Tiên Đạo Cầu Tác - Quyển 1 - Chương 38: Kịch Đấu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
77


Tiên Đạo Cầu Tác


Quyển 1 - Chương 38: Kịch Đấu


Khi Từ Thanh Phàm đứng trên đài, nhìn Phượng Thanh Thiên tuấn mỹ nhưng biểu tình lãnh đạm, khóe miệng vẫn mang theo một nét cười châm chọc, cảm nhận được một cỗ uy áp nhàn nhạt đang đè lên người mình. Từ Thanh Phàm trong lòng cũng không thấy khẩn trương chút nào, trái lại còn có cảm giác chờ mong.

– Xem ra tuy ta tự cho rằng mình vô dục vô cầu, nhưng trong lòng vẫn có ham muốn tranh đấu một trận cùng cường giả a.

Từ Thanh Phàm cười khổ thầm nghĩ.

Cùng lúc đó, Phượng Thanh Thiên cũng đang đánh giá đối thủ lần này của mình. Tuy hắn tuyệt đối tin vào thực lực của chính mình. Với hắn bất luận đối thủ là ai thì cũng thế mà thôi. Nhưng, một trong những giáo huấn của Phượng Gia là không nên khinh thường bất cứ đối thủ nào, trăm năm trước Phượng Gia bị hủy diệt, cũng từ tự cao tự đại mà ra. Cho nên Phượng Thanh Thiên tuy rằng tự tin, nhưng cũng không xem thường bất cứ một đối thủ nào.

Phượng Thanh Thiên thấy tên đồng môn Từ Thanh Phàm trước mắt này thật sự rất bình thường, tướng mạo tuy thanh tú nhưng lại thiếu vẻ thân thiện, khí chất tuy nho nhã nhưng không có uy thế của một cao thủ, cái đáng chú ý nhất chính là nét mặt rất bình tĩnh kia, dương như không có chuyện gì có thể khiến hắn lo âu, nhưng ánh mắt lại mâu thuẫn vì trong đó có một tia tang thương cùng do dự.

Nhưng Phượng Thanh Thiên không vì vậy mà xem nhẹ Từ Thanh Phàm, bởi vì hắn biết một người có thể lọt vào Tứ cường, cũng không phải chỉ đơn giản như vậy. “Niêm hoa thảo, trứ tố y, quỷ mị thân, ngoan lạt tâm” ” mười hai danh tự này ngay cả hắn cũng nghe thấy. Hơn nữa Phượng Thanh Thiên biết Từ Thanh Phàm trước mắt chính là bạn tri kỉ của Kim Thanh Hàn, với lý giải của Phượng Thanh Thiên về hắn, Kim Thanh Hàn không thể nào tìm một kẻ yếu mà kết làm bằng hữu.

Nhưng mặc kệ là kẻ yếu hay kẻ mạnh, Phượng Thanh Thiên đều tự tin có thể đánh bại từng người bọn họ. Điều này không phải ngông cuồng, mà hắn đối với thực lực của mình vô cùng tự tin.

– Tại hạ Từ Thanh Phàm, xin hãy chỉ giáo.

Từ Thanh Phàm biết nói chuyện làm quen cùng tên Phượng Thanh Thiên này chỉ làm mình bẽ mặt, vì vậy khi lên thượng đài dứt khoát chắp tay nói.

– Phượng Thanh Thiên, xin chỉ giáo.

Phượng Thanh Thiên cũng chắp tay thản nhiên nói, chỉ là khoé miệng , nét cười châm chọc càng thêm rõ ràng.

– Đắc tội.

Sau màn xã giao, Từ Thanh Phàm xuất thủ trước, bởi vì hắn biết lực công kích của Phượng Thanh Thiên, một khi đã xuất thủ là bản thân sẽ rơi vào hạ phong, lúc đó lúc phản kháng sẽ thêm phần khó khăn. Những đối thủ trước của Phượng Thanh Thiên không ít kẻ mạnh, nhưng bởi trong lòng cố kỵ Phượng Thanh Thiên, nên ngay từ đầu đã thận trọng thủ thế, kết quả là càng nhanh bị Phượng Thanh Thiên đánh bại. Hơn nữa theo lý giải của Từ Thanh Phàm, hỏa hệ đạo pháp tuy rằng lực công kích đúng là cực mạnh trong ngũ hành đạo pháp, nhưng khi bước vào Kết Đan kỳ lại thiếu đi phương pháp phòng thủ hữu hiệu.

Chỉ thấy từ mười ngón tay như đóa Hoa Lan của Từ Thanh Phàm phóng ra hàng loạt liên đạn, vô số hắc sắc bông hoa hướng về phía Phượng Thanh Thiên bay tới, mang theo khí tức mỹ lệ nhưng ẩn chứa nguy hiểm cực độ . Lại khiến người khác thấy kỳ quái chính là những đóa hoa hắc sắc này tốc độ cũng không nhanh, đối với “Thần Hành Chi Tốc ” của tu tiên giả thì rất dễ dàng tránh né

– Hi vọng chiêu này sẽ có hiệu quả.

Từ Thanh Phàm thầm nghĩ.

Cùng lúc đó, Từ Thanh Phàm cũng không dừng lại chút nào, bất chấp ánh mắt kinh ngạc của mọi người, lần thứ hai mười ngón tay bắn ra loạt liên đạn, hóa thành vô số “Bạo viêm hoa” sắc đỏ hồng bay về phía Phượng Thanh Thiên. “Bạo viêm hoa” tuy rằng bắn ra sau hắc sắc hoa, nhưng tốc độ lại cực nhanh, đi sau mà tới trước, chốc lát đã vượt qua hắc sắc hoa phía trước, cùng chúng liên tiếp xảy ra va chạm.

Sau khi hai loại hoa diễm lệ va chạm, liên tục phát ra nhiều tiếng nổ mạnh. Theo tiếng nổ mạnh vang lên, một mảng bạch sắc vụ khí nồng đậm mang theo mùi thơm nhàn nhạt bao trùm toàn bộ đài tỷ thí.

Hắc sắc hoa này có tên là “Tình hoa “, cánh hoa nhìn tuy dày nhưng trên thực tế lại rất mỏng manh, chỉ va chạm nhẹ sẽ vỡ vụn, rất giống với tình cảm của con người. Nhưng sở dĩ được gọi là “Tình hoa ” cũng không phải vì điều này, mà là lúc “Tình hoa ” vỡ vụn lại tản mát ra sương trắng nồng đậm, không chỉ che tầm nhìn của người khác, nó còn có tác dụng gây tê liệt, khiến cho người trúng phải cũng không nhận ra. Loại sương trắng này tên là ” Tình vụ”, người nào rơi vào trong đó sẽ khiến cho ý chí của bản thân lạc lối.

Tiếp đó, vô số Nhận thảo đột nhiên phá tan “Tình vụ” hướng về Phượng Thanh Thiên công kích, mà Từ Thanh Phàm thừa cơ ẩn náu trong màn sương mù dày đặc, bóng dáng trước mặt Phượng Thanh Thiên đã biến mất . Phượng Thanh Thiên thấy Nhận thảo bay khắp trời nhưng không hề giật mình, hơi cười mỉa mai, mười ngón tay bắn ra liên đạn, Hỏa đạn dày đặc bay về hướng Nhận thảo, Nhận thảo bị đánh rơi theo hướng tấn công tới của Hỏa đạn.

Nhưng “Tình vụ” sau đợt hỏa đạn bạo liệt này tuy rằng ba động mãnh liệt, nhưng dường như cũng mỏng đi không ít. Phượng Thanh Thiên vẫn như trước không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, tầm nhìn rất hạn hẹp. Ngay lúc Phượng Thanh Thiên chuẩn bị động thủ, phía sau lại một trận Nhận thảo phóng tới, Phượng Thanh Thiên bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là lại lấy hỏa đạn chống đỡ lần nữa.

Lúc này, “Tình vụ” rốt cuộc cũng khuếch tán đến trước người Phượng Thanh Thiên, mà Từ Thanh Phàm cũng bởi vì không nhìn thấy thân ảnh của Phượng Thanh Thiên mà đình chỉ công kích.

– Có hi vọng rồi.

Nhìn thân ảnh của Phượng Thanh Thiên đã rơi vào trong sương mù dày đặc, biến mất đâu không thấy, Từ Thanh Phàm thầm nghĩ.

Phượng Thanh Thiên nhìn tràn ngập sương trắng trước mặt, đột nhiên cảm giác được cơ thể bắt đầu hơi tê liệt, hàng lông mày không khỏi nhíu lại. Ban nãy lúc sương mù dày đặc xuất hiện thì hắn cũng đã ngừng lại hô hấp, nhưng thật không ngờ sương mù này dĩ nhiên còn có thể thông qua da mà gây trúng độc. Nhưng thần tình của Phượng Thanh Thiên không chút nào hoảng hốt, mười ngón tay khép chặt lại, nhất thời dưới chân nổi lên hỏa diễm mãnh liệt, hóa thành một vùng biển lửa, lấy hắn làm trung tâm hướng ra xung quanh bắt đầu tràn lan. Đặc tính của Hỏa chính là đốt cháy vạn vật, “Tình vụ” cũng không ngoại lệ. Nơi hoa diễm lướt qua, “Tình vụ” giống như một phiến băng mỏng gặp phải mặt trời chói chang bắt đầu tan rã rất nhanh.

Theo sương mù dày đặc chậm rãi tiêu thất, trên tràng đấu rốt cuộc cũng khôi phục vẻ sáng sủa, nhưng thân hình của Từ Thanh Phàm vẫn như cũ không thấy đâu.

Nếu như đối thủ của ngươi không ở trước mặt, thì nhất định sẽ ở phía sau. Đó là suy nghĩ của Phượng Thanh Thiên, đáng tiếc lúc hắn muốn xoay người thì đã không còn kịp rồi. Pháp khí “Khô Vinh Xích” của Từ Thanh Phàm đột nhiên xuất hiện phía sau hắn, với tốc độ cực nhanh đâm xuyên qua thân thể Phượng Thanh Thiên.

Mà lúc này Từ Thanh Phàm rốt cuộc cũng thu hồi “Ẩn thân thuật”, thân hình chậm rãi hiện ra phía sau Phượng Thanh Thiên không xa.

– Thắng rồi ư?

Thấy dễ dàng chiến thắng như vậy, Từ Thanh Phàm cũng cảm thấy khó tin. Tuy rằng công kích của hắn bố trí rất xảo diệu, nhưng với thân phận đệ nhất thiên tài Cửu Hoa Môn của Phượng Thanh Thiên, cũng không thể dễ dàng thua như vậy chứ?

Đúng lúc này, dị biến phát sinh. Một viên Hỏa đạn cực lớn đột nhiên xuất hiện phía sau Từ Thanh Phàm, hung hăng nện vào lưng hắn. Tuy rằng Từ Thanh Phàm phản ứng cực nhanh, Thiết Bồ Diệp trong nháy mắt xuất hiện phía sau giúp hắn chặn đại bộ phận công kích, nhưng Hỏa đạn này uy lực cường đại, mạnh mẽ đánh vào khiến hắn vọt về trước vài bước mới ổn định lại được thân hình, khóe miệng trào ra một vệt máu, hiển nhiên đòn công kích của Hỏa đạn kia khiến Từ Thanh Phàm bị nội thương không nhẹ.

Mà lúc này, thân hình Phượng Thanh Thiên ở chỗ cũ chậm rãi hiện lên, khắp người trên dưới trôi nổi hỏa diễm nhàn nhạt . Khóe miệng tuy rằng vẫn như trước lộ tiếu ý, nhưng ánh mắt nhìn Từ Thanh Phàm càng thêm băng lãnh. Lại nhìn tên “Phượng Thanh Thiên” bị pháp khí ” Khô Vinh xích” của Từ Thanh Phàm đâm vào, cũng đã từ từ hóa thành hỏa diễm phiêu tán ra xung quanh, hóa ra đấy chỉ là thế thân của Phượng Thanh Thiên.

Thấy hết thảy những điều này, Từ Thanh Phàm chỉ còn biết lắc đầu cười khổ, không ngờ Phượng Thanh Thiên này không chỉ có thực lực siêu cường, mà tâm cơ cũng lợi hại như vậy. Mình một phen tính kế không những không gây ra bất cứ phiền phức nào Phượng Thanh Thiên, trái lại còn gây bất lợi không nhỏ.

Sau khi cố sức khu trừ hỏa linh khí xâm nhập vào cơ thể, Từ Thanh Phàm nhìn Phượng Thanh Thiên chắp tay cười khổ nói:

– Phượng huynh đa mưu túc trí, phản ứng nhanh nhạy, tại hạ bội phục.

Phượng Thanh Thiên thản nhiên nói;

– Không dám nhận

Nhìn Phượng Thanh Thiên chậm rãi đi vào giữa sân, Từ Thanh Phàm kinh ngạc:

– Phượng huynh không bị “Tình vụ” gây tê liệt à?

– Lửa có thể đốt cháy vạn vật, chất độc cũng không ngoại lệ, cho dù là chất độc đó đã xâm nhập vào cơ thể.

Phượng Thanh Thiên ngạo nghễ nói:

– Nhưng ta chỉ không hiểu sao ngươi lại không sợ “Tình vụ” . Tuy ngươi có thể hóa ra “Tình hoa” , nhưng theo lý mà nói cũng phải chịu ảnh hưởng của sương mù mới đúng.

Xem ra dùng mưu kế đối phó Phượng Thanh Thiên đúng là không có khả năng, đã như vậy thì cùng hắn đường đường chính chính đại chiến một trận, có thua cũng đáng. Từ Thanh Phàm trong lòng thầm nghĩ.

Nghĩ tới đây, tâm tình của hắn cũng khôi phục bình tĩnh. Nghe được nghi vấn của Phượng Thanh Thiên hắn bình thản giải thích:

– Thế sự hung hiểm, nhưng thiên địa vạn vật đều có một khuyết điểm, “Tình vụ” kia tuy rằng có thể che khuất tầm nhìn, gây tê liệt cơ thể , nhưng nếu đem một cánh hoa “Tình hoa” ngậm trong miệng , thì sẽ trở nên vô sự.

– Thì ra là thế.

Phượng Thanh Thiên gật đầu còn nói thêm :

– Vừa rồi Phượng mỗ lĩnh giáo tuyệt kĩ của Từ huynh, bây giờ Phượng mỗ đành phải giở cái xấu ra rồi.

– Xin mời Phượng huynh.

Từ Thanh Phàm tuy rằng biểu tình bình thản, nhưng trong lòng lại thầm gia tăng sự đề phòng.

Chỉ thấy Phượng Thanh Thiên trên người bắt đầu nổi lên hỏa diễm nhàn nhạt, tụ hợp lại một chỗ hóa thành vô số Hỏa diễm tiểu điểu. Thanh âm chúng điểu kêu lên một tiếng, bạt không bay nhanh về phía Từ Thanh Phàm. Đây chính là “Hỏa Điểu Thuật” mà Phượng Thanh Thiên sử dụng lúc tỷ thí cùng Vương Thanh Tuấn.

“Hỏa Điểu Thuật” này thật là lợi hại.

Từ Thanh Phàm nhìn khắp bầu trời đầy hỏa điểu, vỗ tay than thở. Cùng lúc hắn sử dụng “Quy Tượng Báo” cùng “Thần Hành Chi Thuật”, trong nháy mắt tốc độ phát huy tới cực hạn, thân hình nhất thời vọt đến ba trượng, tại chỗ vừa đứng còn lưu lại một bóng ảnh mờ nhạt, né tránh sự công kích của Hỏa điểu.

Nhưng với tu vi của Phượng Thanh Thiên thì nào chỉ có như thế?

Chỉ thấy Hỏa điều khắp bầu trời dưới sự khống chế của Phượng Thanh Thiên trở nên cực kỳ linh hoạt, sau khi xẹt qua tàn ảnh của Từ Thanh Phàm lại lấy tốc độ nhanh hơn hướng Từ Thanh Phàm đuổi theo. cùng lúc đó đàn Hỏa điểu phân ra nhiều tiểu đội , từ phía sau Từ Thanh Phàm vây hắn lại, phong kín toàn bộ không gian tránh né của Từ Thanh Phàm.

Nhìn hỏa điểu khắp bầu trời đang hướng về phía mình, Từ Thanh Phàm không khỏi khe khẽ thờ dài.

– Xem ra trận tỷ thí này ta phải liều mạng rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN