Tiệm Hoa Của Tô Anh - Chương 4: Khi nào anh về?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Tiệm Hoa Của Tô Anh


Chương 4: Khi nào anh về?


Edit: heka

Beta: 如意 Như Ý

Tô Anh không quan tâm đến Khương Triết, đem cây hoa nhài thần kỳ kia lên phòng ngủ trên lầu. Đặt gần để quan sát, nhất định phải xác định rõ ràng đây là do cô ảo giác, hay là hoa nhài này thật sự đã nói chuyện.

Đại khái là người từng chết qua một lần, cô cũng không cảm thấy sợ hãi, càng có rất nhiều tò mò và kinh ngạc, một loại cảm giác mong mỏi cùng theo đuổi đối với thứ chưa nắm rõ.

Chỉ tiếc là cô đợi cả một đêm, hoa kia cũng không phát ra thêm một âm thanh nào nữa.

Cô không khỏi thất vọng, nhưng lại nghĩ dù sao cũng không vội, cô có rất nhiều thời gian.

Dậy sớm xuống lầu, tám giờ sáng, mặt trời đã lên cao, ánh nắng ngập tràn phía chân trời.

Tô Anh mở cửa hàng, đặt hoa nhài dưới cửa sổ, cũng không biết có phải cô ảo giác hay không, cô cứ cảm giác mỗi một cái nháy mắt, hoa nhài này lại phát ra ánh sáng nhàn nhạt, như kiểu hơi thở sung sướng.

Đợi cô nhìn kỹ lại, chậu hoa này vẫn giống như đúc những chậu khác.

Toàn bộ buổi sáng, tinh lực của Tô Anh đều đặt ở chậu hoa nhài. Cũng không biết có phải do cô chú ý quá mà tạo thành áp lực cho nó hay không, từ đêm hôm qua, nó không phát ra âm thanh nào nữa.

Vật nhỏ này còn rất mẫn cảm nha.

Tô Anh đang nghiên cứu hoa, Lưu Vận lại hoang mang rối loạn chạy tới: “Anh Anh, tớ muốn nói chuyện này với cậu!”.

Tô Anh nghi hoặc, đi về phía Lưu Vận, hỏi: “Chuyện gì thế?”.

Lưu Vận nói: “Chính là ngày hôm qua khi đi cùng nhau, Lý Thế Kiệt bạn của tớ ấy, nhớ rõ chứ? Anh ta hỏi tớ số điện thoại của cậu, có cho không?”.

Tô Anh cũng không ngạc nhiên, chỉ nói: “Anh ta không biết tớ có bạn trai sao?”.

“Biết, tớ có nói mà, nhưng anh ta không nghe, tớ lại không tiện nói quá khó nghe. Tớ nghĩ có thể là anh ta cảm thấy hai người cũng chưa kết hôn, tất cả đều có khả năng chăng? Tô Anh, cậu nói có cho hay không đây?”. Nghĩ nghĩ, cô ấy lại nói: “Kỳ thật trước đây tớ cũng từng giới thiệu bạn gái cho anh ta, chỉ là sau đó cũng chẳng thành.”

Không ngờ vô tâm cắm liễu (liễu lại xanh) – coi trọng Tô Anh, chỉ là Tô Anh có Khương Triết rồi.

Cô đã gặp qua Khương Triết, đôi khi Khương Triết sẽ đến tiệm hoa tươi, cô trùng hợp gặp qua vài lần. Từ quần áo, bộ dạng, khí chất của đối phương, thậm chí là việc thỉnh thoảng lại đổi siêu xe đều có thể nhìn ra gia cảnh anh không tầm thường. Gia cảnh Lý Thế Kiệt cũng không hề tệ, chỉ tiếc là so với Khương Triết thì không phải chỉ kém một chút, mà là không đáng nói đến hai từ cạnh tranh.

Lưu Vận: “Thôi thôi, để tớ đi nói cho anh ta biết không có khả năng đâu! Có điều xem như tớ cũng đã nói với cậu rồi, anh ta cũng có thể chết tâm được rồi!”.

Tô Anh mỉm cười, nói: “Cậu với Dương Văn Bác thế nào?”.

Khuôn mặt ưu sầu của Lưu Vận lập tức sáng lên, cười nói: “Khá tốt, điều kiện hai bên gia đình cũng tương xứng, lại hay lui tới, quyết định trước mắt ở cạnh nhau xem thế nào. Chúng tớ còn hẹn ngày mai đi xem phim nè!”.

Tô Anh: “Ừ, trước hết cứ tìm hiểu, thích hợp thì tiếp tục, không thích hợp thì thôi.”

Lưu Vận ngạc nhiên ồ một tiếng, không nghĩ tới Tô Anh sẽ nói như vậy.

Ở trong trí nhớ của cô, Tô Anh rất bài xích chuyện xem mắt, chỉ thích ngẫu nhiên gặp gỡ rồi quen biết nhau, tự do yêu đương xuất phát từ nội tâm. Đơn thuần hướng tới tình yêu.

Nếu Tô Anh chịu đi xem mắt, có lẽ cô đã sớm giới thiệu Lý Thế Kiệt cho Tô Anh…

Cũng chính là lúc này, Lưu Vận phát hiện Tô Anh không còn giống cô nữ sinh bé nhỏ bởi vì tình yêu mà hạnh phúc ưu sầu như trước kia, hiện tại Tô Anh càng thêm trầm ổn cùng an tĩnh.

Lưu Vận lo lắng hỏi Tô Anh: “Có phải cậu cãi nhau với Khương Triết đúng không?”.

Tô Anh ngạc nhiên: “Không có, sao lại đột nhiên nói đến anh ấy?”.

Lưu Vận: “Tớ nhìn cậu có vẻ giống như tâm tình không tốt lắm?”.

“Không có.” Tô Anh nói: “Đừng suy nghĩ vớ vẩn.”

Lưu Vận gãi gãi tóc, là cô suy nghĩ vớ vẩn sao? Đúng là thoạt nhìn Tô Anh không có gì vấn đề, trên mặt cũng không thấy vẻ khổ sở hay bực bội, hơn nữa dựa vào sự thân thiết giữa cô và Tô Anh, Tô Anh có chuyện gì, khẳng định cô là người đầu tiên biết đến. Có lẽ thật sự là cô suy nghĩ nhiều.

“Đúng rồi Tô Anh, nếu buổi chiều không có việc gì, cậu đi mua cái váy với tớ nhé!”.

Tô Anh nghĩ, Lưu Vận thật sự để ý Dương Văn Bác, có tâm muốn tiếp tục phát triển với anh ta.

Bởi vì Tô Anh phải trông cửa hàng, ban ngày Lưu Vận cũng có việc, thế nên hành trình đi dạo phố mua váy liền sắp xếp vào sau giờ cơm chiều.

Khi đi dạo phố, Tô Anh lại càng thêm xác định: Lưu Vận thật sự rất vừa lòng về Dương Văn Bác, bởi vì cô ấy không chỉ mua một chiếc váy sáng màu ngắn tới đầu gối mà còn mua một đôi giày cao gót màu bạc để phối hợp, lại vẫn chưa đủ, còn mua thêm cái túi xách cùng một cây son.

Lúc này Lưu Vận mới vừa lòng, quyết định mời Tô Anh uống cà phê vì đã theo cô ấy lê la cả tối.

“Anh Anh, sao cậu chẳng mua gì vậy? Toàn là đi mua cho tớ, hơn nữa cái váy hai dây màu đỏ kia thật sự rất thích hợp với cậu đấy, lại bỏ qua như vậy!”.

Tô Anh nói: “Không cảm thấy muốn mua gì.”

Cũng không biết có phải vì ở Khương gia đã lâu rồi nên có thói quen khác hay không. Ở đó, những vấn đề về ăn, mặc, ở, đi lại của cô luôn được chuẩn bị sẵn. Chỉ cần cô muốn, duỗi tay là có thể lấy được ngay, không thiếu thứ gì.

Dần dần, cô chẳng còn hứng thú gì với việc mua sắm quần áo, trang sức.

Giống như hiện tại, cô mới chỉ là bạn gái nhưng Khương Triết cũng đã tặng cô rất nhiều trang sức. Cô còn từng cự tuyệt vì chúng quá mức quý trọng, nhưng mỗi lần đều khiến Khương Triết không vui, sau đó cô liền chậm rãi tiếp nhận điều này.

Bởi vì đều là của Khương Triết tặng cô, nên cô rất vui.

Uống cà phê xong, Tô Anh xuống tầng hầm lấy xe, bởi vì đồ vật quá nhiều, lại quá mệt mỏi, Lưu Vận liền đứng sẵn ngoài cửa chờ cô.

Vốn dĩ đây là một buổi tối thật vui vẻ, đã lâu rồi bạn gái mới đi dạo phố, nói chuyện phiếm, tâm sự với nhau, tất cả đều nhẹ nhàng lại thoải mái.

Đánh vỡ sự êm đẹp đó là một bóng hình cao lớn quen thuộc với cô đến không thể quen thuộc hơn được nữa.

Gần như là theo bản năng, trái tim cô chậm lại một nhịp, đột nhiên xoay người muốn tránh đi — rất hiếm khi cô kinh hoảng như vậy. Từ sau khi ly hôn, tâm cô liền tĩnh như nước lặng, khi nhìn thấy tiểu tình nhân của Khương Triết còn cảm thấy rất thú vị, ngay cả khi chết cũng chưa từng có cảm giác này. Không ngờ khi cô gặp lại chàng trai trong trí nhớ ba năm trước, lại có chút hoảng loạn như này…

Chàng trai bị một đám nam nữ mặc đồng phục vây quanh đi tuốt đằng trước, anh mặc một bộ âu phục đen, dù ở dưới ánh đèn lờ mờ nhưng vẫn thật rực rỡ lóa mắt.

Sườn mặt như đao khắc, ánh mắt sắc bén, môi mỏng khẽ mím biểu lộ ra vẻ không vui…

Chút không vui này làm Tô Anh theo bản năng mà nhìn về bốn phía, quả nhiên có không ít người qua đường đều chú ý tới đội hình của Khương Triết. Nhưng vì ngại với loại khí thế người sống chớ đến gần của anh nên bọn họ không hề dám bén mảng, chỉ xì xào nói nhỏ.

Khương Triết không thích bị chú ý quá nhiều, việc này cô đã sớm biết khi ở cùng anh, cũng bởi vì điều này, cô và anh rất ít khi hẹn hò ở nơi có nhiều người, ví dụ như loại chuyện đi dạo phố này là chưa từng có.

Ngay lúc cô thất thần một lát, Khương Triết đã lên xe rời đi.

Cô nhìn chiếc xe hơi đen bóng vụt đi, suy tư gì đó, hình như nhận ra một chuyện.

Buổi tối về đến nhà, theo thường lệ, Tô Anh ôm hoa nhài lên phòng ngủ trên lầu.

Nhìn nhìn, Tô Anh phát hiện bản thân vì một cái liếc mắt nhìn anh ban nãy mà không cách nào tập trung lại được. Cô chỉ sợ không thể giống như ngày hôm qua mà mặc kệ Khương Triết được nữa, cô nghĩ có lẽ nên gọi một cuộc điện thoại cho anh.

Bởi vì cô rất nghi hoặc.

Trong trí nhớ của Tô Anh, rõ ràng Khương Triết về nước vào ngày cầu hôn cô. Cô thương anh phong trần mệt mỏi, ngàn dặm trở về, lại cảm động vì anh vất vả như thế mà còn bỏ ra nhiều tâm tư cùng tinh lực như vậy để chuẩn bị cầu hôn. Ở giữa biển đêm cuồn cuộn sóng kia, từng là thời khắc cô thấy hạnh phúc nhất.

Nhưng mà hôm nay vô tình gặp được nói cho cô biết rằng: tất cả những điều kia rất có khả năng đều là sự giả dối mà cô tự cho là đúng!

Mà hôm nay, còn cách ngày cô được biết Khương Triết sẽ về nước đến tám ngày.

Tô Anh nhìn thời gian, vừa vặn mười giờ đêm, không sớm không muộn, dù gọi cho Khương Triết cũng sẽ không có gì kỳ quái.

Khương Triết là người cực kì nhạy bén, cô hơi khác thường một chút là anh cũng có thể nhận ra.

Cô không muốn khi chuyện còn chưa làm rõ mà tạo thành xung đột gì, đến khi quá mức xúc động và không lý trí ngược lại sẽ có hại cho bản thân — đây là chân lý cô đúc kết ra sau ba năm kết hôn, cô càng hy vọng bản thân có thể nắm giữ quyền chủ động.

Nghĩ như vậy, cô bỗng nhiên bật cười.

Trước kia Tô Anh chưa bao giờ sẽ nghĩ này kia, nếu thật sự phát hiện Khương Triết lừa cô, khẳng định là cô sẽ hoảng sợ khổ sở, rồi chỉ một lát là lại bày hết cảm xúc cùng suy nghĩ của bản thân ra trước mặt Khương Triết…

Thật sự ngu xuẩn, bị một chàng trai tâm tư thâm trầm khống chế tất cả thì cô đã bị ấn định sẽ là kẻ thua, quả nhiên là thua cuộc.

Lúc này đây, cũng không biết có phải ông trời đang giúp cô hay không, rất nhanh điện thoại đã được bắt.

Khoảnh khắc điện thoại được bắt, cô hơi giật mình, trong cổ họng khô khốc.

“Anh Anh?”. Giọng chàng trai trầm thấp dễ nghe, khi gọi tên cô khẽ nhếch âm cuối, thoáng mang ý cười.

Tô Anh phục hồi tinh thần lại theo tiếng gọi, đầu ngón tay vỗ về hoa nhài, bình tĩnh đáp: “A Triết.” Tựa như Tô Anh của ba năm trước đây, thời điểm gọi cái tên này, trong giọng nói đều là ngọt ngào.

Cô nói: “Anh có bận không?”. Nháy mắt lại cảm thấy mình nói sai rồi, cười ngây ngô: “À hiện tại bên chỗ anh đang là ban ngày mà, chắc là đang bận, phải chú ý nghỉ ngơi nha.”

“Ừ.” Chàng trai cao lớn đứng phía trước cửa sổ, dưới chân là vạn ánh đèn đường, đỉnh đầu là đầy cả trời sao. Khuôn mặt anh tuấn lãng, khóe miệng hơi mang một chút ý cười, ánh mắt lại sắc bén như chim ưng.

Tô Anh hỏi: “Lần này anh đã đi bảy tám ngày rồi, khi nào anh mới trở về?”.

Anh trầm ngâm, cười: “Nhớ anh?”.

Đúng vậy, chính là như vậy, mỗi lần Tô Anh hỏi khi nào anh về nước, anh lập tức sẽ trêu đùa ẩn ý như vậy. Mỗi lần đến khúc này, cô sẽ bởi vì thẹn thùng mà trở nên ấp úng, như vậy vấn đề trước đó tự nhiên cũng bị quên đi, anh cũng thuận thế không đề cập tới.

Trước đó, Tô Anh chỉ trải qua hai lần yêu thầm, lại chẳng thành công, một mối quan hệ trao cả thể xác lẫn tinh thần như thế này là lần đầu tiên, cô không hề có kinh nghiệm, càng không phải là đối thủ của Khương Triết có kinh nghiệm phong phú, mỗi khi đối đầu, liền binh bại như núi đổ.

Khương Triết nói: “Nếu nhàm chán, anh bảo Thành Phong dẫn em đi chơi?”.

“Không được.” Tô Anh hơi hơi cúi đầu, giọng nói nhàn nhạt mất mát: “Em còn phải trông cửa tiệm mà, cũng không muốn đi chơi. Chừng nào thì anh mới trở về?”.

Khương Triết nói: “Nhanh thôi.”

Nhanh thôi?

Nhanh thôi.

Tô Anh bừng tỉnh bật cười!

Cầm chiếc điện thoại đã dừng cuộc gọi, cô chỉ cảm thấy trong lòng hậm hực giống như đêm tối ngoài cửa sổ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN