Thủy Tinh Cầu - Chương 1: Bệnh thần tiên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
173


Thủy Tinh Cầu


Chương 1: Bệnh thần tiên


Có một đại viện lầu cao dựng lập trên một khoảng đất rộng lớn, xung quanh được rào bởi một bức tường rào là một Đại thiết môn sơn màu đen sậm.

Có bốn người mặc áo xanh đứng canh gác ở phía ngoài Đại thiết môn.

Cách xa tường rào màu đỏ độ khoảng mười trượng có một con lộ nhỏ. Ngay chỗ cửa vào lộ nhỏ có dựng một tấm bản bằng gỗ, trên ấy có viết vài hàng chữ :

“Kính cáo người võ lâm,

Điều một: Người đã xâm nhập trong phạm vi mười trượng của bản quan mà không có lý do chánh đáng, giết chẳng tha.

Điều hai: Người đã tầm thù động võ ở gần khu vực bản quan, giết chẳng tha.

Điều ba: Người đi vào phạm vi bản quan có ý đồ bất chánh, giết chẳng tha.

Thông Thiên quan Quan chủ viết.”

Trên tấm bảng gỗ đã viết ba sát lệnh rõ ràng như thế.

Phàm những nhân vật đương kim võ lâm, quả thật không bất cứ ai dám vượt vào trong phạm vi mười trượng của Thông Thiên quan, bằng trái lệnh sẽ bị giết chẳng sai.

Thông Thiên quan có một uy thế kinh người như vậy thật sao?

Không sai chút nào. Từ khi Thông Thiên quan dựng tấm bảng gỗ ấy cho đến nay đã tròn năm năm, nhưng chưa có ai dám vô cớ xâm nhập trong phạm vi mười trượng của Thông Thiên quan cả.

Phàm những nhân vật võ lâm đề cập đến Thông Thiên quan thì không ai mà không biến sắc cả. Võ công của Thông Thiên Thần Quân là Quan chủ Thông Thiên quan đã được võ lâm công nhận là đệ nhất.

Chẳng những võ công của Quan chủ Thông Thiên quan cao siêu kinh người mà ngay cả võ công của tất cả môn nhân của Thông Thiên quan cũng đã khiến người giang hồ phải kính phục chẳng ít.

Tôn chỉ hiện giờ của Thông Thiên quan là ngạo nghễ, tàn bạo và hung ác.

Tất cả người võ lâm đều sợ hãi Thông Thiên quan!

Danh vọng của Thông Thiên quan vượt xa tiếng tăm bốn đại môn phái đương kim là Thiếu Lâm, Võ Đang, Côn Lôn và Nga Mi.

Đương nhiên chẳng có một ai dám đắc tội với môn nhân của Thông Thiên quan rồi.

Thông Thiên quan đương kim võ lâm là bá đạo khủng bố như thế đấy.

Thế thì Thông Thiên quan năm năm trước kia sao? Ồ, Thông Thiên quan năm năm trước đây là một bang phái chánh nghĩa ở chốn giang hồ, chuyên phò nguy giải nạn, biểu dương chánh nghĩa, đã tạo nên biết bao sự kiện oanh oanh liệt liệt.

Nhưng Thông Thiên quan thời ấy chỉ như mây bay gió thoảnh, thoáng hiện rồi tan biến ngay. Thế rồi Thông Thiên quan đã thay đổi tác phong hẵn, trở nên một tà giáo mà người giang hồ nghe nói đến phải biến sắc ngay.

Nhân vật lão bối đã cảm khái thở dài vì họ đã mắt thấy tai nghe sự biến hóa của Thông Thiên quan từ một giáo phái tốt lành trở nên tà ác. Nhưng họ không sao hiểu nổi vì lý do gì mà Thông Thiên quan đã biến thành một bang phái bá đạo và tàn ác như thế?

Còn bọn niên thiếu hậu hối thì sống trong sự căm thù tức giận, nhưng họ cũng chỉ ngấm ngầm nổi giận mà chẳng dám nói năng và có hành động gì hết.

Cuối cùng, một hôm tại Thông Thiên quan đã xảy ra một sự việc trong năm năm chưa từng phát sinh bao giờ…

Một hôm nọ, có một thiếu niên trạc tuổi hai mươi ngoài, mình mặc chiếc áo vàng, trông gương mặt hắn có vẻ xanh xao bệnh hoạn nên hình thù, dáng mạo trông có vẻ già lão so với tuổi hiện giờ của hắn, đã xuất hiện chỗ cách phía ngoài tường rào Thông Thiên quan độ khoảng ba trượng. Hắn đến lúc nào mà không có một ai trông thấy hết.

Lúc bọn người canh gác Đại thiết môn trông thấy thiếu niên ấy thì hắn đã bày ra một chiếc bàn vuông nhỏ và cắm một cây trúc dưới đất, phía trên cây trúc có treo một tấm vải dài. Sau đó hắn ngồi trên ghế phía sau bàn vuông, khép hờ hai mắt lại.

Người canh gác Đại thiết môn đã lập tức vào trong quan nội thông báo ngay.

Thế rồi, chẳng mấy chốc có một hán tử râu rậm bó quanh hàm, mặt mày đen như lọ, sắc mặt nổi giận đùng đùng bước thẳng tới chỗ thiếu niên đang ngồi.

Hình như thiếu niên ấy chẳng hay biết gì hết.

Khi hán tử mặt đen như lọ đến chỗ cách thiếu niên còn khoảng một trượng thì bất giác đứng sững tại chỗ, gương mặt đang nổi giận đùng đùng bỗng biến thành vẻ kinh ngạc luôn!

Trên tấm vải dài phất phơ trước gió có viết hàng chữ :

“Bệnh thần tiên hầu giáo tại đây”.

Ánh mắt hán tử mặt lọ tiếp tục nhìn xuống tấm vải bày trên mặt bàn, trên tấm vải ấy cũng viết hai hàng chữ như sau :

“Thiết khẩu đoạn sanh tử,

Thần cơ giải nghi nan.”

Chính hai câu này đã làm cho hán tử mặt lọ đã ngẩn người tại chỗ, y thoáng ngây người. Giây lát sau đó cười lạnh lùng một tiếng tiếp tục bước tới.

Thiếu niên ấy vẫn ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần. Hình như hắn chẳng hề hay biết hán tử mặt lọ đã quang lâm vậy.

Hán tử mặt lọ lộ vẻ giận dữ, giơ tay vỗ trên bàn một cái thật mạnh, gầm thét nói :

– Tiểu tử bệnh hoạn kia!

Tức thì thiếu niên bệnh hoạn ấy giật bắn người lên, mở to hai mắt lập tức, vội vàng nói :

– Thành thật xin lỗi quý khách, tôi đã ngủ gật giây lát… đại gia muốn xem tướng chăng?

Hán tử mặt lọ chửi rủa một hơi :

– Xem cái mả má mầy…

– Sao ngươi… lại chửi người ta như thế?

– Chửi ngươi thì có sao nào. Tiểu tử bệnh hoạn kia, ngươi có biết đây là nơi đâu chăng?

Thiếu niên bệnh hoạn đảo mắt dòm ngó quanh một cái, ngạc nhiên nói :

– Đây… là chỗ nào thế?

– Thông Thiên quan!

– Thông Thiên quan ư? Chẳng lẽ chỗ này không có người ta ở đây sao?

– Mẹ mầy, cứ nói lời lôi thôi! Ta không phải là người chứ chẳng lẽ là ma quỷ ư?

Thiếu niên bệnh hoạn nói :

– Thưa đại gia, thế thì người vô lý rồi. Tôi là người ăn cơm giang hồ, tôi chỉ biết chỗ nào có người ta thì tôi đến xem tướng sinh sống qua ngày chứ tôi nào có biết… chỗ này cấm người ta đến chứ!

Hán tử mặt lọ hét lớn tiếng :

– Ngươi muốn lừa dối người thì đến nơi khác lừa dối, chứ Thông Thiên quan này không phải là chỗ ngươi có thể lừa dối được đâu…

Thiếu niên bệnh hoạn căm phẫn nói :

– Ai đã bảo rằng tôi lừa dối người chứ?

Hán tử mặt lọ cười hắc hắc, nói :

– Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi có thể phán đoán sanh tử thật chăng?

– Đúng thế!

– Thế thì ngươi hãy tự đoán cho ngươi một quẻ xem bao giờ ngươi tới số chết!

Thiếu niên bệnh hoạn thoáng ngạc nhiên, sau đó lên tiếng nói ngay :

– Thân tôi tuy mang trọng bệnh, nhưng trong vòng năm ba năm chắc chắn chưa đến nỗi phải chết đâu.

– Hừ! Hôm nay chính là ngày tử vong của tiểu tử ngươi đó!

Mặt mày thiếu niên bệnh hoạn bỗng biến sắc, nói :

– Tại sao thế?

– Tại vì nơi đây là Thông Thiên quan.

– Thông Thiên quan thì có sao đâu?

Hán tử mặt lọ lớn tiếng mắng chửi :

– Mẹ mầy! Tiểu tử không biết rõ hơn, phàm những người khả nghi đi vào phạm vi mười trượng của bản quan sẽ bị giết không tha!

Thiếu niên bệnh hoạn làm ra vẻ kinh ngạc hỏi :

– Tại sao thế?

– Đây là quy luật bản quan, chẳng lẽ ngươi không trông thấy tấm bảng dựng ở ngoài cửa ư?

– Không. Nhưng mà ai đã định quy luật như thế?

– Bản Quan chủ chứ còn ai nữa?

Thiếu niên bệnh hoạn nói tiếp :

– Chẳng lẽ người không sợ quan phủ ư?

Hán tử mặt lọ cười như điên như khùng nói :

– Quan phủ ư? Thằng tiểu tử bệnh hoạn này, mày chứ nói lôi thôi làm gì nữa! Chớ bảo rằng quan phủ, cho dù y là lão tử Hoàng đế nếu có đến đây thì hẳn bản quan cũng chém đầu luôn.

Thiếu niên bệnh hoạn nghe nói thế cả kinh, giọng hớt hải nói :

– Thế thì tôi phải rời khỏi nơi đây ngay!

– Rời khỏi đây ư? Làm gì có chuyện dễ dàng như thế được?

– Thế thì… ngươi muốn sao bây giờ?

Hán tử mặt lọ cười há há như điên như cuồng nói :

– Tiểu tử! Ngươi bảo rằng ngươi biết xem tướng, tại sao ngươi không xem tướng cho ngươi đi?

Mặt mày thảm biến, thiếu niên bệnh hoạn hoảng hốt nói :

– Ngươi…

Hán tử mặt lọ cười hắc hắc nói :

– Tiểu tử, ngươi phải bỏ xác tại đây thôi!

– Thưa đại gia, xin đại gia hãy tha thứ.. tiểu tử ngu dại chẳng biết…

– Ngươi cứ việc đến gặp Diêm vương gia gia xin tội cũng được!

Hán tử mặt lọ vừa nói vừa vung chưởng đánh vào cái bàn bói toán một cái thật mạnh đến “ầm” lên một tiếng, tức thì cái bàn tan nát, tung tóe thành nhiều mảnh ngay.

Thiếu niên bệnh hoạn kêu ầm lên :

– Ngươi hãy bồi thường cái bàn cho ta mau!

Hắn đã căm phẫn nhảy vồ vào người hán tử mặt lọ. Hình như hắn coi trọng cái bàn bói toán hơn cả tính mạng bản thân hắn.

Hán tử mặt lọ vung tay trái nhanh như điện xẹt, đã nhấc bổng thiếu niên bệnh hoạn y như xách một con gà con lên, cười há há như điên như khùng nói :

– Tiểu tử, cả sinh mạng cỏn con này của ngươi cũng bồi vào đó luôn!

Y nói xong, khẽ hất chưởng bổ vào người thiếu niên ấy ngay.

Hỏng rồi! Thiếu niên bệnh hoạn ấy làm gì chịu đựng được một chưởng này của gã hán tử mặt lọ hung ác ấy?

Ngoại trừ có phép lạ xuất hiện, bằng không mạng sống của thiếu niên bệnh hoạn này ắt phải đến chầu Diêm vương không sai chút nào!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN