Tiên Lộ Tranh Phong
Chương 57-1: Túng Kiếm Thập Nhị Thức (p1)
– Đến kiếm ngươi cũng không có mà còn đòi luyện Túng Kiếm Thập Nhị Thức cái gì chứ? Vệ Thiên Xung lắc đầu thở dài.
Đường Kiếp cười cười: – Thế thì đi mua một thanh kiếm đi!
– Ngươi mua được à? Một thanh hạ phẩm rẻ nhất cũng phải mất mấy trăm linh tiền đấy. Vệ Thiên Xung hừ lạnh.
Vũ khí được phân thành ba loại lớn là thuật khí, pháp bảo và thần trân, khí đối thuật, bảo đối pháp, trân đối thần, lần lượt đối ứng với ba tầng pháp thuật, trong đó lại phân thành thượng, trung, hạ phẩm và cực phẩm. Nghe nói trên thần trân còn có đạo binh, chỉ có chưởng đạo giả mới vận dụng được. Vậy thì chỉ có tồn tại trong truyền thuyết thôi.
Đường Kiếp cười nói: – Cứ mua thanh sắt thường về luyện đã.
– Ngươi đến để tu tiên chứ không phải đến để luyện võ! Vệ Thiên Xung ôm đầu gào khóc: – Đúng là mất mặt chết đi được, sau này ngươi đừng nói với ai ngươi là người hầu học của ta đấy.
Đường Kiếp không nói gì: – Còn ngươi thì sao? Ta còn chưa chê cười ngươi đến bây giờ vẫn chưa mở được linh nhãn đâu.
Vệ Thiên Xung nhảy dựng lên: – Ai bảo thế? Ta sắp mở được rồi, cùng lắm cũng chỉ mười ngày nữa thôi, ngươi cũng chỉ sớm hơn ta có mười ngày.
– Vậy sao? Vậy phải chúc mừng thiếu gia rồi! Đường Kiếp vô cùng hăng hái.
Mở linh nhãn, một tháng là nhanh, hai tháng là đúng tiêu chuẩn, ba tháng là giới hạn thấp nhất.
Nếu Vệ Thiên Xung có thể mở linh nhãn trong mười ngày thì việc thăng cấp Thoát Phàm chắc chắn không thành vấn đề, điều kiện tiên quyết là phải duy trì được tốc độ này.
Vệ gia vô cùng kì vọng cậu ta, phỏng chừng là cũng cung cấp cho tiểu tử này không ít linh đan diệu dược, hơn nữa thời gian này cậu ta cũng coi như cố gắng, nhưng cậu ta cũng chỉ tu Thiếu Hải Toàn Nguyên Quyết khá đơn giản nên có được thành tích này cũng là bình thường.
– Đó là điều đương nhiên rồi. Vệ Thiên Xung dương dương đắc ý nói: – Đến lúc đó ta nhất định sẽ chọn một môn linh thuật tốt để học chứ không giống ngươi, chọn cái gì mà Túng Kiếm Thập Nhị Thức, mà ngay cả Thủy Quang Tráo ngươi cũng chọn một cách ngu ngốc.
– Thủy Quang Tráo không phải là đồ rác rưởi.
– Đây chính là một môn linh thuật chân chính, sử dụng thuật này có thể hình thành một lớp lồng bằng nước để bảo vệ bản thân, làm yếu sự tấn công của đối phương.
– Vấn đề là Đường Kiếp ngươi, thứ ngươi học chính là Thiếu Hải Động Kim Quyết đấy!
– Đặc điểm chiến đấu của Thiếu Hải Động Kim Quyết là gì hả?
– Tụ khí!
– Khoái công!
– Phá giáp!
– Là căn cơ tâm pháp kiểu tấn công!
– Ngươi nói xem về sau ngươi tu đến bậc cao rồi, nhân tiện học mấy pháp thuật phòng ngự cũng là điều rất bình thường mà bây giờ ngươi học Thủy Quang Tráo làm gì chứ?
– Ngươi học đến xương cốt vẫn thế mà thôi!
Nhưng trước sự lựa chọn Túng Kiếm Thập Nhị Thức thì Vệ Thiên Xung cũng chẳng buồn mắng Đường Kiếp về Thủy Quang Tráo nữa.
– Ngươi ngày thường thông minh là thế, sao lúc học thuật pháp lại ngu ngốc thế hả?
Nhìn dáng vẻ đau lòng nhức óc của Vệ Thiên Xung mà Đường Kiếp cảm thấy vô cùng vui mừng.
Mối quan hệ giữa hắn và thiếu gia vô tình cũng ngày càng thân thiết hơn rồi.
Bây giờ Vệ Thiên Xung tuy vẫn tùy hứng, lười biếng, nhiều tật xấu như trước, cũng vẫn hò hét sai bảo hắn làm những chuyện hạ nhân nên làm như trước nhưng ít ra cũng đã biết quan tâm đến hắn.
Đây là chuyện tốt.
Không quan tâm Vệ Thiên Xung “nộ kỳ bất tranh, ai kỳ bất hạnh” ()thế nào, Đường Kiếp lĩnh hai quyển thuật thư rồi ra phố một chuyến, mua một thanh kiếm sắt với ba lượng bạc sau đó trở về Đào Nhiên Cư cắm đầu vào luyện kiếm.
() câu này có nghĩa là cảm thấy tức giận, nuối tiếc khi ai đó không đấu tranh và cảm thấy đau xót khi người khác gặp phải hoàn cảnh bất hạnh.
Túng Kiếm Thập Nhị Thức này nhìn tên biết ý nghĩa, đương nhiên là có mười hai kiếm thức.
Mỗi kiếm thức đều có các động tác khác nhau, có các loại động tác như đánh, đâm, vung, chém nhưng phần lớn đều đơn giản, trực tiếp, chủ yếu dùng tốc độ nhanh, sự linh hoạt, sắc bén đánh thẳng vào chỗ yếu hại của đối phương là chính. Thực ra nó là một môn kiếm thuật khá thực dụng.
Nếu như ở nhân gian thì đây cũng được coi là một môn võ học thượng thừa.
Nhưng đối với tiên gia mà nói thì vũ kỹ phàm nhân dù có tốt đến đâu đi chăng nữa cũng chỉ là phàm kỹ, ta có một vòng tiên khí bảo vệ quanh thân, mặc ngươi chém hay đánh thế nào cũng không bị phá, nhưng ta chỉ tùy tiện chỉ tay một cái thì người đừng hòng trốn được.
Kĩ xảo đứng trước tiên thuật mạnh mẽ cũng lộ vẻ yếu đuối vô lực, không có ý nghĩa như vậy nên người tu gần như không nghiên cứu kĩ xảo chiến đấu.
Nhưng hiển nhiên là Đường Kiếp không nghĩ như vậy.
Vì vậy mấy ngày hôm nay Đường Kiếp cứ rảnh rỗi không có việc gì làm là lại luyện kiếm trong sân, thỉnh thoảng lại luyện Thủy Quang Tráo một chút. Mỗi lần phóng thích Thủy Quang Tráo là phải tiêu hao mười giọt linh dịch. Với tốc độ vận hành tiểu chu thiên của hắn hiện giờ thì đúng là không đủ dùng.
Thật không biết phải đến ngày tháng năm nào mới có thể làm được đến bước hít thở tức chu thiên như những người đại năng kia nữa.
Mấy ngày sau Vệ Thiên Xung đã hoàn thành linh nhãn, lại thêm mấy ngày nữa thì Thị Mộng cũng đặt chân vào ngưỡng cửa linh nhãn.
Hai người đều đến Thiên Nhất Các lĩnh một môn thuật pháp.
Vệ Thiên Xung học linh dẫn thuật, phóng ra một dây linh tuyến rồi cuốn lấy một vật thể nào đó, có thể điều khiển nó hành động theo ý mình.
Đây là ý kiến của Đường Kiếp đóng góp cho cậu ta.
Với tư cách là thiếu gia thế gia, Vệ Thiên Xung đã được định trước là không thể chịu khổ chịu mệt, đổ máu đổ mồ hôi như các học sinh nhà nghèo được, vừa hay cậu ta lại có căn cơ về điêu khắc, tương lai rất hợp làm một chủ công điều khiển phương hướng phát triển của thuật con rối, có việc thì tiểu đệ lên, không có việc gì thì lên tiểu đệ, cũng coi như phù hợp với thân phận đại thiếu con nhà giàu của cậu ta. Thiếu Hải Toàn Nguyên Quyết của cậu ta lại là kiểu “sinh sôi không ngừng, hậu kình liên miên”, phương hướng này cũng vừa hay thích hợp với đạo này.
Linh dẫn thuật là một pháp thuật khống chế con rối cơ bản nhất, có thể dùng để khống chế một số vật nhỏ, nhất định phải có linh tuyến dẫn dắt, không thể làm một cách vô thanh vô tức, cũng có hạn chế về khoảng cách nhưng nếu luyện tốt thì có thể dùng để khống chế phi kiếm nắm phi kiếm như dây thừng.
Dù sao hiện giờ cũng không phải là giai tầng chiến đấu, cứ chuẩn bị từ bước cơ bản là luyện khống chế đã.
Hơn nữa Vệ Thiên Xung trời sinh tính ham chơi, cậu ta thành thật được một thời gian nhưng sau lại chứng nào tật nấy, có linh thuật dẫn này thì có thể để cậu ta sờ mó cái chổi, canh chừng cái ghế, cầm chiếc đũa đi dạo phố, tự hưởng niềm vui đó cũng không tệ, coi như ngụ giáo niềm vui đi.
Về phần Thị Mộng thì không có gì bất ngờ, cậu ta học thanh khiết thuật coi như là thoát được phần nào tạp dịch rồi.
Những ngày tu luyện đơn giản mà có vẻ yên bình, nháy mắt lại hơn một tháng trôi qua.
Ưng sào.
Cố Trường Thanh đang đọc sách ở án thư thì có tiếng gõ cửa vang lên: – Thuộc hạ Cao Phi có việc muốn gặp Ưng chủ!
– Vào đi!
Một thanh niên cao gầy bước vào phòng, đầu tiên là thi lễ với Cố Trường Thanh rồi mới nói: – Bên Thương Long Phủ có tin tức của số 96 rồi ạ!
– Nói đi! Tay của Cố Trường Thanh vẫn không ngừng lại, tiếp tục làm chuyện của mình.
– Ám đường số 42 Văn Tâm bẩm báo, sau khi điều tra rõ thì ba năm trước Đường Kiếp bước chân vào Vệ gia, là con nuôi của vợ chồng Ngô Nam Phủ ở Thương Long Phủ. Lúc đó hắn toàn thân đông cứng trước cửa nhà Ngô gia nên được cứu.
– Thời gian?
– Tháng chạp năm 342 Thiên Xu ạ!
Cố Trường Thanh đặt mạnh bút, ngẩng đầu nhìn Cao Phi, trong mắt bắn ra thần quang: – Năm 342 Thiên Xu sao?
– Vâng ạ! Cao Phi trả lời: – Đúng là năm này!
Giọng nói của Cố Trường Thanh đột nhiên lạnh lùng nghiêm nghị: – Còn có tin tức nào khác không?
– Có ạ, nghe nói nhà của tên Đường Kiếp này ở vùng Dã Cốc Nguyên, do bị mã tặc làm hại, nhà tan cửa nát nên mới chạy nạn đến Thương Long Phủ.
– Dã Cốc Nguyên? Mã tặc? Cố Trường Nguyên lập tức đứng dậy, giọng nói lại nâng cao đến quãng tám.
Ông ta nhìn Cao Phi, chỉ thấy trên mặt Cao Phi đã lộ ra một tia tiếu ý: – Vâng, Ưng chủ. Tên tiểu tử này đến từ Dã Cốc Nguyên, bị bọn mã tặc làm hại tên là Đường Kiếp, bị đông cứng trước cửa Ngô gia. Thời gian vừa hay được mấy tháng sau khi Đường Kiệt trốn chết, sau đó nhận làm nghĩa phụ, nghĩa mẫu, bước chân vào Vệ gia, cuối cùng trở thành người hầu học, đặt chân vào học viện Tẩy Nguyệt.
Cố Trường Thanh nói nhanh: – Nguồn tin này có đáng tin không? Được xác nhận chưa? Độ bí mật ra sao?
Cao Phi trả lời: – Tuyệt đối đáng tin, những tin tức này không phải là bí mật. Ngô gia là lão nhân nổi danh, láng giềng xung quanh đều biết, chuyện Đường Kiếp được cứu rồi nhận nuôi gần như ngay lúc đầu đã để cho mọi người xung quanh biết rồi, bọn họ cũng biết Đường Kiếp. Đường Kiếp sau khi trở thành người hầu học thì địa vị của Ngô gia cũng tăng lên, hàng xóm xung quanh gần như đều truyền khắp Ngô gia có hai nhi tử tu tiên. Số 42 chỉ cần một ngày đã thăm dò được tất cả tình hình, căn bản không thể xảy ra vấn đề gì được.
– Vậy Vệ phủ thì sao?
– Thế thì không có, Vệ phủ không nhận người mới, lại có Linh Sư trấn thủ, muốn trà trộn vào cũng không dễ, đương nhiên bỏ ra chút thời gian và tinh lực chắc cũng được, nhưng cũng không đáng lắm, dù sao Cao Phi do dự một chút rồi cũng không nói tiếp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!