Thượng Tướng Đại Nhân: Độc Sủng Vợ Yêu - Chương 36: 36: Trở Thành Người Cha Tốt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


Thượng Tướng Đại Nhân: Độc Sủng Vợ Yêu


Chương 36: 36: Trở Thành Người Cha Tốt


Lục Đông Anh lượn đi lượn lại mấy vòng ở trong lễ hội khiến Tôn Vĩnh Thành cuống cuồng theo sau cô không rời nửa bước, hắn không muốn vợ mình gặp bất kì trở ngại nào cản trở niềm vui của cô.

Đặc biệt là sự việc lúc nãy, nếu hắn tới chậm một chút thì e là người đàn ông kia đã ra tay tổn thương Lục Đông Anh rồi…
“Em phải đi gần anh, đừng có chạy trước anh như vậy…!”
Lục Đông Anh phụng phịu nhưng không dám cãi, lúc nãy cô nhìn thấy gương mặt thập phần lo lắng của hắn đi tìm cô thì cô đã biết người đàn ông này sợ hãi điều gì rồi, hắn chính là sợ cô vụt mất khỏi tầm mắt của hắn, sợ người khác tổn thương cô, sợ nhất chính là hắn không đủ khả năng bảo vệ người hắn yêu nhất trên cuộc đời này.

Bên ngoài Tôn Vĩnh Thành tỏ ra bất cần, lạnh nhạt phó mặc cho đời, thì bên trong hắn lại có cảm giác sợ hãi hơn bất cứ ai…
Lục Đông Anh chưa từng bị phản bội trong tình yêu, nhưng khi cô nghĩ đến việc Tôn Vĩnh Thành phản bội mình thì tim cứ quặt thắt lại từng đợt, đau đớn đến mức không thể nổi.

Vậy một người từng bị phản bội như Tôn Vĩnh Thành sẽ phải đau đớn mức nào mới có thể tự tay giết chết người hắn từng yêu cơ chứ…?
Tôn Vĩnh Thành khó khăn lắm mới tìm được một nửa phù hợp với hắn sau một tình yêu tan vỡ, mãi hắn mới tìm được người yêu hắn bằng tất cả lý trí, tình nguyện đợi chờ hắn nửa năm trời, đợi mãi hắn mới có một gia đình với người vợ yêu dấu, người mà khiến tim hắn rộn ràng khi nhìn thấy cô chào đón hắn về nhà.

Hắn yêu cô nhiều đến mức dung túng cho tất cả mọi hành động của cô, cả ngày muốn ở một chỗ kể cho cô nghe về những việc mà hắn đã trải qua trong quá khứ, những khó khăn mà hắn gặp phải, những tổn thương mà hắn phải chịu…
“Chồng à…anh đang suy nghĩ gì thế…?”
Tôn Vĩnh Thành giật mình nắm chặt tay Lục Đông Anh, hắn mỉm cười ngọt ngào đáp lại lời cô…
“Anh đang không hiểu tại sao mình lại yêu em nhiều như thế, dường như anh cảm giác mình không thể sống nếu thiếu em được…rồi anh lại thấy rất sợ…”
Lục Đông Anh cảm thấy Tôn Vĩnh Thành tự dưng cũng đáng yêu, nên cô quyết định tặng quà cho hắn ngay lập tức mà không đợi đến khi về khách sạn…
“Con yêu nghe thấy không, cha con cứ sợ hãi vớ vẩn đấy, mẹ con nói mãi mà cha con chả chịu nghe…!”
Hình ảnh Lục Đông Anh vừa cười nói vừa xoa xoa cái bụng nhỏ đập vào mắt Tôn Vĩnh Thành khiến hắn sững sờ chưa kịp phản ứng.

Chẳng lẽ đây là món quà bất ngờ mà cô chuẩn bị sẵn cho hắn sao…?
“Em…em…có thai à…em…em…thật à…?”

Lục Đông Anh nhìn bộ mặt ngơ ngác của Tôn Vĩnh Thành liền mỉm cười gật đầu, cô mang thai được hai tuần rồi, nhưng cô cố tình đợi đến sinh nhật của mình mới nói cho hắn nghe.

Nào ngờ phản ứng của người đàn ông này lại là ôm mặt quay sang chỗ khác không nói nên lời…
“Anh…anh không thích hả…?”
Tôn Vĩnh Thành vội vàng lắc đầu, chỉ là hắn vui đến mức chưa biết nên dùng từ gì để diễn tả.

Hắn còn chưa chuẩn bị tâm lý để làm cha của một sinh linh bé nhỏ do chính vợ hắn sinh ra, hắn còn đang phân vân không biết liệu đứa trẻ sẽ giống ai hơn, nếu giống Lục Đông Anh thì có thể gọi là đại mỹ nữ rồi…và hắn sẽ được nhìn thấy người vợ phiên bản mini đáng yêu kia, càng nghĩ càng vui chết đi được…!
“Thích…thích lắm…trời ạ…anh vẫn chưa tin được, anh quên mất việc chúng ta sẽ có con đấy…!”
Tôn Vĩnh Thành thơ thơ thẩn thẩn đi về khách sạn cùng Lục Đông Anh, bây giờ trong đầu hắn chỉ có viễn cảnh có nhà hạnh phúc vui vẻ, con của hắn sẽ gọi hắn là baba một cách đáng yêu.

Nghe nói đứa bé sẽ được mang đến đền thánh để nhận được mọi lời chúc phúc tốt đẹp nhất trên thế gian của tất cả mọi người…
“Vợ của anh…anh yêu em chết mất…sau khi con ra đời anh sẽ kể cho nó nghe anh yêu mẹ nó đến chừng nào, anh sẽ dạy nó phải hiếu thảo và kính trọng em, nếu con hư anh sẽ phạt nó thật nghiêm khắc…!”
Tôn Vĩnh Thành dụi đầu vào người Lục Đông Anh, cô cảm thấy hắn còn vui hơn cả cô thì phải, cô cũng đoán được trí tưởng tượng của hắn đang bay cao bay xa đến độ nào rồi…
“Anh chắc chắn sẽ trở thành một người cha tốt, em đảm bảo con sẽ tự hào về anh, nó cũng sẽ là đứa trẻ dũng cảm nhất trên đời này…!”
Tôn Vĩnh Thành vui vẻ gật đầu, nếu con giống hắn thì sẽ là đứa trẻ vô cùng khỏe mạnh, biết yêu thương và trân trọng những người hắn yêu thương.

Dù đứa trẻ có giống ai đi chăng nữa, hắn và vợ cũng sẽ dạy dỗ để nó trở thành bông hoa đẹp nhất trên đời này!.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN