Tiên Giới Chiến - Chương 20. Chợ tiên giới (2).
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Tiên Giới Chiến


Chương 20. Chợ tiên giới (2).



Biết vậy không nói chuyện với ông già đó làm gì.

Hoài Nam mang tâm tình có chút trầm trọng tiếp tục dạo qua chợ tiên giới. Vừa đi vừa quan sát ánh mắt con người nơi đây. Ngoại trừ một số ném tới ánh mắt thiếu thiện cảm, còn lại con ngươi của những ông lão này, đa phần đều ánh lên màu xám đục của sự vô vi, giống như đã xem thấu sự đời.

Vậy ra tán tu là như thế này.

Tiên giới cũng có nhiều loại người. Đối với các môn phái cổ lão, đức cao vọng trọng, tiên nhân nơi đó đề cao mặt mũi, có phần tục khí giống phàm nhân rất nhiều. Còn những ông lão tán tu này thì khác hẳn, bọn họ đề cao sự vô vi, không tranh với đời, không màng thế sự. Giống một đám học giả lãnh ngạo chuyên tâm với sự tu luyện. Tài nguyên, pháp bảo các loại đều chỉ là ngoại vật, nếu thực sự không cần thiết để thăng cấp, chẳng có mấy người quá nặng nề với nó.

Bởi vậy tranh chấp ở chợ tiên giới nhìn có vẻ xô bồ này lại rất ít khi xảy ra.

“Này anh bạn trẻ !”

Có tiếng người gọi, cắt đứt dòng suy nghĩ lan man của Hoài Nam, là giọng phổ thông tiêu chuẩn. Hoài nam ngạc nhiên quay đầu lại, thấy ở sạp hàng phía sau lưng, có một thanh niên tóc dài, khuôn mặt bình đạm hiền hòa, đang cười với mình.

Hắn có chút ngạc nhiên, khí chất của người này, đến một phàm nhân như hắn cũng cảm nhận được rõ ràng. Thậm chí còn có cảm tưởng, nhìn vào hắn, giống như nhìn thấy một bầu trời rộng lớn, khiến tâm tình thư thái.

Hơn nữa giữa một đám các ông già tán tu quanh đây, người trẻ tuổi này thật sự giống như viên sỏi giữa sa mạc, thật sự đặc biệt.

“Anh… nói tiếng phổ thông ở nhân giới chuẩn thật đấy nhỉ.”

Hoài Nam đứng trước quầy hàng, cười hỏi.

“Haha, nhiều năm không dùng rồi, nói ra vẫn có chút ngượng mồm, nhưng gốc rễ vẫn là khó chối bỏ được đấy !”

“Gốc rễ !? Anh là người nhân giới.”

“Một ngàn năm trước thì đúng vậy đấy !”

Ồ, hóa ra là phàm nhân tu tiên, thỉnh thoảng cũng có vài công pháp tu luyện của tiên tộc lưu lạc ở trái đất, có người nhặt được, luyện theo rồi đắc đạo phi thăng lên tiên giới sống luôn từ đó. Đây hẳn là trường hợp đặc biệt này rồi.

“Một ngàn năm trước !? Tại sao trông….”

“Ồ, hiệu quả của trú nhan đan đấy, mỹ phẩm số 1 tiên giới, tuy có hơi hiếm nhưng cũng không quá khó tìm, uống 1 lần là mãi giữ tuổi xuân. Mặc dù cũng chẳng cần thiết lắm vì tu luyện tới nguyên anh kỳ thì thân thể chỉ là cái vỏ ngoài, nguyên anh có hình dạng thằng nhóc trong người mới là bản thể thật, từ đó là bất lão luôn.”

“Naz, anh gọi tôi ra đây không phải để bán cái này chứ !?”

“Đúng rồi đấy, nói chuyện với người thông minh thật tiết kiệm thời gian. Cái này với người tiên giới có thì tốt, không có cũng chẳng sao, nhưng đảm bảo người đến từ nhân giới chúng ta sẽ phát cuồng đánh nhau vì nó cũng nên.” Anh chàng bán hàng cười có vẻ đắc ý.

“Làm sao biết cái này là thật !?”

“Đơn giản thôi, cậu cứ dùng thử là được.”

“Tôi !?” Hoài Nam chỉ vào mình, hỏi giọng không xác định.

“Thứ này chỗ tôi có nhiều lắm, cho cậu dùng thử một viên cũng không hề gì. 10 năm sau nếu cảm thấy hiệu quả rõ rệt, thì quay lại đây cũng được. Dù sao ở tiên giới, 10 năm cũng chỉ là vài hơi thở thôi. Bán cho cậu xong tôi vào núi bế quan, giống như ngủ một giấc là qua rồi.” Anh chàng bán hàng nhiệt tình mời mọc.

“Tôi vẫn còn trẻ lắm, mười năm còn chưa kịp già đâu.” Hoài Nam nhún vai.

“Vậy thì cho một cô gái uống thử. Cho dù là một bà già tám mươi, cũng có thể biến thành một cô gái mười tám sau một đêm ngay.”

“Thần kỳ vậy sao !?” Hoài Nam tròn mắt

“Dùng cái biết liền.” Anh chàng bán hàng nói với giọng chắc nịch.

“Anh có bao nhiêu viên !?” Máu kiếm tiền của Hoài Nam nổi lên rồi.

“Cái này tương khó kiếm, khoảng 100 năm mới lấy được nhân chính trên một nhánh sen, mỗi lần chừng 32 hạt, Ở đây tôi có tích cóp trong khoảng 300 năm, được gần 100 hạt. Nếu có khách đặt hàng, cậu làm trung gian, thu 10% hoa hồng, sau đó đến chỗ tôi lấy hàng, có thể ký hiệp ước linh hồn bảo toàn chữ tín. Vậy được chưa !?” Anh chàng bán hàng nói nhanh hơn hẳn, giống như sợ hắn chạy mất vậy.

“Ồ, sao anh không đến tận hàng rào chỗ phàm nhân mà bán !?” Hoài Nam nghi ngờ hỏi.

“Cho xin đi, tôi với ông bạn vừa bén mảng lại gần, đi qua cái hàng rào chết tiệt màu xanh kia thì ông bạn tôi tan xác ngay tức thì. Tôi chậm một bước mới giữ được cái mạng quèn này đấy.”

“À, RERF !” Hoài Nam ồ lên, có vẻ hiểu ra.

“Được rồi, tôi sẽ mang về tìm bác gái nào đó thử trước, nếu được, mai sẽ quay lại tìm anh, mua luôn cho mình một viên. Giá cả thế nào vậy !?”

“5 viên cực phẩm linh thạch. Nếu cậu mua, thì sẽ giảm giá, chỉ cần 3 viên thôi.”

Khoảng 3 triệu đô, chiết khấu người quen 40%, má, thật biết làm tiền !!!! Không phải lừa đảo chứ !? Hoài Nam mang vẻ mặc hăc ám hỏi lại:

“Bớt chút được không !? Cả nhà thằng em đây tham ô qua trận vừa rồi mới chỉ có 2 viên cực phẩm linh thạch thôi à. Đấy còn là đã xuống tay biển thủ của một gã cấp dưới đấy !” Hoài Nam kể khổ, hắn đúng là đã biển thủ của Shenjian không ít mới được chừng đó tiền. So với bất kỳ tiên nhân tán tu nào đó thì cũng đã là rất giàu rồi. Chiến tranh luôn là cách làm giàu nhanh nhất. Dù cho có quy định chiến lợi phẩm phải nộp lên trên, nhưng quy định là chết, người là sống mà. Sống phải sống cho sướng mới không uổng công đã vượt qua mấy trăm ngàn anh em của mình mà ngủ trong bụng mẹ chứ.

Anh chàng bán hàng nhíu mày, nghĩ nghĩ một chút rồi đáp:

“Nếu cậu kéo được mười khách hàng đến đây, tôi sẽ bớt cho cậu 10% nữa.”

“Má, trước khi phi thăng lên tiên giới, anh làm bán hàng đa cấp đúng không !?” Hoài Nam trợn mắt hỏi. Quả nhiên không phải tiên nhân chính hiệu, tiên tộc người ta còn ngứa mắt với loại mặc cả hạ cấp thế này. Thật là người trái đất đúng chuẩn đây rồi.

“Bán hàng đa cấp là sao !?” Phàm nhân tu tiên này ngẩn mặt ra hỏi lại.

“Không có gì, thành giao !” Hoài Nam lắc đầu xua đi mấy ý nghĩ u ám, nặn ra vẻ mặt con buôn chân thành, đưa tay ra.

Có lẽ vì lâu quá rồi không bắt tay ai, vị phàm nhân tu tiên kia không còn giữ được cái thói quen tốt đẹp này của người trái đất nữa, chỉ mỉm cười thân thiện đáp:

“Hợp tác vui vẻ.”

“Nhân tiện, tên anh là gì thế !?”

“Tôi !? Ừm… cứ gọi tôi là…”

Thanh niên này nhìn chằm chằm Hoài Nam, cười cười khiến hắn thấy sống lưng nhộn nhạo, rồi mới đáp ba chữ:

“Lục Vân Tiên.”

Hoài Nam đi rồi, Lục Vân Tiên nhìn theo bóng lưng của hắn khuất dần mà mìm cười, chợt nghe bên cạnh có tiếng nói trầm đục:

“Tại sao phải làm như vậy !?”

Lục Vân Tiên không quay sang, ánh mắt hơi trĩu xuống, vẫn cười đáp:

“Để ngăn cản chiến tranh thôi ! Tất nhiên, trước giờ tôi vẫn vậy mà.”

“Cậu có thể ngăn cản từ lúc bọn họ mới đến đây.”

“Lúc đó Athena cũng ở đây, tôi mà tham chiến, chắc chắn cô ấy cũng sẽ nhảy vào. Đến lúc đó Thần Tộc cũng tham dự, mọi chuyện sẽ không còn do ý chí của một cá nhân nào quyết định nữa.” Lục Vân Tiên vừa thu dọn lại đống quầy hàng toàn pháp bảo linh tinh vớ vẩn của mình, vừa đáp.

Giọng nói bên cạnh có vẻ không đồng tình:

“Cá nhân tôi vẫn muốn bọn họ đánh lên tầng trời thứ ba mươi ba, dù sao Mộc vẫn còn ở đó.”

“Chuyện cá nhân của chúng ta, đừng khiến nhiều người phải chết như vậy.”

“Cậu không can dự vào, thì họ vẫn phải chết.”

Lục Vân Tiên thu dọn xong đống đồ đạc, quay đầu nhìn người bên cạnh, đó là một người đàn ông cao lớn, thân hình hùng vĩ như một ngọn núi, trầm lắng mà vạm vỡ. Ánh mắt sắc như một con đại bàng đầy vẻ chất vấn. Lục Vân Tiên thở dài nói:

“Tử Trực, nhớ lúc chúng ta cùng chiến đấu với người của tiên giới không !? Sau đó bị tiên nhân cấp cao phủ xuống đuổi giết, phải chạy tới ma giới lánh lạn, rồi lại chiến tranh với tam đại ma thần, sau đó tiếp tục chiến đấu trên thần giới trong kháng thần chiến. Mỗi lần như vậy, những người bên cạnh chúng ta, chiến hữu của chúng ta,có bao nhiêu người đã mất đi rồi !? Mỗi lần chúng ta tham chiến, có lần nào nguyên vẹn trở về !? Nguyệt Nga chết rồi, Richard chết rồi, Long bị trọng thương, đến giờ chưa hồi phục, Tiểu Thanh thì bị thiên đế bắt đi, giờ vẫn chưa rõ sống chết……”

Hắn càng nói càng nhanh, càng có vẻ kích động, cho đến cuối cùng, từng lời cứ như nghẹn lại:

“Tôi… không muốn mất đi một ai nữa cả.”

Vương Tử Trực nặng nề thở dài, nhìn gã chiến hữu, cũng là thượng cấp, và là gia đình của mình hiện tại, không biết nói sao cho phải, chỉ yếu ớt đáp:

“Là người nhân giới muốn đánh lên tiên giới, không phải ma tộc chúng ta !”

Lục Vân Tiên lắc đầu nói:

“Chiến tranh leo thang sẽ không còn là chuyện của tiên giới và nhân giới nữa. Phật giới cũng đã nhúng tay vào rồi, nếu không con khỉ kia sẽ không ngắm mắt làm ngơ bỏ qua thiên môn cho phàm nhân leo lên thiên đình như vậy. Đến lúc đó ma tộc, thần tộc, tiên tộc, phật tử và nhân loại sẽ lại có một hồi loạn chiến như 65 triệu năm trước, lần này sẽ không vì một sự biến mất của chủng tộc nào đó mà ngừng lại đâu.”

Vương Tử Trực trầm mặc, hắn hiểu suy nghĩ của Lục Vân Tiên, nhưng không mấy tán đồng, cũng chẳng thể phủ nhận. Chợt ngẩng đầu lên nói:

“Tôi hỏi cậu một chuyện.”

“Ừm.”

“Cậu làm như vậy, là vì bảo toàn năm tộc, hay chỉ là vì không muốn để Athena dính líu đến lần chiến tranh này !?”

“Tử Trực, trước giờ cậu không bao giờ nghi ngờ tôi.” Lục Vân Tiên ngẩng đầu, đối mắt với hắn đáp.

“Vì Tiểu Thanh luôn đứng về phía bên cậu, mà bây giờ, cô ấy đã không còn ở đây nữa rồi.” Vương Tử Trực tránh ánh mắt của hắn, để lại một câu như vậy rồi bỏ đi.

Chỉ còn Lục Vân Tiên cô độc đứng đó, mái tóc dài theo gió phiêu lãng bay phất phơ cùng hai bàn tay nắm chặt lại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN