Thụy Du Thiên Miên
Chương 15: Soái ca ngự trù
Giờ ăn tối đến, Thuỵ Miên phát hiện Thuý Như hành động có phần khác lạ. Thay vì vừa ăn vừa nói cười như mọi ngày, nàng ta chỉ một mực và cơm trắng trong bát của mình, không gắp thức ăn, thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vào Mễ Lang đang ngồi ăn cơm phía đối diện.
Thuỵ Miên tự hỏi chẳng nhẽ Thuý Như đã động tâm tình? Nàng thiết nghĩ nàng ta đã đến tuổi cập kê, nếu có thể, cũng hy vọng Thuý Như tìm được ý trung nhân thật vừa ý, chẳng cần giàu sang phú quý, chỉ cần vì nàng ta là Thuý Như mà thật lòng thương yêu là được.
Nghĩ đến liền có cảm hứng sáng tác, Thuỵ Miên liền cắm đầu viết lách, lấy tình yêu giả tưởng của Thuý Như và Mễ Lang mà dựng nên tình yêu vĩnh cửu của hai công tử tiểu thư hai nhà đối lập, bất chấp gia đình phản đối mà đến với nhau. Kinh qua khổ ải, khi quy tiên biến thành hai con sâu nguyện không hoá bướm mà hết kiếp bên nhau quấn quýt không rời.
Viết xong chuyện tình xúc động, Thuỵ Miên ngẩng đầu lên lúc này đã là đêm muộn. Nàng thấy trong bụng cồn cào, liền xuống bếp tìm đồ ăn. Vừa đến nơi, nàng liền trông thấy Mặc Cảnh đang đứng trước cửa nhà bếp. Bạch Hồ ngồi trên vai hắn, mắt nhắm hờ đang ngủ.
Mặc Cảnh nhìn thấy Thuỵ Miên không chút ngạc nhiên mà chỉ hỏi một câu vô cùng súc tích: “Đói?”
“Đây chính là công lực nhất ngữ đạo phá(1) của Mặc Cảnh sao?” Thuỵ Miên chỉ dám thầm nghĩ rồi gật đầu thay cho câu trả lời.
(1) Nhất ngữ đạo phá: một câu nói rõ tâm sự của một người
“Ngồi chờ ở đây, ta đi làm cái gì thật nhanh cho ngươi ăn.” Mặc Cảnh nói rồi đi vào bếp, để lại Bạch Hồ xuống mặt bàn, nó tỉnh dậy, vươn vai duỗi chân sảng khoái. Nhìn thấy Thụy Miên, nó liền ngúng nguẩy lại gần, dụi dụi đầu vào lòng nàng đòi bế ấp.
Thuỵ Miên tự dưng được lộc ăn, vừa mừng, lại vừa bối rối. Mặc Cảnh bỗng dưng quan tâm đến nàng khiến Thuỵ Miên có chút kinh ngạc cùng dè chừng trong lòng. Nàng tự suy diễn, hay là mệnh đào hoa rơi trúng nàng rồi, nhưng không thể có chuyện đó, chỉ có thể do Mặc Cảnh có việc muốn nhờ vả, hoặc Phó Kiện Đàm muốn nhờ hắn nịnh nọt nàng để làm việc gì đó. Thuỵ Miên rũ bỏ suy nghĩ rối ren, nàng đang đói bụng, tự dưng lại có lộc ăn, quyết tâm hưởng thụ rồi mới tính.
Chỉ một lát sau Mặc Cảnh đã bưng ra một bát phở xào bắp bò thơm phức. Thuỵ Miên mắt sáng lên như nhận được tín vật. Nàng một loáng đã đánh bay đĩa phở, thỉnh thoảng đút mấy miếng rau củ cho Bạch Hồ.
Mặc Cảnh có tay nghề ngự trù rất khá. Thuỵ Miên ăn xong khát nước liền thấy hắn đã chuẩn bị sẵn mấy cốc nước để đó. Nước lạnh, nước thường, nước nóng đều đủ cả. Đúng là người cẩn thận chi tiết thì thường ít nói, bởi vì họ giành thời gian nói để làm việc hiệu quả.
“Đa tạ tiên sinh. Ta không ngờ tiên sinh lại có thể vào bếp nữa.” Thuỵ Miên cung kính cảm tạ: “Hôm trước tiên sinh đã cứu ta trên Dạ Kỳ núi, cảm tạ tiên sinh đã ra tay giúp đỡ.”
Mặc Cảnh lúc này thấy Thuỵ Miên hưng phấn vì no bụng, liền cất giọng hỏi, giọng nói lạnh nhạt nhưng tuyệt không lạnh lẽo: “Không có gì. Cô nương an toàn là tốt rồi.”
Thuỵ Miên mỉm cười gật đầu.
Mặc Cảnh liền hỏi: “Thuỵ Miên cô nương được Bửu Diệp lão gia tìm thấy dưới chân núi Tử Lâm? Cô nương có nhớ vì sao hoặc nàng đã đến đây như thế nào không?”
“Ta không nhớ rõ, chỉ biết tỉnh dậy đã ở trong Bửu gia, chịu ơn cứu mạng và cưu mang của Bửu Diệp lão gia.” Thuỵ Miên trả lời.
“Vậy, khi cô nương đến đây, có nhớ ai ở đây không, có người quen nào khác không?” Mặc Cảnh hỏi.
“Ta ở đây tử nhiên nhất thân(1), không có ai là người thân thuộc.” Thuỵ Miên nói.
(1) Tử nhiên nhất thân: một thân một mình cô độc
Mặc Cảnh lại hỏi: “Cô nương là lần đầu tiên đến Tử Lâm?”
Thuỵ Miên trả lời: “Đúng vậy, nơi này với ta, quả thật lạ nước lạ cái.”
“Vậy tại sao cô nương lại biết về y thuật? Phó Kiện Đàm có nói qua với ta, nàng rất tinh thông dược y, đặc biệt là thuỷ y?” Mặc Cảnh vẫn giữ giọng thanh cảnh nói.
“Là do ta đã được học qua, mà đã học qua thì sẽ không quên. Ta thật chỉ tự hào mỗi khả năng dùng châm y cứu chữa cho người khác, những cái khác ta đều không rõ.” Thuỵ Miên nói thêm để đảm bảo Mặc Cảnh thấy nàng mọi sự đều mù mờ sẽ không tiếp tục hỏi nữa.
“Ta hiểu rồi”. Mặc Cảnh chỉ nói vậy rồi ngồi vuốt vé Bạch Hồ đang liếm láp tay chân.
Thuỵ Miên cảm thấy thật kỳ lạ, mặc dù chỉ mới biết Mặc Cảnh, gặp gỡ cũng chỉ mấy lần, nhưng nàng lại không thấy e dè hay ngại ngùng gì.
Thuỵ Miên đặt ly nước xuống, hỏi: “Mặc Cảnh tiên sinh, ta nghe Phó Kiện Đàm nói ngươi đã đồng hành cùng sư phụ từ trước, còn lâu hơn cả Mộc Hải tiên sinh?”
“Đã nhiều năm không nhớ được.” Mặc Cảnh trả lời.
Thuỵ Miên đánh giá Mặc Cảnh, anh tuấn hào hoa, cũng chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi một chút. Nàng phán đoán lúc Phó Kiến Đàm và hắn gặp nhau chắc Mặc Cảnh còn là hài tử thò lò mũi xanh, vì vậy mà tiên sinh cũng không nhớ rõ là từ khi nào nữa.“Vậy thì tiên sinh gặp Phó Kiện Đàm từ khi còn trẻ?”
“Đúng, có thể nói là như vậy. Thời gian năm tháng với người sống trăm năm chẳng qua chỉ như cái chớp mắt.” Mặc Cảnh trong lời nói có chút cảm khái.
Thuỵ Miên nghe vậy thì đồng cảm, hai mươi năm đối với phàm nhân như nàng và Mặc Cảnh đây thì nhiều, còn đối với lão sư Phó Kiện Đàm đã ở tuổi kỳ di chi niên(1), quả thật chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi, như gió thoảng mây bay.
(1) Kỳ di chi niên: một trăm tuổi
Thuỵ Miên quan tâm: “Ta nghe sư phụ nói tiên sinh đến núi Tử Lâm là có chuyện cần làm. Chẳng hay người đã xong việc chưa?”
Mặc Cảnh nhìn Thuỵ Miên dò xét, chậm rãi trả lời, ánh mắt vẫn không rời nàng:
“Ngày tháng thoi đưa
Biến hoá không ngừng
Chót núi cuối song
Son sắt không đổi
Chốn cũ người xa
Tuyệt không tin tức
Tâm tình đổi thay”
“Mặc Cảnh tiên sinh là tìm người?” Thuỵ Miên ngạc nhiên hỏi, “Là vị cố nhân nào mà lại có thể khiến tiên sinh lấy hết tâm can, chờ đợi bao năm như vậy? Người đó đã vậy lại còn thay tâm đổi tính.”
Mặc Cảnh quay đi không nhìn Thuỵ Miên nữa mà khẽ nói: “Nàng ấy không phải là thay lòng đổi dạ, chỉ là đã không nhớ chút nào về chuyện trước kia.” Ánh mắt hắn vương nét mất mát.
Thuỵ Miên thắc mắc: “Ngày quay về nơi đây trong lúc đang trên đường cùng Phó Kiệm Đàm là vì vị cố nhân của ngài hiện đang ở Dược Trang thành?”
Mặc Cảnh gật đầu xác nhận.
“Vị cố nhân của ngài phải là người thế nào thì mới khiến ngài can tâm hy sinh nhiều đến thế?” Thuỵ Miên tò mò hỏi.
“Có thể nói là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên. Tư sắc thiên nhiên, thanh thuý viên hoạt(1), lại là nữ tử vui vẻ nồng nhiệt. Tuy nhiên, ta có ý, chưa chắc người đã hữu tình.”
(1) Thanh thuý viên hoạt: hoạt bát khéo léo
Thuỵ Miên ngờ ngợ như mình đã từng biết một người như vậy. Nàng thở dài cảm khái cho Mặc Cảnh, hắn vì một người bên mình từ lúc còn nhỏ, hai người đã có bao nhiêu thời gian như vậy mà chưa từng ước hẹn gì, vậy mà hắn lại có thể một dạ một lòng chờ đợi như vậy, thật đúng là công tử si tình hiếm có.
“Nếu cô nương biết cũng có một người chờ đợi mình, tìm kiếm mình như vậy, cô nương sẽ làm thế nào? Liệu cô nương có muốn nghe kể về chuyện quá khứ? Liệu nghe xong có thể có tác dụng gì?” Mặc Cảnh bỗng quay sang hỏi Thuỵ Miên, thái độ không dồn ép mà chỉ như hỏi ý kiến từ một người thứ ba, một người ngoài cuộc.
Thuỵ Miên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Quá khứ dù đẹp thì cũng là chuyện đã rồi, nếu đã qua tức là không quay lại được, vậy chỉ còn biết tập trung vào tương lai. Tiên sinh đừng nản lòng, người vẫn có thể tạo ra những ký ức mới. Nếu vị cố nhân đó đã lãng quên quá khứ, chỉ cần còn chưa muộn, tiên sinh đương nhiên cũng có thể nối lại duyên xưa. Duyên thành tại người, việc có tâm, ắt sẽ có kết quả.”
“Nàng nghĩ là ta còn có thể?” Mặc Cảnh ánh mắt long lanh nhìn Thuỵ Miên hỏi.
“Hoàng thiên bất phụ hữu tâm nhân(3).” Thuỵ Miên chân thành mỉm cười đáp.
(2) Hoàng thiên bất phụ hữu tâm nhân: Ông trời không phụ người có lòng
Mặc Cảnh nhìn Thuỵ Miên sâu sắc, cái nhìn như biết ơn với sự ủng hộ chân thành của nàng. Một lúc sau, hắn mới hỏi: “Đồ ăn hôm nay ta nấu, có ngon không?”
“Mỹ vị sơn hà cũng chỉ được đến thế này.” Thuỵ Miên mồm miệng nhanh nhảu nịnh bợ.
Mặc Cảnh hài lòng mỉm cười, đáp: “Vậy từ bây giờ, tối nào ta cũng nấu cho Thuỵ Miên cô nương ăn, coi như tỏ chân thành lúc nãy đã cùng ta giãi bày tâm sự.”
Thuỵ Miên được ăn ngon, xúc động dạt dào, liền không suy nghĩ mà gật đầu đồng ý. “Đa tạ tiên sinh, tiên sinh có lòng, Thuỵ Miên ta sẽ hết tâm thụ hưởng.”
Mặc Cảnh gật đầu dặn dò: “Không còn sớm nữa, cô nương nên về nghỉ ngơi giữ sức. Đêm hôm qua cô nương không ngủ được nhiều, hôm nay lại vất vả, nên biết giữ sức khỏe.” Mặc Cảnh nói xong liền đứng dậy, đón lấy Bạch Hồ từ tay nàng, chào Thuỵ Miên rồi sải bước. Bạch Hồ kêu chít chít thay lời chào tạm biệt.
Thuỵ Miên ngỡ ngàng không hiểu sao Mặc Cảnh lại biết nàng đêm qua không ngủ được.
“Chẳng phải nhìn đôi mắt gấu trúc của mình cộng với lời đồn đoán ầm ĩ về cái hôn với Đắc Di tiểu nhân hôm trước thì tự đoán được thôi. Mặc Cảnh người này xem ra cũng không xa cách như mọi người vẫn nói, thật ra là người biết quan sát, cẩn thận chu toàn, lại là người trọng tình nghĩa, quan trọng nhất là nấu ăn rất ngon.” Thuỵ Miên kết luận rồi cũng vội vàng về với cái giường ấm cúng đang chờ đợi.
Tối hôm đấy, nàng mơ thấy vị cố nhân mà Mặc Cảnh nói đến, người mà tiên sinh một lòng si mê chính là Phó Kiện Đàm. Sáng ngủ dậy, nàng vẫn thấy lâng lâng. Phó Kiện Đàm đi cùng Mặc Cảnh đã bao lâu nay, liệu có tính được là thanh mai trúc mã? Mặc Cảnh cũng có ý bảo đã tìm được người cố nhân này, cũng đâu có nói là nam nhân hay nữ tử. Còn về dung mạo, thì mỗi người có một ý kiến khác nhau. Nàng vẫn còn nhớ đối với Bửu đại lão gia, Phó Kiện Đàm chính là tiên nhân anh dũng phi phàm, nhưng trong mắt nàng lại chỉ như một lão nhân nát rượu bê bết. Mặc Cảnh nghĩ thế nào về Phó Kiện Đàm thật khó để nói.
Vậy nhưng ý nghĩ này Thuỵ Miên suy nghĩ lại thấy thật đúng là nực cười. Mặc Cảnh đã bỏ về Tử Lâm để tìm vị cố nhân này trong lúc đi cùng Phó Kiện Đàm, vậy người đó không thể là lão nhân gia.
Mấy ngày sau đó, tối nào Mặc Cảnh cũng đợi Thuỵ Miên ở trước khu bếp. Khi nàng tìm đến thì đồ ăn đã được chuẩn bị xong, chỉ còn đang hâm nóng trong bếp. Nàng và Bạch Hồ có phúc cùng hưởng,, nó được nàng cho ăn, ngày càng tỏ ra xu nịnh, cuốn quýt không muốn rời.
Tuy gặp gỡ không lâu nhưng Thuỵ Miên cảm thấy nàng và Mặc Cảnh có thể gọi là giao thiển ngôn thâm(1). Ở bên Mặc Cảnh, nàng không phải giữ lễ như khi ở với Bửu Toại, càng không tức huyết như khi ở với Phó Kiện Đàm, vô cùng thoải mái là chính mình. Không những hắn biết lắng nghe, lại còn rất chỉn chu cẩn thận, luôn lời ít ý nhiều.
(1) Giao thiển ngôn thâm: tuy chỉ mới quen mà như tri kỷ
Có một vài lần Mặc Cảnh bị Phó Kiện Đàm đeo bám theo đến nhà bếp mà quấy phá. Lúc thì chê món này không hợp khẩu vị, lúc lại chê món kia không hợp sở thích, chung quy cũng là vì không có rượu để nhắm cùng.
Có lần nhìn không được, Phó Kiện Đàm tuôn trào: “Ngươi tiểu nhân, bao nhiêu năm ở cùng nhau mà ngươi cũng không nỡ nấu cho ta được một món nào, giờ trông ngươi chẳng khác gì thê nô.”
Trước sự chưng hửng và lạnh nhạt của Mặc Cảnh, Phó Kiện Đàm nhanh chóng bỏ cuộc, ở trong viện của mình mà tự ngâm rượu đối ẩm. Trước khi đi còn giận dỗi giằng lấy Bạch Hồ. Bạch hồ không muốn theo, Phó Kiện Đàm làm ra khuôn mặt uất ức của nàng dâu bị mẹ chồng đối xử bất công, đe dọa sẽ cạo lông tiểu hồ ly làm mũ chống rét thì nó mới chạy theo, nước mắt lưng tròng nhìn về đĩa đồ ăn mà Mặc Cảnh làm cho Thụy Miên còn đang bốc khói nghi ngút mà nó chưa được sơ múi miếng nào.
Thuỵ Miên vô cùng sảng khoái hả hê. Nàng thường xuyên bị Phó Kiện Đàm càn quấy, trước đây lúc thì bắt nàng mua rượu, lại bắt nàng đi cùng ra thành dạo chơi. Bây giờ thì ngày nào lão nhân cũng bám theo lải nhải giục nàng mau chóng hoàn thành xuất ra truyện mới cho lão đọc.
Thuỵ Miên từ người đi mời mọi người đọc sách của mình mà chẳng ai thèm ngó ngàng giờ lại trở thành người vì sách của mình chưa kịp hoàn thành mà bị lão nhân săn lùng phải trốn chui trốn lủi.
Giờ thì Mặc Cảnh đã xuất hiện, dễ dàng trị được Phó Kiện Đàm, làm lão nhân này bực bội cũng không làm được gì.
Cát Uy và Đắc Di vẫn như trước, bặt vô âm tín. Từ ngày Đắc Di luống cuống với Thuỵ Miên, nàng cũng không nhìn thấy hắn lưu lại trong phủ nữa. Nàng thấy nhẹ nhõm may mắn khi bản thân không phải đối mặt với tên sói hám sắc này nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!