Tiên Cô Bảo Kiếm - Chương 10: Cứu người mang họa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Tiên Cô Bảo Kiếm


Chương 10: Cứu người mang họa


Nhạc Tiểu Tuấn không hiểu lão già thực tình hay giả vờ, nhưng chàng vẫn cố ghìm lòng, bình tĩnh nói :

– Tối hôm qua tại hạ chính nói chuyện với Thân cô nương ngay trong hoa đình, sau đó Thân cô nương phái người đưa tôi rời khỏi đây, làm sao lại không có được?

Lão già lắc lư chiếc đầu tóc bạc trắng nói :

– Không có là không có, ai lừa công tử chứ?

Nói rồi lão định khép cửa lại.

Nhạc Tiểu Tuấn sấn lên, trầm giọng quát :

– Chậm tay!

Lão già đảo nhanh đôi nhãn châu đục lờ lờ nói :

– Vị công tử này định làm gì hử?

Nhạc Tiểu Tuấn cười nhạt nói :

– Lão quản gia nếu như đã không chịu vào thông báo giúp một tiếng, thì tại hạ tự đi vậy!

Nói rồi chàng sải chân bước hẳn vào trong.

Lão già tức giận quát :

– Lão hán chỉ vì thấy công tử ngươi là người đọc sách nên mới lễ phép hầu đáp, cớ sao ngươi không giữ đúng lễ? Lão hán đã nói ở đây giờ chỉ còn một mình lão hán, chẳng còn một người thứ hai, sao ngươi dám xông vào?

Trúc Thu Lan nhìn đôi mắt lão gia mờ đục vô thần, tợ hồ như không phải là người luyện võ công, khi ấy chen vào hỏi Nhạc Tiểu Tuấn :

– Nhạc huynh có nhớ nhầm cho không?

Nhạc Tiểu Tuấn nói :

– Tại hạ nhớ rất rõ, duy nhất ở đây mới có lâu đài lớn thế này!

Lão gia lom khom ho khan mấy tiếng, chỉ tay vào chàng nói :

– Vị công tử này hẳn là nhớ nhầm rồi!

Trúc Thu Lan nói :

– Nhạc tướng công đã nói ở đây, nhất định là ở đây!

Nàng tợ hồ như rất tin tưởng Nhạc Tiểu Tuấn, nên nói rồi phát tay tiếp :

– Nhạc huynh, chúng ta vào trong xem sao!

Lão gia hoành ngang, hai tay giang ra cản lại :

– Ban ngày ban mặt mà các ngươi…

Trúc Thu Lan không đợi lão ta nói hết, cười phá lên cắt lời :

– Chúng tôi chỉ vào tìm người, lão hoảng gì chứ?

Vừa nói nàng vừa xuất chỉ điểm vào huyệt Toàn Cơ trên người lão già, quay người thuận tay khóa trái cửa lại, rồi nói với Nhạc Tiểu Tuấn :

– Nhạc huynh, vào trong xem!

Nhạc Tiểu Tuấn ngớ người hỏi :

– Cô điểm huyệt đạo lão ta?

– Ừm, không điểm huyệt khống chế, há lão chịu để yên!

Hai người vào sâu bên trong, con đường lót đá tảng mặt lớn chia đôi khu hoa viên, cuối đường là một tòa lầu cao lớn cửa gỗ đóng kín.

Bên trên bốn chữ Thư Lễ Truyền Gia, sơn son thếp vàng lộng lẫy.

Từ đây con đường lót đá thanh còn rẽ ra hai bên hai lối nhỏ, phân làm tả hữu chạy dài về sau. Đây chính là lối kiến trúc khá quy củ của những trang viện lớn, thông thường không có đại lễ hỷ sự hay tang sự, thì người trong trang, việc vào ra chỉ theo hai lối nhỏ bên hong này.

Nhạc Tiểu Tuấn dẫn Trúc Thu Lan đi theo lối nhỏ bên trái vào hậu viện.

Bọn họ cứ đi sâu, vượt qua hai dãy lầu, cuối cùng vào một dãy lầu khác.

Nhạc Tiểu Tuấn tợ hồ rất thành thạo, nhưng khi vào đến nơi chẳng cần tìm thì không khỏi ngạc nhiên. Vốn là trên những lân cận và hành lang đất bụi bám đầy, tợ hồ như nơi đây đã lâu ngày không có người quét dọn. Trong hoa phòng chậu hoàng cúc thì không thấy, ngược lại ngói vỡ lẫn bụi đất vung vãi khắp nơi, chừng như nơi đây đã bị quên lãng đến hoang phế.

Trúc Thu Lan một mạch theo chân chàng, đầu quay nghiêng ngó ngửa như tìm kiếm gì, suốt ngoài vào trong không thấy một bóng ma, trong lòng nàng đã kinh ngạc chẳng ít, lúc này không kìm nổi bèn lên tiếng :

– Nhạc huynh, huynh đang tìm gì vậy?

Nhạc Tiểu Tuấn nói :

– Không tìm gì cả! Tối hôm qua rõ ràng thiếu nữ áo đen dẫn tôi đi đến đây, rồi cởi bỏ chiếc túi vải trùm đầu cho tôi, tôi còn nhìn thấy cả mấy chậu cúc vàng, nhưng sao giờ chẳng thấy đâu?

– Ồ… tiểu viện này tợ hồ như đã từ lâu không có người ở!

Nhạc Tiểu Tuấn cười nhạt nói :

– Nếu như không có người ở, thì trên lối đi vừa rồi chúng ta vào đây, có lẽ cỏ xanh mọc kín đường rồi!

Trúc Thu Lan ngớ người nói :

– Huynh cho rằng bọn họ cố tình dựng lên cảnh này?

– Đương nhiên là không thể làm cho cỏ mọc lên lấp lối đi được, còn như bụi đất thì chỉ vung vài nắm là xong!

Trúc Thu Lan nghĩ chàng nói cũng có lý, gật đầu cười nói :

– Nhạc huynh, xem ra hai ngày không gặp mà kinh nghiệm giang hồ của huynh đã tăng tiến rất nhiều nhá!

Nhạc Tiểu Tuấn còn chưa đáp lời, thì đã nghe cô ta a lên một tiếng, rồi chỉ vào bên trong nói :

– Chúng ta nhanh vào bên trong xem sao?

Nhạc Tiểu Tuấn chỉ tay nói :

– Ở đây hồi đêm có một tấm màn ngăn cách, giờ thì biến mất đâu!

Vừa nói chàng vừa đi trước dẫn đường vào phòng, trong gian phòng nhỏ xem ra vẫn trang nhã như hồi đêm, chỉ có điều trên nền đất là một lớp bụi dầy, và chiếc bàn tròn cùng những chiếc ghế đã biến mất.

Tuy giờ đây mọi thứ trống không, nhưng Nhạc Tiểu Tuấn thầm tin chắc hồi đêm chính bọn họ đưa chàng về đây gặp thiếu nữ họ Thân nói chuyện, quyết không thể sai được!

Trúc Thu Lan đảo mắt nhìn quanh một vòng rồi hỏi :

– Nhạc huynh, có phát hiện ra gì không?

Nhạc Tiểu Tuấn xoa hai tay vào nhau đáp :

– Bọn chúng đến chiếc bàn và mấy chiếc ghế cũng mang đi, còn phát hiện gì được!

Trúc Thu Lan ngược lại cười hớn hở nói :

– Tôi thì phát hiện ra được hai điều…

Nàng cười tươi lộ đôi hàm răng trắng tinh, thật đẹp, thật hồn nhiên, khiến Nhạc Tiểu Tuấn vô tình nhìn thấy đến ngẩn người, ấp úng hỏi :

– Cô nương phát hiện… được gì?

Trúc Thu Lan chỉ tay lên nền đất nói :

– Thứ nhất, vừa rồi từ ngoài vào trong, chỉ có ở đây là chúng ta thấy nhiều bụi đất, đúng không?

Nhạc Tiểu Tuấn gật đầu đáp :

– Chẳng sai!

Trúc Thu Lan mỉm cười nói tiếp :

– Thứ hai, ở đây nếu từ lâu không có người ở, thì khi vừa bước chân vào chúng ta sẽ ngửi thấy mùi mốc xông lên, nhưng vừa rồi khi vào đây tôi đã thoáng ngửi thấy mùi hương.

Nhạc Tiểu Tuấn ngạc nhiên bèn hỏi lại :

– Cô nương ngửi thấy mùi hương ư?

– Đúng, mùi hương tuy rất nhẹ, nhưng tôi cũng ngửi ra, nó chính là mùi phấn hương Hàng Châu Khổng Phụng Xuân. Đủ thấy người cuối cùng ở trong phòng này phải là một nữ nhân, trên mặt cô ta nhất định thoa loại phấn Hàng Châu Khổng Phụng Xuân, mà rồi đây xem ra cũng chưa lâu đâu!

Nhạc Tiểu Tuấn thầm phục kinh nghiệm lịch duyệt của Trúc Thu Lan, gật đầu nói :

– Cô nương nói có lẽ đúng, lúc tại hạ nói chuyện với vị cô nương họ Thân đích thực cô ngửi thấy mùi hương phấn…

Trúc Thu Lan nghe vậy thì lườm chàng một cái, vẫu môi cười hỏi :

– Huynh nhất định đứng rất gần, nếu không làm sao ngửi thấy mùi hương phấn trên má cô ta?

Nhạc Tiểu Tuấn vội nói :

– Tại hạ ngồi đối diện cô ta, cách nhau cái bàn tròn.

Trúc Thu Lan nghiêng đầu hỏi :

– Cô ta đẹp không?

Nghe hỏi câu này, bất giác mặt chàng đỏ lên, nói :

– Sao cô nương lại hỏi câu này?

Trúc Thu Lan cũng không hiểu vì sao mình buộc miệng hỏi câu này, nàng ửng đỏ đôi má cười chữa lời :

– Tôi hỏi vị Thân cô nương kia có đẹp không, có nghĩa muốn hỏi cô ta dung mạo thế nào, có gì là không đúng chứ?

Vừa nói chuyện với nhau đến đó, bỗng bên ngoài tiền viện có tiếng bước chân người.

Nhạc Tiểu Tuấn thấp giọng :

– Có người đến!

– Ừm, có người đến thì càng tốt, chẳng phải chúng ta cần tìm người đáp sao?

Nói đến đó đã thấy có bóng người hiện ở cửa.

Song phương vừa nhìn thấy nhau thì đều ngớ người, người kia la lên :

– A, Nhạc huynh quả nhiên ở đây!

Nhạc Tiểu Tuấn nhìn thấy người vừa vào chính là Tống Văn Tuấn, vội ôm quyền nói :

– Thì ra là Tống huynh!

Tống Văn Tuấn mặt lạnh như tiền hỏi :

– Nhị vị vung đất bụi lên nền, định bỏ đi đây sao?

Nhạc Tiểu Tuấn khựng cả người, nói :

– Tống huynh hiểu nhầm rồi, tại hạ và Trúc cô nương cũng chỉ vừa tìm đến đây.

– Hà hà…

Tống Văn Tuấn ngửa cổ cười dài, trong ánh mắt hắn lộ hàn quang, chăm nhìn Nhạc Tiểu Tuấn trùng trùng, buông từng tiếng :

– Họ Nhạc kia, ngươi đóng kịch hay lắm, đã dùng độc hại cha ta lại còn khéo ăn giỏi nói để cha ta tha cho ngươi rời khỏi Thiên Hoa sơn trang. Nhưng hiện tại bộ mặt giả của ngươi đã bị phơi bày, ngươi còn định chối quanh ư?

Nhạc Tiểu Tuấn ngạc nhiên vô cùng, nói :

– Tống huynh sao lại nói vậy? Tại hạ…

– Không cần nói nữa, rút kiếm ra!

Tống Văn Tuấn mặt mày hững hờ đầy sát khí quát lớn cắt ngang lời chàng.

Nhạc Tiểu Tuấn nói tiếp :

– Ái, nhất định đây lại là một sự hiểu nhầm, tại hạ dù có nói gì, thì Tống huynh quyết không tin!

Tống Văn Tuấn phát kiếm một vòng, kiếm rít lên nghe rợn người, cười gằn mấy tiếng nói :

– Mặc ngươi nói thế nào, bổn công tử quyết không tin. Giờ ngươi chỉ còn cách duy nhất là rút kiếm cùng bổn công tử quyết một trận thư hùng!

Trúc Thu Lan không biết thiếu niên kia là ai, nhưng thấy từ đâu đến giờ cứ dùng lời cưỡng bức Nhạc Tiểu Tuấn, trong lòng phẫn khí la lên :

– Muốn đánh thì đánh, nhưng ngươi cũng cần để cho người ta nói hết lý chứ!

Tống Văn Tuấn đảo cặp mắt lạnh lùng nhìn Trúc Thu Lan, nói :

– Ngươi là ai?

Trúc Thu Lan vung tay thét lên :

– Ta là ta, người thiên hạ xen chuyện thiên hạ, chuyện gì cũng phải có lý của nó chứ?

Nhạc Tiểu Tuấn không muốn gây lớn chuyện, vội nói :

– Trúc cô nương, vị công tử này chính là Thiên Hoa sơn trang, Tống thiếu trang chủ!

Trúc Thu Lan hất ngược suối tóc lui sau, nói :

– Thiên Hoa sơn trang thì đã sao chứ? Đừng nói là Thiên Hoa sơn trang Thiếu trang chủ, mà đến Đông Cung thái tử của đương kim Hoàng đế, ta cũng chẳng cần biết!

Tống Văn Tuấn cười nhạt nói :

– Hừ, với loại người thuộc Ngũ môn trong giang hồ như các ngươi, thì có gì đáng để nói lý chứ?

Nói đến đó, thanh kiếm lần nữa rung lên, lạnh lùng tiếp :

– Họ Nhạc kia, ngươi nếu còn chưa chịu rút kiếm ra, thì chớ trách bổn công tử khách khí!

Nhạc Tiểu Tuấn bất giác mày kiếm nhíu chặt, ôm quyền nói :

– Tống huynh sao mãi cứ cưỡng bức tại hạ, thử hỏi chúng ta có thâm thù đại hận gì với nhau chứ?

Tống Văn Tuấn nhếch mép cười cuồng ngạo nói :

– Chính ngươi đã dùng thư độc… hại…

– Câm miệng!

Nhạc Tiểu Tuấn lửa giận tam trượng, không kìm được thét lớn :

– Tống huynh lần đầu tiên bức đấu tại hạ ngoài Lã Thành, chẳng lẽ cũng là vì chuyện Tống lão trang chủ trúng thư độc? Huống gì lúc ở trước mặt lão Trang chủ, tại hạ nhận thấy lỗi mình là bị đối phương ngầm lợi dụng mà không biết, nên đã biện bạch quyết đi tìm thuốc giải cho lão Trang chủ, dầu thân này có vào hang hùm huyệt hổ. Hễ chạm mặt nhau là cứ như oan gia, Tống huynh tợ hồ như phải lấy mạng tại hạ mới vui lòng, là vì sao chứ?

Tống Văn Tuấn cười gằn mấy tiếng nói :

– Vì giờ đây ngươi đã lộ hình tên tặc đồ, ta không thể không lấy mạng ngươi.

Vừa nói đến đó, hắn định động thủ, nhưng bỗng có tiếng người bên ngoài nói lớn vào :

– Công tử để hắn cho lão phu!

Vừa dứt lời đã thấy bóng người cao lớn xuất hiện, chính là Hoắc Vạn Thanh vị Tổng quản của Thiên Hoa sơn trang, theo sau còn có thêm sáu tay kiếm sĩ mặc kinh trang màu xanh, người nào trên vai cũng lộ chuôi kiếm.

Bọn Hoắc Vạn Thanh vừa vào phòng lập tức phân tả hữu vây kín bọn Nhạc Tiểu Tuấn hai người.

Hoắc Vạn Thanh đến bên cạnh Tống Văn Tuấn, cười gằn nói :

– Họ Nhạc kia, ngươi còn chưa chịu thú nhận là đồng bọn với tặc nhân đã hạ độc lão Trang chủ chúng ta ư?

Nhạc Tiểu Tuấn tức giận hỏi lại :

– Hoắc tổng quản cho rằng tại hạ là đồng đảng với bọn người hạ độc lão Trang chủ, vậy có gì chứng cứ?

Hoắc Vạn Thanh giọng như chuông vỡ :

– Lão phu như không có chứng cớ, há dám vọng ngôn vu họa cho ngươi!

– Hảo, vậy Hoắc tổng quản xin nói ra nghe xem?

Hoắc Vạn Thanh quắt mắt nói :

– Tối qua ngươi tá túc trong nhà Hồ đại nương, sau đó bị mang đến đây, đúng không?

Nhạc Tiểu Tuấn gật đầu đáp :

– Không sai!

– Ngươi đã bị bọn chúng bắt đi, cớ sao lại đưa trở về chỗ cũ?

– Đó là vì bọn chúng cứ tưởng tại hạ là môn đồ của vị Phong lão tiền bối nào đó, cho nên mới đưa tại hạ trở lại nhà Hồ đại nương.

Hoắc Vạn Thanh ngửa cổ cười một tràng dài chấn động cả tiểu lầu, nói :

– Hoắc mỗ theo chân Tống trang chủ mấy mươi năm trên giang hồ, há chút mẹo nhỏ này của ngươi mà lừa được ta sao?

Nhạc Tiểu Tuấn lòng hết sức phẫn khí, nói :

– Vậy theo ý Hoắc tổng quản thì thế nào?

– Lúc đầu Hồ đại nương vì không biết mặt ngươi chỉ thấy ngươi từ trong Thiên Hoa sơn trang đi ra, nên mới đánh mê dược đưa đến đây. Đến lúc chính chủ nhân ngươi nhận ra ngươi, mới sai người đưa ngươi trở lại nhà Hồ đại nương, mục đích để ngươi tiếp tục màn kịch, nhằm làm tai mắt cho chúng…

Nhạc Tiểu Tuấn tính tình cương trực, nghe rồi nói hỏi ngay :

– Đó chỉ là suy đoán của Hoắc tổng quản, có bằng cớ gì?

– Lão phu đương nhiên là có bằng cớ, chính từ miệng Hồ đại nương nói ra: ngươi là người của bọn chúng. Chẳng lẽ điều này không phải?

Nhạc Tiểu Tuấn nhíu mày hỏi :

– Hoắc tổng quản nghe ai nói?

Hoắc Vạn Thanh nhún vai nói :

– Ngươi không hỏi là ai nói, chỉ cần đáp lão phu là có điều này hay không mà thôi?

– Không sai, chính Hồ đại nương có nói câu này.

Nhạc Tiểu Tuấn bình tĩnh gật đầu đáp, rồi nói tiếp :

– Tối hôm qua lúc Tiểu Thúy vào cứu tại hạ, bị Hồ đại nương chận đường, bà ta cố ý nói vậy cho Tiểu Thúy nghe, chẳng lẽ dễ tin vào câu nói đó của bà ta?

– Hừ! Lời Hồ đại nương thì không nên tin, chẳng lẽ lại nên tin vào lời ngươi?

Hoắc Vạn Thanh hỏi vặn lại rồi quắt mắt gằn giọng :

– Chẳng ngờ vừa khéo gặp bọn người hai người ở ngay đây!

Nhạc Tiểu Tuấn nói :

– Tại hạ và Trúc cô nương đây, nhân vì thấy Tiểu Thúy bị bọn chúng bắt đi, nên tìm đến đây để cứu người.

Hoắc Vạn Thanh cười nhạt nói :

– Chuyện của người trong Thiên Hoa sơn trang, há cần đến nhị vị quan tâm!

Trúc Thu Lan từ nãy giờ đứng nghe, lúc ấy không chịu nổi quay nói với Nhạc Tiểu Tuấn :

– Nhạc huynh, bọn họ đã không lĩnh tình của chúng ta, đi thôi!

Hoắc Vạn Thanh mắt lộ hàn quang, cười nói :

– Đi ư? Chỉ e không phải là chuyện dễ!

Trúc Thu Lan vẫu mồm lên nói :

– Ngươi định làm gì?

Hoắc Vạn Thanh nói :

– Nhị vị cần phải theo chân lão phu về Thiên Hoa sơn trang!

Nhạc Tiểu Tuấn cố nén cơn giận trong lòng, hỏi lại :

– Tại hạ nếu như không đi thì sao?

Hoắc Vạn Thanh mắt đanh lại, nhìn chàng trừng trừng :

– Các ngươi không còn tự làm chủ được nữa rồi!

Nghe thêm một câu này thì Nhạc Tiểu Tuấn phát nộ không kìm nổi cười thành tràng dài :

– Nhạc mỗ xưa này chưa hề bị người uy hiếp bao giờ!

Hoắc Vạn Thanh mặt đầy sát khí, nói :

– Để lão phu rút gân ngươi, xem ngươi có còn quật cường được nữa không?

Nói rồi, tay trảo chộp tới, năm ngón tay như năm móc câu bổ vào ngực chàng.

Trúc Thu Lan thét lên :

– Nhạc huynh cẩn thận, Kim Giáp Thần là cao thủ trong Ưng Trảo môn!

Thì ra Hoắc Vạn Thanh có ngoại hiệu là Kim Giáp Thần, bị Trúc Thu Lan nhận ra lai lịch.

– Cô nương yên tâm, chẳng làm gì nổi tại hạ đâu!

Nhạc Tiểu Tuấn vừa đáp vừa nhún người nhảy né tránh.

Hoắc Vạn Thanh cười nhạt :

– Ngươi nghĩ như thật! Xem…

Một trảo chộp hờ tới vừa dứt, liên tiếp một trảo khác vung ra.

Nhạc Tiểu Tuấn trước đây từng đấu với kẻ giỏi trảo công là Hổ Trảo Tôn, nhưng lúc này thấy Hoắc Vạn Thanh trảo chộp tới, từ năm móc câu năm luồng hàn khí ập tới nghe rất rát, rõ ràng là bản lĩnh của lão ta còn uyên thâm hơn Hổ Trảo Tôn rất nhiều.

Một trảo này nếu không nhanh né tránh hoặc hóa giải, chẳng cần phải trúng đích, đợi trảo kình đập tới người thì huyệt đạo cũng dễ bị phong bế như chơi!

Trong đầu nghĩ nhanh, tay phải khoát lên phát ra chưởng ảnh phong trụ thế trảo đối phương.

Hoắc Vạn Thanh lão luyện giang hồ, theo chân vị Võ lâm minh chủ mấy mươi năm, đương nhiên kinh nghiệm giang hồ có thừa. Vừa nhìn thấy Nhạc Tiểu Tuấn phát chưởng kỳ ảo mà nhu nhược, trong lòng thoáng nghĩ :

– Chẳng lẽ tiểu tử này là môn hạ Võ Đương!

Vừa nghĩ thì mừng thầm, nhưng bỗng lúc ấy cảm thấy thế trảo của mình bị cản lại bởi một luồng kình lực vô hình, chỉ lực tự nhiên cũng không thể tiếp tục phát ra được.

Tình thế xảy ra khiến Kim Giáp Thần Hoắc Vạn Thanh giật thót mình thâu tay lại, thầm nghĩ không ngờ một tiểu tử nhỏ tuổi mà lại tàng ẩn nội công thâm hậu.

Lão bất đắc dĩ phải gượng cười nói :

– Ngươi quả nhiên thân thủ khá lắm!

Nói rồi, hai tay lại phát chiêu, nhất thượng nhất hạ, thượng chưởng hạ trảo, công vào thượng trung bộ của Nhạc Tiểu Tuấn.

Nhạc Tiểu Tuấn lần này nhận thấy đối phương người đông thế mạnh, nên không dám trực tiếp hóa chiêu, chỉ bằng vào thân pháp linh diệu né tránh, đồng thời lấy chưởng khóa liên tục giải chiêu đối phương.

Phút chốc bọn họ quần vào nhau, hai nhân ảnh thoáng chẳng còn nhận ra ai với ai.

Đứng bên ngoài cả Tống Văn Tuấn và Trúc Thu Lan đều lo lắng cho người của mình.

Chớp mắt, tám chiêu qua nhanh, với Nhạc Tiểu Tuấn thì có chừng bị động thủ là chính. Nhưng với người chủ động tấn công là Hoắc Vạn Thanh thì ngược lại kinh động vô cùng, chỉ sau tám chiêu mà lão thay đổi suy nghĩ đến mấy lần, khi nhận ra chiêu số sở học của Nhạc Tiểu Tuấn môn phái nào cũng có: Thiếu Lâm, Võ Đương, Hoa Sơn, Nga Mi, Bát Quái… Khiến lão đau cả đầu.

Từng chiêu lão đánh ra đều là độc môn chiêu thức, nhưng từ cầm nã cho đến chưởng chỉ, nhất nhất bị hóa giải, tợ hồ như những chiêu của đối phương sáng chế ra là đặc biệt đối phó với lão!

Nhưng lão vốn là kẻ lão luyện giang hồ, tự nhiên không hề nao núng, đấu lực một, đấu trí mười.

Bất ngờ giận quá thành nộ, lão cười gằn lên mấy tiếng, tả thủ xuất chiêu Hoành Đoạn Vu Sơn

Hai tay xuất hai chiêu kỳ dị, mà lực đạo phân bộ cũng không đều nhau.

Lại nói, Nhạc Tiểu Tuấn từ nhỏ đến lớn luyện mười mấy năm võ công, tuy thế chàng chưa từng với người động thủ, cho nên vốn chỉ nghĩ luyện võ để múa may cho vui, chẳng biết là dùng để phòng thân đấu với người!

Thế nhưng, từ sau hôm chàng đánh nhau với bọn Thiết Bút, Cương Trảo, rồi đến Hồ Trảo Tôn, sau đó lại động kiếm với Tống Văn Tuấn, chàng mới dần dần nhận ra khổ luyện võ công để làm gì. Đồng thời kinh nghiệm đánh nhau cũng nhiều hơn.

Trước mặt, nhìn thấy Hoắc Vạn Thanh ra liền hai chiêu quái dị, thực tình chàng lần đầu gặp, nên nhất thời không khỏi ngớ người.

Nên biết những chiêu chàng luyện được từ quyền, chưởng cho đến kiếm pháp đều là tản mạn chiêu thế? Chứ không phải là một pho quyền, chưởng, kiếm pháp hoàn chỉnh.

Sư phụ chàng từng nói: Luyện toàn pho quyền chưởng, cũng chỉ là người mới nhập môn luyện, cần nhất còn nhỏ trí nhớ tốt, thâu nhận rất nhanh. Nhưng đến khi sử dụng phải cần xem chiêu thức đối phương thế nào, mà linh hoạt ra chiêu đối phó. Sư phụ dạy cho ngươi chỉ là tán thủ, chắt lọc những chiêu thức tinh thâm từ các môn phái, nếu luyện đến độ thành thực thông diệu, thì chẳng khác gì đã luyện thành mấy pho quyền thuật, mấy pho kiếm pháp. Như có khả năng vận dụng linh hoạt, tùy tâm biến hóa, thì sẽ trở thành một môn công phu độc đáo không tưởng!

Nhạc Tiểu Tuấn chỉ bằng mấy chiêu tán thủ này mà đánh bại Hổ Trảo Tôn.

Cũng bằng mấy chiêu kiếm pháp tảo hợp này mà đấu bình thủ với đại công tử của vị Võ lâm đại lão Tống Trấn Sơn, người được coi là Võ Lâm Nhất Kiếm.

Thế nhưng, lần này đấu nhau với Hoắc Vạn Thanh, vị Tổng quản tùy tùng Võ lâm đại lão hai mươi năm nay, có thể được coi là nhân vật thuộc hàng cao thủ nhất lưu, quyết không phải tầm thường.

Vừa ra tay đã phát liền hai chiêu quái dị một lúc, khiến chàng không khỏi cảm thấy lúng túng.

Bởi vì Nhạc Tiểu Tuấn tuy học nhiều tuyệt chiêu tán thủ từ các môn phái, thế nhưng chỉ gọi đối phó với từng chiêu một của đối phương, chưa từng gặp phải đối thủ ra lần hai chiêu hoàn toàn khác nhau mà lại quái dị thế này.

Nói thì chậm lúc ấy lại cực nhanh, trong đầu chàng chỉ kịp lóe lên một ý nghĩ thoái, chân tự nhiên theo đó di bộ thoái hình, tay phải thuận thế khoát nửa vòng từ trong ra ngoài.

Không ngờ vừa kéo chộp trúng vào cổ tay trái của Hoắc Vạn Thanh, một chiêu này vừa vô tình nhưng cũng đúng là chiêu cầm nã thủ mà lần trước Vạn Thanh không kịp nhận ra chàng xuất chiêu thế nào, thấy cổ tay bị chộp thì trong đầu tự nhiên chấn động.

Thế nhưng, chung quy lão là nhân vật lão luyện giang hồ, thấy nguy tất biết cách tự cứu, tay phải từ chưởng hóa trảo chộp nhanh vào bả vai của chàng.

Nhạc Tiểu Tuấn một chiêu cầm nã thủ này có tính liên quan, tay chộp đúng uyển mạch, một cái giật rồi đẩy cực nhanh, hất đối phương văng ngược ra ngoài.

Hoắc Vạn Thanh cổ tay trái bị chộp cứng, tay phải vốn xuất chiêu Xích Thủ Phược Long đánh vào hông chàng, lúc này biến chiêu trảo chộp vào bả vai, tuy hành động mau lẹ, biến hóa cực nhanh. Nhưng chung quy vẫn chậm hơn một chiêu này của Nhạc Tiểu Tuấn.

Hoắc Vạn Thanh tay chỉ còn cách vai Nhạc Tiểu Tuấn chưa đầy năm thốn, thì người bị hất bổng lên văng ra ngoài tầm sáu bảy xích.

Nhưng Hoắc Vạn Thanh quả không hổ danh giang hồ, cả người rơi xuống, bằng thế Lý Ngư Đảo Đỉnh, nhào lộn người đứng trụ chân tấn trên mặt đất.

Mắt lão lúc này xám như gan lợn luộc, hai mắt mở trừng trừng nhìn chăm vào Nhạc Tiểu Tuấn tợ hồ như không thể tin nói chuyện vừa xảy ra.

Qua một lúc lão mới lên tiếng được :

– Họ Nhạc kia, một chiêu này của ngươi thật cao minh, nếu như tính tỷ đấu thì lão phu đã thua ngươi…

Trúc Thu Lan không đợi lão nói hết, cướp lời nói ngay :

– Ngươi đã thừa nhận thua, sao chưa chịu đi!

Hoắc Vạn Thanh mắt hiện nét miễn cưỡng nói :

– Nhưng chúng ta hoàn toàn không phải tỷ đấu!

Trúc Thu Lan nói :

– Ý ngươi muốn thế nào chứ?

Hoắc Vạn Thanh nói :

– Bởi vì lão hủ phát hiện hắn là đồng bọn với tặc nhân, nên không thể không bắt hắn về bổn trang.

Trúc Thu Lan cười nhạt nói :

– Họ Hoắc kia, ngươi thật không biết xấu hổ!

Hoắc Vạn Thanh tái xanh mặt vì giận dữ gầm lên :

– Hừ, tiểu nha đầu nghe đây, lão hủ vì sự an nguy của bổn trang, quyết không thể để hắn chạy thoát!

Nhạc Tiểu Tuấn không ngờ chiêu cầm nã thủ vừa rồi lại thi triển đắc thủ lần nữa, điều này khiến chàng trong lòng càng tin tưởng bản lĩnh của mình hơn.

Bây giờ nghe vậy ưỡn ngực cao giọng nói :

– Trúc cô nương, cô nương cứ đứng sang một bên, để lão ta đánh xem!

Hoắc Vạn Thanh mắt nảy lửa, giọng gầm lên như sấm :

– Tiểu tử, cẩn thận!

Rồi giơ chưởng từ từ đánh tới.

Nhạc Tiểu Tuấn thản nhiên nói :

– Hoắc tổng quản cứ tự nhiên ra tay.

Lách nhe người, hữu thủ đánh ra một chiêu của Hoa Sơn phái, Sơ Ảnh Tà Huy, nghênh chiêu của đối phương.

Hoắc Vạn Thanh lần này ra chiêu không nhanh mạnh như trước, mà chiêu ra chậm rãi ai cũng có thể nhận thấy rõ từng động tác, nếu như không phải manh tâm dụ địch, thì bên trong tất có vấn đề.

Song phương chỉ cách nhau tầm ba xích, Hoắc Vạn Thanh ra chiêu chậm đến đâu, thì nháy mắt hai chưởng cũng phải tiếp xúc.

Nhạc Tiểu Tuấn cảm thấy trong một chưởng này của đối phương tợ hồ như hàm ẩn một kình lực mạnh ghê hồn, nhưng lại là nhu nhược, khiến một chưởng của chàng như đánh lên một mặt hồ nước mênh mông, vừa nhu nhược vừa có lực phản lại cực mạnh.

Nhạc Tiểu Tuấn giật mình vội tung người nhảy thoái lui tứ bộ, nhưng Hoắc Vạn Thanh không để lỡ cơ hội, trong miệng phát ra tiếng cười khan, rồi nhảy tới bổ tiếp hai chưởng kẹp vào hai bên.

Nhạc Tiểu Tuấn giờ thì thầm hiểu nội lực của đối phương vô cùng thâm hậu, chàng quyết không phải là đối thủ của lão ta, nên không dám trực tiếp đấu nội công, vội thi triển thân pháp thoát khỏi hai đạo kình lực của lão.

Hoắc Vạn Thanh tuy hai chưởng rơi vào khoảng trống, thế nhưng đắc ý cười hắc hắc mấy tiếng gằn giọng :

– Ngươi thử tiếp lão phu thêm chưởng này!

Lão ta vừa rồi bị một thế cầm nã thủ của Nhạc Tiểu Tuấn hất văng người, hiện giờ trong lòng còn kỵ, cho nên không dám tiếp cận chàng quá. Chỉ cậy vào công lực mấy mươi năm luyện thâm hậu phát chưởng mà đánh, cho nên quát xong là hai tay liên hoàn phát liền tám chưởng.

Tám chưởng này phát liền một hồi liên hoàn, chỉ thấy kình phong ào ào ập tới người Nhạc Tiểu Tuấn.

Hoắc Vạn Thanh ngoại hiệu Kim Giáp Thần chính là nhờ vào nội lực thâm hậu phát chưởng liên hoàn mà thành danh vậy!

Nhạc Tiểu Tuấn nội công kém xa đối phương, lúc này đến một chiêu cũng không phát được, chỉ biết thi triển thân pháp kỳ ảo mà né tránh thôi.

Hoắc Vạn Thanh được thế càng tấn công mạnh, khiến Nhạc Tiểu Tuấn người như con thoi hết né bên này lại tránh bên kia, cả người chàng như đang xuyên vào trong màn chưởng phong của Hoắc Vạn Thanh, tình hình xem ra cực kỳ nguy hiểm, nên chỉ cần chàng sơ suất hoặc chậm chân thì trúng chưởng mà tán mạng tại đương trường.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN