Thủy Triều Đen - Chương 102
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


Thủy Triều Đen


Chương 102


Mặt cô bị dìm ngập trong nước, hơi thở bóp chặt lấy phổi cô, hai tay cô đập Cates loạn xạ, nhưng hai cánh tay khỏe mạnh của Cates vẫn ấn mạnh đầu Karen xuống.

Karen chống cự với tất cả sức lực có được. Bò xuống, cắn tay hắn, hổn hển cố hớp một chút không khí quý giá. Có lúc cô còn kéo được cả Cates té sấp lên phía trên người cô, khiến Dietz thích thú, làm cho Cates ướt từ đầu đến chân. Hắn đấm mạnh vào mặt cô trong cơn bực tức. – “Chúa ạ, Cates này, đúng là một con đàn bà khốn kiếp!” – cô nghe tiếng Dietz lào xào.

Karen nhổ nước ra khỏi miệng, cố kêu lên. Cates lại dìm cô xuống duới nước. Đã đến lúc kết thúc. Cates cuối cùng cũng kéo miếng băng dính ra khỏi miệng Karen. Cô vội hớp vài ngụm không khí, hổn hển thở với tất cả sức lực còn lại, ho sặc sụa, nhưng hắn đã ngay lập tức bịt chặt miệng cô lại, ấn chặt đầu cô xuống trước khi cô kịp kêu lên.

Mà cũng còn có ai có thể nghe thấy tiếng cô được nữa chứ? Giờ này thì còn ai nghe thấy tiếng cô nữa? Cô chợt nghĩ đến Ty. Ôi, đừng… làm ơn… Nước đã bắt đầu ùa vào. Cô vặn người ra khỏi vòng ôm của Cates một lần cuối, sặc sụa. Thế là hết. Cô không còn sức chống cự nữa. Trong cơn tuyệt vọng, Karen với về phía sau, cô cào cấu chân Cates một cách vô ích.

Cô nghe tiếng hắn hét lên: “Nước ấm chứ, đồ chó?” Một nỗ lực tuyệt vọng ngăn không cho cô mở miệng, đầu hàng, không cho cô thả mình theo cơn thủy triều. Cô nghĩ tới Sam và Alex.

Không, Karen, không… Đừng nghĩ tới lũ trẻ. Đừng… Thế cũng có nghĩa là hết. Đừng đầu hàng.

Rồi sự chống cự trong cô cũng chầm chậm tan đi, tâm trí cô vơ vẩn giữa nỗi đau cuối cùng và tới một hình ảnh mà ngay cả trong nỗi sợ hãi nhất cũng khiến cô phải ngạc nhiên: một hòn đảo, hàng cây cọ nghiêng mình trong gió, một người trên cát trắng, đội mũ bóng chày, thong thả bước về phía cô.

Và người đó vẫy tay. Karen bước về phía người đó. Ôi, Chúa ơi… Ngay lúc đó, bàn tay đang ấn đầu cô xuống nước dường như lỏng dần ra.

HAUCK KHẬP KHIỄNG chạy ra khỏi đám cỏ về phía đụn cát, chân anh như muốn nổ tung vì đau đớn. Từ khoảng cách ba mươi yard, anh nhìn thấy gã đàn ông đang quỳ trên người Karen trên mặt nước, nhấn đầu cô xuống nước. Một gã khác – chắc chẳn là Dietz – đang đứng cách đó vài yard, chăn chú ngó, có vẻ như rất thích thú.

“Karen!”

Anh bước về phía trước, giữ chắc khẩu súng bằng hai tay trong tư thế đứng bắn. Ngay lúc đó, gã đàn ông đang đè trên người cô ngẩng mặt lên. Viên thứ nhất trúng ngay vai hắn, khiến hắn dội lại phía sau kinh ngạc. Viên thứ hai và thứ ba găm thẳng vào chiếc áo sơ mi bãi biển, nhuộm đỏ chiếc áo. Gã đổ gục lên mặt nước, không còn động đậy.

Karen lật người, giơ một tay lên trong cơn thủy triều nhè nhẹ.

“Karen!”

Hauck bước một bước về phía cô đồng thời quay sang Dietz lúc này đang nhào người, cố trườn trên mặt cát, rút lấy vũ khí. Ánh trăng sáng soi rõ gã đầu tiên trên mặt nước, nhưng trời vẫn rất tối. Dietz như một bóng tối đang di chuyển. Hauck bắn vội một viên, nhưng không trúng. Viên tiếp theo trúng vào đầu gối khi hắn đang cố gắng chạy về phía đê chắn sóng. Hắn lồm cồm đứng dậy, chạy lò cò như con ngựa non bị gãy chân.

Hauck cố sức chạy về phía Karen.

Cô từ từ lật người trên ngọn sóng nhẹ, ho sặc sụa nhổ nước ra. Cô chống đầu gối và khuỷu tay đứng dậy, hoảng sợ khi nhìn thấy hai mắt mở trừng trừng của Cates ngay bên cạnh, mặt ngửa lên trời. Cô vội lùi lại như thể đó là một cái gì đó rất kinh tởm. Cô quay về phía Hauck, nước mắt và nỗi ngạc nhiên trộn trong mắt cô.

Nhưng Dietz đã chạy tới được phía sau cô, đưa cô ngay vào tầm ngắm của Hauck. Hắn giơ súng nhắm thẳng vào Hauck, thoáng ẩn sau người Karen.

“Để cô ấy đi.” – Hauck nói và bước vài bước về phía trước. – “Dietz, để cô ấy đi. Hết đường chạy rồi.” – Anh giữ súng thật chắc, nhằm vào ngực Dietz. – “Mày có thể tưởng tượng được là tao ưa thích làm việc này thế nào không.”

“Có thể là mày bắn giỏi.” – Dietz chắt lưỡi. – “Nhưng nếu mày bắn trượt, trung úy ạ, viên tiếp sau đó sẽ dành cho con này.”

“Tao bắn không tồi.“ – Hauck gật đầu. Hauck bước, loạng choạng thì đúng hơn, thêm một bước về phía hắn. Cùng lúc đó anh nhận ra rằng hai đầu gối mình đang yếu dần đi, và rằng sức lực đang mơ hồ cạn kiệt đi trong anh. Anh đã mất rất nhiều máu. – “Không có lý do gì để mày phải chết ở đây cả, Dietz” – Hauck nói. – “Chúng ta đều biết Lennick mới là người đứng sau tất cả mọi việc. Mày còn có người để thương khóc. Tại sao lại phải chết vì hắn chứ? Mày có thể phá bỏ hợp đồng.”

“Tại sao à… ? ” – Dietz cố xoay vòng vòng phía sau Karen, giữ cho cô nằm trong tầm súng của Hauck. Hắn nhún vai: “Thử đoán xem, vì đó là tính cách của tao, trung úy ạ.”

Dùng Karen làm lá chắn, Dietz bắn về phía Hauck. Vệt đạn bay sượt qua vai Hauck, nóng bỏng. Cái chân bị thương oằn lại khi anh loạng choạng về phía sau. Anh nhăn mặt, tay sã xuống, lộ người ra. Nhìn thấy ngay thời cơ, Dietz bước về phía trước và lại chuẩn bị bắn.

“Không!” – Karen hét lên, lao mạnh lên khỏi mặt nước cản hắn lại. – “Không.” Dietz chuyển mũi súng sang cô.

Hauck la lên: “Dietz! ” Và anh bắn. Phát súng trúng ngay vào giữa trán Dietz. Tay kẻ giết người giật lên trong khi khẩu súng văng lên không. Hắn ngã vật ra bờ cát phía sau, không động đậy, như hình người hằn sâu dưới tuyết, chân tay dang rộng ra bốn phía. Một dòng máu chảy ra từ cái lỗ nhỏ bằng đồng xu trên trán xuống dưới làn sóng đang lăn tăn vỗ vào bờ.

Karen quay lại, khuôn mặt cô ướt đầm, lấp lánh. Hauck cứ đứng đó mất một lúc, thở nặng nhọc, hai tay vẫn nắm chặt lấy khẩu súng.

“Anh đã không rời bỏ.” – Cô lắc lắc đầu nói.

“Không bao giờ.” – Anh nói, trên môi nở nụ cười khó nhọc. Rồi anh khuỵu xuống trên hai đầu gối.

“Ty!” Karen đứng vọt dậy, chạy về phía anh. Máu đen vẫn rỉ ra từ bên người anh xuống tay. Phía sau họ có nhiều tiếng gọi vang lên, ánh đèn pin lấp loáng dọc ngang trên bãi biển. Quá kiệt sức, Karen chỉ biết ôm lấy Hauck, vòng hai tay quanh người anh, cô vừa mỉm cười vừa nấc lên trong nước mắt của sợ hãi và sức lực đã cạn kiệt. Cô bật lên tiếng khóc.

“Qua rồi, tất cả đã qua rồi mà Ty?” – Cô nói, lau máu trên mặt anh, nước mắt chứa chan.

“Không.” – Anh nói. – “Chưa hết đâu.” – Anh đổ sập lên người cô, cố nén cơn đau trên vai cô. – “Vẫn còn một điểm cuối nữa.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN