Tiền Duyên Kiếp Này Gặp Gỡ - Chương 26: Hàn đế
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
644


Tiền Duyên Kiếp Này Gặp Gỡ


Chương 26: Hàn đế


Một tuần nữa là đến tiệc mừng thọ của Thái Hậu, đây cũng là một dịp mà các phi tần công khai tranh sủng. Năm nay Hàn đế muốn tổ chức thật lớn, vừa hay năm nay Phiêu Thái Hậu tròn ngũ tuần.

Tổ chức yến tiệc được giao cho Hiền phi và Hoa phi. Cũng không biết trong đại lễ mừng thọ này Thái hậu có tấn thăng cho chúng phi tần nữa hay không, ai cũng đều mong đợi việc này.

Mà Chung Túy cung của Vũ Ngưng lại là một mảnh náo nức. Vũ Ngưng đối với vị Thái hậu này chỉ có yêu kính, bà đối với nàng là yêu thương như con, chăm sóc nàng hết lòng..

Nàng vẫn còn nhớ rõ bà thích nhất là phấn hoa mẫu đơn, đặc biệt phấn hoa phải có đặc thù riêng là không mùi khi ngửi nhưng khi thoa lên mặt sẽ có mùi thơm nhẹ nhàng từ hoa mẫu đơn.

Thái hậu yêu thích đặc biệt đối với loại phấn hoa này thì ai cũng biết nhưng để làm tặng cho bà thì ngoài Ninh Hoàng hậu đã mất kia ra, đến hiện tại vẫn chưa ai làm cho bà hài lòng.

Mà Vũ Ngưng nàng vẫn là nhớ cách làm, lại nhớ nhiều lắm nụ cười của Thái hậu. Kể từ khi trọng sinh trở lại, nàng vẫn chưa nhìn thấy bà lần nào.

Thái hậu sau cái chết đầy đau lòng của Ninh Hoàng hậu thì luôn luôn đóng cửa Khang Thọ cung. Bà chỉ tiếp Hoàng đế mỗi tháng đến thăm vào 15, còn đâu bà luôn bế quan niệm Phật. Tình cảm mà vị Thái hậu nương nương dành cho Ninh Hoàng hậu quá cố là đều mơ ước của tất cả chúng phi tần hậu cung.

Chính điện Chung Túy cung.

– Nương nương, người sáng giờ chưa ăn gì, mau nghỉ tay ăn chút gì đi.

Vũ Ngưng đang cẩn thận xem xét từng cánh hoa, mồ hôi trên trán đã lấm tấm rơi xuống:

– Ta không đói, các em ăn trước đi, không cần lo cho ta.

Ngọc Đào còn định khuyên nhủ thêm nhưng lại bị Ngọc Châu kéo ra ngoài.

– Ngọc Đào, ngươi cứ để nương nương làm đi, đừng quấy rầy nàng nữa.

Ngọc Đào xụ mặt:

– Ta biết nhưng mà ta lo cho nương nương, nàng…

Ngọc Châu cười cười:

– Nương nương người là như vậy, khi đã làm gì thì rất tập trung.

Ngọc Đào nhìn vào mắt Ngọc Châu, là một thân sùng bái cùng kính trọng.

Ngọc Châu lại nhìn nhìn Ngọc Đào, nàng hỏi nhỏ:

– Những điều ta dặn ngươi đã nhớ kỹ chưa?

Ngọc Đào hai mắt sáng rỡ, nàng gật gật:

– Ngọc Châu tỷ yên tâm, bảo đảm Chung Túy cung ta một con kiến cũng không thể lọt được ra ngoài.

Ngọc Châu hài lòng gật đầu.

Phải nói một tuần này là thời điểm rất nhạy cảm vì hào quang của Bảo Tần nương nương là quá chói. Khắp nơi trong cung đều nhìn chằm chằm vào Chung Túy cung. Thêm nữa đại thọ của Thái hậu sắp đến, các cung sẽ cho nô tài đi thám thính tình hình. Mà nếu như dâng quà mừng trùng nhau trong dịp mừng thọ sẽ rất là khó coi.

Bảo Tần cho đóng cửa cung không tiếp bất cứ ai đến thăm, ngay cả Hàn đế nàng cũng từ chối không gặp mặt. Quả thật việc làm này của Vũ Ngưng khiến phi tần lục cung có chút phấn khích vì cuối cùng Hoàng đế cũng không đến Chung Túy cung đều như vắt chanh nữa. Lại có vài phen tranh sủng đáng buồn…

Thừa Càn cung.

Hàn đế đang đọc tấu chương, tâm tình mấy ngày hôm nay của hắn có chút không được vui vẻ, vì vị Ninh Vũ Ngưng kia đã đóng cửa 4 ngày không gặp hắn rồi a.

Bất giác trên môi Hàn đế nở nụ cười tà mị lạnh lẽo, làm cho vị Đại tổng quản công công đứng hầu kia cũng phải toát mồ hôi lạnh sóng lưng.

” Bốp “, tiếng đập bàn vang lên, Hàn đế tức giận quát:

– Giỏi lắm, giỏi lắm, để trẫm cho các ngươi nhìn xem ai mới thật sự là Hoàng đế.

Lại nhìn sang Chu Đại Bảo, quát:

– Bãi giá Khôn Dực cung Hồ tần.

Chu Đại Bảo có chút ngơ ngác… Đây là nguyên nhân gì Hàn đế lại di giá đến Khôn Dực cung…chẳng lẽ vị Hồ Tần kia lại chiếm được lòng thánh tâm một lần nữa?

Mà Hồ Hạnh Vi khi nghe công công đến báo Hoàng đế sẽ đến cung của nàng, làm cho nàng có chút vui sướng như điên. Phải nói Hoàng đế đã lâu lắm rồi chưa hề ghé thăm nàng..

Trong sườn điện Khôn Dực cung đèn đuốc khắp sáng, người ra người vào náo nhiệt.

Đến khi Hàn đế vừa đến, Hồ Tần đã một thân y phục trắng hồng mỏng manh đứng chờ, gương mặt được trang điểm hết sức tỉ mỉ, trên trán chấm một đóa hoa đào nhỏ rất giống với Vũ Ngưng. Chỉ có điều của Vũ Ngưng là nốt hoa đào tự nhiên còn của Hồ Hạnh Vi là do nàng cố ý chấm lên cho đẹp mắt.

Mà Hoàng đế khi gặp được nàng, một chút nhu tình nam nữ cũng không có trước sau là một bộ dáng lạnh lẽo nghiêm nghị.

Hàn đế bước vào trong, vẫn chưa thấy Hồ Tần đi cùng, hắn có chút bực dọc.

– Sao ngươi vẫn còn chưa vào?

Hồ Tần giật mình, trên mắt như đong đầy lệ, nàng ủy khuất, nói:

– Dạ thiếp thân thất lễ, xin Hoàng thượng trách tội.

Hàn đế nhàn nhạt:

– Vào nhanh đi.

Chu Đại Bảo đi theo sau liếc nhìn vị Hồ Tần, trong lòng có chút thương xót. Cùng là Tần vị, mà khi Hoàng đế đến cung của Bảo tần hoàn toàn là trạng thái cười không khép được mồm trong khi vị Hồ Tần…

Aiii…Trách cho nàng không phải là Ninh Vũ Ngưng!

Hàn đế vào trong điện, Hồ Tần cho cung nữ dâng trà, lại nhỏ nhẹ hỏi Hàn đế:

– Hoàng thượng, người dùng ngọ thiện chưa, nếu chưa….

Lời nói chưa dứt, đã bị Hàn đế cắt đứt:

– Trẫm không đói.

Trong điện là một cỗ không khí lạnh lẽo, mà ngay cả Hồ Hạnh Vi cũng cảm thấy có chuyện gì đó không được bình thường.

Hàn đế đã rất lâu rồi không đặt chân vào hậu cung trừ Chung Túy cung của Bảo Tần ra, hôm nay di giá đến cung của nàng lại là bộ mặt không có chút ý vị thị tấm nào. Như vậy là làm sao?

– Trẫm nghe nói phụ thân của ngươi rất tốt?

Hồ Tần nghe nhắc đến phụ thân liền vui vẻ trở lại:

– Vâng, Phụ thân của thiếp thân rất tốt, rất trung thành với người thưa Hoàng thượng.

Hàn đế gật đầu:

– Đúng, hắn rất trung thành, cho nên hậu cung của trẫm hắn ta cũng muốn xen vào. Ngươi nghĩ sao?

Hồ Tần không phải là người không có đầu óc, nghe đến đây liền biết bản thân mình phạm vào sai lầm gì.

Trong tim nàng như có cái gì đó hung hăng cào cấu, nàng đợi Hoàng đế đã bao lâu đến khi hắn đến cung lại là muốn trách tội phụ thân nàng…

Nàng…rốt cuộc đã làm cái gì không vừa lòng hắn?

– Thiếp thân biết tội, xin Hoàng thượng tha tội.

Hàn đế nheo mắt, tay khảy tách trà:

– Ngươi có tội gì?

Hồ Hạnh Vi nước mắt trực trào, run run nói:

– Phụ thân…là do thiếp thân không tốt..

Hàn đế cười nhạt, đứng dậy:

– Tốt, trẫm vẫn là thương xót ái phi, nàng mau đứng lên đi. Thôi canh giờ đã khuya, trẫm còn có việc, ái phi cũng nghỉ ngơi sớm đi.

Nói rồi cũng không đợi Hồ Tần giữ lại, Hàn đế một thân bước ra bên ngoài đi thẳng về Thừa Càn cung.

Mà Hồ Tần là một phen đau lòng, nàng được cung nữ dìu đứng dậy trên mặt đã méo mó đến không nhận ra được nữa.

Ngồi xuống ghế, tự nàng nói với nàng:

– Ta thật sự thất bại rồi, Hồ Tần ta đã thất sủng thật rồi.

Trong đêm một bức mật thư được gửi đi từ Khôn Dực cung về Hồ Phủ. Hoàng đế biết tin nhưng vẫn là không nói đến một lời nào.

Sáng sớm ngày hôm sau trên điện Kim Loan, phụ thân của Hồ Tần được thăng lên thành Chính Tứ phẩm Tả thị lang thuộc Lễ bộ. Song song đó phụ thân Ninh Vũ Ngưng cũng được thăng thành Chính Ngũ phẩm Lang trung thuộc Lại bộ.

Hàn đế vừa đánh vừa xoa với Hồ Tần, còn riêng về Bảo tần là một đường thăng vị.

Xét về Lễ bộ và Lại bộ, vào Lại bộ vẫn là tốt hơn mặc dù Ninh Đức Chinh vẫn chỉ là một quan ngũ phẩm nho nhỏ. Nhưng sự đời ít ai đoán được ông ta có thăng chức lên thêm không vì sau lưng vẫn là có một vị Bảo Tần sủng quang vô đối che chở.

Còn về Hồ Tần, đêm qua tin tức Hoàng thượng bãi giá Khôn Dực cung sau đó ngồi chưa được 1 khắc đã rời đi, cũng trong đêm đó Hàn đế ghé ngang Hàm Phúc cung thăm Cao Tần mặc dù không ngủ lại nhưng cũng chính thức thông báo cho sự thất sủng mất mặt của Hồ Tần.

Mà sáng nay trên điện Kim Loan lại thăng phân chức cho phụ thân của nàng, khiến các phi tần không kịp tiếp thu. Chỉ riêng các vị nương nương ngồi trên là đoán được tình hình một chút.

Sau lưng các nàng là cả một gia tộc, phàm hậu cung không được phép xen vào việc triều chính. Nói là nói thế nhưng sóng ngầm liên quan giữa hậu cung và triều đình là không thể tránh khỏi. Đó cũng là lý do vì sao Hàn đế không biếm Xa Quý Nhân vào lãnh cung vì phụ thân nàng vẫn còn là Tòng nhị phẩm quan võ nắm giữ một lượng binh sĩ trong kinh thành.

Mà cái giá cho việc Hồ Tần thất sủng là do gia tộc của nàng nghe theo lời nàng dâng tấu sớ chèn ép Hoàng đế, thỉnh Hoàng đế mưa móc ân trạch ban đều. Vốn từ lâu Hàn đế đã không thích phe cánh của Hồ Tần và Hiền phi nhưng vẫn còn e ngại một chút bên nhà ngoại Ninh Kha Mẫn, mà khi ấy cũng chưa có sự xuất hiện của Vũ Ngưng cho nên hắn vẫn châm chước ân sủng chia đều.

Đến hôm nay bọn họ vẫn là tưởng Hoàng đế bù nhìn, sẽ nghe theo sự chỉ dẫn của bọn họ. Một mặt hoàng đế nâng Hồ gia lên mặc khác lại nâng Ninh gia nhánh nhỏ lên song song 2 thế lực kìm cập lẫn nhau.

Mặc khác đánh cho Hồ Tần mất hết mặt mũi cũng như là trả cho họ một cái tát về việc dám can thiệp vào hậu cung của hoàng đế. Cũng qua đó kéo theo hiềm khích phe cánh Hồ Gia và Cao Gia của Hồ Tần và Cao Tần. Vốn trước đó 2 phe đã đối lập, nay hậu cung Hoàng đế thiên sủng Cao Tần sẽ đẩy phe cánh Hồ Tần vào thế bí, đó cũng là mục đích Hàn đế muốn làm. Quan trọng nhất vẫn là giảm hào quang của Vũ Ngưng, che chở cho Ninh gia từ từ thăng quan.

Quả thật làm đế vương không phải dễ!

Chung Túy cung.

Ngọc Châu vui mừng nhỏ giọng báo cho Vũ Ngưng:

– Nương nương lão gia vừa được thăng thành Lang Trung Lại Bộ, người xem có phải tin vui không?

Vũ Ngưng đang ém khuôn bột, nàng buông tay, cười hỏi:

– Thật sao?

Ngọc Châu gật gật đầu:

– Chính xác thưa nương nương, chính miệng Tiểu Bảo tử đồ đệ của Đại tổng quản Chu Đại Bảo đến thông báo cho nô tỳ mà.

Vũ Ngưng thật sự vui mừng, nàng chung quy không phải nữ nhi Ninh Đức Chinh nhưng khối thân thể này vẫn là nữ nhi Ninh gia. Mà theo như kí ức của Ninh Vũ Ngưng thì phụ thân nàng rất yêu thương nàng cho nên việc phụ thân nàng được thăng chức nàng vui vẻ là đều chính đáng.

Lại nói, Hoàng đế đột nhiên thăng chức cho phụ thân nàng, liệu có ẩn tình gì ở sau không?

Gần một tuần nay nàng không ra ngoài, cũng không biết được bên ngoài kia có bao nhiêu chuyện bát quái, chắc hẳn nàng còn chưa biết có việc kia xảy ra.

Ngọc Châu nhìn gương mặt vui đến thất thần đó của Vũ Ngưng mà rưng rưng nước mắt:

– Nương nương, người vui lắm phải không? Nô tỳ biết mà….

Vũ Ngưng thật sự dở khóc dở cười với Ngọc Châu, nàng thật sự rất là đáng yêu nha!

Tiệc mừng thọ Thái hậu diễn ra rất lớn, bá quan có phẩm cấp đều được mời dự. Các phi tần cùng mệnh phụ phu nhân đã đến từ rất lâu, chỉ riêng Hiền Phi cùng Hoa Phi là được vào bái phỏng, các phi tần cấp thấp vẫn là không được vào.

Mà Vũ Ngưng đã đến từ sớm, quà mừng của nàng cũng đã giao cho Đại cô cô của Khang Thọ Cung ghi chép.

Hôm nay nàng một thân váy trong xanh nhạt bên ngoài là cung trang Tần vị màu vàng đen, tóc vấn phi tiên kế, cài trâm ngọc, mũ Tần vị, tay đeo vòng cẩm thạch, hộ giáp ánh kim, trang điểm có chút đậm, đặc biệt giữa trán là chấm hoa đào đỏ rực.

Toàn thân phát ra một loại quý khí tự nhiên ngay cả Hiền Phi nương nương cũng không so được với nàng.

Các vị mệnh phụ phu nhân, vương phi, đều ngạc nhiên khi nhìn thấy nàng. Quả thật Bảo Tần xinh đẹp sắc sảo, khí thái thanh tao, kiều diễm, không hổ là sủng phi của Hoàng đế. Nhìn kiểu nào cũng là đẹp mắt không gì sánh bằng.

Phía bên tấm màn che phụ thân nàng Ninh Đức Chinh xén chút kìm không được nước mắt khi nhìn thấy nữ nhi ông ngày đêm mong nhớ. Mà phía dưới xa xa một đôi mắt ganh ghét luôn nhìn nàng, lại mang theo một chút phấn khích điên cuồng.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN