Tích Tụ - Chương 18: Chương 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
50


Tích Tụ


Chương 18: Chương 18


Cả phòng hội nghị lặng như tờ.

Những vị cổ đông còn lại ngơ ngác nhìn nhau.

Tất cả đều có thể nhận ra, đây là một màn “soán ngôi đoạt vị”.
Trần Tân cấu kết với chú Chung với ý đồ nâng đỡ đứa con riêng lên nắm quyền.
Cũng có không ít những thành viên lớn tuổi trong bang ủng hộ việc đạp Phó Diễn xuống, vì kể từ khi Phó Diễn lên nắm quyền, quyền lực trong tay bọn họ ngày càng bị hạn chế và đương nhiên cũng bớt kiếm chác được rất nhiều.

Biết đâu đứa con riêng này lên cầm quyền, tình hình sẽ tốt đẹp hơn.
Phó Diễn bị ghim dưới họng súng, lừ lừ quét mắt qua từng người trong phòng họp.
“Các chú bác cũng nghĩ vậy sao?” Phó Diễn bình tĩnh hỏi, dường như không hề nhận ra tính mệnh mình đang nằm trong tay kẻ khác.
Tất cả những gì hắn từng tỏ ra khinh thường khi ở trước mặt Trần Tân, bao gồm mọi thứ của nhà họ Phó, đều sắp rơi vào tay của đứa con riêng.

Phó Diễn lạnh lùng nhìn khuôn mặt của đứa con riêng kia, nghĩ thầm: So với hắn, chắc chú thích giạng chân với khuôn mặt này hơn.
Hắn đứng lên.

Trần Tân lấy họng súng đè hắn lại: “Cậu tính làm gì? Ngồi xuống!”
Chú Chung bật cười: “Cậu Phó à, giờ cậu đã biết mình thất bại tới nhường rồi chứ hả.

Ngay cả Trần Tân cũng nghe theo cậu thì xin hỏi còn ai trong bang phục cậu chứ?”
Phó Diễn: “Vậy nên mấy người phục thằng tạp chủng chẳng biết đào từ đâu ra này hả?”
Gã đàn ông kia nghe thấy lời nói chẳng chút nể nang của Phó Diễn, mặt lập tức trắng bệch.
Phó Diễn lộ nét mệt mỏi: “Tuy tôi không thích công ty, cũng không để tâm chuyện bang phái, nhưng đồ của tôi… chưa tới lượt mấy người tới lấy.”
Lời vừa dứt, cửa phòng họp lại bị đá mở.

Một đám người tràn vào, bao vây tất cả mọi người trong phòng.

Trong tay những kẻ đó đều cầm súng trường.

Có vài kẻ Trần Tân thấy quen mặt, là thủ hạ của Kinh Hựu.
Chuyện gì vậy? Anh còn chưa ra lệnh, sao đám người này lại đột nhiên xông vào rồi? Tim Trần Tân khẽ thắt lại.

Anh có cảm giác đã xảy ra chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát mà anh không hề hay biết.
Ngay lúc này, điện thoại trong túi Trần Tân đột nhiên đổ chuông inh ỏi.

Anh chậm chạp lôi điện thoại ra và nhấn nghe.

Đầu bên kia điện thoại là Kinh Hựu.

Y gấp gáp kêu anh rời khỏi công ty ngay bây giờ.
Còn chưa nói xong thì cuộc gọi đã bị ngắt.

Trần Tân siết chặt bàn tay cầm súng.

Trước khi anh kịp nói gì, anh đã cảm thấy Phó Diễn quay người lại, đưa ngực chắn trước súng của Trần Tân.
“Chú bắn đi.” Phó Diễn cụp mắt, có chút phân tâm, như thể chẳng hề quan tâm tới sống chết bản thân.
Trần Tân còn chưa kịp làm gì thì cổ tay đã chợt nhói đau.

Phó Diễn cướp lấy khẩu súng trong tay Trần Tân rồi nhấc chân đá vào bụng anh.
Bụng Trần Tân đau đớn, lưng đập mạnh vào tường, trong thoáng chốc có vị máu tanh tràn vào khoang miệng.
Phó Diễn giơ tay, nhận lấy ống giảm thanh người áo đen bên cạnh đưa cho rồi từ tốn gắn vào khẩu súng trên tay.
Hắn bước từng bước tao nhã tới trước mặt chú Chung đang run lẩy bẩy, cười bảo: “Chú Chung à, vừa nãy có một câu chú mắng tôi cực kỳ đúng.”
Phó Diễn nhìn chú Chung, nhưng tay lại đưa sang bên trái, bắn liền vài phát.
Tên tạp chủng có khuôn mặt giống bố hắn sau khi trúng đạn đã lập tức ngã khuỵu.
Máu bắn tung toé, có vài giọt dính lên mặt Phó Diễn.

Nửa mặt hắn dính máu, nụ cười trên môi không chút suy suyển: “Tôi đúng là một tên điên.

Vậy… sao chú lại trêu chọc một kẻ điên chứ?”
Hắn nâng súng, nhắm chuẩn về phía chú Chung.
Những tiếng súng đã bị giảm âm vang lên nhưng chỉ có một người nổ súng.

Đây là một cuộc giết chóc từ một phía.

Trần Tân ôm bụng, ngồi dựa vào tường.

Đám người áo đen kia tha thi thể đi.

Trong căn phòng họp yên ắng, mọi người dần rời đi, rất nhanh đã chỉ còn lại Phó Diễn và Trần Tân từ đầu tới cuối vẫn dựa vào tường.
Phó Diễn bước tới trước mặt Trần Tân.

Hắn đưa tay quệt những giọt máu trên mặt, để lại những vệt ửng hồng.
“Chú, tôi tin chú như vậy, sao chú có thể chĩa súng về phía tôi?”
Trần Tân mấp máy môi, nhưng anh chưa kịp lên tiếng thì đã cảm thấy bắp chân đau đớn.
Phải một lúc sau, anh mới ý thức được một chuyện.
Phó Diễn nổ súng về phía anh, thậm chí còn trong lúc đang nói chuyện với anh.
Hắn không chút do dự, bắn xuyên bắp chân anh.
..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN