Tiên Lộ Tranh Phong
Chương 137: Học Viên Vay Tiền (Hạ)
Hai mươi vạn linh tiền, trên thế gian, tương đương với vài trăm triệu, trên tu giới, cho dù là cấp bậc Linh Sư, cũng không nhiều người có thể tùy tiện xuất ra, có lẽ phải Thiên Tâm Cảnh mới có thể không để hai mươi vạn ở trong lòng.
Mà đối với học viên, đây là khoản tiền rất lớn!
Đường Kiệt mở miệng là hai mươi vạn, cho dù là Thủy phu nhân cũng bị hắn bịt kín đến mức không thở nổi.
Trừng mắt nhìn Đường Kiệt, Thủy phu nhân nói:
– Ngươi lại có thể mở miệng. Hai mươi vạn tiền, ngươi có thể lấy gì để thế chấp?
Đường Kiệt cười nói:
– Tiểu tử hiểu rõ quy củ của học viện, cao nhất là thế chấp cấp 5, đúng không?
Khoản tiền cho vay phải có thế chấp, tuy nhiên trước nay khoản tiền cho vay của Linh Đài Các chủ yếu là để trợ giúp học viên, tất nhiên không đơn giản là có bao nhiêu thế chấp là vay bấy nhiêu tiền, mà căn cứ vào danh dự, địa vị và khả năng của học viên để tiến hành hoạch định.
Bình thường chia làm 5 cấp, kém nhất chính là một đổi một, có bao nhiêu mượn bấy nhiêu, cấp cao nhất chính là một đổi 5, thế chấp một đồng có thể mượn gấp 5 lần.
Mà bình xét cấp bậc loại này, thường gắn chặt với biểu hiện của Thần Binh Đấu Trường, cơ bản muốn đạt được cấp 5 cao nhất, trước tiên phải được đánh giá là vô địch.
Nhưng rõ ràng Đường Kiệt lại khác.
Khi nghe được những lời nói của Đường Kiệt, Thủy phu nhân cũng khá rõ:
– Hoá ra ngươi đã chuẩn bị từ trước. Kể ra, mặc dù ngươi không phải học viên được đánh giá vô địch, nhưng lập nên kỷ lục, lại một mình xông lên núi Hổ Gầm, bình xét cấp 5 cũng không quá. Có điều… cho dù như vậy thì ngươi cũng phải có thế chấp bốn vạn.
– Cho nên mới yêu cầu phu nhân giúp đỡ a.
Đường Kiệt cười nói:
– Ở đây ta có một chút hàng hóa, mặt khác ta có thể thế chấp Đoạn Tràng Đao và Ngân Tiêu Châm. Nếu còn chưa đủ, sẽ mượn luân phiên, lấy tượng gỗ làm vật thế chấp luôn…
Hắn đang chơi trò thế chấp.
Dùng tiền đi vay tạo thành sản phẩm, sau đó lại dùng sản phẩm này để vay tiền.
Tê Hà Giới không có khái niệm cho vay loại này, vẫn khá thận trọng mà chưa dám mạo hiểm. Nhưng bản thân học viên vay tiền cũng thế chấp danh dự nhất định, cũng cho phép mạo hiểm ở mức độ nhất định, hơn nữa trình độ nhân trị thời đại này tương đối cao, bởi vậy cho vay khoản tiền nhỏ cũng không hẳn là không được.
Đáng tiếc Thủy phu nhân vẫn lắc đầu:
– Như vậy cũng không được!
Đường Kiệt muốn quá nhiều, đã không phải là vấn đề thế chấp nữa.
Hai mươi vạn tiền, lợi tức mỗi tháng đã hơn một ngàn linh tiền, một học viên như hắn không thể trả nổi.
Mượn tiền là lấy tiền làm mục đích, bởi vậy tất cả tính toán đều phải thiết lập trên khả năng hoàn trả đầy đủ của đối phương.
Đừng nói anh chỉ là học viên cấp bậc linh tuyền, cho dù Linh Hải vô địch, chỉ cần không có khả năng kiếm một ngàn trong một tháng, cũng đừng mơ mượn được hai mươi vạn.
– Nếu như thế, vậy mượn mười vạn.
Hai mươi vạn không được, Đường Kiệt liền hạ thấp yêu cầu.
Thủy phu nhân bị hắn nài nỉ không còn cách nào, cười nói:
– Đường Kiệt à, chớ trách ta nói ngươi. Ngươi thông minh như vậy, lại rất cố gắng, nhưng hơi to gan rồi. Ngươi nói ngươi làm con rối thì không sao, còn về mười vạn và hai mươi vạn? Tu Tiên giới, chung quy tu luyện mới là chính đạo. Sử dụng mười vạn để chế tạo con rối, mỗi tháng ngươi mang 5 thần binh đệ nhất, ngang dọc Hổ Khiếu Cốc, cũng không thể kiếm được tiền vốn đâu.
Cạnh tranh cũng phải suy xét đến phí tổn.
Vì sao một nhóm học viên không bắt được yêu hổ trên núi Hổ Gầm, một mình Đường Kiệt lại có thể?
Không phải vì hắn mạnh hơn một nhóm học viên, mà vì hắn không tiếc tiền vốn, không cần quan tâm lợi nhuận, sẵn sàng chịu lỗ vốn.
Chiến thắng như vậy, nếu không phải hắn có mục đích khác, thì không có ý nghĩa gì!
Nhưng hoành hành học viện bằng cách thức như vậy thì lợi nhuận không đủ bù lỗ.
Thủy phu nhân rất coi trọng Đường Kiệt, nhưng rất không ưa “dự án” của Đường Kiệt, bởi vậy cho dù có coi trọng Đường Kiệt hơn nữa, cũng không thể nào đáp ứng.
Nhưng trong chuyện này, Đường Kiệt cũng không nhượng bộ.
– Kính xin phu nhân giơ cao đánh khẽ, chỉ cần phu nhân cho mượn, học viên có thể trả ba phần lợi tức hàng tháng.
– Ba phần lợi tức hàng tháng.
Thủy phu nhân cười lạnh:
– Khẩu khí ngươi thật lớn, nhưng mỗi tháng ba nghìn tiền, ngươi lấy cái gì để trả?
– Lấy bản thân.
Đường Kiệt trả lời:
– Trả không được, sẽ bán ta cho Linh Đài Các!
Thủy phu nhân đang muốn nói hiện tại ngươi không đáng giá này, chợt nghe thấy âm thanh ngoài cửa:
– Cho hắn vay.
Tạ Phong Đường hiện ra ở cửa.
– Phong Đường?
Thủy phu nhân ngạc nhiên ngẩng đầu lên:
– Sao ngươi lại tới đây?
– Còn không phải tiểu tử này.
Tạ Phong Đường chỉ Đường Kiệt:
– Không lẽ bà cho rằng hắn không chuẩn bị gì đã tới tìm bà vay tiền à?
Hóa ra là vậy, vì vay tiền, Đường Kiệt lại mời Tạ Phong Đường.
Thủy phu nhân trừng mắt nhìn Đường Kiệt.
Mặc dù bà không sợ Tạ Phong Đường, nhưng Tạ Phong Đường mới là viện chủ của học viện Tẩy Nguyệt, nếu gã quyết định cho mượn, bà cũng không cần phải tranh luận, chỉ có thể nói:
– Nếu đã vậy thì cho ngươi mượn, tuy nhiên chớ trách ta không nhắc trước, nếu ngươi không có khả năng hoàn trả, cẩn thận kẻo bị nợ nần quật ngã bản thân.
Thủy phu nhân không muốn cho hắn mượn, cũng là quan tâm hắn, chung quy không muốn hắn chịu quá nhiều áp lực.
Chỉ có điều bà không biết, gánh nặng mà Đường Kiệt phải mang đã vượt xa sự tưởng tượng của người bình thường.
Đường Kiệt cười nói:
– Phu nhân quan tâm, tiểu tử xin ghi nhận.
Lúc này Thủy phu nhân mới lấy ra một lá bùa, vừa viết biên lai mượn tiền, vừa nói:
– Ngươi đã muốn mượn tiền, thì phải giải thích quy tắc cho ngươi hiểu. Ta không cần ba phần lợi tức của ngươi, lợi tức hàng tháng chia làm đôi, mỗi tháng hoàn lại. Tiền vốn cứ nửa năm trả một phần tư, hai năm thanh toán hết. Còn những vật thế chấp này của ngươi, Linh Đài Các không thèm. Cho dù ngươi không trả nổi, cũng sẽ có người của phái Tẩy Nguyệt tìm ngươi đòi nợ, đến lúc đó tất cả mọi thứ của ngươi đều phải gán nợ, bản nhân ngươi cũng phải căn cứ chênh lệch tiền vay mà bán thân bù nợ… với thực lực hiện nay của ngươi, có lẽ phải bán cả đời.
– Tất nhiên!
Đường Kiệt đáp ứng.
Sau khi dặn dò tất cả những việc cần chú ý, Thủy phu nhân đưa biên lai mượn tiền cho Đường Kiệt:
– Không vấn đề, điềm chỉ lên trên đi.
Đường Kiệt không xem, cắn ngón tay, điềm chỉ lên trên.
Biên lai mượn tiền là một lá bùa đặc biệt, một khi dính máu tươi của ai, chẳng khác nào định vị được kẻ vay tiền, trừ phi rời khỏi Tê Hà Giới, nếu không bất kể trốn ở đâu cũng sẽ bị tìm thấy.
Xong việc, Thủy phu nhân giao một trăm khối linh ngọc cho Đường Kiệt, Đường Kiệt cầm tiền rời khỏi.
Lúc này Thủy phu nhân mới nhìn Tạ Phong Đường, ánh mắt oán trách nói:
– Ngươi cũng thật là, sao lại đồng ý cho hắn mượn tiền? một học viên nho nhỏ như hắn, đến kỳ hạn lấy cái gì để trả?
Không ngờ Tạ Phong Đường lại trả lời:
– Điều ta muốn chính là hắn không có tiền trả lại. Có một số việc bà không biết thì không cần phải hỏi.
Nói xong cười lớn rồi bỏ đi.
Lòng kiên nhẫn của phái Tẩy Nguyệt đối với Đường Kiệt cũng đang dần dần biến mất, chỉ có điều không tìm được cơ hội tra hỏi.
Hiện giờ Đường Kiệt nợ tới mười vạn, nếu như đến kỳ hạn mà hắn không trả nổi, chính là cơ hội của phái Tẩy Nguyệt.
Làm sao Tạ Phong Đường có thể bỏ qua cơ hội này.
Cầm tiền trong tay, Đường Kiệt ung dung rời khỏi Linh Diệu Phường.
Thân mang khoản nợ lớn, lần này hắn nhìn thấy nhiều thứ thật tốt.
Tử Phục Linh năm mươi năm, Băng Liên một trăm năm, Thạch Tủy tích lũy ba mươi năm, thậm chí yêu đan Thoát Phàm Cảnh, đều được hắn sưu tầm.
Đúng vậy.
Toàn bộ đều dùng để tu luyện dược thảo Ly Kinh.
Từ đầu đến cuối, Đường Kiệt không hề có ý định làm con rối mười vạn tiền.
Vấn đề lớn nhất của khoản tiền cho vay nằm ở việc quản lý sử dụng khoản tiền đi vay như thế nào.
Bên cho vay chỉ quan tâm đến khả năng hoàn trả của bên vay, nếu không thể hoàn trả thì phải xử lý thế nào, còn về việc làm thế nào để tránh khách hàng không hoàn trả, quản lý tài vụ, không nằm trong suy nghĩ của bên cho vay. “Truy tìm biên lai ” hạn chế khả năng bên mượn tiền chạy trốn, cho nên không ai biết Đường Kiệt sử dụng khoản tiền này như thế nào.
Ôm khoản tiền lớn chưa từng có, Đường Kiệt đục khoét khắp Linh Diệu Phường.
Đây cũng là lần chi tiêu nhiều tiền nhất kể từ khi hắn tiến vào học viện tới nay, gần mười một vạn linh tiền bị hắn tiêu sạch chỉ trong vòng một canh giờ ngắn ngủi.
Khi hắn ôm bao lớn bao nhỏ tài liệu quý giá trở về Đào Nhiên Cư, gần như toàn bộ tài liệu quý hiếm của Linh Diệu Phường đều bị hắn mua sạch, vì vậy tạm thời trong học viện không có nguyên liệu thuốc, cho nên sau đó một thời gian ngắn giá tài liệu bỗng nhiên tăng mạnh, có điều việc này không liên quan gì đến Đường Kiệt.
Về đến Đào Nhiên Cư, Đường Kiệt đun một thùng nước lớn, sau khi xử lý dược thảo liền bỏ chúng vào trong chậu, bắt đầu luyện lần thứ tư.
Đây cũng là lần hắn tu luyện có quy mô lớn nhất, thuốc tắm bốc hơi, chỉ có điều thoáng vận chuyển tâm pháp một chút, một lượng lớn dược tính sẽ theo hơi nước ngấm vào da hắn, tràn vào thân thể hắn.
Thân thể suy nhược do ban ngày mất máu quá nhiều giống như đứa trẻ khóc lóc đòi thức ăn, tham lam hấp thụ chất dinh dưỡng, không có khái niệm từ chối.
Thân thể Đường Kiệt giống như động không đáy, có bao nhiêu lợi ích đều hút sạch.
Trong làn sương thuốc, thân thể Đường Kiệt biến hóa tinh tế.
Da hắn trắng hơn, mơ hồ phát ra ánh sáng ngọc thạch, ấm áp, mềm mại, đàn hồi cao, nhưng không ai biết bề ngoài có vẻ yếu ớt này lại có sức mạnh cuồng bạo.
Đường Kiệt cảm thấy trong cơ thể có nhiệt khí vô tận, điên cuồng chạy khắp toàn thân, một luồng sức mạnh tràn ngập trong người hắn, khiến hắn không kìm nổi muốn thét lên, muốn chiến đấu!
Điều đó đến từ dục vọng tràn đầy khí huyết muốn giải phóng ra ngoài.
Tuy nhiên Đường Kiệt biết phải nhẫn nhịn, tâm pháp vận hành với tốc độ nhanh nhất, hơi nước bốc hơi trên đỉnh đầu hắn tập trung thành một đám mây, xoay tròn quỷ dị, gương mặt Đường Kiệt đỏ như máu, dưới hơi nước bốc hơi không ngừng thay đổi màu sắc…
Lần ngâm thuốc tu luyện này kéo dài khác thường, từ xế chiều đến ngày hôm sau mới hấp thu toàn bộ dược tính.
Sau khi đi ra khỏi bồn tắm, Đường Kiệt suy nhược vì mất máu đã trở nên phấn chấn, giống như thoát thai hoán cốt, có cảm giác hoàn toàn khác.
Đó là một loại cảm giác nói không ra lời, cảnh sắc xung quanh có chút khác biệt, xung quanh không thay đổi gì, nhưng ở trong mắt Đường Kiệt, chỉ nhẹ nhàng quét mắt, dường như hắn nhìn thấy sự tồn tại của một chút bất kỳ nào đó.
Tất cả đều nằm trong mắt!
Tất cả đều nằm trong đáy lòng!
Cảnh giới Nhập Vi.
Lúc này Đường Kiệt biết bản thân đã đạt đến cảnh giới mà người tu luyện thường gọi là Nhập Vi.
Gọi là Nhập Vi, thật ra chính là một loại biểu hiện của năng lực người tu luyện, sau khi người tu luyện ngâm mình tu luyện thể xác và tinh thần đạt tới cảnh giới nhất định, chức năng ngũ quan, ngũ tạng sẽ được nâng cao rõ rệt, khả năng cảm giác như thị lực, thính giác nhạy bén, khả năng tạo huyết bên trong, tái sinh được tăng vọt.
Nhập Vi chính là một biểu hiện trong đó, giúp quan sát càng thêm tỉ mỉ, phóng mắt tới, không chỗ nào che giấu được.
Trên cảnh giới Nhập Vi là Động Hư, Phá Vọng, không cần pháp thuật, chỉ bằng mắt thường là có thể phá vỡ màn đêm, nhìn thấu sinh tử, bài trừ tham vọng, có điều đó là trình độ cao hơn, tạm thời Đường Kiệt chưa đạt tới.
Không ngờ một lần ngâm thuốc lại khiến bản thân Nhập Vi, Đường Kiệt không thể không thán phục, mặc dù phương pháp Binh Chủ hao tốn tiền của, nhưng hiệu quả quá tuyệt vời.
Lúc này thân thể hắn da thịt trắng nõn như ngọc, thật sự trở thành thân thể Ngọc Thạch.
Thân thể Ngọc Thạch, ngọc chất kim tủy, từ ngoài vào trong, cường hóa lục phủ ngũ tạng, có thể Nhập Vi chính là nguyên nhân của những điều này.
Cho dù là sức mạnh, Đường Kiệt cảm giác mạnh hơn trước đây rất nhiều, nhưng vẫn có hạn nếu so với 11 vạn mà hắn đã đầu tư.
Đường Kiệt biết rằng hiệu quả ngâm thuốc tu luyện từ ngoài vào trong, lấy việc cường hóa bên trong làm chủ, ngoài ra do bản thân chưa khai thác bước tiếp theo.
Biến hóa thân thể do Ly Kinh mang lại, chủ yếu là sự nâng cao tiềm lực thân thể, ba phần hiệu quả, bảy phần tiềm lực, cần phải trải qua rèn luyện sau này mới có thể thật sự phát huy tác dụng, mà phương pháp rèn luyện lại quyết định phương hướng phát triển tiềm lực.
Giống như tu luyện Ly Kinh, có thể là tấn công mãnh liệt, có thể là khí lực lâu dài, có thể là sức mạnh vô tận, có thể là mình đồng da sắt, cũng có thể là hồi phục khả năng bất tử siêu cấp hùng mạnh.
Đường Kiệt chế tạo Thiên Ngự Điện, khiến cho một số giai đoạn trước trong Ly Kinh của hắn chủ yếu là phòng ngự, phối hợp với Ngưng Thủy Tráo và Vô Tướng Kim Thân, cho dù đứng im mặc kệ người ta đánh, học viên bình thường cũng không thể đánh đổ.
Còn tiềm lực lần này có thể phát triển như thế nào, phải xem sự từng trải và phương hướng lựa chọn của bản thân hắn.
Dù vậy, thực lực hiện giờ của Đường Kiệt đã tăng mạnh.
Mười một vạn tiền dược liệu, dẫn tới tố chất thân thể còn hơn cả người tu luyện cảnh giới Thoát Phàm.
Trong bề ngoài phong nhã, ẩn chứa một mãnh thú cuồng bạo!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!