Tịch Mịch Thâm Cung Phi Đề
Chương 20: Hoàng diệp phi (3)
Thái hậu chậm rãi nhấp một ngụm trà rồi lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng, mày mi sắc xảo hướng Đề Khắc Trường Như: “Ồn ào như thế, Đề Khắc quý nhân tội vẫn chưa luận, hà tất phải nóng lòng như vậy chứ. Nô tỳ tên Ngọc Xuyến kia, ngươi suy nghĩ cho cẩn thận, không được nói bừa. Mau mau làm rõ cho ai gia, chuyện này là thế nào?” Ngọc Xuyến nghe hỏi tới, lập tức cúi đầu đáp: “Hồi thái hậu, nô tỳ tuy là cung nữ trong Khâm Nhân cung nhưng vẫn còn một người ca ca tên Cần Hối, chính là thái giám đang quỳ phía sau Đề Khắc quý nhân kia” Dừng lại một chút đưa mắt lo sợ nhìn tên thái giám đang run rẩy phủ phục sau lưng Đề Khắc Trường Như, Ngọc Xuyến khẽ cúi đầu sâu hơn, dường như để che dấu sự kinh hãi cùng cực trong tâm mà nói tiếp: “Trước đây ca ca nô tỳ vốn làm việc tại Nhã Nhạc hiên của Mộ thường tại, sau khi Mộ thường tại có dấu hiểu chuyển bệnh thì được điều sang Vi Đang cung của Nghi tần, thực chất là để tránh khỏi liên can sau khi đã hạ độc vào thuốc của Mộ thường tại. Sau đó… Sau đó một hôm, ngay sau khi hoàng thượng phát lệnh rà soát lục cung, ca ca đã dẫn nô tỳ tới gặp Đề Khắc quý nhân. Quý nhân nói nếu giấu hoa cẩm tú trong Khâm Nhân cung đổ tội cho Đoản Hoa quý nhân, vậy thì ca ca nô tỳ sẽ được an phận, người còn cho nô tỳ một khối ngọc làm tin, hứa sau khi mọi chuyện kết thúc sẽ thưởng bạc, cho nô tỳ và ca ca xuất cung về quê lập nghiệp. Cho nên nô tỳ đã hái hoa cẩm tú ở thượng lâm uyển, giấu bên dưới một hòn đá cạnh chiếc ao gần Tuý Liên đường hòng đổ tội cho Đoản Hoa quý nhân. Ba ngày trước ở Thanh Vân điện này, ca ca đã làm chứng vu cáo cho Đoản Hoa quý nhân, thực ra cũng đều do Đề Khắc quý nhân sai khiến. Nô tỳ tội đáng muôn chết, xin thỉnh tội trước mặt hoàng thượng, thái hậu!” Nói rồi Ngọc Xuyến dập đầu ba cái thật mạnh, từng tiếng kêu lạnh lẽo vang lên, khi ai nấy đều cảm thấy gai người.
Tống Ý Thiên hít vào một hơi lạnh, chậm rãi cất lời: “Thần thiếp đã đích thân tới thượng lâm uyển, trên đường tới khoảng trồng cẩm tú cầu phải đi qua một bồn đầy hoa hồng và tường vi, trên trang phục bị dính rất nhiều gai nhọn bám vào. Khi đó ra lệnh rà soát Khâm Nhân cung, thần thiếp đã tìm thấy trên y phục chưa kịp bỏ đi của nàng có dính loại đất sét pha vàng Lương Việt của thượng lâm uyển, cũng thấy có nhiều gai hoa bám vào, từ từ tra hỏi, Ngọc Xuyến cũng đã khai ra những gì nàng ta vừa nói, lập tức đem người trình lên cho hoàng thượng. Không biết các vị đại thần ngồi đây còn điều gì khúc mắc không?” Đề Khắc Dự mặt mày tím tái nhưng cũng không dám nói năng ngôn cuồng, đành nắm chặt hai bàn tay mà im lặng. Chuẩn Hữu Tu Đạt tướng quân vốn cũng có giao tình với Đề Khắc thị, bèn chậm rãi đứng lên, cung tay hướng hoàng đế cùng thái hậu thưa: “Đoản Hoa quý nhân hành sự quả là tỉ mỉ, nhưng cung nữ này có thể là đã được mua chuộc để nói ra những lời vừa rồi. Vi thần thấy vẫn không thể chứng minh được Đề Khắc quý nhân có tội. Thần…” “Xin hỏi hoàng thượng, vật chứng định tội Đề Khắc quý nhân là gì?” Tống Ý Thiên làm như vô tình, hờ hững xen vào chặn lời của Chuẩn Hứu tướng.
Hứa Dĩ Phàm nhàn nhạt nâng rèm mi mắt, tuỳ ý mở miệng: “Vốn tìm thấy trong Trường Xuân các một bức thư chưa kịp gửi đi. Trình Thọ”. Trình Thọ nghe vậy lập tức tiến lên phía trước, lấy ra một bức thư nhỏ đọc lên: “Trong thư viết “Ca ca của ngươi là người của ta, nếu còn dám chống đối chần chừ làm hỏng đại sự, huynh muội các ngươi đừng hòng nhìn thấy mặt trời nữa”. Lời vừa dứt, bên dưới đã xôn xao bàn tán. Tống Ý Thiên thấy vậy mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Lời lẽ trong bức thư nay chẳng phải quá trùng khớp với những lời Ngọc Xuyến vừa kể trên sao? Huynh muội trong lá thư còn chẳng phải là Ngọc Xuyến và Cần Hối sao? Đề Khắc quý nhân, người giải thích thế nào về việc này đây?”
Đề Khắc Trường Như vịn tay vào Phân Ly đứng lên tiến về phía trước, làm bộ vô tình đưa tay lên đầu chỉnh lại cây trâm vàng đính hồng ngọc khi lướt qua Ngọc Xuyến đang sợ hãi quỳ phía dưới. Nàng ta tuy bước đi có phần loạng choạng nhưng mặt vẫn không đổi sắc, nhìn Tống Ý Thiên đanh giọng nói: “Bức thư này vốn không phải do ta viết, ta thậm chí còn chưa gặp tiện tỳ này, có lý nào lại viết thư cho ả. Chắc chắn có kẻ đã lén lút đem bỏ vào Trường Xuân các hòng hãm hại ta. Xin hoàng thượng làm chủ, thần thiếp thực sự oan khuất quá!”
Bỗng rầm một cái, chiếc bàn trà ngọc thạch bên cạnh long sàng sụp xuống rồi vỡ tan. Hứa Dĩ Phàm khẽ đưa bàn tay thon dài lên bờ môi mỏng, khẽ thổi một cái rồi nói, từng lời từng chữ giá lạnh như băng, không khỏi khiến ai nấy thầm run sợ, không dám cử động dù chỉ một giây: “Ngươi dám nói muốn ta làm chủ? Người đâu, mang tất cả bằng chứng ra đây, xem Đề Khắc Trường Như ngươi còn muốn lớn tiếng kêu oan được hay không” Cần Hối đang quỳ phía sau Đề Khắc Trường Như run rẩy tột cùng bò lên cạnh Ngọc Xuyến dập đầu nói, giọng nức nở: “Hoàng thượng, nô tài tội đáng muôn chết, quả thật đã nghe theo sai khiến của Đề Khắc quý nhân. Nghi tần và Đề Khắc quý nhân hứa ban cho nô tài rất nhiều lợi lộc, còn mua chuộc cả mấy người thái y viện và nội vụ phủ, uy hiếp muội muội của nô tài nữa. Xin hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng!”. Tống Ý Thiên làm bộ kinh ngạc hỏi: “Nghi tần? Còn có Nghi tần tham gia vào nữa sao?”. Nghi Cầm vội vàng đứng lêm khỏi ghế ngồi bước tới phía Cần Hối, giơ cánh tay lên giáng cho hắn một cú tát trời giáng, vẻ mặt ôn hoà hiền thảo trước mặt mọi người thường ngày nay đã biến thành sắc lạnh tột cùng: “Hỗn xược, còn muốn kéo bản cung vào vũng nước đục này ư? Hoàng thượng, người ngàn vạn lần đừng tin bọn chúng”.
Tống Ý Thiên hờ hừng nhìn thẳng vào nàng ta, giọng điệu bình thản pha mấy phần mỉa mai: “Chuyện này đã giải thích cho tất cả rồi. Đề Khắc Trường Như tuy có bản lĩnh tới đâu, nhưng ở cùng trong một cung, Nghi tần chẳng lẽ còn không phát hiện ra điểm bất thường sao? Hơn nữa để mua chuộc hai tên thái y, một tên nô tài của Nội vụ phủ, lại có Cần Hối vốn là người trong cung của người”. Nàng điềm nhiên nói một tràng dài, rồi thong thả quỳ xuống, dập đầu hành đại lễ: “Hoàng thượng, thái hậu, thần thiếp cho rằng trong chuyện này, Nghi tần mới là chủ mưu tất cả, hạ độc Mộ thường tại, cũng sai Ngọc Xuyến đem bỏ cánh hoa cẩm tú cầu giấu trong Khâm Nhân cung hãm hại thần thiếp. Chỉ là nàng ta tính sai rồi, Mộ thường tại bị trúng độc do cánh hoa cẩm tú hoà trong thuốc, vậy mà ở cung thần thiếp lại có cánh hoa cẩm tú cầu, đúng là sơ suất”. Nàng nói tới đây bất ngờ dừng lại, lại quan sát qua khoé mắt thấy ai nấy đều ngơ ngác không hiểu nàng đang nói tới cái gì. Không sao, kẻ khác không hiểu, chỉ cần Nghi Cầm và Hứa Dĩ Phàm hiểu là được.
Nghi Cầm nghe nàng nói tới đây, ngẫm nghĩ trong giây lát rồi cũng quỳ sụp xuống, cao giọng thưa: “Hoàng thượng, thái hậu, nữ nhân này trước mặt tôn giá mà còn dám đổi trắng thay đen, chứng tỏ rằng lời nàng ta và những nhân chứng nàng đưa ra đều không hề đáng tin dù chỉ một chút. Hay cho câu “ở cung thần thiếp có cánh hoa cẩm tú cầu”, lại dám loạn ngôn thay đổi vật chứng để có lợi cho mình. Tống Ý Thiên, trước mặt hoàng thượng, thái hậu, phi tần lục cung và các vị đại thần, ngươi có dám thề rằng trong cung ngươi là giấu cánh hoa chứ không phải là cành hoa cẩm tú?”
Cả Thanh Vân điện vì câu nói này của nàng ta mà dần đông cứng, rốt cuộc lại như tảng băng nứt vỡ mà chao đảo. Chỉ nghe giữa không gian tĩnh mịch, tiếng vỗ tay giòn tan mà giá buốt của hoàng đế vang lên. Hứa Dĩ Phàm nhếch lên bạc môi mỏng, đôi mắt thâm sâu hướng Tống Ý Thiên, tựa tiếu phi tiếu cất lời: “Hay, hay lắm! Đúng là hay cho câu “ở cung thần thiếp có cánh hoa cẩm tú cầu”. Mộ thường tại bị hạ độc bởi cánh hoa, nếu là Đoản Hoa quý nhân làm, vậy thì chỗ cánh hoa kia vốn phải được trộn vào thuốc rồi chứ, sao lại lãng phí mà đổ đi tạo thành vật chứng. Cẩm tú trong thượng lâm uyên có nhiều, nhưng nếu bị bắt gặp nhiều lần hái sẽ nảy sinh nghi ngờ ngay, do vậy chỗ cánh hoa kia đáng lí phải được sử dụng rồi mới đúng, đáng lí thứ ở Khâm Nhân cung phải như Nghi tần nói, là cành hoa mới đúng. Tiếc thay, chỗ của nàng, Đoản Hoa quý nhân, lại là cành hoa”
Một lão thần nghe vậy, lập tức đứng lên cung tay nói: “Nếu vô tội, hà cớ gì Đoản Hoa quý nhân lại phải e sợ mà tráo đổi chứng cứ chứ? Theo như vi thần thấy, Đoản Hoa quý nhân cũng không tránh khỏi liên can”. Hứa Dĩ Phàm thờ ơ gật đầu tỏ ý, tay chống cằm tạc, hờ hững nói với Nghi Cầm: “Ta chỉ muốn hỏi Nghi tần một câu. Ta đã ra lệnh phong toả tin tức về sự việc, không hề cho người công bố vật chứng định tội của cả hai cung, sao ngươi lại biết được trong cung Đoản Hoa quý nhân là cành hoa cẩm tú?”. Một câu thốt ra, khiến mọi thứ dường như trở nên hết sức rõ rệt, những người bên dưới vốn đang còn mông lung, nay chỉ biết lắc đầu kinh ngạc.
Nghi Cầm vốn rất thông minh, nên Tống Ý Thiên đã sớm biết sẽ không thể giở trò tạm bợ mà qua mắt nàng ta. Nhưng những kẻ thông minh lại thường chỉ chăm chú vào những toan tính lớn mà thờ ơ với những tiểu tiết tầm thường. Vì thế nên chỉ có cách để chính sự thông minh của nàng ta đấu lại nàng ta thôi.
Sắc mặt Nghi Cầm biến hoá khôn xiết, cuối cùng khi quay sang phía Tống Ý Thiên, đọng lại thành một sự căm hận khó tả thành lời. Mà nàng cũng điềm tĩnh nhìn lại nàng ta, một lời cũng không nói, cũng không có bất cứ biểu cảm gì, khiến Nghi Cầm tuy không muốn nhưng trong lòng thầm cảm thán. Tống Ý Thiên quả thật không hề tầm thường. Không chỉ là về bản lĩnh và tâm cơ, mà còn bởi vì, nàng ta không thể thua, nhưng cũng chẳng muốn thắng.
Bất ngờ bắt gặp ánh nhìn nhẹ nhõm của Tống Ý Thiên hướng về phía đám người Khâm Nhân cung ở một góc đằng xa, Nghi Cầm rốt cuộc cũng hiểu.
Tống Ý Thiên thắng không phải vì nàng muốn thắng. Nàng cố gắng chỉ vì không thể để thua.
Hứa Dĩ Phàm nhàn nhạt quay xuống dưới nói: “Nghi tần Nghi thị, tiếp tay mưu hại phi tần, dùng quyền lực tiền tài thâu tóm hạ nhân, giáng xuống làm lục phẩm canh y, nhốt vào lãnh cung, không có ý chỉ không được phép ra ngoài”.
Hắn lười nhác ngả người về phía sau, tùy ý hất tay. Hai thái giám bên cạnh Trình Thọ nhanh chóng bước tới kéo Nghi Cầm ra ngoài, bên ngoài điện người của nội cung cũng lập tức tiến vào, trên tay bê hai chiếc khay lớn đựng một cuốn giấy và một mảnh vải mỏng manh. Hứa Dĩ Phàm lạnh lùng rời long sàng bước xuống dưới, cái khí thế bức người của hắn khiến cả nàng cùng Đề Khắc Trường Như không tự chủ mà lùi xuống mấy bước.
“Đề Khắc Trường Như, ngươi một mực nói rằng có người đã nguỵ tạo nên bức thư kia, giấu trong Trường Xuân các của ngươi để mưu hại. Trước đây vốn ngươi không hề tỏ ra có chút hiểu biết về văn thơ thi pháp, ta còn cứ ngỡ rằng ngươi có lẽ cũng giống như bao nữ nhân bình thường mà không biết chữ. Nhưng đây” Hứa Dĩ Phàm lạnh lùng quát lớn, tay cầm mảnh giấy cuộn kia và bức thư vật chứng ném thẳng xuống đất. Cuộn giấy vừa chạm xuống sàn đá cẩm thạch xanh ngát, lập tức trải ra giữa điện biết bao cảnh sơn hà bồng lai tuyệt đẹp, từng nét vẽ vừa tựa như chính Thôi Bạch diệu bút, lại mang nét ý vị phóng khoáng mà mạnh mẽ rất riêng. Bên góc bức tranh nắn nót đề hai hàng chữ “Huống phục cao phong vãn/ Sơn sơn hoàng diệp phi”
Đề Khắc Dự rốt cuộc cũng vỡ lẽ ra, mặt mày tím tái ôm quyền, dường như hận không thể chính tay nện vào ngực mình một giáng. Không đợi ai kịp lên tiếng, Hứa Dĩ Phàm đã băng lãnh hất cằm ra hiệu. Trình Thọ đem đến một ly trà, hắn nhanh chóng cầm lên, vẩy vài giọt xuống mảnh vải. Trong giây lát, cả Thanh Vân điện tràn ngập một mùi hương ngọt lịm mê hồn, khiến người ta như đắm chìm trong thiên uyển nghìn vạn loài hoa. Đề Khắc Trường Như khuôn mặt tái xanh, miệng lẩm bẩm không thành lời. Tống Ý Thiên nhanh chóng quét mắt qua Lệ phi, thấy nàng ta vẫn còn bình ổn sắc mặt, chỉ là hai mắt đã sớm cuồn cuộn cơn phong ba.
Hứa Dĩ Phàm đặt ly trà trong tay xuống, nhàn nhạt nói: “Đây là uyên ương hồ điệp mật hương, loại hương quý của Tây Vực, hương thơm từ các loại phấn hoa tinh luyện, lưu lại rất lâu, trong cung chỉ có hai bình, một ban cho Lệ phi, hai cho Đề Khắc quý nhân. Nhưng thứ này lại được tìm thấy trong tay của cung nữ Ngọc Xuyến này ở thận hình ty. Các ngươi nói xem, thứ hương đáng giá ngàn vàng này làm gì trong tay một cung nữ mang tội bị ta giam vào thận hình ty? Chẳng phải Đề Khắc Trường Như ngươi nói không quen Ngọc Xuyến sao? Sao lại coi trọng tới mức đến tận thận hình ty thăm hỏi để nàng ta lấy được vật này. Nếu không phải là ngươi…” Hắn thong thả ngừng một lát, kéo dài giọng điệu tà mị mê người mà thập phần nguy hiểm “Vậy thì chính là Lệ phi rồi”
Chỉ thấy Chuẩn Hữu Tu Đạt lướt qua ánh mắt bình thản lạnh băng mà dò xét qua gương mặt kiều diễm của Lệ phi. Chuẩn Hữu My Hinh nghe Hứa Dĩ Phàm nói tới, đáy mắt thầm dao động, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ ung dung kiêu ngạo. Nàng ta thướt tha mĩ lệ, ngay tới đứng lên cũng có thể làm ngươi ta say đắm. Cong cong vành môi đỏ mọng, Lệ phi bình thản nói: “Thần thiếp không hề can dự vào việc này, thỉnh hoàng thượng minh giám”. Chuẩn Hữu Tu Đạt nghe vậy cũng thu lại vẻ căng thẳng trên khuôn mặt, kín đáo thở nhẹ một hơi.
Trong một thoáng, dù chỉ một thoáng thôi, Tống Ý Thiên dường như thấy Đề Khắc Trường Như ngước đầu lên, ánh mắt đầy bất ngờ nhưng tràn ngập sợ hãi, dường như muốn mở miệng thốt lên nhưng lại không nói thành lời. Nàng ta nhìn nhanh qua phía phụ thân, lại dời ánh mắt qua Chuẩn Hữu tướng và Lệ phi, sau cùng lẳng lặng cụp mi, thở hắt ra, hai hàng lệ đột nhiên lăn dài: “Phải, mọi sự là do Trường Như gây nên, còn làm liên luỵ tới Nghi tần tỷ tỷ, không liên quan tới ai khác nữa”
Hứa Dĩ Phàm thậm chí còn không thèm liếc mắt tới mỹ nhân như ngọc đang lệ đẫm châu liên quỳ phía dưỡi, cau mày buồn bực nhìn qua chỗ khác. Thái hậu chán ghét đanh giọng nói: “Trước tiên cứ đưa vào lãnh cung để lấy khẩu cung đã. Từ khi hoàng đế đăng cơ tới giờ đã hơn ba năm, ai gia chưa từng thấy khi nào hoàng cung này đại loạn như vậy. Hoàng đế là thiên tử, hậu cung của hoàng đế cũng chính là căn cơ của đại Mạc, của Phán quốc, cung đình có yên quốc thì mới có thể quốc thái dân an. Nay Đề Khắc thị và Nghi thị nhiễu loạn hậu cung, ám hại phi tử, quyết không thể dung thứ. Xem ra năm xưa là ta chọn các ngươi vào cung hầu hạ hoàng đế là nhìn nhầm người rồi”. Thái hậu trước nay vốn không hay nhiều lời, cũng ít khi gay gắt như vậy, chúng phi cùng các đại thần đều không khỏi kính sợ, vội vàng đồng loạt quỳ sụp xuống: “Xin thái hậu nương nương bớt giận!” “Bỏ đi, ai gia quả thực không thể chịu đựng nhìn cảnh này nữa rồi” Thần sắc mệt mỏi xen lễn tia lo lắng, bà nhìn qua Hứa Dĩ Phàm, giọng điệu ôn tồn: “Mọi chuyện hoàng đế con cứ làm chủ đi là được”, nói rồi dựa vào tay Tắc Túc cô cô chậm rãi rời đi.
Tiễn thái hậu xong, Tống Ý Thiên vốn muốn thu mình đứng thẳng dậy, chẳng ngờ hình như do hết quỳ lại đứng cả ngày trời, không khỏi có chút đau nhức choáng váng. Hứa Dĩ Phàm đứng sát bên cạnh thấy vậy, chỉ hờ hứng đưa tay ra bắt lấy eo nhỏ của nàng mà giữ nàng đứng vững. Sức mạnh của hắn không nói cũng biết rất lớn, lại vô tình không khống chế lực đạo khiến Tống Ý Thiên có hơi đau, nhưng nàng nhanh chóng cắn môi ngăn tiếng kêu bật ra khỏi miệng. Hứa Dĩ Phàm cảm nhận được đã làm nàng đau, bèn thờ ơ buông tay ra khỏi người nàng. Tống Ý Thiên ý thức được phải giữ lễ trước mặt quần thần, đành dịu dàng nhún gối lễ độ thưa: “Thần thiếp luống cuống, mong hoàng thượng thứ tội”.
Hứa Dĩ Phàm cũng gật đầu tỏ ý đã biết, lại quay sang Đề Khắc Trường Như, trong giọng nói mơ hồ lạnh nhạt ấy không hề có một tia ấm áp nào, tuy nhẹ nhàng mà lại khiến người ta như ngâm trong bể nước đã không cách nào ngừng run rẩy: “Đề Khắc thị, âm mưu tàn độc, sát hại phi tần, vu cáo người vô tội. Tội chứng rành rành mà không biết hối cái, nay tước bỏ danh phận, phế làm thứ dân, lập tức đưa tới Không Minh am ở chân núi Dương Lâm tu hành đền tội, một bước cũng đừng mong vào Khiết Dương thành lần nữa”
Đề Khắc Dự nghe thế bèn bước ra quỳ sụp xuống cung kính thưa, run run nghẹn ngào: “Là vi thần dạy dỗ nữ nhi không nghiêm, làm trò xằng bậy nhiễu loạn cung đình. Nay hoàng thượng xót thương tha mạng không giết, chỉ phế làm thứ dân, ơn cao đức dày, vi thần nguyện làm trâu làm ngựa đền tội với hoàng thượng!” Dập đầu binh binh ba cái, Đề Khắc tướng thỉnh ý lui ra ngoài sắp xếp sự vụ rời cung.
Tống Ý Thiên kín đáo thở dài một hơi. Kì thực nàng biết, lão tướng ấy chỉ là không đành nhìn thấy nữ nhi của mình chìm trong gông cùm tội lỗi.
Đề Khắc Trường Như thường ngày rất hoạt ngôn, nói chuyện cũng không nhường nhìn ai bao giờ, nhưng hiện tại, vẻ yêu kiều rạng rỡ thường ngày đã bị thay thế bởi sự thẫn thờ đờ đẫn. Nàng ta nhìn bức tranh tuyệt cảnh trải dài trước mặt cùng hũ uyên ương hồ điệp mật hương nằm lăn lóc trên sàn đến ngẩn ngơ, miệng khẽ lẩm bẩm như một đứa trẻ: “Uyên ương hồ điệp mật hương do hoàng thượng ban cho, còn có bức tranh do người và thần thiếp cùng hoạ… quả là đẹp biết bao”. Đôi mày liễu của nàng dãn ra, đáy mắt như phủ một màn sương mỏng, dường như đang đắm chìm trong dòng hồi ức xa xôi vô hạn: “Còn nhớ khi Trường Như mới vào cung, hoàng thượng không hề tiếp xúc với thần thiếp, thậm chí còn không biết thần thiếp là ai. Hơn nữa, thần thiếp vừa mới vào cung được chưa nổi năm ngày, người đã đem Mộ Nhược Chỉ về phong làm thường tại. Ấy thế mà thần thiếp lại luôn dõi theo hoàng thượng, lại thấy người thì ra đối với nữ nhân nào cũng đều như vậy, lạnh lùng, xa cách, nên được an ủi phần nào. Thần thiếp lúc nào cũng cố gắng được ở bên người, bầu bạn cùng người, nhưng tài hèn sức mọn, không thể chiếm được trái tim người”. Đề Khắc Trường Như thảng thốt ngẩng đầu lên nhìn Hứa Dĩ Phàm, thần sắc toát lên vẻ thê lương tột độ: “Lúc đó người gọi thần thiếp tới, nói vì chuyện hạ độc lần này mà thần thiếp đã phải chịu ấm ức, lại ban uyên ương hồ điệp mật hương quý giá. Người còn cầm tay thần thiếp, tỉ mỉ giúp thần thiếp hạ bút hai câu thơ “Huống phục cao phong vãn/ Sơn sơn hoàng diệp phi”. Đó là lần đầu tiên thần thiếp thấy, hoàng thượng nói chuyện với thần thiếp được lâu như vậy, lần đầu tiên thấy được chút ít ôn nhu của hoàng thượng. Thần thiếp trong lòng vui biết bao, nghĩ rằng sau chuyện này sẽ thật cố gắng hơn nữa, không chiếm được trái tim người cũng được, chỉ cần trong trái tim người có một chỗ cho thần thiếp, dù nhỏ bé thôi, cũng cam lòng. Nay mọi sự đã định, những thứ mà thần thiếp coi trọng lại biến thành chứng cứ chống lại thần thiếp thì cũng thôi đi. Nhưng, Trường Như chỉ còn một câu hỏi với người… Rốt cục khi làm những việc này, trong lòng người có Trường Như không?”
Không một ai dám động, không một ai dám thở mạnh, ánh nắng ban trưa gay gắt hắt vào bên trong cũng không thể làm Đề Khắc Trường Như bớt đi vẻ nhợt nhạt yếu ớt. Hứa Dĩ Phàm vẫn giữ vẻ quả nghị bất biến, chỉ khác là trong giọng nói đã bớt đi mấy phần lãnh khốc. Hắn không trốn tránh mà nhìn thẳng vào Đề Khắc Trường Như, thờ ơ mà ảm đạm: “Trong lòng ta trước giờ chỉ có một người, mà người đó, không phải là ngươi”
Tốn biết bao tâm kế khổ lao, chỉ cần một chút quan tâm le lói, cũng khiến nàng ta bất chấp tất cả. Nhưng đổi lại cho những hao tổn tâm tư ấy là gì, là bị chính con người mà bản thân sẵn sàng hi sinh tất cả đó bày mưu tính kế, lợi dụng tình cảm ấy mà chứng minh sự trong sạch cho một nữ tử khác. Bất quá, trong giờ phút mất tất cả, vướng bận duy nhất của nàng ta, lại vẫn chính là hắn.
Tống Ý Thiên khẽ dời tầm mắt xuống dưới. Tự cổ chí kim, nữ nhân luôn tự biến mình thành kẻ hồ đồ trước nam tử mà mình yêu thương. Chỉ tiếc là dù biết rõ, có mấy ai buông bỏ được dễ dàng.
Đề Khắc Trường Như bỗng cười một cái, nụ cười mà trước đây Tống Ý Thiên chưa từng thấy ở nàng ta. Nụ cười ấy ngây thơ, thuần khiết đến nhường nào, nàng cũng không thể rõ được. Một cơn gió thoảng qua, mang theo lời thì thầm của nữ tử: “Trường Như vốn biết mà. Nhưng hoàng thượng không vì cảm thương mà dối gạt, âu cũng đã làm Trường Như thoả mãn rồi”.
Nói đoạn, nàng ta rút ra từ trong tay áo một bình nhỏ ném qua phía Ngọc Xuyến, lại nói: “Trước khi tới đây, ta đã chuẩn bị rồi, nếu tình huống xấu nhất xảy ra, ta sẽ tự mình làm theo ý mình. Thật không ngờ rằng hôm nay ta lại không chết vì ngươi”. Đề Khắc Trường Như từ từ đứng dậy, lướt qua Tống Ý Thiên tới trước Trình Thọ đang bưng ly trà. Chẳng nói chẳng rằng, nàng ta rút ra từ búi tóc mây óng ả một chiếc trâm vàng nạm hồng ngọc sáng lung linh, thoắt cái nhúng đầu trâm vào ly trà trên tay lão công công. Một tiếng kêu thét thất thanh xé ngang trời đất, quay sang đã thấy Ngọc Xuyến nằm lăn dưới đất, gân xanh nổi đầy lên, da cũng trở nên tím bầm như tụ huyết. Linh Lung, Tâm Liên dẫn đầu đám người của Khâm Nhân cung vội vã chạy sang hét lớn, khung cảnh hỗn loạn vô cùng. Đề Khắc Trường Như dường như hơi choáng váng, gắng sức hô lên nhưng bất lực, đành bấu lấy cánh tay áo Tống Ý Thiên thều thào: “Bình… cho nàng ta uống dược trong bình”. Tống Ý Thiên trong tích tắc nhận ra có gì không đúng, nhưng tình huống cấp bách nên không hỏi nhiều, lạnh giọng quát lớn át đi tiếng kêu khóc xì xầm ong ong: “Linh Lung, mau cho nàng uống giải dược trong bình của Đề Khắc Trường Như!”
Thuốc được đổ vào miệng Ngọc Xuyến, chỉ một giây sau đã ngưng được độc lan. Tống Ý Thiên khoé mắt hơi cay, mừng rỡ định chạy vào xem tình hình Ngọc Xuyến, bỗng nhiên phát hiện trọng lượng Đề Khắc Trường Như kéo tay áo này ngày càng lớn. Nàng ta thầm thì một mình, ánh mắt dần dại đi: “Sơn sơn… Sơn sơn hoàng diệp phi”
Trong giây phút cuối cùng, ánh mắt Đề Khắc Trường Như lại càng trở nên xa xăm, nhưng nét cười vẫn đọng trên môi khi ngâm lại câu thơ ấy. Có lẽ, nàng ta đang là đắm chìm lại trong hồi ức đẹp nhất, ấm áp nhất cuộc đời mình.
Hứa Dĩ Phàm phân phó công việc cho hạ nhân, chợt thấy có cảm giác bất an, không tự chủ hướng ánh mắt nhìn sang phía Tống Ý Thiên đang đứng. Bên cạnh nàng, Đề Khắc Trường Như lại càng lộ rõ thần sắc quỷ dị, từ từ trượt xuống.
Tống Ý Thiên hốt hoảng cúi xuống muốn đỡ nàng ta, đột nhiên, một thứ chất lỏng lạnh ngắt từ phía Đề Khắc Trường Nhu phun ra đầy mặt nàng. Nàng hình như thấy Đề Khắc Trường Như tuột khỏi tay mình mà rơi bịch xuống sàn, trước mắt là mảng đỏ mảng đen hỗn độn, chất lỏng trên mặt đầm đìa, nhỏ từng giọt xuống đôi tay nàng.
Mảng đỏ mảng đen hỗn độn.
Thấy dường như có ai đó đỡ lấy nàng.
Rồi trời đất trở về một màu đen sâu thẳm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!