Tiên Cô Bảo Kiếm - Chương 46: Đơn kiếm phá trận
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Tiên Cô Bảo Kiếm


Chương 46: Đơn kiếm phá trận


Phong Nam Sơn sắc mặt vẫn lạnh nhiên tợ hồ như không mấy tin tưởng ở chàng, lại lý luận :

– Hảo! Cứ xem như lời Nhạc thí chủ là thật, có nghĩa là lúc vị bằng hữu thí chủ tặng kiếm thì kiếm vẫn chưa gãy, như thế là tệ sư huynh vẫn còn tại thế? Tệ sư huynh còn tại thế, thì kiếm này không thể một khắc ly thân, vậy mà thanh kiếm này rõ ràng nằm trong tay thí chủ, chuyện này nên giải thích sao đây?

Nhạc Tiểu Tuấn nhún vai đáp :

– Điều này tại hạ không biết!

– Do vậy mà bần đạo có một lời khuyên chân thành. Nhạc thí chủ nên nói rõ ra người đã tặng kiếm cho thí chủ là ai?

Nhạc Tiểu Tuấn thoáng chút lúng túng nói :

– Điều này tại hạ thật khó mà nói được, vả lại vị bằng hữu của tại hạ gần đây tự nhiên mất tích, tại hạ chính đang đi tìm người này. Đạo trưởng nếu tin nơi tại hạ thì chờ đến khi tại hạ tìm được vị bằng hữu này sẽ hỏi rõ ràng, lúc ấy không ngại ngàn dậm mà đến quý phái nói rõ cho đạo trưởng biết, đạo trưởng thấy thế nào?

Phong Nam Sơn mặt hơi giận, gằn giọng nói :

– Nhạc thí chủ đã không nói ra, giờ còn bảo là quý bằng hữu bị thất tích, há chẳng quả là xem bần đạo là đứa trẻ lên ba?

– Những điều tại hạ nói đều là thật tình, quyết không có nửa lời gian dối.

Phong Nam Sơn mặt càng trở nên lạnh lùng nói :

– Nhạc thí chủ cần biết, tệ phái truy tìm kiếm và người, khi nào chưa truy ra hết nội tình, quyết không ngừng lại.

– Điều này tại hạ biết, thế nhưng…

Phong Nam Sơn không để chàng kịp nói hết câu, cướp lời nói ngay :

– Nhạc thí chủ đã biết thì tốt, trừ phi nói ra tên họ quý bằng hữu, nếu xác thực có chuyện này, thì dù quý bằng hữu có thất tích hay không, thì tệ phái cũng phải truy tìm cho ra. Còn nếu như Nhạc thí chủ không chịu nói ra, thì tệ phái đành phải hỏi đến thí chủ.

Nhạc Tiểu Tuấn nhíu mày nói :

– Nghe khẩu khí đạo trưởng, tợ hồ như không tin lời tại hạ?

– Ồ, kiếm này trong người thí chủ, thí chủ cần có lời giải thích rõ ràng, lời này của bần đạo đã là quá chí tình!

– Vậy theo đạo trưởng, nếu tại hạ không thể giải thích rõ ràng thì phải làm sao?

Phong Nam Sơn ưỡn ngực nói lớn :

– Bần đạo không ngại gì mà xin nói rõ, cứ theo quy luật hành sự của tệ phái, thì hiện tại kiếm nằm trong người Nhạc thí chủ, nếu kiếm không gãy thì thí chủ cần nói rõ tệ sư huynh hiện ở đâu? Như kiếm đã gãy thì thí chủ xin giao thi hài của tệ sư huynh ra, đồng thời tam bái tạ tội trước thi hài của tệ sư huynh!

Hồ đại nương tức giận chen vào nói :

– Nói thế mà nghe được ư?

– Thiện tai, thiện tai! Nữ thí chủ thông cảm, đây vốn là quy luật của tệ phái!

Thân Phi Quỳnh từ đầu đến giờ chỉ im lặng theo dõi, lúc ấy mới lên tiếng nói :

– Chuyện của đạo trưởng ngày hôm nay, nhất định là bị người xui giục?

Phong Nam Sơn chắp tay cúi thấp đầu nói :

– Thí chủ dùng hai chữ xui giục này thật không thỏa đáng, kiếm rõ ràng nằm trong người Nhạc thí chủ, rõ ràng là không giả tí nào?

Thân Phi Quỳnh nói :

– Nói vậy đạo trưởng quyết không chịu ngừng lại ngang đây sao?

– Không sai, bần đạo khổ cực lâu nay mới tìm được Nhạc thí chủ, rồi từ trong người Nhạc thí chủ phát hiện thanh kiếm của tệ sư huynh, há có thể bỏ qua không truy cứu đến cùng?

Thân Phi Quỳnh chống nạnh hỏi :

– Vậy ý đạo trưởng giờ muốn thế nào?

– À, bần đạo đã nói qua, chỉ cần Nhạc thiếu hiệp có lời giải thích rõ ràng, nếu không thì đành giải quyết bằng tỷ đấu võ công. Chỉ cần thắng qua kiếm trận của tệ phái, và thắng được thanh nhuyễn kiếm trong tay bần đạo, thì nội trong ba năm tệ phái quyết không truy hỏi đến chuyện này.

– Vậy sau ba năm rồi thì sao?

– Sau ba năm, tệ phái sẽ có người đến tìm thọ giáo!

– Hảo, vậy thì sau ba năm, Tuấn đệ đệ ta sẽ có lời giải thích với quý phái.

Thân Phi Quỳnh nói rồi chắp tay thi lễ với Phong Nam Sơn, dỏng dạc nói :

– Hiện tại tiểu nữ xin lĩnh giáo đạo trưởng vài chiêu kiếm pháp.

“Soạt” một tiếng, kiếm theo lời nói rút ra khỏi võ, Hàn Anh kiếm không thẹn là loại kỳ binh bảo khí, sáng ngời lấp lánh đến chói cả mắt.

Phong Nam Sơn vừa nhìn thấy thanh kiếm thì giật mình la lên :

– Tuyết Sơn Hàn Anh kiếm! Cô nương là một trong Tuyết Sơn tam anh?

Hồ đại nương hừ một tiếng nhếch mắt nói :

– Biết rồi sao không xéo đi!

Nhạc Tiểu Tuấn vội vàng tiến lên một bước cản lại nói :

– Quỳnh tỷ tỷ, chuyện này do tiểu đệ mà ra, giờ đạo trưởng đã nói quá rõ, cứ để tiểu đệ giải quyết.

Nói rồi ôm quyền xá dài Phong Nam Sơn nói lớn :

– Đạo trưởng giờ có thể trả kiếm lại cho tại hạ?

Phong Nam Sơn thoáng chút do dự nói :

– Nhạc thí chủ lượng thứ, thanh kiếm này là tín vật của tệ phái, lý đương nhiên phải thuộc về tệ phái, xin tha lỗi bần đạo không thể hoàn trả.

Nhạc Tiểu Tuấn nghe vậy thì nổi giận nói :

– Đạo trưởng nói thế không đúng, vừa rồi đạo trưởng rõ ràng nói là chỉ mượn xem, mà đã mượn thì phải trả mới đúng đạo lý, sao giờ đạo trưởng có thể ngụy biện như thế được?

– A, lúc ấy muốn xem là vì bần đạo còn chưa dám xác định là kiếm của tệ phái, nhưng nay đã xác định đúng nó là kiếm của tệ phái, bần đạo thân nhậm Chưởng môn tự nhiên có quyền thâu hồi nó lại.

– Hừ, kiếm này của vị bằng hữu tại hạ tặng, tại hạ hoàn toàn không biết nó là kiếm của quý phái…

– Không sai, thế nhưng giờ thì Nhạc thí chủ đã chẳng phải biết rồi đó sao?

Nhạc Tiểu Tuấn thấy đối phương cứ từng bước bức ép mình thì không còn nhẫn nhịn nổi, bây giờ mặt ửng đỏ lên tức giận thét lớn :

– Các ngươi thật quá quắt, cho dù là biết kiếm này của quý phái, nhưng kiếm đã là mượn thì nhất định phải trả chứ? Huống gì đạo trưởng đã nói rõ, theo quy luật quý phái, tại hạ phải tiếp kiếm đạo trưởng? Nào, trả đây!

Nhân trong lúc phẫn khí tức giận, chỉ muốn lấy lại thanh kiếm mà Trúc Thu Lan đã tặng cho chàng, chàng chìa mạnh tay ra theo bản năng.

Không ngờ, lúc này Phong Nam Sơn tay phải đang nắm thanh nhuyễn kiếm không dùng lực nhiều lắm, đột nhiên cảm thấy một luồng hấp lực mạnh “vù” một tiếng, thanh kiếm không cánh mà tự bay vuột khỏi tay lão bay về phía Nhạc Tiểu Tuấn.

Nhạc Tiểu Tuấn cũng hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, chàng thấy thanh kiếm bỗng bay vèo đến trước mặt mình, thì giật mình thoái lui một bước đưa tay chộp bắt.

Phong Nam Sơn là tay lão luyện giang hồ, sau thoáng ngớ người thì trợn mắt kinh ngạc lẫn chấn động vì đã hiểu ra chuyện gì, thầm nghĩ nhanh :

– A, không ngờ tiểu tử này còn trẻ như vậy mà đã luyện nội công đạt đến Cách không hấp vật.

Lão lấy lại bình tĩnh cười lớn nói :

– Một chiêu này đủ thấy Nhạc thiếu hiệp đã luyện thành Phật môn Tiếp Dẫn thần công, bần đạo bội phục vô cùng, nhưng cũng nguyện tiếp thí chủ vài chiêu tuyệt học!

Nói rồi sải bước đi nhanh ra khoảng sân rộng trước mặt quán rượu.

Lúc này, cả Nhạc Tiểu Tuấn và Thân Phi Quỳnh cũng không khỏi kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau, nhưng nghe một câu của Phong Nam Sơn, tợ hồ như chuyện đã quá rõ ràng.

Chàng lúc ở Vĩnh Trấn tự được Đại Giác đại sư dùng Tiếp dẫn thần công đạo dẫn hai luồng kình lực cực mạnh của Thất Công và Bát Công đang lưu chuyển liên tục trong mạch Nhâm Đốc hòa cùng chân khí bản nguyên của chàng. Lúc ấy chân khí của chàng phút chốc tăng lên gấp mươi lần, ít nhất cũng đạt đến bảy mươi năm công lực, chính đạo lực cực kỳ thâm hậu này đã lưu trữ lại Tiếp Dẫn thần công mà Đại Giác đại sư thi triển, khiến đại sư bằng cách nào cũng không thâu về hết được. Đó là nguyên do tại vì sao trong người chàng lại có Tiếp Dẫn thần công.

Thân Phi Quỳnh nghĩ ra dược điều này thì lòng càng mừng cho chàng, không ngờ trong họa lại đắc phúc mà phúc càng hậu hỉnh như vậy. Nàng tự nhiên không lo lắng gì cho chàng nữa, chỉ nhìn chàng bằng cái nhìn trìu mến đầy tin tưởng.

Nhạc Tiểu Tuấn chỉ nhún vai cười lớn nói :

– Tại hạ chưa từng luyện qua Tiếp Dẫn thần công!

Vừa nói chàng vừa bước chân ra khỏi quán rượu.

Tám gã đạo sĩ kia và cả bọn Thân Phi Quỳnh đều lục tục theo sau ra ngoài.

Một trong tám đạo sĩ kia tiến lên trước mặt Phong Nam Sơn thi lễ cung kính nói :

– Chưởng môn tạm thời để chúng thuộc hạ bày trận, chừng nào Nhạc thí chủ qua được kiếm trận bổn môn rồi thì tiếp kiếm Chưởng môn!

Phong Nam Sơn tay vuốt râu thoáng chút trầm ngâm suy nghĩ.

Nhưng gã đạo sĩ kia nói tiếp ngay :

– Chưởng môn, đây còn là quy định của bổn phái, chưa thông qua được kiếm trận thì không được giao thủ với Chưởng môn, hy vọng Chưởng môn thuận lòng cho phép!

Phong Nam Sơn ngước mắt lên nhìn gã nói :

– Nhạc thí chủ tuy tuổi còn trẻ, thế nhưng đã luyện thành Tiếp Dẫn thần công đủ thấy nhất thân công lực đạt đến thặng thừa, chỉ e kiếm trận bổn phái không làm gì nổi.

Gã đạo sĩ cúi đầu nói :

– Đệ tử sẽ dốc toàn lực ứng phó!

– Ái, thôi được, các ngươi phải hết sức cẩn thận mới được!

– Đệ tử tuân mệnh!

Nói rồi gã quay lại chắp tay trước ngực thi lễ nói với Nhạc Tiểu Tuấn :

– Nhạc thí chủ vừa rồi đã nghe tệ Chưởng môn nói qua, chỉ cần thí chủ qua nổi kiếm trận tệ phái, thì có thể giao thủ cùng Chưởng môn nhân.

Nhạc Tiểu Tuấn cũng ôm quyền đáp lễ nói :

– Tại hạ đã nói rồi, sẽ tiếp nhận quy luật của quý phái, có điều không biết đại sư huynh xưng hô…

Gã đạo sĩ cúi đầu nói ngay :

– Bần đạo Lý Nguyên Dũ, chủ trì kiếm trận tệ phái.

Nhạc Tiểu Tuấn ôm quyền xá dài lần nữa nói :

– Đạo huynh xin cứ bày trận!

Lý Nguyên Dũ quay người lại phát tay ra hiệu một cái, lập tức thấy bảy gã đạo sĩ còn lại chạy nhanh tới sau lưng gã xếp thành bốn cặp trên một trục thẳng. Cặp đầu tiên chính là do Lý Nguyên Dũ và một gã đạo sĩ khác.

Nhạc Tiểu Tuấn nhìn bọn họ bày trận thì hơi ngạc nhiên, chàng từng nghe nói đến kiếm trận có La Hán trận của Thiếu Lâm, Thái Cực kiếm trận của Võ Đương uy lực rất mạnh. Thế nhưng, đã nói đến kiếm trận tức là do nhiều tay kiếm thủ liên hoàn lại với nhau theo một quy luật nào đó để tạo thành một sức mạnh tổng hợp mà thường thì thế trận liên hoàn.

Như trước mặt, chỉ thấy bọn họ đứng thành hàng dọc thành bốn cặp, tợ hồ như không chút liên hoàn nào, hoặc có thì cũng khó phát huy uy lực của nhau.

Chàng đang còn ngớ người, thì Lý Nguyên Dũ đã chắp tay nói :

– Kiếm trận bổn phái đã bày xong, xin mời Nhạc thí chủ động thủ. Lấy thời gian một tuần hương làm giới hạn, chỉ cần Nhạc thí chủ thông qua trận này là coi như thắng.

Nhạc Tiểu Tuấn gật đầu đáp :

– Hảo, tại hạ lĩnh ý!

Lý Nguyên Dũ liền lấy ra một chiếc hộp gỗ, mở hộp nắm một nén nhang đốt lên rồi cắm bên sân, đoạn quay trở lại đứng vào vị trí cũ nói :

– Nhạc thiếu hiệp xin phá trận!

Như vậy là đã rõ, ý đối phương là chỉ cần chàng vượt qua được bốn cặp này thì xem như phá xong trận, nếu thế thì chừng như không khó?

Chàng nắm kiếm ôm quyền nói :

– Tại hạ đắc tội!

Nói rồi chàng sải chân bước tiến tới, đúng lúc chàng động thân, thì Lý Nguyên Dũ cùng thêm gã đạo nhân kia bỗng tách ra làm hai, dạt ra tạo thành thế chân vạc.

Đối phương rõ ràng tách ra tạo thành một cửa quan, tĩnh lập chờ đợi Nhạc Tiểu Tuấn xông qua.

Nhạc Tiểu Tuấn thấy đối phương bày thế kiếm trận, thế nhưng bỏ hở không thấy nắm kiếm, đến khi chàng bước lên một bước, mới chợt hiểu người của Vô Lượng kiếm phái đều sử dụng nhuyễn kiếm. Căn bản kiếm cuốn tròn trong tay, đến lúc cần thiết thì mới vung kiếm tấn công, thế rất lợi hại.

Lúc này chàng còn cách bọn họ đến bốn năm xích, đây chưa phải là khoảng cách xuất thủ thuận lợi, bèn sấn thêm một bước, đối phương vẫn tĩnh lập bất động, nhưng đối phương là người bày trận chờ đợi, chàng là người xông phá trận, không thể dừng chân được, liền sấn thêm một bước nữa.

Đúng lúc ấy, chỉ nghe Lý Nguyên Dũ thét lớn :

– Nhạc thí chủ cẩn thận!

Tiếp liền, thấy cặp đầu tiên người ra quyền, người ra chưởng nhằm thượng, trung, bổ hai nơi đánh tới.

– Quái! Vô Lượng kiếm trận ra chiêu sao lại dùng quyền, chưởng tấn công?

Nhạc Tiểu Tuấn thấy mình nắm kiếm, còn đối phương thì lại bỏ kiếm dùng quyền chưởng thì bất giác hơi lúng túng khó xử, chân trái lúc ấy vừa định sấn lên vội thu về, đồng thời hậu thoái nửa bộ lách người né hữu chưởng, đó là vì đối phương tuy đánh chưởng, nhưng trong tay còn nắm khoanh kiếm, sợ bên trong có giả trá, xuất liền một thế Thanh Long Thám Trảo nghênh đẩy tả quyền bên trái.

Chuyện kể thì dài, thực tế chỉ trong một cái đưa chân lên rồi rút nhanh về nhảy ra trong nháy mắt, đúng khi chàng tránh chưởng bên phải đẩy qua bên trái, thì gã đạo sĩ bên phải bằng thế Du Long Diễu Bộ lướt tới sát người chàng, soẹt một tiếng kèm theo ánh thép lóe lên, rõ ràng đối phương đã xuất kiếm.

Người này ra kiếm, đúng chính lúc Nhạc Tiểu Tuấn xoay người thôi thủ đẩy thế quyền của Lý Nguyên Dũ ra, căn bản đã bị hở sườn bên phải, chỉ khi nghe tiếng kiếm thép bung ra kêu lên chàng mới biết.

Thực tế, Nhạc Tiểu Tuấn cố tình để hở sườn bên phải cho đối phương tấn công vào, chàng nghe tiếng gió thì mỉm cười, chẳng quay đầu lui mà kiếm trong tay phải khoát một đường bật ra ngoài.

Đúng lúc này thì Lý Nguyên Dũ cũng đã xuất kiếm tấn công tiền bộ, như vậy đối phương tiền hậu hai kiếm đã tạo thành the gọng kìm. Bọn họ xuất chiêu vừa nhanh vừa đột ngột, nhưng đối với Nhạc Tiểu Tuấn càng nhanh hơn.

Chỉ nghe liền hai tiếng kong kong trước sau như cùng lúc, một đường kiếm khoát tròn của chàng đỡ bật hai thanh kiếm của bọn họ ra ngoài.

Lý Nguyên Dũ và gã đạo sĩ kia không thể tin được, khi kiếm chạm nhau, bọn họ cảm nhận một luồng kình lực cực kỳ hùng mạnh chấn động ngược lại thân kiếm, khiến từ tay lên đến vai tê buốt, suýt nữa thì kiếm vuột khỏi tay, cả người còn bị kình lực chấn thoái lui ba bước mới đúng vững.

Lại nói, khi cặp đầu tiên bắt đầu động thủ, thì ba cặp còn lại lập tức xuất kiếm múa tít lên tạo thành ba quan ải đầy ánh kiếm.

Nhạc Tiểu Tuấn thấy cặp đầu tiên bị đánh dạt ra, thì đứng yên không tấn công nữa, chàng hơi thấy lạ thầm nghĩ :

– Chẳng lẽ cửa đầu tiên bọn họ đã cho thông qua?

Nghĩ rồi thuận đà xông tới vung kiếm tấn công cặp thứ hai, quả nhiên không thấy bọn họ ra tay, trong lòng chàng khắp khởi mừng, nghĩ không ngờ kiếm trận Vô Lượng kiếm phái lại đơn giản như vậy.

Cũng chỉ bằng một chiêu chàng bức được cặp thứ hai thoái ra ngoài, nhưng lần này còn lại hai cặp đột nhiên tiền hậu tạo thành thế ỷ dốc cùng xông tới chủ động tấn công chàng.

Mỗi lưỡi kiếm như bốn con linh xà phân làm bốn hướng tấn công ồ ạt, bọn họ nhân học được kinh nghiệm thua của hai cặp trước, cho nên lần này ra chiêu nửa đường thì đều biến ảo kỳ diệu, mà không chiêu nào giống chiêu nào.

Nhạc Tiểu Tuấn kiếm ra chiêu hóa giải rất nhanh, nhưng nhanh gì cũng chỉ hóa giải được chiêu thứ hai, thì chiêu thứ ba, thứ tư cũng đã đến bên. Mà hễ khi thấy kiếm chàng lướt tới là bọn người kia thâu kiếm, nhất quyết không trực tiếp nghênh chiêu của chàng.

Thành nhuyễn kiếm trong tay Nhạc Tiểu Tuấn cùng lúc cương lúc nhu, linh lợi như thần long diễu vẫn, nhưng trong đám linh xà cũng khó thoát ra nổi.

Qua một hồi, Nhạc Tiểu Tuấn thấy đối phương công cũng không công, thủ cũng không thủ, căn bản chỉ dùng luân xa chiến để kéo dài thời gian, chàng nghĩ thời gian chỉ giới hạn trong một tuần hương, nếu đấu lâu thì tất thua.

Nghĩ vậy, liền thay đổi chiến thuật, thi triển thân pháp kỳ ảo, Tỵ kiếm thân pháp nhanh như chớp công tới người bên phải, nhưng chân vừa khoát bộ, hốt nhiên lướt trở lại người bên trái, gọi là dương Đông kích Tây.

Lần này quả nhiên công hiệu, khiến trận kiếm của đối phương bị rối loạn, gã bên trái không kịp trở tay, luýnh quýnh đành phát kiếm nghênh đỡ.

Keng một tiếng, kèm theo tiếng rên nhỏ, rồi cả người dạt ra ngoài, đúng lúc này ba gã đạo sĩ còn lại công vào phía sau chàng cứu nguy đồng bọn.

Nhạc Tiểu Tuấn cười thầm, biết bọn họ đã trúng kế, đảo thân phản bộ, kiếm thuận đà khoát một đường keng keng keng ba tiếng cùng lúc đánh bật tiếp ba kiếm của bọn họ với một kình lực kinh người.

Hiển nhiên công lực của chàng lúc này uyên thâm khôn tả, với bọn đạo sĩ này căn bản không chịu nổi chàng dù chỉ ba thành công lực.

Chàng cả người y nhiên bất động, không một chút lay động nhẹ thân hình, còn bọn đạo sĩ đều bị đánh bật ra ngoài đến bảy tám bước, khi ấy thấy phá xong trận chàng liền thâu kiếm về.

Nhưng chưa kịp quay người bỗng nghe tiếng kiếm thép lướt gió vù vù tấn công tới, chàng ngước mắt nhìn bỗng kinh ngạc la lên :

– Ngừng tay!

Thì ra, lúc này người tấn công tới không ai khác hơn là Lý Nguyên Dũ và gã đạo sĩ đầu tiên.

Lý Nguyên Dũ dừng lại hỏi :

– Nhạc thí chủ có gì chỉ giáo?

Nhạc Tiểu Tuấn hỏi lớn :

– Tại hạ đã đánh bật tám vị, xem như thông qua trận này rồi chứ?

Lý Nguyên Dũ cười đáp :

– Kiếm trận tệ phải có tên là Linh Xà trận, tuy chỉ tám người nhưng đầu tiếp vĩ, vĩ tiếp đầu, căn bản không đầu không cuối. Nhạc thí chủ chưa phá xong trận sao có thể gọi là thông qua được?

– Ổ, vậy theo đạo huynh như thế nào mới được coi là phá xong trận?

– A, Nhạc thiếu hiệp phải làm sao khiến cho bọn bần đạo không còn khả năng tiếp chiến, thì mới coi là phá xong trận!

– Thì ra là thế!

Nhạc Tiểu Tuấn buộc miệng kêu lên, rồi quay đầu nhìn thấy nén nhang đã cháy hai phần ba, chỉ còn thêm một phần ba nữa, bất giác vừa giận vừa nộ, cười lớn nói :

– Vậy thì khó gì?

Thân hình chàng nhanh như chớp xẹt đến trước người Lý Nguyên Dũ, lão muốn nhảy lui tránh cũng không kịp, chỉ bằng một thế cầm nã thủ lão luyện đã hất lão ta văng ngược ra ngoài xa cả hai trượng.

Lý Nguyên Dũ không thể ngờ nổi, bản thân gã chưa kịp nhận ra điều gì thì đã bị hất như một kẻ không biết võ nghệ, lăn lóc trên đất đến đứng lên cũng không nổi.

Gã đạo sĩ bên phải thấy đồng bọn bị nguy thì chẳng tính toán gì, vung kiếm đâm tới.

Nhạc Tiểu Tuấn đôi xong Lý Nguyên Dũ, biết đối phương sẽ công vào, liền quay nghiêng người ra kiếm với kình lực đến bảy thành nội lực. “Keng” một tiếng, gã đạo sĩ chỉ thấy một cổ nội lực chấn động khôn tả, đến cả nữa người tê buốt, chân thoái lui không tự chủ, kiếm vuột khỏi tay bay ra ngoài xa.

Nhạc Tiểu Tuấn tợ như thiên thần giáng xuống, nháy mắt đã hạ hai tên đầu, rồi không cho cặp thứ hai kịp công tới, cả người chàng lướt đến vung tay chộp tiếp một tên bên trái, hất văng ra ngoài.

Gã đạo sĩ nhìn thấy hai đồng bọn bị đánh văng ra ngoài còn chưa kịp hết kinh động, lúc này ra kiếm cũng không kịp, chỉ rú lên một tiếng người bay như chiếc lá.

Tiếp liền đó ba kiếm công tới, Nhạc Tiểu Tuấn chỉ vận kình lực vào kiếm tiếp đỡ nhẹ một cái, “keng keng keng”… mấy tiếng, kiếm bay tơi tả, cả bọn đạo sĩ đương nhiên không thể địch lại nổi với thần lực của chàng, huống gì lúc này chàng đang phát nộ ra tay?

Năm tên còn lại, nháy mắt đều bị đánh văng kiếm, chỉ như trò đùa.

Nhạc Tiểu Tuấn thâu kiếm lại cười ha hả quay đầu hỏi Lý Nguyên Dũ :

– Lý đạo huynh, kiếm trận quý phái giờ xem như thông qua rồi chứ?

Lý Nguyên Dũ mặt tái không còn giọt máu, gã nằm mơ cũng không thể tin nổi kiếm trận Linh Xà của Vô Lượng kiếm phái bị phá trong nháy mắt, mà xem ra thua còn thảm hại nữa là khác.

Nhưng kiếm trận bị phá đã trở thành sự thật mười mươi trước mặt gã, gã chắp tay trước ngực cúi thấp đầu thi lễ nói :

– Nhạc thí chủ công lực thâm hậu mạc trắc, kiếm trận tệ phái đã bị phá, thí chủ đương nhiên đã thông qua!

Thân Phi Quỳnh đứng ngoài xem xét, cũng không ngờ kiếm trận của Vô Lượng kiếm phái bị chàng phá nhanh như vậy, bất giác trong lòng vui mừng khôn xiết.

Nhạc Tiểu Tuấn quay sang chắp tay hành lễ Phong Nam Sơn nói :

– Hiện tại xin đạo trưởng chỉ giáo?

Phong Nam Sơn nãy giờ theo dõi chàng ra tay, bất giác buột miệng hỏi :

– Chiêu kiếm vừa rồi Nhạc thí chủ sử dụng, bần đạo mấy mươi năm luyện kiếm chưa từng được chứng kiến chiêu thức kỳ ảo nào tuyệt diệu như vậy, không biết có phải là kiếm pháp của Thiên Sơn hay không?

Đúng vậy, chiêu cuối cùng chàng thi triển đánh văng năm kiếm của năm gã đạo sĩ còn lại chính là chiêu kiếm mà Kim Thiết Khẩu đã truyền lần đầu tiên cho chàng. Với chiêu này chàng đã quá thành thục, thâu phát do tâm, biến ảo tùy nghi, chừng như đạt đến trình độ lấy ý xử kiếm, người ngoài nhìn vào thì tợ hồ như một cái khoát tay mà thôi.

Nhạc Tiểu Tuấn nghe lão ta nói đúng chiêu kiếm xuất từ Thiên Sơn phái thì không khỏi kinh ngạc, chắp tay nói :

– Nhãn lực của đạo trưởng thật cao minh, chiêu kiếm của tại hạ đúng là xuất từ Thiên Sơn môn.

Phong Nam Sơn nghe rồi chắp tay trước ngực cúi thấp đầu nói :

– Nhạc thí chủ như đã là môn hạ Thiên Sơn, xin thứ cho bần tăng đắc tội, nhưng bần đạo chỉ vì truy tầm thanh nhuyễn kiếm này của tệ sư huynh mà tìm đến đây, Nhạc thí chủ như thực lòng nói ra cho biết lai lịch của nó, thì bần đạo tự nhiên rút lui ngay.

Nhạc Tiểu Tuấn ôm quyền nói :

– Đạo trưởng ngôn trọng, tại hạ vừa rồi nói ra đều là thực tình, một vị bằng hữu đã tặng kiếm này cho tại hạ, nhưng người ấy hiện tại cũng tự nhiên thất tích không biết đi đâu. Nếu đạo trưởng tin tại hạ, thì xin hẹn sau ba tháng, tại hạ sẽ có lời phúc đáp với đạo trưởng tại quý sơn.

Phong Nam Sơn gật đầu nói :

– Đã là môn hạ của Thiên Sơn, bần đạo đương nhiên tin tưởng, vậy bần đạo xin cáo từ trước!

Nhạc Tiểu Tuấn chắp tay vái dài lần nữa nói :

– Đạo trưởng yên tâm, tại hạ đã nói nhất định sẽ làm!

Phong Nam Sơn cung chắp tay trước ngực thi lễ lần nữa, rồi quay người bỏ đi, bọn Lý Nguyên Dũ tám người cũng lục tục theo sau.

Hồ đại nương thấy bọn đạo sĩ đi rồi mới tiến lên cười ha hả nói :

– Nhạc tướng công hôm nay cho lão bà ta được khai nhãn giới nhé! Thiên Sơn kiếm pháp thật tuyệt diệu, ta chỉ thấy tướng công tùy tiện vung tay một cái, vậy mà không ngờ đánh bật bọn kia.

Xuân Phong chen vào nói :

– Hồ ma ma sao lại nói vậy? Kiếm pháp của Nhạc tướng công thần kỳ mạc trắc, đến như Hỏa Linh Thánh Mẫu còn không thắng nổi đấy chứ!

Hồ đại nương toét miệng cười hênh hếch nói :

– Đó, đó… Chính vì nó uyên thâm kỳ ảo, nhưng nhìn thì chẳng ra chiêu pháp chương điển, cho nên mới càng khó hiểu, khó hấp thu! Nhạc tướng công…

Thân Phi Quỳnh không để cho bà ta nói hết câu, nhìn chàng chắc lưỡi nói :

– Tuấn đệ, chiêu kiếm pháp của đệ xuất từ Thiên Sơn, kỳ diệu không ai phá nổi, thế nhưng một chiêu cầm nã thủ của đệ cũng tuyệt diệu kỳ ảo không kém. Ta nhìn thấy đệ thi triển nó nhiều lần, nhưng vẫn không nhận ra được điểm nào, chẳng lẽ nó cũng của Thiên Sơn phái?

Nhạc Tiểu Tuấn nói :

– Tiểu đệ cũng không biết, năm xưa khi sư phụ tại hàn xá dạy võ cho đệ thì dạy một chiêu chộp hất này đầu tiên. Gia phụ từng nói nó là một chiêu cầm nã thủ tuyệt pháp hơn tất cả những môn công phu cầm nã khác, chỉ dạy duy nhất một chiêu phòng thân nhỡ khi bị người ta hiếp đáp. Gia sư lúc ấy vốn không định dạy võ công gì thêm cho tiểu đệ, sau này tiểu đệ đam mê nên khẩn cầu nhiều lần, gia sư mới chịu truyền thụ tiếp, nhưng đều là các tán thủ kiếm pháp, chưởng pháp. Cứ theo như gia sư kể, thì khi người còn trẻ du ngoạn Chung Nam gặp được một vị lão nhân truyền thụ chiêu này, nhưng không biết lai lịch của lão nhân kia, cũng không biết tên họ. Lão nhân kia bảo rằng, sau khi khảo chứng tất cả các môn võ công, thì một chiêu cầm nã này là tuyệt diệu nhất, nó tợ hồ như là môn Cầm Long Thủ của Côn Lôn, thế nhưng không dám đoán chắc như vậy.

Thân Phi Quỳnh nghe thì à lên một tiếng gật đầu nói :

– Ta cũng có nghe gia gia nói qua, môn Cầm Long Thủ của Côn Lôn chí tuyệt, không ai phá nổi. Thế nhưng đáng tiếc nó đã bị thất truyền từ lâu, à… Hay đợi đến lúc lên Tuyết Sơn, Tuấn đệ diễn cho gia gia xem vài lần, có thể sẽ nhận ra chăng?

Nói chuyện đến đó, cả bọn đã quay trở lại vào trong quán rượu.

Chủ quán thấy khách trở vào thì niềm nỡ dón tiếp cười nói :

– Công tử, tiểu thư, xin dùng mì kẻo nguội mất!

Mọi người liền ngồi vào bàn ăn hết tô mì của mình, Tử Kim Tiêu lấy ra một nén bạc trả cho chủ quán hào phóng nói :

– Lão chủ không cần thối lại!

Đôi phu phụ chủ quán không ngờ được khách cho hậu hỉnh như vậy, mừng mà kinh ngạc, hồi lâu cúi đầu cảm tạ tiễn khách.

Vừa ra khỏi quán, chuẩn bị lên ngựa, bỗng Thân Phi Quỳnh nhíu mày ngóng mắt ra xa, rồi gọi lớn :

– Hồ ma ma, xem ai đến kìa!

Mọi người ngạc nhiên quay đầu nhìn, lúc này mới nhận ra hai bóng người từ trên đường chạy tới rất nhanh, Hồ đại nương à lên một tiếng nói :

– Xem ra thân pháp của hai người này không tệ tí nào!

Xuân Phong nói :

– Chẳng lẽ lại là tìm đến kiếm chuyện với chúng ta?

Hồ đại nương hừ một tiếng chống tay nói :

– Trừ phi bọn chúng ăn phải gan hùm mật gấu mới đám động đến chúng ta, hừ… Lão bà bà này nhất định bẽ hết xương chúng ra!

Nói được mấy câu, đã thấy hai bóng người kia đến gần rồi, Tử Kim Tiêu đã ngồi trước xe, bỗng phát hiện ra la lên :

– A, bọn chúng chính là Cửu Chỉ La Hán Chúc Tường Phù và Bách Bộ Thần Quyền Viên Quảng Kiệt!

Thân Phi Quỳnh nhíu mày hỏi :

– Bọn chúng tìm đến đây làm gì chứ?

Bây giờ hai người kia đã đến trước mặt, chỉ còn cách tầm bốn năm trượng thì dừng lại, quả nhiên là Cửu Chỉ La Hán và Bách Bộ Thần Quyền.

Bách Bộ Thần Quyền chưa đến nơi, đã chắp tay thi lễ nói lớn :

– Thân cô nương xin chậm chân!

Hồ đại Nương chống tay sấn tới một bước hất hàm hỏi :

– Họ Viên kia, ngươi đến đây làm gì?

Bách Bộ Thần Quyền Viên Quảng Kiệt bước lên thêm hai bước cúi người nói :

– Viên Quảng Kiệt yết kiến Thân cô nương!

Thân Phi Quỳnh chưa kịp đáp thì Hồ đại nương đã đưa cặp mắt hình tam giác trừng nhìn đối phương và gằn giọng :

– Họ Viên, lão bà đang hỏi ngươi đấy!

Viên Quảng Kiệt hơi ngớ người, cũng chả trách được, lão ta thinh danh Bách Bộ Thần Quyền từ mấy mươi năm nay, không phải là nhân vật tầm thường, vậy mà người như Hồ đại nương dám lớn lời được hay sao? Rõ ràng là chó ỷ thế chủ.

Nhưng lúc này trước mặt Thân Phi Quỳnh đương nhiên hắn không dám nổi xung nổi dóa, chỉ quay người nhìn Hồ đại nương một cái cất giọng lạnh lùng hỏi :

– Hồ đại nương, bà hỏi gì?

– Hừ, lão bá hỏi ngươi tại sao dám chận đường chúng ta?

Cửu Chỉ La Hán Chúc Tường Phù tiến lên trước hai bước, chắp tay trước ngực nói :

– Hồ lão bồ tát đã hiểu nhầm rồi, Viên huynh và huynh đệ chỉ phụng mệnh đến bái kiến Thân cô nương mà thôi!

Hồ đại nương hỏi :

– Phụng mệnh ai?

Chúc Tường Phù đáp :

– Tổng hộ pháp!

Thân Phi Quỳnh nghe nói chính anh rể mình phái đến thì bất giác hỏi :

– Tổng hộ pháp phái ngươi đến đây có chuyện gì?

– Tống hộ pháp nhận thấy đã gần đến ngày đại hội Trích Bát, vậy mà Nhị tiểu thư lại trở về Tuyết Sơn, không phải có hiềm khích gì với Hỏa Linh Thánh Mẫu sao? Do đó đặc phái huynh đệ đến khuyên Nhị tiểu thư nhanh quay lại Trung Nguyên.

Hồ đại nương hỏi :

– Đây là hảo ý của Hỏa Linh Thánh Mẫu sao?

Thân Phi Quỳnh nghe bà ta hỏi một câu này tự nhiên giật mình, xem ra chừng như chính Hỏa Linh Thánh Mẫu muốn cản trở không để nàng quay về Tuyết Sơn. Nhưng tại vì sao bà ta lại ngăn cản? Đã vậy Kim Thiết Khẩu từng nói Tuyết Sơn gặp biến, chẳng lẽ chính Hỏa Linh Thánh Mẫu đã ngấm ngầm bày trò gì?

Nghĩ đến đó, liền ngước mắt lạnh giọng hỏi :

– Các ngươi đến đây, đại thư ta có biết không?

Viên Quảng Kiệt cười cười đáp :

– Tống hộ pháp phái huynh đệ đến đây, đại tiểu thư cũng biết!

– Thế có thư không?

– Tống hộ pháp bảo chỉ cần bọn huynh tường trình trước mặt Nhị tiểu thư, nên không viết thư.

Thân Phi Quỳnh cười nhạt nói :

– Các ngươi tưởng ta tin nổi sao?

– Bọn huynh đệ làm sao dám lừa Nhị tiểu thư!

Cửu Chỉ La Hán Chúc Tường Phù cũng chắp tay trước ngực niệm Phật nói :

– A Di Đà Phật! Tại hạ đã quy y tam bảo, thụ trì ngũ giới, người Phật môn không dám nói dối!

Hồ đại nương chỉ tay hắn nhe răng cười hênh hếch nói :

– Hạng ác tăng chẳng chừa thịt chó như ngươi mà cũng xưng là đệ tử Phật môn! Hắc, hắc…

Thân Phi Quỳnh mày liễu nhíu lại lạnh giọng nói :

– Xem ra các ngươi có ý ngăn cản đường chúng ta?

Viên Quảng Kiệt nói :

– Huynh đệ không dám!

Thân Phi Quỳnh nói xong không cần để ý đến bọn chúng, quay đầu nói :

– Tuấn đệ, chúng ta lên xe!

Viên Quảng Kiệt nói :

– Nhị tiểu thư minh giám, Tổng hộ pháp ra lệnh huynh đệ đến đây, thứ nhất cung kính khuyên giải Nhị tiểu thư quay lại, thứ hai là mời vị Nhạc tướng công này cùng xuất giá đồng hành.

Giờ thì Thân Phi Quỳnh đã rõ, bọn chúng nhất định do Hỏa Linh Thánh Mẫu phái đến cản đường, bất giác phẫn nộ trầm giọng thét lớn :

– Các ngươi to gan!

Vừa đúng lúc ấy, bỗng nghe một giọng âm vang như sấm dậy truyền lại :

– Nhị tiểu thư bớt giận, bọn chúng đúng là được Tổng hộ pháp phái đến!

Tiếp liền lời nói, chỉ thấy một lão nhân thân hình thấp lùn, ăn vận cổ quái lưng thắt dây đai, hai mắt trắng dã, miệng rộng, môi dày trông càng kỳ quái.

Theo sát bên lão nhân kỳ quái này lại là một trung niên phụ nhân xem chừng tuổi ngoài ba mươi, ăn vận diêm dúa chói mắt, má phấn môi son, lưng ong õng ẹo, nhưng thân pháp quả nhiên cũng không kém gì lão già kia. Cứ nhìn bọn họ lướt bên nhau, tợ hồ như hình với bóng.

Thân Phi Quỳnh kinh động quay đầu nhìn, bỗng la lên :

– Đoàn Bá Dương, là ngươi!

Thì ra, lão gia béo tròn này chính là Tả hộ pháp phái Không Động Trọc Vĩ Long Đoàn Bá Dương.

Trung niên phu nhân gầy ốm theo sát bên mình lão là bạn lữ của lão tên là Vưu Nhị Nương, bà ta luôn theo sát bên người Đoàn Bá Dương không rời nửa bước.

Trọc Vĩ Long Đoàn Bá Dương mắt như cười mà không cười, gật đầu đáp :

– Chính là huynh đệ, Thân cô nương không thấy kỳ lạ lắm chứ?

Nói đến đó, bọn họ hai người đã đến bên cạnh Viên Quảng Kiệt và Chúc Tường Phù.

Thân Phi Quỳnh chẳng hoài nghi gì trong lòng nữa, hất hàm hỏi :

– Hỏa Linh Thánh Mẫu phái ngươi đến đây làm gì?

Đoàn Bá Dương cười nham hiểm :

– Thân cô nương đoán sai rồi, huynh đệ phụng mệnh Giáo chủ đến mời Nhạc thiếu hiệp!

Thân Phi Quỳnh giật mình thầm nghĩ :

– Cứ nghe hắn nói, tợ hồ như Không Động giáo chủ Cô Sơn chủ cũng đã hạ sơn!

Đoàn Bá Dương hơi ngừng lại rồi cười nói tiếp :

– Giáo chủ nghe nói Nhạc thiếu hiệp là đấng lương tài đời nay nên mong mỏi diện kiến, sợ hai vị Viên huynh, Chúc huynh đây không mời được, nên phái thêm huynh đệ theo đến đây. Trước mặt Nhị tiểu thư, cung thỉnh Nhạc thiếu hiệp một chuyến đăng sơn!

Thân Phi Quỳnh phất tay áo hừ một tiếng nói kiên quyết :

– Ta muốn lên Tuyết Sơn, ai dám cản đường ta?

Đoàn Bá Dương cười khung khúc trong lòng họng nói :

– Nhị tiểu thư muốn hồi Tuyết Sơn, đương nhiên không ai dám ngăn cản, thế nhưng…

– Thế nhưng sao chứ?

Đoàn Bá Dương đưa cặp mắt cú đầy ác ý nhìn Nhạc Tiểu Tuấn mỉm cười nói :

– Nhị tiểu thư hồi Tuyết Sơn với chuyện cung thỉnh Nhạc thiếu hiệp của huynh đệ chẳng liên quan gì nhau!

Lời này đã quá rõ, hắn phải nói thẳng rằng :

– Ngươi về Tuyết Sơn thì cứ về, nhưng Nhạc Tiểu Tuấn thì phải lưu lại đây!

Bây giờ Nhạc Tiểu Tuấn cũng nghe ra lời của lão ta, nhưng có Thân Phi Quỳnh ra mặt, chàng chẳng lên tiếng nói gì.

Thân Phi Quỳnh lạnh lùng nói lớn :

– Không được, Nhạc đệ phải theo ta lên Tuyết Sơn.

Trong đôi mắt trắng dã như cá chết của Đoàn Bá Dương lộ chút lúng túng, gượng cười nói :

– Điều này thật khó cho huynh đệ.

– Hừ, khó gì chứ? Ngươi chỉ trở về phục mệnh bẩm báo rằng, đến mời nhưng người ta không đồng ý!

– Giáo chủ lệnh xuất như sơn, ai dám không tuân? Huống gì huynh đệ tự thân đến nơi, Nhạc thiếu hiệp không đi không được, chỉ có điều khó nhất cho huynh đệ là hiện tại trước mặt Nhị tiểu thư, huynh đệ…

Lão nói đến đó cố tình bỏ lững câu nói, rồi cười khúc khúc mấy tiếng trong họng.

Thân Phi Quỳnh cười nhạt nói :

– Bởi vì Nhạc Tiểu Tuấn là nghĩa đệ của ta, ta sẽ bảo hộ cho Tuấn đệ, đúng vậy chứ?

– Không sai! Huynh đệ chính nghĩ vậy!

– A, vậy thì ngươi yên tâm. Tuấn đệ muốn theo ngươi đi yết kiến Sơn chủ hay không thì tùy hắn quyết định, há Thân Phi Quỳnh ta ngăn cản được? Nhưng giả như Tuấn đệ không muốn đi, ta quyết không nhúng tay vào, Tả hộ pháp ngươi cứ việc làm gì thì làm!

Đoàn Bá Dương nghe mà mặt dâng lên, chừng như chưa tin vào tai mình cười, cúi người nói :

– Thân tiểu thư nhất định không nhúng tay vào ư?

– Chẳng sai. Ý ta nói như Tả hộ pháp ngươi mời không được thì cứ dùng vũ lực cưỡng bức Tuấn đệ, ta quyết không nhúng tay vào!

Đoàn Bá Dương vui mừng khắp khởi, chắp tay xá dài nói :

– Đa tạ Thân tiểu thư, chỉ cần tiểu thư có một câu này là đủ!

Thân Phi Quỳnh chỉ cười nhạt trong lòng không nói gì thêm, đương nhiên vừa rồi chính tận mắt nàng chứng kiến thần lực của Nhạc Tiểu Tuấn, lòng rất tự tin. Bằng vào một lão hộ pháp của Không Động thì quyết không thể động nổi, dù chỉ một cọng lông chân của chàng, chứ đừng nói đến chuyện muốn bắt!

Đoàn Bá Dương quay đầu nhìn Nhạc Tiểu Tuấn, chỉ thấy chàng khoanh tay an nhiên không chút biểu hiện trên mặt thì hơi chột dạ, chắp tay thi lễ nói :

– Vừa rồi huynh đệ nói hẳn Nhạc thiếu hiệp đã nghe, Giáo chủ ngưỡng mộ thiếu hiệp oai nghĩa, nên mới phái huynh đệ đến tiếp giá hồi tệ sơn một chuyến, không biết ý Nhạc thiếu hiệp thế nào?

Nhạc Tiểu Tuấn cười điềm nhiên nói :

– Tại hạ và quý Giáo chủ binh sinh không hề quen biết, làm sao dám làm phiền? Vả lại tại hạ đã hứa với Quỳnh tỷ tỷ lên Tuyết Sơn, chỉ phiền Đoàn lão hồi báo với Giáo chủ, như ngày sau có duyên, tại hạ sẽ tự đến bái kiến.

Đoàn Bá Dương trầm giọng nói :

– Nhạc thiếu hiệp vừa rồi cũng nghe chính Thân tiểu thư nói, nếu thiếu hiệp đồng ý thì cô ta cũng không ngăn cản. Bổn Giáo chủ ngưỡng vọng thiếu hiệp mong mỏi muốn gặp, hiện tại đang chờ tại Hoàng Sơn, người trong võ lâm cầu gặp Giáo chủ cực khổ, thiếu hiệp há lại bỏ lỡ cơ hội này?

Nhạc Tiểu Tuấn cười mỉm đáp :

– Tại hạ đã nói không thể không đi Tuyết Sơn, quý Giáo chủ có thịnh tình như vậy tại hạ xin tâm lĩnh, nhưng không thể đi được!

Đoàn Bá Dương cười lên ha hả, nói :

– Nhạc thiếu hiệp nên biết, xưa nay Giáo chủ xuất lệnh như sơn, không ai có thể nghịch cãi, thiếu hiệp tốt nhất nên suy nghĩ kỹ!

Nhạc Tiểu Tuấn cất tiếng cười lớn đáp ngay :

– Tại hạ tuy hành cước giang hồ chưa lâu, nhưng cũng ngôn xuất như sơn, quý Giáo chủ ra lệnh Đoàn lão đến mới là quyền của quý Giáo chủ, nhưng đi hay không là quyền của tại hạ. Đoàn lão giờ xin phiền chuyển lời của tại hạ về bẩm cáo với quý Giáo chủ.

Vưu Như Thị từ đầu đến giờ đứng sát bên người Đoàn Bá Dương, bây giờ không để lão kịp nói, đưa tay cản lại cắt ngang :

– Tả hộ pháp của ta à! Nhạc thiếu hiệp đã không muốn đi thì thôi!

Đoàn Bá Dương nói :

– Không được, Giáo chủ có lệnh cho lão phu đến mời, Nhạc thiếu hiệp không đi, thì lão phu làm sao hồi sơn phục mệnh?

Nói rồi lão đưa đôi mắt cá trắng dã nhìn chàng hỏi lại :

– Nhạc thiếu hiệp thật không nghĩ lại sao?

Nhạc Tiểu Tuấn nhún vai đáp :

– Tại hạ đã nói hết, còn gì phải suy nghĩ!

– Hảo!

Đoàn Bá Dương cười gằn mấy tiếng, gật đầu nói :

– Thân tiểu thư vừa rồi đã nói quyết không nhúng tay vào chuyện này. Nhạc thiếu hiệp lại cự tuyệt không đi, thật là rượu mời không uống đòi uống rượu phạt!

Nhạc Tiểu Tuấn ngước mắt nhìn đối phương cười cười hỏi :

– Tại hạ trước nay chưa từng được thưởng thức rượu phạt, không biết mùi vị thế nào?

– Hắc, hắc… Nhạc thiếu hiệp khẩu khí khá lắm? Nhưng đừng tưởng không mời dược thiếu hiệp, là Đoàn mỗ chịu bó tay!

– Tùy Đoàn lão!

– Hảo! Đã thế Đoàn mỗ lĩnh vài chiêu tuyệt học của Nhạc thiếu hiệp!

Dứt lời, người lướt tới, xuất tay trảo cho vào người chàng bằng thế Xích Thủ Phược Long.

Trọc Vĩ Long Đoàn Bá Dương thân phận trong Không Động cực cao, đương nhiên nhất thân võ công không nói cũng biết thế nào rồi, ở địa vị lão thì thường ngay ít khi tự thân xuất thủ. Không xuất thủ thì thôi, đã xuất thủ tất có chuyện lớn, mà lão phải nắm chắc đến bảy phần mới động chiến.

Trọc Vĩ Long thành danh đã mấy mươi năm trên giang hồ, xưa nay cũng ít gặp đối thủ, tự nhiên lần này động thủ trước một thiếu niên không lấy gì làm xuất sắc, lão vốn không xem vào đâu, nên một trảo cực nhanh nhưng dùng chỉ ba thành công lực.

Chẳng ngờ Nhạc Tiểu Tuấn đến chân cũng không di động, khi tay trảo đối phương sắp chạm trước ngực, chàng mới nghiêng nhẹ nửa người trên né tránh.

Nhân vì khi tấn công vào Đoàn Bá Dương thi triển chiêu đã nhanh, mà thân pháp càng nhanh, nên sau một chiêu rơi vào khoảng không thì song phương gần như đổi vị.

Đoàn Bá Dương nói :

– Nhạc thiếu hiệp quả nhiên thân thủ bất phàm!

Miệng nói, tay lại tung tiếp một chưởng thứ hai vào ngực chàng.

– Đoàn lão quá khen!

Vừa nói tay vừa từ từ đẩy ra một chưởng nghênh tiếp.

Đoàn Bá Dương lúc mới phát chưởng, tưởng chàng không dám chống đỡ, nên vốn chỉ dùng bốn thành công lực, không ngờ thấy chàng dám ra chưởng trực tiếp nghênh chiêu thì cười thầm trong lòng kêu lên :

– Ngươi muốn chết, rồi gia thêm ba thành công lực vào chưởng của mình.

Nhạc Tiểu Tuấn ban đầu cứ ngỡ đối phương chưởng lực chỉ có thế, thì cười thầm nghĩ :

– Không ngờ Tả hộ pháp của Không Động cũng chỉ chừng này…!

Nhưng khi hai chưởng tiếp nhau bộp một tiếng, chàng bỗng cảm thấy chưởng lực của đối phương tăng gấp bội, lúc này nếu muốn vận lực phản kháng cũng chẳng kịp.

Thế nhưng, phải biết chàng luyện thành Nghịch mạch thần công, không cần phải tụ lực phản kích, mà chỉ cần gặp phải ngoại kình thâm nhập cơ thể, thì lập tức công lực khởi tụ một cách tự nhiên.

Đoàn Bá Dương khắp khởi đắc ý, nhưng đột nhiên cũng nhận thấy chưởng lực của chàng thiếu niên này lập tức biến thành cương mãnh khôn tưởng, lão giật mình chưa hiểu ra điều gì. Nhưng một lão kinh nghiệm giang hồ có thừa, đương nhiên ứng biến kịp thời, lão vội đề tụ chân lực đến mười hai thành vào chưởng.

Nói ra thì dài, nhưng thật sự hai chưởng tiếp nhau, rồi diễn biến trong cái nháy mắt, đến hít thở một hồi hoàn khí cũng không kịp, chỉ nghe bình thêm một tiếng cực mạnh, cả người Đoàn Bá Dương bị bắn ngược về sau bốn năm bước, khí huyết trong người tợ hồ như muốn loạn đảo.

Lại xem Nhạc Tiểu Tuấn bình chân như vại, trên môi hiện nụ cười, rõ ràng không hao tổn chút sức lực.

Vưu Như Thị thấy bạn lữ trúng thương thì hốt hoảng chạy đến đỡ lão, chỉ thấy sắc mặt Đoàn Bá Dương biến đến mấy lần, vội ré giọng hỏi :

– Đoàn huynh, có sao không?

Đoàn Bá Dương mắt còn đờ đẫn nhìn Nhạc Tiểu Tuấn tợ hồ như không tin nổi chuyện vừa xảy ra, một thiếu niên tuổi đôi mươi mà có thể tiếp nổi lão một chưởng vối mười hai thành công lực sau bốn mươi năm tu luyện? Vậy mà đối phương không mảy may đổi sắc mặt, tợ hồ như trong người thiếu niên tiềm tàng một thần lực không thể tưởng tượng nổi!

Vưu Như Thị thấy bạn lữ còn tức thở chưa nói được, thì ré giọng la lên :

– Họ Nhạc kia, ta sẽ bầm ngươi ra!

Nói rồi, bà ta bỏ Đoàn Bá Dương một mình, kiếm rút khỏi vỏ nhảy xông vào Nhạc Tiểu Tuấn.

Hồ đại nương liền phóng ra chận đầu, chỉ tay la lên ;

– Vưu yêu nữ, ngươi dám hỗn xược!

Vưu Như Thị thét lớn :

– Ngươi là ai mà dám cản ta?

– Hắc, hắc… Đến Hồ đại nương mà ngươi cũng không biết ư?

Nhạc Tiểu Tuấn sấn tới cản đường nói :

– Hồ đại nương, chuyện này của tại hạ, cứ để tại hạ giải quyết!

Hồ đại nương nghe chàng nói vậy mới lui ra, Vưu Như Thị mặt giận tím tai nói :

– Ngươi nhanh rút kiếm ra!

Lúc này Đoàn Bá Dương đã trấn tĩnh trở lại, lão tiến lên nói :

– Vưu Nhị Nương, bà nhanh lui ra! Nhạc thiếu hiệp quả nhiên thân thủ phi phàm, chúng ta không phải là đối thủ!

Nói rồi lão quay mặt chắp tay xá dài nói với Nhạc Tiểu Tuấn :

– Nhạc thiếu hiệp thân hoài tuyệt kỹ, thần lực quá nhân, huynh đệ quyết không chiếm nổi thượng phong, xin cáo từ!

Hiển nhiên, trong đường hành cước giang hồ, lão chưa từng ra chưởng mà xuất tận mười hai thành công lực bao giờ. Cho nên biết không xứng là đối thủ của chàng mới đành xuống nước chịu thua trước để hạ đài!

Nhạc Tiểu Tuấn vội chắp tay nói :

– Đoàn lão quá khen, vừa rồi may Đoàn lão nương tay nhượng chiêu!

Đoàn Bá Dương không còn mặt mũi nào để nói tiếp câu thứ hai, xá dài mấy cái nữa rồi quay người lửng thửng bỏ đi.

Vưu Như Thị nhìn chăm Nhạc Tiểu Tuấn rít lên :

– Đoàn huynh ta có chuyện gì, thì ta tìm ngươi thanh toán!

Nhạc Tiểu Tuấn cười đáp :

– Nhạc Tiểu Tuấn luôn cung hầu phương gía!

– Hừ!

Vưu Như Thị nguýt dài một tiếng tức giận, rồi quay ngoắc người ngúng ngoảy chạy theo chân Đoàn Bá Dương.

Bọn Cửu Chỉ La Hán Chúc Tường Phù và Bách Bộ Thần Quyền Viên Quảng Kiệt vừa rồi tợ hồ như đã hết phận sự của chúng, nên lúc này thấy Tả hộ pháp bỏ đi, thì chúng cũng lập tức chuồn nhanh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN