Tiên Linh Song Nguyệt
Chương 38: Tự Thành Không Gian- Duy Ngã Độc Tôn
Ba người đang trò chuyện, tính toán xem hôm nay sẽ du ngoạn nơi đâu thì kết giới khẽ rung lên, báo hiệu có người tiến vào. Nhận ra luồng khí tức quen thuộc, Thiên Kiệt khẽ động, kết giới mở ra. Một thân ảnh yểu điệu, xinh đẹp thướt tha tiến vào. Toàn thân cung trang hồng y, mái tóc vấn cao, mắt phượng mày ngài, môi son má đào. Nhận ra người tiến vào, nhị nữ thoáng kinh ngạc nhìn qua nhau thầm so sánh.
_” Huyền Thư muội thật xinh đẹp a.”
Lăng Như Vân khẽ mỉm cười tiến đến nắm tay nàng.
_” Tỷ quá khen, muội nào được như vậy, câu đó phải là muội nói với hai tỷ thì hợp lý hơn.”
Vừa nói nàng khẽ liếc qua hắn. Thiên Kiệt cũng khá ngạc nhiên, Huyền Thư hôm nay không những không mang khăn che mặt, ăn mặc duyên dáng, lại còn son phấn, rất khác với mọi khi.
Hắn đâu biết rằng, nàng làm như vậy là để hấp dẫn hắn a. Nhận ra ánh mắt yêu thích của nàng nhìn hắn, ông nội của nàng đã tâm sự với nàng, muốn hấp dẫn hắn phải thay đổi phong cách a. Nhị nữ bên cạnh hắn quá xinh đẹp, nàng cũng phải làm đẹp cho mình chứ.
_” Uhm, Huyền Thư, có chuyện gì sao? Không phải muội mới nhận người thân, không ở lại bồi tiếp ông nội của nàng sao?”
Nghe hắn nói vậy, một tia thất vọng thoáng hiện ra trong mắt nàng, nhưng rất nhanh, nàng điều chỉnh lại, mỉm cười, nắm lấy tay nhị nữ.
_” Vân Tỷ, Phiêu tỷ, muội có chỗ này vui lắm, để muội dẫn hai tỷ đi nha.”
Nghe có chỗ náo nhiệt, hai nàng không chần chừ liền gật đầu như gà mổ thóc, tam nữ nhìn sang hắn với ánh mắt mong chờ.
_” Hôm nay ta muốn bế quan tu luyện một chút, các muội cứ đi ra ngoài vui chơi đi.”
Thấy hắn lắc đầu từ chối, tam nữ khuôn mặt tươi cười liền ủ rũ, nhưng hắn đã quyết thì rất khó thay đổi.
_”Uhm, xin lỗi, huynh muốn cảm ngộ tu luyện, để lúc khác huynh đi với các muội.”
_” Vậy để ta ở lại hộ pháp cho chàng.” Hoa Linh Phiêu đề nghị.
_” Không cần, nàng cứ đi với mọi người đi, ta tự lo được, cẩn thận một chút.”
Tam nữ khẽ gật đầu, mặc dù hơi thất vọng rời đi. Hoa Linh Phiêu khẽ liếc nhìn hắn một cái ý nói cẩn thận rồi rời đi.
Hắn chỉ biết lắc đầu cười khổ, đúng là không thể qua mắt được nàng.Lúc hắn mở kết giới ra, có kẻ đã ném nó vào theo Huyền Thư. Khẽ lật tay, một cái ngọc giản truyền âm nhỏ xíu hiện ra, hắn dùng thần thức thăm dò. Chợt một luồng linh lực bạo phát, hấp lực muốn thôn phệ thần thức của hắn. Thiên Kiệt khẽ nhếch môi, vận Nghịch Thiên Chi Khí, luồng linh lực kia lập tức tan vỡ, hiện ra một luồng thông tin.
_” Có chút thú vị, nhưng chút trò vặt ấy làm khó được ta sao?”
Nói xong hắn lóe lên, biến mất. Một lát sau, trên một đỉnh núi, một mái đình nằm chênh vênh giữa những tảng đá thẳng đứng, chênh vênh bên bờ vực thẳm. Một tiếng đàn êm ái nhẹ nhàng vang lên.
_” Đàn hay lắm, lúc đầu ta nghe, cứ ngỡ là có mỹ nữ hẹn ta đấy.”
_” Ha ha, quá khen, mời ngồi, còn ta cứ ngỡ là ngươi sẽ không đến cơ đấy.”
Thiên Kiệt khẽ mỉm cười, nhìn một mỹ nam, toàn thân hắc y, tay thon như nữ nhân đang nhẹ lướt trên phím đàn, không ngẩng đầu lên, ý trào phúng rõ rệt trong lời nói. Chắc hắn nghĩ Thiên Kiệt sẽ bị Khống Thần Sát Cầm Âm trong ngọc giản vây khốn, có lẽ hắn khá tự tin với tu vi Tiên Vương – Tử Kim bát tinh, cũng là tồn tại đỉnh phongcủa lục địa này.
Bất Duy Nhân khẽ ngẩng đầu lên kinh ngạc trước vẻ trầm tĩnh không hề lo lắng của hắn, một kẻ tu vi chỉ Linh Tướng -Thanh Đồng nhất tinh lại có thể thoát khỏi uy áp của Tiên Vương lẫn Khống Thần Sát Cầm Âm của mình. Một là hắn có công pháp đặc thù, dù rất hiếm công pháp có thể hóa giải Khống Âm của hắn, nhưng không phải không có. Hai là hắn có bảo vật áp chế tu vi mới có thể chống đỡ lại được uy áp của hắn. Hắn thiên về suy nghĩ thứ hai hơn, điều này chứng tỏ, kẻ trước mắt hắn cũng có tu vi Tiên Vương, nhưng cấp độ nào thì hắn nhìn không thấu. Từ bao giờ lục địa này xuất hiện một cường giả như vậy? Điều này càng chứng thực suy đoán của hắn, rất có thể đây là cường giả ngoại vực lịch duyệt qua đây a. Tay hắn ngừng lại, một bàn trà hiện ra.
_” Tại hạ Bất Duy Nhân của Hắc Địa Quỷ Hồn Tông, việc xảy ra hôm trước, có chút hiểu lầm, mong Huynh đệ bỏ quá cho.”
_”Hóa ra là Bất Duy Nhân, Tông Chủ Hắc Địa Quỷ Hồn, ta còn chưa tìm ngươi, ngươi tự vác xác đến, hừ… ”
Thiên Kiệt tỏa ra uy áp, một lượng linh lực khổng lồ khóa chặt lấy không gian nơi đây. Đùa chắc, sai người ám sát hắn, lại giở trò ám toán hắn từ đầu đến giờ, một câu khách khí liền bỏ qua sao, sát khí bao trùm toàn bộ không gian.
_” Lĩnh Vực…. Ngươi… ngươi là Chí Tôn..”
Đối mặt với không gian uy áp, và sát khí nồng nặc, Bất Duy Nhân quỳ sụp xuống, miệng há hốc lắp bắp. Đùa chắc, tự thành không gian của chính mình, duy ngã độc tôn. Rất nhanh, toàn bộ không gian vặn vẹo, cảnh vật trước mặt hắn tối sầm lại, tiếng xương cốt bị ép lại, nứt vỡ vụn ra. Đến giờ thì hắn đã hiểu, 40 Linh Tướng đã là gì, cả 4000 Tiên Vương như hắn cũng không chịu nổi một kích của Chí Tôn a. Nhục thân lẫn linh hồn hắn chợt tan vỡ, tiêu thất trong không gian.
Thiên Kiệt khẽ thở ra một ngụm trọc khí, vì tu vi Bất Duy Nhân khá cao, mà hắn còn chưa hồi phục lại đỉnh phong, sợ không diệt sát tận gốc hắn sẽ rất rắc rối. Lợi dụng Nghịch Thiên Chi Khí mô phỏng không gian cầm cố khiến hắn kinh hoảng buông xuôi chống cự, rồi dùng Băng Phong Vô Ảnh diệt sát hắn khiến tiêu hao khá nhiều Nghịch Thiên Chi Khí. Khẽ tặc lưỡi, Thiên Kiệt lóe lên biến mất.
_” Ma Thiên Thái Thượng Trưởng Lão… lệnh…. lệnh bài… trấn…. trấn hồn….”
Một gã Hắc Y Nhân vội vã chạy vào đại sảnh lắp bắp….
_” Từ từ , làm gì mà vội vàng vậy, lệnh hồn của ai…? ”
Lão già phất tay ra hiệu cho tên kia chậm lại, một nỗi lo vô cớ hiện ra.
_” Bẩm…. là của…. Tông….. Tông Chủ…” gã Hắc Y nhân mồ hôi lạnh như mưa, quỳ sụp xuống lắp bắp.
Ầm…..
Một tiếng, gã hắc y nhân tan vỡ như bụi phấn, lão già lóe lên phóng ra ngoài hét lên.
_” Duy Nhân…. Âm Sát, Thiên Sát, Địa Sát. Tất cả triệu tập về đại sảnh đại điện ngay…”
Lão giả vận linh lực gầm lên rung động cả Hắc Địa Quỷ Hồn Tông khiến tất cả môn đồ giật mình ngơ ngác, phải biết ba phân bộ Âm Sát, Thiên Sát, Địa Sát rất ít khi lộ diện cả vài trăm năm nay. Trừ khi đến bờ vực sinh tử tồn vong của Tông Phái mới hiện thân.Đủ biết lần này có đại sự a.
Rất nhanh vài ngàn người đã có mặt, kể cả hai Thái Thượng Trưởng Lão tiềm tu mấy trăm năm cũng xuất hiện.
_” Vạn Mộc Lâm, có chuyện gì mà kinh động toàn Tông môn thế này?”
Một Thái Thượng Trưởng lão, đầu tóc bạc phơ, đôi mắt đục ngàu, khép hờ mắt dựa lưng vào ghế nhàn nhạt hỏi.
_” Duy… Tông Chủ bị giết chết rồi.” Vạn Mộc Lâm, xiết chặt nắm tay, ánh mắt đỏ ngầu xiết từng chữ qua kẽ răng.
_” cái gì.?”
Toàn đại sảnh ầm ầm phẫn nộ.
_”Là kẻ nào…?”
_”Không thể nào?”
_” Kẻ nào đủ bản lãnh giết được Tông Chủ… Hoàng Thất của Băng Hỏa Đế Quốc sao?”
Mọi lời ồn ào, náo nhiệt, phẫn nộ vang lên không ngớt…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!