Tiên Ma Biến
Chương 17: Lấy giết người chấm dứt giết người, đó là Chỉ Qua
– Khoa Chỉ Qua chúng ta có những môn học nào?
– Một vài phương pháp giết người và phòng ngừa bị giết, sau khi đến học viện các ngươi có thể hiểu rõ hơn.
– Tại sao khoa chúng ta được gọi là Chỉ Qua?
– Lấy giết người chấm dứt giết người mới có thể ngăn cản can qua.
Sau vài câu hỏi, có người cảm thấy cách giải thích của Hạ Ngôn Băng về chương trình dạy học ở học viện quá mức nghiêm trọng, mọi người chỉ hỏi những câu hỏi đơn giản nhưng không ngờ Hạ Ngôn Băng càng lúc càng trả lời lạnh lùng hơn.
– Đây là những gì viện trưởng nói, cũng là những lý lẽ học viện Thanh Loan chúng ta phải tuân thủ nghiêm ngặt.
Cảm nhận được có vài người không thể chấp nhận câu trả lời của mình, Hạ Ngôn Băng bổ sung:
– Khi học ở đây, rất có thể học viện sẽ dạy cho các ngươi rất nhiều lý lẽ mà nhiều người ở bên ngoài chưa chắc chấp nhận được, các ngươi cũng có thể không nghe nhưng đây chính là đường đi của học viện, các ngươi muốn đi theo hoặc không đi theo cũng được, quyền quyết định tùy ở mỗi người.
Lâm Tịch đang ở bên cạnh Lý Khai Vân, vừa nghe thấy vậy liền biến sắc. Hắn nhìn nam tử tóc đen đang đứng trong bóng đêm nãy giờ không quay đầu lại cùng với Hạ Ngôn Băng thần sắc kiên định như sắt đá.
– Học viện không quản chúng đệ tử có tiếp nhận lý lẽ của học viện hay không ư?
Hạ Ngôn Băng đang đi trong đêm tối đáp lại, tuy lời nói không mỉa mai nhưng lại không chút lưu tình:
– Đây cũng là một câu hỏi vô cùng ngu ngốc. Ngươi có thể hiểu như thế này, học viện cho ngươi một thanh đao, nói cho ngươi biết không thể giết người nào hoặc là phải giết ai đấy, nhưng một khi ngươi cầm thanh đao đó ra khỏi học viện, ngươi muốn giết người nào tự ngươi sẽ biết rõ nhất, học viện có thể quản được sao?
– Nhưng chuyện luôn có đúng sai, chẳng lẽ có đệ tử ở học viện ra ngoài làm sai, học viện lại không trừng trị sao?
Một đệ tử bề ngoài như con mọt sách vô cùng kích động, lớn tiếng cãi lại.
Hạ Ngôn Băng nhìn người đệ tử này, bĩnh tĩnh đáp:
– Như thế nào là đúng? Như thế nào là sai? Có hai cách để hiểu đúng sai, một là tùy thuộc vào những người mạnh có thể quy định đúng sai tùy theo ý mình, hai là đúng sai do mọi người bình luận.
Tên đệ tử bề ngoài như con mọt sách này đỏ mặt lên, muốn cãi lại thì ngay lúc ấy, Lâm Tịch nãy giờ vẫn im lặng bỗng nhiên lên tiếng:
– Ý của Hạ giảng viên là mỗi người chúng ta đều có một cái cân ở trong lòng, đúng hay sai vốn đã tồn tại sẵn trong con người chúng ta?
Tuy Hạ Ngôn Băng không nói gì nhưng lại kinh ngạc nhìn Lâm Tịch, ánh mắt tỏ vẻ khen ngợi, ngay cả người nam tử tóc đen kia cũng không nhịn được quay đầu lại nhìn Lâm Tịch một lần.
Bây giờ Lâm Tịch đã bình tĩnh lại, hắn vốn không phải là người ở thế giới này nên cũng không cổ hủ như các đệ tử khác, mà những lý lẽ ở học viện lại rất giống với lý lẽ ở thế giới kia của hắn, nên hắn dễ dàng nhanh chóng tiếp nhận được.
– Một môn học bình thường có khoảng mấy học phần? Có thể đổi được những đồ vật nào?
Khẽ kéo tấm áo choàng rộng rãi màu đen sát vào người một chút, Lâm Tịch lại hỏi tiếp một vấn đề rất cần thiết.
– Một môn học bình thường có khoảng hai đến ba học phần, đồ vật được đổi lấy có giá trị khoảng một trăm lượng hoàng kim.
Hạ Ngôn Băng vừa bước đi vừa trả lời Lâm Tịch:
– Nhưng những đồ vật trị giá một trăm lượng hoàng kim cũng giống như cái áo choàng các ngươi đang mặc, đó chỉ là giá thành chung chung, nếu như ra bên ngoài mua thì rất khó kiếm đấy.
Mọi người nhất thời xôn xao.
Kể cả những thiếu niên Kim Chước xuất thân từ những nhà quyền quý thì một trăm lượng hoàng kim đối với họ cũng không phải là con số nhỏ, hơn nữa theo những gì Hạ Ngôn Băng nói thì những vật dùng hai ba học phần đổi lấy không phải là vật tầm thường, giá tiền ở thị trường bên ngoài còn đắt gấp mấy lần.
– Thì ra một học phần đáng giá như vậy, không trách Tần giáo sư khi nãy có nói Mông Bạch rất may mắn.
Nghĩ đến một học phần ở đại học hồi trước có giá tám mươi đồng, Lâm Tịch nhất thời cười khổ.
Sau đó, Lâm Tịch lại hỏi tiếp:
– Khảo nghiệm ban đầu của các đệ tử là khảo nghiệm tư chất, rốt cuộc tư chất là cái gì?
Rất nhiều tân đệ tử âm thầm bĩu môi, dĩ nhiên bọn họ thấy vấn đề Lâm Tịch vừa hỏi là một câu hỏi vô cùng ngu ngốc, nhưng Hạ Ngôn Băng dường như nhìn thấu được mọi nghi ngờ trong lòng Lâm Tịch khi hỏi câu này, nên chẳng những không nói thẳng đây là một vấn đề ngu ngốc mà còn kiên nhẫn giải thích:
– Lực lượng chúng ta tu luyện tên hồn lực, hồn lực càng mạnh tất nhiên người đó rất lợi hại, lúc chiến đấu với kẻ thù cũng dễ dàng hơn. Có vài người sinh ra đã có thể tu luyện nhanh, nhưng vài người lại rất chậm, cũng như khi ăn linh dược vậy, có vài người sau khi ăn vào hồn lực sẽ tăng lên rất nhanh, và cũng có vài người tăng trưởng rất chậm. Đá trắc hồn có thể giúp chúng ta nhận biết được tư chất tu luyện hồn lực của bản thân cao đến đâu.
Lâm Tịch im lặng trong một lúc, sau hỏi tiếp:
– Ở khảo nghiệm vòng hai, tại sao lại bắt các đệ tử chọn binh khí?
Hạ Ngôn Băng tiếp tục giải đáp:
– Sau khi học viện khảo nghiệm và thống kê hàng chục năm, chúng ta xác nhận rằng trong áp lực căng thẳng lúc đó, các thí sinh đã dựa vào trực giác chọn lựa binh khí của riêng mình, binh khí đó chẳng những rất có thể là binh khí thích hợp nhất của hắn mà còn nói lên được tính tình nhất định, và dự đoán được một chút thiên phú…
“Chỉ là một khảo nghiệm đơn giản như thế nhưng lại ẩn chứa nhiều môn như tâm lý học và thống kê?” – Lâm Tịch run sợ, thầm nghĩ bản thân đã xem thường học viện này quá rồi.
– Vậy phương pháp tu luyện hồn lực là của riêng học viện sao?
– Dĩ nhiên không phải. Phương pháp tu luyện ở bất cứ đâu thông thường cũng giống nhau, chỗ khác nhau chính là học viện có những truyền thống và kỹ xảo riêng, giúp cho các đệ tử học viện lĩnh ngộ được điều đó và có lợi thế hơn những người khác khi chiến đấu, trở thành nhân vật siêu quần bạt tụy* trong đế quốc.
– Ở đâu cũng có thể rèn đao rèn kiếm, nhưng cách thức rèn đao rèn kiếm ở học viện chúng ta lại nhanh hơn.
Từ lúc gặp Lâm Tịch thì Hạ Ngôn Băng cảm thấy người này rất thú vị, hơn nữa đối với Hạ Ngôn Băng Lâm Tịch đúng là một người thiếu niên Thổ Bao đến từ một trấn nhỏ tại biên thùy, hắn cũng hiểu người này có rất nhiều việc không biết nên hắn trả lời hết sức ôn hòa, thậm chí còn sợ mình giải thích chưa đủ nên thỉnh thoảng vẫn bổ sung thêm.
Lâm Tịch không chú ý đến những người khác nhìn mình như thế nào, liên tục đặt câu hỏi, một hồi lâu sau đã biến việc giải đáp giữa các tân đệ tử và giảng viên trở thành cuộc nói chuyện giữa hắn và Hạ Ngôn Băng. Nhưng một vài tân đệ tử tâm cao khí ngạo lại cảm thấy những câu hỏi của Lâm Tịch rất là ngu ngốc, đúng là một tên Thổ Bao chính hiệu.
– Học viện Thanh Loan chúng ta rốt cuộc có những truyền thống nào? Tất cả đều do Trương viện trưởng để lại sao?
Bỗng nhiên có một người thiếu niên tóc vàng khuôn mặt có chút non nớt lên tiếng, đây chính là Cừu Lộ đã gây thù chuốc oán với Lâm Tịch khi mới tới nhập thí, bây giờ cũng vào học cùng khoa Chỉ Qua. Lúc này hắn ta hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Tịch, cướp lời hỏi trước.
Nghe thấy câu hỏi này, Hạ Ngôn Băng khẽ nở nụ cười, xoay người nhìn về sơn mạch Đăng Thiên, chậm rãi nói:
– Đúng là Trương viện trưởng để lại học viện rất nhiều truyền thống, cũng có vài quy củ, vài điều lại là thói quen. Sau khi đến học viện rồi, các ngươi sẽ từ từ biết.
– Các giảng viên trong học viện hiểu được hết những truyền thống này sao? Tỷ như tại sao đổi cung thành khoa? Tại sao gọi các giáo thụ là giảng viên và giáo sư?
Lâm Tịch cướp lời Cừu Lộ hỏi lại, làm cho Cừu Lộ oán hận liếc mắt nhìn hắn.
– Mấy cách gọi này đều do Trương viện trưởng đặt ra, chúng ta cũng không hiểu ngài làm vậy để làm gì, nhưng cũng như cái tên “Chỉ Qua”, chắc hẳn có ý nghĩa đặc biệt nào ấy và ngài chưa nói cho chúng ta.
Hạ Ngôn Băng nhìn Lâm Tịch, giọng nói bỗng nhiên trở nên nghiêm nghị:
– Nói về truyền thống, Trương viện trưởng có nói hai câu sau: “Kính sợ có thể ước thúc người ta, truyền thống có thể tạo tín ngưỡng.”. Ở học viện Thanh Loan chúng ta, truyền thống chính là điều quan trọng nhất, tất cả các tân đệ tử đều phải tới tiếp thu lời răn dạy của Trương viện trưởng ngay ngày nhập học đầu tiên.
Lâm Tịch ngạc nhiên:
– Không phải Trương viện trưởng không còn ở trong học viện sao?
Hạ Ngôn Băng gật đầu:
– Trương viện trưởng đúng là không còn ở trong học viện nữa, nhưng trước khi rời đi ngài có để lại một tấm bia, và có khắc toàn bộ lời răn dạy dành cho các tân đệ tử ở trên đó. Tân đệ tử trước khi nhập học phải tiếp thu lời răn dạy chính là truyền thống quan trọng nhất của học viện Thanh Loan.
– Tấm bia đó…tấm bia đó nói gì?
Cừu Lộ một lần nữa cướp lời Lâm Tịch giành hỏi trước, nhưng hắn ta chỉ nghĩ đến việc làm xấu mặt Lâm Tịch nên không kịp nghĩ ra câu hỏi nào. Trong tình thế cấp bách, hắn ta đành nói như thế.
Rất nhiều tân đệ tử đồng thời bĩu môi, khinh thường nhìn Cừu Lộ: Lời răn dạy của Trương viện trưởng há có thể để cho giảng viên tùy ý nói với ngươi?
Hạ Ngôn Băng lắc đầu:
– Không biết, lời răn dạy Trương viện trưởng lưu lại là phù văn, cho đến nay các giáo sư ở học viện vẫn chưa tham ngộ được ý nghĩa trong đấy.
– Phù văn không hiểu được?
Lâm Tịch nhất thời cau mày, trầm tư suy nghĩ.
– Rốt cuộc có ý gì?
– Các giáo sư ở học viện còn không hiểu được dụng ý của Trương viện trưởng thì làm sao chúng ta hiểu được?
Đáp án của Hạ Ngôn Băng hiển nhiên vượt ngoài mọi sự tưởng tượng của mọi người, tiếng bàn tán xôn xao lại vang lên.
…
Một nhóm người mặc áo bào đen cao quý vẫn tiếp tục đi lại trong bóng đêm giữa đồng cỏ khô, các câu hỏi và câu trả lời liên tục vang lên.
– Lão sư, tại sao các khoa khác dừng lại nghỉ ngơi mà khoa chúng ta lại đi trước? Không phải lão sư đã nói phải ăn no mới có sức sao? Khi nào chúng ta được ăn và dừng lại nghỉ ngơi?
Bởi vì đặt câu hỏi liên tục nãy giờ nên mọi người cảm thấy Hạ Ngôn Băng không phải là người quá nghiêm khắc, lập tức có người bắt đầu đặt những câu hỏi tinh nghịch và quậy phá.
– Hạ Ngôn Băng, đừng quá tốt với bọn nó, ở biên quân có một danh ngôn: “Roi nhẹ không thể giúp ngựa chạy nhanh hơn.”
Vừa nghe thấy câu hỏi này, nam tử tóc đen vẫn im lặng nãy giờ bèn lên tiếng.
Hạ Ngôn Băng gật đầu, hỏi ngược lại:
– Các ngươi có biết tại sao hơn một nửa đệ tử muốn vào khoa Chỉ Qua không?
Lý Khai Vân là người đầu tiên trả lời:
– Bởi vì khoa Chỉ Qua chính là nơi gần với vinh quang nhất.
– Chưa chắc mỗi người đều nghĩ như ngươi.
Hạ Ngôn Băng nhìn người thiếu niên nhiệt huyết dâng trào có dáng người không cao này, lắc đầu nói:
– Khoa Chỉ Qua chưa chắc là nơi gần với vinh quang nhất, nhưng rất có thể đây lại là nơi gần với cái chết nhất.
– Trong quá trình học hoặc sau khi tốt nghiệp, người của các khoa khác cũng ra chiến trường và đều phải gặp nguy hiểm, nhưng các đệ tử khoa Chỉ Qua chúng ta thông thường lại đảm nhiệm vai trò lãnh binh, tác chiến, ám sát, nên so sánh với các khoa khác thì đệ tử khoa chúng ta phải gặp rất nhiều nguy hiểm, đối thủ của các ngươi cũng là những người rất lợi hại được kẻ địch huấn luyện kỹ càng. Trước những đối thủ như thế, người nào sống người nào chết? Tất cả đều phải dựa vào lúc ở học viện các ngươi đã làm gì, đã học được những gì.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!