Tiên Cô Bảo Kiếm - Chương 31: Tổng hộ pháp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Tiên Cô Bảo Kiếm


Chương 31: Tổng hộ pháp


Điều thứ hai khiến Phi Hồng Dực Sĩ kinh động, chính là đối phương còn thách mình ra hết chiêu, xem có thể đâm xuyên ngực hắn không? Chứng tỏ đối phương chẳng coi mình vào đâu rồi!

Phi Hồng Dực Sĩ lần này giận đến phát tiếng cười như cuồng nói :

– Hảo, vậy thì Chúc đại hiệp thử tiếp bần đạo một kiếm này!

Lời dứt kiếm vung, chỉ nhìn thấy đạo kiếm quang xẹt nhanh còn hơn điện hoa đâm thẳng vào huyệt Thiên Đột ở cổ Chúc Thiên Tùng.

Lần này Phi Hồng Dực Sĩ ra chiêu không khoan nhượng, chiêu thức cực kỳ nhanh, không thấy Chúc Thiên Tùng ra chiêu thế nào, nhưng “kong” một tiếng, chỉ nhận ra người của Chúc Thiên Tùng xoay nghiêng một chút, đầu quạt đè áp trên mũi kiếm của đối phương.

Chuyện xảy ra cực nhanh, nhưng cũng không đáng để mọi người đứng ngoài lấy làm kinh, vì rằng cao thủ xuất chiêu tự nhiên đều là chiêu ngoại hạng.

Chỉ có người trong cuộc là Phi Hồng Dực Sĩ mới chấn động, vì khi ấy cảm thấy đầu mũi kiếm nặng như “Thái sơn áp đỉnh”, bất giác giật mình thâu kiếm nhảy thoái lui.

Chúc Thiên Tùng cũng thâu quạt, vỗ tiếp vào lòng bàn tay trái tợ hồ như không có chuyện gì xảy ra, ngược lại Phi Hồng Dực Sĩ cứ đứng ngẩn người trợn mắt chăm nhìn đối phương.

Một chiêu kiếm này chính là chiêu Thiên Long Đẩu Giáp một trong ba chiêu tuyệt kiếm thành danh của Phi Hồng Dực Sĩ mà thông thường ít khi lão dùng đến, hôm nay tình hình có khác, gặp chân chính cao thủ nên mới xuất ra thế này.

Chúc Thiên Tùng vẫn an nhiên ngước mắt nhìn Phi Hồng Dực Sĩ kiếm trước người sau đang lao xuống đầu mình, rồi người lách nhanh sang trái, tay phất quạt cười nói :

– Vừa rồi thủa mong đạo huynh hạ thủ lưu tình, tại hạ cảm kích bất tận!

Vừa nói, thì thân hình đã lách tránh thế kiếm của Phi Hồng Dực Sĩ, đồng thời quạt thuận đã “bộp” một tiếng vào lưng kiếm.

Đẩy vừa khéo dùng tứ lượng bạt thiên cân.

Phi Hồng Dực Sĩ cảm thấy cả kiếm lẫn thân bị chấn động mạnh, người đang lơ lửng không chỗ tá lực nên bị hất ngược ra ngoài mấy xích rơi trên đất tợ hồ như đứng lên không nổi.

Phi Hồng Dực Sĩ rõ ràng đã bại mà bại đến không hiểu ra làm sao nữa.

Ba chiêu vừa rồi, chiêu đầu nửa chừng thì dừng lại, chiêu thứ hai bị đối phương cản lại, chiêu thứ ba thì chưa kịp thấy gì đã bị đập văng ra ngoài. Đến chiêu thức của đối phương cũng không kịp nhận ra, thực chất thì Chúc Thiên Tùng tợ hồ như chưa từng chính thức ra chiêu, thử hỏi bại như vậy không thảm sao?

Đứng ngoài chăm chú theo dõi quan sát, đến Thần Điêu Đầu Hói cũng nhíu mày không thể tin nổi, nhân vật danh đầu không nhỏ như Phi Hồng Dực Sĩ, vậy mà bại thảm một cách mơ hồ trước Chúc Thiên Tùng, đến lai lịch chiêu số của đối phương cũng không nhận ra.

Thần Điêu Đầu Hói trong lòng cảm thấy kinh dị vô cùng, nhưng chuyện đến nước này hoàn toàn để bẽ mặt, bấm bụng tiến tới cười ha hả nói :

– Lục đạo huynh, thắng phụ là chuyện bình thường của binh gia, đạo huynh đã thử qua vài chiêu, giờ cứ để huynh đệ thọ giáo Chúc đại hiệp!

Phi Hồng Dực Sĩ thâu kiếm lại ôm quyền nói :

– Đa tạ Chúc đại hiệp hạ thủ lưu tình, bần đạo cáo lui!

Chúc Thiên Tùng cười đáp :

– Lục đạo trưởng tự nhiên!

Khi Phi Hồng Dực Sĩ quay người bước đi, thì Thần Điêu Đầu Hói liền dùng truyền âm nhập mật nói nhanh :

– Lục đạo huynh vào động báo cho Hoắc tổng quản sẵn sàng đối phó, khi cần thiết chúng ta sẽ rút cả vào động cố thủ!

Lại nói, cả bọn tặc đảng như Cửu Chỉ La Hán, Tương Tây song thi, Hỏa Ma Nữ Chúc Xảo Xảo, Bách Bộ Thần Quyền, Ngũ Xoa chân nhân cho đến cả Lang Sơn Nhất Bái, bọn họ chỉ biết vị Tổng hộ pháp họ Chúc này là phu quân của vị Đại cung chủ. Thân thủ cực cao, cơ trí hơn người, rất được Lão Thần Tiên sũng ái, bọn họ không ai dám tỏ ra ý bất phục, thế nhưng đó cũng chỉ mới là nghe danh, còn bản lĩnh của vị Tổng hộ pháp này cao thâm đến trình độ nào, thì chưa ai thấy qua.

Hôm nay, bọn họ tận mắt chứng kiến Phi Hồng Dực Sĩ là nhân vật cao thủ nhất lưu trong Bát đại môn phái, vậy mà chỉ bằng vài chiêu đã nhận thảm bại dưới tay Tổng hộ pháp. Bọn họ bây giờ mới thật sự thầm khâm phục vị Tổng hộ pháp thân bất lộ này.

Chúc Thiên Tùng thần thái thản nhiên đưa mắt nhìn Thần Điêu Đầu Hói hỏi :

– Mạnh đạo trưởng định tỷ đấu thế nào đây?

Thần Điêu Đầu Hói biết đối phương không phải hư danh ngạo mạn, khi ấy nghĩ nhanh :

– Kiếm pháp Lục Phi Hồng với ta không hơn kém nhau mấy, vậy mà còn bại, nếu dùng kiếm há chẳng nực cười ư? Chẳng bằng cứ tay không đấu quyền chưởng với hắn!

Nghĩ rồi bèn mỉm cười đáp :

– Lão hủ không tự lượng sức, chỉ dùng quyền chưởng công phu đấu với Chúc đại hiệp mười chiêu, chẳng hay ý Chúc đại hiệp thế nào?

Chúc Thiên Tùng cười khẳng khái đáp ngay :

– Tốt lắm, đạo trưởng, mời xuất chiêu!

Khuôn mặt dài già nua đầy nếp nhăn của Thần Điêu Đầu Hói hiện nụ cười đau khổ nói :

– Lão hủ đành đắc tội!

Lưỡng bộ xuống tấn, người hạ thấp tiến tới, song chưởng múa trước ngực tạo thành một vòng thái cực, vù một tiếng tay trái từ trong lòng bàn phải vuốt ra đẩy tới một chiêu.

Đây chính là chiêu Linh Vân Tẩy Thủ trong Lục Hợp chưởng pháp, xem ra không có chút gì dị thường xuất sắc, huống gì hai người đứng cách nhau tầm năm xích, tả thủ Thần Điêu Đầu Hói lại hơi cong, cho dù đánh ra hết tầm chưa hẳn đã đến được người của đối phương.

Thế nhưng Chúc Thiên Tùng đứng yên, mắt không hề nháy, nhìn chăm vào thế đánh của đối phương tợ hồ như nhận ra được điều gì khác thường.

Quả nhiên, chỉ thấy Thần Điêu Đầu Hói ra được nửa chiêu, bóng người nhào nhanh tới, vù một tiếng, tay trái thâu về tay phải lướt trong lòng tay trái bồi tiếp một chưởng.

Chính cùng lúc này, tay trái hai ngón cong lại ngầm búng ra một đạo chỉ lực.

Mọi người đứng ngoài quan sát, chỉ thấy song chưởng của Thần Điêu Đầu Hói thay nhau hóa tả sang hữu, căn bản chỉ tưởng lão ta đánh chưởng, mà không hề nhận ra nổi đạo chỉ lực từ trong tay trái điểm ra khi thâu về.

Rõ ràng, chưởng phong từ trong phải tiếp đánh ra chỉ là bình phong hư chiêu, chỉ lực điểm ra từ tay trái khi thâu lại mới là chủ chiêu.

Đây chính là chỗ độc đáo của Lục Hợp chưởng được gọi là Tu Di Tàng Giới. Chỉ lực vốn luyện đến phát ra vô thanh vô túc, lại dùng chưởng lực là chiêu khách ám tàng chủ chiêu chú, quả là tuyệt diệu vô cùng.

Chúc Thiên Tùng thấy cả người Thần Điêu Đầu Hói bổ đến, biết đã đến lúc hóa chiêu, quả nhiên nhận ra hữu chưởng đối phương hoán vị tiếp sức cho tả chưởng.

Chỉ thấy cả người Chúc Thiên Tùng hoành nghiêng nữa bộ sang phải, dễ dàng tránh được một chưởng của Thần Điêu Đầu Hói.

Thế nhưng, chính đó mới là trúng vào kế của đối phương, hướng chuyển người của Chúc Thiên Tùng vừa khéo đúng hướng chỉ lực bắn tới của Thần Điêu Đầu Hói vào huyệt Cửu Vỹ trên ngực.

Nhưng Chúc Thiên Tùng không phải là nhân vật tầm thường giản đơn, đương nhiên có vậy mới nhậm chức Tổng hộ pháp đứng trên cả một làng hắc đạo kiêu hùng.

Khi vừa xoay người tránh chưởng, liền kịp nhận ra có điều không ổn, tay trái lập tức phất tay áo, xem rất bình thường, tợ hồ như chỉ là thuận thế hóa giải chiêu chưởng của Thần Điêu Đầu Hói, nhưng kỳ thực chính là hóa giải đạo chỉ lực vừa kịp phát hiện.

Thần Điêu Đầu Hói không thể ngờ tới đối phương có thể hóa giải nổi một chiêu này, đồng thời bây giờ cả người lão mất đà lướt ngang qua người của Chúc Thiên Tùng, chỉ thấy đối phương thuận tay gõ mạnh chiếc quạt vào vai trái của lão.

Hiện tại Thần Điêu Đầu Hói đang ở vào một vị trí hết sức bất lợi, có thể gần như là vị trí chết, đến đưa tay phát chiêu chống đỡ cũng không thuận tiện tí nào, chỉ một sinh lộ duy nhất là thuận đường chuồn nhanh về phía trước.

Thế nhưng, một thế gỏ đầu không trúng, thì Chúc Thiên Tùng cũng còn tay trái rất rảnh, há không thể nhân cơ tập kích tiếp?

Thần Điêu Đầu Hói tất hiểu điều này, phân tích thì dài dòng, nhưng lúc ấy trong đầu của Thần Điêu Đầu Hói ý nghĩ thoáng qua cực nhanh, gần như chỉ là phản xạ thoát thân theo bản năng.

Chỉ thấy cả người lão chuồn nhanh tới trước, nhưng mũi quạt cũng kịp chạm nhẹ vào lưng, từ điểm đó lão cảm thấy nóng rát lên khôn tưởng.

Khi thoát ra ngoài được ba bốn bước, Thần Điêu Đầu Hói mới hoàn hồn quay đầu nhìn, Chúc Thiên Tùng vẫn đứng nguyên vị, tay phải phe phẩy chiếc quạt không có ý truy kích.

Chúc Thiên Tùng nhìn lão ta một cái, mở miệng định nói gì, nhưng chợt như nghĩ ra một chuyện, gã đưa tay áo trái lên nhìn, bỗng mặt hơi biến sắc.

Nguyên là ống tay áo trái có một lỗ thủng nhỏ bằng đầu đũa, chính là bị chỉ lực của Thần Điêu Đầu Hói kích thủng.

Sau phút biến sắc, Chúc Thiên Tùng cười ha hả nói :

– Mạnh đạo huynh quả nhiên cao minh, Lục Hợp thần chỉ thiên hạ vô song, hôm nay xem như tại hạ được khai nhãn giới.

Con người này thật khoáng đạt thẳng thắn, chỉ lực của Thần Điêu Đầu Hói làm thủng tay áo, nếu như không phải chính gã nói ra thì đừng nói là người ngoài, mà ngay cả Thần Điêu Đầu Hói cũng không thể nào biết được.

Thần Điêu Đầu Hói thì khuôn mặt già nua không khỏi ửng đỏ lúng túng.

– Chúc đại hiệp quá khen, lão hủ thật hổ thẹn…

Chúc Thiên Tùng không để ý đối phương khó xử, tiếp lời nói ngay :

– Đây chỉ là chiêu đầu, đạo trưởng còn những chín chiêu nữa mà!

Nhưng nói đến cuối câu, ánh mắt tự nhiên phát hàn quang sắc lạnh, quét lên mặt Thần Điêu Đầu Hói, hàm ẩn không ít sát khí.

Thần Điêu Đầu Hói bắt gặp ánh mắt này không khỏi run trong lòng thầm nghĩ :

– Xem ra chính chỉ lực của ta vô tình làm thủng tay áo hắn khiến hắn nổi giận sinh sát cơ, ta cần phải cẩn thận mới được!

Nghĩ vậy, xuất thủ lần này càng thận trọng hơn, hai tay từ trong ngực vận khởi Lục Hợp chân khí trùm kín cả người, cuối cùng lưỡng bộ tả hữu di động, song thủ chưởng chỉ cùng xuất đánh liền ba chiêu liên hoàn.

Ba chiêu cấp công này có thể nói là tinh hoa nhất trong Lục Hợp chưởng, chưởng phong chỉ kình hòa quyện vào nhau tợ hồ như chỉ trong một chiêu.

Chúc Thiên Tùng chỉ thấy nhếch mép cười nhạt, rồi không biết thi triển thân pháp thế nào, cả người tợ hồ như chiếc lá trong thu phong lắc lư chao đảo mà tránh qua hết chưởng phong chỉ lực của đối phương, đến tà áo cũng không trúng chút kình phong. Đồng thời người đã áp tới bên trái vung tay xuất chỉ điểm thẳng vào huyệt Kiên Tỉnh trên vai trái Thần Điêu Đầu Hói.

Thần Điêu Đầu Hói ba chiêu liên hoàn còn chưa xuất hết, bỗng thấy mắt loang bóng người, rồi vai phải tiếng ầm tay tê dại như không còn làm chủ được nữa, trong lòng chấn động vội nhảy người về sau.

Chúc Thiên Tùng dừng người phất chiếc quạt cười nhạt nói :

– Mạnh đạo huynh vẫn còn đấu được chứ?

Thần Điêu Đầu Hói đã sớm nhận ra đối phương võ công cao thâm khó lường, nhưng cũng không nghĩ nổi bản thân lão mà cũng không qua nổi ba chiêu.

Hiện tại tay phải ma mộc tê dại tợ như tàn phế đương nhiên không thể đấu nổi được nữa.

Thật ra thì sự chấn động trong lòng lão còn nặng nề hơn là cánh tay bị tê dại, lúc này nghe đối phương hỏi một câu cảm thấy nhẹ lòng hơn.

Vị Tổng hộ pháp này không phải là nhân vật tầm thường, thái độ cao ngạo tự thị, đương nhiên có thua cũng không lấy làm hổ thẹn mấy. Vả lại, tình hình trước mặt mới là quan trọng, đối phương đã hỏi câu này có nghĩa là không có ý truy kích, như vậy chỉ cần lão kéo dài thời gian thì có thể tìm kế sách đối phó.

Trong đầu nghĩ nhanh, tay trái ôm vai phải cười khổ nói :

– Chúc đại hiệp thần lực cái thế, lão hủ đã biết!

Tâm ý của Chúc Thiên Tùng đương nhiên chỉ cần đối phương biết mà nhận thua là được, khi ấy cười cao ngạo nói :

– Hảo, vậy thì phiền Mạnh đạo huynh vào trong thương lượng cùng mọi người, chỉ cần chư vị chấp nhận thoái xuất khỏi thạch động này, song phương mới không tổn thương hòa khí.

Thần Điêu Đầu Hói khắp khởi trong lòng, nhưng giữ mặt trấn tĩnh gật đầu đáp :

– Lão hủ nhất định chuyển ý của Chúc đại hiệp đến chư vị bằng hữu.

– Tốt, vậy thì chúng ta lấy thời gian cháy hết cây nhang làm giới hạn, Mạnh đại hiệp xin tự nhiên.

Nói rồi phất quạt mấy cái, quay người đi lui.

Thần Điêu Đầu Hói cũng liền rút vào động, bọn Cam Huyền Thông, Phi Hồng Dực Sĩ nghênh đón hỏi :

– Mạnh đạo huynh tay không sao chứ?

Thần Điêu Đầu Hói cười khổ đáp :

– Không sao, chỉ trúng chỉ lực của hắn điểm vào huyệt Kiên Tỉnh…

Cam Huyền Thông nói :

– Bần đạo giúp đạo huynh án ma đả thông huyệt đạo.

Nói rồi hai tay hắn vận công lực nắn lên vai Thần Điêu Đầu Hói.

– Đa tạ Cam đạo huynh!

Nói lời cám ơn, rồi lão ta thấp giọng nói tiếp :

– Thế địch rất mạnh, nhất là tên họ Chúc này võ công cao thâm khó lường, e rằng không người địch nổi. Tốt nhất chúng ta nên rút sâu vào động cố thủ tự bảo, chờ đến khi Minh chủ giải hết “Tán công độc” phân biệt rõ thực hư rồi tính kế sách đối phó.

Phi Hồng Dực Sĩ nói :

– Vậy thì trước hết chúng ta cố thủ ở động ngoài này, đến khi không thủ giữ được mới rút vào trong há chẳng được sao? Việc gì lại bỏ qua động ngoài này?

Thần Điêu Đầu Hói nói :

– Tiền động rộng rãi, địa hình không lợi cho trấn thủ, nếu chờ đến khi đối phương công chiếm được, chỉ e rằng chẳng kịp trở tay. Động trong chật hẹp khúc chiếc dễ thủ khó công, tốt nhất nên rút vào trước chuẩn bị mới trấn giữ được lâu dài.

– Hảo, vậy thì chúng ta rút vào trong!

Thần Điêu Đầu Hói quay đầu nhìn Vô Trụ thiền sư một cái hỏi :

– Đại sư điều dưỡng thế nào rồi?

Vô Trụ thiền sư đã mở mắt ra, nét mặt an tường đáp :

– Bần tăng vận khí điều dưỡng đã xong, chân khí hồi nguyên, không biết đạo huynh có gì sai khiến?

Vừa nói lão vừa từ từ đứng lên, Thần Điêu Đầu Hói thấy nhẹ trong lòng nói tiếp :

– Trong số chúng ta có thể nói đại sư sở học công lực là uyên thâm hơn cả, hiện tại đại sư đã hoàn toàn hồi phục chân lực, thật may cho chúng ta, ít nhiều cũng cầm cự được với bọn chúng…

Nói đến đó lão đưa mắt nhìn ra của động, không biết từ bao giờ đã đốt lên một nén nhang, nhang cháy đã hết ba bốn thốn.

Lão hiểu trước khi nén nhang này cháy hết, Chúc Thiên Tùng quyết không kiếm chuyện, lão thử giơ cánh tay trái xoay xoay nhẹ vài vòng, chừng như đã khá hơn nhiều, vui mừng nói :

– Cam đạo huynh, tay bần đạo đã khá nhiều rồi, chẳng ngại gì nữa! Thời gian không còn nhiều, chúng ta nhanh rút vào trong thôi!

Cả bọn bốn người không nói gì thêm, liền kéo nhau lục tục rút sâu vào động trong.

Lại nói, Hoắc Vạn Thanh trước đó đã nghe Phi Hồng Dực Sĩ chạy vào báo ít nhiều tình hình bên ngoài động, đồng thời biết được Thần Điêu Đầu Hói định lúc túng thế sẽ kéo vào cố thủ trong động, đương nhiên là muốn dựa vào địa thế động đạo khúc khuỷu lợi cho phòng thủ. Lão là người lịch duyệt giang hồ, không đợi nói cũng đã cùng Tống Văn Tuấn chuyển dịch những khối đá lớn nhỏ có thể chuyển dịch được sắp đặt ở những nơi xem có lợi cho phòng thủ hơn.

Thần Điêu Đầu Hói bước vào động đạo, nhìn thấy bọn họ đang bố trí những khối đá như sắp đặt trận địa, gật đầu tán thưởng :

– Hoắc tổng quản bố trí rất hay, xem ra bọn chúng muốn tấn công vào đây không dễ tí nào!

Vô Trụ thiền sư nói :

– Mạnh đạo huynh, nhân thủ chúng ta phân bố phòng thủ thế nào đều do đạo huynh phát lệnh!

Thần Điêu Đầu Hói đưa mắt nhìn quanh một vòng nói :

– Đại sư và Lục đạo huynh trấn thủ tuyến đầu ở cửa động khẩu sau những khối đá kia, khi địch ở xa thì do đại sư phát chưởng mà đánh, khi địch đã tiếp cận thì Lục đạo huynh phát kiếm.

Rồi lại chỉ vào một khối đá khác cao tầm nữa người vừa được chuyển tới, nói :

– Hoắc tổng quản và Cam đạo huynh ẩn sau khối đá kia, Hoắc tổng quản cũng phát chưởng phối hợp cùng đại sư. Cam đạo huynh tinh thâm Nội Thái ẩn công có thể phối hợp cùng đại sư, Hoắc tổng quản và Lục đạo huynh, dùng ám khí phản kích địch xông vào.

Cam Huyền Thông nhíu mày nói :

– Bần đạo bình sinh ít dùng ám khí, mà trong người cũng không có sẵn ám khí.

Thần Điêu Đầu Hói cười nói ngay :

– Người luyện nội công thâm hậu, thì chiếc lá cành hoa cũng có thể dùng làm ám khí đả thương đối phương, đạo huynh tuy trên người không mang theo ám khí, nhưng trên đất thì cát đá chẳng thiếu thứ gì, há sợ không đủ dùng nữa sao chứ?

– Tuyệt lắm, ý Mạnh đạo huynh thật hay, vậy mà ta nghĩ không ra! Hà hà…

Thần Điêu Đầu Hói nói tiếp :

– Thế nhưng Cam đạo huynh cần chú ý một điểm, chỉ dùng tay trái phóng ám khí…

Cam Huyền Thông trố mắt ngạc nhiên :

– Tại sao?

– Hà… Vì khi cần thiết, thì tay phải của Cam đạo huynh có thể dùng kiếm phối hợp cùng Lục đạo huynh!

Cam Huyền Thông lắc đầu cười chịu phục, Thần Điêu Đầu Hói lại nhìn Tống Văn Tuấn nói :

– Tống thiếu trang chủ ẩn người ngay sau thạch bích cuối động đạo, đây là cửa quan trọng nhất. Giả như đối phương có kẻ cao cường vượt qua được Hoắc tổng quản và Cam đạo huynh, người tất sẽ rơi xuống đây, khi ấy Thiếu trang chủ chỉ việc từ sau phóng kiếm kết liễu hắn. Nhưng nhở trường hợp đối phương không phóng vọt qua hai vị kia, thì tuyệt đối không được vọng động xuất hiện.

Tống Văn Tuấn gật đầu đáp ngay :

– Tại hạ nhớ rõ!

Thần Điêu Đầu Hói thấy phân công mọi người tạm ổn, đưa mắt nhìn vào trong chỉ thấy tối om, thế nhưng nhìn ra ngoài thì có chút ánh sáng nho nhỏ, tuy vậy cũng đủ nhìn thấy bóng người nếu đối phương xông vào đây. Đây cũng chính là một lợi thế cho phòng thủ, người ở trong nhận ra đối phương, mà đối phương không nhìn thấy mình. Lão thở phào nhẹ người nói tiếp :

– Thời gian một nén nhang cũng khá đấy, mọi người tạm thời nghỉ ngơi, chờ đối phương tiến vào cứ để huynh đệ lên tiếng, mọi người tuyệt đối không lên tiếng tránh lộ mục tiêu mai phục.

Mọi người ai nấy đều nhất nhất tuân theo, chẳng bao lâu quả nhiên đã nghe thấy giọng Chúc Thiên Tùng từ ngoài vọng vào :

– Mạnh đại hiệp, thời gian đã hết, các người thương lượng xong rồi chứ?

– Chúng sắp vào đấy, chư vị chuẩn bị!

Thần Điêu Đầu Hói nói nhanh, đoạn quay người định đi, chợt nhớ ra một điều nói tiếp :

– Hiện tại huynh đệ ra nói chuyện với hắn, khi huynh đệ trở vào sẽ ho khan hai tiếng làm hiệu, nếu chỉ thấy bóng người vào mà không nghe tiếng ho, thì cứ tấn công cản lại, chớ để người lọt vào.

Nói rồi lão sải bước theo động đạo trở ra tiền động, quả nhiên Chúc Thiên Tùng không thẹn là người lãnh đạo một đám Hắc đạo kiêu hùng, biết giữ chữ tín.

Hắn y nhiên đứng tay chắp sau lưng, tay phe phẩy chiếc quạt chờ đợi, thần thái thản nhiên không có chút gì có ý xông vào trong động.

Thần Điêu Đầu Hói nhìn thấy thần thái cao ngạo của Chúc Thiên Tùng không khỏi cười thầm trong bụng, cho dù một người võ công tuyệt đỉnh, nhưng có tính cuồng ngạo tự thị, thì cũng dễ đối phó như bọn kiêu hùng hữu dũng vô mưu.

Ra đến cửa động, lão ôm quyền xá xá mấy cái lễ độ nói :

– Chúc đại hiệp đã hỏi, lão hủ không thể không thực tình mà đáp…

Nói cuối câu lão cố tình kéo dài giọng, nhưng bỏ lững câu nói đương nhiên muốn đối phương tự hiểu ra ý sau thì hơn.

Chúc Thiên Tùng tự nhiên phải hiểu, ánh mắt quắc lên sắc lạnh quét ngang mặt Thần Điêu Đầu Hói gằn giọng :

– Ý Mạnh đạo trưởng, kết quả thương lượng là các người không chịu rời khỏi đây?

Lần này nhìn thấy thái độ thay đổi đột ngột của Chúc Thiên Tùng, tợ hồ như hôm nay bằng tất cả mọi giá phải chiếm lại bằng được động này, bất giác trong lòng lão sinh nghi, thầm nhủ :

– Trong thạch động này, ngoài Minh chủ bị chúng bắt cóc và mấy tên tay chân của chúng ra thì không còn vật gì khác, vậy tại sao hắn nhất quyết buộc chúng ta phải nhanh rời khỏi động? Nếu nói hắn đến chỉ vì Minh chủ, nhưng chúng ta có rút khỏi đây thì đương nhiên cũng phải mang theo Minh chủ đi, lẽ nào hắn không biết cái lý này? Nếu bảo hắn đến đây để cứu mấy tên giữ động ở đây, thì tất đã nói ra điều kiện cứu người, nhưng từ đầu đến giờ không nghe ta rời động là vì chuyện gì? Chẳng lẽ trong thạch động ấy còn có một bí mật nào khác chăng?

Nghĩ đến đó trong đầu tính nhanh, cười đáp :

– Kết quả thương lượng của chúng ta, hy vọng Chúc đại hiệp gia hạn thời gian…

Một câu này rất khôn khéo ma mãnh, mục đích thăm dò thêm tâm ý đối phương, mà cũng là sự thật, chỉ cần đối phương chấp nhận, đợi đến khi Tống Trấn Sơn hồi phục toàn chân lực, thì có thể ngang nhiên xuất diện đối đầu, hà tất phải khở sở trấn thủ trong động.

Chẳng ngờ vừa nghe xong, nét mặt Chúc Thiên Tùng sa sầm, trầm giọng quát :

– Không được, tại hạ xưa nay ngôn xuất như son, đã phải hạn thời gian một nén nhang là một nén nhang. Chư vị nên quyết định, một là rút khỏi đây thì rút nhanh, hai là không đồng ý, thì tại hạ đành phải cưỡng bức tấn công vào.

Thần Điêu Đầu Hói nghe đối phương nói giọng kiên quyết, biết không còn thương lượng được, bèn cười điềm nhiên nói :

– Chúc đại hiệp hẳn cũng biết tại sao chúng ta đến đây chứ?

– Ồ, đương nhiên!

– Chúng ta đến đây đương nhiên để cứu Minh chủ, Minh chủ bị người của Chúc đại hiệp hạ độc còn chưa tỉnh, chúng ta không thể khoanh tay bàng quan. Huống gì đại hội trên Trích Bát thiền viện chẳng còn xa, đến lúc đó mọi chuyện sẽ song phương giải quyết, hiện tại Chúc đại hiệp không chịu nhượng bộ, chẳng phải là quá bức ép ngươi đó sao?

Chúc Thiên Tùng nói :

– Chúng ta mời Tống đại lão gia đến cùng chỉ là để cùng bàn đại hội ở Trích Bát thiền viện, đối đãi với Tống đại lão gia, thì cứ việc mang ông ta trở về!

Thần Điêu Đầu Hói nghe đối phương nói dễ dãi như vậy trong lòng thoáng hồ nghi, nghĩ :

– Rõ ràng hắn đến đây mục đích chính không phải là Minh chủ!

Lão tuy chưa biết trong thạch động này còn có gì bí ẩn, thế nhưng cảm thấy trong thạch động này đối với tặc đảng rất quan trọng bàn bạc lại với mọi người xem rồi sẽ phúc đáp càng nhanh càng tốt.

– Đương nhiên! Đương nhiên!

Vừa nói vừa gật đầu lia lịa, rồi lão quay người đi nhanh vào trong động.

Vô Trụ thiền sư thấy lão quay trở vào thấp giọng hỏi nhanh :

– Thế nào rồi?

Thần Điêu Đầu Hói liền đem câu chuyện vừa rồi kể cho mọi người nghe đoạn tiếp :

– Theo bần đạo thấy thì thạch động này nhất định ẩn chứa bí mật gì đó mà đối với bọn chúng vô cùng trọng yếu…

Cam Huyền Thông nói :

– Mạnh đạo huynh vào đây có chỗ nào khác thường không?

– Không, chỉ là một thạch động tự nhiên bình thường, chẳng có điểm khác lạ.

Vô Trụ thiền sư nhíu mày nói :

– Vậy thì cũng kỳ! Một thạch động bình thường, sao bọn chúng lại xem quan trọng đến như thế?

Thần Điêu Đầu Hói nói :

– Đây chính là chỗ huynh đệ không nghĩ ra nổi…

Hoặc Vạn Thanh nói :

– Theo ý lão hủ, chúng ta trước hết kiên trì phòng thủ thạch động này, Mạnh đại hiệp kinh nghiệm phong phú, sao không đi xem xét một lần nữa thật cẩn thận xem, biết đâu phát hiện ra điều gì?

Thần Điêu Đầu Hói gật đầu nói :

– Ý này của Hoắc tổng quản rất hay, thế nhưng cũng phải chờ đến khi bọn chúng tấn công vào đây, bần đạo mới có thể tiến vào động trong xem xét.

Phi Hồng Dực Sĩ ngạc nhiên hỏi :

– Tại sao?

– Bởi vì các vị chỉ có thể xuất thủ cản trở chúng, nhưng không được lên tiếng tránh để lộ chỗ mai phục.

Mọi người đã hiểu ra, cảm phục lão đầu hói này đa mưu túc trí mà cẩn thận vô cùng.

Vừa khi ấy thì bên ngoài bỗng đã nghe tiếng Chúc Thiên Tùng hỏi vọng vào :

– Mạnh đại hiệp, sao không thấy trả lời?

Thần Điêu Đầu Hói lần này im lặng, đương nhiên chẳng còn gì để trả lời.

Chỉ nghe Chúc Thiên Tùng cất tiếng cười lớn nói :

– Hảo! Mạnh Đạt Nhân, để xem các ngươi có thể ẩn nấp trong động được bao lâu?

Nói rồi phất tay một cái hạ lệnh :

– Chúng ta xông vào!

Dứt lời khoát bộ khẳng khái bước vào động, hai thiếu nữ áo lam tay chắp đèn lồng lập tức tùy tùng.

Ngoại trừ Lang Sơn Nhất Bái Sách Nghị Phu vừa rồi thụ thương còn đang điều khí dưỡng thương, số còn lại đều đồng loạt theo chân Tổng hộ pháp vào động.

Tiền động trống không, chẳng có bóng người, đương nhiên không có ai ngăn cản.

Chúc Thiên Tùng tay phe phẩy chiếc quạt, thần thái ung dung như đi vào chỗ an bình, khóe môi hiện nụ cười nhạt đầy ngạo khí, quả nhiên không hổ thẹn là cương vị Tổng hộ pháp.

Theo sát hai bên tả hữu vẫn là hai thiếu nữ áo lam, hai chiếc đèn lồng ở trong động tối thì càng sáng hơn, soi rõ phía trước cho từng bước chân Tổng hộ pháp đặt đến, căn bản không có chỗ nào gọi là bóng tối.

Thế nhưng, đó cũng chỉ là thời gian của vài bước chân, trước mặt đã thấy rõ cửa đồng đạo đen ngòm, Chúc Thiên Tùng bước chân hơi ngừng lại, cao giọng nói :

– Mạnh Đạt Nhân, ngươi không đáp lời bổn nhân ư?

Thần Điêu Đầu Hói lúc này mới lên tiếng đáp lại :

– Kết quả thương lượng của lão phu và bằng hữu đây là hy vọng Chúc đại hiệp rộng rãi gia hạn thêm thời gian, đợi sau khi Minh chủ hồi tỉnh trở lại thì sẽ lập tức rời động, không biết Chúc đại hiệp có đồng ý không?

Khi lão lên tiếng, miệng áp vào vách núi để âm thanh truyền theo vách đá dội vọng ra ngoài, thế này thì khiến cho đối phương ở bên ngoài nghe không phán đoán nổi cự ly và vị trí của lão đang đứng.

Chẳng ngờ Chúc đại hiệp thét lớn :

– Không được, đã hết thời gian một tuần nhang, lời Chúc mỗ xưa nay nói ra không bao giờ thay đổi, các ngươi nhanh rút khỏi đây!

Thần Điêu Đầu Hói nói :

– Điều này thật khó…

Chúc Thiên Tùng quét mắt nhìn thấy động đạo có nhiều khối đá lớn, từ đây che tầm mắt nhìn sâu bên trong, đồng thời khiến đường động đạo vốn đã nhỏ hẹp khúc khuỷu lại càng thêm khúc khuỷu hơn, muốn ra tay múa chân cũng gặp khó khăn.

Chúc Thiên Tùng cũng nhận ra được những khối đá này chỉ vừa được di chuyển đến đây sẽ tăng cường tính phòng thủ, bèn lạnh giọng hỏi :

– Các ngươi di chuyển nhiều đá đến đây, phải chăng có ý kháng cự?

Thần Điêu Đầu Hói cười phá lên ha hả nói :

– Chúc đại hiệp nói vậy không đúng, bọn lão hủ nghĩ Chúc đại hiệp là bậc quân tử đời này, nên mới tôn trọng lời đại hiệp giữ hòa khí đôi bên cho đến đại hội ở Trích Bát thiền viện sẽ giải quyết mọi chuyện. Vả lại Bát đại môn phái lập danh giang hồ có mấy trăm năm nay, lẽ đâu lại sợ Chúc đại hiệp, đến nỗi dùng đá cản đường, mà Chúc đại hiệp dùng mấy tiếng kháng cự?

Một câu này không khỏi khiến Chúc Thiên Tùng nóng mặt, gã quắc mắt lạnh lùng gằn giọng :

– Bát đại môn phái chưa hẳn đáng để Chúc mỗ xem vào đâu!

Nói rồi quay đầu hỏi lớn :

– Các ngươi ai đi tấn công vào động cho ta!

Vừa hỏi dứt câu, liền thấy Bách Bộ Thần Quyền Viên Quảng Kiệt và Ngũ Xoa chân nhân Vạn Thiên Phong tiến lên đồng thanh nói lớn :

– Thuộc hạ nguyện tiên phong!

Hỏa Ma Nữ Chúc Xảo Xảo uốn éo thân hình nói :

– Đại ca, há để tiểu muội đi, chỉ một mồi lửa xem lũ chuột này con rúc được vào đâu?

Chúc Thiên Tùng nói :

– Tiểu muội nên lui ra!

Thần Điêu Đầu Hói nghe bọn họ xưng hô nói chuyện, giật mình thầm nghĩ :

– Chẳng lẽ bọn họ là huynh đệ, nhi nữ của Hỏa Linh Thánh Mẫu?

Nói đến nhân vật Hỏa Linh Thánh Mẫu thì lai lịch không nhỏ, đây là ngoại hiệu của Chúc Linh Tiên, sư muội của Không Động sơn chúa Cơ Linh Vân.

Chúc Linh Tiên năm xưa khi còn nhỏ theo chân sư phụ là Không Động lão sơn chúa đến Nam Ngục Chúc Dung Phong thăm hỏi bằng hữu. Bà ta nhân lúc sư phụ mải lo hàn huyên với cố hữu, một mình lén lui sau núi du ngoạn, không ngờ bà phát hiện được một cổ động. Tính hiếu kỳ thôi thúc chẳng ngờ khi bà trở ra thì trong tay tìm được một cuốn cổ kinh chính là Chúc Dung kinh.

Chuyện về sau bị vị Chưởng môn Hành Sơn phái Thanh Dương Tử biết được, ông ta tìm đến gặp Không Động lão sơn chúa cầu kiến, nói rằng pho Chúc Dung kinh vốn là bảo vật trấn môn của Hành Sơn, hy vọng Chúc Linh Tiên hoàn vật quy cố chủ.

Thời bấy giờ, Cơ Linh Vân mới tuổi hai mươi, nhưng vai vế là sư tỷ của Chúc Linh Tiên, hiểu ra chỗ quý báu của pho sách liền xui Chúc Linh Tiên không để Thanh Dương Tử đến gặp sư phụ. Lại lý luận pho Chúc Dung kinh là vật vô chủ, có duyên ai gặp nấy hưởng, huống gì tiểu sư muội họ Chúc, Chúc Dung kinh về tay sư muội thật là vừa khéo hợp đạo lý.

Song phương không ai nương ai cuối cùng xảy ra tranh chấp, lần ấy xảy ra ấu đả, Thanh Dương Tử suýt nữa thì trúng thương bởi Phiên Thiên chưởng của Cơ Linh Vân, từ đó hai phái Hành Sơn và Không Động có hiềm khích mà tuyệt giao với nhau.

Chúc Linh Tiên về sau luyện thành Chúc Dung Kinh giỏi về dùng hỏa, người trên giang hồ phải nể phục tặng biệt danh Hỏa Linh Thánh Nữ, nhưng đó cũng là chuyện nàm mươi năm về trước.

Trở lại lúc này, Chúc Thiên Tùng ngăn cản tiểu muội, rồi nhìn bọn Bách Bộ Thần Quyền và Ngũ Xoa chân nhân nói :

– Hảo, nhị vị đi đi!

Ngũ Xoa chân nhân rung chiếc Cương Xoa lên phát xuất ra những tiếng lanh kanh nghe rất êm tai, khoát bộ tiến lên một bước dài lớn tiếng nói :

– Các người ai có bản lĩnh thì ra đây tiếp bổn chân nhân vài chiêu!

Lão ta đứng cách động đạo chừng năm sáu xích, trong động không có người đáp lại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN