Tiên Linh Song Nguyệt - Chương 30: Phiền Toái Tìm Tới - Quần Anh Hội
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
101


Tiên Linh Song Nguyệt


Chương 30: Phiền Toái Tìm Tới - Quần Anh Hội


Ánh nắng dần dịu lại, từng cơn gió cũng bắt đầu thổi mạnh hơn, ánh dương dần ngả chiều tà. Chúng nữ vẫn còn đang náo nhiệt, hết chạy đông lại chạy tây, thấy cái gì lạ mắt cũng kéo nhau đi tới xem cứ như là gái nông thôn lần đầu tiên lên thành phố vậy. Khiến hắn theo các nàng dạo phố chỉ biết lắc đầu cười khổ không thôi, ai nói được cùng mỹ nữ đi dạo chơi là hạnh phúc, khác gì cu li xách đồ cho mấy nàng đâu. Cũng may đây là dị giới, có nhẫn không gian trữ vật chứ không thì hắn không biết làm sao để chứa cho hết. Dường như các nàng muốn bê nguyên cả cái chợ về nhà vậy.

Rầm… rầm… Tránh ra, tránh ra.

Một đám người cưỡi yêu thú nhìn như chó sói đen xì, to như con trâu lao rầm rầm trên đường khiến dân chúng náo loạn dẹp sang hai bên đường. Một kẻ cao to, cưỡi một con sói bạc, nanh vuốt dài như kiếm, uy phong lẫm liệt đi tới trước mắt bốn người.

_” Oa. Lang nha nanh kiếm, linh thú cấp 2 nha, là phó thành chủ Trần Thế Phi đó, không biết kẻ nào to gan dám kinh động Trần gia nhị công tử đây? Thật không biết sống chết mà.”
Đám người xung quanh xem náo nhiệt ngày càng đông, xem kẻ xấu số kia là ai.

_” Là hắn….” Một kẻ chỉ về phía đám người Thiên Kiệt hét lên.

Trần Thế Phi ngạo nghễ trên lưng Lang Nha Nanh Kiếm, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người Thiên Kiệt.

_”Là các ngươi đả thương Thế Anh?”

_”Thế Anh? là tên mặt quắt tai dơi đó a. Không sai, dám có ý xúc phạm nữ nhân của ta, mới chỉ là bài học nho nhỏ. Lần sau cái mạng chó của nó sẽ khó giữ.” Hắn cũng lười so đo với bọn này, một lũ óc vào nước. Tu vi mới chỉ Linh Sĩ – Bạch Ngân tứ tinh, cưỡi con linh thú cấp 2 đã cho rằng vô địch, không coi ai ra gì.

_” Lên.. giết tên ngông cuồng này, còn nữ nhân bắt lại hết cho ta.” Trần Thế Phi hắn chưa bao giờ bị kẻ khác coi thường như vậy, đường đường là phó thành chủ Tư Lạc Thành, lại bị mắng chửi trước mắt bao nhiêu người, giận quá mất khôn, liền ra lệnh giết người, đám người nghe thấy liền vọt tới, hư ảnh đao khí, kiếm khí ma pháp trùng điệp công kích tới đám người Thiên Kiệt.

Ầm.. những tiếng nổ lớn vang lên liên tục, khói bụi, sóng xung kích linh lực tán loạn, có thể một chiêu đả thương Trần Thế Anh, xem ra tu vi đám người này cũng không thua kém hắn. Từng này người vây công, tuy không giết được bọn chúng, chí ít cũng bị thương nặng. Khói bụi dần tan đi, mắt đất để lại vô số hố sâu to nhỏ, vết cắt kiếm khí, đao khí chằng chịt trên mặt đất, vài tòa kiến trúc xung quanh đã bị phá hủy. Giữa trung tâm, bốn bóng người dần hiện ra, y phục không gió tự tung bay không nhiễm lấy một hạt bụi, khóe miệng còn nở nụ cười tà tà. Toát mồ hôi., Trần Thế Phi biết mình chọc phải thứ dữ rồi. Băng Sơn mới mở ra không lâu, chắc là cường giả tiện đường ghé qua. Hắn thầm trách mình giận quá mất khôn.

_” Giáo huấn là được rồi, Đừng giết chúng.” Vốn bản tính thiện lương, Lăng Như Vân thấy sát khí lóe lên trong mắt hắn, nhẹ nhàng nhắc nhở.

Khẽ gật đầu, Thiên Kiệt mỉm cười, nhẹ vung tay ngang một cái. Không hoa mỹ gì, chỉ đơn giản là vung rất tùy tiện. Nhưng cả đám người như bị một lực lượng vô hình nện thẳng vào người, bay lên như diều đứt dây, tiên huyết tán loạn đầy trời. Trần Thế Phi run rẩy vội bóp nát tấm truyền âm phù trong tay, lắp bắp.

_”Khoan.. ta… ta là..”
Chưa nói hết câu, Thiên Kiệt đã lướt đến nắm lấy cổ hắn nhấc lên.

_” Hừ tôm tép cũng dám diễu võ dương oai. Để ta dạy cho ngươi biết, ăn thì có thể ăn bậy, nhưng sủa bậy thì họa từ miệng mà ra.” _” Dừng tay…”
Nhưng đã muộn, một chưởng đã ấn lên ngực hắn, khiến hắn bay lên , tiên huyết phun ra như suối, va đập đổ hết mấy bức tường mới dừng lại được, cả người mềm nhũn, quần áo tơi tả, máu tươi nhuộm đỏ cả người.

_” Ngươi dám… chết đi.” Theo tiếng thét, một chưởng lực đỏ rực kèm theo gió lốc thét gào hướng thẳng Thiên Kiệt đánh tới, nhưng hắn chỉ đứng im, khóe môi kẽ nhếch lên nụ cười khinh thường , ngón tay duỗi ra, một chỉ kình xanh biếc xuyên thẳng qua chưởng phong, xé rách nó xuyên qua ngực kẻ đánh lén. Máu tươi phun ra như cắt tiết, lão già khụy xuống phun ra một ngụm máu tươi, Thiên Kiệt đang định ra tay thì một gã cao to đã xông đến chắn trước mặt lão già.

_” Dừng tay.. thủ hạ lưu tình, cha.. ” ánh mắt hắn đỏ rực nhìn chằm chằm vào đám người Thiên Kiệt. Hắn chính là Trần Thế Phong, Tư Lạc thành, thành chủ. Còn lão già chính là Trần Thế Lâm, gia chủ Trần gia. Chợt hắn run rẩy, vì hắn thấy một người..

_”Vô.. Vô song bài danh.. Linh Lung Huyền Nữ -Linh Huyền Thư.” ngày ấy tại cửa vào Băng Sơn hắn đã nhìn thấy nàng.

Tiếng hét của hắn làm đám người xem náo nhiệt há mồm kinh ngạc. Nguyệt Phượng bảng bài danh khác thì ít người biết đến, nhưng bài danh vô song thì lại khác. Linh Lung Huyền Nữ – Linh Huyền Thư chính là cường giả Tiên Vương đỉnh danh của Nam Vực này, được xưng như chí tôn của Nam Vực. Đắc tội với cường giả bậc này, đừng nói là sơ cấp thành thị, ngay cả trung cấp thành thị muốn hủy diệt cũng không khó, chỉ là một cái nhấc tay ah. Kích động, hắn lắp bắp quỳ xuống.

_”Linh Lung Huyền Nữ.. đã đắc tội.. mong người đại lượng bỏ qua cho kẻ mù này.” đám người xem náo nhiệt cũng quỳ rạp xuống run rẩy, đến thở mạnh cũng không dám.

Khẽ Liếc Thiên Kiệt một cái, thấy hắn biểu hiện chẳng quan tâm nàng mới yên tâm.Lạnh lùng nói.

_”Thôi.. chuyện cũng không có gì to tát, bỏ đi. Dẫn ta đến truyền tống trận, ta muốn đi Băng Hỏa đế quốc.”
Biết mình nhặt được một mạng, hắn nào dám trái ý, vâng dạ luôn miệng rồi xoay người dẫn đường đến truyền tống trận.

_”Huyền Thư a.. xem ra uy danh của muội lớn ah nha. Biết thế huynh đỡ phải động tay động chân với đám người đó.”
_”Hừ chàng đó, nam nhân mà, chẳng lẽ bắt bọn muội ra tay. Cũng may là chàng ra tay, nếu là thiếp thì thiếp hủy luôn cái thành đó.” Huyết Nguyệt Ảnh Vũ càu nhàu.

Nghe vậy ba người toát mồ hôi lạnh, có cần thiết phải như vậy không. Vài người đắc tội mà định hủy diệt cả tòa thành mấy triệu dân ah.

_”Được rồi, vậy chúng ta đến siêu cấp thành thị cho nàng quậy tung lên luôn. Nghe nói sắp tổ chức Quần Anh Hội gì đấy, cho nàng đăng ký tham gia nhé.”
_”xì. Thiếp chẳng quan tâm, chàng muốn xem náo nhiệt thì đi mà tham gia.”
_”Nghe nói lần này thập đại mỹ nữ Nguyệt Phượng bảng cũng tham gia đấy, chắc chắn là đồ háo sắc này sẽ tham gia rồi. Hi. Hi.” Lăng Như Vân khúc khích chen vào.

_”Ách… Như Vân ah. Ta không có ý đó.”

Toát mồ hôi, để Tiên Hoàng tham gia thì ai dám tranh phong, Linh Huyền Thư cứ đinh ninh rằng tu vi của ba người là Tiên Hoàng. Nam Vực vốn là nơi không có Tiên Hoàng tọa trấn. Chỉ khi nào phát động chiến tranh lớn mới từ Thánh Thành hiện thân giải quyết.

_”Huyền Nữ… đến rồi.”
Bốn người còn đang rôm rả thì đã đến nơi. Bước vào trong truyền tống trận, lóe lên bóng 4 người chợt tiêu thất.

Bịch….

Trần Thế Phong nặng nề ngồi phịch xuống đất, lau mồ hôi lạnh trên trán. Tứ Tiên Vương a. Đám không biết sống chết kia, đắc tội ai không nói, dám đắc tội với cường giả Tiên Vương. Chỉ cần hắn tới chậm chút thôi là chôn chung với tòa thành này rồi. Về phải ra nghiêm lệnh mới được, không cần Tiên Vương, vài Linh Tướng thôi là đủ xóa sổ cái thành nhỏ bé này rồi. Băng Sơn mới kết thúc không lâu, ai biết được còn có cường giả nào quang lâm không nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN