Tiệm Bánh Bao Âm Dương - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
85


Tiệm Bánh Bao Âm Dương


Chương 16


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên cầu thang gỗ xoắn kiểu cổ, một người đang chậm rãi đi xuống.

Tướng mạo tuấn dật, mắt tinh mày kiếm, chỉ tiếc là thần tình lạnh lẽo như băng, tản ra một loại khí tức xa cách ngàn dặm.

Chỉ thấy người đó đi xuống lầu, tới trước một gian phòng, nhẹ nhàng gõ cửa.

Tiếng mở cửa vang lên, một ông lão đầu tóc bạc trắng mang theo nụ cười hiền lành nói: “Đại nhân, xem xong rồi?”

Cố Cảnh mím môi gật gật đầu, đem máy tính bảng trả lại. Sau đó anh trầm ngâm một chút mới mở miệng nói: “Trần thúc, sau này… còn có thể dùng tài khoản của người xem livestream được không?”

Trần thúc ngẩn ra một lúc, lập tức gật mạnh đầu: “Được được được! Nếu không, cái máy tính bảng này ngài cứ cầm đi, ngài muốn xem lúc nào cũng được. Cái phần mềm này mở ra là chủ động đăng nhập vào tài khoản của tôi.”

Như sợ Cố Cảnh từ chối, Trần thúc vừa nói vừa cầm lấy tay anh, đặt cái máy tính bảng vào.

Cố Cảnh khóe môi không tự giác mà cong lên một chút, cầm lấy gật gật đầu nói: “Cảm ơn.”

Trần thúc vẫy vẫy tay: “Đại nhân không cần khách khí. Đúng rồi, nếu muốn tặng lễ vật cho Mộc tiên sinh, tôi còn hy vọng đại nhân không cần tiết kiệm! Ngài biết đó, nhà chúng ta cũng không biết tiêu tiền vào đâu….”

Cố Cảnh gật gật đầu, nói chúc ngủ ngon xong thì chậm rãi quay lên lầu.

Nghe thấy tiếng bước chân như có như không, Trần thúc không khỏi cười lên, để lộ một mặt đầy nếp nhăn. Ông vui mừng từ từ khép cửa phòng, thở ra một hơi dài.

Đại nhân cuối cùng cũng coi như có chút bất đồng, không giống trước kia âm u đầy tử khí, không có chút nhân khí nào….

Lúc này ông thật sự hy vọng vị Mộc tiên sinh kia có thể cùng đại nhân kết giao bằng hữu. Mộc tiên sinh là tróc quỷ sư, tương lai nếu ngày nào đó thân phận của đại nhân bị bại lộ, cậu cũng sẽ không vì vậy mà làm tổn thương đại nhân đi…..

Nhớ đến đại nhân hôm nay không giống bình thường, Trần thúc không khỏi cười ra tiếng. Tâm tình vui vẻ, ông mở weibo lên, vừa cười vừa phát một cái weibo.

[Lão Tiên Sinh V: Lão hủ hôm nay rất vui, chọn 10 người chuyển phát weibo tặng 888 đồng, thời hạn đến sáng sớm ngày mai.]

Trong căn phòng lạnh lẽo trên lầu, Cố Cảnh vuốt vuốt màn hình đen của cái máy tính bảng. Anh kỳ thực cũng có tài khoản weibo của mình, chỉ là nhiều năm vẫn không đụng đến. Dĩ nhiên, đây không phải là nguyên nhân mà anh dùng tài khoản của Trần thúc.

Dùng tài khoản của Trần thúc, là bởi vì anh cảm thấy Mộc Tử Dịch đã ghi nhớ cái tài khoản “Lão Tiên Sinh” này rồi, lúc anh dùng tài khoản này cậu mới để ý đến anh. Nếu lại đổi cái khác, thứ nhất là phiền phức, thứ hai cũng là sợ tới lúc đó Mộc Tử Dịch sẽ không chú ý anh nữa.

Cố Cảnh vẫn rất muốn lần sau cùng Mộc Tử Dịch trò chuyện đôi ba câu, về phần nguyên do….đại khái là vì Mộc Tử Dịch người này cười lên rất dễ nhìn đi.

Ánh mắt của anh rơi xuống màn hình tối đen, ngón tay vô ý thức mà chậm rãi lướt qua.

Sau khi Mộc Tử Dịch phát livestream xong, cậu tắm cho mèo mập nhỏ, xem tivi rồi trở về phòng chuẩn bị ngủ. Chỉ là vừa nằm xuống, liền thấy của phòng từ từ mở ra, ngoài cửa không một bóng người.

Một Tử Dịch liếc nhìn một mảnh trống rỗng bên ngoài, thở dài một hơi, hạ giọng nói: “Mang theo thân thể của ngươi rồi hẵng tới.”

Cửa phòng bị gió thổi hơi lung lay, một lát sau liền thấy một con mèo mập nhỏ xám đen mang theo bộ lông xù hớn hở từ chỗ khe cửa chạy vào phòng. Sau khi vào trong nó thuần thục dùng chân ngắn của mình đạp cửa một cái, cửa gỗ liền theo đó mà đóng lại.

Thân thể nhỏ bé tròn vo của mèo mập tung tăng nhảy lên cái tủ đầu giường, rồi nhảy lên trên giường. Nó nằm lên trên người Mộc Tử Dịch, như làm nũng mà cọ loạn một trận, cho tới khi bị đè lại mới thôi.

Mộc Tử Dịch đem nhóc con thả bên cạnh gối, lại đắp cho nó cái mền nhỏ, thấp giọng nói: “Ngủ đi.”

“Meo~” Ngủ ngon nha.

Mộc Tử Dịch ngủ sớm vẫn chưa biết, cậu lại bị đưa lên hot search rồi. Buổi livestream kia của cậu, theo dữ liệu thì đứng nhất web livestream hôm đó. Lại còn có một vị fan gia gia vung tiền như rác, một lời không hợp liền tặng lễ vật mười mấy vạn. Hơn nữa giá trị nhan sắc của bản thân cao như vậy, có phụ tá miêu miêu, muốn không hot cũng khó lắm.

Tương tự, cũng có vài cư dân mạng chạy đến weibo “Lão Tiên Sinh V” thổ hào để tìm hiểu. Vừa đến liền thấy cái weibo tâm tình vui vẻ của vị lão nhân gia này, chuyển phát liền nhận được tiền. Nhất thời làm cho bọn họ mừng rỡ mà share,  thuận tiện follow luôn. Đây là một tài khoản tâm tình vui vẻ thì liền phát tiền đó!

Mộc Tử Dịch không hay lên weibo, hơn nữa gần đây quả thực có hơi bận rộn, cứ vậy mà không có thời gian xem. Cậu xin bên web livestream nghỉ nửa tháng, ỷ vào việc cùng một vị cổ đông bên web có chút quan hệ nên cũng không bị làm khó gì.

Sau đó Mộc Tử Dịch nhanh chóng phát một cái weibo, nói với fan rằng nửa tháng sắp tới đây cậu không livestream. Phát xong cậu không để ý tin nhắn tràn ngập trong inbox, vội vàng log out.

Trong vòng một tháng gần đây, cậu đều đặt tâm trí vào tiệm bánh bao nhà mình. Nguồn cung cấp, món ăn, giá cả, khách hàng, nhân viên vân vân,… cậu đều cần hiểu rõ và tiếp quản.

Cậu nói tiệm nhà cậu là tiệm bánh bao lớn nhất trên đời, cái này thật ra cũng không sai.

Có thấy tiệm bánh bao nào đều làm ăn ở cả hai giới âm dương chưa? Cửa hàng bán cho nhân gian cùng địa phủ, trên dưới hai bên, còn không phải là lớn nhất trên đời sao!

Bất quá cũng bởi vì như vậy, Mộc Tử Dịch mới không thể không dành ra nhiều tinh lực đi học hỏi. Dù sao lúc trước cậu cũng không có học kinh doanh qua.

Chờ cậu chân chính tiếp quản, đã là chuyện của một tháng sau rồi.

Một tiệm bánh bao kì dị trên một con phố sầm uất nào đó, cứ như vậy mà lặng lẽ đổi chủ.

Nếu nói tới tiệm bánh bao kì lạ có tên “Tiệm bánh bao âm dương” này, những việc quái dị có rất nhiều. Ví dụ như cửa hàng này mở được hai mươi mấy năm rồi, sinh ý bình thường, nhưng từ đó tới giờ vẫn kiên trì khai trương. Ví dụ như tiệm này làm theo kiểu cổ, đằng sau cửa lớn còn có một cái đại viện, dùng tường vây lại kia. Rõ ràng là diện tích rất lớn, lại chỉ mở một khoảng chưa đến nửa phần đó để làm ăn. Còn cái sân trước lại cứ luôn để trống, phía sau cái sân còn có một cái cửa sau rất lớn, nếu sửa lại một chút cũng rất thích hợp làm chỗ buôn bán. Nhưng chủ tiệm của nơi này, cứ như vậy mà lãng phí, không cho thuê cũng không tận dụng, vô cùng kì lạ.

Tiệm này kì thực cũng không chỉ bán bánh bao, còn bán mấy món khác nữa, thậm chí ngay cả món cơm nồi đất* cũng có. Nhưng chỗ này cứ mỗi ngày sáu giờ sáng mở cửa, sáu giờ tối liền đóng cửa. Sáu bảy giờ tối là thời gian ăn bữa tối mà!

*Cơm nồi đất: Cơm được nấu trong nồi đất, là đặc sản của vùng Quảng Châu, Quảng Đông. Thường được nấu chung với thịt xông khói, nấm, gà,… Cơm nấu theo cách này sẽ mềm và thơm hơn.

Có người mỗi ngày còn nghiên cứu người giao hàng tới tiệm này, nguyên liệu đưa tới rõ ràng rất nhiều, lấy mức độ tiêu thụ một ngày của tiệm căn bản không thể dùng để làm món ăn hết được. Nhưng chỗ này vẫn cứ là mỗi ngày đều nhập hàng, từ đó tới giờ chưa từng gián đoạn. Thực phẩm bán ra cùng đều vô cùng tươi mới, chưa bao giờ bị biến chất biến vị.

Về cửa tiệm này, từ tên tới cách bố trí, có rất nhiều điều để nói. Này nữa, mới đây tiệm còn đột nhiên đổi chủ, còn là một thanh niên trẻ, thoạt nhìn răng trắng môi hồng, rất tuấn tú. Nghe nói là con trai độc nhất của ông chủ trước, đến kế thừa cửa tiệm gia truyền.

Khách trong cửa hàng phần lớn là cái ông chú bà dì. Bọn họ rất thích cậu thanh niên dẻo miệng đẹp trai này.

Chẳng qua có điều là ông chủ này không hay xuất hiện cho lắm, luôn bận rộn ở phía sau nhà. Bảo là muốn thay đổi món ăn gì đó, thường xuyên vắng mặt một hai ngày.

Thẳng cho đến nửa tháng sau, khách gần đó tới mua bánh bao đột nhiên phát hiện, bánh bao hương vị bình thường lúc trước đã trở nên thơm ngon hơn nhiều!

Có vài người sau khi phát hiện điều này, lại muốn vào trong tiệm nếm thử mấy món khác, thấy hương vị đều rất ngon. Nhất thời, khách lui tới cửa hàng chầm chậm tăng lên không ít, làm ăn cũng khá hơn nhiều.

Thấy việc làm ăn trong tiệm chân chính bước vào quỹ đạo, Mộc Tử Dịch mới buông lỏng một chút. Làm một livestreamer chuyên về mỹ thực mỹ cảnh, món ăn của cửa hàng trong mắt cậu chỉ có thể coi là vừa đạt yêu cầu. May là tới bây giờ đã cải tiến không ít, hương vị coi như tốt hơn nhiều.

Chạng vạng hôm đó, sau khi nhân viên trong tiệm đều về hết, Mộc Tử Dịch thảnh thơi đóng cửa tiệm, quay về hậu viện.

Hậu viện ở gần cửa sau, có gian nhà ngói rất lớn. Ngói đá gạch xanh, mang nét đẹp cổ xưa. Trong phòng có hai mươi mấy bàn ghế gỗ dài, còn có một quầy tiền, phía trên bày bút lông các loại.

Mộc Tử Dịch nhét dưới quầy thu tiền một lá bùa, sau đó đi ra phòng bếp phía sau quầy. Trong phòng bếp cái gì cũng đều là giả cổ, chỉ có cái tủ lạnh lớn cùng cái lò vi ba là không hợp với hoàn cảnh xung quanh.

Trong phòng bếp còn có một cái bàn gỗ, trên bàn dùng bút lông vẽ lên đồ đằng phức tạp, ở giữa đặt một cái bát nhang, hai bên còn có chân nến.

Cậu mở tủ lạnh, từ trong đó lấy ra một phần cơm nồi đất xương sườn, dùng lò vi ba hâm nóng rồi bưng cơm ra phía ngoài.

Mèo mập nhỏ vốn đang tự mình chơi ở trong sân, lúc này đại khái ngửi thấy mùi cơm sườn, liền chạy như bay đến, nhảy vào lòng Mộc Tử Dịch.

Mộc Tử Dịch sờ sờ đầu nó, quay lại tiền viện tìm cái ghế ăn cho em bé, đặt trên đó một bình sữa, đồ ăn cho mèo, đồ chơi. Đem nhóc con thả vào ghế xong, cậu lấy điện thoại, mở app livestream ra. Kì nghỉ nửa tháng, kết thúc rồi.

Livestream phát ngay giờ cơm. Đáng lẽ ra giờ này không nhiều người online, nhưng Mộc Tử Dịch vừa mở phòng livestream, lại có rất nhiều người tràn vào.

[Chủ phòng xuất hiện rồi!!]

[Chủ phòng!!!]

[Ngao ngao ngao chủ phòng cuối cùng cậu cũng sống lại rồi!]

[Chủ phòng hưm hưm hưm, tôi nhớ….mèo của cậu!]

[Ồ, chủ phòng đây là đang ở đâu? Phía sau nhìn rất cổ xưa nha…]

Mộc Tử Dịch đem camera hướng về phía căn nhà, xoay một vòng. Đem toàn bộ hoàn cảnh căn nhà thu vào ống kính rồi, cậu mới chầm chậm nói: “Tiệm bánh bao nhà tôi.”

Vừa dứt lời, liền có người ném cho cậu cái du thuyền.

Cái kiểu này…. rất quen thuộc nha!

Mộc Tử Dịch định thần nhìn lại, được rồi, ID quả nhiên là “Lão Tiên Sinh”.

Cậu hơi cong môi khẽ cười: “Lão Tiên Sinh buổi tối tốt lành.”

Cố Cảnh đột nhiên cảm thấy, anh một chút cũng không tốt.

[Chào thổ hào gia gia!]

[Đây là quen kiểu của ông rồi hhh]

[Ông ơi ông ơi, ngài có thiếu cháu gái không? Con biết hội họa biết nấu cơm nè!]

[Đợi chút ah, hiện tại cái nên chú ý không phải là chủ phòng, tiệm bánh bao nhà cậu ấy, là trang trí kiểu cổ phong sao?!!]

[Không đúng, nên chú ý không phải là chủ phòng ở tiệm bánh bao nhà cậu ấy mà ăn cơm nồi đất hả?!]

[Không không không, chúng ta nên chú ý là chủ phòng khi nào mới rước tôi về nhà 3333]

[Một đám người nông cạn! Xin hãy gọi ta là bà chủ cảm ơn 333]

[Cho nên sau này phải gọi chủ phòng là bao lão bản* sao?]

Bao lão bản: ông chủ tiệm bánh bao

[Chủ phòng cũng chỉ là đối mặt với lão nhân gia mới ngoan ngoãn như vậy hhh]

[Trời ôi, đây mà còn là chủ phòng oán trời oán đất oán fan mà tôi biết kia sao hhh]

[Lão Tiên Sinh đối với chủ phòng quả thực là chân ái]

[Nếu không phải vì hai người họ cách biệt tuổi tác quá lớn, tôi liền cmn ghép thành một đôi rồi 333]

[Điều tôi chú ý không giống mọi người, Lão Tiên Sinh lần trước sau khi xem livestream của chủ phòng xong tâm tình rất tốt mà tặng tiền, không biết lần này còn tặng không]

[Chủ phòng cố lên, chọc Lão Tiên Sinh vui vẻ 333]

[Vỗ vai.JPG Chủ phòng nhanh lên, đừng phụ lòng kỳ vọng của tổ chức đối với cậu!]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN