Tiên Ma Biến - Chương 1: Một đường hướng bắc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
230


Tiên Ma Biến


Chương 1: Một đường hướng bắc


Cổng chào to lớn nguy nga ở hướng đông trấn Lộc Lâm đã được dựng hơn hai trăm ba mươi năm, bốn chữ lớn “mưa thuận gió hòa” trên cổng cùng một số hoa văn vốn có qua nhiều năm mưa gió đã không còn rõ ràng nữa, nếu như nhìn kỹ sang hai bên có thể thấy có một ít cỏ dại vàng khô từ trong một số khe đá mọc lên rất cao, bám vào hai bên cổng chào.

Ánh mặt trời sáng sớm chiếu xuống đám cây cỏ tỏa sức sống bừng bừng, nhưng khi rọi xuống người Lâm Tịch thì lại phản chiếu nhiều màu, làm cho khuôn mặt vốn mới mười bảy mười tám tuổi tuấn mỹ của hắn thêm một phần tang thương. Đối diện hắn lúc này là một thiếu nữ thanh tú, nhỏ hơn hắn khoảng hai tuổi, mái tóc nàng được bết lại thành hai đuôi ngựa, tuy người hơi gầy gò nhưng đôi mắt tương đối lớn.

Người thiếu nữ thanh tú này không phải là người ở trấn Lộc Lâm, cũng không biết từ nơi đâu tới nhưng lúc này đang đứng trước mặt Lâm Lịch. Bản thân Lâm Tịch cũng chưa từng gặp qua người thiếu nữ này, nhưng nàng lại hỏi hắn rất nhiều chuyện liên quan đến hắn. Sắc mặt nàng lúc này chứng tỏ nàng rất chăm chú và muốn biết tường tận mọi việc, nhưng điều làm Lâm Tịch cảm thấy buồn cười là khuôn mặt thanh tú ấy lúc nghiêm túc vẫn có chút trẻ con.

– Mấy chuyện này rất khó giải thích với cô, nói chung toàn là chuyện vô nghĩa thôi…

Qua một hồi, cuối cùng Lâm Tịch cũng mở miệng nói chuyện với cô nàng rất nghiêm túc này.

– Được rồi.

Thiếu nữ thanh tú gật đầu, nghiêm trang chất vấn:

– Vậy ngươi đứng ở đây ngẩng cổ nhìn cái gì? Cái cổng này có gì đẹp à?

– Ta không cho rằng cái cổng này có chỗ nào đẹp.

Lâm Tịch lắc đầu, tiếp tục nhìn cổng chào đó:

– Ổ chim non kia một lát nữa sẽ rơi xuống, trong đó có hai chú chim non. Không biết ta có thể đón lấy được không, nếu như đón được sẽ làm món quà nhỏ tặng muội muội.

Đây là một hình ảnh tương đối kỳ quái, giống như một người học sinh đang trả lời câu hỏi giáo viên đặt ra, mà tuổi của giáo viên lẫn học sinh lại còn rất nhỏ, nhưng điều kỳ quái nhất là hai người trong chuyện lại không cảm thấy có gì kỳ lạ.

Nghe Lâm Tịch nói câu này xong, cô nàng thanh tú kia không nói thêm gì nữa, chỉ gật gật đầu coi như là chào tạm biệt. Nàng ta xoay người đi qua cánh cổng, xuyên qua ba hẻm nhỏ rồi tới bên chiếc xe ngựa đang dừng trên con đường đầy đá vụn.

Cô nàng thanh tú mười lăm mười sáu tuổi này lên xe, ngồi xuống vị trí người đánh xe, cầm roi ngựa lên rồi cho hai con ngựa màu xám tro từ từ đi tới trước. Động tác nàng ta thành thục và tự nhiên, giống như đã quen với việc này.

– Hỏi rõ rồi chứ?

Một âm thanh con gái lạnh lùng mang theo vài phần kiêu ngạo từ trong buồng xe yên tĩnh phát ra.

– Hắn ta tên Lâm Tịch, công tử cửa hàng Lâm gia ở phía tây trấn, năm nay mười tám tuổi, có một muội muội nhỏ hơn bảy tuổi.

Thiếu nữ thanh tú không quay đầu lại, nhẹ nhàng vung roi ngựa. Điều đáng chú ý nhất là dù trả lời câu hỏi hay đánh xe, nàng ta luôn tỏ ra rất chú ý. Tuy giọng nói lạnh lẽo có chút kiêu ngạo kia chỉ hỏi một câu, nhưng nàng ta vẫn tiếp tục nói:

– Người ở nơi này thích gọi hắn là Lâm nhị thiếu gia.

– Ồ? Tại sao?

Người ở bên trong dường như hơi ngạc nhiên.

– Bởi vì thỉnh thoảng hắn lại nói vài chuyện vừa ly kỳ vừa quái lạ, rồi cứ nói mấy chuyện đó với người khác, nên người ở nơi này cảm thấy đầu óc hắn có chút vấn đề, có thể là do hai năm trước bị nhiễm phong hàn nặng, nên mọi người cứ gọi hắn là Lâm nhị thiếu gia.

Thiếu nữ thanh tú khẽ suy nghĩ một chút, nói lại.

– Vậy ngươi cảm thấy đầu óc hắn có vấn đề sao?

Người trong buồng xe yên lặng một chút, hỏi tiếp.

– Nói chuyện mạch lạc rõ ràng, không giống người điên lắm, nhưng đúng là có nói vài lời kỳ lạ.

Người thiếu nữ này khẽ cau mày, cân nhắc:

– Ta hỏi hắn một hồi, hắn hỏi có phải đang điều tra hộ khẩu không, nếu không phải thì hỏi nhiều vậy để làm gì. Ta hỏi hắn hộ khẩu là cái gì, hắn lại nói rằng có giải thích ta cũng không hiểu được. Hơn nữa, lúc cuối hắn nói với ta nguyên nhân cứ đứng ở dưới cánh cổng nãy giờ là do ổ chim non ở trên gần rớt xuống, bên trong có hai con chim nhỏ, hắn đứng chờ ở dưới để đón lấy, nếu như đón được sẽ làm món quà tặng muội muội, nhưng ổ chim đó làm tổ trên một cây xà ngang rất bền chắc, tuy hơi nhấp nhô nhưng dù có mưa to hay chăng nữa thì cũng không thể rớt xuống được. Và điều quan trọng nhất là, ngay cả ta khi ở bên dưới cũng không thể xác định bên trong có con chim nào hay không.

– Ngay cả ngươi cũng không thể xác định được, xem ra có chút khó giải quyết thật…

Lần này, chủ nhân giọng nói đặc biệt trong buồng xe càng trầm mặc lâu hơn, cho đến khi chiếc xe ngựa dọc theo con đường đầy đá vụn sắp ra khỏi trấn Lộc Lâm, âm thanh lạnh lùng trong trẻo đó mới vang lên:

– Nhưng mà, không biết học viện Thanh Loan có cảm thấy việc này khó giải quyết không nhỉ?

Thiếu nữ thanh tú càng cau mày hơn, giọng nói lúc hỏi cũng rất chân thật:

– Ta không rõ ý tiểu thư lắm.

– Khi đi qua phủ lăng Lộc Đông, nói Lý Tây Bình an bài cho người này tới học viện Thanh Loan, từ đây đi đến đó cũng khá xa đó, cũng gần đến ngày rồi.

Người con gái bên trong buồng xe nói.

– Tiểu thư muốn giới thiệu hắn tham gia khảo thí học viện Thanh Loan?

Thiếu nữ thanh tú cũng im lặng một hồi, hỏi:

– Tại sao?

– Cũng là một chuyện cười thôi, ta nhớ khi ta còn bé thì tổ phụ hay kể chuyện người kia cho ta xem. Ta nhớ rằng khi trời đang quang đãng không mưa, người kia lại thường xuyên la lên: gió bắt đầu thổi rồi, trời gần mưa đấy, mọi người nhanh nhanh lấy đồ vào…

Giọng nói người con gái trong buồng xe trở nên nhẹ nhàng, tựa như đang nhớ lại những hồi ức vui vẻ, miệng cũng nở một nụ cười.

– Là Trương viện trưởng sao?

Thiếu nữ thanh tú không quay đầu lại, nhưng rõ ràng bờ vai nàng ta hơn run lên một chút.

– Trừ ngài ra còn ai có tư cách làm cho tổ phụ suốt ngày nói liên tục?

Nói tới đây, giọng nói người này lại trở nên lạnh lẽo:

– Khi gặp Lý Tây Bình, ngươi thuận tiện nói y lo liệu Trương Trấn Đông, chỉ là một tên tổng trấn xuất thân thứ dân, sao lại có đến bảy căn nhà? Cho hắn tới Long Xà cốc biên quân ba năm, nếu như sau ba năm còn sống trở về, trả cho hắn ba căn nhà.

– Có dặn dò y thêm gì nữa không?

Thiếu nữ thanh tú gật đầu, nhẹ nhàng vung roi lên.

– Lý Tây Bình cũng ở biên quân sáu năm, làm Lăng đốc* hơn mười ba năm, càng già càng dối trá, hắn thông minh hơn những gì ngươi nghĩ đấy, không cần phải nói thêm gì nữa.

Người con gái bên trong xe ngựa cười lạnh một tiếng, nhưng dường như sau câu nói vừa rồi nàng ta lại nghĩ tới điều gì đó rất bình thường, nên thản nhiên nói:

– Dặn dò hắn thêm việc này, ta không muốn những người khác biết Lâm nhị thiếu gia này do ta tiến cử.

….

Bánh xe nhẹ nhàng chuyển động trên con đường đầy đá vụn, mấy đứa nhỏ đang chơi đùa trong khu rừng dương lá vàng bên cạnh trấn Lộc Lâm thấy vậy liền ngừng trò chơi lại, tò mò nhìn chiếc xe ngựa từ từ ra khỏi trấn Lộc Lâm, đi qua một sườn đất nho nhỏ rồi biến mất khỏi tầm mắt chúng.

– Thì ra…thế giới này thật sự có cao thủ…

Lâm Tịch vẫn đứng dưới cổng trấn, lúc này sắc mặt vị Lâm nhị thiếu gia nổi tiếng có chút kỳ lạ, thỉnh thoảng lại dùng tay vuốt vuốt trán mình, giống như đang suy nghĩ điều gì đó.

– Cũng đến lúc rồi.

Bỗng nhiên hắn chấn chỉnh thân hình, kéo trường sam mình lên tạo thành một cái túi, rồi ngẩng đầu nhìn chăm chú cổng trấn.

“Rắc”

Ngay lúc hắn vừa làm xong động tác kỳ quái này, sắc trời vừa rồi còn quang đãng bỗng nhiên mưa rồi, một cây cỏ non quật cường trong những khe đá liền vươn ra đón mưa. Cùng lúc đó, trên mái cổng hình cong vốn không có gì khác lạ một xà ngang trong đó đột nhiên phát ra tiếng vang rất nhỏ, rồi cây xà ngang đó đổ nghiêng xuống.

Những tiếng kêu to dồn dập của chim non vang lên, Lâm Tịch thuận thế lấy cái túi được làm tạm từ vạt áo bước nhanh ra đỡ lấy. Cái túi áo của gã lúc này giống như được làm từ cỏ rơm mềm mại vậy, nhẹ nhàng đón lấy được nguyên tổ chim có hai chú chim non đó. Gã nhất thời hứng khởi nở nụ cười rất tươi, làm cho buổi sáng ở trấn Lộc Lâm này cũng trở nên đẹp hơn.

Hình ảnh lúc sau là một người thiếu niên mười bảy mười tám tuổi hai tay đang cầm một cái tổ chim làm bằng cỏ khô chạy trên con đường đầy đá vụn, tiếp đó chạy qua một con phố được lát bằng những phiến đá bóng loáng do sức mạnh thời gian mài nhẵn, hắn vừa chạy nhanh vừa cười cười.

– Ái chà, chạy chậm lại một chút, coi chừng té ngã bể đầu đấy.

– Hình như là Lâm nhị thiếu gia…đã lớn vậy rồi mà còn ôm tổ chim.

– Ha ha, thật là lạ nha, lớn rồi còn muốn chơi chim sao.

Vừa nghe thấy thẩm thẩm cao lớn mập mạp bên hồ nước nói hai chữ “chơi chim”, Lâm Tịch tuy nổi cả da gà lên nhưng vẫn tiếp tục chạy, hắn chạy tới trước một tiểu viện có hai con sư tử đá đằng trước ở phía bắc trấn Lộc Lâm mới ngừng lại. Sau khi thở dốc một hồi, người thiếu niên này liền ưỡn ngực lên rồi đẩy cánh cổng màu đỏ tiểu viện này ra, bộ dáng hắn lúc này giống như một tướng quân vừa thắng trận trở về, đắc ý kiêu ngạo hô to:

– Lão muội, mau ra đây xem một chút, huynh có quà cho muội này.

– Lão ca, cái gì a?

Sau âm thanh vui mừng con nít bập bẹ ấy, một bé gái thân người nhỏ nhắn từ một gian phòng trong tiểu viện vội chạy ra.

Đây là một bé gái mười hai tuổi rất khả ái, lông mày như tranh vẽ, mái tóc phía sau được bết lại thành đuôi ngựa, hai mắt trong veo thánh thiện, điểm đáng yêu nhất là trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo ấy lại có vài vết mực, làm cho người nhìn thấy phải bật cười không thôi.

– A…chim nhỏ! A! Hai con chim nhỏ!

Mới nhìn thoáng qua thôi, bé gái xinh đẹp khả ái này đã đứng sững ra, sau đó như choàng tỉnh lại từ trong giấc mộng, cao hứng hét lớn.

– Lâm Tịch!

Một người phụ nữ khuôn mặt thể hiện sự lo lắng và có chst tức giận từ sau viện bước nhanh ra. Người này có nét giống bé gái và Lâm Tịch, mặc dù ngay khóe mắt đã có nếp nhăn, nhưng ở những địa phương như trấn Lộc Lâm này thì đây lại là biểu hiện của người thành thục.

– Mụ mụ, đây là ổ chim rớt từ cổng mưa thuận gió hòa xuống, con không có trèo lên cao rồi lấy xuống đâu. Nếu như làm vậy, quần áo của con đã hỏng hết rồi.

Vừa nhìn thấy người phụ nữ này, Lâm Tịch liền le lưỡi rồi nhanh chóng giải thích.

Người phụ nữ này nhìn thoáng qua quần áo Lâm Tịch một chút, khuôn mặt vốn hơi giận dữ cũng hiền hòa lại. Thật ra bà cũng hiểu rằng sau lần bị phong hàn đó, trừ việc thỉnh thoảng có nói mê sảng thì đứa con trai này chưa từng làm bà phải lo lắng.

– Đừng có ôm nó nhiều như vậy, con đi rửa mặt đi, lát nữa ta sẽ nói con cách chăm sóc.

– A, mụ mụ, mụ mụ thật tốt quá!

Cô bé xinh đẹp khả ái nhất thời vui mừng đến nỗi nhảy lên cao.

….

– Lão ca, vừa lúc có hai con chim, hay gọi một con là Lâm Tịch, con kia là Lâm Thiên đi.

– Ách…lão muội, sao lại tự gọi mình là chim? Muội nói như vậy có khác gì chửi mình là người chim chứ?

Sáng sớm ở trấn Lộc lâm, trong một tiểu viện yên tĩnh, một người thiếu niên mười bảy mười tám tuổi với một bé gái trắng trẻo dễ thương đang ngẩng đầu lên, nhập thần nhìn tổ chim non trong rổ trúc được đặt dưới bệ cửa sổ, vừa cười vừa nói.

Trong cái rổ trúc đó có hai chú chim non đã ăn no, xòe lông nằm nghỉ ngơi.

Ở gian phòng bên cạnh, một người phụ nữ xinh đẹp vùa dọn dẹp bàn giấy và bút mực gần cửa sổ, thỉnh thoảng lại nhìn sang người thiếu niên và bé gái đang cười cười nói nói kia.

 

Ở lăng Lộc Đông đang có một cơn gió lớn thổi qua.

Tuy mưa năm nay không to như năm trước, nhưng vì có cơn gió này nên bầu trời bao la vốn yên tĩnh sau tường thành bây giờ lại bị màu xám tro nhuộm lấy.

Một chiếc xe ngựa vừa khởi hành rời khỏi một khách sạn bình thường ở phía tây lăng Lộc Đông, sau nửa ngày chiếc xe này đã đi xuyên qua cả lăng Lộc Đông, ra khỏi cửa đông lăng, sau đó tiếp tục đi về hướng đông, cuối cùng là biến mất khỏi tầm mắt các quân sĩ đang cầm thương đứng gác trên cửa thành.

Trừ việc người lái xe là một thiếu nữ thanh tú khoảng mười lăm mười sáu tuổi làm cho các quân sĩ nhất thời phải kinh ngạc ra, chiếc xe ngựa đang đi về hướng đông đó không còn điểm gì đặc biệt làm người ta phải chú ý.

Phủ lăng Lộc Đông trong thành tựa như một tòa thành nhỏ vậy, có thể nói là “thành trong thành”, tường ở bên ngoài được làm từ đất gạch cao khoảng năm trượng, nơi làm việc của các quan viên phủ lăng nằm ở hướng bắc chỉ chiếm một phần ba diện tích, phần còn lại dùng để làm doanh trại và luyện tràng*. Cách bố trí như vậy không có gì lạ lắm, từ lúc đế quốc Vân Tần dựng và lập nước đến nay, ngoài việc các phủ lăng có diện tích như vậy, cách bài bố ở từng nơi cũng không khác nhau mấy.

Lúc này, ngay bên trong phủ Lăng đốc ở phía bắc phủ lăng Lộc Đông đang có những cây nến màu đỏ lớn đang cháy. Tuy nói ánh sáng do mấy cây nến màu đỏ này phát ra đã làm dịu đi vẻ âm u vốn có trong đại sảnh được làm bằng những phiến đá màu xanh lá, nhưng trùng hợp thay, ánh nến chập chờn đang chiếu rọi trên khuôn mặt Lý Tây Bình cũng phản ánh rõ tâm tình chập chờn bây giờ của lão.

Lão là trưởng quan đứng đầu bốn trăm vạn người ở lăng Lộc Đông, vóc người nhỏ thấp, dung mạo không có gì đặc biệt.

Lý Tây Bình đang mặc một bộ quần áo màu xám tro, nếu để ý kỹ có thể thấy ở ống tay áo còn vết ố lâu năm do dầu mỡ tích tụ lại, nhưng ngay lúc này lại có một cỗ khí tức trầm trọng như núi, thậm chí là sặc mùi máu tanh làm cho người ta không thể thở được từ trên người lão già năm mươi tuổi dung mạo bình thường phát ra.

– Đại nhân…

Một người đàn ông trung niên mày rậm thân mặc một bộ áo giáp nhẹ màu đen đang đứng cạnh bên dường như không thể chịu nổi được cảm giác áp lực và thời gian trôi qua dài đăng đẳng này, nhưng hắn mới chỉ thi lễ với người trưởng quan cao nhất lăng Lộc Đông, gọi một tiếng đại nhân, còn chưa kịp nói lời nào thì Lý Tây Bình với bộ dáng như một người chưởng quỹ bình thường ở các thương đội đã cau mày lại, lão hít sâu một hơi, nhìn người trung niên một cái, nói:

– Ngươi dẫn Trương Trấn Đông tới Đao Ba Lưu, rồi cho tới Hắc Thủy Trạch.

– Hắc Thủy Trạch?

Người trung niên này vội đứng thẳng lại, nhưng sắc mặt thay đổi liên tục hắn lúc này lại tỏ rõ bản thân rất khiếp sợ, có chút do dự nói:

– Đại nhân, làm như vậy…có phải quá nặng không?

– Nặng?

Lý Tây Bình trầm mặt lại, ngay lúc lão biến sắc lập tức có một luồng tinh khí nồng nặc mùi máu tanh tràn ngập khắp đại sảnh.

– Nếu không phải hắn và ta từng chung sống ở biên quân hai năm, bây giờ lại có chuyện như vậy thì đừng nói quan trên hạ lệnh, ta cũng muốn bắt hắn vào tử lao!

Lý Tây Bình nhìn người trung niên, lớn tiếng trách mắng:

– Bệnh nặng ắt cần thuốc mạnh, ngươi suy nghĩ thử xem tình trạng Vân Tần đế quốc chúng ta bây giờ là như thế nào? Nếu như không phái hắn tới chỗ đó thì không những không thể làm vị kia bớt giận, lúc đó hắn càng chết khó coi hơn. Hơn nữa, ngay cả chúng ta cũng phải chôn cùng!

Trung niên mày rậm nhất thời run lên, hắn hiểu rất rõ một người từng đi từ Long Xà biên quân ra như Lý Tây Bình có định lực cao như thế nào. Trong tám năm ở Lộc Đông Lăng này, hắn cũng chưa bao giờ thấy Lý Tây Bình hoảng sợ và lúc nói chuyện lại nghiêm túc đến như vậy.

– Rốt cuộc người kia là ai? Mới chỉ phái một thị nữ bên người ra đã có sức mạnh đến như vậy?

Hắn gật đầu, nhưng vẫn không nhịn được nên hỏi.

– Thị nữ?

Lý Tây Bình nhất thời cười lạnh, đôi mắt đang híp lại càng thêm lạnh lùng:

– Ngươi cũng sống ở biên quân hơn hai năm, chẳng lẽ không biết càng biết ít chuyện, càng ít ý kiến thì càng dễ sống hơn sao?

– Biết rồi, đại nhân.

Tên trung niên mày rậm hơi run lên, cung kính khom người thi lễ, đang chuẩn bị lui ra ngoài thì đột nhiên Lý Tây Bình khẽ trầm ngâm một chút, lát sau lại nói:

– Ngươi giúp ta an bài một chút, nói Lưu thúc chuẩn bị xe, ta muốn đích thân tới trấn Lộc Lâm.

Người trung niên mày rậm ngẩn ra, ánh mắt càng khiếp sợ hơn, nhưng lần này hắn lại không nói gì, chỉ cung kính khom người coi như đã nhận mệnh, lui ra ngoài.

Đợi đến lúc tên trung niên mày rậm thối lui khỏi đại môn Lăng Đốc phủ, Lý Tây Bình mới bưng chén trà nhỏ trên mặt bàn trước mặt lên, nhưng bỗng nhiên hắn ngưng động tác lại, rồi rốt cuộc cũng không khống chế được lửa giận bừng bừng trong lòng nữa. “Rầm”, chén trà nhỏ trong tay đã bị lão đập mạnh xuống đất, vỡ nát thành nhiều mảnh.

Trên thế gian này liệu còn việc gì làm người tức giận hơn việc nhìn thấy một người anh em đã từng vào sinh ra tử với mình, nhưng bây giờ chính tay mình lại đưa người anh em đó vào con đường chết? Cho dù Lý Tây Bình lúc ở biên quân đã từng bị người khác nhổ nước miếng vào mặt mà không có biến sắc lúc này cũng khó khống chế được tình cảm của mình, tim đập thình thịch, lồng ngực phập phồng mãnh liệt. Nhưng cũng chỉ trong mấy hơi thở, lão đã khống chế được lửa giận trong lòng mình, sau đó cứ mặc trên người bộ quần áo màu xám tro đó bước ra khỏi gian phòng lúc này đã được ánh mặt trời hắt nắng vào.

Sau khi lão ra khỏi cửa, hai tên binh sĩ mặc giáp vàng lập tức bước nhanh vào phủ Lăng Đốc quét dọn, còn Lý Tây Bình bây giờ đã bước lên một chiếc xe ngựa chờ sẵn ở bên ngoài.

Chiếc xe ngựa này do một lão già đầu bạc trắng nổi tiếng điều khiển, đi ra khỏi lăng Lộc Đông, xuyên qua trấn Ô Tỏa và hơn ba mươi dặm đồng cỏ khô ngoài thành, vượt qua bến đò Hắc Thủy, cuối cùng là tiến vào trấn Lộc Lâm.

Rất nhanh, Lý Tây Bình thân mặc bộ quần áo màu xám tro từ chiếc xe ngựa đi xuống bước vào trấn Lộc Lâm, đi tới gò đất nơi người thiếu nữ thanh sam đã điều khiển xe ngựa đi qua mấy ngày trước. Lão Lăng Đốc thoạt nhìn còn già hơn tuổi thật này nhìn thoáng bầu trời, sau đó bẽ một nhánh cây ở bên đường làm gậy chống đi lên con đường vào trấn nhỏ. Từ sau lưng nhìn lại, người ta có cảm giác tuy lão chống gậy nhưng dáng lưng lại rất thẳng, nhánh cây trong tay lão lại càng giống một thanh đao, một lưỡi kiếm sắc bén…

Lão già đầu tóc bạc trắng điều khiển xe ngựa xuất phát từ phủ Lăng đốc dừng lại ở trấn Lộc Lâm khoảng một ngày, sáng sớm ngày kế tiếp từ từ chạy nhanh ra khỏi trấn.

Một người trung niên mập lùn, một người phụ nữ trung niên xinh đẹp nắm tay một bé gái trắng trẻo dễ thương hốc mắt ươn ướt sưng đỏ, cả ba cùng đi theo chiếc xe ngựa này ra khỏi đầu trấn, đằng sau ba người còn có một con chó già màu vàng.

Lâm Tịch ngồi trong chiếc xe ngựa mềm mại, đưa tay ra ngoài vẫy vẫy với ba người và một con chó già, đôi mắt của hắn cũng hồng hồng:

– Cha, mẹ, lão muội, mọi người trở về đi. Cha à, mấy hũ rượu của cha đã bị con ngâm thành rượu thuốc rồi giấu dưới giường con ngủ đấy, nếu như cha nhớ con thì nhớ lấy ra uống một chút. Mẹ, mẹ phải bảo trọng thân thể, coi chừng bị nhiếm lạnh đấy. Lão muội, muội phải ngoan một chút, lão ca sẽ mang nhiều đồ chơi về cho muội. Còn A Hoàng nữa, mày không được ăn hiếp hai con chim kia.

– Hu hu…

Vốn Lâm Thiên chỉ hơi xúc động một chút, nhưng lúc này nghe Lâm Tịch hô to chào tạm biệt, thấy chiếc xe ngựa chạy càng lúc càng nhanh, cô bé nhất thời chép miệng khóc lớn lên.

Người phụ nữ xinh đẹp cũng lệ rơi đầy mặt, nói thầm:

– Con thỏ nhỏ đáng chết nhà ngươi!

Thương nhân trung niên mập lùn như cũng muốn mắng Lâm Tịch một trận, nhưng mới chỉ mắng một câu thì đôi mắt đã ươn ướt, thấy chiếc xe ngựa kia đã đi xa lắm rồi thì vội ho lên:

– Thằng nhóc, lúc ra ngoài đừng có nói lung tung đấy, thế giới bên ngoài khác xa với trấn Lộc Lâm này!

“Cha, cả đời này cha cũng có bao giờ ra khỏi lăng Lộc Đông đâu.” – nếu như là lúc bình thường, nhất định Lâm Tịch sẽ nói như vậy, nhưng hôm nay Lâm Tịch lại gật đầu, hét to lên hết sức để ba người kia có thể nghe được:

– Biết rồi, cha.

– Con thỏ nhỏ đáng chết nhà ngươi!

Thương nhân trung niên thầm mắng một câu, nhưng nước mắt đã làm nhòa đôi mắt hắn, không thể thấy rõ nữa.

Xe ngựa một đường hướng Bắc, cho đến khi bóng hình hai lớn một nhỏ và con chó vàng già ở đầu trấn, thậm chí cả đường viền trấn Lộc Lâm biến mất khỏi tầm mắt mình, Lâm Tịch mới buông rèm cửa xuống, khẽ thở dài, ngồi tựa trên nệm êm trong buồng xe. Mặc dù chưa bao giờ bước ra khỏi trấn Lộc Lâm, nhưng lúc này hắn cũng không vội vã nhìn phong cảnh chung quanh. Hắn biết rõ với tốc độ xe ngựa hiện giờ và thế giới bên ngoài rộng lớn thế này thì trong mười mấy ngày tới, bản thân nhất định sẽ nhìn thấy rất nhiều điều mới lạ.

Tuy nói qua hơn hai năm nay hắn đã hoàn toàn quen thuộc thế giới này cũng như chấp nhận thân phận bây giờ, nhưng chuyện đang xảy ra không khỏi làm hắn liên tưởng đến vài chuyện.

Trong một lần đi học xa, gã vô tình đã đến thế giới này, một thế giới người dân căn bản không hiểu được xe lửa là gì. Trước đó gã chỉ là một người bình thường, ngoại trừ có một ông bố quanh năm đi buôn lá trà trả tiền học phí bốn năm đại học, thì hắn còn có một người mẹ mê cờ bạc đã chia tay bố mình không biết đi đâu suốt sáu năm qua, có lẽ ngay cả việc hắn thi đậu đại học bà ta còn không biết.

Chỉ khi nào vất vả lấy được một vật hay điều gì đó thì người ta mới biết trân quý, nên sau khi phát hiện mình đến thế giới này, trở thành một người khác, có một năng lực khác hoàn toàn với người khác, hắn chưa bao giờ có ý định sẽ rời khỏi trấn nhỏ để lập nên sự nghiệp kinh thiên động địa gì gì đó. Chỉ sợ dù biết mình đang ở một đế quốc có tên là Vân Tần, hắn cũng chỉ biết đây là một đế quốc cường đại pháp trị nghiêm minh, có diện tích rộng lớn chiếm cứ gần như cả Trung Châu, rồi các địa phương trong nước được sắp xếp theo các đơn vị hành chánh là trấn, lăng, quận, hành tỉnh.

Một lão cha mập lùn có chút của cải ăn uống không lo, cũng có chút đầu óc làm ăn, nhưng có thể quỳ trong miếu gần hai ngày hai đêm cầu phúc cho nhi tử đang bị bệnh nặng, cũng đồng ý quyên góp hơn nửa gia sản; một tiểu muội khả ái thông minh lại biết nghe lời; một mẫu thân bề ngoài có vẻ trang nghiêm, nhưng thật ra lại rất ôn nhu hiền hòa; một gia đình an phận ở một trấn nhỏ…gã rất thích một cuộc sống như vậy.

Nhưng chỉ hai chiếc xe ngựa, đúng vậy, chỉ hai chiếc xe ngựa thôi đã phá vỡ cuộc sống yên tĩnh hắn rất thích. Mặc dù không biết thân phận người thiếu nữ nhỏ tuổi hơn mình kia là gì, nhưng hắn hiểu rõ chắc chắn nàng ta có liên quan với chiếc xe ngựa này.

– Học viện Thanh Loan? Đây là nơi như thế nào?

Nhớ tới khuôn mặt thành thật không thể thành thật hơn của người thiếu nữ kia, khuôn mặt Lâm Tịch nhất thời trở nên kỳ lạ. Sau đó, hắn tháo cái bọc vải quanh mình xuống, rồi lấy một bao bố hẹp dài ra.

Bên trong là một thanh chủy thủ sắc bén, phát ra ánh sáng lạnh.

Hắn cầm chuôi thanh chủy thủ sáng bóng này, dùng ống tay áo che lại rồi nhẹ nhàng vén màn xe phía trước lên.

Lão già ngồi điều khiển xe ngựa đằng trước có mái tóc bù xù, dường như chưa cắt tỉa bao giờ cả, tay cầm chiếc roi ngựa thỉnh thoảng vung lên đánh hai con ngựa đằng trước. Lão ngồi ở đầu xe, lưng quay về phía Lâm Tịch, bộ dáng như đang buồn ngủ.

Lâm Tịch yên lặng nhìn lão ta một hồi rồi làm một động tác người ta không thể hiểu được. Sắc mặt hắn bây giờ rất bình tĩnh, thậm chí còn ẩn hiện sắc thái tò mò và mong đợi, hắn nắm chặt thanh chủy thủy, đâm thẳng tới lưng lão già không một chút do dự.

“Xoẹt”

Không khí quanh xe ngựa vốn rất bình thường đột nhiên chỉ trong chốc lát đã thay đổi hoàn toàn, lão già không quay đầu lại nhưng Lâm Tịch lại có cảm giác trái tim mình bỗng nhiên co rụt mạnh, một luồng khí lạnh lẽo trong nháy mắt tràn ngập toàn thân. Hắn căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết thân thể bỗng nhiên từ trong xe ngựa bay ra ngoài rồi nặng nề rơi xuống đất, thở gấp đến mức không thể thở được, xương cốt cả người gần như nát vụn, thê thảm vô cùng.

– Ngươi muốn làm gì?

Xe ngựa dừng lại, lão già đầu tóc bù xù kia nhìn Lâm Tịch thê thảm ở dưới đất, sắc mặt hoàn toàn lạnh lẽo. Thanh chủy thủ Lâm Tịch cầm chặt lúc trước bây giờ được lão dùng hai ngón tay kẹp lấy, bị bẻ cong một cách quỷ dị.

“Phốc!”

Lâm Tịch vất vả lắm mới thở gấp được một hơi, phun một nhúm cỏ khô và bụi đất trong miệng ra. Nhưng lạ lùng là khi đối mặt với lão già làm người ta sợ lạnh run người đó, hắn dường như đã có câu trả lời làm mình thỏa mãn, lầm bầm nói:

– Thì ra thế giới này có cao thủ thật ư?

– Ngài có thể bay không? Có thể dùng phi kiếm hay pháp thuật được chứ?

– Lên xe, lần sau còn làm như vậy nữa cắt đứt tay ngươi.

Lão già đầu tóc bù xù híp mắt nhìn Lâm Tịch, vừa quay đầu vừa lạnh lùng dứt khoát nói.

Không có được câu trả lời Lâm Tịch bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nhẹ nhàng nói hai chữ: “Trở về!”

Ngay lập tức Lâm Tịch đã quay về xe, trở lại trước lúc hắn lấy thanh chủy thủ ra, lúc này hắn vẫn quần áo sạch sẽ ngồi trên nệm êm, khuôn mặt không có vết thương nào.

Thanh chủy thủ bị bẻ cong gần như gãy vẫn còn nằm yên trong cái bọc quanh người hắn, mà lão già đầu tóc bù xù vừa rồi mới bộc lộ sát khí làm người ta hít thở không thông và khí tức như núi thây biển máu vẫn tỏ ra mình là một ông lão bình thường, thỉnh thoảng lại ngủ gật ở đầu xe, trông rất vô hại.

Nắng xuân vẫn tỏa sáng rực rỡ, chiếc xe ngựa bình thường như không có chuyện gì xảy ra đang đi về hướng bắc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN