Tiên Hiệp Cửu Giới Chúa Tể
Nam Việt Đế Quốc - Đế Hoàng
Từ sâu trong Hư Không Thành, một người trung niên đầu đội mão, áo mặc kim quan màu vàng, thần thái uy nghiêm. Đích thị là Nam Cung Đế, Hoàng Đế hiện tại của Nam Cung Việt Quốc.
Dừng lại giữa không trung, đôi mắt hắn như thẩm thấu, xuyên thẳng đến người Phá Thiên, nhưng trong thời khắc chạm đến đôi mắt đó. Nam Cung Đế chấn động, hắn đè nén cố không phun ra một ngụm máu tươi. Người thanh niên này, không đơn giản là Vương Hoàng Cảnh như vậy, hắn là Đế Cảnh nhất trọng, là Chí Tôn đỉnh cao tại Hư Không Thành này, dĩ nhiên không thể chịu nổi một cái ánh mắt của thiếu niên Vương Hoàng Cảnh như thế. Biết đá trúng thiết bản, Nam Cung Đế vội bay xuống trước mặt Phá Thiên, chắp tay hoàn hoãn nói
“Mong Công tử bỏ qua, ta Nhị đệ không biết mạo phạm Công tử, hắn chết là chưa hết tội”
Sững sờ, các cao thủ, cường giả, bách tính xung quanh tiếp tục sững sờ lần thứ hai. Xem như là Nam Cung Đế, là cao thủ Đế Cảnh, bất quá cũng chỉ như thế, dĩ nhiên trước mặt thiếu niên vô danh này chắp tay tạ tội. Ông trời ơi, nghịch a, đây là Nam Cung Đế, được mệnh danh là người trời sinh nóng tính, không nói lý lẽ đây sao ?
“Hừm, xem như ngươi còn biết nói chuyện, chuyện này nếu được thì bỏ qua. Ta cũng không muốn ầm ĩ, ngươi có thể lui đi” Phá Thiên liếc nhìn Nam Cung Đế, coi như hắn thức thời, coi như chuyện phiền phức đã tới rồi, nếu còn tiếp tục thì hắn cũng không ngại 1 chưởng đập chết Nam Cung Đế. Đến 1 người giết 1 người, đến 1 quốc gia, ta diệt quốc hắn.
“Đa tạ Công tử rộng lượng, nếu Công tử không chê. Tại hạ xin mời công tử ghé vào Hoàng Cung thưởng thức mỹ thực và mỹ tửu. Xem như bồi tội cùng Công tử với Tiểu thư” Coi như sống không uổng ngàn năm, Nam Cung Đế là một cái người biết nhìn xa trông rộng. Cường giả bậc này phải lôi kéo chứ không thể gây thù.
“Thôi, ta chỉ thích yên tĩnh, không thích náo nhiệt. Ngươi đến từ đâu thì về chỗ nấy đi. Được rồi, tất cả đều giải tán đi” – Phá Thiên nghe Nam Cung Yên mời gọi, biết hắn ý đồ, nhưng hắn lười dính đến tranh chấp của Hoàng Thất.
Nam Cung Đế nghe vậy chỉ biết cười khổ, dù không thể mời được cường giả đến, nhưng coi như hòa hoãn được một mối thù như vậy cũng tạm ổn. Nhìn Phá Thiên cũng trạc tuổi 20, Nam Cung Đế tự nhắc về cung nhất định phải căn dặn đám Công Chúa tận lực tìm cách kết giao, lôi kéo được về thì tốt.
“Vậy tại hạ xin cáo lui trước” – Chắp tay với Phá Thiên xong, hắn một mực đạp không thẳng về sâu bên trong Hư Không Thành.
Ực, có người nhịn không nổi nuốt một ngụm nước bọt. Trâu, thực sự quá trâu a, ngay cả Nam Cung Đế cũng phải ăn nói khép nép trước mặt thiếu niên như thế này, nói một câu là “Tại hạ”, nói hai câu là “Công tử”, nào dàm dùng Hoàng Quyền nói chuyện. Bọn hắn chỉ là dân chúng, cao thủ bình thường giữa các tông môn, những chuyện như thế này cơ bản chưa có tư cách nhúng tay. Cả đám nhao nhao tản đi mất, thể như chuyện chưa từng xảy ra
Phá Thiên âm thầm lắc đầu, nhân sinh đại lục là như vậy. Cường giả vi tôn, ai nắm đấm to thì người đó nói đúng, thể như ở Địa Cầu. Ai có nhiều tiền thì người đó có tất cả, nơi đâu cũng luôn có một quy tắc để sinh tồn.
Sau khi xong chuyện, tiếp tục bước vào Thánh Lâu, tìm được một bàn không có người, Phá Thiên cùng Dạ Tuyết ngồi xuống, căn dặn Tiểu nhị
“Được rồi, cho chúng ta tất cả món ngon ở đây lên, và màn thầu, kẹo hồ lô ngon nhất nữa. Đều đem đến, làm tốt sẽ có thưởng” – Dứt lời, Phá Thiên lấy ra 1 khối Thiên Thạch giao cho Tiểu Nhị
Như thời đại game thủ của Phá Thiên, 1 Thiên Thạch tương đương 10.000 Linh Thạch, 1 khối như thế này đủ cho hắn và Dạ Tuyết ăn uống no say.
Cầm Thiên Thạch trên tay, Tiểu nhị run rẩy, hắn vội đưa lại cho Phá Thiên, nói
“Khách quan, ta thật không thể nhận số tiền lớn như thế này. Thật cả Thánh Lâu, cũng không thể đối hoái nổi số tiền thừa của vật này. Kính xin khách quan thu lại”
“Cái gì, Thánh Lâu các ngươi lớn như vậy, cũng không có 10.000 Linh Thạch đối hoái sao ? Chúng ta ăn uống xong ngươi cứ trừ vào, phần còn lại ngươi cứ giữ lấy” – Phá Thiên dở khóc dở cười, thật sự không hiểu nổi. Cả cái Thánh Lâu to đùng như vậy không có nổi 10.000 Linh thạch để đối hoái, huống chi số tiền còn lại hắn cũng thưởng cho tiểu nhị.
“Bẩm Khách quan, ngài kiểm tra lại giúp tiểu nhân. Hiện tại 1 Thiên Thạch có giá trị khoảng 1.000.000.000 (1 tỷ Linh thạch), nào có giá trị 10.000 Linh Thạch như ngài nói, đừng đùa chết tiểu nhân a. Ngài có điều không biết, kể từ sau thời Thái cổ của 100.000 năm về trước, đã không còn xuất hiện Thiên Thạch, mỗi một viên hiện nay đều là Chí bảo, mỗi một lần xuất hiện 1 viên Thiên Thạch, đều sẽ dẫn đến cả Đại lục một hồi mưa tranh đẫm máu” – Tiểu nhị vẫn chưa hết run sợ, cung kính giảng giải lại sự tình cho Phá Thiên. Vì lúc nãy sự tình Nam Cung Đế, hắn vẫn chưa hoàn hồn, nào dám chậm trễ với vị đại gia này, cứ thành thành thật thật mới tốt.
“Hả, 1 tỷ linh thạch. Có lộn không đây ?” – Phá Thiên nghe Tiểu nhị nói xong, giật mình, vội kiểm tra lại số Thiên thạch của mình:
Tên: Phá Thiên
Cấp độ: 999 (Max lvl)
Đẳng cấp theo Đại Lục: ???
– Linh Thạch hiện có: Hơn 100 vạn
– Thiên Thạch hiện có: Hơn 30 vạn
“30 vạn Thiên Thạch, ta kháooooooooooooooo ”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!