Thụy Du Thiên Miên - Chương 1: Phi hồi tiền sinh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


Thụy Du Thiên Miên


Chương 1: Phi hồi tiền sinh


Phó Thụy Miên mở cửa phòng khám ra, ngỡ ngàng thấy mây mờ phủ kín khắp nơi. Mây màu hồng nhạt pha trắng trông lung linh huyền ảo. Nàng tò mò bước vào, nhìn thấy giữa không gian có một cái hố lớn, nàng ngó xuống, cái hố đen sâu thăm thẳm, sấm chớp giật giật từng hồi bên trong. Ngẩng đầu lên, Thuỵ Miên thấy bầu trời huyền ảo vừa nãy đã biến mất, thay vào đó là mây đen vần vũ, không khí giăng lạnh toát, lòng bàn tay nàng chảy mồ hôi đầm đìa. 

Tiếng sấm bất chợt đổ ầm làm nàng giật mình lùi bước, cả người liền ngã xuống cái hố đen không thấy đáy. Thay vì hét lên sợ hãi, nàng chỉ kịp nghe thấy bên tai tiếng nói ôn tồn vang vang: “Chịu phạt luân hồi, thu thập đủ bảo bối, nhớ lại chân thân, tìm được ý trung nhân…” 

Phó Thụy Miên chồm dậy, giật tung chiếc chăn đang cuốn trên người ra, mồ hôi lấm tấm trên trán. Nàng nhận ra mình vừa ngủ mơ, một giấc mơ kỳ lạ, nhưng mọi thứ dường như rất thật. Nàng nhớ lại cái lạnh lẽo và tiếng sấm nổ ngay bên tai, cảm giác như vừa rồi không phải mộng ảo mà chính nàng đã từng trải qua sự việc tương tự…

Thuỵ Miên nhìn lại bộ quần áo đang mặc, vẫn là đồng phục y sĩ, phía trên còn huy hiệu được thêu ngay ngắn của khoa châm cứu. Hôm qua tăng ca tại bệnh viên, về đến nhà mệt mỏi, nàng chỉ kịp đặt người lên giường, đi ngay vào giấc ngủ. “Chắc tại quá mệt đây mà…mình cần mấy ngày nghỉ dưỡng, châm lên châm xuống, đầu óc mụ mị, mơ lung tung cả.” 

Phó Thụy Miên là bác sĩ tại khoa châm cứu riêng của giáo sư Phòng Kiến Giải, người nổi tiếng với biệt danh “Hoa Đà lập dị” – tài năng vượt bậc được ví như Hoà Đà của bác sĩ Phòng đã được chứng nhận khi giáo sư phát kiến ra phương thức châm cứu đặc biệt chữa được vô vàn loại bệnh nan y, vì thế nên được Giám Đốc bệnh viên Trung Ương thành lập hẳn một Khoa Châm Cứu riêng. Dưới sự chỉ đạo của bác sĩ Phòng, bệnh nhân được cứu chữa đã nâng cao danh tiếng cả bệnh viện. 

Còn lập dị là vì bác sĩ Phòng là người nghiện truyện chưởng và ngôn tình, lại ky bo và nổi tiếng ăn thùng uống vại, thực hiện nghiêm túc chủ chương tiết kiệm là phương trâm sống. Dưới trướng của ông luôn có đệ tử học sinh, đều phải thay nhau chuẩn bị bữa trưa và tối cho ông, ngược lại sẽ được ông hướng dẫn chỉ bảo nhiều vấn đề chuyên môn sâu sắc. Thỉnh thoảng giáo sư còn nhận được những cuốn tiểu thuyết như đồ đút lót của sinh viên mong muốn thầy dễ dãi chấm cho qua kỳ thi cử. 

Về khoản ăn thì Phòng giáo sư có thể tự hào là danh chấn thiên hạ; bất kể nơi đâu có đồ ăn ngon hay chỗ nào có món gì lạ, không chỉ học sinh, thực tập viên, hay đồng nghiệp thì chính giám đốc bệnh viện đều bị kì kèo kéo đi đãi ông cho bằng được. Đã vậy, Phòng giáo sư là người trượng nghĩa, biết thế nào là chia ngọt sẻ bùi, luôn có tay nải đi kèm, lúc là hai sư đồ của mình, khi thì lại là chủ nợ bữa cơm hôm thứ hai, rồi chủ nợ bữa cháo hôm thứ ba. 

Vậy nên bác sĩ Phòng nổi danh như cồn nhưng trong mắt những người làm việc cùng lại là một quân tử tay chắc mặc bền, ki bo tục uống, có sở thích đọc truyện tiếu lâm bậy bạ. Đúng là có tài thì có tật.

Phó Thụy Miên, và sư muội Thanh Thanh Tú đã theo giáo sư Phòng được hơn mười năm nay, từ thời còn ngồi ghế nhà trường. Giai thoại về việc Thuỵ Miên trở thành sư đồ được Phòng Kiến Giải vô cùng yêu quý, tương truyền bắt nguồn từ mỹ thực.

Phó Thụy Miên học năm thứ nhất, ngày đầu tiên đi học, đã tham gia một trận long tranh hổ đấu vì một bát mỳ tại tiệm ăn Mỹ Thực; hai nhân vật chính không những không kết oán mà còn tạo thành lương duyên thầy trò. 

Thầy nàng thích đọc truyện, còn nàng, sẵn đã có máu nghệ sĩ, càng thêm vô cùng hào hứng mà hăng say sáng tác. Nhưng những tác phẩm này ngoài khổ chủ là tác giả tự mình trân quý thì theo lời Thanh Thanh Tú, có giảm giá 100% tặng kèm một quyển hậu truyện cũng không ai hoan nghênh. 

Thanh Thanh Tú và Phòng giáo sư có lần còn giấu giếm đem truyện ngôn tình Thụy Miên sáng tác tặng miễn phí cho các y tá khoa tâm lý học, dùng cho việc giải trí, giảm stress. Hiệu quả đâu chưa thấy, chỉ biết các y tá cứ hễ nhìn thấy ba thầy trò này ở đâu thì tránh né ở đó.

Khác với sư muội Thanh Thanh Tú mày liễu mắt thanh, dáng người lại nổi bật xinh đẹp, tính cách phóng khoáng, tiện thể thay người yêu như thay áo, Phó Thụy Miên làm việc tận tuỵ đến nỗi 30 tuổi mà cũng chưa có mảnh tình nào vắt vai. Phần lớn mọi người đều thương tiếc cho nàng vì bận rộn nên số đào hoa chưa đến. Duy có Thanh Thanh Tú biết, ngoài công việc, nàng cũng chỉ hứng thú với hai việc quan trọng nhất trên đời: ăn và viết truyện ngôn tình.

Điều này làm cho sư muội Thanh Thanh Tú vô cùng bất mãn, hằn học sư tỷ nào có hiểu với vẻ ngoài ưa nhìn của mình, sẵn đã có nhiều người muốn theo đuổi. 

Hết lần này đến lần khác, Thanh Thanh Tú lại bị Phó Thụy Miên dùng lời hay tiếng ngọt dụ dỗ, không muốn cũng phải ra tay giúp đỡ phá phách duyên chưa thành của sư tỷ. Sư muội của Thuỵ Miên hết giả làm bóng đèn tình cờ tái ngộ ở quán cà phê mà chen ngang cuộc gặp mặt, thì lại gọi điện thoại giả vờ giáo sư Phòng bắt Thuỵ Miên về khoa mà phá buổi hẹn hò của người khác. Lần gần đây nhất để cắt đuôi sư huynh bên khoa Hoá trị đã phải đóng giả làm lesbian, tỷ muội tình thâm vượt qua mọi giới hạn. 

Phó Thụy Miên không những vô sự mà còn thoát được kha khá đám đàn ông theo đuổi, nhưng Thanh Thanh Tú giờ có thêm danh thơm vang truyền “mâm nào cũng xơi, bàn nào cũng ngồi”, quả thật nước mắt chảy ngược. Thanh Thanh Tú vô cùng oán hận, nếu không phải vì nàng còn nghĩ đến danh tiếng tương lai của sư tỷ thì chỉ cần tung ra một quyển truyện của khổ chủ, ắt hẳn đám người có tâm lí bình thường sẽ cao chạy xa bay. Nàng biết oán thán mình nhận được từ những kẻ trồng cây si kia nếu đổi thành hiện vật sẽ có thể chất đầy nhà.

Phó Thụy Miên ít khi xin nghỉ phép để tu bổ năng lượng cho bản thân, càng day dứt vì đã lâu do quá bận rộn mà chưa viết thêm được ngoại truyện nào cho tuyển tập 1001 truyện ngắn ngôn tình của nàng. Vậy nên, Thụy Miên quyết tâm bận mấy cũng phải xin nghỉ vài ngày để nuôi dưỡng và thoả mãn văn ý.

Tối đến ca trực, Thuỵ Miên một tay xách theo hộp đồ ăn nặng trịch, một tay là đơn nghỉ phép vào gặp bác sĩ Phòng, tinh thần hăng hái, hừng hực quyết tâm, chưa kịp bước cả hai chân vào phòng đã nghe thấy tiếng than: “Mang tiếng là đồ đệ ruột lại để ta đói trắng mắt thế này, cả ngày chưa có gì bỏ bụng.” Giáo sư Phòng ngồi trên bàn, bụng phưỡn ca thán. Nét mặt đau khổ giả vờ tiều tụy kèm với chiếc cằm hai ngấn phụng phịu như bị bỏ đói mấy ngàn năm. 

Nàng biết tính giáo sư, liền liếc mắt qua thùng rác nơi góc phòng, túi rác chật ních và vỏ hộp đồ ăn còn ngổn ngang, chứng minh cho một màn đánh chén vừa diễn ra, mùi thức ăn còn phảng phất xung quanh. Nàng nhìn giáo sư, nhướn mày lạnh nhạt nói: “Thầy ăn ít thôi, đầu thì hói bóng mỡ, bụng thì xệ, thầy không sợ bệnh vào người à?” 

Giáo sư bĩu môi giận dỗi: “Không phải người xưa đã nói có thực mới vực được đạo sao, không ăn sức đâu ta đứng mà thi triển thuật kim châm.”

Thuỵ Miên không lấy làm ngạc nhiên vì cách trả treo của Phòng giáo sư. Giáo sư luôn có lí do rành rọt mỗi khi có người động đến chuyện ăn uống như tào tháo của mình. Đều là những câu quên mình vì nghĩa, đại loại như: “Đại phu ta ăn nhiều cũng chỉ để giúp nền sản xuất thực phẩm phát triển” hay như “Vì bảo vệ môi trường mà đại phu ta phải ăn nhiều, nếu không đồ ăn hết hạn ra đấy, vứt đi vừa tốn kém mà vừa xả rác bẩn” hay là “Đại phu ta tự biết bắt mạch, phải tự chăm sóc thể xác và tinh thần, thể xác đại nhân ta hoàn mỹ, vậy nếu không ăn sẽ là ngược đãi ý nguyện của bản thân”. Cách xưng hô ảnh hưởng từ truyện kiếm hiệp này của Phòng Kiến Giải không những không làm khó Phó Thụy Miên mà nàng còn vô cùng hài hoà hưởng ứng.

Nàng rút một viên kẹo trong túi áo bỏ vào mồm, nhìn giáo sư mỉm cười có phần hắc ám, nói: “Được, đại phu người muốn ăn phải không, vừa hay tại hạ đang có món phở xào bắp bò vang danh phố cổ, lại có món nem quấn tôm mẫu thân mới gửi lên cho, danh bất hư truyền.” Nàng lôi ra từng hộp đồ ăn mùi thơm ngào ngạt, ngó thấy mắt Phòng giáo sư lúc này đã sáng lên.

Thấy vẻ bồn chồn háo hức của Phòng giáo sư, Thuỵ Miên đột ngột dừng lại, đặt tay lên nắp hộp đồ ăn, chậm rãi nói: “Nhưng mà, món ăn ngon chỉ có thể để dành cho người có lòng. Tại hạ dạo gần đây vô cùng lao lực, tận tâm cống hiến cho sự hưng thịnh của ngành y khoa, thời gian về thăm nhà cũng không có, mẫu thân cùng ngoại tổ mẫu vô cùng tức giận, gọi điện chửi mắng, lại còn dọa sẽ không tiếp tục gửi nem quấn tôm lên cho nữa. Đây có lẽ là hộp nem tôm cuối cùng.”

Giáo sư Phòng trợn mắt kinh ngạc, liền véo von: “Hài tử ngươi sao lại có thể không về thăm nhà, người làm vậy là bất hiếu nghe chưa. Để ta sắp xếp, sẽ cho ngươi cuối tuần này về nhà thăm gia đình. Ngươi mau chuẩn bị, đừng để phụ mẫu buồn bã.” 

Nàng nghe thấy Phòng giáo sư nói, trong lòng hoan hỉ. Nhưng Thuỵ Miên cũng không phải mới chào đời ngày hôm qua, đối với giáo sư Phòng, người nói trước giả vờ quên sau, nàng vẫn cần chút bằng chứng để tránh trường hợp cháo hết đá bát.

Phó Thụy Miên đổi giọng ngọt ngào: “Cảm ơn Phòng Đại phu, người đúng là y sư tốt bụng lại phong độ ngời ngời, còn có tài thưởng thức mỹ vị trên đời, đúng là hiếm có.” Giáo sư Phòng tặc lưỡi nhìn đồ đệ của mình, vừa rồi bản thân còn bị nàng ta chê ăn lắm bây giờ lại được nghe nịnh là tốt bụng cùng có khẩu vị, Thụy Miên đúng là loại người mồm miệng trơn tru, đổi trắng thay đen. 

Phó Thụy Miên cũng không chỉ nịnh suông, nàng quả thật khâm phục cái bụng tốt không đáy của Phòng giáo sư, ăn bao nhiêu cũng không đủ, không biết no là gì.

“Đừng quên gửi lời thăm hỏi của ta, tiện thể nói với lệnh đường ta đây vẫn nhớ không quên món chân gà hầm sen nhĩ lần trước bà gửi cho ngươi. Mùi vị, chậc, nếu được ăn lần nữa, mới có thể nhớ rõ.” Phòng giáo sư nói rồi ngước đôi mắt long lanh mọng nước nhìn Phó Thụy Miên.

“Phòng đại sư, việc người muốn, tiểu tử ta đây hiểu rõ, chắc chắn sẽ thành toàn. Có điều, lần trước sư phụ người cũng hứa như vậy rồi lấy lí do ta không có đơn từ nghỉ phép từ trước, công việc dồn ép, lực bất tòng tâm, đành hoãn lại kỳ nghỉ của ta còn gì? Tránh việc nói trước quên sau, tiểu nữ đã chuẩn bị sẵn đây một bản xin nghỉ, chỉ chờ quý bút của lão gia.” Phó Thụy Miên trưng ra một tờ giấy, đặt lên bàn Phòng giáo sư.

Phòng Kiến Giải đứng hình, giận dỗi nói: “Dĩ tiểu nhân chi tâm độ quân tử chi phúc(1)” (Ngươi dám nghĩ đại nhân ta là người tiểu nhân như vậy, ngươi mới là đồ tiểu nhân.)

(1) Dĩ tiểu nhân chi tâm độ quân tử chi phú: Đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử.

Thụy Miên trả lời: “Vong dương bổ lao” (2) (Lần trước ta đã bị lừa, đương nhiên lần này phải phòng bị.)

(2) Vong dương bổ lao: Mất dê, sửa chuồng.

Phòng giáo sư tức giận: “Nhân tâm bất cổ”(3) (Sư đồ thời nay thật láo quá, không tôn sư trọng đạo gì hết.)

(3) Nhân tâm bất cổ: Lòng người không như xưa.

Thụy Miên không nhường: “Thức thời vụ giả vi tuấn kiệt”(4) (Ta thuận theo thời đại, ngươi không giữ chữ tín, đừng bàn đến tôn sư.)

(4) Thức thời vụ giả vi tuấn kiệt: Hiểu thời thế mới là người giỏi

Phòng giáo sư hậm hực: “Hoa ngôn xảo ngữ”(5) (Ngươi chỉ giỏi dùng mồm miệng lẻo mép để nói những câu lừa gạt.)

(5) Hoa ngôn xảo ngữ: Lời hoa tiếng khéo.

Thụy Miên tuyên bố: “Hữu kỳ phụ tất hữu kỳ tử”(6) (Ồ, sư phụ giỏi cái gì, dạy ra đồ đệ giỏi cái đó.)

(6) Hữu kỳ phụ tất hữu kỳ tử: Cha nào con nấy

Hai thầy trò ngươi một câu ta một câu, mắt to lườm mắt nhỏ. Thụy Miên không rời ánh nhìn đầy thách thức, bước về phía túi đồ ăn, mở nắp hộp, cầm đôi đũa tre, bẻ tách một phát. 

Hết nửa ngày trời, Phòng giáo sư giơ tay ôm đầu hét lớn: “Bất cận nhân tình, dám lấy cái ăn nhử ta”.

Phó Thụy Miên hớn hở giơ ngay tờ đơn xin nghỉ phép: “Giấy trắng mực đen, lần này đừng hòng giở trò.”

Ngay khi giáo sứ đặt bút ký, Phó Thụy Miên liền đẩy hộp phở xào về phía ngài ấy. Giáo sư không đợi liền thưởng thức mỹ thực, không quên cằn nhằn: “Ta đau lòng quá, lỡ ký đơn cho ngươi, ta thật hối hận.”

“Tiểu nữ thật tâm ý mãn nguyện, sẽ nhanh chóng đi làm nóng nem cuốn cho sư phụ ngay đây. Phở xào là do tối nay ta đi ăn cùng Thanh Thanh Tú sư muội cá cược thắng được. Tá hoa hiến Phật(7), sư phụ từ từ dùng.” Thuỵ Miên mỉm cười mãn nguyên nói, trước khi đẩy cửa ra ngoài.

(7) Tá hoa hiến Phật: dùng lễ vật của người để tặng người khác

Giáo sư Phòng chỉ còn cách trợn mắt lẩm bẩm: “Tiểu vu kiến đại vu(8), ta thua thật rồi, vô lại đúng là phải học ngươi mà.”

(8) Tiểu vu kiến đại vu: Thầy bói nhỏ gặp thầy bói lớn

Những màn đấu khẩu dùng câu từ loạn xị của hai thầy trò xảy ra như cơm bữa. Ngoài Thanh Thanh Tú đã quen có thể hiểu được, người khác nghe thấy thì như mộng như sương.

Bước xuống khu căng tin đã tắt gần hết đèn, Thuỵ Miên đẩy cửa vào phòng bếp, giờ chỉ còn vài người đang trực ca. Mọi người đã quen với việc nàng và giáo sư Phòng ăn uống bất chấp đêm hôm, nên cũng chào hỏi qua lại mấy câu, để nàng tự ý sử dụng đồ dùng khu bếp.

“Điệp Sâm Đan…” Bỗng bên tai Phó Thụy Miên vang lên tiếng nói khẽ như gió thổi, nàng ngoảnh đầu không thấy ai, bỗng thấy hiện ra trước mắt mình là một bức tranh vẽ một thân cây xanh xinh xắn. Nét vẽ nguệch ngoạc nhưng vô cùng chăm chút. Ngay sau đó, mọi thứ chợt yên tĩnh. 

Thuỵ Miên thấy nơi cổ tay mình xuất hiện cảm giác nóng ấm dễ chịu. Nàng giơ tay lên nhìn; vết chu sa có từ khi mới sinh trên cổ tay nàng đang phát ra ánh sáng vàng nhạt dịu dàng. Tiếp đó mắt nàng liền tối sầm lại, nàng không nghe thấy tiếng gì, cả người quay cuồng, không còn ý thức, toàn bộ đều tối đen như mực.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN