Thượng Tướng Đại Nhân: Độc Sủng Vợ Yêu - Chương 17: 17: Mất Mặt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
154


Thượng Tướng Đại Nhân: Độc Sủng Vợ Yêu


Chương 17: 17: Mất Mặt


Tôn Vĩnh Thành đỡ Lục Đông Anh ngồi trên ghế, hắn liền sai người mang đến cho cô một ly nước hoa quả mát lạnh để cô thưởng thức.

Còn bản thân đứng kế bên dùng khăn giấy ướt lâu mồ hôi cho cô…
“Em không giận tôi à…?”
Lục Đông Anh lắc đầu, cô đương nhiên không để mất chuyện nhỏ nhặt này ở trong lòng, dù sao cũng chỉ làm theo hình thức cho đúng nghĩa vụ của cả hai…chứ bọn họ làm gì có tình cảm với nhau mà sinh chuyện giận dỗi…
“Em không giận đâu…ngài mau ra đằng kia trò chuyện cùng mọi người đi…!”
Tôn Vĩnh Thành nhìn về phía chị gái cùng anh rể, có lẽ hắn vẫn nên ra đó xin lỗi bọn họ một tiếng.

Chị gái hắn còn đang mang thai nên chắc chắn khi nãy đã bị kích động không ít…
“Thế em ngồi đây đợi tôi nhé, lát nữa tôi trở lại đưa em về trước…!”

Tôn Vĩnh Thành xoa đầu Lục Đông Anh liền tiến đến chỗ người nhà Tôn gia đang đứng, hắn liền cười cười nhìn chị gái mình liền nhận được cái liếc mắt sắc bén của cô…
“Mày giỏi thật đấy…may cho mày là em dâu thông minh không tính toán…nếu là chị mày đã bỏ về từ lâu rồi…!”
Tôn Vĩnh Thành nhún vai tỏ ý vô tội, hắn quay sang nói chuyện với Hoắc Vĩ Đông đứng ngay bên cạnh…
“Anh rể à…sao anh chịu được cái tính cách khó chiều của chị tôi thế, truyền ra tổng bộ đô đốc hải quân bị vợ trèo lên đầu thật sự rất mất mặt đấy…!”
Hoắc Vĩ Đông thở dài, hắn cũng đáp lại lời của Tôn Vĩnh Thành…
“Cậu không phải nói đến chuyện mất mặt, sau này vợ cậu có bảo cậu cúi xuống rửa chân cho cô ấy thì cậu cũng phải làm thôi…!”
Tôn Vĩnh Thành định bảo đừng có mơ mà hắn lại đi làm ba cái trò thấp kém đó thì chị gái hắn Tôn An Hy đã nhảy vào trước…
“Khỏi cãi…ban nãy mày đứng bên cạnh lau mồ hôi cho vợ mày đã bị cả thiên hạ này nhìn thấy rồi, nhìn mặt mày lúc đó còn tưởng rằng vợ mày mới là thượng tướng đấy…!”
Tôn Vĩnh Thành thật sự muốn Hoắc Vĩ Đông đưa Tôn An Hy về Hoắc gia dưỡng thai ngay lập tức, nếu có thể nhốt chị ta cả đời sẽ càng tốt nữa, tránh cho chị ta nhìn thấy hắn lại mở miệng phán xét…
“Con trai à…lần này ta thật sự muốn đẩy con xuống biển đấy…mày có biết mày làm cho chúng ta lo lắng thế nào không hả…?”
Hoa Hạnh Dung vừa nói vừa tiến lại đánh Tôn Vĩnh Thành nhưng bị Tôn Vĩnh Liêm ngăn cản, ông liền dùng lời lẽ ngon ngọt trấn an bà…lại cố tình đánh mắt về phía Tôn Vĩnh Thành nhanh chóng rời khỏi đây…
“Vợ à…con trai nó hơn ba mươi tuổi rồi có con nhỏ nữa đâu, cứ mặc kệ nó đi…!”
Tôn Vĩnh Thành cười cười liền rời khỏi đám người chỉ muốn giết hắn liền tiến về phía Lục Đông Anh vẫn đang nói chuyện với mẹ cô…
“Mẹ…con đưa vợ con về trước, có vẻ cô ấy cũng mệt rồi ạ…!”
Diễm An mỉm cười hiền hậu liền gật đầu, cô dặn dò Lục Đông Anh thêm mấy câu liền giao lại con gái cho Tôn Vĩnh Thành.

Hi vọng cuộc hôn nhân không xuất phát từ tình yêu này vẫn có thể cho con gái bà một chỗ dựa vững chắc…
Lục Đông Anh theo Tôn Vĩnh Thành ra xe để trở về biệt thự riêng của hắn, còn hắn phải đi ăn mừng cùng mấy quan chức cấp cao khác như một thủ tục bắt buộc nhằm củng cố mối quan hệ.
Căn biệt thự lộng lẫy như tòa lâu đài cổ kính đứng dưới tên của Tôn Vĩnh Thành, không thuộc về số tài sản của Tôn gia.

Bên trong được trồng rất nhiều loài hoa quý hiếm xinh đẹp khiến Lục Đông Anh nhìn không rời mắt, cô chắc chắn người hầu chăm sóc chúng rất tốt nên mới nở ra hoa đẹp lộng lẫy như thế kia…
“Hoa này do người hầu chúng tôi tự trồng cho đỡ buồn, chứ nơi này cả mấy năm nay không có ai ở rồi thưa phu nhân…!”
Vì đặc tù công việc nên Tôn Vĩnh Thành dành tất cả thời gian định cư ở hải cảng Greenock, tòa biệt thự này được xây ra đều do ý của Hoa Hạnh Dung.

Vì bà nghĩ rằng sau này hắn có vợ cũng không thể để con dâu chỉ ở suốt trong cái hải cảng nóng bức kia…
Lục Đông Anh đi theo người hầu vào bên trong, cô đoán rằng nội thất hay đồ trang trí đều do Hoa Hạnh Dung chọn hết, còn Tôn Vĩnh Thành có khi còn không biết đến sự tồn tại của căn biệt thự này.
Người hầu dẫn Lục Đông Anh đến phòng ngủ chính của bọn họ, bà mỉm cười hiền lành liền dặn dò cô…
“Phu nhân nghỉ ngơi sớm đi ạ, ngày mai tôi sẽ giới thiệu một vài chuyện cần làm cho phu nhân nắm rõ, ngoài ranơi này không tồn tại bất kì quy tắc nào, người có thể là mọi điều mà người muốn…!”
Lục Đông Anh nhẹ nhàng gật đầu, cô đoán cuộc hôn nhân này cũng không tệ cho lắm.

Nơi đây so với Lục gia có khi thoải mái hơn rất nhiều, cô cũng không cần học quá nhiều quy tắc hay mặc những bộ đồ bó sát không cần thiết…
Lục Đông Anh đóng cửa lại liền tiến đến bàn trang điểm nhằm tháo số tramg sức nặng trĩu trên người cô xuống.

Nhưng khi vừa mở tủ ra đã khiến cô không kiềm được bất ngờ…!
“Ôi trời ạ…!”
Số trang sức đắt tiền khiến Lục Đông Anh đứng hình mất mấy giây, có khi bán chúng đi có thể mua được một căn biệt thự nữa không chừng.

Nhưng cô cũmg không muốn mang quá nhiều trang sức nên chỉ đành đóng cửa tủ lại xem như chưa từng nhìn thấy chúng…
Bên ngoài mặt trời sắp lặn xuống chân núi, cùng lúc này đèn bên ngoài tòa biệt thự được bật sáng lên khiến Lục Đông Anh tưởng chừng bản thân đang ở trong đền thờ ánh sáng của các vị thần.

Khung cảnh bình yên như lại hoa mỹ khiến cô không kiềm được liền nở một nụ cười mãn nguyện….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN