Tiên Cô Bảo Kiếm - Chương 23: Lập mưu bắt gian tế
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Tiên Cô Bảo Kiếm


Chương 23: Lập mưu bắt gian tế


Tống Văn Tuấn trong lòng nôn nóng lo lắng cho cha nên nghe vậy thì la lớn :

– Không, ta muốn ngươi dẫn ta đi gặp cha ta ngay bây giờ.

Hắc Hổ Thần nói :

– Điều này tệ chủ nhân không có lệnh, tại hạ không dám chủ trương!

Tống Văn Tuấn nói :

– Hừ, vậy thì cả ngươi cũng phải ở lại đây!

Hắc Hổ Thần cười vang nói :

– Bằng vào Thiếu trang chủ thì không làm nổi chuyện đó đâu.

Lang Sơn Nhất Bái nhìn Hắc Hổ Thần nói :

– Huynh đệ đi trước một bước.

Nói rồi định tung người nhảy vọt ra cửa, thế nhưng Hoắc Vạn Thanh thét lớn :

– Ngươi định chạy đi đâu?

Dứt lời, khoát bộ sấn tới, ngũ trảo chộp ra nhằm vào bả vai Sách Nghị Phu.

Thế trảo lão ta chộp tới chính là chiêu Ưng trảo cầm long trong Ưng Trảo môn, thế trảo bên trong hàm chứa chín lần biến hóa, vô luận đối phương nhảy người né tránh thế nào thì cũng khó lòng thoát khỏi năm ngón trảo kỳ hiểm này.

Chẳng ngờ thế trảo chưa xuất hết thì đã nghe “hự” một tiếng, thân hình hộ pháp cao lớn dềnh dàng đổ xuống.

Nơi Sử Truyền Đỉnh rất gần cửa ra vào, tận mắt thấy biến không ra tay cứu kịp, liền vung kiếm lên thét lớn một tiếng nhảy ra cản đường.

Sách Nghị Phu cười khổ nói :

– Sử đại hiệp sao cứ nhất định gây khó cho huynh đệ?

Chỉ thấy lão giơ tay phát chưởng đẩy dạt lưỡi kiếm của Sử Truyền Đỉnh ra ngoài, lão quay đầu nhìn Hắc Hổ Thần nói :

– Triệu huynh, nhanh đi trước đi!

Hắc Hổ Thần cười đáp :

– Hảo, hảo, Sách huynh sợ huynh đệ ta xung đột với bọn họ sao?

Nói rồi, lướt người nhanh như làn khói ra cửa.

Tống Văn Tuấn quát lớn :

– Các ngươi còn chưa chịu nói hết ra, chớ nghĩ chuyện rời khỏi đây!

Dứt lời lưỡi kiếm vung lên, người phóng truy theo, Sách Nghị Phu la lớn :

– Thiếu trang chủ, có chuyện gì từ từ hãy nói!

Vừa nói vừa xuất song chỉ kẹp cứng lưỡi kiếm của Tống Văn Tuấn.

Lúc này Thần Điêu Đầu Hói đứng gần Sử Truyền Đỉnh nhất, nhìn thấy Sách Nghị Phu phất chưởng ra khiến hắn đứng yên bất động, thì lòng thấy kỳ lạ, buộc miệng la lên :

– Sử đạo huynh làm sao vậy?

Sử Truyền Đỉnh y nhiên đứng bất động, mà cũng không lên tiếng đáp lại.

Sách Nghị Phu bỗng cất tiếng cười lạnh lùng :

– Hắc hắc… Hồi bẩm Mạnh đại hiệp, Sử đại hiệp chỉ e vì huynh đệ nhất thời không cẩn thận đã bị khống chế huyệt đạo rồi!

Thần Điêu Đầu Hói “hừ” một tiếng lạnh lùng, phát liền hai chưởng vào vai và lưng Sử Truyền Đỉnh, thế nhưng Sử Truyền Đỉnh vẫn đứng trân trân nhìn mình, chẳng những huyệt đạo không giải được mà sắc mặt tợ hồ như biến hiện sự đau khổ.

Trong lòng Thần Điêu Đầu Hói càng kinh hãi hơn, quay đầu nhìn Kim Giáp Thần Hoắc Vạn Thanh thì thấy cũng nằm ngay dưới đất bất động.

Tống Văn Tuấn chính đang thôi nã giải huyệt, nhưng xem ra cũng vô hiệu.

Vô Trụ thiền sư bước đến nói :

– Thiếu trang chủ xin dừng tay, Hoắc tổng quản chỉ e đã bị thủ pháp Phất huyệt phong bế huyệt đạo, nếu dùng thủ pháp Thôi Cung Quá Huyệt bình thường thì không thể giải nổi.

Tống Văn Tuấn nghe nói thì ngước mắt nhìn lên hỏi :

– Không biết đại sư có thể giải được không?

Vô Trụ thiền sư lắc đầu đáp :

– Lão nạp cũng chỉ phán đoán vậy mà thôi, Phất Huyệt thủ pháp là độc môn tuyệt kỹ, lão nạp làm sao giải khai nổi.

Thần Điêu Đầu Hói sấn lên một bước, nhìn trừng trừng Lang Sơn Nhất Bái nói lớn :

– Họ Sách kia, ngươi đã thi triển thủ pháp gì trên người bọn họ?

Phi Hồng Dực Sĩ, Cam Huyền Thông cả hai cùng liền sấn tới.

Sách Nghị Phu thoái lui một bước, nói :

– Đại sư nói đúng, thủ pháp mà huynh đệ vừa thi triển đây chính là Phất Huyệt!

Phi Hồng Dực Sĩ lạnh lùng nói :

– Ngươi nghĩ rằng Phát Huyệt thủ pháp không có ai giải nổi ư?

Sách Nghị Phu nói :

– Phất Huyệt thủ pháp tuy chỉ là một kỹ xảo, thế nhưng mỗi môn đều có chỗ độc đáo của nó, thủ pháp mà huynh đệ học được chỉ sợ người khác không giải nổi.

Phi Hồng Dực Sĩ nói :

– Bần đạo điểm Ngũ âm tuyệt mạch xem ngươi thế nào?

Sách Nghị Phu cười nói :

– Vậy thì lấy tính mạng huynh đệ thế hai mạng người này!

Vô Trụ thiền sư nói :

– Ý của Sách thí chủ là giải khai huyệt đạo cho bọn họ tất có điều kiện?

Sách Nghị Phu nói :

– Đại sư quá lời, huynh đệ giải khai huyệt đạo cho bọn họ tuyệt không có điều kiện, chỉ cần đại sư nói một lời.

– Vậy thì hay, Tống đại lão gia là do tệ chủ nhân mời đi, đến ngày hội đó đương nhiên sẽ cùng chư vị kiến diện. Huynh đệ hôm nay giả trang Tống đại lão gia cũng chỉ là phụng mệnh hành sự, chư vị hà tất phải làm khó dễ giữ huynh đệ lại đây.

Thần Điêu Đầu Hói “hừ” một tiếng lạnh lùng nói :

– Ngươi muốn đại sư chấp nhận tha ngươi?

Sách Nghị Phu gật đầu đáp :

– Không sai, Vô Trụ thiền sư là cao tăng Phật môn, chỉ cần đại sư gật đầu chấp nhận là huynh đệ sẽ giải khai huyệt đạo cho hai vị này.

Vô Trụ thiền sư đưa mắt nhìn mọi người, rồi nói :

– Chư vị đạo huynh nghĩ thế nào?

Mọi người chưa có chủ ý gì thì Sách Nghị Phu đã nói :

– Phất Huyệt thủ pháp mà Sử đại hiệp và Hoắc tổng quản trúng sẽ làm toàn thân doanh vệ đều ngưng lưu thông, nếu trong mười hai canh giờ không giải thì huyết ngừng khí tán mà thành người tàn phế…

Lúc này Trúc Thu Lan đang đứng bên Nhạc Tiểu Tuấn ở góc phòng nghiêng đầu nhìn chàng nói :

– Nhạc đại ca, chúng ta không có thiếp mời, hay là ra đòi lão ta hai cái mới được!

Nhạc Tiểu Tuấn không quay đầu, mắt vẫn theo dõi chuyện bên ngoài kia, đáp :

– Thiệp mời chỉ mời người trong Bát đại môn phái, chúng ta đâu phải người trong Bát đại môn phái!

Trúc Thu Lan nói :

– Đại ca không nghe vừa rồi Sách Nghị Phu nói là đến ngày hội Tống đại lão gia cũng có tham dự, đại ca cần phải đi mới gặp được lão gia chứ!

Nói rồi chẳng đợi Nhạc Tiểu Tuấn phản ứng thế nào, liền bước lên nói lớn :

– Ê, Sách đại phu, chúng ta chưa có thư mời đi Trịch Bát thiền viện, ngươi đưa cho chúng ta hai cái được chứ?

Sách Nghị Phu đáp :

– Thư mời là do tệ chủ nhân căn cứ theo danh sách mà phát mời, vả lại chuyện này do Hắc Hổ Thần đảm nhận, nhị vị không có tên trong danh sách thì huynh đệ ta cũng đành chịu!

Trúc Thu Lan chống tay ngang hông nói :

– Vậy thì chúng ta không đồng ý tha ngươi!

Sách Nghị Phu cười gằn một tiếng nói :

– Ta đã nắm tính mạng của Sử đại hiệp và Hoắc tổng quản trong tay, ngươi giờ có đồng ý hay không, ta cũng không cần biết.

Trúc Thu Lan tức giận nói :

– Hừ! Ngươi tưởng chúng ta không thể làm gì được ngươi sao?

Nói rồi nhiều gọi lớn :

– Nhạc đại ca, nhanh đến cho hắn mở mắt một chút, chỉ cần một chiêu hạ hắn, buộc hắn giải khai huyệt đạo cho hai vị này rồi chúng ta sẽ ra cổng chờ hắn!

Nhạc Tiểu Tuấn có chút do dự.

Trúc Thu Lan giục :

– Nhạc đại ca, nhanh lên!

Sách Nghị Phu đưa mắt nhìn Nhạc Tiểu Tuấn, rồi cười nói :

– Nhạc thiếu hiệp chỉ một chiêu mà hạ nổi huynh đệ, thật khó tin!

Đương nhiên lão ta khó mà tin nổi, kể cả Hoắc Vạn Thanh, Sử Truyền Đỉnh đều bại dưới tay lão, lẽ nào lại để tâm đến một thiếu niên miệng còn hôi sữa?

Trúc Thu Lan trong đầu đã có chủ ý, nhân cơ hội nói ngay :

– Nhạc đại ca ta nếu dùng đến chiêu thứ hai thì xem như chúng ta thua, nhất định một lời vậy chứ?

Sách Nghị Phu khi nào chịu bẽ mặt trước đối phương, gật đầu cười nói ngay :

– Nhạc thiếu hiệp chỉ một chiêu hạ nổi huynh đệ, ta xin chịu phép!

Trúc Thu Lan nói :

– Hảo, ngươi nói phải giữ lời hứa đấy nhé!

Sách Nghị Phu khẳng khái :

– Sách Nghị Phu ta chưa từng thất tín nuốt lời!

Trúc Thu Lan quay đầu nói :

– Nhạc đại ca, nhanh ra đi!

Nhạc Tiểu Tuấn bất đắc dĩ theo lời Trúc Thu Lan bước ra, nói :

– Tại hạ chỉ cần một chiêu bắt được các hạ là đủ chứ?

Sách Nghị Phu nói :

– Không sai!

– Hảo, các hạ chuẩn bị rồi chứ?

– Nhạc thiếu hiệp cứ tự nhiên ra tay.

Nhạc Tiểu Tuấn chẳng nói gì, đưa tay chộp vào cổ tay lão ta, cười hỏi :

– Chẳng phải tại hạ đã chộp được tay các hạ đây sao?

Sách Nghị Phu nằm mộng cũng không thể ngờ trong một tíc tắc chưa kịp phòng bị, đã bị Nhạc Tiểu Tuấn chộp cổ tay mình, trong lòng chấn động vận lực định giằng ra.

Thế nhưng Nhạc Tiểu Tuấn càng nhanh hơn, chỉ một cái kéo rồi đẩy tay, khiến cả người Sách Nghị Phu chúi nhủi lăn ra ngoài.

Sách Nghị Phu bị đẩy văng ra ngoài lồm cồm bò dậy, nhìn chàng tợ hồ như không thể tin nổi, lắp bắp :

– Nhạc thiếu hiệp, một chiêu này thật cao minh, thế nhưng tại hạ muốn thử lại lần nữa.

Một chiêu này, toàn trường không ai kịp nhìn thấy chàng ra tay thế nào, đương nhiên bọn họ mười phần chẳng tin Nhạc Tiểu Tuấn có được bản lãnh như vậy, trong lòng chỉ nghĩ chàng nhân cơ may mà đắc thủ thôi!

Trúc Thu Lan không chịu để yên, ré lên :

– Ái da, ngươi định nuốt lời ư?

Sách Nghị Phu nói :

– Tại hạ đã nói tất giữ lời, chỉ có động được theo cái kéo và đẩy tay của Nhạc Tiểu Tuấn văng nhào lộn đầu ra ngoài.

Sách Nghị Phu không kịp nhìn thấy gì cả, mơ mơ hồ hồ bị Nhạc Tiểu Tuấn hất văng ra ngoài, lão tức giận nhảy dựng người lên, trợn mắt há mồm nhìn chàng một hồi, chẳng biết vì giận hóa cuồng hay sao mà cười lên ha hả nói :

– Tuyệt, tuyệt, thủ pháp tuyệt lắm! Nhạc thiếu hiệp thân hoài tuyệt nghệ thế này, không cần huynh đệ ta tìm cách, mà đích thân tệ chủ nhân cũng sẽ mời nhị vị quang lâm Trịch Bát thiền viện.

Nhạc Tiểu Tuấn lần thứ hai đẩy văng Sách Nghị Phu khiến Vô Trụ thiền sư, Phi Hồng Dực Sĩ, ai nấy đều chấn động biến sắc.

Lúc nãy bọn họ chỉ nghe Nhạc Tiểu Tuấn nói sư phụ chàng là Vô Danh lão nhân, nhưng võ lâm căn bản không có nhân vật nào có ngoại hiệu cổ quái như vậy!

Trúc Thu Lan chống tay hất hàm hỏi :

– Ta hỏi ngươi bao giờ mới chịu đưa thư mời tới hử?

Sách Nghị Phu nói :

– Nhị vị xin cứ đúng lúc ấy phó ước Trịch Bát thiền viện, huynh đệ sẽ tự thân đón tiếp.

Trúc Thu Lan nói :

– Hảo, vậy thì đa tạ.

Sách Nghị Phu cười khan một tiếng :

– Trúc cô nương không cần khách sáo.

Nói rồi quay người ôm quyền xá dài Vô Trụ thiền sư, hỏi :

– Không biết đại sư và chư vị bằng hữu đây bàn bạc xong chưa?

Vô Trụ thiền sư đáp ngay :

– Bần tăng chấp nhận.

Sách Nghị Phu lại nói :

– Đại sư bảo đảm cho huynh đệ rời khỏi đây chứ?

Vô Trụ thiền sư chắp tay nói :

– Bần tăng đồng ý thì không còn ai làm khó lưu giữ Sách thí chủ lại đây đâu!

Sách Nghị Phu mỉm cười nói :

– Có lời này của đại sư, huynh đệ ta yên tâm.

Nói rồi bước nhanh tới, lần lượt từ Sử Truyền Đỉnh rồi Hoắc Vạn Thanh, chỉ vung tay phất nhẹ, quả nhiên cả hai theo đó mở mắt tỉnh người lại ngay.

Sử Truyền Đỉnh vừa tỉnh lại, trừng mắt thét lớn :

– Ta thí mạng với ngươi!

Rồi định vung kiếm tấn công, nhưng Vô Trụ thiền sư đưa tay cản lại nói :

– Sử đạo huynh tạm thời bớt giận, bần tăng đã đồng ý để Sách thí chủ đi, cứ để cho đi!

Sách Nghị Phu chắp tay vái quanh một vòng nữa, nói :

– Chư vị đại hiệp, xin cho huynh đệ cáo từ.

Nói rồi quay người ung dung bước ra cửa.

Tống Văn Tuấn hậm hực nói với theo :

– Sách Nghị Phu, hôm nay tạm thời tha cho ngươi, sau này gặp lại bổn công tử quyết không tha ngươi đâu!

Sách Nghị Phu đã khuất ở cửa nhưng nghe giọng lão cười đáp lại :

– Chuyện này cứ để sau hãy nói.

Tống Văn Tuấn dậm chân nói :

– Lão tặc này…

Vô Trụ thiền sư nói :

– Người này thân tàng bất lộ, theo lão nạp thấy thì sở học của hắn không chỉ ngang đây.

Cam Huyền Thông nói :

– Đại sư nói rất đúng, Lang Sơn Nhất Bái xưa nay chỉ hùng danh một vùng Tây Bắc, ít khi vào Trung Nguyên. Người này thân tàng tuyệt học, theo bần đạo thấy thì nếu chúng ta chỉ một đối một chỉ e rằng không ai trong chúng ta có thể khống chế nổi hắn, cho dù chúng ta liên thủ cầm hắn lại đây, thì hắn chẳng qua cũng chỉ là một tay thuộc hạ phụng mệnh chủ nhân hành sự mà thôi. Bởi vậy đại sư tha hắn đi là đúng lý.

Tống Văn Tuấn nói :

– Chủ nhân của hắn cứ ẩn sau màn, không biết là ai? Gia phụ…

Thần Điêu Đầu Hói chen vào nói ngay :

– Thiếu trang chủ chớ quá lo lắng, thử nghĩ xem đến như Hắc Hổ Thần và cả Lang Sơn Nhất Bái mà đều cam tâm đầu thân người này, đủ thấy người này võ công tất còn cao hơn bọn họ nhiều. Bọn chúng bắt lệnh tôn đi, rồi lại mời chúng ta mồng tám tháng chạp dự hội, bên trong tất có âm mưu, có thể nói toạt ra là chúng không gì ngoài việc đồ bá võ lâm. Cho nên định lợi dụng Minh chủ để hiệu triệu quần hùng bát phái, vì thế theo bần đạo suy đoán thì Minh chủ tuyệt đối vô sự.

Cam Huyền Thông nói :

– Mạnh đạo huynh nói không sai, vừa rồi chính Sách Nghị Phu đã nói Minh chủ được ưu đãi như thượng khách, tất yếu là đãi đến khi tham gia đại hội trên Trịch Bát thiền viện. Thiếu trang chủ tạm thời nhẫn nại, chờ đến lúc đó tất sẽ tạo cơ hội với Minh chủ.

Phi Hồng Dực Sĩ nói :

– Từ đây đến kỳ hội ấy còn gần đến hai tháng, mà nhân vật đứng sau bức màn kia chúng ta lại chưa biết tí gì. Chuyện Minh chủ bị bắt giữ, theo thiển nghĩ của bần đạo thì bên trong tất có âm mưu rất lớn. Bát đại môn phái chúng ta cần phải tập trung tìm cách đối phó, có thế mới không bị chúng uy hiếp.

Vô Trụ thiền sư chắp tay trước ngực nói :

– Bần tăng phụng mệnh Chưởng môn mà đến đây yết kiến Minh chủ, hiện tại Minh chủ bị bắt giữ, đối với chuyện vô cùng hệ trọng, cho nên trước hết cần phải trở về tệ tự bẩm báo cho Phương trượng hay. Chư vị đạo huynh có lẽ cũng nên hồi báo với Chưởng môn nhân thỉnh thị, nên vừa rồi Lục đạo huynh nói Bát đại môn phái chúng ta cần hợp tìm kế sách đối phó, thật là đúng lý. Bần tăng nghĩ ra một điều, không biết chư vị nghĩ thế nào?

Thần Điêu Đầu Hói nói :

– Đại sư, xin cứ nói!

– Bần tăng thấy kỳ hội trên Trịch Bát thiền viện quan hệ trọng đại tới Bát đại môn phái, cho nên chúng ta trước hết cần trở về bẩm cáo Chưởng môn nhân thỉnh thị ý kiến, sau đó ước định một địa điểm nào đó, chúng ta sẽ hợp lại bàn bạc với nhau trước ngày đại hội kia xảy ra.

Thần Điêu Đầu Hói nói :

– Nói vậy hẳn đại sư đã có phúc án?

Vô Trụ thiền sư gật đầu nhẹ nói :

– Chư vị đạo huynh hiện tại trở lại quý phái, đường xá xa gần không giống nhau, mất nhiều thời gian. Cho nên theo thiển ý của bần tăng, thì lấy ngày mồng một tháng chạp, chúng ta tụ hội nhau bàn bạc.

Cam Huyền Thông hỏi :

– Địa điểm ở đâu?

Vô Trụ thiền sư nói tiếp :

– Tệ sư đệ là Động Thế Xương, cư trú ở Nam Lăng, cách Hoàng Sơn chừng hai ngày đường, vả lại đối với các phái thì khoảng cách này cũng phù hợp, không biết chư vị nghĩ thế nao?

Thần Điêu Đầu Hói cười vang nói :

– Hay, Càng Khôn Thủ Đông lão ca cùng với chư vị ở đây đều là người quen cũ, đến Đông gia trang tụ hội là vừa khéo, chẳng ai bị thiệt nhé.

Phi Hồng Dực Sĩ tiếp lời nói ngay :

– Hảo, vậy chúng ta quyết định thế.

Vô Trụ thiền sư thấy mọi người đã đồng ý, liền đứng lên nói :

– Chư vị đã đồng ý, bần tăng xin cáo từ trước.

Phi Hồng Dực Sĩ cũng đứng lên theo nói :

– Bần đạo cũng cáo từ đây!

Hoắc Vạn Thanh vội nói :

– Chư vị xin lưu bước, gia nhân đã làm xong thức ăn, chỉ vì vừa rồi xảy ra chuyện nên không mang vào đây. Giờ mọi người xin lưu lại dùng cơm rồi về còn chưa muộn.

Vô Trụ thiền sư nói :

– Minh chủ bị bắt giữ, chuyện hệ trọng vô cùng, bần tăng cần phải tức tốc hồi tự bẩm cáo cùng Phương trượng, một khắc một giây cũng không dám ở lại. Thiếu trang chủ xin bảo trọng, bần tăng cáo từ!

Nói rồi chắp tay trước ngực chào mọi người lần nữa, đoạn cứ bước ra cửa.

Tiếp đó Phi Hồng Dực Sĩ, Cam Huyền Thông, Mạnh Đạt Nhân và Sử Truyền Đỉnh cũng lần lượt theo nhau cáo từ.

Tống Văn Tuấn đứng lên nhìn Nhạc Tiểu Tuấn nói :

– Nhạc huynh, Trúc cô nương tạm thời ngồi đây, tại hạ ra tiễn họ xong sẽ quay vào ngay.

Rồi bước ra nhanh cửa tiễn chân mấy người kia đến tận đại môn mới quay trở lại.

Bọn Nhạc Tiểu Tuấn và Trúc Thu Lan trước đó đã được Hoắc Vạn Thanh mời sang một phòng khách gần đó, trong phòng đèn đuốc sáng choang, một bàn tiệc thịnh soạn đã được dọn sẵn.

Tống Văn Tuấn vội vã đi vào, vẫy tay nói ngay :

– Nhạc huynh, Trúc cô nương, mời ngồi tự nhiên, chúng ta là người quen bất tất câu nệ, không cần khách khí làm gì. Nào mời!

Lại quay nhìn sang Hoắc Vạn Thanh nói :

– Hoắc tổng quản cũng nhanh ngồi vào!

Nói rồi tự động ngồi vào ghế chủ tọa.

Bọn Nhạc Tiểu Tuấn, Trúc Thu Lan và cả Hoắc Vạn Thanh cũng phân ngôi thứ mà ngồi

Một ả hầu nhanh nhẹn rót rượu cho bọn họ.

Hoắc Vạn Thanh nâng chén lên nói :

– Nhạc tướng công, Trúc cô nương, mời cạn chén!

Trúc Thu Lan cười nói :

– Tôi không biết uống rượu, Hoắc tổng quản xin cạn chén với Nhạc đại ca vậy.

Hoắc Vạn Thanh cũng không ép, liền cạn chén cùng Nhạc Tiểu Tuấn rồi lại cạn chén với Tống Văn Tuấn.

Chốc lát cả bọn bốn người vừa ăn uống vừa nói chuyện vui vẻ.

Hoắc Vạn Thanh nốc thêm một chén rượu nữa, cười khà khà một tiếng sảng khoái nhìn Nhạc Tiểu Tuấn ướm hỏi :

– Nhạc tướng công, Trúc cô nương, nhị vị đối và chuyện vừa rồi có cao kiến gì không?

Nhạc Tiểu Tuấn nói :

– Tại hạ ít hành tẩu giang hồ, chỉ nhận thấy đối phương sớm lập âm mưu quấy động giang hồ, nhưng đây chỉ là mới bước manh nha, ngoài ra không biết được biến hóa thế nào, phải nhờ Hoắc tổng quản chỉ giáo.

Hoắc Vạn Thanh lắc đầu cười đáp mấy tiếng :

– Không dám, không dám!

Trúc Thu Lan bật cười nói :

– Nhạc đại ca cho rằng bọn chúng sớm lập âm mưu thật chí lý, cứ nhìn tình hình hôm nay, bọn Hắc Hổ Thần Triệu Quang Đẩu và Lang Sơn Nhất Bái Sách Nghị Phu rơi vào tình thế không đường thoát thân. Nếu như bọn chúng không sắp đặt kế hoạch sẵn thì bọn chúng há dễ dàng an toàn rời khỏi Thiên Hoa sơn trang?

Tống Văn Tuấn ngạc nhiên hỏi :

– Trúc cô nương nhìn ra điều gì rồi sao?

Trúc Thu Lan nói :

– Chuyện Tống đại lão gia bị bắt giữ, rồi tới đây đại hội trên Trịch Bát thiền viện là chuyện vô cùng hệ trọng, đương nhiên Vô Trụ thiền sư và mấy vị kia không khi nào chịu bỏ qua cho bọn Hắc Hổ Thần. Nhưng vì từ đây đến đại hội thời gian không còn nhiều, mà bọn họ phải đi về bẩm cáo với Chưởng môn nhân xin thỉnh thị ý kiến, chuyện đã cấp bách như vậy, tự nhiên bọn họ không rảnh thời gian mà nhúng tay vào chuyện khác, huống gì lúc này Tống đại lão gia đang ở trong tay chúng, đề phòng nguy hại cho Tống đại lão gia vẫn là hơn chứ?

Hoắc Vạn Thanh gật đầu lia lịa nói :

– Cô nương phân tích tỉ mỉ, quả không sai tí nào.

Trúc Thu Lan nói :

– Hoắc tổng quản quá khen, chỉ có điều không biết Hoắc tổng quản đã sắp đặt thế nào?

Hoắc Vạn Thanh ngớ người hỏi lại :

– Làm sao cô nương biết lão hủ đã có sắp đặt?

Trúc Thu Lan cười tươi nói :

– Tống đại lão gia bị bắt đi, Thiếu trang chủ và Hoắc tổng quản trong lòng tất lo như lửa đốt, còn lòng dạ nào mà ngồi đây ăn uống? Nếu không phải là đã có sắp đặt, thì cũng là chờ tin tức nào đó.

Hoắc Vạn Thanh thở hắt ra một hơi nói :

– Cô nương trí tuệ uyên thâm, đoán việc như thần, lão hủ xác thực đã có chút sắp đặt.

Tống Văn Tuấn tiếp lời nói :

– Gia phụ bị bắt đi, tại hạ quả thực lòng như lửa đốt, gặp người trong các đại môn phái, việc gì cũng thỉnh thị ý kiến, như nay bọn họ đều trở về chẳng giúp thêm gì được. Nhạc huynh…

Nhạc Tiểu Tuấn không đợi gã nói hết liền lên tiếng ngay :

– Tống đại lão gia bị tặc nhân bắt đi, cứu người như cứu lửa, chỉ cần có chuyện dụng được tại hạ, thì dù nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, tại hạ quyết không từ nan.

Tống Văn Tuấn cảm kích nói :

– Nhạc huynh khí khái trượng nghĩa, xin nhận một lạy này trước.

Nói rồi quả nhiên chắp tay vái dài.

Nhạc Tiểu Tuấn vội vàng né người xua tay la lên :

– Tống huynh không nên làm vậy… Hiện tại Tống huynh định hành động thế nào, có thể nói ra cho tại hạ nghe?

Hoắc Vạn Thanh đỡ lời nói ngay :

– Hiện tại còn quá sớm, Nhạc tướng công và Trúc cô nương cứ ăn uống, chốc nữa chúng ta nói tiếp còn chưa muộn.

Nhạc Tiểu Tuấn thấy bọn họ hai người nói chuyện úp úp mở mở, trong lòng thấy kỳ lạ, định lên tiếng hỏi.

Nhưng lúc ấy Trúc Thu Lan thấp giọng nói :

– Hoắc tổng quản sợ tai vách mạch rừng, đại ca không nên hỏi nữa!

Nhạc Tiểu Tuấn liếc nhìn quanh, chỉ thấy trong phòng ngoài bọn họ ra chỉ còn một ả nữ tỳ áo xanh, bất giác thầm nghĩ :

– Xem ra Hoắc Vạn Thanh giờ đối với bất cứ người hầu nào trong Thiên Hoa sơn trang cũng không dám tin tưởng.

Lúc này Hoắc Vạn Thanh sau vài tuần rượu nghề ngà, bỗng cười ha hả nói :

– Chẳng giấu giếm gì Nhạc tướng công, lão hủ đã nắm được chút manh mối của bọn tặc…

Rồi lão thắp giọng nói vẻ bí mật :

– Có thể Tống lão trang chủ vẫn còn ở đây!

Nhạc Tiểu Tuấn “ồ” lên một tiếng, chưa kịp nói gì thì Hoắc Vạn Thanh nói thêm :

– Trước mắt thời gian hãy còn sớm lắm, chúng ta cứ ăn uống rồi hẳn hay!

Nhạc Tiểu Tuấn không nén nổi hiếu kỳ hỏi :

– Thế Hoắc tổng quản định lúc nào thì hành động?

Hoắc tổng quản đảo mắt nhìn quanh một vòng, cố bí mật nói :

– Ở đây chẳng có người ngoài, lão hủ nói cũng không hại gì, lão hủ định canh hai đêm nay hành động, chỉ cần một mẻ lưới là hốt hết bọn tặc, ha ha…

Cười đắc chí xong cầm chén lên làm cạn một hơi, rồi quay đầu gọi :

– Xuân Mai, nhanh rót rượu cho Nhạc tướng công.

Ả hầu áo xanh nghe vậy ứng thanh “dạ” một tiếng, bước lại rót cho Nhạc Tiểu Tuấn một chén đầy, đến lúc rót rượu cho Hoắc Vạn Thanh thì bình rượu vừa hết, thị cúi người cung kính nói :

– Đợi tiểu tỳ xuống bếp lấy thêm rượu!

Hoắc Vạn Thanh phất tay nói :

– Ừ, đi nhanh đi!

Xuân Mai “dạ” tiếng nữa, rồi quay người uyển chuyển đi nhanh ra cửa.

Hoắc Vạn Thanh chờ Xuân Mai đi xong, cũng liền đứng lên lướt nhanh ra ngoài không nói một tiếng nào.

Qua một lúc, Hoắc Vạn Thanh đi rồi trở vào ngồi xuống ghế như cũ.

Tống Văn Tuấn ngước mắt nhìn lão, chỉ thấy lão khẽ gật nhẹ đầu, thủy chung không nói tiếng nào.

Điều này lọt vào mắt bọn Nhạc Tiểu Tuấn, trong lòng cảm thấy quái lạ, thầm nghĩ :

– Xem ra bọn họ như đã sắp đặt một chuyện gì quan trọng!

Vừa lúc ấy thì Xuân Mai cũng đã trở lại với bình rượu đầy trên tay, bước tới bàn rót đầy chén rượu cho Hoắc Vạn Thanh.

Hoắc Vạn Thanh chờ cho Xuân Mai rót xong, ánh mắt chợt sáng rực lên hỏi đột ngột :

– Xuân Mai, ngươi vào Thiên Hoa sơn trang này bao lâu rồi nhỉ?

Xuân Mai hai tay cầm bình rượu, cúi đầu thấp giọng đáp :

– Tiểu tỳ vào đây được hai năm.

Hoắc Vạn Thanh “hừm” một tiếng, lại hỏi :

– Ai tiến dẫn ngươi vào đây?

– Chính là Thôi ma ma nấu ăn trong bếp.

– À ra thế, vậy ngươi có đi học chữ chứ?

Xuân Mai hơi thẹn, không đáp mà hỏi lại :

– Tổng quản sao lại hỏi tiểu tỳ chuyện này?

Hoắc Vạn Thanh vuốt râu cười nói :

– Nếu ngươi có học chữ thì lão phu có chuyện giao cho ngươi làm đây mà…

Xuân Mai nghe vậy gật đầu đáp :

– Tiểu tỳ có đi học vài năm.

Trả lời như vậy có nghĩa là tình nguyện nhận công việc Tổng quản phái đi.

– Tốt lắm!

Hoắc Vạn Thanh gật đầu nói rồi lấy từ trong túi áo ra một tờ giấy vò nhầu đưa tới trước mặt Xuân Mai cười nói :

– Ngươi xem hộ ta trên giấy này viết gì vậy?

Xuân Mai không đưa tay đón lấy mà sắc mặt thoáng chút biến sắc, bất giác thoái lui hai bước.

Hoắc Vạn Thanh vụt đứng lên cười ha hả nói :

– Con nha đầu, lão hủ vốn nghĩ ngươi chỉ là người đưa tin mà thôi, không ngờ ngươi được phái tới tiềm nhập Thiên Hoa sơn trang để chủ trì mọi chuyện, lão phu đã nhìn nhầm ngươi rồi!

Xuân Mai sau chút biến sắc, giờ thì đã trấn tĩnh lại cười nhạt nói :

– Ngươi đến bây giờ mới biết, thật đáng tiếc đã muộn!

Trong chốc lát, Xuân Mai chẳng những trầm nghi mà thần thái không chút gì tỏ ra sợ hãi.

Tống Văn Tuấn cũng đứng lên theo hỏi :

– Hoắc tổng quản, hắn viết gì trên giấy?

Hoắc Vạn Thanh thuận tay trao mẫu giấy cho Tống Văn Tuấn, nói :

– Lão hủ không ngờ đến Tống Văn Sinh ở với chúng ta mười mấy năm rồi mà cũng bị chúng mua chuộc. Mẩu giấy này chính con nha đầu này viết trao cho Tống Văn Sinh, lão hủ đã kịp phát hiện, lấy từ trong người Tống Văn Sinh.

Tống Văn Tuấn đón lấy mẩu giấy, đọc nhanh thấy trên mẩu giấy một hàng chữ thảo vội bằng bút kẽ mi: “Hành tung đã lộ, canh hai rút lui…”

Đọc xong mẩu giấy, Tống Văn Tuấn mặt hiện sát khí, “soạt” một tiếng, kiếm rút khỏi vỏ thát lớn :

– Tiện nhân, hay lắm, nhanh khai ra người của các ngươi hiện ẩn nấp ở đâu?

Xuân Mai điềm nhiên nói :

– Chẳng phải Hoắc tổng quản đã biết rồi ư?

Hoắc Vạn Thanh cười vang dài rồi nói :

– Lão hủ nếu không nói thế thì làm sao khiến ngươi lộ nguyên hình được?

Xuân Mai cười nhạt nói :

– Hoắc tổng quản quả nhiên tâm cơ hơn người, thế nhưng nếu không bị ngươi phát hiện ra, thì đêm nay bổn cô nương cũng rời khỏi đây thôi.

Hoắc Vạn Thanh cười gằn nói :

– Hiện tại thì ngươi không còn cơ hội đó!

Xuân Mai nhìn lão ta một cái, lạnh lùng hỏi :

– Ngươi định làm gì ta?

Hoắc Vạn Thanh nói :

– Đương nhiên lão hủ bắt giữ ngươi truy cho ra lão Trang chủ.

Xuân Mai cười nhạt nói :

– Nghe Hoắc tổng quản nói tợ hồ như sẽ thắng nổi ta.

– Hắc hắc… không tin ngươi cứ thử xem. Hoắc mỗ có khả năng bắt giữ ngươi hay không?

Tống Văn Tuấn nói :

– Hoắc tổng quản, con tiện nhân này cứ để ta đối phó.

Hoắc Vạn Thanh xua tay nói :

– Không cần công tử động thủ, lão hủ một mình cũng có thể bắt hắn.

Xuân Mai “hừ” một tiếng lạnh lúng :

– Hảo, ngươi muốn động thủ thì thử xem…

Hoắc Vạn Thanh “hừ” một tiếng người sấn tới, ngũ trảo trương ra chộp vào uyển mạch đối phương.

Xuân Mai thân hình mảnh mai lách nhanh, hữu thủ xuất chỉ nhằm thẳng giữa lòng tay trảo đối phương điểm tới.

Hoắc Vạn Thanh không ngờ đối phương dám liều một đòn như vậy, nhưng tình thế bức bách đành phải thâu trảo, từ chưởng phóng ra hàm chứa biến hóa, chính là sát chiêu lợi hại của Kim Giáp Thần, thế chưởng dũng mãnh mà lại cực nhanh, xem ra Xuân Mai lần này khó tránh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN