Tiệm Tạp Hóa Âm Dương - Chương 34
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
18


Tiệm Tạp Hóa Âm Dương


Chương 34


Bên cậu có chỗ để trồng cây không? Nếu có, để tớ bảo ông ấy gửi qua cho cậu.

Hai mắt Thẩm Như Như bừng sáng: “Tất nhiên là có chỗ, cảm ơn chú Vương giúp tớ nhé, khi nào trở về ăn tết, tớ sẽ mang cho ông ấy một bình rượu hoa quế.

“Đó chính là mục đích của ông ấy, sau này chắc chắn năm nào ông ấy cũng sẽ đòi rượu ở chỗ cậu, cậu còn chiều ông ấy.”

“Uống một chút cũng không sao, nồng độ của rượu hoa quế thấp…”

Hai người trò chuyện đến nửa đêm mới kết thúc video, Thẩm Như Như rửa mặt lần nữa rồi trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, chất lượng giấc ngủ của cô càng ngày càng tốt, chỉ cần nhìn thấy chiếc giường là cô liền cảm thấy buồn ngủ. Một đêm không mộng mị.

Sáng sớm ngày hôm sau, trong khi dâng hương cho Vô Lượng Tổ Sư, Thẩm Như Như hỏi về việc trồng cây và xin ý kiến của Tổ sư gia về việc đào hố ở đâu mới thích hợp.

Vô Lượng Tổ Sư không hiển linh, nhưng mà khói trên lư hương lại có sự thay đổi. Khói bay thẳng lên hơi nghiêng về hướng đông, chỉ hướng về phía đông của sân.

Thẩm Như Như tạ ơn Vô Lượng Tổ Sư, ra khỏi tĩnh thất và đi xuống lầu nhìn lại sân một lượt, cuối cùng chọn một vị trí đối diện với giếng nước ở phía đông. Sau khi chọn được vị trí, cô lập tức tìm thợ thi công giúp cạy gạch và đào một cái hố để trồng cây, sau đó chỉ cần ngồi đợi đan quế được mang đến.

Chưa đầy hai ngày, đan quế đã được đưa đến trước cửa Kính Hoa Duyên. Cây không lớn, mới được bốn năm tuổi, lá cây rất rậm rạp, còn có mấy đóa hoa rải rác đang tỏa hương thoang thoảng.

Sau khi trồng cây, lấp đất và tưới nước, Thẩm Như Như vui vẻ túm lấy vịt vàng nhỏ kéo đến dưới gốc cây, cô chỉ vào phần đất mềm và giáo dục nó: “Sau này giải quyết vấn đề bài tiết ở đây, biết chưa?”

Vịt vàng nhỏ đứng trên đất kêu quạc quạc hai tiếng, sau đó vẫy mông đi về phía chậu nước. Bây giờ nó đã được thắp sáng kỹ năng bơi lội, ngày nào nó cũng phải đến chậu nước bơi một vòng.

Thẩm Như Như thấy nó không thèm để ý đến mình, chỉ có thể lớn tiếng uy hiếp: “Tao coi như mày nghe hiểu, còn đi bậy nữa, tao sẽ cho mày thành vịt hầm”

Chập tối, Triệu Hằng Nhất lại xách một túi giun đất nhỏ đến cửa, đi cùng còn có một em trai bụ bẫm và một người phụ nữ trung niên có dáng người đẫy đà.

“Bà chủ, đây là bạn của tôi, tên là Tiểu Bàn, đây là dì Lưu, mẹ của Tiểu Bàn. Bọn họ đến để hỏi về bùa khử hôi”

Triệu Hằng Nhất nghiêm túc giới thiệu.

Lưu Ái Trân nhìn khung cảnh của Kính Hoa Duyên, một tay kéo Tiểu Bàn đi đến trước quầy và ngập ngừng hỏi:

“Cô có thể cho tôi biết công dụng của bùa khử hôi không? Con trai tôi có một chút mùi cơ thể, vị thành niên không thể làm phẫu thuật, ngày thường đi học luôn bị bạn bè ghét bỏ, nếu bùa này thực sự có tác dụng, tôi sẽ mua, tám trăm cũng không đắt.”

Thẩm Như Như thấy ánh mắt của bà ta lóe lên, biết bà ta cũng không tin mình, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Bùa khử hôi có thể khử tất cả các loại mùi lạ trong vòng hai mét vuông. Hạn sử dụng khoảng hai, ba năm. An toàn và tiện lợi hơn phẫu thuật nhiều. Bùa chú của nhà tôi đều được Vô Lượng Tổ Sư khai quang, vô cùng linh nghiệm, dì đi hỏi thăm bùa chiêu tài và bùa tịnh thủy là biết, đều là mua ở chỗ tôi.

Hiện nay, hai loại bùa bán chạy nhất của Kính Hoa Duyên tại thị trấn Mộ Nguyên là bùa chiêu tài và bùa tịnh thủy, trên cơ bản là cứ mười người sẽ có một người từng mua một trong hai loại đó.

Lưu Ái Trân bình thường đều làm việc ở nơi khác, gần đây trong nhà có việc nên mới trở về, hoàn toàn không thời gian dài, liệu có ảnh hưởng gì không?”

biết điều này, bà ta vẫn hơi nghi ngờ, hỏi: “Rốt cuộc nguyên lý của thứ này là gì? Đứa nhỏ mang bên người trong Tiểu Bàn ở bên cạnh mất kiên nhẫn: “Bỏ đi, không mua nữa, dù sao con cũng không ngửi thấy, cần gì chứ?”

Lưu Ái Trân cũng cảm thấy đúng, chỉ là một chút mùi mà thôi, cũng không ảnh hưởng đến sức khoẻ, bà ta có chút do dự, sau đó lại nói: “Vậy con ở trường…”

Tiểu Bàn không quan tâm nói: “Bọn nó không muốn chơi với con, con cũng không muốn chơi với bọn nó, không sao cả, cần gì phải lãng phí tám trăm tệ.

Triệu Hằng Nhất ở bên cạnh thấy vậy liền sửng sốt, rõ ràng trước khi tới đây đã nói chuyện xong xuôi rồi mà?

Tại sao bây giờ lại đổi ý?

“Hay là tôi mua cho cậu, thứ này thực sự có hiệu quả” Cậu ta bước lên một bước, chuẩn bị bỏ tiền, hai mẹ con Tiểu Bàn không nói một lời nào.

Thẩm Như Như đứng ngoài quan sát coi như nhìn thấu, đây là người ta không muốn bỏ tiền. Cô xua tay từ chối:

“Tôi đã nói trước là không bán cho trẻ vị thành niên, bọn họ không muốn bỏ tiền thì thôi, cậu giữ tiền lại mua đồ ăn vặt đi.

Mặt Lưu Ái Trân lập tức đỏ lên: “Cô nói chuyện kiểu gì thế hả? Cái gì mà không muốn bỏ tiền? Mấy thứ này của cô không rõ ràng, ngay cả sản phẩm dùng thử cũng không có thì làm sao mà người ta tin được? Tôi thấy cô chính là đồ lừa đảo, không biết là thứ gì làm hỏng khứu giác nên mới không ngửi thấy.

“Bà nghĩ như thế nào thì tùy bà” Thẩm Như Như nâng cằm ra hiệu Triệu Nhất Hằng vào trong sân cho vịt vàng nhỏ ăn, đừng nhúng tay vào chuyện này.

Lưu Ái Trân lập tức túm chặt Triệu Hằng Nhất lại không cho đi, bà ta lớn tiếng nói: “Cậu và cái đồ lừa đảo này quen biết nhau đúng không? Cậu và cô ta liên hợp với nhau để lừa tiền phải không?”

Phố cổ Duyên Hà ở thị trấn Mộ Nguyên là một nơi yên bình và ít chuyện rắc rối. Phố cổ ít người qua lại, phần lớn dân cư đều là mấy thế hệ tổ tiên đã ở đây, hàng xóm láng giềng đều biết nhau, quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn. “Nhất phương thủy thổ dưỡng nhất phương nhân”, câu nói này đặt ở phố cổ vô cùng phù hợp. Cư dân ở đây đều rất tốt, vẫn còn giữ nếp sống chậm rãi như thời xưa, làm việc gì cũng từ tốn, nói chuyện cũng không nhanh không chậm, vì vậy, gây chuyện cãi nhau là một việc cực kỳ hiếm thấy.

Nhất phương thủy thổ dưỡng nhất phương nhân: ý nói mỗi người chúng ta sinh ra ở các vùng miền khác nhau thì cũng thường mang những nét đặc trưng về ngoại hình và tính cách của người ở vùng miền đó. Lưu Ái Trân gây chuyện ầm ĩ ở Kính Hoa Duyên lập tức hấp dẫn những người xung quanh đến vây xem, bây giờ đang là giờ cơm, rất nhiều người đang ở nhà ăn cơm, trên tay ai cũng cầm một bát cơm ra xem náo nhiệt. Có lẽ Lưu Ái Trân ở nhà ngang ngược quen rồi, cũng không để ý khi bị người khác vây xem, thậm chí còn hăng hái hơn, bà ta túm chặt Triệu Hằng Nhất và hét lên: “Đến bệnh viện giải phẫu khử mùi chỉ có ba, bốn ngàn tệ.

Thứ này của cô chỉ được có hai, ba năm, còn không biết là thật hay giả, vậy mà bán những tám trăm, đúng là công phu sư tử ngoạm!”

Công phu sư tử ngoạm: cắn một phát được cả miếng to. Đại khái mang ý nghĩa là rất tốn tiền. Dù sao Triệu Hằng Nhất vẫn còn nhỏ, chưa gặp phải chuyện như vậy bao giờ, nghe tiếng ầm ĩ bên tại thì cả người đều không ổn, chân tay luống cuống giải thích: “Thật sự không phải lừa đảo, cháu kiểm chứng xong mới nói cho Tiểu Bàn, với lại, cháu cũng không thiếu số tiền này”

Lưu Ái Trân nghe vậy càng tức giận: “Cậu có ý gì? Coi thường nhà chúng tôi phải không? Có tiền thì ghê gớm lắm sao, sỉ nhục người khác như vậy?”

Triệu Hằng Nhất: “

Tiểu Bàn vốn đứng ở bên cạnh bày ra dáng vẻ không liên quan đến mình, đến lúc này mới đứng ra kéo tay Lưu Ái Trân, để bà ta thả Triệu Hằng Nhất ra: “Mẹ, Hằng Nhất là anh em tốt của con, cậu ấy sẽ không lừa con.

Lưu Ái Trân trừng mắt nhìn cậu ta: “Con thì biết cái gì? Mấy kẻ lừa đảo đều ra tay từ bạn bè đầu tiên”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN