mà để lừa thằng bé thì phải làm thôi.

Hắn nhìn Liên Thập Cửu đang trốn trong bụi, vẫy tay hỏi: “Còn không về nhà à?”

Giấy tờ trong phủ đã xếp thành núi rồi.

Liên Thập Cửu đứng thẳng dậy, mặt mày hết sức hoang mang.

“Cha, cha cũng không biết võ sao?”

Sao cậu nhớ tiên sinh ở học đường có nói, cha cậu từng dẫn binh mà? Dẫn binh, mà không đánh nhau sao?

Liên Dụ tựa người lên kiệu, ngáp một cái.

“Không biết. Ai nói cha biết võ chứ? Mang binh đánh giặc thì có chủ soái dùng đao có người dùng đầu óc. Nhà chúng ta mấy đời đều là văn thần, Liên lão gia thích múa đao nên rất thô tục. Hơn nữa trên người tập võ toàn mùi mồ hôi, không hề thơm tho gì cả, còn đừng mộng trường kiếm giang hồ nữa”.

Liên Thập Cửu đứng nguyên tại chỗ không lên tiếng, có vẻ đang nghĩ về độ chân thực của chuyện này.

Liên Dụ lại nói:

“Thế gian này không thể chuyện gì cũng như ý nguyện, ông trời cho con cái này, sẽ lấy đi của con thứ khác. Giống như nương con không thêu được uyên ương, cha lại không gấp chăn bông được, chỉ cần không phải là điều gì sai trái, thì không có gì phải phiền muộn, Nương con nấu nướng không phải rất tốt sao?”

Liên Thập Cửu bước về phía cha mình.

“Những đạo lý này con hiểu được rồi, con chỉ muốn học một vài chiêu phòng thân thôi.”

Cậu không thể nói với Liên Dụ là, cậu biết cha mình thanh danh không tốt, có người ám sát hắn thì chắc cũng sẽ có người bắt cóc con của hắn, phòng ngừa rắc rối thì tốt hơn.

Liên các lão quanh năm suốt tháng hiếm khi nói được vài câu đạo lý, giờ nghe con trai hỏi, liền tỏ thái độ nghiêm túc giảng dạy một chút:

Hắn nói với Liên Thập Cửu.

“Một chiêu nửa thức thì dùng làm gì, chỉ cần có bạc muốn mua gì thì mua. Lão tử cả đời chưa từng tập võ không phải cũng hoành hành ngang ngược ở bên ngoài đây sao. Aiz, thế gian này không có gì mà bạc không làm được”.

Một năm đó, Liên Thập Cửu chín tuổi, Liên Dụ ba mươi bảy tuổi, Liên Dụ ba mươi bảy tuổi lại còn làm bộ thượng lương bất chính, dạy đứa bé chín tuổi cũng sai lệch theo. Liên Thập Cửu thấp cha mình nói rất có đạo lí, sau này lớn lên mua bốn cao thủ, vây quanh mình. Bốn người này sẽ vất hết tình địch của mình vào núi rừng hoang vắng, bạc tiêu không ít, chỉ là cậu khác với cha mình, tiểu tổ tông này có lợi nhuận sẽ tiêu tiền, mua đồ cũng không thèm mặc cả, tức chết Liên Dụ mà.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN