Tiên Linh Song Nguyệt
Chương 12: Ngũ Tiên Đế - Thiên Kiệt Mất Tích
Oaoa..
_”Sư tôn ah…xót quá, không có loại đan dược khác sao?” hắn méo miệng vì thuốc xức lên vết thương trên mặt.
_” hừ….im lặng nào,chỉ là vết thương ngoài da mà la ó gì, muốn mặt không để lại sẹo thì nằm im cho ta bôi thuốc.”Huyết Nguyệt Ảnh Vũ buồn bực.
Chỉ là vết thương ngoài da ư,liếc nhìn cơ thể băng bó khắp người, lại còn gãy mất một cánh tay phải của mình. Hiccc…mém tí nữa là đi toi cái mạng nhỏ của con luôn đó má.
_” Công tử…. đừng lo,vết thương ngoài da thì thuốc bôi là hiệu quả hơn”Bạch Nguyệt Tiên Tử xót xa nhìn hắn.
Haizzz……sư tỷ cũng thật là,có cần thiết phải huấn luyện nghiêm khắc như vậy không?
Nhớ lại lúc hắn la như điên cắm đầu chạy, vậy mà chợt can đảm đứng lại chiến đấu với yêu thú,chính hắn nghĩ lại cũng rùng mình. Hắn chỉ nghĩ rằng mình không thể chạy thoát được nên liều mạng đánh trả thôi.Ai ngờ đâu bọn yêu thú nhìn thì to xác mà yếu đuối đến thế. Cảm giác như mình là cường giả của rừng xanh vậy. Sau cơn hoảng sợ ban đầu, giờ hắn lại phấn khích tu luyện hơn.
Mạnh……ta phải mạnh hơn nữa,ai ngờ đại Sư tôn đã đạt sẵn mục tiêu cho hắn,yêu đan của yêu thú cấp 5.
Rong ruổi trong rừng hơn hai tháng lượng yêu thú cấp 5 hắn giết chóc cũng không ít. Ngặt một nỗi không con nào có yêu hạch.
Đang ngồi trên một ngọn cây quan sát,bỗng hắn thế một sinh vật nhìn như hươu. Nhưng đặc biệt là cặp sừng trong suốt như pha lê dạng xoắn ốc cong vút,toàn thân phủ lớp vảy óng ánh màu nâu nhạt và có đuôi và bờm xanh lè như sư tử.
Hắn nghĩ, hay bắt làm thú cưỡi nhỉ.
Nghĩ là làm nên bây giờ hắn mới nằm đây.Lúc đó không phải hắn nuốt Cuồng Lực đan kích phát hết tiềm năng của Băng Phong Thôn Thiên đóng băng con linh thú trong chớp mắt kịp tránh sát chiêu cuối thì mạng nhỏ đi tong rồi. Lúc hắn tỉnh dậy đã là hai ngày sau rồi.
_” Hừ…ngươi cũng to gan lắm, dám đánh chủ ý lên ấu thể Hỏa Cuồng Long,nó tuy đáng yêu nhưng là hậu duệ của lão bất tử Cuồng Chiến đấy. Nhưng tuy là ấu thể nhưng nó có tu vi Tiên Vương-Thanh Đồng nhất tinh đấy. May mà ta đến kịp.”giọng nói thì trách móc, nhưng ánh mắt Huyết Nguyệt Ảnh Vũ lại hiện lên vẻ tán thưởng.
Ách……hèn chi thấy cặp sừng quen quen.
Nhưng trong cái rủi có cái may nhờ vậy mà trong lúc sinh tử hắn đã đột phá Linh Tướng-Thanh Đồng nhất tinh.
Con đường cường giả ngày càng gần. Chỉ cần đột phá lên Tiên Vương là có linh lực hóa hình, có thể bay ah nha.Bay lượn trên bầu trời bao la bát ngát là mơ ước của hắn lúc này.Khát khao…..
Cuộc sống êm đềm cứ thế trôi qua.
Thoáng chốc lại qua một năm,không biết đã đi qua bao lần sống chết của những lần lịch duyệt.
Và hôm nay,lần tiến giai quan trọng nhất của mỗi cường giả. Tiên Vương, nếu đột phá thành công, sẽ có cơ hội chinh phục bầu trời bao la này.
Ngày hôm nay là một ngày đặc biệt, trên ngọn núi lơ lửng bằng phẳng rộng lớn lát đá quý như ngọc,nhìn như nơi tỷ võ vậy.
Giữa sân là hai bức tượng to lớn tạc hai cô gái xinh đẹp, thánh khiết ngồi dựa lưng vào nhau trên hai nửa vầng trăng khuyết, một đỏ, một trắng. Xung quanh là tượng của bốn linh thú.Hoàng Kim Long, Huyết Ảnh Long,Băng Phượng Hoàng,Lục Tước Nhạn,và tượng một nữ hoàng Tinh Linh.
Đêm nay là một ngày đặc biệt, khi hai vầng Huyết Nguyệt và Bạch Nguyệt cùng tròn xoe. Ánh trăng đan xen màu phớt hồng rất đẹp mắt, khung cảnh lung linh huyền ảo.
_” Sư tôn ah..đây là đâu? Những bức tượng này là ai?”. Liếc nhìn xung quanh hắn tò mò hỏi.
_” Là năm lão bất tử trong Linh Vực Ảo Cảnh này.”Huyết Nguyệt Ảnh Vũ nhàn nhạt nói.
_”Là Băng Tâm Phượng Hoàng-Băng Phụng Nghi
Lục Tước Nhạn Vũ – Lục Linh Doanh
Huyền Thiên Nữ – Mộng Huyền Nhi
Hỏa Phong Cuồng Đế- Cuồng Chiến
Hoàng Kim Long Đế – Long Ảnh Thiên.”
Bạch Nguyệt Tiên Tử nhỏ giọng giải thích.
_”Ah…thế còn hai cô gái kia?” hắn tò mò.
Ách…..
Hai cô gái……. cái tên đầu đất này..Hai nàng cười khổ không thôi, sống với nhau hơn cả năm trời,đến hình ảnh của hai người hắn còn không nhận ra.
_”Đồ chết dẫm,đồ….đầu gỗ này…..đi chết đi…” Huyết Nguyệt Ảnh Vũ tức giận lướt đến đá hắn một cước văng ra xa.
_” Ách….Đại Sư tôn ah sao lại đánh ta….chẳng lẽ….đó là hai vị sư tôn sao?”
nhìn vẻ mặt tức giận và ai oán của hai người hắn gãi đầu cười khổ. Ài ta vô ý quá…
_” Hừ…. xem ra mắt ngươi vẫn còn dùng được.”Huyết Nguyệt Ảnh Vũ hờn trách.
_” Thôi, nhập định vận công đi, đến lúc quan trọng bọn ta sẽ giúp ngươi đột phá””
Thiên Kiệt lấy đống tinh thạch cực phẩm ra xếp thành hình tròn rồi ngồi xếp bằng vận công, từng luồng linh khí lưu chuyển chậm rãi tiến nhập cơ thể. Không biết trải qua bao nhiêu lâu, cảm thấy kinh mạch toàn thân bành trướng như muốn nổ tung. Toàn thân đau nhức không thôi, chợt có hai dòng linh khí,một nóng rực, một mát lạnh truyền vào trong cơ thể điều hòa dòng linh lực cuồng bạo. Biết hai vị Sư tôn đang giúp mình, hắn vội vàng hấp thu linh lực đột phá.
Một ánh sáng ngũ sắc vây quanh người, Thiên Kiệt cảm giác cơ thể bỗng nhẹ nhàng như cơn gió, cảm giác tràn trề sinh lực.
Đột phá….. rốt cuộc cũng thành công, hắn vui mừng muốn hét lên thật to thì chợt cảm thấy trước mắt tối sầm lại, ngất xỉu…
Hai nàng mệt nhọc mở mắt ra, trán ướt đẫm mồ hôi nhưng khóe môi lại mỉm cười vui mừng.
Chợt….
Cơ thể hắn bị hai luồng sáng trắng- đỏ vây lấy.Chưa hết ngạc nhiên thì luồng ánh sáng mang theo Thiên Kiệt nhanh chóng tiêu thất trong hư không.
_”Không…..”
_”Công tử…..”
_”Tiểu tử…”
Hai nàng hét lên sợ hãi vội quơ tay chụp vào hắn, nhưng……… chỉ có hư không.
Nước mắt….. lại nhẹ rơi……
Song Nguyệt cũng mờ ảo dần….
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!