Tia Nắng Cuối Đường - Phần 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2085


Tia Nắng Cuối Đường


Phần 12


Giây phút mẹ lựa chọn nghe hay không nghe tôi cũng như ngừng thở. Chỉ là một giây thôi tôi lại thấy như sông rộng biển dài. Cuối cùng khi ngón tay chạm vào nút đỏ tim tôi vẫn không thể tin nổi. Phải mất một lúc tôi mới có thể hô hấp lại như bình thường. Mẹ đặt điện thoại xuống bàn rồi nhìn tôi vẫn thái độ lạnh nhạt hỏi:
– Cô có chuyện gì? Nói nhanh đi!
Tôi nhìn mẹ, tưởng chừng như sau ngần ấy năm, tưởng chừng như sau ngần ấy chuyện đứng trước mặt mẹ tôi sẽ cảm nhận sự lạnh lùng xa cách. Thế nhưng không, ngay khoảnh khắc này tôi lại thấy trong lòng trào lên một cảm xúc thiêng liêng mãnh liệt. Nỗi khát khao tình mẫu tử khiến tôi xúc động đến nghẹn ngào. Bao nhiêu năm nay, ngay cả khi cùng cực nhất của cuộc đời tôi đều nghĩ đến mẹ để cố gắng. Bao nhiêu năm nay, chuyện xưa đã cách xa trăm sông nghìn núi, nhiều chuyện chỉ còn mong manh như giọt sương buổi sớm, âm thầm bay hơi khi ánh mặt trời vừa rạng ló. Có điều tình cảm với mẹ lại như một chiếc hộp kín, bất kể giọt sương ấy bay hơi thế nào, thì cuối cùng nó cũng ngưng lại không thoát hơi nổi. Dù cho mẹ không biết đến chuyện tôi là con mẹ, dù cho mẹ đã từng đối xử với tôi ra sao, dù mẹ với tôi cách xa nhau suốt hai mươi mấy năm cuộc đời chưa từng gần cũng không làm tôi thấy trở nên xa lạ nữa. Bởi có lẽ máu mủ ruột già là thứ tình cảm vĩnh viễn không bao giờ chia cắt nổi. Cổ họng tôi như có gì chặn lại, gần như không thở nổi nghẹn ngào gọi:
– Mẹ.
Vừa nói xong mắt tôi cũng ầng ậc nước. Giống như tất cả cảm xúc tôi kìm nén vỡ oà cả ra rồi bỗng nhiên không còn giữ được oà khóc nức nở. Bao nhiêu năm rồi kể từ ngày sinh Bình tôi đã không khóc. Bao nhiêu năm nay dù cuộc sống khó khăn thế nào tôi cũng không rơi một giọt lệ nào. Thế nhưng giờ đây, đứng trước mặt người mẹ thất lạc suốt hai mươi sáu năm tôi đã không khống chế nổi cảm xúc của mình nữa rồi. Tôi nhìn mẹ, tựa hồ như đứa bé đẫm mưa lạc mẹ giờ được dựa vào lòng mẹ. Mẹ nhìn tôi, đôi mắt đầy xa lạ lại sửng sốt đẩy tôi ra rồi quát:
– Ai là mẹ cô? Cô bị điên rồi à mà gọi tôi như thế? Đi ra ngoài cho tôi nghỉ ngơi
Tôi bị mẹ mắng, còn bị mẹ đẩy ra khỏi cửa, thế nhưng tôi mặc kệ lao vào. Cánh cửa đập vào tay tôi túa cả máu ra. Tôi không quan tâm bấu lên cánh tay mẹ, hít một hơi lấy lại bình tĩnh nói:
– Mẹ, mẹ bị lừa suốt hai mươi mấy năm nay mà mẹ vẫn không hề nhận ra sao? Con mới là con ruột của mẹ, con mới là con ruột của mẹ chứ không phải con Ngọc. Hai mươi mấy năm nay mẹ nuôi con của kẻ cướp chồng mẹ, cho nó sống một cuộc đời sung sướng còn con gái mẹ dứt ruột đẻ ra lại bị người ta đày đoạ không thương tiếc, bị bán vào đường dây buôn người, bị chà đạp đến mức không ngóc nổi đâu lên mà mẹ vẫn không hay biết gì.
– Cô nói cái gì vậy? Cô bị thần kinh à mà nói nhăng nói cuội như vậy hả? Cô đi ra ngoài cho tôi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ.
Tôi nghe mẹ nói những uất ức ùa về. Hai tay tôi nắm chặt tay mẹ rồi cho lên đầu túm một nhúm tóc giật ra tiện tay đóng sập cửa lại rồi gào lên:
– Mẹ gọi bảo vệ đi, mẹ gọi luôn đi, gọi tóm lấy con rồi ném thẳng ra ngoài còn mẹ thì mang nhúm tóc này đi xét nghiệm ADN đi. Mẹ nhiều tiền như vậy bỏ tiền ra làm xét nghiệm hai mươi tư tiếng lấy kết quả. Mẹ xét nghiệm xem con có phải mới chính là con gái ruột của mẹ hay không đi. Con không nói nhăng nói cuội, con nói sự thật. Sao mẹ không chịu tin con? Tại sao chưa bao giờ mẹ tin con?
Mẹ tôi cầm nhúm tóc trên tay, không biết do tôi gào lớn như vậy hay do bị đả kích khoé môi hơi giật lên. Mãi một lúc mẹ tôi mới đáp lại:
– Cô nói dối, cô muốn chia cắt tình cảm của tôi và con Ngọc đúng không, cô là loại đàn bà mưu mô xảo quyệt giống con tiểu tam kia, tôi không tin cô đâu.
Tôi nghe mẹ nói như vậy ngửa cổ lên trời cười khằng khặc rồi đáp:
– Con chia cắt tình cảm của mẹ và con Ngọc? Con mưu mô xảo quyệt giống mụ Hằng? Mẹ… mẹ có biết con từ cõi chết trở về chỉ mong tìm mẹ tại sao mẹ không tin con? Con nói dối mẹ để được cái gì? Mẹ là dân kinh doanh mẹ biết mà đúng không? Nếu thứ gì con nói không có gì chứng minh thì chi bằng mẹ đi xác thực đi. Con không mang tóc sẵn đến đưa cho mẹ, con muốn mẹ trực tiếp cầm từng sợi tóc trên đầu con mang đi xét nghiệm. Mẹ mang đi đi, đừng nói gì cả, mang đi xét nghiệm có kết quả rồi mẹ muốn nói gì, muốn chửi con thế nào lúc đó cũng chưa muộn. Nếu mẹ cảm thấy số tiền mẹ bỏ ra làm việc này là thừa hơi và tốn công sức con sẽ cho mẹ vay để làm. Được chứ?
Mẹ tôi nhìn tôi, hơi thở trở nên nặng nề. Tôi không đợi mẹ đáp vừa khóc vừa nói:
– Bà ta đã tráo đổi con và con Ngọc, bà ta đã tráo đổi con và con Ngọc mẹ có biết không. Con mới chính là con gái ruột của mẹ, ngày sinh con ra bà ta đã tráo đổi con và nó. Mẹ có biết vì sao con tên là Hà An mà không phải Bình An không? Là bởi vì mẹ là Hà Liên, bà ta đặt tên con là Hà An để nhắc nhở bà ta con là con gái của Hà Liên, con là thứ nghiệp chướng trong mắt bà ta. Mẹ có biết bà ta đối xử với con thế nào không? Một tuần bà ta đánh con năm lần bảy lượt, một tháng bà ta ba bốn lần dìm con vào chum nước sau nhà, con thích học Toán bà ta xé sách Toán, con thích học vẽ bà ta vứt màu của con, con làm nguyện vọng thi vào học viên ngân hàng, sợ con hơn điểm con Ngọc bà ta cho thuốc xổ vào vào nước ép khiến con đau bụng không thể thi nổi. Bốn năm học đại học bà ta bắt con tự đóng học phí, còn phải mang tiền về cho bà ta. Bà ta đã hút cạn kiệt sức lực và tinh thần của con. Lúc con Ngọc và Sơn ngủ với nhau, bà ta vì bênh con Ngọc đã đẩy con ngã vào mảnh thuỷ tinh mà không hề thương xót. Có người mẹ ruột nào đối xử với con gái ruột như vậy sao? Khi con biết sự thật, vốn dĩ mang mấy bản xét nghiệm ADN đến để gặp mẹ chính bà ta đã thuê người đánh con. Bà ta còn độc ác đến mức bán con vào đường dây buôn người. Suốt những tháng ngày ở đó mẹ có biết con đã phải chịu đựng những gì hay không? Người ta chà đạp thân xác con, người ta cưỡng bức con, người ta ép con bán trinh, người ta khiến con sống không bằng chết. Bà ta ức hiếp con, con Ngọc ức hiếp con nhưng tại sao cả mẹ cũng ức hiếp con. Con là con của mẹ kia mà, con là con của mẹ sao mẹ lại không biết chứ?
Hai hàng nước mắt tôi rơi lã chã như mưa. Vào đêm gió ấy, tôi bị dùi cui điện đâm vào người, tôi bị người ta hành hà chà đạp, phải đứng nhìn người bạn giúp mình trốn trần truồng trong đêm gió lớn bị cả đám người cưỡng hiếp. Nỗi đau này dù cho tôi có chết đi cũng không bao giờ quên nổi. Đêm ấy tôi đã khao khát được gặp mẹ thế nào, tất cả mọi cảm xúc đều không dồn nén nổi vào nữa, tôi khóc đến mức nấc thành tiếng. Mẹ tôi dường như không thể tin nổi, loạng choạng lùi về phía sau lẩm bẩm:
– Không thể nào, không thể nào có chuyện đó được. Cô không thể là con ruột tôi.
– Mẹ đừng tìm cách phủ nhận, mẹ không dám chấp nhận sự thật sao? Vì mẹ đã từng đối xử với con tệ nên mẹ sợ con là con ruột của mẹ sao? Tại sao lại không thể nào? Mẹ bị lừa suốt hai mươi mấy năm nay mẹ có biết không?
– Cô im đi, đừng nói nữa. Tôi bảo cô im đi.
– Con không im, tại sao con phải im? Tại sao đến ngay cả mẹ ruột của mình con cũng không được nhận? Tại sao con phải im chứ? Tại sao trong mắt mẹ lúc nào con cũng xấu xa tệ hại mưu mô xảo quyệt. Tại sao mẹ lại ghét con? Con là con của mẹ cơ mà, con là con ruột của mẹ cơ mà? Tại sao đến việc nhận mẹ mẹ cũng không cho, tại sao không cho con nhận mẹ? Tại sao đến mẹ cũng ức hiếp con? Tại sao? Tại sao tại sao chứ?
Tôi nhìn mẹ càng khóc nấc lên, tôi thương xót mẹ và thương xót chính cả bản thân mình. Nước mắt đã ướt đẫm mặt, rơi vào trong miệng mặn chát. Tôi biết mẹ đang bàng hoàng, bản thân cũng từng trải qua cảm giác này. Cảm giác bủn rủn chân tay, vừa không tin nổi, vừa đau đớn bàng hoàng. Mẹ tôi đưa mắt nhìn lại nhúm tóc lắc đầu nói:
– Không thể nào.
Tôi ngửa cổ lên trời để mặc nước mắt rơi xuống rồi đáp:
– Mẹ, giấy xét nghiệm ADN có thể làm giả đúng không? Nhưng nếu mẹ trực tiếp lấy tóc của con mang đi xét nghiệm thì chắc chắn không thể là giả, cũng không thể đánh tráo được. Mẹ hãy mang đi đi, mẹ mang đi xét nghiệm đi, nếu mẹ không đủ can đảm con sẽ đi cùng mẹ. Tất cả mọi thứ đều có thể làm giả trừ sự thật. Mẹ thông minh như vậy, có thể tự tay gây dựng lên sự nghiệp con có thể qua mắt được mẹ sao?
Mẹ tôi đã không đứng vững nữa, hai tay phải bấu vào thành bàn, gương mặt bỗng như méo xệch, từ khoé mắt bỗng cảm thấy nước như đang ầng ậc. Tôi cúi đầu xuống lần nữa nói:
– Mẹ có thể lấy lại tóc trên đầu con, trực tiếp nhổ từng cọng một. Con chỉ là một đứa con gái vô danh tiểu tốt, nếu con có gan lừa dối mẹ mẹ thừa đủ cách để có thể triệt đường sống của con. Vả lại con tin mẹ sống ngần ấy năm trên đời, chẳng thể dựa vào mấy lời của con mà tin, thế nên mẹ hãy tự mình đi tìm câu trả lời. Hai mươi mấy năm qua là đủ rồi, con không muốn mẹ bị kẻ cướp chồng lừa dối thêm một giây nào nữa, con không muốn thành đứa trẻ không cha không mẹ trên đời này thêm một lần nào nữa.
Nói đến đây điện thoại của mẹ tôi cũng rung lên. Hai chữ “Con Yêu” lại hiện lên màn hình. “Con Yêu” chỉ cần nhìn tôi cũng đủ biết mẹ tôi thương yêu con Ngọc cỡ nào. Tôi cười chua xót, giống như có ai đó xát muối vào trái tim đang bỏng rát của mình. Mẹ tôi nhìn màn hình điện thoại, không do dự nhấn nút đỏ. Tôi thấy vậy liền đưa tay lên đầu, trực tiếp cầm từng sợi tóc giật từng sợi, từng sợi trước mặt mẹ. Khi đủ mười sợi liền đặt lên bàn rồi rút một tập tiền ra nói:
– Con sợ ban nãy tóc kia mẹ bảo con chuẩn bị trước nên giờ con vẫn đứng trước mặt mẹ nhổ từng sợi trên da đầu. Đây là số tiền con tích góp được đủ để làm xét nghiệm ADN lấy nhanh trong hai mươi tư tiếng, đây… là địa chỉ phòng trọ của con.
Nói xong tôi cũng lùi lại, mẹ tôi tinh thần hoảng loạn như không chống đỡ nổi đả kích giọng nói như bị bóp mép vẫn chỉ lặp đi lặp lại những câu nói:
– Không thể nào xảy ra chuyện đó được, cô không thể là con tôi, không thể nào.
– Con chính là con mẹ, chính là con ruột của mẹ.
Mẹ tôi chợt ngước lên nhìn tôi rồi bất chợt đẩy tôi ra ngoài gào lên:
– Tôi không tin, cô đi đi, đi đi, tôi không tin.
Tôi bị mẹ đẩy ra ngoài rồi đóng rầm cửa lại. Bên trong đột nhiên tôi nghe tiếng mẹ khóc rống lên, khóc to đến mức ngăn cách bởi một lớp cửa vẫn nghe được. Có tiếng đồ đạc rơi vỡ, tiếng những mảnh thuỷ tinh rơi xuống đất tan tành. Cửa không chốt, tôi đưa tay vặn nắm cửa thấy mẹ đang ngồi sụp xuống đất xung quanh là những vụn thuỷ tinh. Mẹ tôi ôm mặt khóc nức nở, nước mắt rơi xuống đất tạo thành những vệt thẫm lại. Đây không phải sự đả kích mà là một cú sốc, so với tôi nó đau đớn thống khổ không kém.
Tôi định đi vào, nhưng rồi cuối cùng nghĩ lại chỉ đóng cửa lại rồi ra khỏi khách sạn. Mẹ tôi là người đàn bà thông minh, một mình có thể gây dựng lên sự nghiệp thế này tôi sẽ không cần dạy bà phải làm thế nào. Chắc chắn mẹ tôi sẽ mang mẫu tóc kia đi làm xét nghiệm. Thực ra tuy tôi không có một bản xét nghiệm nào chứng minh mối quan hệ giữa tôi và mẹ. Thế nhưng tôi khẳng định chắc chắn tôi là con ruột của mẹ. Ba năm trước bà Hằng đã thừa nhận đánh tráo tôi và con Ngọc. Chỉ cần như vậy là thừa đủ để tôi có niềm tin lớn lao như vậy.
Trở về công ty vào nhà vệ sinh soi gương cũng thấy mắt mình sưng húp. Có lẽ vì ban nãy khóc nhiều quá, tôi xối chút nước lên cho tỉnh táo rồi trở về phòng làm việc. Cũng may ở công ty này ai biết người nấy, rất ít khi quan tâm đến chuyện đời tư của người khác nhất là nhân viên quèn như tôi. Làm việc đến bốn rưỡi cái Hương đưa cho tôi mấy cái kế hoạch rồi nói:
– Hôm nay sếp bảo phải tăng ca đến tám giờ tối, chị hoàn thành mấy kế hoạch này rồi nộp cho sếp nhé.
Tôi nghe cái Hương nói vậy thì gật đầu nhận lấy mấy bản kế hoạch để làm. Có điều không hiểu sao ngày hôm nay tôi thấy rất mệt mỏi, lúc nóng lúc lạnh thất thường. Dạo này công ty rất hay tăng ca, để được thưởng cuối năm nên tôi đã làm việc như một cái máy không ngừng nghỉ. Không biết có phải vì thế mà tôi kiệt sức không cảm thấy mình chẳng còn chút tinh thần nào để làm việc. Thế nhưng dù vậy tôi vẫn phải cố gắng hoàn thành việc được giao. Làm xong bản kế hoạch đầu tiên tôi mới sực nhìn vào đồng hồ nhớ ra đã đến giờ đón Bình liền vội vã lên xin giám đốc Hưng đón con về rồi quay lại làm tiếp. Thực ra công ty rất hay tăng ca, mọi lần nếu không đi đón con được tôi sẽ nhờ bà chủ nhà đón. Trường mầm non gần ngay nhà trọ, bà chủ nhà tuy già nhưng biết mẹ con tôi chỉ sống nương tựa vào nhau nên giúp đỡ rất nhiều. Có điều mấy hôm nay bà chủ nhà đau lưng tôi chỉ có thể đón Bình về rồi nhờ bà trông hộ một lúc đến khi tôi tan ca. Đi làm hơn một năm tôi vẫn đi xe bus, từ công ty về nhà không quá xa, đi xe bus cũng tiện lại tiết kiệm nên tôi không mua xe máy. Bình giờ đi học, tiền ăn uống, tiền học phí ở đất Hà Nội này khá cao, nếu không tằn tiện tôi và con khó sống nổi. Ngồi trên xe bus mồ hôi tôi cứ túa ra như mưa, rõ ràng tôi rất lạnh nhưng lại ra nhiều mồ hôi như vậy. Tôi thật sự rất muốn chợp mắt một lúc nhưng phải cố căng ra vì sợ quá đường. Cuối cùng xe cũng dừng ở trường mầm non, ánh nắng chiều tà xiên qua kẽ lá chiếu xuống. Tôi nặng nhọc bước chân vào trường nhưng thấy trường vắng tanh. Tự dưng tôi thấy có lỗi với con rất nhiều, gần như ngày nào tôi cũng đón con muộn nhất. Lúc vào lớp Bình thấy cô giáo đang đóng cửa lớp tôi liền vội nói:
– Cô giáo, tôi đến đón Bình ạ.
Cô giáo nhìn tôi, ánh mắt hơi ngạc nhiên hỏi lại:
– Bình? Chẳng phải có người đến đón Bình rồi sao?
Tôi nghe đến đây thì khựng người lại rồi vội vàng rút điện thoại gọi cô chủ nhà trọ. Thế nhưng cô lại nói với tôi rằng tôi có nhờ đâu mà cô đi đón, cô lại đau lưng nữa đang nằm ở nhà. Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, tôi nhìn cô giáo lao vào vội vã hỏi:
– Cô giáo, cô thử xem lại xem hay Bình chạy đi lung tung quanh đây không? Tôi không nhờ ai đến đón Bình cả.
Cô giáo cũng hơi khựng người lại, lo lắng đáp:
– Nhưng… nhưng ban nãy có người đón Bình đi rồi, là tôi… đã giao Bình cho anh ta. Tôi tưởng đó là người nhà của cô.
Tôi nghe cô giáo nói không kìm chế được cảm xúc lo lắng đến mức nói rất lớn:
– Sao cô lại cho người lạ đón Bình? Nếu tôi nhờ người tôi sẽ gọi cho cô trước cơ mà, sao cô lại tự tiện để người khác đón nó chứ?
– Tôi… tôi xin lỗi, lúc đó đông quá, tôi nghe loáng thoáng nói đó là bố của Bình nên để anh ta đón đi. Tôi tưởng…
– Cô mau đi tìm nó về, mau tìm nó về cho tôi. Sao cô lại để nó đi theo người lạ, nhỡ nó xảy ra chuyện gì thì sao? Rốt cuộc ai là người đón nó đi?
– Tôi… tôi cũng không biết đó là ai.
– Cô… sao cô có thể vô trách nhiệm như vậy hả?
Tôi nói đến đây cũng không kìm được nữa lo lắng đến tột cùng vội vã chạy đi tìm con. Đây chỉ là một lớp tư thục giữ trẻ không hề có camera, cô giáo mặt mũi cũng tái xanh chạy theo hướng khác để tìm Bình. Tôi chạy dọc khắp sân trường nhưng không thấy bóng con đâu. Xung quanh vắng lặng như tờ, bác bảo vệ thấy vậy cũng giúp tôi đi tìm con. Tôi đi dọc ra cả mấy con ngõ, đi qua những hẻm tối cuối cùng vẫn không thấy Bình. Trời mỗi lúc một tối, ban nãy có nắng mà giờ mây đen kéo tới. Trên đầu mấy giọt mưa tí tách rơi, tôi mặc kệ vừa chạy vừa gọi:
– Bình ơi, Bình ơi.
Không ai nghe tôi gọi, không có ai đáp lại chỉ có tiếng còi xe inh ỏi ngoài đường. Cả người tôi ướt đẫm mồ hôi cùng nước mưa đang rơi. Gọi con đến khản cả cổ vẫn không thể tìm được. Thằng bé mới chỉ hai tuổi, là ai mang nó đi chứ. Tôi không biết làm thế nào cuối cùng vừa khóc vừa vào đồn công an để báo. Có điều vì mới chỉ mất tích hơn một tiếng, lại không có camera nên cũng chỉ chờ đợi thêm. Trời bắt đầu mưa lớn, tôi từ đồn công an chạy ra ngoài với hi vọng mong manh tìm con. Mưa trút xuống đầu tôi, trút xuống cả bờ vai gầy mỏng manh. Tiếng tôi gào lên trong mưa:
– Bình ơi, con ơi, con đang ở đâu?
Vẫn chỉ là tiếng mưa, vẫn chỉ là những tiếng còi inh ỏi. Tôi khóc tu tu, vừa khóc vừa chạy, đầu óc như tê liệt nhưng bước chân vẫn không ngừng nghỉ đi kiếm tìm. Trời mưa thế này con có thể đi đâu được? Ai đã mang con đi? Tôi khóc đến mức hai mắt nhoà đi, không còn nhìn rõ đường. Chân tôi vẫn chạy dọc mấy con đường, nhưng mới chỉ chạy được thêm vài bước nữa đã ngã xuống. Máu trên chân tôi túa ra, tôi mặc kệ, đứng dậy tìm con tiếp. Trời đã tối rồi, mưa đã như trút nước, Bình ơi, con ở đâu về với mẹ đi. Tôi vừa khóc vừa gọi tên con như vậy, không biết đã chạy đến bao xa, đã qua bao hàng cây, cuối cùng tôi cũng không chịu nổi đầu óc tối sầm lại. Từ phía sau tôi nghe tiếng Bình cất lên:
– Mẹ, mẹ ơi Bình đây.
Tôi không biết mơ hay thật, rất muốn mở mắt ra nhìn con nhưng rồi đã không kìm được ngã xuống đường. Mưa trút như nước, bóng đen như thuỷ triều vô hình cuốn lấy tôi, hình như có ai đó vỗ nhẹ tôi, hình như có ai đó bế tôi lên, có mùi bạc hà xen lẫn mùi thuốc sát trùng quen thuộc.
Bóng đen lại lần nữa bao phủ lấy tôi. Ý thức mất dần, trong màn đêm mù đặc hình như tôi thấy một vầng sáng, dưới vầng sáng ấy tôi lại nhìn thấy Thịnh. Anh đứng bên cạnh giường, bàn tay nắm lấy tay tôi bắt mạch, hai tay anh hình như rất run, run đến mức không đếm được mạch. Tôi không biết mơ hay thật, đến khi tỉnh lại đã thấy mình nằm trong căn phòng trắng toát. Vừa mở mắt ra tôi đã ngồi bật dậy, câu hỏi đầu tiên xuất hiện trong đầu không phải tôi đang ở đâu mà là con tôi đâu. Tôi nhìn xunh quanh vắng lặng định lao xuống thì đã thấy cánh cửa mở ra. Người y tá bước vào, phía sau là Bình đang lẽo đẽo đi sau. Tôi nhìn thấy con, còn tưởng đây chỉ là giấc mơ vội vã lao xuống ôm con. Đến khi ôm chặt vào lòng, mùi mồ hôi từ người con toả ra tôi mới biết không phải mơ. Tôi ôm con vừa thương, vừa sợ, nước mắt lã chã rơi hỏi:
– Bình, con đi đâu về? Con đi đâu về thế? Con có biết mẹ lo lắm không? Con đi đâu vậy hả con?
Bình mới hai tuổi, câu con hiểu câu con không, nhưng thấy tôi khóc liền đưa tay chạm vào mắt rồi nói:
– Mẹ, đừng khóc.
Nghe con nói vậy tôi càng không kìm được càng khóc to. Đến nỗi người y tá phải lên tiếng:
– Đang nửa đêm, cô khóc thế này làm sao bệnh nhân khác người ta ngủ được?
Tôi nhìn cô y tá, lau nước mắt, đến giờ cũng không biết tại sao Bình lại mất tích rồi lại trở về, càng không hiểu ai là người đã đưa Bình vào đây cùng tôi. Hỏi Bình thì nó mới chỉ hai tuổi không thể nào nói được vì sao, hỏi y tá cô ta đáp:
– Tôi không biết, người ta thấy cô ngất giữa đường nên mang cô vào đây. Cô bị thiếu máu trầm trọng đấy, ban nãy tôi truyền hai chai rồi, người đưa cô vào đây cũng thanh toán tiền viện phí cho cô. Bác sĩ sáng mai kê thuốc bổ rồi cho cô ra viện.
– Thanh toán viện phí cho tôi? Sao lại thanh toán viện phí cho tôi?
– Tôi không biết đâu. Chắc người quen của cô.
Nghe y tá nói tôi vừa mông lung vừa mơ hồ, tôi làm gì có người quen nào để thanh toán viện phí cho chứ? Hỏi thêm mấy câu nhưng người y tá cũng không biết nên tôi đành thôi. Mọi chuyện xảy ra như một giấc mơ mà tôi lại không có câu trả lời. Thế nhưng giờ Bình đã ở cạnh tôi tôi cũng đã thở phào nhẹ nhõm được rồi. Có chuyện gì mai sáng tôi sẽ qua đồn công an để hỏi sau. Giờ đã là mười một giờ đêm, Bình ăn xong cũng buồn ngủ nên nằm xuống ôm chặt mẹ ngủ ngon lành. Tôi ôm con vào lòng mà vẫn thấy rất sợ hãi, có lẽ ngày mai tôi phải chuyển trường cho Bình, ít nhất cũng phải tìm được trường nào kết nối camera với tôi chứ một lần thế này tôi thật sự rất sợ không dám để con giao cho mấy cô giáo ở trường này nữa. Con nằm ngủ say, càng nhìn lại càng thấy có lỗi với con rất nhiều. Nếu như hôm nay xảy ra chuyện gì tôi không sống nổi mất, chỉ vì cơm áo gạo tiền, chỉ vì gánh nặng cuộc sống mà tôi kéo theo cả thằng bé chịu khổ cùng tôi.
Nằm rất lâu tôi vẫn không ngủ được. Hết nghĩ đến việc mai sẽ xin cho con học trường nào lại nghĩ đến giấc mơ ban nãy. Sao tôi lại mơ thấy Thịnh? Sao mỗi lần mệt mỏi đề mơ thấy anh? Có điều sao giấc mơ ban nãy lại chân thật rõ ràng đến vậy?
Tôi thở dài, gạt đi những mộng tưởng rồi ru mình vào giấc ngủ. Nửa đêm khi đang ngủ tôi bỗng cảm thấy hình như có ai đó đang vuốt mấy sợi tóc trên đầu mình, dưới ánh đèn le lói tôi còn nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc đang cô đơn đứng dựa vào cửa kính. Thế nhưng rồi cơn buồn ngủ ập đến, tôi không biết mơ hay thật lại chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy mặt trời đã lên. Tôi gọi điện cho sếp xin nghỉ một ngày. Vì tôi chưa từng xin nghỉ dù mưa nắng nên lần này sếp không hỏi lý do mà đồng ý dễ dàng. Viện phí không biết ai đó đã thanh toán rồi nên tôi chỉ nhận chút thuốc bổ rồi đi về. Thật sự tôi rất muốn biết ai đưa tôi vào đây, còn tốt bụng đến mức thanh toán cả tiền cho tôi nhưng hỏi ở viện không ai biết nên tôi cũng không thể có câu trả lời. Sau khi từ viện về tôi không về thẳng nhà trọ mà qua đồn công an hỏi. Có điều bên công an cũng chẳng có câu trả lời nào thoả đáng chỉ nói có lẽ thằng bé tự đi lạc chứ không ai bắt cóc cả. Bởi làm gì có ai bắt cóc rồi lại mang nó trả về vậy đâu. Tôi không cam tâm với câu trả lời ấy nên có đôi co qua lại một chút, rõ ràng cô giáo nói có người đón Bình đi, công an lại không tìm ra người đó là ai, rốt cuộc thì đó là ai? Cuối cùng mấy người bên đồn công an phải đuổi tôi ra ngoài tôi cũng đành phải chấp nhận kết quả này.
Tôi với Bình đi ra ngoài, lâu rồi mới có ngày nghỉ cho con nên tôi đưa con đi ăn uống một chút rồi mới về nhà trọ. Chân tôi đau, nhưng vì con đề nghị nên tôi vẫn cúi xuống cõng con trên lưng, vừa đi vào ngõ vừa trò chuyện với con, nhưng hình như con mệt quá đã gục vào lưng tôi ngủ. Khi vào đến gần nhà trọ tôi bỗng khựng lại khi thấy mẹ tôi đang đứng đó, mẹ xách túi, mặc chiếc váy sang trọng nhưng không che nổi đôi mắt sưng mọng như trái đào, trên cây xoan mấy bông hoa tím tím rụng xuống rơi cả lên mái tóc mẹ. Thế nhưng mẹ không phủi đi, vẫn đứng lặng yên như vậy nhìn tôi. Dường như mẹ vừa mới khóc, mà không, dường như mẹ đã khóc rất nhiều, đôi mắt vốn to giờ sưng lên đến mức tôi còn không nhìn rõ được nữa. Hai quầng mắt vừa thâm vừa đỏ mọng, mẹ nhìn tôi rất lâu mới cất nổi giọng:
– Vào xe đi…
Tôi nhìn con xe sang trọng đang đỗ đáp lại:
– Giờ con phải cho Bình lên ngủ, hay mẹ lên phòng trọ của con một lúc.
– Ừ. Cũng được
Vẫn là những câu trả lời lạnh lùng. Tôi cõng bình lên phòng, mẹ tôi cũng đi sau. Khi mở cửa phòng trọ mẹ tôi đưa mắt nhìn một lượt. Tôi cho Bình nằm vào giường rồi lấy cốc ra rót nước. Từ trong túi của mẹ tôi nhìn thấy một bản xét nghiệm ADN. Rõ ràng tôi luôn tin rằng tôi là con gái ruột của mẹ nhưng khi nhìn thấy bản xét nghiệm kia tôi vẫn run lên vì hồi hộp. Tôi không có gì để chứng minh, giờ tự dưng lại có một cảm giác không chắc chắn cho lắm. Tôi lại nghĩ đến những thuyết âm mưu, tôi chưa từng làm xét nghiệm ADN cho tôi và mẹ, có khi nào tôi bị đánh tráo thật nhưng lại là con của người khác chứ cũng không phải con của mẹ không. Mẹ không nhìn tôi, vẫn chưa hề gọi tôi một câu con gái, vẫn đang nhìn phòng trọ của tôi. Căn phòng trọ tồi tàn này tiếp một người giàu sang quả thật có chút hèn mọn và xấu hổ. Tôi không biết ánh mắt mẹ đang nhìn là coi thường hay thương hại, không thể đoán nổi. Mẹ tôi lôi từ trong túi ra bản xét nghiệm ADN rồi nói:
– Có kết quả xét nghiệm ADN rồi…
Tôi nhìn mẹ, tự dưng toàn thân run lẩy bẩy, kết quả thế nào tôi cũng không rõ nữa.

Yêu thích: 4.6 / 5 từ (42 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN