Tịch Mịch Thâm Cung Phi Đề
Chương 12: Bạo (2)
Chậm rãi quay người lại, dưới mái hiên cong cong tinh xảo là một bóng hình to lớn vững chãi, chiếm hết cả không gian trước mặt.
Hứa Dĩ Phàm thản nhiên nửa dựa nửa ngồi trên cành cây cách nàng gần chục bước chân, nét mặt vẫn duy trì vẻ thờ ơ, lười nhác như nàng vẫn hay quen thuộc. Vẫn cái khí lực bức người toát ra từ từng tấc da thịt, khiến nàng không khỏi hỗn loạn
Quan trọng nhất, hắn không mặc long y, cũng chẳng mặc thường phục trang nhã, mà nửa thân trên của hắn để trần. Ánh nắng rực rỡ như phủ lên thân mình hắn một lớp đồng mỏng óng ánh tuyệt mĩ, làm nổi bật lên những cơ bắp săn chắc, rắn rỏi của một nam nhân sinh ra và lớn lên trên thao trường luyện võ. Dưới mái tóc đen dài để rối xoã tung trên sải vai dài rộng là những hình xăm tinh xảo uốn lượn chạy dọc bắp tay, vốn là truyền thống lâu đời của Phán quốc từ khi vẫn còn phôi thai là một bộ lạc trên thảo nguyên rộng lớn.
Tống Ý Thiên bị kinh ngạc một phen. Người Trịnh quốc trước nay vô cùng coi trọng lề thói cách biệt giữa nam và nữ, lại thêm nàng dù sao cũng là một công chúa được giáo dưỡng trong hoàng cung, nên không phải bất cứ nam nhân nào cũng được tuỳ tiện gặp riêng nàng hay chạm vào thân thể nàng khi chưa được cho phép. Tuy nay đã là người của Phán quốc, có phần thoải mái hơn không gò bó lễ nghi, hắn bất quá còn là trượng phu của nàng, nhưng đối với Tống Ý Thiên cũng không thể coi là chuyện bình thường được.
Nàng vội vã quay mặt lại che giấu vết phiếm hồng trên đôi gò má, cứng nhắc nhún mình một cái, hành lễ thờ ơ: “Hoàng thượng kim an. Chẳng hay hôm nay người tới đây có chuyện gì, cũng không cho người tới báo trước”
Hứa Dĩ Phàm không nhìn nàng, hứng thú nhàn nhã quét đôi mắt sâu dài ra xung quanh: “Muốn tới xem nữ nhân ngươi mưu đồ chuyện lớn, không ngờ lại thấy được nhã hứng của Đoản Hoa phi”. “Mưu đồ chuyện lớn?” Tống Ý Thiên có chút không hiểu, suy nghĩ một lát lại chợt nhận ra.
Nam nhân trước mặt chính là đang ám chỉ nàng đang tô vẽ, bày kế mị hoặc hắn! Thì ra hắn vẫn là chưa quên, vẫn nghĩ nàng gả tới đây là có mục đích mờ ám, là nữ nhân tham luyến vinh hoa sủng hạnh. Tống Ý Thiên bất giác tức giận, một cỗ uất ức trong lòng nàng toả ra. Nàng quyết định làm thinh, không để ý tới hắn đang tại nàng cười cợt, cúi xuống nhặt cuốc lên tiếp tục đào đất.
Hứa Dĩ Phàm nhíu khẽ đôi mày, khí sắc có phần lạnh hơn, lạnh nhạt nói: “Ai cho ngươi đào đất ở chỗ này?” Nữ nhân này, to gan lớn mật lại coi hắn như hư không, đúng là không sợ chết đây mà.
Hứa Dĩ Phàm trưởng thành trên thảo nguyên mênh mông bạt ngàn, không thích gò bó, thường xuyên mặc thường phục tìm chốn yên tĩnh trong hoàng cung mà thư giãn, ngay cả đại công công Trình Thọ theo hầu từ nhỏ cũng không cho đi theo, cũng đã thành lệ thường ngày. Hôm nay vốn dĩ cũng chỉ muốn tìm một nơi thật vắng vẻ, lại tới Khâm Nhân cung,
Vốn hắn cất công cho xây dựng cung điện Khâm Nhân này là để đích công chúa Trịnh quốc Tống Hoài Ninh- nữ tử hắn đã gặp mười hai năm về trước, người mà vị ân nhân kia đã vì an nguy của nàng mà dốc lòng cứu sống hắn, giao nàng cho hắn, ngự tại. Khâm Nhân cung nằm biệt lập tại một chốn khác của hoàng cung, chính là vì hắn muốn nàng có thể tránh xa thị phi, hảo hảo bình an không vướng vào tranh đấu. Hắn suy nghĩ cho nàng như vậy, vì đó là thỉnh cầu duy nhất của người cứu mạng xưa kia. Đáng lẽ, cứu được thế tử Phán quốc, ngay cả chia nửa giang sơn cũng không phải yêu cầu gì quá đáng, nhưng nàng, là mối vướng bận duy nhất của Mộ Dung cao nhân ấy.
Hoặc cũng có thể chỉ vì, khuôn mặt thanh thuần bé bỏng của tiểu nhi nữ ấy khiến hắn lưu tâm.
Nhưng, vị Trịnh quốc công chúa hắn đón về không phải là nàng mà lại là Tống Ý Thiên, làm hắn không khỏi hồ nghi, liệu nàng tới Phán quốc là có mục đích gì. Từ khi Tống Ý Thiên nhập cung, hắn cũng cơ hồ như quên mất nàng, không hề phân phó ban thưởng, hậu cung phi tần cũng không coi để nàng vào mắt, khiến Khâm Nhân cung vốn thanh tịnh xa lánh náo nhiệt giờ lại càng thêm hẻo lánh hiu quạnh. Bất quá gặp mặt rồi, hắn bỗng nhiên phát giác ở Tống Ý Thiên còn có điều gì đó mông lung, bí ẩn tựa như làn sương giăng, cơ hồ khiến hắn không khỏi nảy sinh chút hứng thú.
Tống Ý Thiên dừng một chút, khẽ hít một hơi kìm nèn tức giận trong lòng. Nàng quay lại, chau mày nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng nói: ” Thế nào, chẳng lẽ hoàng thượng không cho phép? Khâm Nhân cung ban cho ta, nếu người lấy lại thì ta sẽ không cuốc đất. Người làm sao lại không cho ta cuốc đất?” Nàng thản nhiên nhắm mặt lại không nhìn hắn, đôi môi như cánh anh đào vẽ nên một đường cong mê hồn, giọng điệu nàng ngang nhiên đùa cợt: “Phải rồi, cuốc đất chính là mưu đồ lớn của ta mà”
Mỗi thanh âm ngọt ngào từ miệng nàng nói ra, lại khiến đôi mắt thâm sâu của hắn ngày càng nheo lại. Khuôn mặt hắn như cũ vẫn không hề thay đổi, như một bức tượng tuyệt mĩ từ chốn tiên gian.
Tống Ý Thiên vốn định tiếp tục làm việc, đột nhiên da đầu bị giật thật đau, chưa tới một cái nháy mặt, cổ nàng bị quấn chặt bởi chính nàng mớ tóc mượt dày. Chỉ thấy tay hắn đan cùng suối tóc siết chặt cổ nàng, nâng bổng nàng lên khỏi mặt đất. Tống Ý Thiên hô hấp vô cùng khó khăn, nặng nhọc mà vô lực đưa tay lên gỡ chướng ngại khỏi cổ nhưng vô ích.
Hứa Dĩ Phàm bình thản nhìn khuôn mặt song song với mắt hắn giờ đang đỏ bừng lạnh ngắt mồ hôi, tăng thêm lực đạo nơi bàn tay đang bóp lấy cần cổ nhỏ nhắn, chợt phát hiện ra, với võ công của hắn, chỉ cần vận thêm lực một chút nữa thôi, nàng nhất định sẽ chết.
Tống Ý Thiên tuy đang cố gắng vật lộn, nhưng cũng sững sờ cả kinh.
Hứa Dĩ Phàm…
Hắn đang cười.
Chứng kiến một người đang vật vã quằn quại, khiến hắn cao hứng đến vậy sao? “Thật ghê tởm”
Sự chán ghét cùng phản kháng trong ánh mắt nàng khiến Hứa Dĩ Phàm càng thêm tức giận. Hắn nhàn nhạt mở miệng, nhưng không thể không nhìn ra ẩn sau giọng nói là nguy hiểm tột cùng: “Cầu xin”
Nàng không muốn. Tống Ý Thiên nhắm mắt lắc đầu.
Hắn dùng tay còn lại túm chặt cằm nàng, nhắc lại: “Cầu xin, ta liền thả ngươi xuống”
Tống Ý Thiên bắt đầu cảm thấy quay cuồng, trời đất bắt đầu chao đảo. Mắt nàng mờ dần đi, xung quanh chìm vào bức tranh sáng tối, chỉ còn nhìn thấy khuôn mặt Hứa Dĩ Phàm đang cau mày trước mắt, vì ánh nắng ban trưa chiếu vào mà mang nét đỏ hồng. Tống Ý Thiên cảm thấy có chút quen quen, nhưng hình bóng kia lại mờ dần, mờ dần.
“Nương nương!” Một tiếng hét kéo tâm trí nàng quay trở lại. Tống Ý Thiên khó nhọc mở mắt, chợt nhìn thấy phủ phục dưới chân Hứa Dĩ Phàm là Tiểu Liên Tử, hoảng loạn đến tái xanh. Hắn run rẩy dập đầu lia lịa: “Hoàng thượng, có chuyện gì vậy! Xin người bớt giận, thả Đoản Hoa phi nương nương xuống. Hoàng thượng bớt giận, người thả nương nương xuống đi!”
Tống Ý Thiên bất giác sợ hãi, nàng cố gắng cất lời, muốn bảo Tiểu Liên Tử mau tránh đi, nhưng rốt cục cũng chỉ phát ra được những thanh âm khản đặc. Nhưng, Hứa Dĩ Phàm không để tâm tới tên tiểu thái giám, hắn chỉ muốn nàng phải phục tùng. Hắn trầm giọng, gằn lên từng tiếng: “Lần cuối cùng, cầu xin ta”. Tiểu Liên Tử không kìm được nữa, hắn bất chấp phạm thượng níu lấy gấu y phục của Hứa Dĩ Phàm mà lay, liên tiếp dập đầu, tưởng chừng như trán hắn có thể bể ra làm đôi: “Nô tài cầu xin hoàng thượng, nô tài ngàn vạn lần cầu xin hoàng thượng! Cầu xin hoàng thượng, cầu xin người tha cho nương nương! Nương nương chết mất!”
Đột nhiên, cả người Tiểu Liên Tử bay bổng lên không rồi rơi phịch xuống đất, miệng hắn phun ra máu, gần như bất tỉnh. Tiểu Liên Tử run run lết tới, lại bị Hứa Dĩ Phàm dụng cước, mỗi một cú đá là một từ phát ra, lạnh thấu đến tận xương: “Ta- không- hỏi- ngươi”.
Tống Ý Thiên hét lên, chân tay khua loạn, giọng nàng cơ hồ như vỡ ra: “Dừng lại! Ta cầu xin ngươi, ta cầu xin ngươi! Cầu xin ngươi, tha cho Tiểu Liên Tử! Dừng tay!” “Muộn rồi”
Nàng ngẩn người: “Cái gì?”. Tay hắn rời khỏi cổ nàng, cả người nàng vô lực đổ sụp xuống, nhưng chưa kịp định thần đã thấy hắn thong dong bước tới chỗ Tiểu Liên Tử: “Ta nói, muộn rồi”. Tống Ý Thiên lấy hết sức bình sinh đứng dậy chạy theo, đứng chắn giữa hắn cùng Tiểu Liên Tử: “Xin ngươi, ngươi muốn ta thế nào, đều có thể tuỳ cơ định đoạt. Ngươi muốn ta thế nào, ta đều có thể tuân theo. Đừng làm hại Tiểu Liên Tử, chẳng phải hắn vô tội sao?”
Hứa Dĩ Phàm quét ánh mắt sắc lạnh một lượt, rồi dừng lại trên khuôn mặt Tống Ý Thiên. Hắn đưa tay, nhẹ nhàng đến kinh ngạc mà nâng cằm nàng lên, kéo khoảng cách giữa hai người gần tới độ nàng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn ấm nóng, tóc hắn lờn vờn trên da thịt nơi bả vai của nàng. Tống Ý Thiên như tâm hữu loạn, không tự chủ nhích lại về phía sau.
Tất cả biểu hiện của nàng, Hứa Dĩ Phàm đều thu hết vào tầm mắt. Hắn tựa tiếu phi tiếu nghiêng đầu nhìn nàng, một lúc lâu sau, mới nhả ra từng chữ: “Giờ Dậu hôm nay, ngươi, chờ chiếu chỉ, giáng xuống làm quý nhân”. Tới khi nàng định thần lại, hắn đã phi thân lên rồi mất hút sau các mái đình cong cong hoa lệ.
Tống Ý Thiên vội tới bên Tiểu Liên Tử, khẽ lay lay, khoé mắt hai hàng ngọc lệ đổ xuống: “Tiểu Liên Tử, tỉnh lại đi. Ngươi không được xảy ra chuyện gì hết, tỉnh lại đi! Là ta đã hại ngươi! Tiểu Liên Tử!”. Nàng hít sâu một hơi, lấy tay lau nước mắt, rồi cố gắng kéo hắn hướng về phía chính điện nơi cả Khâm Nhân cung đang chuẩn bị bữa thiện trưa. Trước nay, Tống Ý Thiên chưa từng để ý rằng quãng đường từ Thính Phong uyển về tới Thiên Kiều điện lại xa đến như vậy. Mồ hôi nàng túa ra như tắm, hai tay nàng kéo Tiểu Liên Tử mỏi như, hô hấp bị đứt quãng tưởng như không thở nổi.
“Nương nương! Người sao thế… Cái gì, Tiểu Liên Tử! Tiểu Liên Tử!” Tâm Liên khóc thét lên, cùng Linh Lung nhào tới nàng và Tiểu Liên Tử đang ngã gục ở trước cửa điện, cả đám người còn lại xúm vào khiêng Tiểu Liên Tử vào trong cứu chữa.
“Mau… mau mời thái ý” Nói xong, Tống Ý Thiên ngất đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!