Thuyền Vượt Gió Mưa - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
62


Thuyền Vượt Gió Mưa


Chương 1


1.

Tất cả mọi người đều biết là tôi chia tay Thẩm Diệp Châu vì tiền.

Vào lúc mà anh ta yêu tôi nhất, cầm 200 vạn tệ của Diệp Sầm – mẹ anh ta.

Sau đó kiên quyết rời bỏ anh ta.

Anh ta bất mãn trước việc mẹ đã làm nên tuyệt thực để phản đối, hành hạ bản thân tới mức không ra hình người nữa.

Các anh em của anh ta không chịu nổi nữa, cố nén lại nỗi căm ghét tôi, từng người đến gặp tôi để cầu xin cho anh ta.

Tôi không tiếp một ai cả.

Sau đó tính mạng anh ta nguy kịch, mẹ anh ta “đường cùng” gọi điện thoại cho tôi, mời tôi làm “thuyết khách”.

Khi tôi đứng trước mặt anh ta, anh ta ôm chặt lấy tôi không chịu buông.

Anh ta gầy đến trơ cả xương, lúc ôm tôi, lực mạnh siết chặt khiến xương cốt tôi đau nhức.

“A Du, cuối cùng em cũng đến rồi, em vẫn còn yêu anh đúng không? Anh biết mà…”

Giọng nói anh ta không giếm sự vui mừng.

Tôi thờ ơ đẩy anh ta ra, mở một đoạn ghi âm và tin nhắn chữ cho anh ta xem.

Trong voice là hôm mẹ anh ta hẹn gặp tôi, tôi đề nghị ghi âm với giá 300 vạn tệ.

Còn tin nhắn văn bản là lời nhắc đến khoản tiền 300 vạn tệ kia.

Anh ta ngỡ ngàng mở to hai mắt, đến khi phản ứng lại thì đẩy tôi ra.

Nhưng vì dùng quá nhiều sức nên mới ngã xuống gầm giường và ho dữ dội.

“Ninh Du, cô cút ngay cho tôi!”

Anh ta chật vật quỳ rạp trên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một.

Tôi dứt khoát rời đi như ý nguyện anh ta, thậm chí còn chẳng thèm quay đầu lại.

Không biết qua miệng ai mà chuyện này được truyền ra ngoài.

Từ đó, tôi trở thành trò cười ở Bắc Thành.

Tất cả những người biết chuyện đều nói Ninh Du hám tiền cỡ nào, nhẫn tâm ra sao.

Có người còn nói rằng tôi chưa từng yêu Thẩm Diệp Châu, ở bên hắn chỉ vì tiền.

Sự thật đằng sau như thế nào, chẳng ai quan tâm…

Về sau Thẩm Diệp Châu khỏi bệnh liền bước vào cuộc liên hôn thương mại với ái nữ Tưởng Điềm của chủ tịch tập đoàn Đạt Duệ.

Tôi nhận được không dưới mười tấm thiệp mời tới tiệc đính hôn của anh ta.

Người đưa thiệp là huynh đệ của anh ta.

Tôi hoàn toàn biến mất khỏi anh ta theo như “giao ước” với mẹ anh ta.

Nhưng chuyện của anh ta suốt mấy năm qua, tôi lại nắm rõ trong lòng bàn tay.

Tôi biết anh ta và Tưởng Điềm cùng đi Mĩ du học, ăn ở với nhau.

Biết anh ta chỉ mất hai năm để hoàn thành chương trình bằng kép JD/BMA do trường Harvard và Kennedy hợp tác.

Biết anh ta vừa vào công ty đã xử lý mấy hạng mục siêu khó giải quyết, khiến cho các lão tướng trong công ty từ không phục thành tâm phục khẩu phục.

Biết anh ta và Tưởng Điềm tuy chưa chính thức tổ chức hôn lễ nhưng đã gọi cha mẹ của nhau là cha mẹ…

Không phải tôi muốn tìm hiểu, mà do đám an hem của anh ta “tranh nhau” báo cáo cho tôi.

Người ta nói rằng một người yêu cũ chuẩn mực thì xem như đã chết, nhưng bọn họ lại cứ muốn lôi tôi ra để “quất xác” (1).

Như thể Thẩm Diệp Châu tài giỏi bao nhiêu đồng nghĩ với việc tôi ngu ngốc bấy nhiêu.

(1)Một ngôn ngữ mạng bên Trung, ý chỉ việc liên tục châm biếm các chuyện cũ.

Buổi họp lớp hôm nay là lần đầu tiên tôi và Thẩm Diệp Châu gặp lại sau ba năm chia tay.

Ngày mai tôi sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.

Từ nay, anh ta sẽ sống trên mây, hưởng vinh hoa phú quý.

Tôi sống cuộc đời đầy bụi bẩn của tôi, bị người đời giày xéo.

Trước khi tới đây, tôi đã nói chuyện điện thoại với mẹ anh ta và đưa ra yêu cầu.

“Cô có thể đi, nhưng phải nhớ kỹ chuyện gì không nên nói, chuyện gì không nên làm.” Đó là nguyên văn câu nói của bà ta.

Tôi đồng ý.

Mà tôi đến đây trên danh nghĩa là đi cùng bạn học cũ Cố Kiêu.

Nhưng thực ra là để tìm một người bạn cũ cùng lớp chuyên về nội thận để xác minh tư liệu của một ca bệnh.

Có một số chuyện, tôi phải biết rõ thì mới có thể buông bỏ…

Chỉ là, tôi đã đoán trước được ánh mắt lạnh nhạt và khinh rẻ của Thẩm Diệp Châu, đã lường trước sẽ bị bạn học giễu cợt cười chê.

Nhưng lại chẳng thể ngờ tới việc Thẩm Diệp Châu lại biến buổi họp lớp này thành bữa tiệc chuẩn bị cho hôn lễ của anh ta.

Là nhân vật chính mà mọi người ngưỡng mộ, anh ta và Tưởng Điềm thành thạo chơi trò chơi trên bàn rượu, tha hồ show ân ái.

Bầu không khí tại hội trường càng nóng, không một ai vô duyên nhắc lại chuyện quá khứ.

Tôi cũng có được đáp án qua lời của bạn học cũ.

Vì Cố Kiêu bị bạn bè vây quanh nên tôi phải đợi một lúc lâu.

Ai ngờ chỉ chụp trộm một bức ảnh, công phu soạn tin nhắn rồi, Thẩm Diệp Châu lại đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi.

Phơi bày tôi trước ánh mắt của mọi người.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN