Tiên Lộ Tranh Phong - Chương 94: Thủ Tiêu Tang Vật
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
17


Tiên Lộ Tranh Phong


Chương 94: Thủ Tiêu Tang Vật



Y Y giãy dụa một hồi, bàn tay cào loạn lên, đáng tiếc sức lực nàng nhỏ, nên cào Đường Kiếp không đau, chỉ hơi ngứa.

– Được rồi được rồi, không đùa ngươi nữa. Nơi này chính là thành Vạn Tuyền, cho dù không phải học viện Tẩy Nguyệt, nhưng cũng không phải nơi mà Thiên Thần cũng có thể tùy ý gây rối. Nếu động thủ, chỉ cần đem chuyện làm to ra, lại kéo dài thời gian, lập tức sẽ có thương sự đuổi tới. Ảo trận của ngươi không dùng được để đánh nhau, nhưng kéo dài thời gian thì dư sức, huống chi bản thân ta cũng có chuẩn bị, cho nên không cần phải sợ.

– Hừ, vậy sao huynh không nói sớm. Y Y tức giận quay đầu đi, không thèm để ý tới hắn.

Đường Kiếp xoa xoa đầu nàng: – Được rồi đừng tức giận nữa, ngoan. Mặc kệ bọn họ rốt cuộc có hành động gì, chúng ta trước đó đều phải điều tra ra. Đây là cơ hội của bọn họ, cũng là cơ hội của ta.

– Tra thế nào? YY nhỏ giọng hỏi.

– Vậy cần phải có người hỗ trợ.

Đi dạo trên đường cái thành Vạn Tuyền, Đường Kiếp đi khắp mọi ngang cùng ngõ hẻm. Một lúc sau đã tới một cửa hàng bán pháp khí, đi vào trong, một lái sau lại đi ra, tiếp tục đi dạo vòng quanh. Một lát sau, liền có một gã nam tử đi vào trong cửa hàng, đi thẳng đến trước mặt tiểu nhị đang ngồi trước quầy.

Nam tử kia đi tới nói: – Chủ tiệm, hỏi người một việc.

Vị tiểu nhị ngẩng đầu liếc nhìn nam tử một cái, sau đó lại tiếp tục cúi đầu gảy bàn tính.

Nam tử kia lấy ra một thỏi bạc đưa tới: – Lúc này có phải có người thiếu niên đi vào đây?

Người tiểu nhị kia vừa nhìn thấy bạc, đưa tay nhận lấy, lúc này mới chậm rãi nói: – Vâng, có một người thiếu niên vừa tới, vậy thì làm sao? – Có phải hắn tìm ngươi để bán cái gì? Nam tử kia thấy vậy liền vội hỏi.

– Bán đồ? Tiểu nhị kinh ngạc lắc đầu: – Không, hắn chỉ vào đây nhìn một chút thôi.

– Chỉ nhìn một chút?

– Đúng vậy, nói là muốn mua thuật khí dạng kiếm, tuy nhiên nhìn bộ dạng của hắn, hiển nhiên giống kẻ xấu hổ vì túi tiền rỗng tuếch, cũng không phải người có thể mua được. Vị tiểu nhị kia kinh miệt nói. Thân là tiểu nhị, trước mặt sẽ không dám tỏ ra kinh bỉ khách nhân, nhưng sau lưng lại ngấm ngầm coi thường.

Đáng tiếc nam tử kia không hề hài lòng, lại hỏi: – Hắn không đưa ra túi Giới Tử, hay các loại pháp kiếm bán cho ngươi?

Túi Giới Tử? Pháp kiếm? Khách quan ngài đang nói đùa sao? Người thiếu niên kia có thể có những thứ đó hay sao? Tiểu nhị khinh thường liếc mắt nhìn đối phương.

Nam tử kia nghe xong lộ vẻ thất vọng, chỉ có thể lắc đầu, lại lấy ra một lạng bạc đưa cho tiểu nhị nói: – Ngươi nên biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.

Tiểu nhị kia nhận được bạc, mặt mày hớn hở: – Yên tâm, tại hạ đều hiểu cả.

Lúc này nam tử kia mới thở dài rời đi.

Hắn vừa mới đi, Đường Kiếp lại xoay người quay trở lại, thở dài nói với tiểu nhị: – Thực đã làm phiền rồi, lúc nãy chỉ mải xem đồ mà không cần thân, làm rớt đóa hoa ở trong này.

Hắn chỉ chỉ vào một góc, có một đóa hoa màu trắng đang an tĩnh nằm ở dó.

– Người đàn ông trung niên mặc áo bào tím? Không ngờ không phải người của Tiêu Dao xã. Đường Kiếp cảm thấy đáng tiếc, tuy nhiên ngẫm nghĩ lại liền hiểu rõ: – Dưới tình huống này, không nhất thiết phải để ám tử ẩn nấp trong Tiêu Dao xã theo dõi, sẽ dễ bị bại lộ. Tuy nhiên xem ra, bọn họ lần này cũng chỉ là theo dõi điều tra, không phải muốn bắt giữ. Nói như vậy, Cố Trường Thanh sau hai lần chịu thiệt thòi đã rút được kinh nghiệm, không tiếp tục kinh suất nữa. Nếu chỉ có vậy, hắn là phái người đi An Dương một chuyến rồi, chuyến đi này ít nhất phải kéo dài bốn năm tháng Tốt lắm, cho mình thời gian nâng cao thực lực bản thân. Tuy nhiên, tiểu tử bám theo chúng ta thật đáng ghét, có hắn bên cạnh, không làm được chuyện gì cả.

Hắn lầm bầm lầu bầu, cũng giống như Cố Trường Thanh phân tích hắn, hắn cũng đang phân tích hành động của Cố Trường Thanh.

– Đúng vậy đúng vậy. Tiểu gia hỏa kia gật gật đầu, bộ dạng như nghe hiểu rõ lắm vậy, nhưng kỳ thật lại chẳng hiểu gì cả.

– Cũng may là vẫn có biện pháp. Đường Kiếp cười nói.

Hắn nói nhỏ, giả ý ngắm phong cảnh, nhìn chung quan một chút, quả nhiên tìm được người trung niên mặc áo tím theo lời Y Y. Gã đang ở phía xa, không nhanh không chậm bám theo Đường Kiếp, nếu không phải Y Ý nhắc nhở, thực đúng là nhìn không ra, bề ngoài ung dung phúc hậu, nhưng lại là thám tử của Thiên Thần cung.

Đường Kiếp cười lạnh trong lòng, giả vờ quay đầu đi về phía đó.

Nam tử kia thấy Đường Kiếp đang đi đến, cũng không hốt hoảng, chỉ hòa vào trong dòng người coi như không có việc gì đi qua.

Không ngờ tới đúng lúc này, Đường Kiếp đột nhiên ngăn hắn lại: – Vị tiên sinh này, xin hỏi tới phố Trung Nghĩa đi thế nào?

Người mặc áo bào tím ngẩn ra: – Cái này ta cũng không biết.

– Vậy sao, vậy làm phiền tiên sinh rồi. Đường Kiếp cười cười tránh ra, sau đó lại tìm người khác hỏi đường.

Nam tử mặc áo bào tím kinh ngạc, nhìn theo mục tiêu mình theo dõi đang hỏi đường rồi đi xa dần, nhất thời không biết phải làm thế nào cho phải.

Trong lòng muốn đi theo, nhưng lại sợ hai người chạm mặt, lại còn đi cùng đường, cho dù là kẻ ngốc đối phương cũng biết có người theo dõi mình.

Nên nhất thời không biết làm thế nào cho phải. Lúc đó Đường Kiếp cũng khoan thai đi vào dòng người, rồi biến mất ở phía trước, gã nóng vội chỉ có thể giậm chân. Muốn gửi thư cầu cứu tới Cố Trường Thanh, nhưng nghĩ đến chính minh làm việc bất lực, chắc chắn sẽ bị Cố Trường Thanh quở trách, nên cuối cùng lá bùa cũng không được gửi đi. Nghĩ tới nghĩ lui, Đường Kiếp kia cũng chỉ là một mục tiêu đang bị hoài nghi, theo như lời chưởng quầy kia, hắn ngay cả thuật phí cũng chỉ dám xem chứ không dám chạm vào, nên chắc sẽ không có vấn đề gì. Gã tự an ủi bản thân một phen, sau đó báo lên là “không phát hiện bất cứ điều dị thường nào”, coi như để đối phó cho qua chuyện này.

Bên này Đường Kiếp luồn lách bảy tám vòng, không thấy người mặc áo tím đi theo, cười ha ha, tiếp tục đi dọc theo con phố.

Hắn đến một ngõ nhỏ không người, thay bộ đồ trắng ra, dùng bùn đất bôi lên mặt, xõa tóc rối tung, sau đó mới thản nhiên đi ra. Nhìn hai bên trái phải một hồi, không ai chú ý tới mình, lúc này mới nghênh ngang đi vào một cửa hàng.

Cửa hàng thấy có một thiếu niên lôi thôi lếch thếch tiến vào cửa hàng, không nhịn được muốn lừa hắn ra ngoài, không ngờ khẩu khí người thiếu niên hết sức lẫm liệt nói: – Gọi chưởng quầy các ngươi ra đây, ta muốn bàn chuyện làm ăn với ông ta.

– Nhóc con, ngươi thì có gì để mà buôn bán? Tiểu nhị trong điếm tức giận nói. Thiếu niên giơ lên một gói to: – Mở mắt chó của ngươi mà nhìn cho rõ, trong tay ta là cái gì?

Túi Giới Tử? Tiểu nhị kia trừng mắt, nhìn kỹ một chút, xác định đúng là vậy, sắc mặt lập tức thay đổi: – Xin khách quan chờ một chút, ta lập tức đi mời chưởng quầy đến.

Túi Giới Tử này do Đường Kiếp giết chết Trang Thân Mẫn Đông mà đạt được.

Đường Kiếp giết hại người này, được lợi không ít, đáng tiếc ngoại trừ đan dược bùa chú và túi Giới Tử là có thể mang ra ngoài bán, còn những thứ khác đều không bán được. Nhưng đan dược và bùa chú đều phải giữ lại để dùng, nên túi Giới Tử thành thứ duy nhất có thể bán được. Về phần những vật phẩm khác, Đường Kiếp đợi sau khi nghiên cứu cơ cấu của Thiên Thần cung, liền dùng Binh Tự quyết luyện hóa đoản kiếm của Mẫn Đông và giáp Thiên Thần, tổng cộng sẽ thu được ba hạt vàng.

Đem ba hạt vàng đó hợp lại một chỗ, ngưng tụ thành một hạt, sẽ được một hạt vàng lớn hơn.

Còn về phần trận đồ, dây trói tiên, hắn không nỡ mang ra luyện, yêu bài thì không luyện được, Đường Kiếp dự tính lưu lại cho bản thân dùng. Đương nhiên, cũng chỉ có thể dùng lúc không có người.

Chưởng quầy rất nhanh liền đi ra, thấy túi Giới Tử thì liên tục gật đầu:

– Đúng vậy, đây chính là túi Giới Tử, chỉ có điều hơi nhỏ một chút.

Đường Kiếp giả bộ mình là một thiếu niên thô kệch kêu lên: – Lão đầu, ngươi đừng nghĩ rằng ta không biết nhìn hàng, túi Giới Tử này ta đã hỏi qua rồi, ít nhất đáng giá sáu khối linh ngọc.

Chưởng quỹ kia cười ha hả nói: – Bán giá sáu khối linh ngọc, vậy nơi này của ta không mua nổi. Nếu ngươi muốn bán, ta có thể trả ngươi ba khối linh ngọc.

– Như vậy không được. Đường Kiếp đoạt lại túi Giới Tử: – Ta đều đã hỏi rồi, trên thị trường đều bán với giá bốn năm ngàn linh tiền.

– Đúng thế, tuy nhiên tiểu ca, lại lịch của túi Giới Tử này chỉ sợ không sạch sẽ? Chưởng quầy mỉm cười nói.

– Cái này Đường Kiếp làm bộ bị nói trúng, có chút thẹn quá hóa giận nói: – Người quản lai lịch hay không lai lịch làm gì, dù sao ta cũng không trộm không đoạt, chỉ là ở ven đường có một cái gói to, ta lấy đấy.

Chưởng quỹ kia lại mỉm cười: – Người lấy cũng tốt, trộm cũng được, ta đều không so đo với người. Nhưng ngươi không hiểu được lại lịch của nó thì có chút vấn đề. Thế này đi, người bán túi Giới Tử này cho ta, ta trả ngươi ba khối linh ngọc, cũng cam đoan không lộ ra ngoài ai là người bán, người thấy thế nào?

Đường Kiếp làm bộ do dự nói: – Ngươi nói thật chứ? Nếu có người hỏi tới – Lão hủ đã nói hôm nay không mua được cái túi Giới Tử nào cả, về phần chiếc túi này, tất nhiên là đã mua từ lâu rồi. Chưởng quầy khẳng định nói.

Đường Kiếp cắn răng, cuối cùng cũng gật đầu nói: – Vây thì được, ba khối linh ngọc, tiện nghi cho ngươi rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN