Tiên Lộ Tranh Phong
Chương 47-1: Học Tử Lâm (p1)
– Đúng đấy, ngươi dựa vào cái gì mà nói muốn được là được chứ? Thật sự quá huênh hoang. Thị Mộng cũng bỏ lại một câu, rồi đi theo Vệ Thiên Xung.
Nhìn hồ Tiểu Minh ở phía trước, ánh mắt Đường Kiếp lộ ra ý cười.
Hắn thấp giọng tự nói: – Dựa vào cái gìdựa vào việc ta tên là Đường Kiếp.
Dù có nói thế nào, dưới sự khuyên nhủ của Đường Kiếp, Vệ Thiên Xung trên đường đi ko tiếp tục du sơn ngoạn thủy nữa, tốc độ cuối cùng cũng tăng lên rất nhiều bởi vì có Linh Sự bảo vệ, sau hành trình gian nao vất vả, bọn họ cũng an toàn tới được thành Vạn Tuyền thuộc Văn Tâm quốc.
Là thủ đô của Văn Tâm quốc, thành Vạn Tuyền khí thế bao quanh, tất nhiên Thương Long phủ không thể bì được với nơi này. Cả thành phồn hoa hưng thịnh, riêng trên đường cái rộng đủ để tám chiếc xe ngựa chạy, kiến trúc chạm trổ ở hai bên, điện ngọc mái cong, biểu hiện rõ sự xa hoa khí thế, người trên đường cũng mặc áo gấm hoa lệ, khí chất phi phàm.
Xe ngựa đi trên đường đá xanh tạo ra tiếng lộc cộc, mỗi khi đi qua một ngã ba gần như đều thấy một đài phun nước, hình dáng khác nhau, muôn hình vạn trạng.
Nghe nói thành Vạn Tuyền có sông ngầm bên dưới, bởi vậy trong tành nơi nào cũng có nguồn suối, trước kia có người nhàn rỗi, ngồi đếm cũng đếm được hơn ba ngàn dòng suối mà vẫn chưa đếm xong, sau đó nơi này liền được gọi là thành Vạn Tuyền (ý chỉ có vạn con suối nhỏ trong thành).
Thành Vạn Tuyền chia làm hai phần, nội thành chính là hoàng cung Văn Tâm quốc, mặc dù nói Tiên phái là tối thượng, làm Tiên gia được kính trọng, nhưng hoàng thành vẫn có tôn nghiêm và địa vị như cũ.
Ngoại thành phía đông có núi Thanh Vân, tiếng tăm lừng lẫy, học viện Tẩy Nguyệt chính là nằm trên ngọn núi này. Có chỗ bất đồng là, ngọn ní này ko phải là do tự nhiên hình thành, mà là do Đại Năng Tẩy Nguyệt phái dùng Tiên pháp tạo thành, chính bởi vậy tên ngọn núi được đặt là Thanh Vân, đỉnh núi được gọi là Tân Tú, ý chỉ Tu Tiên Tân Tú, có nghĩa là một bước lên mây.
Xe ngựa chạy thẳng về phía núi Thanh Vân, vó ngựa vang lên tiếng đát đát, chạy qua thành Vạn Tuyền tới chân núi Thanh Vân, dưới chân núi có hồ nước, giống như chiếc thắt lưng chạy quanh chân núi, tên gọi là hồ Ngọc Đới, cũng là do Đại Năng Tẩy Nguyệt tạo ra. Cả ngọn núi Thanh Vân được hồ Ngọc Đới vây quanh, nghe nói trong hồ có quái vật ăn thịt người, chỉ có Tiên gia chuyên môn lái đò mới có thể đi qua.
Nói một cách khác, cả toàn núi Thanh Vân chính là học viện Tẩy Nguyện, mà tiến vào học viện Tẩy Nguyệt, cho dù muốn đi ra cũng phải được viện phương gật đầu.
Sau khi vào tới chân núi, có thể nhìn thấy một dãy phòng ốc kiến trúc, dựa theo hồ mà xây dựng, nơi đây chính là “học tử lâm”, cũng là nơi ở cho người nhà của học sinh học viện Tẩy Nguyệt.
Dựa theo quy định của học viện Tẩy Nguyệt, học sinh tiến vào học viện ko được mang theo tôi tớ, nhưng vì không để cho thiếu gia nhà mình chịu ủy khuất, các đại gia tộc luôn tìm ra được lỗ hổng của quy củ.
Ngươi không phải là không được phép mang theo tôi tớ sao? Đã vậy ta đây liền cho người hầu đi học, giữa các học sinh giúp đỡ lẫn nhau, ngươi cũng chẳng thể nói được gì được.
Mà quy củ của học viện, chung quy cũng chỉ ở học viện mới có hiệu lực. Nếu đã như vậy, ta ở ngay ngoài học viện xây dựng phòng ở, lưu hạ nhân lại đây. Dựa theo quy củ của học viện, học sinh ở đó mỗi tháng có thể đi ra ngoài một ngày, muốn làm gì có thể đến đây tìm tôi tớ nhà mình giải quyết. Người hầu đi học chỉ là giải quyết chuyện ở trong học viện, còn bên ngoài đã có người khác phụ trách.
Cho nên nói trí tuệ của con người là vô hạn, mặc cho ngươi có đặt ra các quy củ gì chăng nữa, ta vẫn tìm ra được các lỗ hổng để đối phó.
Học tử lâm, chính là được xây dựng như vậy đấy.
Vệ gia ở học tử lâm mua một tòa nhà, cũng là cùng với hai ca ca dùng chung, dù sao tất cả mọi người một tháng mới ra ngoài một lần, chỉ cần một tòa nhà này cũng đủ dùng rồi.
Sau khi đoàn xe tới, Vệ gia đã sớm sắp xếp một gã người hầu ở trong này tới đón tiếp thiếu gia.
Vệ Thiên Xung xuống xe, nhìn nhìn toàn nhà, nhíu mày nói: – Nơi này cũng quá nhỏ đi.
Tòa nhà này có một cái sân và bốn gian phòng, bố cục ngăn nắp. Thoạt nhìn cũng không khác lắm so với tứ hợp viện ở Bắc Kinh, luận về diện tích thì kém xa Tĩnh Tâm viện, ba vị thiếu gia mỗi người ở một phòng, bọn hạ nhân cùng ở một phòng.
Vệ Thiên Xung ở Vệ gia, chưa từng ở trong một gian phòng nhỏ như vậy.
Gã người hầu tên là Lâm Mậu, nghe thấy Vệ Thiên Xung nói vậy, cười hì hì đáp: – Thiếu gia chỉ nhìn tòa nhà này nhỏ, mà lại không biết chi phí bỏ ra cho nó là bao nhiêu đâu.
Vệ Thiên Xung ngẩn người: – Tòa nhà này rất đắt sao?
Gã sai vặt giơ lên ba ngón tay.
– Ba ngàn lượng? Vệ Thiên Xung nghi ngờ hỏi, nghĩ thầm rằng nơi này có chút mắc, khó trách tại sao nương luyến tiếc không mua chỗ lớn hơn.
– Là ba vạn lượng. Gã sai vặt nghiêm mặt nói.
– Cái gì? Vệ Thiên Xung thiếu chút nữa nhảy dựng lên: – Cướp của à? Căn nhà tồi tàn bé tẹo này mà bán hẳn ba vạn lượng?
Ba vạn lượng bạc, tức là tương đương với ba mươi triệu nhân dân tệ ở thời hiện đại.
Diện tích cả sân và tòa nhà cũng vào khoảng hai trăm mét vuông, tức là mỗi một mét vuông trị giá mười lăm vạn nhân dân tệ.
Tòa trạch viện đắt nhất Thương Long phủ, nếu tính ra cũng chỉ khoảng một vạn một mét vuông. Cho nên Vệ Thiên Xung mới nói giá ba ngàn lượng là rất đắt rồi. Nhưng trạch viện Đường Kiếp ngày trước mua ở bến Phong Bình, so với nơi này còn lớn hơn, mà chỉ mất một trăm năm mươi lượng bạc, không nghĩ tới tòa trạch viện ở đây lại có giá tới ba vạn lượng, khiến cho Đường Kiếp nghe xong, cằm cũng muốn rớt xuống.
Gã sai vặt cười cười nói tiếp: – Không có cách nào khác, ai bảo những người có thể đến theo học tại học viện Tẩy Nguyệt, không phú cũng phải quý chứ. Tòa trạch viện này không đáng giá, nhưng đất xung quanh đều không con nữa, cho nên đất bên hồ Ngọc Đới là mỗi năm một giá, càng ngày càng cao. Nơi này vẫn được coi là rẻ đấy, có nơi lưng dựa núi, mặt tiền hướng ra phong cảnh ngoài hồ, giá cả còn lên tới tận mười vạn lượng một tòa trạch viện, mà người ta còn phải tranh cướp nhau mới mua được đó.
Mười vạn lượng, không phải tương đương với một trăm triệu sao?
Nơi này chỉ là nơi mà đám học sinh một tháng tới một lần, mà cũng chỉ ở đây có một ngày, mà giá đã lên cao tới mức này. Nếu Tẩy Nguyệt phái có thêm quy định, không có hộ tịch ở Học tử lâm thì không được nhập học, vậy thì giá cả nơi này chỉ sợ cao tới tận trời.
Vừa nghĩ tới việc một tòa trạch viện có thể bán hơn một trăm triệu tệ, Đường Kiếp liền mơ hồ cảm thấy đau cả “bi”, phun ra mấy từ: – Học khu phòng.
Bởi vì linh khí tràn đầy, có Tiên gia ở nên hàng năm mưa thuận gió hòa, bởi vậy sức sản xuất bên Tê Hà giới tương đối phát đạt. Nhưng cuộc sống ở nhân gian lại quá bình thường, hiện tại xem ra của cải đều tập trung ở nơi tu tiên rồi.
– Thế này thật quá ác rồi. Ngay cả Vệ Thiên Xung là kẻ tán gia bại sản, nghe thấy giá tiền cũng vô cùng đau lòng.
Cũng may gã sai vặt kia khuyên nhủ: – Tuy nhiên, cũng không phải không có nguyên nhân, phòng ở mặc dù đắt, nhưng tương lai sau khi thiếu gia học thành tài, có thể bán lại cho người khác. Nếu thiếu gia trở thành môn hạ, thậm chí là đệ tử, thì đây sẽ là một mảnh đất có phúc. Đến lúc đó, lão thái thái lại đem bán tòa trạch viện này đi, năm vạn lượng cũng có người muốn mua ấy chứ. Thiếu gia ngài có biết, tòa trạch viện đắt nhất Học tử lâm không phải là nơi phong cảnh đẹp nhất, mà là nơi các đệ tử đã từng ở. Cho nên lão gia thái thái, cũng là bỏ tiền vốn, để mua bán làm ăn cả đấy ạ.
Qủa nhiên bất kể thứ gì, chỉ cần liên quan tới tiền đồ, vậy thì nhất định không bao giờ rớt giá.
Vệ Thiên Xung hỏi: – Vậy nếu ta trở thành khí sinh thì thế nào?
Gã sai vặt bị dọa tới mức run rẩy, nghĩ cũng không nghĩ tới thiếu gia sao lại không có chút tiền đồ, chưa có nhập học đã nghĩ tới chuyện bị đuổi học. Không còn cách nào khác, chỉ có thể ha ha cười, nhưng không dám đáp lời.
– Trở thành khí sinh, vậy thì tòa nhà này một vạn lượng cũng không ai mua. Vẫn là Đường Kiếp cười nói tiếp: – Vậy nên tiểu thiếu gia à, việc học của ngài ở nơi này, quan hệ trưc tiếp tới mấy vạn thậm chí là mười mấy vạn lượng của Vệ gia đấy. Nếu không chăm chỉ học hành, là tuyệt đối không được.
– Ngươi ít dùng trò đó đi, lại muốn bắt ta đọc quy tắc đệ tử à? Ta không đọc. Vệ Thiên Xung tức giận đáp lại.
– Đọc quy tắc đệ tử cũng là tốt cho ngài, học thuộc quy tắc mới có thể không phạm sai lầm, khi làm việc mới có thể suy nghĩ chu đáo. Ngài cũng không muốn chỉ bởi vì không hiểu quy củ mà bị trừ hết điểm, đuổi về nhà phải không?
Đường Kiếp mỉm cười trả lời.
Vệ Thiên Xung vẫn lắc đầu: – Dù vậy ta cũng không đọc, không phải còn có ngươi hay sao? Ngươi đừng cho là ta không biết, ngươi chính là muốn lười biếng, đợi vào học viện liền không quan tâm tới ta, nhưng lại sợ ta gặp chuyện không may, nên mới muốn ta phải tự mình học thuộc quy củ. Hừ, ta không bị mắc lừa đâu.
– Qủa nhiên ở chung ba năm không uổng phí, hiện tại thiếu gia càng ngày càng hiểu ta. Đường Kiếp cười hì hì trả lời.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!