Tiệm Bánh Bao Âm Dương - Chương 75
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Tiệm Bánh Bao Âm Dương


Chương 75


Edit: 诸葛钢铁

Beta: Hạ Y

……

Ông Trần dẫn theo nhóc mập đi dạo đang chậm rãi quay về, thì thấy bên cạnh cửa gỗ là đại nhân nhà ông đang đứng cạnh cái xe sang trọng, vẻ mặt mù mịt luống cuống và đáng thương. 

Ông nhíu mày, không hiểu nên đến gần hỏi: “Đại nhân, sao ngài lại ở đây?”

Cố Cảnh u oán nhìn ông một cái, thở dài nói: “Nghiền ngẫm sai lầm.”

Nghe vậy, ông Trần và nhóc mập cùng nhìn về phía cửa gỗ đang đóng chặt. Tình huống như này, thì nên nói là bị đuổi ra khỏi nhà thích hợp hơn. 

“Ngài bị Tử Dịch đuổi ra khỏi nhà hả?” Ông Trần hỏi trực tiếp. 

Cố Cảnh hơi gật đầu. 

“Vì sao chứ? Không phải ngài tặng cậu ấy xe rồi sao?”

Trên mặt Cố Cảnh để lộ ra một chút tủi thân và phiền não: “Tôi cũng không biết vì sao, rõ ràng là làm theo cách chú nói. Nhưng mà, tôi đứng trước xe hỏi em ấy có thích không? Em ấy nói muốn tẩn cái đồ trứng thối như tôi.”

“Ông Trần, cách của chú hình như là phản tác dụng rồi…” – Cố Cảnh hiếm khi tủi thân nói. 

Ông Trần nhướng mày: “Không thể nào, trước đây tôi thấy một bài weibo trong đó nói tuyệt đối là có tác dụng mà! Đại nhân, khi đó Tử Dịch không nói gì khác nữa sao?”

“Có, nói để tôi ở đây nghiêm ngẫm lỗi sai, chưa nghĩ rõ ràng thì đừng hòng vào nhà.”  Cố Cảnh nói xong, bổ sung thêm một câu: “Hình như em ấy rất tức giận, nghiến răng nói chuyện với tôi.”

“…” – Ông Trần đau đầu mà sờ đầu, nhìn nhóc mập, rất gần gũi nói: “Bé ngoan, con có biết chủ nhân của con giận cái gì không?”

“Meo~” Nhóc mập một vẻ đơn thuần, nhóc mập không biết gì đâu meo~~ Biết cũng không nói với tên âm sai chết tiệt nhớ hahahaha! Ai bảo hắn tối qua uy hiếp ông mèo đây!

Ông Trần chỉ coi như nó không biết, sờ đầu nhỏ của nó, sau đó nhìn về phía Cố Cảnh, trong lòng nảy ra một kế. Ông nói: “Đại nhân, chắc chắn là cách của ngài không đúng! Như vậy đi, tôi lên mạng giúp ngài hỏi một chút, fans weibo của tôi khá nhiều, rất nhanh sẽ có đáp án cho ngài!”

Gương mặt anh tuấn của Cố Cảnh đau khổ, chỉ đành gật đầu, đợi ông Trần lên mạng cầu cứu. 

Ông Trần cúi đầu nghịch trong chốc lát, đăng một bài weibo: [Lão tiên sinh V: Mọi người bình thường chọc giận vợ thì dỗ như nào vậy?]

Có lẽ là thời gian hơi sớm, weibo của ông Trần đăng một hồi mới có người bình luận.

[Chịu đánh chịu chửi, chuẩn không cần chỉnh!]

[Lão tiên sinh có vợ hả? Haha phải dỗ vợ sao?]

[Cái này dễ, trước tiên tặng hoa, tốt nhất là tặng 999 bông hoa hồng, đại biểu mãi mãi yêu em!]

[Tặng hoa được đấy, vợ tôi rất thích hoa, mỗi lần nhận được đều rất bất ngờ vui vẻ]

[Tôi là đỗ nghèo khỉ, hỏng mua được hoa, vậy nên bình thường đều tự giác cầm bàn phím đến trước mặt cô ấy mà quỳ.]

[Sầu riêng tương đối có thành ý, có điều suy nghĩ đến lão tiên sinh lớn tuổi, hay là dùng cái khác đi. Tặng hoa cũng ổn á…]

Ông Trần vội vàng nhìn mấy bình luận, thấy ở đó đa số mọi người nhắc đến hoa. Vì vậy ông cực kì chân thành nói với đại nhân nhà ông: “Đại nhân, ngài mua một bó hoa tặng Tử Dịch đi? Mua cái 1314 bông, đại biểu cho ngài yêu cậu ấy một đời một kiếp.”

Cố Cảnh: “…” – Cứ thấy là lạ sao á. Có điều, anh nhớ đến hôm thất tịch, lúc anh với Mộc Tử Dịch cùng nhau ra ngoài đi dạo, người đó đúng là chủ động mua một bông hoa, tặng cho anh. 

Bông hoa hồng ấy, đến bây giờ vẫn được anh dùng thuật pháp duy trì á. 

Nghĩ như vậy, tặng hoa hồng cũng không phải không thể…

Ông Trần vẫn còn đang nghiêm túc nói ở bên cạnh: “Đại nhân, lúc ngài tặng cậu ấy hoa, nhất định phải có thái độ chân thành, tiện thể tỏ tình luôn! Tôi nghĩ ấy mà, Tử Dịch sở dĩ tức giận như vậy, chắc là do lúc đó thái độ của ngài quá tùy tiện, lại không nói rõ xe là món quà tặng cho cậu ấy…”

Ông Trần ồn ào không dứt, cứ như là đầu lĩnh bán hàng đa cấp. Cố Cảnh nghiêm túc lắng nghe, nửa tin nửa ngờ. Nhóc mập ngáp một cái, cảm thấy xem hai vị này làm trò ngu ngốc khá là thú vị.

Yo, nó háo hức chờ xem Cố âm sai bị chủ nhân nhà nó gào cho 1 trận rồi, meo ha ha ha…

Một tiếng sau, Mộc Tử Dịch đã bình tĩnh lại. Cậu đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài xem cái người đó tự kiểm điểm như thế nào rồi. 

Ai mà ngờ vừa mở cửa gỗ, đập vào mắt lại là một bó hoa hồng đỏ to đùng, bông hoa nổi bật nhất trong đó còn suýt nữa chọc vào lỗ mũi cậu.

Bên cạnh bó hoa ló ra một cái đầu, là Cố Cảnh. Lúc này gương mặt tên phá gia chi tử nghiêm chỉnh nói với cậu: “Đây là 1314 bông hoa hồng…” Mới nói được một câu, anh ngừng lại, căng thẳng nói không lên lời. Dừng một lúc, anh dứt khoát bỏ đi mấy thứ nghĩ sẵn trong đầu, trực tiếp nói: “Tôi thích em.”

Trong lòng Mộc Tử Dịch acbxyz điên tiết nhiều hơn cảm động: “Không, em thấy anh muốn làm em tức chết.”

Cố Cảnh hơi kinh ngạc nói: “Tôi không hề! Hoa với xe, đều là quà tôi muốn tặng cho em! Tôi thích em, nên muốn tặng mọi thứ em muốn cho em, muốn để em vui vẻ!”

Mộc Tử Dịch phát điên: “Má nó ai nói với anh ông đây thích mấy thứ này, hả?!”

Cố Cảnh sợ run lên, vô ý thức mà hướng mắt nhìn về chỗ cách đó không xa. Mộc Tử Dịch nhìn theo tầm mắt của anh, chỉ thấy ông Trần lúc thì nhìn trời, lúc thì nhìn đất, dù sao thì cũng không nhìn bên này. Mà nhóc mập nhà cậu, đang đứng trên vai ông Trần, trên mặt mèo tràn đầy sự hả hê sung sướng. 

Mộc Tử Dịch: “…” Rồi, cậu biết là ai rồi. 

Cậu thở dài nói: “Cố Cảnh à, em nói cho anh biết vậy, xe với hoa này, có gì tốt hả? Không ăn được không dùng được, để đây tích bụi chiếm chỗ sao?”

Cố Cảnh luống cuống mà nhìn cậu, mở miệng, không biết nói gì. 

“Em biết anh có tiền, cực kì cực kì nhiều tiền. Nhưng mà, có tiền cũng không thể dùng nhiều tiền như vậy để mua mấy thứ không hề có tác dụng, này gọi là phá của!”  Mộc Tử Dịch đau tim nhức não giảng đạo lý với anh: “Ông Trần chỉ anh mấy chiêu này…”

“Không phải tôi, tôi không có, không phải tôi dạy đâu!” Ông Trần nhanh chóng giơ tay phủ nhận ba lần, quyết tâm không nhìn ánh mắt không dám tin của đại nhân nhà mình.

Mộc Tử Dịch: ”…” Cậu vẫn nên nói nốt câu với Cố Cảnh: “Mấy chiêu trò này, đều là con trai dỗ con gái, hơn nữa đa số đều là đàn ông có tiền dỗ con bồ á!”

“Mấy cái trò rách nát này của anh, đối với một thằng đàn ông chân chính như em không có tác dụng, em thấy còn thấy tức nữa. Một là, em không có bằng lái xe, con xe sang này của anh em không lái được! Hai là, cái xe để ở trong vườn kia, tốn chỗ mà còn chẳng dùng làm gì, đúng chưa! Lại nói hoa này của anh, em một thằng đàn ông chẳng lẽ lại đi xé đống cánh hoa này tắm rửa hả?!”

Cố Cảnh rầu rĩ đáp: “Nhưng tối qua em nói, muốn một cái xe sang để ngoài cửa cho có mặt mũi, một xe để trong vườn, dùng để nghỉ trưa…”

“Đó là nói đùa thôi ba ơi!” Mộc Tử Dịch đau đầu: “Anh đúng là chả hài hước tí nào, thật đấy! Tối qua Lý Tùng Tử còn nói với em bắt em mời hắn ta uống đậu nành, hắn ta muốn hai bát, một bát để uống một bát để đổ kia kìa! Anh nói xem, hắn ta sẽ thật sự đổ đi sao?”

Trong tiềm thức Cố Cảnh muốn gật đầu, nhưng sợ ánh mắt phẫn hận của Mộc Tử Dịch, anh vẫn trái lương tâm lắc đầu. 

“Vậy anh biết sai chưa?”

Cố Cảnh gật đầu, trong lòng lại lắc đầu.

Mộc Tử Dịch có chút vui mừng nói: “Vậy thì, bây giờ cái xe này có thể trả lại không?”

“Sợ là không được…” Cố Cảnh chột dạ nói. 

Mộc Tử Dịch: “Anh…” Cậu nhìn cái bộ dạng vợ nhỏ bị mắng của Cố Cảnh, không đành lòng nói thêm nữa, chỉ đành than thở: “Bỏ đi, ngày mai em đi học lái xe, thi lấy cái bằng lái xe về! Đến lúc đó em sẽ lái hai cái xe anh tặng, đưa mọi người đi roadtrip!” 

Lúc này vẻ mặt Cố Cảnh mới dễ nhìn hơn một chút, anh chần chờ nói: “Thế hoa này…”

“Để lại cho nhóc con tắm thôi!” Mộc Tử Dịch nói xong, kéo Cố Cảnh đi vào trong: “Cũng không nên vất đó lãng phí đúng không, bó hoa to như vậy phải mất bao nhiêu tiền nữa…”

Nhóc mập trợn tròn mắt, ngâm cánh hoa tắm? Không không không, nó là mèo đực, là một mèo đàn ông chân chính nha!

Ông Trần khoan thai thở dài một hơi, đi qua lấy điện thoại chụp một tấm cái xe trước cửa, lại chụp bó hoa bị Mộc Tử Dịch để ở trong sân. Chụp xong, ông đăng lên trên weibo.

[Lão tiên sinh V: Một đám cư dân mạng mấy người thật chả có tí ý tưởng gì! Tôi nghe ý kiến của mọi người, để cho…. cháu nhà tôi mua 1314 bông hoa hồng dỗ vợ nó. Kết quả thì sao? Vợ nó càng tức hơn, bây giờ đang dạy dỗ nó kia kìa! #ảnh#]

Tức mình đăng xong weibo, ông ôm nhóc mập đi nghịch đồ chơi mới của nó. Aiz, đều trách ông cái lão già này, cho biện pháp sai lè…

Nhóc mập vỗ vỗ vai của ông, thân thiết mà “meo” một tiếng, coi như an ủi ông. 

Ông Trần không biết là, bài đăng weibo của ông nổ cả mạng internet. Thân phận của ông vừa mới bị lộ, đang là đối tượng quan tâm của vô vàn cư dân mạng, hiển nhiên đối với từng động tĩnh của ông cực kì nhiệt tình. 

[Cháu…trai? Ý là nói lão Cố?!]

[Giề, lão Cố mua tặng streamer 1314 bông hoa hồng đỏ?!]

[Phụt ha ha ha… Tên não tàn nào cho biện pháp đấy, hố toi lão Cố rồi nhớ!]

[Xảy ra chiện gì á, sao mọi người lại nhắc đến lão Cố với streamer vậy?]

[Bài weibo trước của lão tiên sinh nói xin mọi người cho ý kiến dỗ vợ tức giận. Nhưng lúc đó ông ấy không nói là vợ của lão Cố, mọi người đều cho là vợ của ông ấy, vậy nên nói ông ấy tặng hoa là tốt nhất…]

[Ha ha ha ha… Bình thường tính cách của streamer vừa xuề xòa vừa lẳng lơ như vậy, có trời mới biết nhận được hoa sẽ có vẻ mặt gì ha ha ha]

[Đoán chừng là toang luôn rồi ha ha ha ha Trước đây lúc cậu ấy livestream có nói rồi, sau này nếu như có người yêu, nhất định sẽ không tặng người yêu mấy thứ không có tác dụng gì. Ngược lại, nếu người yêu mà tặng cậu ấy đồ không có công dụng gì…]

[Ha ha ha ha thắp nến cho lão Cố!]

[Thắp nến +1 ha ha ha]

Mộc Tử Dịch trực tiếp lôi Cố Cảnh vào trong phòng, không có tiến hành giáo dục lâu dài, chỉ bình tĩnh nói hai câu. 

“Anh không cần phí hết tâm tư đi lấy lòng em, để em vui vẻ. Bởi vì, em biết anh thích em, hơn nữa em cũng thích anh.” Mộc Tử Dịch dừng một lúc, lại nói: “Bớt nghe lời ông Trần đi, anh cũng không xem xem chú ấy bao nhiêu tuổi rồi, thủ đoạn theo đuổi người khác toàn là của mấy chục năm trước, bây giờ có tác dụng sao!”

Cố Cảnh mở miệng, muốn nói anh với ông Trần tuổi thọ linh hồn mấy nghìn năm rồi….

Nhưng cuối cùng anh cũng không nói ra lời, mà cười nhẹ nói: “Tôi biết rồi.”

Cách làm của ông Trần đúng thật là không có tác dụng, còn sai liên tiếp. Nhưng cũng là trời xui đất khiến, để cho anh nghe được lời này của Mộc Tử Dịch, làm trong lòng anh như được uống thuốc an thần, yên tâm hơn nhiều. 

“Ngoan!” Mộc Tử Dịch sờ mặt anh, lại gần thơm một cái, lại nói: “Em thấy anh nên yên lặng ngồi một chỗ, cái gì cũng không cần làm! Chuyện lấy lòng người khác này, nên để cho em làm.”

Cố Cảnh: “…”

Bỗng anh cảm thấy, bản thân nên nhanh chóng để việc nào đó thành chuyện thường ngày. Thiếu đi cái này, sẽ không làm rõ được vị trí của mình.

Mộc Tử Dịch không hề biết phía sau mình đang bị ngắm đến, lúc này đang suy nghĩ việc livestream ăn cơm trưa. Một tuần phải livestream hai lần, cậu không có quên đâu. 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN