Tiên Giới Chiến
Chương 2. Đòn phủ đầu.
Dành cho ai không biết:
Các cấp độ tu chân trong truyện:
– Luyện khí kỳ (mạnh hơn người thường chút xíu, nhưng sống dai, sống khỏe, biết dùng mấy phép thuật cơ bản).
– Trúc cơ kỳ (Mạnh gấp 10 lần luyện khí kỳ, dùng được phi kiếm, giết người cách vài trăm mét mà không cần động cựa)
– Kim đan kỳ (Mạnh gấp trăm lần Trúc Cơ kỳ, trong cơ thể có một hạt năng lượng tỏa ra vô hạn, nên đánh nhau vừa dai vừa khỏe.)
– Nguyên Anh Kỳ (Mạnh gấp trăm lần Kim đan kỳ, đánh nhau có thể dời núi lấp biển đấy.)
Pháp bảo: Dụng cụ làm thi triển pháp thuật của người tu chân.
Người tu chân: Cư dân tiên giới có 90% là người tu chân. Những người tu luyện để cầu trường sinh, hoặc có được vũ lực mạnh mẽ sáng ngang trời đất. Cũng có người truy cầu đạo lý giống như nghiên cứu triết học, nhân sinh, từ đó ngộ đạo, lên cấp (mấy cái cấp trên kia kìa), nhưng không nhiều lắm, đa phần toàn chém giết lẫn nhau để cướp tài nguyên tu luyện thôi.
………………..
Sau khi Hoài Nam nói những lời này, toàn bộ quanh cảnh xung quanh đột nhiên rung động. Không phải là do hào quang hay bá khí của hắn tỏa ra khiến cho người ta chấn động, mà là do cả đội quân sắt thép vốn đang trầm mặc hành quân này đột ngột như sống dậy, phát ra những âm hưởng lạnh lùng.
Mặt đất dưới chân vốn là một không hạm sân bay, lơ lửng nhờ hệ thống phản trọng lực đột ngột rung lên như có động đất, trong tầm mắt của mọi người, những ụ chứa vũ khí đang dần dần nhô lên từ khắp nơi, nhìn có vẻ nặng nề, nhưng thực chất là rất nhanh, sau đó nắp an toàn bật mở, vô số đầu tên lửa nhọn hoắt hiển lộ.
Không có một tiếng hiệu lệnh nào, tất cả đều được máy tính xử lý trong một trình tự mã hóa phức tạp, năm người đứng trên không hạm chỉ nghe thấy vèo vèo vèo một cái, hàng loạt đầu tên lửa kia đã xé gió bay lên trước mắt bọn họ, để lại vô số cột khói trắng đều thẳng tắp che phủ bầu trời.
Trung Thành nhìn bầu trời ngập tên lửa, ánh mắt trùng xuống, nhẹ giọng hỏi:
“Đã bắt đầu rồi à !?”
Phạm Hoài Nam cũng ngẩng đầu nhìn cảnh tượng tráng lệ này, gật đầu với hắn:
“Ừ, đợt pháo hoa đầu tiên, mừng chiến tranh nổ ra.”
Mấy người còn lại cũng hít một hơi thật sâu, lẳng lặng nhìn dàn tên lửa như châu chấu biến mất cuối trời sau những làn khói trắng, mỗi người một tâm tình phức tạp.
Chiến tranh bắt đầu rồi.
…
Từ khi phát hiện ra đạo quân sắt thép nặng nề di chuyển ở cách vài trăm km kia, Đạo Ất chân nhân vẫn lơ lửng trên không, không dám buông lỏng một khắc nào. Đôi mắt ông ta có thể miễn cưỡng nhận ra được, dù rất chậm, nhưng hướng đi của những khối thép khổng lồ ấy, đúng về hướng môn phái của mình. Người đến chắc chắn không tốt, người tốt thì sẽ không đến, lòng ông ta lạnh ngắt.
Đột ngột từ những chủ hạm khổng lồ kia, vô số vật thể nhỏ hình trụ bay vọt lên trời, sau đó mang theo một đốm lửa đằng chuôi bay về chỗ bọn họ với tốc độ không tưởng. Đạo Ất chân nhân sợ hãi, vận tốc phi hành của thứ này đã có thể so sánh với phi kiếm của cao thủ Kim Đan Kỳ rồi. Trong mắt Nguyên Anh Kỳ như ông ta, cả trăm kim đan kỳ cũng chẳng là cái gì, nhưng ở đây có tới vài ngàn, thậm chí vài vạn thứ như vậy cùng phi đến đây, vậy thì không thể đỡ nổi rồi.
Tính toán chỉ còn vài phút nữa những vũ khí kỳ lạ ấy sẽ bay đến đây, không biết lực sát thương như thế nào, nhưng chỉ riêng với tốc độ đó thôi, đám đệ tử chỉ mới Trúc Cơ kỳ của mình sẽ bị giết sạch trong vài giây. Tốc độ như vậy không phải là thứ da thịt có thể cản được, cho dù là người tu tiên cũng vậy. Đạo Ất chân nhân vội vã đề khí hét lớn:
“Toàn phái phát lệnh cảnh báo cuối cùng. Tất cả các trưởng lão lên đây với ta. Đệ tử đời hai và đời ba ở tuyến sau. Đệ tử đời thứ nhất mau rời khỏi phái, các người là trụ cột để xây dựng lại môn phái sau này, mau tập trung ở hâu viện, đi theo Trưởng lão trong thông đạo.”
Phía dưới lập tức xôn xao, ồn ào, loạn xạ. Mọi người đang yên bình, không ngờ chưởng môn lại đưa ra lệnh tử chiến ngay lúc này, đây là tình thế như thế nào !? Nói lên rằng dù có mở trận pháp phòng ngự, dù có trường môn và các trưởng lão cùng tham chiến, tất cả đều chắc chắn phải chết, chỉ có một bộ phận đệ tử đào thoát lưu lại một mạch cho môn phái. Nhiều người vẫn còn không chấp nhận được, nhưng những kẻ lề mề đều bị trảm sát, dùng máu tanh để cảnh tỉnh những người còn lại.
Bắt đầu từ mười hai vị trưởng lão Kim Đan Kỳ, cho tới hai trăm đệ tử bản đời thứ hai, sáu trăm đệ tử đời thứ ba, và vài ngàn hạ nhân, đệ tử sơ khảo đang chạy loạn phía dưới. Môn phái mấy ngàn người này sau một tiếng hét lớn của Đạo Ất chân nhân đã nhanh chóng làm ra chuẩn bị cơ bản nhất để tử chiến. Mười hai bóng đen lao lên bầu trời, lăng không lơ lửng, phi kiếm của bọn họ bay vòng quanh thân như vệ tinh, hào quang khiếp người, thể hiện đẳng cấp của pháp bảo giai vị cao, phù hợp với tu vi Kim Đan Kỳ của bọn họ. Sau đó là tám trăm gã đệ tử mặc áo khoác dài màu trắng, đồng loạt cưỡi phi kiếm bay lên, giống như quần tinh ủng nguyệt.
Lúc này thì tầm nhìn dù kém đến đâu cũng có thể thấy được vô số chấm đen đang bay về phía bọn họ với gia tốc kinh khủng đằng xa kia.
Đạo Ất chân nhân ngưng thần hét lớn:
“Còn nửa khắc, các đệ tử đời thứ ba chuẩn bị, các người sẽ dùng phi kiếm đánh chặn đợt công kích đầu tiên, sau đó đến đời thứ hai, các người dùng pháp bảo gia cố trận pháp phòng ngự môn phái. Các trưởng lão chuẩn bị đánh chặn những pháp bảo của kẻ địch lọt qua màn chắn, không được để một cây nào chạm tới mặt sàn của thiên môn.”
Ông ta dứt lời, sáu trăm gã đệ tử đầu tiên đã cưỡi phi kiếm dâng lên tuyến đầu, sau một tiếng hiệu lệnh, tất cả cùng hét lớn đưa tay lên làm ra những thủ thế phức tạp, phi kiếm dưới chân lập tức thu nhỏ, xé gió bắn vọt tới trước, sáu trăm người này được một đồ án hình ngôi sao năm cánh giữ cho lơ lửng trên không trung, toàn bộ tập trung tinh thần điều khiển phi kiếm nghênh địch.
Chấm đen đã lộ rõ hình hài, là những cây trụ mỏng bằng sắt, đuôi có hỏa lực đẩy đi, không biết là dạng pháp bảo gì, không biết đối phương làm sao chế tạo được nhiều pháp bảo như vậy, càng không biết môn phái của mình đắc tội với thế lực tu chân cường đại nào, sáu trăm gã thanh niên này mang theo tâm tình sợ hãi, cùng điều khiển phi kiếm va chạm với dàn pháp bảo của địch.
Phi kiếm nhận lệnh xoay tròn như máy cắt, vọt tới chém đôi một pháp bảo hình trụ bay tới đầu tiên kia. Xoẹt một tiếng, pháp bảo kia bị cắt ra ngọt xớt. Gã thanh niên đánh tiên phong này ngẩn người, pháp bảo có tốc độ cao như vậy, không ngờ lại mỏng manh đến thế, so với độ sắc bén của phi kiếm thì chẳng khác nào đậu phụ, thế này thì có gì nguy hiểm !?
Bùm.
Một trùm hoa lửa nổ tung giữa không trung, như đáp án hùng hồn nhất giải đáp cho câu hỏi chính đáng của hắn. Phi kiếm bị hoa lửa bao chùm, sức ép do vụ nổ cùng sóng nhiệt xung kích chấn cho nó nát vụn thành mười mấy đoạn. Gã thanh niên tiên phong có câu hỏi chính đáng lập tức phun máu. Thần thức bám trên phi kiếm để điều khiển nó cũng chìm trong vụ nổ, lảo đảo rơi xuống như lá rụng.
Đạo Ất chân nhân thấy vậy sợ hãi la lớn:
“Nó nổ, không được chém…”
Nhưng nói xong lại cứng họng, phi kiếm không chém thì còn có thể làm gì đây !? Nhưng linh quang chợt động, cái bộ não già nua cuối cùng cũng làm việc lại sau mấy giây chấn động trầm trọng, ông ta tỉnh táo ra lệnh tiếp:
“Dùng kiếm khí, không được chém trực tiếp vào chúng.”
Nói quá trễ, trong mấy giây ông ta ra lệnh, có mấy thanh niên dũng cảm vì tiếc linh lực không muốn sử dụng kiếm khí quá lớn (Đề phòng đợt tấn công sau không có sức mà đỡ nữa) đã vội vàng chém trúng vài cái pháp bảo hình trụ khó coi kia, kích nổ chúng đồng loạt. Mấy thanh niên dũng cảm này cũng không ngoại lệ, theo cái xác của thanh niên có thắc mắc chính đáng đầu tiên mà cùng rụng như bưởi.
Bịch bịch bịch…
Mấy cái xác vô hồn từ trên không trung rơi xuống khiến lòng người lạnh ngắt. Phi kiếm đúng là tiện thật đấy, nhưng muốn điều khiển nó phải vô cùng tập trung, thậm chí phân một phần linh hồn bám vào thân kiếm để ngự kiếm, kiếm nổ hồn diệt, kiếm gãy hồn toi, dưới những vụ nổ đì đùng liên tiếp của vô số đầu tên lửa, không thanh phi kiếm nào may mắn thoát khỏi, chủ nhân của chúng cũng vì vậy mà vong mạng.
Nhân tiện, thực ra hỏng phi kiếm chỉ khiến bọn họ đau đầu chóng mặt, phun ra mấy búng máu mà thôi, nhưng nguyên nhân tử vong được xác định là do bay cao quá, lại không thèm duy trì cái trận pháp hình ngôi sao năm cánh giúp người ta lơ lửng kia nên theo định luật vạn vật hấp dẫn và nguyên lý truyền tải động lực, người từ độ cao vài trăm mét rơi bịch cái xuống đất thì từ cái đầu đến tứ chi, không cái nào còn gắn với thân thể cả. Sống được mới lạ. Cường độ thân thể của người tu chân Trúc Cơ kỳ không được tốt lắm, so với người trái đất chỉ mạnh hơn từ sáu tới mười lần mà thôi, rơi từ độ cao đó xuống, kết quả cũng không khá hơn là bao.
Có tấm gương sáng của mấy chục người rơi đầu, đám đệ tử còn lại chỉ có thể bi phẫn thôi động linh lực trong cơ thể vào phi kiếm, khiến cho thanh nào thanh nấy phát ra hàn quang khiếp người, kiếm khí tung tóe, mỗi thanh đều giống như máy bay rải kiếm khí, va chạm với tên lửa oanh liệt, cả một vùng trời ngập trong những tiếng nổ ầm ầm như sấm động, khói bụi mịt mù, mạt vụn bay tứ tung.
Lại có mấy chục người nữa bất cẩn mà chết đi, phía trước mặt mọi người đã là một dải sương trắng, không thể nhìn rõ xem những pháp bảo kỳ quái kia sẽ bay đến từ hướng nào nữa, mọi việc trở nên khó khăn hơn.
Vèo một cái, một gã đệ tử lớ ngớ đang dùng phi kiếm dạo nhiệt tình trong làn khói bụi đột ngột nhìn xuống nửa thân dưới đã biến mất của mình, thì ra cái thứ pháp bảo chết tiệt này đã nhân khói bụi mà bay vọt qua, xé toạc thân thể mình từ lúc nào. Hắn cười khổ một tiếng rồi âm thầm nhẩm diễn văn cảm tạ sư phụ, cảm tạ các trưởng lão đã có công nuôi dạy, cảm ơn cha mẹ đã sinh ra hắn trên đời, cảm ơn…
Không cám ơn được nữa, đầu chạm đất mất rồi, não văng nhão nhoẹt.
Đạo Ất chân nhân nhìn đám đệ tử đang dần rụng như sung mà lòng đau như cắt. Nhưng nỗ nực cũng đã được trả giá, sau khi bỏ mạng vài trăm gã đệ tử ngự kiếm, dàn pháp bảo kia đã bị đánh tan. Hóa ra chúng nó không bền lắm, sau khi phát nổ sẽ kích nổ lẫn nhau, và vì mục tiêu đều hướng vào môn phái này nên khoảng cách mỗi cái không xa lắm, chỉ kích một đầu, là nổ cả đám.
Đáng bi ai là chết vài trăm mạng rồi thì người của thiên môn phái mới nhận ra chuyện này.
Khắp một vùng trời sương khói mờ mịt, những thanh pháp bảo hình trụ này sao khi nổ ra còn để lại một dàn khói trắng, khiến tầm nhìn hỗn loạn, chẳng phân biệt được đông tây nam bắc nữa.
Đột ngột lại có một thanh pháp bảo nữa phi đến, cái này to hơn, phía trên còn khắc phù văn gì đó như ba vòng tròn giao nhau, Đạo Ất chân nhân nhìn rõ lắm, lại nhìn thấy đám đệ tử mỏi mệt bi thương ở dưới. Không nỡ để chúng phải chiến đấu tiếp nữa, cái pháp bảo này chắc là chủ xị lần này đây, đánh bại nó thì mọi thứ đều xong, công đầu thuộc về mình, đúng là cái chưởng môn nên có.
Đạo Ất chân nhân thấy vậy hét lớn một tiếng, hào quang trong cơ thể bắn ra tứ phía, khiến mọi người sùng bái không thôi. cuối cùng trưởng môn cũng đích thân xuất mã rồi. Cao thủ Nguyên Anh kỳ vừa động là thiên địa biến sắc, thật mạnh mẽ.
Không cần dùng phi kiếm, Đạo Ất chân nhân thấy rồi, cho dù là con trùm thì chất liệu làm ra nó cũng không khác gì với đám tiểu tốt đã bị các đệ tử mình diệt lần trước cả. Nổ cỡ đó còn chưa đủ tư cách làm trầy ra ông ta nữa. Khi cái pháp bảo kỳ lạ đó còn cách ông ta khoảng trăm mét, Đạo Ất chân nhân hét lớn một tiếng:
“Lưu Quang Tru Tiên Trảm.”
Hai ngón tay đưa ra, một luồng kiếm khí lăng lệ xuất hiện, kiếm khí như cầu vồng, rẽ đôi làn khói bụi mịt mù đang bao phủ môn phái, có khí thế khiến thiên địa nghịch chuyển. Một chiêu này có thể nhẹ nhàng cắt ngọn núi ra làm đôi, Đạo Ất chân nhân đánh ra thấy thuận tay lắm.
Kiếm khí va chạm vào cái pháp bảo kia, như dự tính từ trước, nó bị chẻ làm đôi ngọt xớt, nhưng đột ngột lại có một tiếng tý tách gì đó như tia lửa điện va chạm khiến dự cảm của cao thủ Nguyên Anh kỳ như Đạo Ất chân nhân thấy có gì bất ổn. Ông ta giật thót, muốn bảo các đệ tử lui lại, nhưng chỉ trong một phần ngàn giây, giường như có cái gì đó đã phản ứng với cái gì đó trong hai mảnh pháp bảo vỡ kia, rồi một cột sáng chói lòa xuất hiện, dùng tốc độ kinh khủng lan tỏa trong phạm vi cả trăm km từ chỗ va chạm với kiếm khí, mang theo sóng nhiệt và sóng xung kích khổng lổ, hủy diệt mọi thứ trong phạm vi của nó một cách tàn nhẫn.
Phi kiếm tan chảy như nước, linh quang tráo hộ thân giống như một tờ giấy mỏng, trận pháp hộ phái giống như một tấm màng thủy tinh yếu ớt, tất cả đều không chống cự được lấy một phần ngàn giây, tầm mắt Đạo Ất chân nhân bị ánh sáng chói lòa đó che phủ, trong những phút cuối cùng, ông ta chỉ còn biết lẩm bẩm tự giễu:
“Quả nhiên là trùm cuối, thanh thế bá hơn hẳn.”
Nếu có thể sống sót mà nhìn từ xa như mấy gã đệ tử ông ta bảo chạy trốn từ trước, hẳn ông ta sẽ thấy được, vị trí môn phải của mình có một cây nấm bằng khói bụi mọc lên cao vút, trông hoàng tráng lắm.
Lại nói nếu như có thời gian đến phàm giới học hỏi một chút, có lẽ ông ta sẽ biết được cái pháp bảo cuối cùng ông ta oai phong đánh trúng, nó được gọi là bom nguyên tử đấy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!