Tiệm Hoa Của Tô Anh - Chương 27: Tạm biệt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Tiệm Hoa Của Tô Anh


Chương 27: Tạm biệt


Edit: Su Thái phi

Beta: 如意 Như Ý

“Anh Anh, em đang làm gì thế?”.

Âm thanh đột nhiên xuất hiện, làm Tô Anh hơi lúng túng, cô có chút ngu ngơ, rồi cô nhìn lại hành động của mình, trong nháy mắt chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống đất.

Tô Anh lập tức không nói lên lời, quả nhiên nhìn ra cửa không có ai, chẳng qua là một chậu hoa thủy tiên.

Đừng nói Tô Anh, toàn bộ nhóm hoa trong cửa hàng bán hoa cũng bị âm thanh bất thình lình này làm cho kinh ngạc nhảy dựng lên, sôi nổi nhao nhao ô ô vỗ ngực an ủi trái tim nhỏ bị thương của mình, lại tỏ vẻ, rất phiền, sao có thể ở lúc quan trọng mà tới!

Chậu xương rồng im lặng cảm khái: “Cảm giác này, em chỉ thấy không khác với đang lên cao trào rồi đột nhiên im bặt là mấy!”.

Tô Anh: “……”

Cô yên lặng ho khan vài tiếng, chân run lên một chút rồi tự nhiên đứng lên, cô khẽ mỉm cười quay đầu lại: “Lâm Thành Phong…”

Âm thanh kia không sai được, tuyệt đối là Lâm Thành Phong!

Nếu Lâm Thành Phong thấy, kỳ thật cũng không đáng sợ, chỉ bị cười một cái, cũng không có gì……

Ai biết —

Lâm Thành Phong cười phất tay với cô: “Anh Anh ~”.

Bên tay trái Lâm Thành Phong là Đào Nhiên đang cắn môi dưới, nghẹn cười, “Bé hoa nhài, thật lợi hại.”

Bên cạnh Đào Nhiên là Triệu Vũ đang gật đầu nói: “Ừ, có chút khí thế!”.

Mà người đàn ông cao lớn phía trước Triệu Vũ, đôi tay anh bỏ ở trong túi quần, hơi nghiêng đầu, khuôn mặt tuấn tú mang theo chút ý cười, ngữ khí nhàn nhạt, mang theo nghi hoặc: “Em đây là, truyền công… Cứu hoa?.

Nhướng mày, cô nhìn chậu thủy tiên héo trên mặt đất.

Tô Anh: “…”

Thật là xấu hổ quá.

Tiệm hoa tươi có chút nhỏ hẹp và chen chúc, từ khi Tô Anh đặc biệt mua một lượng lớn hoa tươi về, thì chỗ này chỉ có thể chứa được một người ở trong đó đi qua đi lại, ngoại trừ xung quanh cái bàn tròn nhỏ màu trắng kia có một khoảng trống để cho một người có thể hoạt động thoải mái.

Hiện tại, mấy chàng trai dáng người vốn cao lớn người đang thẳng người đi vào, thì càng có vẻ chen chúc hơn.

Bọn họ vai dựa vai đứng thẳng, Lâm Thành Phong bị ném ở cuối cùng, anh vì muốn nhìn Tô Anh, cổ cũng duỗi dài ra.

Lâm Thành Phong cười ha hả: “Anh Anh, dáng vẻ vừa rồi của em thật sự rất buồn cười!”.

Đào Nhiên: “Đừng nói sự thật”. Lần đầu tiên anh ta tới,rốt cuộc anh ta ý thức được chuyện kinh doanh lỗ vốn trong miệng Lâm Thành Phong này là ý chỉ cửa hàng bán hoa.

Triệu Vũ: “Thằng nhóc ngốc, không có mắt nhìn.”

Lâm Thành Phong: “A…”

Tô Anh: “……”

Cô nghiêm mặt, chất vấn: “Các anh tới sao không gọi điện thoại báo trước em một tiếng?”.

Lại hỏi: “Hơn nữa đi vào còn không gõ cửa!”.

Dáng vẻ Tô Anh, thật sự mắc cười. Khương Triết cười một chút, nói với ba người Triệu Vũ: “Các cậu đi ra bên ngoài chờ tôi.”

Đào Nhiên huýt sáo, dáng vẻ vừa du côn vừa hư hỏng. Lâm Thành Phong không tình nguyện, chỉ là Khương Triết đã lên tiếng, anh không tình nguyện cũng cẩn thận đi ra ngoài. Triệu Vũ đứng ở phía sau hai người kia. Sau đó anh ta nhìn về phía Tô Anh, nhớ tới Đào Nhiên từng nói, tuy diện mạo Tô Anh xinh đẹp nhưng lại quá mức nhạt nhẽo. Cậu ấy chỉ thích phụ nữ quyến rũ như lửa, như vậy mới tuyệt diệu, chỉ có Khương Tứ mới có thể thích cô gái nhỏ như vậy.

Triệu Vũ cũng cảm thấy Tô Anh so với nhưng cô gái khác nhiều lúc rất đơn thuần giống một đứa trẻ, anh ta cũng thích phụ nữ trưởng thành duyên dáng… Hiện tại xem ra, kỳ thật Tô Anh cũng không hề nhạt nhẽo, cô không trang điểm, trên mặt lại không thấy có chút mệt mỏi nào, mặt mày ôn nhu. Gương mặt, bờ môi có màu hồng như thoa phấn, áo thun trắng kiểu cao bồi có dây treo váy, răng trắng, đôi chân trần bởi vì khẩn trương mà bám chặt ngón chân…… Là đơn giản sạch sẽ.

Đúng vậy, nếu nói là nhạt nhẽo, không bằng nói là sạch sẽ, sạch sẽ đến trong suốt.

Không trách Khương Tứ lại coi trọng cô ấy.

Ba người Đào Nhiên, Triệu Vũ, Lâm Thành Phong vừa đi, Tô Anh lập tức bưng chậu thủy tiên đặt trên giàn trồng hoa.

Xoay người, nhìn Khương Triết, không cao hứng: “Sao anh không nói một tiếng đã tới rồi, vừa rồi quá mất mặt!”.

Khương Triết nói: “Anh cũng không nghĩ tới sẽ quấy rầy em truyền công.”

Tô Anh bĩu môi: “Em không có truyền công.”

Anh nhẹ giọng: “Hả?”.

“Đó là em cầu phúc!”.

“……”

Khương Triết rũ mắt.

Âm thanh cô gái nhỏ rất nghiêm túc, khuôn mặt nhỏ trắng nõn ửng đỏ còn có chút bất mãn, anh thật luyến tiếc nếu trả lời cô nữa.

Anh vẫy tay: “Lại đây.”

Tô Anh đi tới một bước.

Cánh tay dài của Khương Triết duỗi ra, lôi kéo Tô Anh tới gần mình, đợi cô đến gần, anh rất tự nhiên vuốt vuốt mái tóc dài có chút rối của Tô Anh. Tô Anh chớp đôi mắt, nhìn khuôn mặt chàng trai gần trong gang tấc, đôi mắt anh thâm thúy, nhìn vào.bên gò má cô.

Hơi thở quen thuộc này, làm trong lòng cô thoáng buồn.

Khương Triết nói: “Dài quá.”

Tô Anh nhất thời khó hiểu: “Hả?”.

Ngón tay anh mềm ấm khẽ vuốt từ chân tóc đến ngọn tóc: “Đã lâu không nhìn kỹ bé hoa nhài của anh, tóc đã dài rất nhiều.”

Không chỉ có tóc, ngay cả người cũng thay đổi.

Tô Anh mím môi cười, mở to hai mắt nhìn Khương Triết, nghiêm túc đánh giá: “A Triết, có phải anh cũng thay đổi đúng không?”. Nhìn một chút, bất đắc dĩ: “Em cũng nhìn không ra.”

Khương Triết mỉm cười, búng khẽ lên cái trán Tô Anh, nói: “Anh muốn đến Đế Đô một chuyến.”

“Vậy sinh nhật anh thì làm sao?”.

“Chậm nhất là ngày mai sẽ về, em có việc có thể tìm trợ lý Diêu.”

Tô Anh liền nói: “Vâng, em cũng không có việc gì. Anh đến Đế Đô làm gì?”.

“Có việc.”

“A, Lâm Thành Phong bọn họ cũng đi sao?”.

Khương Triết gật đầu.

Tô Anh gật đầu: “Biết rồi, các anh đi đường cẩn thận.”

Vô cùng ngoan ngoãn.

Khương Triết xoa xoa cái trán Tô Anh, nhìn thời gian: “Anh phải đi rồi.”

Tô Anh tiễn Khương Triết đến cửa, chỉ vừa tới cửa, cô không bước ra được, vừa rồi lúc cô cởi giày ra, lại bị bọn Khương Triết dọa cô choáng váng, ngay cả giày cũng đã quên mang.

Khương Triết cũng không để ý điều đó, anh đi thẳng lên xe, nhìn qua cửa xe vẫy tay với Tô Anh.

Hai xe, Khương Triết và Triệu Vũ, Lâm Thành Phong và Đào Nhiên, một trước một sau.

Hiện tại Lâm Thành Phong đang gào ở bên cửa xe chào tạm biệt cùng Tô Anh: “Anh Anh, chờ anh trở về tìm em đi chơi!”.

Tô Anh trả lời một câu nhớ an toàn.

Lâm Thành Phong: “Còn có mấy người gây rắc rối hôm qua, bọn họ dám đến tìm em gây phiền toái, cứ nói tên của anh! Ông đây đấm chết nó!”

Tô Anh vẫn như cũ: “Em biết rồi.”

Lâm Thành Phong nói: “Anh Anh, chúng anh đều đi rồi, một mình em đừng chạy lung tung, cũng đừng tin tưởng ai, đừng chứa người lung tung!”.

Tô Anh: “…… Em biết!”

Lâm Thành Phong: “Vậy em đừng nhớ chúng anh.”

Tô Anh: “Không nhớ.”

Lâm Thành Phong lại lần nữa: “Anh Anh……”

Tô Anh đánh gãy: “Đừng nói nữa, anh đi nhanh đi!”

Đào Nhiên cũng không chịu nổi Lâm Thành Phong dong dài, đạp cho cậu ta một cái: “Cậu câm miệng đi!”.

“Hu hu hu hu…”

Bên kia Lâm Thành Phong đang lưu luyến chia tay, Triệu Vũ nhìn vào đôi mắt bình tĩnh đạm mạc của Khương Triết, cười.ha hả: “Sao hai vị kia cảm giác như là đang sinh ly tử biệt vậy? Rốt cuộc ai với ai mới là một đôi!”.

Khương Triết nhìn Tô Anh ngoài cửa sổ, lạnh lùng: “Có thể là gần đây quá rãnh rồi.”

Xe thong thả rời đi, cho đến khi nhìn vào kính chiếu hậu không thấy cô bé ngu ngốc đang vẫy tay nữa.

Triệu Vũ nói: “Tiệc sinh nhật sắp tới rồi, cậu chuẩn bị làm sao bây giờ?”.

Khương Triết: “Cái gì làm sao bây giờ?”.

“Đừng giả ngu, tôi nghe nói ông nội nhà cậu coi trọng đại tiểu thư Tề gia, mới vừa về nước, không phải ảnh chụp cũng cho cậu xem rồi sao? Tề đại tiểu thư kia không bình thường, lúc trước còn ở trong nước đã có ý với cậu, lần này về nước chỉ sợ là nhất định phải có được.”

Khương Triết ngậm một điếu xì gà, lấy que diêm châm lửa: “Tôi và cô ta không có khả năng.”

Triệu Vũ khẽ cười: “Vậy cũng khó nói, hơn nữa tôi lo lắng, bé hoa nhài ngốc nghếch đó không phải đối thủ của Tề tiểu thư, hai người gặp gỡ, tiểu hoa nhài chỉ sợ phải bị chà đạp thành tiểu hoa nhài tàn cánh.”.

Khương Triết nhíu mi.

Triệu Vũ lại nói: “Cậu nói, nếu ông nội Khương trực tiếp tuyên bố việc cậu đính hôn với Tề tiểu thư trong bữa tiệc sinh nhật của cậu, sẽ thế nào?”

Khương Triết hút điếu thuốc, làn khới màu trắng bay lượn lờ phiêu tán, nói: “Tôi sẽ không để việc này phát sinh.”

Triệu Vũ nhún vai, không nói thêm cái gì.

Chỉ nghĩ đến bé hoa nhài, chỉ sợ gặp xui xẻo.

Tiễn Khương Triết đi, sắc mặt Tô Anh liền lạnh xuống.

Cô quay vào trong cửa hàng, ngồi xuống chiếc bàn tròn màu trắng, nhớ tới lúc kiếp trước, Khương Triết cũng đi một chuyến đến Đế Đô, anh cũng nói với cô muộn nhất hai ngày sẽ về nhưng ngày anh trở về lại trễ mất sáu ngày, thế cho nên bỏ lỡ kinh hỉ [1] mà cô chuẩn bị cho anh vào tiệc sinh nhật.

[1] Kinh hỉ: Kinh ngạc + vui mừng

Lúc đó là lúc anh mới vừa cầu hôn cô không bao lâu. Đúng là thời điểm tình nùng mật ý với nhau, vì thế tách ra thời gian bao lâu đều có thể đếm trên đầu ngón tay một cách rõ ràng, huống chi là chậm hơn sáu ngày so với dự tính.

Ngẫu nhiên gọi điện thoại cho Khương Triết lại không được. Khi đó cô vô cùng lo lắng, tìm trợ lý Diêu dò hỏi một chút, đương nhiên không có đáp án cô cần, hỏi bọn Lâm Thành Phong cũng vô dụng.

Trong luc cô nôn nóng, có người tới tiệm hoa tươi của cô.

Cô ta là một người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ, cô đấu với cô ta chắc chắn cô.sẽ thua. Cô không hề có năng lực để trở tay, ngược lại bị thương không ít, Đương nhiên làm cho cô khổ sở. Lúc cô báo công an cũng vẫn như cũ không giải quyết được kết quả gì.

…… Thời gian thật lâu sau, đã có quá nhiều chuyện, cô lại nghĩ đến chuyện của ão ngô đồng. Nếu không phải Khương Triết đột nhiên tới đây nói anh muốn đi Đế Đô, trong lúc nhất thời cô sẽ không nhớ tới, thì ra thời gian đã tới gần.

“Anh Anh? Chị đang suy nghĩ cái gì vậy?”.

Hoa nhài nhìn Tô Anh từ khi đi tiễn mấy người kia rồi trở về, vẫn luôn trầm mặc không nói, cả người cô đều lạnh nhạt, làm nó lo lắng.

Xương rồng nói: “Vậy thì ngươi không hiểu rồi, bạn trai phải đi mấy ngày đó, chắc chắn là không muốn rồi”.

Tô Anh đứng lên, lại lần nữa bưng chậu hoa thủy tiên lên, đi trên lầu.

Cửa hàng bán hoa cô trực tiếp đóng cửa, dù sao mở cửa hay không mở cửa cũng không khác biệt lắm.

“Hoa nhài và xương rồng ở dưới lầu, chị và hoa thủy tiên ở chung trong chốc lát.”

Cây mắc cỡ tiếp tục hỏi: “Anh Anh, chị đã suy nghĩ được biện pháp rồi hả?”.

Tô Anh gật đầu.

“Đừng nóng lòng, từ từ thôi.”

“Chị biết rồi, cảm ơn các em.”

Cô xoay người lên lầu

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN