Tiên Lộ Tranh Phong - Chương 187: Kỳ Ngộ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
67


Tiên Lộ Tranh Phong


Chương 187: Kỳ Ngộ



Đường Kiếp cười nói.

– Chẳng lẽ không phải ông ta dùng công lực một đời giúp ngươi tăng mạnh thực lực.

Tê Hà giới không phải võ hiệp giới, linh không chỉ có thể do mình khai tích, có thể độ linh, nhưng việc giao linh khí của mình cho đối phương sử dụng thì chưa nghe nói qua. Còn nữa, Thoát Phảm Cảnh phải thông thiên địa kiều, Thiên Tâm Cảnh phải lập tâm cơ, Tử Phủ Cảnh phải mở Tử phủ, mỗi cảnh đều biến hóa về chất, không có liên quan tới số lượng linh khí.

Bởi vậy nói muốn truyền linh tuyền cho Vệ Thiên Xung lên tới Linh Hải thì còn có khả năng, phá cảnh thì tuyệt đối không thể.

Bất quá hắn cũng nói giỡn mấy câu, Vệ Thiên Xung cũng hiểu điều này đau khổ nói:

– Y bị thương tới thiên địa kiều đoạn, Thiên Tâm đổ, Tử Phủ không còn, tu vi giảm xuống chỉ còn linh nhãn, còn sống được đã là kỳ tích, dùng pháp thuật cũng phải thở gấp hồi lâu, ta dùng một tát có thể đánh lão nghiêng đầu, sức đâu mà giúp ta tăng thực lực nữa.

– Vậy nhất định là thần công bí pháp!

Hai mắt Thị Mộng sáng như sao, cho dù không có bí tàng, có thể học thần công bí pháp của ….La Thiên Thần cũng đã rất tốt.

Ngẫm lại thực lực hiện giờ của Đường Kiếp và Thần Tiêu Kiếm Điển đúng là mật thiết không thể tách rời.

Ngay cả Đường Kiếp cũng thấy đây là chuyện có khả năng nhất.

Không ngờ Vệ Thiên Xung ôm mặt nói.

– Vốn là dạy cho ta…

– Vốn?

Vừa nghe tới từ này, Đường Kiếp và Thị Mộng nhảy dựng.

– Sau đó thì sao?

Vệ Thiên Xung trả lời:

– Sau khi lão tỉnh lại do thương thế chưa khôi phục, công lực tiêu tan hết, vốn cảm thấy mình tất Ngũ Thần Giáo sẽ xong đời, cũng không có người nối nghiệp về sau, Ngũ Thần Giáo y bát tan nát, thẹn với tổ tiên, cho nên muốn dồn hết sức, truyền thụ bí pháp…

Đường Kiếp biến sắc.

– Ôi trời, ngươi đừng nói với ta, ngươi cho ông ta biết chuyện Ngũ Thần Giáo không bị tuyệt diệt?

Vệ Thiên Xung yên lặng gật đầu.

– Haizz!

Đường Kiếp và Thị Mộng cũng nhau vỗ trán.

Chuyện kế tiếp không cần hỏi.

Lão già này vốn cho rằng mình ngủ say ngàn năm, Ngũ Thần Giáo đã sớm xong đời, một lòng muốn tìm người thừa kế y bát. Nhưng không dám tìm người quá lợi hại, sợ không khống chế nổi lại tự hại mình, thật vất vả mới tóm được một tên mập dễ đối phó, nhưng sau khi thăm dò: Cái gì? Ngũ Thần Giáo vẫn còn tồn tại? Không có nhân tài nào nhận được truyền thừa? Ồ, vậy được, đối với ngươi…

Đường Kiếp, Thị Mộng cũng nhau thở dài.

Làm người mà không biết nắm lấy cơ hội, chính là không trung hạ linh tiền vũ bị đạp hư vậy!

Tuy nhiên nếu nhiệm vụ này để mình để làm, chỉ e còn chẳng tìm được La Thiên Thần, vì bản thân mình không hợp với điều kiện của tiểu hồ ly kia.

La Thiên Thần cả đời hung bá, tất nhiên dưỡng thành tính không dễ tín nhiệm ai, với lão mà nói, chỉ có nhân tài có thể khống chế mới đáng tín nhiệm, mà tình huống của lão, muốn tìm một người có thể khống chế thật quá khó.

Hắn chọn Vệ Thiên Xung không phải do y có nhân phẩm tốt, mà là do y không có bản lãnh gì,

Chỉ có điều lão không ngờ Ngũ Thần Giáo vẫn chưa đứt kế thừa, tâm sự xong cũng đứt hơi mà chết.

Chết rất rõ ràng.

Nghĩ như vậy, trong lòng Đường Kiếp dễ chịu hơn nhiều, phất tay nói:

– Được rồi được rồi, không ưu đãi cũng không có gì, mấu chốt là người không có việc gì.

– Ai nói ta không được gì tốt?

Vệ Thiên Xung nhảy dựng.

– Ta đã nói ta có kỳ ngộ, có kỳ ngộ.

– Không có pháp bảo, không có linh dược, không có công pháp, ông ta để cho ngươi cái gì?

– Là nó!

Vệ Thiên Xung chỉ ra bãi đá.

Đường Kiếp và Thị Mộng nhìn theo hướng tay y chỉ, chỉ thấy tiểu hồ ly kia đang tội nghiệp nhìn bọn hắn.

– Là nó sao?

Hai người cùng hỏi.

– Uhm!

Vệ Thiên Xung hưng phấn gật đầu:

– Một con yêu hồ! Thế nào? Giờ ta cũng có yêu thú sủng vật rồi!

Yêu thú vốn có dã tính, không dễ tuân phục người, bởi vậy trong Tu Tiên giới có rất ít người có thể mang theo yêu thú, về phương diện này chỉ có Thú Luyện Môn làm tốt nhất, nhưng phần lớn lại dùng thú không có thần trí.

Đường Kiếp có Y Y đã là một kỳ tích, nhưng không ngờ Vệ Thiên Xung cũng được một cái.

Yêu hồ này và La Thiên Thần có tình cảm thâm hậu, trước khi chết La Thiên Thần không đành lòng cho nó quay về sơn dã, mông muội nhân gian, lại thấy Vệ Thiên Xung là người thật thà chất phác chính trực, nên phó thác cho Vệ Thiên Xung, coi như không phí duyên gặp gỡ. Yêu hồ kia đúng là La Thiên Thần nói gì nghe nấy, liền tiếp nhận rồi Vệ Thiên Xung, nếu không có La Thiên Thần, chỉ e yêu hồ kia đã sớm chạy.

Nhưng rốt cuộc tiểu hồ ly này cũng chỉ là một hạ phẩm yêu hồ, lúc La Thiên Thần ở trong núi vô tình gặp được, huyết mạch chưa chắc thế nào, nhắc tới kỳ ngộ, đúng là quá chà đạp hai từ này.

Lúc này Vệ Thiên Xung hưng phấn như đang chờ đối phương hâm mộ mình.

Đường Kiếp và Thị Mộng nhìn nhau, đồng thời than ngắn thở dài đi ra ngoài.

Vệ Thiên Xung lập tức xụ mặt:

– Này, này, các ngươi có ý gì? tốt xấu gì cũng là yêu hồ đó, hạ phẩm yêu hồ, hạ phẩm yêu hồ từng đi theo La Thiên Thần! Các ngươi không đố kỵ ta, ta đã không so đo rồi, vậy sao không thể hiện chút hâm mộ đi!

– Đúng vậy…

Thị Mộng đi trước kéo dài giọng.

– Vẫn là có yêu hồ đào bẫy dụ ngươi vào.

Vệ Thiên Xung đỏ mặt nhìn hai người càng đi càng xa, quay lại ôm lấy tiểu hồ ly lao ra cửa động, đi đến bên Đường Kiếp và Thị Mộng.

– Ta muốn thương lượng một chuyện.

– Cái gì?

Hai người cùng hỏi.

– Cái này…Chuyện ta trúng bẫy đừng ai nói ra.

Vệ Thiên Xung cúi đầu ngượng ngùng nói.

“…” Hai người đều không nói gì.

Dù thế nào, chuyện yêu hồ Vạn Tân Trang xem như giải quyết xong.

Ra khỏi sơn động, ba người cùng nhau rời khỏi ngọn núi nhỏ này.

– Giờ chúng ta đi đâu.

Thị Mộng hỏi Đường Kiếp.

– Phượng Âm.

Đường Kiếp trả lời.

– Cuối cùng lần này cũng phải đi Duyện Châu.

Thị Mộng cười nói.

Phượng Âm là một huyện thành của Duyện Châu, quanh quẩn một vòng, cuối cùng họ cũng đi tới nơi mọi học sinh đều phải tới kia.

– Đi Phượng Âm làm gì?

Vệ Thiên Xung hỏi.

– Tìm một nữ nhân tên Từ Mộ Quân.

Thị Mộng hỏi.

– Từ Mộ Quân là ai?

– Học sinh Lưu Vân thư viện, học sinh năm bốn.

Vệ Thiên Xung tò mò hỏi.

– Nàng ta và Lâm Lãng có quan hệ gì?

Đường Kiếp cười.

– Tình lữ.

Hai mắt Thị Mộng sáng ngời.

– Nữ nhân của Lâm Lãng? Ngươi nói nàng không ở trong Lưu Vân thư viện.

– Uhm, Phượng Âm Duyện Châu đó là quê của nàng ta. Sau khi Lâm Lãng gặp chuyện không may, nàng ta dùng danh thí luyện rời khỏi thư viện. Khẳng định Lâm Lãng ở cùng nàng ta, tìm được nàng ta có thể tìm được Lâm Lãng.

Đường Kiếp trả lời.

– Sao ngươi biết được chuyện này?

Vệ Thiên Xung tò mò.

Mấy tin tức này nghe qua có vẻ đơn giản, nhưng phải đổi bằng sự thu thập không ngừng, sao Đường Kiếp có thể tìm được? Hơn nữa sao hắn có thể khẳng định, tìm được Từ Mộ Quân thì có thể tìm được Lâm Lãng.

Đường Kiếp cười cười.

– Hôm Trường Phong chân nhân ra nhiệm vụ, ta đã đi Mặc Hương cư điều tra một chút tài liệu, cũng trong hôm đó ta đã đưa ra kết luận cuối cùng, các ngươi biết là gì?

– Trường Phong chân nhân thật muốn nhận đệ tử.

Thị Mộng và Vệ Thiên Xung cũng đồng thanh nói.

Lời này trước đây Đường Kiếp từng nói với Thái Dương Quân, sau đó nói với đám người Thị Mộng.

Nhưng sự thật dù là Thái Quân Dương hay Thị Mộng cũng không coi trọng những lời này, chỉ coi một manh mối đơn giản nhất cũng bị Đường Kiếp dùng giọng điệu nhàm chán nhất suy luận.

Đường Kiếp không thấy vậy.

Vì trước khi Trường Phong chân nhân ra nhiệm vụ, Đường Kiếp cũng đã nói.

– Nếu Trường Phong chân nhân thật muốn nhận đồ đệ, sao lại cho ra một nhiệm vụ thoạt nhìn rất khó hoàn thành như vậy?

Duyện Châu quá lớn, nhân khẩu đông đúc, Lâm Lãng còn có thuật thay hình đổi dạng, đừng nói là học sinh, dù là đệ tử Tẩy Nguyệt phái tới cũng chưa chắc đuổi giết được Lâm Lãng.

Nếu Trường Phong chân nhân thật lòng muốn nhận đồ đệ thì không nên đưa ra một nhiệm vụ khó như vậy.

Giờ khắc này, Đường Kiếp lại đem lời kia nói ra.

Thị Mộng và Vệ Thiên Xung ngơ ngác nhìn nhau, hỏi Đường Kiếp.

– Ý ngươi là…

– Cái gì?

Thị Mộng và Vệ Thiên Xung cùng kêu lên.

– Đường Kiếp ngươi nói Tẩy Nguyệt phái vẫn luôn nắm giữ động tĩnh của Lâm Lãng? Họ có thể tìm được Lâm Lãng bất kỳ lúc nào?

Vệ Thiên Xung tỏ ra kinh sợ.

– Đúng.

Đường Kiếp gật đầu.

– Đó là vì Tẩy Nguyệt phái vẫn luôn nắm giữ hành tung của Lâm Lãng nên họ mới phát ra nhiệm vụ này, rõ ràng từ lúc bắt đầu, nhiệm vụ này đã tồn tại nhiều chỗ tra xét manh mối.

– Vậy sao Tẩy Nguyệt phái vẫn chưa bắt y?

– Thì ra là vậy.

Thị Mộng gật đầu.

– Nói như vậy lúc trước Lâm Lãng chạy trốn là do Tẩy Nguyệt phái cố ý thả ra?

– Không.

Đường Kiếp lắc đầu.

– Lâm Lãng chạy trốn không phải do Tẩy nguyệt phái cố ý thả.

– Vì sao?

– Vấn đề ở đây!

Đường Kiếp cười nói.

– Trước đó Tẩy Nguyệt phái cũng không biết Lâm Lãng chạy trốn, vậy họ có thể tìm ở đâu? Suy nghĩ một chút.

– Nhưng ngươi không có truyền tra nhật ký!

Vệ Thiên Xung sợ hãi nói, nhật ký làm việc của Tẩy Nguyệt phái sao Đường Kiếp có thể tra được?

– Đúng vậy! Nhưng vấn đề là hết lần này tới lần khác ta tra ra…nó được để lại Mặc Hương Cư, bất cứ ai cũng có thể lấy ra xem.

Đường Kiếp nghiêm mặt nói.

Lần này Vệ Thiên Xung và Thị Mộng đã hiểu rõ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN