Tiên Cô Bảo Kiếm - Chương 51: Bản lĩnh Tổng hộ pháp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
90


Tiên Cô Bảo Kiếm


Chương 51: Bản lĩnh Tổng hộ pháp


Mọi người kinh ngạc, chỉ kịp nhìn thấy thân hình Chúc Thiên Tùng tung ngược người lên không, chứ không kịp nhìn gã đã ra chiêu như thế nào.

Khi song phương tiếp xúc với nhau, chỉ nghe vang lên “kong” một tiếng chấn động không gian, rồi hai thân hình lần này bị chấn động mạnh văng ra hai phía tả hữu.

Cũng trong tích tắc ấy, mọi người còn kịp thấy từ thanh cự kiếm của Trúc Tam Sơn những tia lửa lóe ra chói mắt.

Ban đầu mọi người cứ ngỡ đó là vì kiếm quạt chạm nhau mà gây nên ánh lửa, nhưng đến lúc thấy những ánh lửa kia bay vọt thẳng theo hướng của Chúc Thiên Tùng mới biết là không phải.

Cao thủ đương nhiên thân thủ cũng khác người thường, một số người đã kịp nhận ra đó là những vật gì thì buộc miệng la lên :

– Phi kiếm!

Quả nhiên không sai, năm thanh kiếm nhỏ xíu phóng thẳng vào người Chúc Thiên Tùng, lúc này còn đang lơ lững trên không trung.

Bấy giờ mọi người mới hiểu ra hàm ý câu nói trong kiếm có kiếm của Trúc Tam Sơn.

Phải biết khi thân hình ở trên không, thì xoay sở né tránh chiêu của đối phương là khó, huống gì lúc này cả hai đều bị chấn động sau một chiêu mà bắn ra ngoài, cho nên Trúc Tam Sơn chọn đúng thời cơ này hạ sát thủ thì thật là lão luyện.

Chúc Thiên Tùng không hỗ danh là Tổng hộ pháp của Thiên Địa giáo, bấy giờ người chưa chạm đất, nghe tiếng gió và tiếng la lên của quần hùng thì biết có biến, ngoái đầu nhìn nhanh thì kịp nhận ra năm lưỡi kiếm nhỏ đã đến sau lưng. Lúc này đừng nói là né tránh, ngay đến phất quạt đỡ kiếm cũng chẳng kịp. Trong tình thế nguy cấp, tay trái phất tay áo một cái phát ra kình lực chống đỡ.

Nói thì dài, chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt. Khi Trúc Tam Sơn phát ra quái chiêu cuối cùng thì đột nhiên cảm thấy trời đất tối mò, cả người đột nhiên rơi phịch xuống đất.

Gần như cùng lúc này Chúc Thiên Tùng phất tay áo một cái, rồi cả người cũng nhào xuống, nhưng chỉ lảo đảo vài bước là trầm ổn lại được ngay, vội đưa tay áo lên nhìn mới thất sắc khi nhận ra tay áo bị kiếm đâm thũng năm lỗ nhỏ bằng đầu đũa, mặt hắn không khỏi biến sắc.

Xoay người lại, án quạt trước ngực, nhưng nhìn thấy Trúc Tam Sơn còn nằm trên đất chưa đứng lên, bất giác cất tiếng hỏi :

– Ngươi sao vậy?

Lúc này quần hùng cũng đã nhận ra cái ngã người của Trúc Tam Sơn có gì khác thường, Kim Giáp Thần Hoắc Vạn Thanh và Thần Điêu Đầu Hói đứng tương đối gần nhất, liền cùng chạy đến bên Trúc Tam Sơn.

Hoắc Vạn Thanh vội hỏi :

– Trúc đại hiệp, đạo huynh trúng thương ở đâu?

Trúc Tam Sơn lúc này được hai người đỡ đứng dậy, đưa mắt nhìn quanh người một lúc thấy không một chút thương tích, trong lòng thầm thấy kỳ quái buộc miệng nói :

– Lạ thật trên người huynh đệ không hề trúng thương!

Mạnh Đạt Nhân nói :

– Trúc huynh vừa rồi làm sao lại té xuống?

Trúc Tam Sơn ủ mặt đáp :

– Lúc huynh đệ phát ra năm ngọn tiểu phi kiếm, bỗng nhiên thấy đầu óc choáng váng, định đề khí trấn tĩnh lại nhưng khí không tụ được, cho nên mới ngã xuống, chuyện này thật huynh đệ chưa từng gặp qua!

Mạnh Đạt Nhân nghe nói thì trong lòng cũng sinh nghi, Hành Sơn phái luyện pho kiếm Đằng Không Phi Kiếm thì chỉ bằng một cổ chân khí tung người lên không, mà thi triển kiếm pháp, với nhân vật cao nhất trong Hành Sơn phái đương nhiên kiếm thuật đã đạt đến cảnh giới thặng thừa, xưa nay chưa từng để lạc một chiêu.

Trong lòng nghĩ nhanh rồi hỏi :

– Trúc huynh giờ thử vận chân khí xem thế nào?

Trúc Tam Sơn là tay lão luyện giang hồ, nghĩ lại mấy mươi năm nay bằng pho Đằng Không Phi Kiếm mà thành danh, tỷ đấu đã không biết mấy trăm lần, nhưng chưa từng xảy ra hiện tượng như thế này.

Bấy giờ nghe nói vậy liền nhắm hờ mắt lại hít vào một hơi rồi vận hành chân khí, nhưng vừa vận khí thì đột nhiên phát hiện chân khí lúc như có lúc như không, chung quy không thể vận hành theo ý muốn được.

Mạnh Đạt Nhân nhận ra nét đổi sắc trên mặt Trúc Tam Sơn liền vội hỏi :

– Trúc huynh thấy thế nào?

Trúc Tam Sơn mở mắt ra nhíu mày thốt lớn :

– Kỳ quái thật, huynh đệ phát hiện chân khí trong người lúc có lúc không, như bị thất tán. Hiện tượng này huynh đệ mấy mươi năm luyện công chưa từng gặp qua.

Nói đến đó lão ừm một tiếng rồi thấp giọng ghé đầu nói :

– Chư vị đạo huynh giờ cũng thử vận khí kiểm tra xem có gì khác thường không, nhưng nhớ đừng để lộ ra sắc mặt!

Mọi người nghe Trúc Tam Sơn nói một câu này thì giật mình, đương nhiên ý lão hoài nghi bên trong đã có chuyện mờ ám gì đây? Khi ấy ai nấy ngầm vận khí, nhưng chẳng phát hiện được điều gì khác thường.

Trúc Tam Sơn thấy thế buồn rầu nói :

– Ái, có lẽ huynh đệ đã già rồi chăng?

Mạnh Đạt Nhân nói :

– Có lẽ vừa rồi lúc thi triển chiêu kiếm đã quá vận chân khí nên chân khí bị phát tán cũng nên?

Bỗng nghe Tống Văn Tuấn chen vào nói :

– Cha, hài nhi lúc vận khí cũng cảm thấy chân khí không ngưng tụ được!

Tống Trấn Sơn kinh ngạc la lên :

– Có chuyện vậy sao?

Mạnh Đạt Nhân trong lòng thầm nghĩ :

– Trúc Tam Sơn và Tống Văn Tuấn đều đã động thủ qua với Chúc Thiên Tùng, giờ cả hai đều nhận ra chân khí trong người bị phát tán không đề tụ được, chẳng lẽ bên trong có gì cổ quái chăng?

Chúc Thiên Tùng lúc này đứng ở xa, nhìn thấy đám quần hùng to nhỏ với nhau mà không ai ra đấu, liền phất quạt mấy cái vẻ không kiên nhẫn, lên tiếng hỏi :

– Chư vị bàn bạc xong chưa, có vị nào muốn chỉ giáo tại hạ?

Chưởng môn nhân của Bát Quái môn là Trịnh Huyền Phong liền rút thanh trường kiếm bước ra trường đấu, cúi đầu hành lễ nói :

– Bần đạo bất tài cũng nguyện tiếp lĩnh Tổng hộ pháp vài chiêu.

Chúc Thiên Tùng vừa rồi nhận được bài học từ trận đấu của Trúc Tam Sơn cho nên không dám khinh địch mà dùng quạt đấu với kiếm, bấy giờ cũng liền rút thanh trường kiếm tua bạc bên hông ra, chắp tay hoàn lễ nói :

– Tại hạ xin hầu tiếp đạo huynh!

Trịnh Huyền Phong nhìn thấy thần thái ngạo nghễ khinh bạc của đối phương thì hơi tức giận, nhưng thầm nghĩ :

– Người này tuổi trẻ tài cao, nhất thân võ công đạt đến thặng thừa hỏa hầu, đúng là bậc kỳ tài đời nay. Đáng tiếc một điều là không đứng vào hàng chính phái quân tử, lại đầu nhập làm môn hạ phái Không Động, không những trở thành đại địch của Bát Quái môn, mà sau này nhất định còn là mối đại họa cho võ lâm. Xem ra ta phải trừ khử hắn mới được.

Trịnh Huyền Phong niên kỷ đã ngoài bảy mươi, râu tóc bạc trắng, lúc này tĩnh lập bất động, đầu óc chỉ để vào một ý niệm là trừ đại họa cho võ lâm, hai mắt như hai ngôi hỏa tinh nhìn châm châm vào mặt Chúc Thiên Tùng không hề chớp.

Chúc Thiên Tùng bắt gặp ánh mắt này thì bất giác thấy một luồng khí lạnh chạy suốt cả người, thầm nghĩ :

– Ánh mắt lão ta đầy sát khí, tợ hồ như nhất định bằng mọi giá phải lấy được mạng ta mới chịu thôi!

Tuy nghĩ như vậy nhưng vẫn trầm tĩnh nói :

– Đạo trưởng xin ra chiêu!

Trịnh Huyền Phong như sực tỉnh, chắp một tay trước ngực cúi đầu nói :

– Thiện tai! Thiện tai! Bần đạo xin lĩnh chỉ!

Tả bộ bước tới một bước kiếm trong tay phải khoát ra, kiếm khí vang lên vù một tiếng, ba đạo kiếm ảnh lướt tới.

Kiền Tam Liên, đây là một chiêu khởi thức trong pho Bát Quái kiếm của Bát Quái môn, tuy không có gì kỳ ảo nhưng nghe kiếm khí và tốc độ ra chiêu cũng đủ nhận ra tạo chỉ kiếm thuật của đối phương.

Đương nhiên Bát Quái môn lập nên pho kiếm pháp này là lấy từ sự biến hợp kỳ ảo Tám Tám Sáu Tư quẻ trong Kinh Dịch để lập kiếm chiêu. Kiền Tam Liên tuy chỉ là chiêu khởi thức nhưng cũng là chiêu nền tảng biến hóa cho tất cả sáu mươi ba chiêu kế tiếp.

Chúc Thiên Tùng tay chắp thanh Thanh Bình kiếm, khoát chân trái ra ngoài nửa bộ, thân hình thấp xuống tránh chiêu của đối phương, mắt nhìn thẳng, tay kiếm đẩy nhẹ ra tợ hồ như một động tác chèo thuyền.

Trịnh Huyền Phong thấy chiêu đầu đã hết, đối phương quả nhiên tránh kiếm không mấy khó khăn, lão liền xoay thân hình tạo thành một góc độ khác, kiếm trong tay trở ngược, ra chiêu thứ hai.

Từ chiêu Kiền Tam Liên biến thành chiêu Ly Trung Hư, hai làn kiếm hoành ngang kịp chận thế kiếm đâm tới của Chúc Thiên Tùng, đồng thời hai điểm kiếm ảnh điểm vào hai đại huyệt trên người đối phương.

Chúc Thiên Tùng không ngờ lúc đối phương ra kiếm cản thế kiếm của mình, ở giữa còn hàm ẩn hai điểm kiếm ảnh như vậy, trong miệng phát ra tiếng cười nhạt, cả người lách sang phải, thanh Thanh Bình kiếm rung lên.

Chỉ thấy khi Thanh Bình kiếm tung lên phát ra hàng trăm điểm kiếm hoa, cả không gian trước mắt lập tức tạo thành một bức màn kiếm ảnh như hoa anh đào rơi lả tả trong làn xuân phong.

Trịnh Huyền Phong thần tình bất loạn, thấy kiếm ảnh đổ xuống như mưa nhưng không hề xao động, thân hình lúc tả lúc hữu, kiếm trên tay hết hươi lên lại phạt xuống. Người bên ngoài đứng nhìn không biết thì chỉ nghĩ lão đạo sĩ chính đang làm phép trừ tà mà thôi!

Nguyên là trong Bát Quái kiếm, lúc thi triển, chân đạp bát môn, kiếm phát theo bát quái.

Chỉ thấy kiếm ảnh của Trịnh Huyền Phong tợ như Bát Quái lập trận vây tròn lấy đối phương, tiếp liền chỉ nghe “keng, keng…” nhiều tiếng kiếm thép chạm vào nhau, rồi toàn bộ kiếm ảnh tiêu mất như sau cơn mưa trời lại sáng.

Trịnh Huyền Phong thi triển Bát Quái kiếm pháp đến đỉnh thặng thừa, lúc này phá được màn kiếm ảnh thực hư bất phân của đối phương, liền công vào một kiếm.

Chúc Thiên Tùng một chiêu huyền ảo bị phá, bỗng thấy ánh kiếm loang lên đâm tới, liền thi triển kiếm ra chiêu nghênh tiếp.

Nhưng hễ kiếm của Chúc Thiên Tùng vừa phóng ra là kiếm ảnh của Trịnh Huyền Phong lại biến mất, đồng thời ở một góc độ khác kiếm ảnh lại xuất hiện

Nguyên đây chính là chỗ kỳ diệu của Bát Quái kiếm, bởi vì nguyên lý kiếm pháp hoàn toàn dựa vào Tiên Thiên Bát Quái, phân làm Hữu, Thương, Sinh, Đổ, Tử, Cảnh, Kinh, khai, tám cửa.

Chỉ cần một khi đối phương đã rơi vào trận thế Bát Quái thì không khác gì rơi vào Bát Quái đồ của Gia Cát Lượng năm xưa, không còn phân biệt được Đông Tây Nam Bắc, đầu loạn mà mất phương hướng, tâm trí rối bời, đó chính là lúc đối phương sẽ ra tay.

Người ngoài nhìn thì tất rõ, thế nhưng bản thân Chúc Thiên Tùng lúc này đã rơi vào kiếm trận, hễ vừa thấy bóng đối phương ra kiếm là biến mất chẳng khác gì như một bóng ma ẩn hiện dị thường.

Nên biết Không Động phái manh tâm xưng bá võ lâm từ lâu, cho nên căn bản suốt hai mươi năm nay thâu thập các pho kiếm của các môn phái khác trên võ lâm về nghiên tập, tìm cách phá giải, đương nhiên Bát Quái kiếm cũng không ngoại lệ.

Thế nhưng bọn họ có điều chưa biết hết, Trịnh Huyền Phong luyện Bát Quái kiếm so với nguyên bản Bát Quái kiếm pháp đại thể tương đồng, nhưng tinh hoa biến ảo bên trong thì hoàn toàn khác nhau. Cho nên Chúc Thiên Tùng giờ mới bị vây khỗn trong Bát Quái kiếm của Trịnh Huyền Phong.

Chúc Thiên Tùng là môn hạ của Cô Sơn Chủ võ học hấp thụ chân truyền đồng thời còn là con bài chủ trong đại hội quyết dịnh này, đương nhiên cũng không phải là nhân vật tầm thường.

Lúc này thấy đã ra tám kiếm, đều bị đối phương hóa giải một cách vô hình, lại thêm một kiếm ban đầu nữa là chín chiêu, cứ theo như gã nói lúc đầu thì đối phương chỉ cần qua được mười chiêu thì hắn sẽ tự chịu thua.

Nghĩ thế trong đầu phát giận, hắn thét dài một tiếng, rồi đột nhiên gập hẳn người xuống làm hai khúc, mũi Thanh Bình kiếm chống xuống đất cong vòng, hai chân tá lực tung thẳng người lên không, chân trên đầu cao tầm hai trượng

Chính lúc thì thân kiếm khua nhanh tạo ra chín làn kiếm ảnh tiếp lấy tám đạo kiếm hư ảo của Trịnh Huyền Phong.

Quần hùng đứng bên ngoài theo dõi trận đấu đến hồi kịch liệt.

Tống Trấn Sơn vừa nhìn thấy một thế ưỡng người ra kiếm kỳ diệu của Chúc Thiên Tùng, bất giác kêu lên :

– Phân Quang kiếm pháp!

Một chiêu kiếm này, trong đám quần hùng đến dự hội, duy nhất chỉ có đại hành gia như Tống Trấn Sơn mới gọi lên được tên pho kiếm pháp này, còn những người khác đều ngớ người há hốc mồm miệng kêu không ngớt :

– Tuyệt!

– Tuyệt!

Không sai, chiêu kiếm của Chúc Thiên Tùng vừa phát ra chính là chiêu Cửu Long Thủ Thủy trong Phân Quang kiếm pháp. Chính là pho kiếm do Cơ sơn chủ và Không Động tứ hạo tĩnh nghiên mấy mươi năm chuyên dùng để phá Bát Quái kiếm pháp.

Một người một khi đã bị vây trong Bát Quái trận đồ thì duy nhất là độn thổ hay thăng thiên mới dễ dàng thoát khỏi vòng vây.

Nhưng ở đây Chúc Thiên Tùng vọt lên không bằng thế Lý Ngư Đảo Đỉnh thì càng kỳ ảo hơn, thân hình vừa tung lên lại phát kiếm ra chiêu, tám kiếm ứng phó với tám làn kiếm ảnh của đối phương, còn đường thứ chín đương nhiên chính là kiếm quyết định!

Trịnh Huyền Phong bấy giờ nhìn thấy đối phương tung người lên không thoát ra khỏi kiếm trận của mình, đồng thời ra chiêu kỳ ảo thì giật mình thầm nghĩ nhanh :

– Tên này thật không dễ đối phó!

Chính đạo kiếm ảnh trùm xuống vừa khéo xóa tan tám làn kiếm ảnh của Trịnh Huyền Phong, còn đạo kiếm ảnh thứ chín thì nhằm thẳng vào người, khiến lão không kịp suy nghĩ gì, hút chân khí vào kiếm đưa lên chống đỡ.

Với Trịnh Huyền Phong đương nhiên nghĩ rằng đối phương ra một chiêu chín kiếm, tất bên trong tám kiếm đầu là ảo, kiếm thứ chín mới là thật, cho nên giơ kiếm chống đỡ. Tuy về thế thì bất lợi, nhưng lấy nội công tu tập thì có phần hơn, lão phần nào tự tin trong lòng.

Nhưng lão đã tính nhằm, chín đạo kiếm ảnh của Chúc Thiên Tùng phát ra xem tợ hồ như tiền hậu bất đồng, nhưng kỳ thực chỉ cùng một lúc nên mới có tên là Phân Quang kiếm pháp, chỉ vì kiếm xuất cực nhanh, tạo nên ảo ảnh như vậy, nhưng bên trong chín kiếm đó đều là thật, quyết không một kiếm ảo!

Đứng bên ngoài đương nhiên nhận ra rất rõ, Hoa Sơn chưởng môn nhân Thương Cảnh Vân và Võ Đương Ngọc Huyền Tử thấy tình hình nguy hiểm thì không hẹn mà đồng rút phắt kiếm ra nhảy vào cứu ứng.

Bát Quái môn Cam Huyền Phong vốn cũng nhìn thấy sư huynh thất thế gặp nguy, nhưng còn đang do dự, lúc này kịp nhìn thấy Ngọc Huyền Tử và Thương Cảnh Vân nhảy ra thì cũng la lớn :

– Sư huynh, cẩn thận!

Người theo đó ra kiếm xông tới ứng trợ.

Trên thực tế chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt, kịp nghe “keng, keng, keng…”, chín tiếng liên tiếp nhau đinh tai nhức óc, khiến người ta phải sởn cả gai óc.

Phải biết thanh kiếm trong tay Thương Cảnh Vân là thanh Thái Bạch kiếm, vung lên phát kiếm tạo màn kiếm ảnh trắng xóa một vùng. Còn thanh kiếm trong tay Ngọc Huyền Tử lại là Thanh Cương kiếm, đồng thời xuất chiêu tạo nên màn kiếm xanh lè như lửa trong lò đồng chín tới.

Hai nhân vật này thân phận cực cao trong võ lâm, vậy mà lúc này cũng không giữ nổi thân phận của mình cũng như lễ số quy luật giang hồ, cùng lúc phát kiếm ứng cứu, đã thấy tình hình lúc bấy giờ nguy kịch đến chừng nào rồi.

Bấy giờ, sau loạt tiếng kiếm thép chạm nhau thì kiếm ảnh hoàn toàn biến mất, âm thanh dư hưởng thêm một lúc nữa rồi cũng tiêu mất, toàn trường lặng lẽ phăng phắt không một tiếng thở mạnh.

Thế nhưng, bằng mắt thì toàn trường đã nhận ra Chúc Thiên Tùng chân đáp trên đất, khuôn mặt anh tuấn giờ đây xanh như thiết, trong đôi mắt phát hàn quang ấy đằng đằng sát khí.

Cặp mày rậm nhíu chặt, ngưng thần tụ khí, cố gượng tạo lại phong độ uy lẫm của mình, thế nhưng vẫn không sao che đậy được hơi thở gấp của mình.

Trịnh Huyền Phong cả người chết lặng với thanh kiếm trong tay nói đúng hơn chỉ còn đốc kiếm với lưỡi kiếm cụt tầm nửa xích, thì ra vừa rồi lão một lúc phải tiếp đến bảy kiếm của Chúc Thiên Tùng!

Lão râu tóc vốn đã bạc trắng, giờ đây bị rối bời lấp lên mặt, khiến khuôn mặt của lão trong phút chốc tợ hồ như già đi thêm hai mươi tuổi.

Đương nhiên nếu không có Thương Cảnh Vân và Ngọc Huyền Tử vừa rồi đỡ cho hai kiếm đầu tiên thì không biết hiện giờ lão đã ra sao rồi?

Lúc này hai người kia tay vẫn đang nắm vững kiếm đứng bên cạnh lão, phòng hộ.

Chỉ có Cam Huyền Phong vì chậm một bước nên không kịp nhập cuộc, lúc này chạy lại bên cạnh chưởng môn sư huynh gấp giọng hỏi :

– Sư huynh có sao không?

Trịnh Huyền Phong có lẽ đến lúc này hồn phách mới trở về trong thể xác, hơi nghiêng đầu nhìn Cam Huyền Phong lạc giọng thốt lên :

– Không…

Lão không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng đáp được tiếng “không”, thì bỗng thấy đầu óc choáng váng cơ hồ ngã khuỵu trên đất.

Cam Huyền Phong cả kinh vội hai tay đỡ lấy thân hình lão hỏi :

– Chưởng môn sư huynh làm sao vậy?

Trịnh Huyền Phong sau giây phút nghỉ sức, mới cất giọng thều thào nói :

– Kỳ quái, ngu huynh… đột nhiên cảm thấy chân khí thất tán…

Cam Huyền Phong nói :

– Sư huynh nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi điều khí.

Cam Huyền Phong vừa nói vừa đỡ người sư huynh ngồi xuống.

Không động thủ thì không việc gì, nhưng hễ cùng đối phương đánh nhau, quá vận chân khí thì lập tức chân khí bị đứt đoạn, tợ hồ như thất tán. Thử hỏi tình hình này không đáng khả nghi đã trúng phải ám toán của đối phương hay sao?

A, nhất định chính là khi chúng ta cả đoàn chuẩn bị nhập hội trường, mỗi người được vị hoàng y cô nương gắn lên người mãnh vải gấm đỏ tía đề hai chữ Quý Tân đã ngầm hạ độc thủ?

Thiên Địa giáo lần này công khai mở hội tuyên bố lập giáo, ý đồ đen tối xưng bá toàn võ lâm Trung Nguyên, với bọn họ thì trở ngại lớn nhất đương nhiên là Bát đại môn phái, giờ đây tất cả cao thủ tinh anh của Bát đại môn phái đã nằm gọn trong tay chúng, đương nhiên mộng đồ vương coi như đã thành!

Cam Huyền Thông chỉ suy luận trong đầu đến đó thì không cách gì nén cơn giận, người chồm lên như con mãnh hổ, gầm một tiếng cực lớn chỉ tay nói :

– Chúc Thiên Tùng, thủ đoạn của các ngươi thật bỉ ổi, tâm địa thật hiểm độc đen tối, dám lợi dụng cơ hội hạ thủ đánh độc “Tán công kỳ độc” lên người chúng ta, thảo nào ngươi cuồng ngạo lớn lối dám tuyên bố không có ai qua nổi ngươi mười chiêu, các ngươi há không sợ sự công phẫn của toàn võ lâm ư?

Chúc Thiên Tùng ngớ người chau mày hỏi :

– Cam Huyền Thông, ngươi nói gì chứ?

Cam Huyền Thông cười nhạt mỉa mai nói :

– Ta nói gì trong lòng ngươi hẳn đã quá rõ rồi còn phải hỏi!

Chúc Thiên Tùng quát lên một tiếng khẳng khái nói tiếp :

– Chư vị là cao thủ đứng đầu trong võ lâm, tại hạ chỉ bằng vào bản lĩnh sở học mà thắng, nào có giở thủ đoạn gian xảo nào? Hừ nếu còn chưa phục thì cứ cùng Chúc mỗ thử vài chiêu.

Đột nhiên lúc ấy thấy Hỏa Linh Thánh Mẫu từ trên ghế Thái sư đứng phắt dậy, giọng lạnh như băng cắt ngang :

– Chúc Thiên Tùng, không cần nhiều lời với chúng. Bát đại môn phái đã không kể lề luật giang hồ tỷ đấu dùng nhiều hiếp ít, vậy thì chúng ta hành động cũng không cần khách khí giữ lễ. Bây đâu, cùng xông lên, đàng nào thì ngày hôm nay giữa ta với chúng một mất một còn quyết định thiên hạ, người của Bát đại môn phái quyết không để thoát một tên!

Lời này bà ta nói với Chúc Thiên Tùng, nhưng cũng là một mệnh lệnh tổng công kích.

Lang Sơn Nhất Bái Sách Nghị Phu thân phận là Phó tổng hộ pháp, vừa nghe hạ lệnh, đương nhiên thi hành ngay.

Lập tức thấy lão ta dẫn một đoàn người gồm: Phần Sương Báo Đằng Cao, Cửu Chỉ La Hán Chúc Tường Phù, Tương Tây song thi Bân Lôi, Bân Điện và Bách Bộ Thần Quyền Viên Quảng Kiệt và Ngũ Xoa chân nhân, tay nắm binh khí bức vây tới đám quần hùng.

Chỉ thấy một đoàn nữ tướng vẫn còn đứng yên chưa ai bước tới.

Lúc này nếu như để mắt chú ý thì có thể nhận ra ngay sau lưng Mai Hoa bà bà Trúc Tam Cô có một thiếu nữ thần sắc ra vẻ nôn nóng, hai mắt cứ nhìn đau đáu ra đại môn thiền viện như chờ đợi ai, xem ra trong lòng rất sốt ruột, cô ta chính là Trúc Thu Lan.

Lại nói, Võ lâm đại lão Tống Trấn Sơn mắt nhận thấy tình hình không ổn, một trường huyết kiếp khó tránh khỏi, bèn quay đầu hỏi nhanh :

– Trịnh huynh, Trúc huynh, nhị vị còn chiến đấu được không?

Trúc Tam Sơn nói :

– Huynh đệ cảm thấy chân khí thất tán, nhưng căn bản không có gì đáng ngại.

Tống Trấn Sơn lão đưa ánh mắt nhìn Vô Trụ thiền sư và Ngọc Huyền Tử nói :

– Tình thế trước mắt đã rất gấp, đại sư nhanh ra lệnh cho đệ tử bày La Hán trận làm thế đoạn hậu khi chúng ta rút lui. Tám vị đệ tử Võ Đương bày kiếm trận lưu động phòng hộ cứu người trúng “Tán công độc” không chiến đấu được. Chúng ta cần phải bảo trì trận địa chặt chẽ mới mong kéo dài trận đấu với bọn chúng.

Vô Trụ thiền sư và Ngọc Huyền Tử liền gật đầu quay đi ra lệnh cho đệ tử.

Mười tám vị đệ tử cao thủ Thiếu Lâm liền dàn La Hán trận, chuẩn bị di động kịp thời cứu ứng.

Tống Trấn Sơn nhìn thấy người của Thiếu Lâm và Võ Đương đã bày thế trận khá nghiêm túc thì ngầm gật đầu, rồi ghé miệng nói nhỏ mấy câu với Thương Cảnh Vân, đoạn nắm lấy thanh trường kiếm trong tay, bước hẳn lên trước.

Đám cao thủ Thiên Địa giáo sát bên nhau binh khí trong tay đang từng bước tiến tới, lúc này bỗng thấy Tống Trấn Sơn một mình một kiếm bước ra trước thần thái oai hùng tiến thì không khỏi giật mình đều thoái lui một bước.

Chỉ nhìn thấy thế cũng đủ thấy uy danh Võ Lâm Nhất Kiếm một thời của Tống Trấn Sơn vẫn còn in đậm dấu ấn trong đầu các cao thủ võ lâm.

Duy chỉ có một mình Chúc Thiên Tùng đứng yên bất động, người ta ra kiếm, ngược lại gã thì cho kiếm vào vỏ, chắp tay thi lễ cùng Tống Trấn Sơn nói :

– Tống đại lão gia hẳn muốn tự ra tay chỉ giáo chăng?

Tống Trấn Sơn mắt phát hàn quang dầy uy lực, trầm giọng cười mấy tiếng :

– Hắc, hắc… Gã thiếu niên, ngươi muốn động thủ cùng lão phu thì thật chưa xứng, nhanh gọi Chúc Linh Tiên ra đây!

Chúc Thiên Tùng nghe khẩu khí đối phương ra vẻ cao ngạo trưởng bối, thì phát nộ, cười lớn rồi nói :

– Ngươi…

Gần như cùng lúc này, Tống Trấn Sơn cũng kịp nhận ra điều gì, vội la lên :

– Ngươi…

Hai người trước sau một phần trăm giây cùng thét lớn một tiếng rồi khựng người nhìn nhau.

Đương nhiên bọn họ nhìn nhau bằng hai cái nhìn khác biệt.

Chúc Thiên Tùng nhận ra thần sắc của Tống Trấn Sơn hơi khác thường, thì ấp úng hỏi :

– Tại hạ sao chứ?

Hai ánh mắt của Tống Trấn Sơn dán chặt lên khuôn mặt của Chúc Thiên Tùng khiến gã không khỏi lúng túng, nên giọng nói mới bất bình thường.

Tống Trấn Sơn nhìn chăm một lúc nữa khuôn mặt Chúc Thiên Tùng rồi mới đổi giọng nói :

– Chúc tổng hộ pháp phải chăng nhũ danh là Long Quân?

Thì ra lúc này giáp mặt với Chúc Thiên Tùng lão chợt phát hiện nét quen quen trên mặt Chúc Thiên Tùng, và thêm một nốt ruồi son bị khuất dưới cánh mày trái rậm rịt.

Còn nhớ trước đây khi Nhạc Tiểu Tuấn tìm đến Thiên Hoa sơn trang cầu kiến Tống Trấn Sơn chỉ là vì muốn hoàn thành hai tâm nguyện của sư phụ chàng.

Tâm nguyện thứ nhất chỉ cần Tống Trấn Sơn gật đầu chỉ điểm là giải quyết xong, nhưng Tống Trấn Sơn còn chưa nói ra.

Tâm nguyện thứ hai là tìm lại người con trai độc nhất của sư phụ chàng bị mất tích mười năm về trước, thế nhưng chỉ biết một đặc điểm duy nhất là người này bên mày trái có nốt ruồi son, và tên gọi là Long Quân.

Đương nhiên Tống Trấn Sơn chưa nói ra thì Nhạc Tiểu Tuấn không biết sư phụ mình Vô Danh lão nhân là ai? Nhưng với Tống Trấn Sơn thì quá biết rõ Vô Danh lão nhân là em rể của lão, chồng của nhị muội, họ Trần tên Khải Tiên.

Phu phụ họ Trần này nhân có chuyện bất hòa mà ly thân có đến hai mươi năm, chỉ cần lão chịu gật đầu đứng ra giảng hòa là xong.

Đó là chuyện vì sao Tống Trấn Sơn giao chiếc ngọc bội của mình cho Nhạc Tiểu Tuấn mang đưa đến cho tam muội là Huy phu nhân. Chính là muốn tam muội đi khuyên giải nhị muội của mình.

Quan hệ như thế, đứa bé mất tích mười sáu năm về trước chính là ngoại điệt của Tống Trấn Sơn, gọi lão bằng cửu cửu.

Bấy giờ Chúc Thiên Tùng nghe đối phương hỏi mình nhũ danh có phải là Long Quân không? Thì nhất thời ngớ người, trong tiềm thức sâu xa, Chúc Thiên Tùng cảm thấy cái tên này rất quen, thế nhưng không nhớ ra, chỉ lắc đầu đáp :

– Tại hạ không phải tên Long Quân, Tống đại lão gia có lẽ đã nhầm chăng?

Tống Trấn Sơn càng lúc càng nhìn thấy nét mặt của Chúc Thiên Tùng rất giống với Trần Khải Tiên, trong lòng thầm tin chín mười phần là đúng, bèn hỏi tiếp một câu :

– Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?

Chúc Thiên Tùng lần này nghe thì ngớ người, nhưng chưa kịp đáp, bỗng nghe tiếng Hỏa Linh Thánh Mẫu quát lớn :

– Tống Trấn Sơn, ngươi dám khiêu chiến với bổn Giáo chủ, bổn Phó giáo chủ cho ngươi được mãn nguyện.

Dứt lời, chỉ thấy bà ta nắm thanh trường kiếm hình lưỡi lửa trong tay trung niên phụ nhân, tung người rời khỏi ghế Thái sư vút xuống nhẹ như chiếc lá.

Tống Trấn Sơn đương nhiên nhận ra bà ta làm vậy là để cắt đứt câu hỏi của lão với Chúc Thiên Tùng, liền cười phá lên nói :

– Cũng được, đợi lão phu phân một trận cao thấp với ngươi xong rồi thì hỏi cũng chưa muộn.

Hỏa Linh Thánh Mẫu ngưng kiếm định thần nhìn xoáy vào mặt đối phương gằn giọng :

– Hôm nay giữa ta và ngươi không phải phân cao thấp mà phân định sinh tử mới thôi.

Đột nhiên tay kiếm phóng tới trước người Tống Trấn Sơn.

Tống Trấn Sơn cười lớn :

– Hảo, hảo… Lão phu không tin ngươi lấy nổi mạng Tống mỗ.

Trong khi nói thì kiếm cũng đã từ từ phóng ra.

Đại cao thủ ra chiêu tỷ đấu không như người thường, chiêu hết sức bình thường, thế nhưng kiếm chưa đến mà kiếm khí đã trùm người đối phương, cái gọi là kiếm khí này cũng đủ lấy mạng đối phương trong nháy mắt rồi!

Trong Bát đại môn phái, vừa rồi lúc Tống Trấn Sơn bước ra đối mặt thì đã giao cho Chưởng môn Hoa Sơn Thương Cảnh Vân bàn bạc cùng Lục Hợp môn Thần Điêu Đầu Hói, tìm cách đối phó.

Trong lúc Tống Trấn Sơn đang nói chuyện, Thương Cảnh Vân cùng Thần Điêu Đầu Hói phân tích nhanh tình hình ta và địch cụ thể rồi phân phối nhân thủ chuẩn bị đối đầu.

Cho nên lúc này thấy quần ma nhất loạt xông vào, thì không ai hoảng loạn hay lúng túng mà mỗi người theo sự phân công cũng đã tự tìm lấy đối thủ cho mình.

Vô Trụ thiền sư tay chống nhanh ngọn thiền trượng xuống đất, “soạt” một tiếng rút phắt thanh trường kiếm, treo vỏ kiếm trên cây trượng rồi bước tới chắp tay trước mặt Chúc Thiên Tùng nói :

– Lão nạp xin thĩnh giáo Chúc thí chủ!

Nên biết tăng chúng Thiếu Lâm tự xưa nay rất ít dùng đến kiếm, cho nên có người ngộ nhận Thiếu Lâm tự không thiện dụng kiếm thuật.

Thật ra trong thất thập nhị nghệ thì Đạt Ma kiếm chiếm vị trí đầu tiên, chỉ có điều phải tu tập đến hàng trưởng lão thì mới được phép luyện Đạt Ma kiếm, cho nên ít người biết là như vậy.

Vô Trụ thiền sư tự nhiên bỏ thiền trượng dùng kiếm tất có tính toán, đồng thời không nói cũng biết kiếm pháp sắp thi triển sẽ là Đạt Ma kiếm.

Chúc Thiên Tùng tuy trẻ tuổi nhưng đã tinh tập nghiên cứu qua tất cả các môn kiếm pháp, thầm hiểu Đạt Ma kiếm uy lực thế nào cho nên không dám khinh địch, liền rút trường kiếm ra ôm quyền thi lễ nói :

– Được đại sư chỉ giáo, thật vạn hạnh!

– Chúc thí chủ, mời!

– À, tại hạ bình sinh cùng người động thủ không bao giờ ra chiêu trước!

– Đã vậy lão nạp xin đắc tội!

Dứt lời, kiếm trong tay vút xéo lên tạo nên một đường kiếm quang như sao băng, ánh thép lướt đến nghe rợn người.

Chúc Thiên Tùng chẳng dám khinh thường, chuyển người né tránh rồi ra chiêu đối địch.

Tiếp liền bên kia cũng thấy chưởng môn Hoa Sơn Thương Cảnh Vân động thủ cùng Lang Sơn Nhất Bái Sách Nghị Phu.

Sách Nghị Phu trước nay chỉ bằng đôi tay trần động thủ trong trường hợp quá bức bách, lúc này thấy người đấu với mình là Chưởng môn Hoa Sơn kiếm phái, đương nhiên là lão không dám coi thường, liền rút chiếc thiết tiêu trong lưng ra đấu.

Phải biết rằng Hoa Sơn kiếm pháp chỉ đứng sau Tống gia bách kiếm. Tính ra thì Thương Cảnh Vân còn là sư đệ của Tống Trấn Sơn, cho nên bản lĩnh kiếm thuật phải thuộc vào hàng thặng thừa, khi nào nhân vật như Sách Nghị Phu lại dám khinh thị?

Trận đấu có vẻ dữ dội mãnh liệt nhất là Kim Giáp Thần Hoắc Vạn Thanh và Phần Sương Báo Đằng Cao.

Chỉ thấy Hoắc Vạn Thanh thét lớn một tiếng, chẳng nói thêm lời thứ hai, song chưởng tung ra nhảy vào tấn công ngay.

Đằng Cao cũng là tay đại cao thủ, quyền chưởng ăn miếng trả miếng rất nhanh.

Ngoài ra còn có mấy trận đấu Càn Khôn Thủ Đồng Thế Xương đánh nhau cùng Bách Bộ Thần Quyền Viên Quảng Kiệt, Phi Hồng Dực Sĩ Lục Phi Hồng đấu với Ngũ Xoa chân nhân Vạn Thiên Phong, Thần Điêu Đầu Hói Mạnh Đạt Nhân đấu với Tả hộ pháp Đoàn Bá Dương, Cam Huyền Thông đấu với Lạc Ban Đình.

Hoài Nam Tử Tế Triết Phu liên thủ cùng lão nhị Dịch Thanh Lan tiếp đấu với huynh đệ Tương Tây song thi Bân Lôi, Bân Điện.

Duy nhất còn lại hai người Võ Đương Ngọc Huyền Tử và Hoài Dương đại hiệp Huy Khâm Nghiêu tay cầm trường kiếm đứng trước La Hán trận của phái Thiếu Lâm. Bọn họ làm nhiệm vụ giám trận, cho nên không nhảy vào đấu, nhưng nhiệm vụ của họ cũng chẳng nhẹ tí nào.

Bởi vì người của Bát đại môn phái lúc này đều đã bị trúng “Tán công độc”, thượng sách là tốc chiên tốc thắng, còn nếu như kéo dài khiến chân khí hao tổn thì độc tính trong người phát tác.

La Hán trận chiếm một góc của quảng trường trước Đại Hùng bảo điện trận thế rất ổn định do Ngọc Huyền Tử và Huy Khâm Nghiêu chỉ huy chuẩn bị ứng phó khi có người bị thất thủ.

Ngoài ra còn có Tống Văn Tuấn, Trúc Tam Sơn và Trịnh Huyền Phong, bọn họ giờ đây bị “Tán công độc” phát tác, thần trí ngũ quan bình thường nhưng không có khả năng để nhảy vào tham chiến. Bởi vậy bọn họ chỉ đứng bên cạnh La Hán trận để dự phòng bất trắc mà thôi.

Tất cả mọi sắp đặt và chuẩn bị đều do Thần Điêu Đầu Hói Mạnh Đạt Nhân chỉ đạo, xem ra lão ta làm quân sư không thẹn, đâu đâu cũng ổn thỏa, thích đáng.

Quảng trường trước đại viện lát toàn đá thanh, lúc này tạo nên một trận hỗn chiến mà đều là cao thủ hàng nhất lưu trong võ lâm, thực không phải là điều dễ thấy.

Chỉ nghe những tiếng la thét hòa vào những tiếng binh khí chạm nhau kinh người, phút chốc trước thiền viện Phật môn tạo nên một trường huyết đấu kinh thiên động địa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN