Tiên Lộ Tranh Phong - Chương 97: Bế Quan
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
17


Tiên Lộ Tranh Phong


Chương 97: Bế Quan



Tạ Phong Đường quả thực không thể tin vào lỗ tai mình.

Ông ta trừng mắt nhìn Đường Kiếp:

– Ngươi nói ngươi ghi nhớ được ba môn pháp thuật?

– Đích thực mà nói, phải là ba môn rưỡi.

Đường Kiếp trả lời.

Hắn cũng không sợ chấn động thế tục, trực tiếp ném ra ba môn rưỡi.

Bởi vì pháp thuật hắn học sớm muộn gì cũng phải dùng, nếu bây giờ nói chỉ ghi nhớ một môn, vậy tương lai cũng chỉ có thể dùng một môn, vạn nhất có lúc phải dùng tới môn thứ hai thì phải làm thế nào?

Nếu như vậy, thà rằng hiện tại làm một kẻ thiên tài, là người có trí nhớ phi phàm thì các ngươi có thể làm gì được chứ?

Người khác có thiên phú là Ngọc Môn Cửu Chuyển, nhưng cũng chưa chắc có trí nhớ siêu phàm như ta.

Mà sở dĩ hắn nói là ba môn rưỡi chính bởi vì Đường Kiếp đề phòng tương lai trong ba năm, mình cũng chỉ có thể nắm giữ được ngần ấy môn pháp thuật.

Pháp thuật trong Thần Tiêu Kiếm Điển, cũng không phải là thứ mà mấy loại pháp thuật tầng thấp có thể sánh bằng, từng môn pháp thuật đều uyên bác tinh thâm, dùng tới tận Tử Phủ Thiên Tâm cũng không có vấn đề gì, chỉ có điều theo thực lực tăng lên thì uy lực cũng được nâng cao theo mà thôi.

Chính vì nguyên nhân này, mà những pháp thuật trong đó đều cực khó luyện.

Không giống với các loại pháp thuật như Lồng Thủy Quang, pháp thuật trong Thần Tiêu Kiếm Điển không chỉ là pháp thuật, mà đồng thời còn là một môn tu luyện tâm pháp. Chỉ sau khi tu luyện tâm pháp tới một trình độ nhất định, mới có thể phát huy ra hiệu quả chân chính của pháp thuật.

Bởi vì vậy, phỏng chừng trong khoản mười năm, Đường Kiếp hắn chỉ có thể nắm giữ ba môn pháp thuật đã là không tồi rồi, sở dĩ nói ba môn rưỡi, là vì muốn lưu lại đường lui cho bản thân. Nếu chẳng may tiến cảnh của bản thân không tệ, khi đó muốn gia tăng thêm một môn pháp thuật, đến lúc đố có thể nói là “Ta cuối cùng cũng khôi phục được trí nhớ về môn pháp thuật thứ tư rồi!”, lúc đó nửa môn này cũng chính thành một môn rồi.

Trận pháp ký ức tất nhiên không chỉ có ngần ấy, bởi vậy đại bộ phận vẫn là lãng phí đấy, tuy nhiên… ai quan tâm tới vấn đề này chứ?

Lưu lại nó, để nhìn thôi cũng tốt.

Lúc này Tạ Phong Đường nghe thấy vậy, nghẹn họng nhìn trân trối, run rẩy hỏi:

– Là ba môn nào?

Ông ta không thèm quan tâm tới nửa môn còn lại.

Đường Kiếp trả lời:

– Tử Điện Túng Thân Pháp, Vô Tướng Kim Thân và Thần Đình Thiên Biến. Tuy nhiên thời gian quá vội vã, học trò ghi nhớ vội vàng, sợ rằng qua một thời gian sẽ quên mất…

Vẻ mặt hắn biểu lộ sự gấp gáp nhìn Tạ Phong Đường, ý nói nếu có vấn đề sau này từ từ trả lời, hiện tại ta miễn cưỡng lắm mới nhớ được ba môn, trước tiên để ta trở về ghi nhớ lại đã rồi nói sau.

Kỳ thực hắn căn bản một chữ cũng không nhớ, chỉ sợ Tạ Phong Đường không tin, thuận miệng hỏi hắn một ít tâm pháp và khẩu quyết, mà mình lại không đáp được, thì tất nhiên phải kiếm cớ chạy trước đã.

Cũng may lý do này cũng coi như chính đáng, Tẩy Nguyệt phái phàm là đệ tử đến học qua hai đại bảo điển này, mỗi người sau khi rời đi đều lập tức quay về chỗ ở, thường thường không dưới mười ngày nửa tháng cũng không ra ngoài, có khi nói mơ cũng nói ra một đoạn khẩu quyết, một mực tu chí vận hành đủ một vòng mới yên lòng được.

Bởi vậy Tạ Phong Đường cũng không ngăn cản hắn, chỉ kinh ngạc nhìn Đường Kiếp, mãi lâu sau mới nói:

– Đi đi, đi đi…

Đường Kiếp tạ ơn, sau đó chạy như bay về phía Đào Nhiên Cư.

Nhìn bóng lưng hưng phấn của hắn, môi Tạ Phong Đường run run, thốt ra vài từ:

– Cái này chính là ăn trộm không thành còn mất thêm nắm gạo rồi…

Nghĩ lại, tiểu tử này có thể trong vòng một canh giờ ghi nhớ ba môn pháp thuật, cũng coi như môt kỳ tài.

Ồ, nếu nói cách khác, cho dù hắn không phải là Đường Kiệt, thì ít nhất cũng là nhân tài, thu nhận vào môn phái, thì môn phái cũng chẳng thiệt hại gì.

Nghĩ như vậy, trong lòng Tạ Phong Đường mới cảm thấy dễ chịu hơn.

Đại pháp tự an ủi chính mình đúng là ở đâu cũng có.

——————————

Trở lại Đào Nhiên Cư, Đường Kiếp trực tiếp mở đại trận ra, lại treo biển thời khắc tu luyện quan trọng, đóng cửa từ chối tiếp khách, dù sao việc này tất cả mọi người đều biết, nên cũng quang minh chính đại.

Sau đó hắn chính thức bắt đầu nghiên cứu ba môn pháp thuât mà mình vừa báo.

Trong vòng một canh giờ vừa rồi, ngoại trừ bày trận, Đường Kiếp nhàn rỗi không có việc gì, liền nhìn toàn bộ hơn một ngàn pháp thuật một lần, yêu cầu trong đó đều nhìn rõ một lượt. Người khác chỉ được lựa chọn trong vài phút, thời gian còn lại dùng để ghi nhớ, còn hắn ngoài thời gian bày trận ra, toàn bộ thời gian còn lại đều dùng để lựa chọn, chọn ra loại pháp thuật thích hợp nhất cho mình đấy.

Môn pháp thuật đầu tiên mà Đường Kiếp lựa chọn chính là Tử Điện Túng Thân Pháp.

Pháp thuật cũng như tên gọi, chính là một môn pháp thuật chạy loạn, cũng có thể dùng trong tác chiến.

Ở trong Thần Tiêu Kiếm Điển, Tử Điện Túng Thân Pháp chính là một loại pháp thuật đẩy nhanh tốc độ, điểm thiếu hụt duy nhất chính là tiêu hao linh khí quá mức, về sau sẽ bị thiếu hụt linh khí, không thích hợp chạy đường dài, nhưng ở khoảng cách ngắn xông lên, tác chiến phạm vi gần và trung thì lại có được tác dụng cực lớn, lợi công lợi tránh né. Ngoài ra nó cũng có thể tác dụng lên pháp thuật bay lượn, nâng cao tốc độ bay.

Còn Vô Tướng Kim Thân lại là một môn cường thể thuật pháp, sử dụng nó có thể làm cho thân thể cường độ, khí lực tăng lên nhiều. Cũng không giống với bách luyện kỳ ở Thoát Phàm Cảnh, bách luyện kỳ là cải tạo thân thể, trực tiếp vĩnh viễn khiến thân thể cường độ, Vô Tướng Kim Thân thì lại là thuật pháp, chỉ là thông qua thuật pháp tạm thời nâng cao cường độ và khí lực của thân thể, nhưng hiệu quả rất tốt, có thể làm cho toàn thân vững như kim thiết, lực như địa long, cận chiến phương diện hay công thủ đều phù hợp.

Các loại pháp thuật cường thể, bình thường chỉ là đơn thuần tăng khí lực hoặc tăng sự cường tráng của cơ thể, chỉ có loại pháp thuật như Vô Tướng Kim Thân mới có thể tăng được cả hai bề, vả lại hiệu quả cũng rất kinh người.

Vì là pháp thuật, nên mặc dù thể chất Đường Kiếp dũng mãnh, những vẫn có thể hưởng thụ chỗ tốt này.

Sở dĩ lựa chọn pháp thuật này, nói trắng ra là để tìm lý do cho chính thân thể dũng mãnh của mình trong tương lai. Về sau trước khi động thủ dù không có việc gì cũng nắn cái Vô Tướng Kim Thân pháp quyết đã, còn về phần thực tế có hay không có tác dụng thì phải xem tình huống lúc đó nữa.

Ai mà bởi vì cảm thấy Đường Kiếp đánh như vậy linh khí khẳng định không đủ, vậy thì kẻ đó đúng là vì tính toán sai lầm mà gặp xui xẻo.

Về phần pháp thuật thứ ba Thần Đình Thiên Biến, lại là một môn nhẫn chiến thuật.

Đặc điểm lớn nhất của pháp thuật này là có thể áp dụng cho bất cứ vũ khí nào.

Sở dĩ lựa chọn pháp thuật này, là bởi vì Binh Tự Quyết của Binh Chủ.

Tuy rằng Binh Tự Quyết trước mắt chỉ là môn pháp thuật hủy diệt thuật khí, nhưng Đường Kiếp đối với hạt vàng đã mơ hồ có chút ý tưởng.

Thời khắc này ý nghĩ vừa xuất hiện, trong cơ thể liền bay ra một hạt cát màu vàng kim, chính là hạt cát được hình thành sau khi hủy diệt ba thuật khí dung hợp thành.

Nếu như nói hủy diệt một thuật phí đổi lấy một hạt cát nhỏ, nếu không chú ý cũng không nhìn thấy được, như vậy hạt cát hiện tại nếu đặt trong tay, ít nhất cũng có thể thấy được sự hiện hữu của nó, cảm giác được độ cứng của nó.

Đường Kiếp dùng ngón tay chà xát hạt cát, Binh Tự Quyết tâm pháp chuyển động, hạt cát dần kéo dài ra, biến thành sợi dây mảnh như sợi tơ.

– Qủa là vậy.

Đường Kiếp mỉm cười.

Sợi dây màu vàng kim gần như trong suốt, không nhìn thấy được, Đường Kiếp dùng sức dứt đứt nó, nhưng không thể làm được.

– Không tồi.

Trong lòng Đường Kiếp hưng phấn, vận chuyển châm Nguyên Khí, ngưng tụ ra một chút linh lực ở ngón giữa, mạnh mã thả dây tơ vàng ra ngoài, sợi dây đã lướt đi tạo ra một chút kim mang, xuyên thấu cửa gỗ bay ra, ở trên cửa gỗ còn để lại một lỗ nhỏ mà mắt thường khó có thể nhìn thấy được.

Dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, thu được thành công lớn, Đường Kiếp hưng phấn không thôi.

Tuy nhiên ngay sau đó sắc mặt hắn đột biến:

– Mẹ nó, mình ném nó đi đâu rồi?

Hắn chạy ra ngoài tìm kiếm.

Tìm một lúc lâu, cuối cùng Đường Kiếp cũng cảm ứng được sự tồn tại của sợi dây, rút sợi dây từ trong đống bùn đất ra.

Nhìn dây tơ vàng, Đường Kiếp khóc không ra nước mắt.

Thứ này quá nhỏ, nếu ném xa quá, không mất vài ngày là không tìm lại được đâu.

Không, đợi nó lớn hơn, cảm ứng cũng sẽ mạnh hơn, khi đó mọi chuyện sẽ tốt lên.

Chỉ có điều để đợi nó chân chính lớn mạnh đủ để sử dụng, thì cần phải phá nát bao nhiêu vũ khí, đối với bí học của Binh Chủ, Đường Kiếp hoàn toàn không có gì để nói.

Trừ những thứ đó ra, Đường Kiếp vốn đang chuẩn bị môn pháp thuật thứ tứ, chính là Ngọc Liệt Chỉ. Một pháp thuật cực kỳ hùng mạnh, đối với các pháp thuật phòng ngự đều có khả năng xuyên qua, ngay cả giáp Thiên Thần cũng không phải ngoại lệ.

Mà hắn tu luyện Thiếu Hải Động Kim Quyết, là pháp thuật trợ giúp tốt nhất cho Liệt Ngọc Chỉ, có thể khiến năng lực của Liệt Ngọc Chỉ phát huy ra hai trăm phần trăm hiệu quả.

Tuy nhiên Tạ Phong Đường không có hỏi, Đường Kiếp cũng lười nói, như như cần thiết, về sau cũng có thể đổi thành pháp thuật khác, dù sao trong trận đồ thuật pháp nhiều, còn hiều lựa chọn nữa mà..

Nhàn rỗi không chuyện gì, Đường Kiếp cũng không nóng lòng luyện, mà lần lượt nghiên cứu trước một lượt đã.

————————————————

Tu luyện không ngày tháng?

Trong nháy mắt đã là bán tháng trôi qua.

Khi Đường Kiếp hoàn thành bế qua, hắn cũng không phải lo lắng Tạ Phong Đường có nghi vấn gì.

Đáng tiếc, Tạ Phong Đường không có hứng thú với việc nghi vấn hắn, nhưng Vệ Thiên Xung lại vội vàng tìm tới.

Mấy ngày nay vì chờ đợi mà gã cũng sắp phát điên rồi.

– Ngươi là người hầu học của ta.

Bám lấy cánh tay Đường Kiếp, Vệ Thiên Xung hô lên:

– Biến mất những nửa tháng, ngươi làm gì giống với người hầu học chứ?

– ….

Đường Kiếp bất đắc dĩ, chỉ có thể cười làm lành nói:

– Không phải ta bế quan sao.

– Hừ, đó là truyền thừa chín tầng thiên nhất các.

Vệ Thiên Xung nói xong, hừ một tiếng nói:

– Ta không hiểu được, vì sao Tẩy Nguyệt phái lại đối đãi với ngươi tốt như vậy. Vừa tặng vẩy cá, lại còn đưa linh dược, lại còn được truyền thừa, nghe nói ngay cả hạc tiên cũng tặng lông vũ cho ngươi, còn ta cái gì cũng không có…

Đôi mắt gã đều là sự ghen tị tràn ngập.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN