Tiên Lộ Tranh Phong
Chương 53-2: Huyền bí (p2)
– Ngươi nói cái gì?
– Học đi đôi với hành! Đường Kiếp nghiêm mặt nói: – Học được cái gì phải lấy ra sử dụng mới có thể thuần thục nó, phát huy tối đa uy lực của nó. Thử nghĩ, đám học sinh vì một bữa mỹ thực, ít sắp xếp chút thời gian, mỗi lẫn ăn cơm tất nhiên là dũng mãnh tiến lên, hơn phân nửa người học được tiên pháp này đều sẽ dùng tới, người tranh ta đuổi, không phải là thời cơ tốt nhất để rèn luyện, sợ rằng so với người vùi đầu khổ luyện thì không tốt hơn bao nhiêu.
– Hóa ra là như vậy! Thị Mộng và Vệ Thiên Xung bừng tình đại ngộ.
Đường Kiếp tiếp tục nói: – Lúc trước, khi ta nghiên cứu quy củ của học viện liền phát hiện nó có rất nhiều điểm cổ quái, lúc thì cổ vũ cạnh tranh, lúc lại có yêu cầu nghiêm khắc, không cho cái này, không cho cái kia. Mặc dù nói Tẩy Nguyệt phái coi trọng quy củ, nhưng có những quy định không hợp lý, không thể nào nói nổi. Nhưng nếu nhìn từ góc độ tu luyện, vậy tất cả nghi vấn đều có thể giải thích. Ví dụ như rửa phòng, làm gì có người tu luyện nào có tinh lực đi quét tước vệ sinh mỗi ngày, vậy cũng chỉ có thể học Thanh Khiết thuật. Thanh Khiết thuật này nhìn có vẻ đơn giản nhưng lại có nhiều mục tiêu, nhất là vận dụng linh khí một cách tinh vi, vì vậy cần phải rèn luyện thao túng linh khí. Ở trên lớp không cho hỏi, nhưng ban ngày ta giơ tấm biển tùy tiện gây sức ép như thế nào, giáo sư cũng đều bỏ qua. Như vậy có ý gì? Luyện phù! Có phù lệnh đưa tin, trong tiết học chúng ta có thể tự do nói chuyện, muốn nói với ai cũng được. Nếu ngươi có bản lĩnh, có thể xuất ra một cái trận pháp cách âm. Tóm lại, học viện Tẩy Nguyệt thiết lập các loại quy củ, ngoài việc muốn dạy cho chúng ta làm sao làm người, còn có một mục đích khác là tạo áp lực để chúng ta hiểu được thế nào là học đi đôi với hành.
– Đúng vậy! Đúng là như vậy! Thị Mông quơ tay hưng phấn nói.
– Vậy không được nội đấu cũng là khảo nghiệm? Vệ Thiên Xung hỏi.
– Đương nhiên, khảo nghiệm chúng ta về phá ẩn và năng lực quan sát. Ngươi có bản lĩnh phát hiện đám Trật tự viên trước khi bọn họ đến, vậy muốn đánh thế nào thì đánh, đương nhiên đánh chết người là không được. Đường Kiếp chỉ cần một câu đã vạch trần thiên cơ.
Học viện Tẩy Nguyệt coi trọng quy củ, bất luận là quy củ nào cũng không được phá, nhưng chỉ cần ngươi có bản lĩnh, vậy có thể dùng năng lực của mình mà đột phá, vượt qua, thậm chí là lợi dụng những quy củ này.
Một mặt là tử thủ quy củ, dùng khuôn khổ để hạn chế mọi người, một mặt lại cổ vũ cạnh tranh, dũng mãnh tinh tiến, chỉ có ở dưới loại tình huống này mới không mất đi phương hướng, không đến nỗi một bước đạp hư không, rơi xuống vực thẳm.
Đây là mục đích của học viện Tẩy Nguyệt, khiến cho mọi người chân chính hiểu được cái gì gọi là “Tiên lộ như sơn đạo, vạn nhân cạnh tranh phong”
Cho đến lúc này, được Đường Kiếp thức tỉnh, hai người mới tỉnh ngộ.
– Nếu không làm được thì sao?
Vệ Thiên Xung hỏi.
– Vậy cứ thành thật theo quy củ chứ sao. Đường Kiếp cười nói: – Không có bản lãnh thì thành thành thật thật làm người, đây cũng là điều mà học viện Tẩy Nguyệt muốn cho chúng ta biết. Chẳng qua là theo như lời tân sư nói, rất nhiều thứ bọn họ không đặt ngoài sáng nhưng lại thả ở trong tối, cần chúng ta tự mình lĩnh ngộ.
– Như vậy, nói cách khác, sau này ta khong bao giờ còn khả năng ăn linh thực nữa rồi! Vệ Thiên Xung buồn bã nói. Đường Kiếp nói nhiều như vây mà y vẫn chỉ quan tâm tới ăn. Vừa nghĩ tới tốc độ của mình không nhanh bằng người khác, y liền không ngừng thương tâm.
– Điểm này thì tiểu thiếu gia không cần phải quá lo lắng, ta đã nghĩ ra nên làm thế nào rồi. Đường Kiếp cười nói.
– Ngươi có biện pháp gì? Vệ Thiên Xung rất hưng phấn.
– Sau khi ăn xong đi theo ta.
Sau khi cơm nước xong, Đường Kiếp dẫn theo Vệ Thiên Xung và Mộng Thị đi Linh Diệu Phường.
Linh Diệu Phường này chính là cửa hàng tạp hóa của học viện Tẩy Nguyệt. Dù sao đám học sinh phải sống lâu dài ở chỗ này, không thể không có cả cái cửa hàng. Bởi vậy bên trong học viện Tẩy Nguyệt mở một con phố, ở đó bán các loại nhu yếu phẩm cần thiết cho cuộc sống, thậm chí còn có pháp khí, phù chỉ, linh đan, các loại tài nguyên của Tu Tiên giới.
Vệ Thiên Xung không nghĩ tới Đường Kiếp sẽ dẫn y đến nơi đây, kỳ quái hỏi: – Tới nơi này làm gì?
– Đương nhiên là mua đồ.
– Những thứ kia đều không rẻ đâu.
– Vậy cũng phải xem là cái gì. Đường Kiếp cười nói, nói xong đã nhìn đến một cửa hàng ở xa xa, cũng là cửa hàng lương thực, bên trong có các loại lương thực, hiển nhiên là cũng có linh thực.
Đường Kiếp bước tới xem, cười ha hả nói: – Quả nhiên là như vậy. Thiếu gia, người xem giá đi.
Vệ Thiên Xung vừa thấy, chỉ thấy loại gạo xát tốt nhất này có giá hai mươi đồng tiền một cân, chấn động hỏi: – Rẻ như vậy ư?
Thật ra một cân gạo có giá hai mươi đồng tiền đã là đắt, trong dân gian, một cân gạo chỉ có giá từ mười đến mười lăm đồng tiền. Nhưng ở nơi này, một chén cơm sẽ bằng một linh tiền học viện Tẩy Nguyệt, hai mươi đồng tiền một cân gạo xát chính là tặng không.
Đường Kiếp đã cười nói: – Đó là điều tất nhiên. Học viện Tẩy Nguyệt này hướng học sinh đến việc học đi đôi với hành, tự nhiên là trong sinh hoạt đều có tiên thuật có thể sử dụng. Nếu thứ ngươi mua có sẵn, chính là giá trên trời. Nhưng nếu là ngươi mua gạo nấu cơm, vậy giá tiền cực rẻ, nhưng còn chưa đủ
Nói xong, Đường Kiếp kêu lên: – Chủ quán, xin hỏi cửa hàng có hạt giống không?
Chỉ thấy từ trong cửa hàng có một phụ nữ trung niên, cười duyên dáng nói với Đường Kiếp: – Tiểu ca hỏi rất hay, nhà ta có hạt giống, không chỉ có loại tốt mà còn có linh chủng.
– Giá bao nhiêu tiền?”
Phụ nhân kia cười đáp: – Gạo xát cùng giá với thị trường, linh chủng thì tùy loại, loại rẻ nhất là một linh tiền hai hạt.
– Quả thế. Đường Kiếp vỗ tay cười to.
Nếu như muốn mua gạo nấu cơm thì giá có cao một chút, còn nếu muốn mua hạt giống, vậy hoàn toàn cùng giá với thị trường, thậm chí linh thực còn rẻ hơn, một linh tiền mua được hai hạt, nếu ở bên ngoài thì không thể mua được.
Chỉ có điều gieo trồng lương thực cần có thời gian, bởi vậy trước khi thu hoạch cũng cần phải mua chút gạo nấu cơm.
Đường Kiếp nói: – Đây chính là học viện Tẩy Nguyệt muốn chúng ta tự lực cánh sinh, qua đó trải nghiệm gian khổ, cũng rèn luyện pháp thuật. Nếu muốn tự mình nấu cơm, tự nhiên là phải tinh thông Khống Hỏa Thuật, muốn tự mình trồng trọt, vậy phải rèn luyện thuật hô mưa gọi gió.
– Nói cách khác là sau này chúng ta có thể tự mình trồng trọt lương thực hả? Thị Mộng hưng phấn hẳn lên. Dù sao y cũng có xuất thân nghèo khổ, đối với loại việc này cũng không mấy quan tâm.
– Đó là tất nhiên. Lần này là người phụ nữ trung niên kia nói, sau đó chắp tay nói với ba người: – Chúc mừng ba vị tiểu ca, rốt cục cũng linh ngộ bí mật sinh tồn ở học viện, hi vọng ba vị tiểu ca tiếp tục cố gắng mới không phụ công bồi dưỡng của học viện. Mặt khác, kính xin ba vị tiểu ca giữ bí mật việc này, để cho mọi người tự mình lĩnh ngộ mới là việc tốt.
Đường Kiếp khom người nói với phụ nhân kia: – Đa ta phu nhân chỉ điểm, đám tiểu tử xin nhớ kỹ, chưa thỉnh giáo tục danh phu nhân.
Trong học viện Tẩy Nguyệt này, hoặc là học sinh, hoặc là tiên sư, cho dù chỉ là phụ nhân bán lương thực, Đường Kiếp cũng không dám coi thường.
Nhưng phụ nhân kia chỉ cười: – Ngươi cứ gọi ta là Thủy phu nhân là được rồi.
Vệ Thiên Xung mừng rỡ cười ha hả:
– Hóa ra là như vậy, sau này tuy ta không chạy nhanh bằng người khác nhưng có thể tự mình trồng trọt tự mình ăn Tốt Tốt Không tốt!
Vệ Thiên Xung đột nhiên biến sắc, chữ tốt đổi thành không tốt.
– Thiếu gia làm sao vậy? Đường Kiếp hỏi.
– Ta không biết trồng trọt. Vẻ mặt Vệ Thiên Xung đầy đau khổ nói.
Đường Kiếp cười nói: – Ta còn tưởng là chuyện gì. Thực ra muốn ăn lương thực cũng không cần phải tự mình trồng. Gạo là như thế, gà vịt lợn cá cũng là như vậy, cũng có thể tự mình chăn nuôi. Nếu có dư, thậm chí còn có thể bán cho học sinh khác, dù sao chúng ta cũng không có khả năng làm tất cả mọi việc, vậy cần phải trao đổi.
Vệ Thiên Xung tỉnh ngộ: – Chẳng trách mỗi căn nhà chúng ta ở đều có một khối đất trống. Chỗ đất trống kia thật ra chính là để chúng ta tay làm hàm nhai, hoặc là trồng trọt, hoặc là chăn nuôi, hoặc là đào ao, học viện cũng không quy định cái này, sử dụng như thế nào là do chúng ta lựa chọn.
– Thảo nào những vị sư huynh kia đều không đến Thiên Vị Hiên. Thị Mộng cũng nói.
Đường Kiếp chỉ cười cười. Thật ra từ lúc đến Linh Diệu Phường hắn cũng đã xác thực suy đoán của mình, bởi vì đám sư huynh bình thường không nhìn thấy lại thường tập trung ở đây, bọn họ trao đổi thu hoạch của mình ở chỗ này. Phường thị này thực ra chính là do đám học sinh tạo thành.
– Đúng là như vậy. Phụ nhân kia che miệng cười: – Mỗi người đều có chí hướng của riêng mình, ai cũng có sở trường riêng. Đám học sinh theo đuổi cái gì, am hiểu cái gì liền đi làm cái đấy. Chỉ cần không trái với quy củ của học viện, học viện đều cho phép. À. Không biết vị tiểu thiếu gia này biết làm gì rồi?
Vệ Thiên Xung ngây ngốc ra một lúc.
Y suy nghĩ một lát, khuôn mặt béo núc đỏ bừng lên, xấu hổ nói: – Ta Ta Cái gì ta cũng không biết.
Trên đường trở về, Vệ Thiên Xung vẫn luôn không nói gì.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!