Tiên Ma Biến - Chương 4: Một quyền đánh lệch lỗ mũi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
173


Tiên Ma Biến


Chương 4: Một quyền đánh lệch lỗ mũi


Xe ngựa bắt đầu xuống núi, đi tới khu vực lều trại hoành tráng ở ven hồ.

Người thanh niên mặc áo choàng đen nhánh vẫn cầm đèn lồng đi trước, bước chân của hắn vừa nhẹ vừa nhanh, làm cho người ta có cảm giác như trong cơ thể hắn có một dòng nước êm đang chảy. Hơn nữa, tốc độ của người này tuy rất nhanh nhưng hắn lại không thở gấp, miệng vẫn nở nụ cười ôn hòa, dễ dàng sánh bước với xe ngựa do lão nhân điều khiển chở Lâm Tịch bước vào khu vực nhập thí học viện Thanh Loan.

– Xe ngựa và những người đi theo không liên quan không được phép vượt qua tấm bia đá bằng đồng kia, có thể tìm một chỗ nghỉ ngơi ở quanh đây, đợi chờ kết quả khảo thí ngày mai. Còn ngươi…

Người thanh niên có vầng trán rộng này vươn một ngón tay ra chỉ về phía bên hồ:

– Ngươi có thể tùy ý tìm một căn lều trống để nghỉ ngơi, cũng có thể nói chuyện với người khác, điều kiện từng lều đều giống nhau, ăn uống tùy ý. Ngày mai khi có giảng viên gọi tên, ngươi cứ theo an bài dự thi là được.

– Giảng viên?

Lâm Tịch nhất thời mở to miệng, cả người ngây ra.

– Sao vậy?

Người thanh niên này thấy vẻ mặt kỳ quái của Lâm Tịch thì có chút ngạc nhiên, hỏi.

– Không có gì, chẳng qua cảm thấy cách xưng hô này hơi là lạ.

Lâm Tịch cố gắng nuốt “những lời kỳ quái” vừa định nói vào trong bụng lại, vội vàng đổi đề tài:

– Hạ đại ca, hồi nãy huynh còn chưa hỏi tên của tiểu đệ, vậy làm sao ngày mai giảng viên biết tên đệ, gọi tên đệ ra được?

– Xem ra ngươi còn chưa biết gì về học viện Thanh Loan chúng ta thì phải? Cảm thấy kỳ quái cũng là bình thường.

Người thanh niên trán rộng lúc này như bừng tỉnh, cười cười:

– Trước khi từng thí sinh bọn ngươi đến đây, các nơi đã sớm truyền tư liệu từng người tới rồi, cho nên ngươi không cần phải lo lắng ngày mai không có ai quan tâm đến ngươi.

– Hạ đại ca, huynh là đệ tử học viện Thanh Loan sao?

Lâm Tịch nhìn người thanh niên tên Hạ Ngôn Băng, bộ dáng chân thành muốn thỉnh giáo:

– Ta thật sự không biết gì về học viện Thanh Loan cả, không biết huynh có thể nói cho ta biết rốt cuộc ngày mai sẽ thi những hạng mục nào không?

– Ta bây giờ là giảng viên học viện Thanh Loan.

Hạ Ngôn Băng khẽ cười, nói:

– Nội dung thi mỗi năm mỗi khác, ta cũng không biết rõ, chỉ có thể nói sẽ đảm bảo công bình cho từng người. Học viện Thanh Loan chúng ta chiêu thu học sinh chú ý đến hai điểm: thiên phú và phẩm hạnh, cụ thể thế nào ta không thể nói được.

– Hạ đại ca, huynh là giảng viên?

Đừng nói là Lâm Tịch, ngay cả Lưu bá đánh xe cũng tỏ ra rất khiếp sợ.

– Không có gì đâu.

Hạ Ngôn Băng khẽ mỉm cười rồi xoay người sang chỗ khác, không nói thêm gì nữa. Nhưng nếu để ý kỹ, có thể thấy khi nói câu “không có gì đâu” hời hợt ra, khuôn mặt hắn có thêm một phần kiêu ngạo khác người.

Cách khu vực lều trại ven hồ khoảng năm dặm có một mảnh đất trống, nơi đó lúc này đã có hơn ngàn chiếc xe ngựa tụ tập, từng đống lửa được thắp sáng lên, cảnh tượng cũng rất tráng lệ.

Nhìn thấy đường đi tới tấm bia đá bằng đồng – điểm ngăn cách không cho phép xe ngựa đi qua ở cách đây không xa, Lâm Tịch chuẩn bị xuống xe, rồi đi thẳng xuống khu vực lều trại kia. Nhưng ngay lúc này, một cỗ xe ngựa rộng lớn do bốn con tuấn mã màu đỏ như máu kéo cũng từ con đường thẳng khác đi tới, dường như người đánh xe rất quen thuộc với địa hình nơi này nên cũng không có người tiếp dẫn của học viện Thanh Loan, phách lối dừng ngay trước xe ngựa của Lâm Tịch. Cùng lúc ấy, một người thiếu niên mặc áo gấm màu vàng ở trên cỗ xe ngựa này định bước xuống.

Người thiếu niên này thoạt nhìn còn nhỏ hơn Lâm Tịch một hai tuổi, dáng người cũng thấp hơn Lâm Tịch khoảng nửa cái đầu, khi thấy Lâm Tịch đang ngồi trên chiếc xe ngựa cũ kỹ thì mặt lộ vẻ xấc láo và khinh thường.

Hắn nhảy xuống cỗ xe ngựa được làm từ đồng thau, đẹp đẽ mà nặng nề, người lái xe là một nam tử trung niên khôi ngô, thân mặc một trang phục màu xanh lá. Sau khi người thiếu niên kia bước xuống, hắn cũng quay ngược đầu xe lại chạy trên con đường chiếc xe ngựa của Lâm Tịch đang dừng lại, đồng thời đầu hất hất lên với lão nhân lái xe đằng trước, ý của người này hẳn là muốn lão nhân hãy lái xe tránh qua một bên, để cho hắn lái xe tới mảnh đất đang tụ tập hơn ngàn chiếc xe ngựa ở kia trước.

Nhìn thấy chiếc xe ngựa này phách lối như thế, Hạ Ngôn Băng vốn đã làm xong nhiệm vụ định xoay người rời đi không khỏi híp mắt lại, sắc mặt cũng biến lạnh, nhưng hắn bỗng nhiên quan sát lão nhân lái xe bên Lâm Tịch, ánh mắt bình tĩnh trở lại, rồi đứng qua một bên khoanh tay đứng nhìn.

Lão nhân dừng xe ngựa lại, không tránh ra mà chỉ lẳng lặng ngồi trên xe, cũng không ngước mắt nhìn người nam tử này.

Nam tử trung niên khôi ngô nhíu mày, hắn không ngờ đối phương chỉ là một lão già lái xe ngựa cũ nát lại dám không nể mặt hắn như thế.

Bốn con tuấn mã màu đỏ gần như ngừng lại ngay bên cạnh hai con ngựa già màu xám tro, nhất thời tạo thành cảnh tượng hai chiếc xe ngựa giằng co với nhau, không bên nào nhường bên nào.

Bởi vì hai chiếc xe ngựa này tới tương đối trễ, nên khi xảy ra xung đột làm cho khu vực đang tụ tập hơn ngàn chiếc xe ngựa và các thí sinh ở ven hồ chú ý.

Càng là người trẻ tuổi họ càng thích tham gia náo nhiệt và xem náo nhiệt. Khu vực hơn ngàn chiếc xe ngựa tụ tập lại kia còn chưa có hành động gì thì đã có rất nhiều thiếu niên từ trong các lều trại ven hồ chạy ra ngoài.

– Cứ tưởng là nhân vật nào, không ngờ là đồ ngu.

Trong đám người từ trong lều trại ven hồ ra ngoài xem, một thiếu nữ tóc thắt kiểu đuôi ngựa nhìn thoáng qua cảnh tượng hai bên giằng co với nhau, nhất thời thì thầm một tiếng, rồi dùng ánh mắt khinh thường nhìn thoáng qua tên thiếu niên mặc áo gấm màu vàng sắc mặt đã trở nên hung tợn.

Thiếu nữ này mặc một bộ quần áo màu xanh bình thường, dung nhan tuy không nói là xuất chúng nhưng khi đứng cùng với mọi người lại làm cho người ta có cảm giác nàng ta rất đặc biệt, không thể không chú ý tới.

– Tên này cũng chỉ là một nhà quê mới giàu không lâu, nếu là ta, ta tuyệt đối không ngu ngốc đến mức đi trêu chọc chủ nhân chiếc xe ngựa kia.

Ở một chỗ khác, một người thiếu niên có nước da ngăm đen, thân mặc một bộ trường sam bằng tơ lụa mềm mại cũng đứng ra ngoài quan sát. Người này có bộ tóc dài màu đen thẳng, dùng một cây châm bằng ngọc cài qua, trời sanh có tính chất lãnh tụ cao quý. Bên cạnh hắn còn có năm sáu người thiếu niên khác, người nào người nấy cũng dùng trang phục và ngọc sức cao quý, vừa nhìn đã biết là người phi phú tức quý.

– Cớ sao Lý huynh lại nói như vậy?

Một người thiếu niên mặt tròn người mặc quần áo làm bằng the hương vân* nhất thời không hiểu được, hỏi.

Bốn con tuấn mã màu đỏ kia cao lớn to khỏe hơn hai con ngựa già màu xám tro rất nhiều, hơn nữa nam tử trung niên lái xe kia cả người tràn đầy sức mạnh, dù so sánh từ phương diện nào đi nữa thì lão già bộ dáng buồn ngủ và chiếc xe ngựa cũ nát không thể so sánh với chiếc xe ngựa bằng đồng hoa lệ kia được.

– Chiếc xe ngựa này tuy cũ nát, nhưng khung và rèm cửa lại dùng cây mây đen và lông thỏ huyễn linh bện thành, đây là cách những Biên Man ở gần sơn mạch Long Xà thích làm, vừa mát lại chống lạnh, còn chống thấm nước, không bị hư hại.

Thiếu niên họ Lý có nước da ngăm đen lúc này như hạc giữa bầy gà, cười lạnh:

– Hai con ngựa già màu xám kia cũng là loại ngựa chỉ có ở vùng biên giới xa xôi, tuy trông rất tầm thường nhưng lại dẻo dai, có thể đi suốt ngàn dặm, nhưng nhìn bộ dáng của chúng bây giờ lại mệt mỏi như thế…ta nghĩ rất có thể chiếc xe ngựa này đã chạy từ biên giới gần sơn mạch Long Xà tới đây. Hơn nữa, mọi người nghĩ thử xem, lúc chúng ta tới đây không hề có người của học viện Thanh Loan ra dẫn đường, chỉ khi tới đây mới có người ra hướng dẫn, còn bọn họ…

Mấy người thiếu niên bên cạnh nhất thời sợ hãi:

– Như vậy…chẳng lẽ chủ nhân của chiếc xe ngựa này do một vị đại nhân vật ở biên giới tiến cử sao?

“Cũng có một chút kiến thức, nhưng lại quá biểu hiện ra ngoài, biết vật biết việc chưa đến nơi đến chốn. Hừ! ‘Cũng chỉ là một nhà quê mới giàu không lâu’, chỉ câu này thôi ngươi đã mắng rất nhiều người rồi, tự kết bao nhiêu thù mà không hiểu vì sao.” – Cách đó không xa, một người thiếu niên gầy thon mặc áo vàng tỏ ra lạnh nhạt, nhưng thầm cười lạnh.

Trong hơn một ngàn thiếu niên này thật sự có không ít người là thiên tài tuấn tú hiện nay.

– Ngươi thật sự không cho qua?

Đáng tiếc là nam tử trung niên khôi ngô lại không thuộc những thiếu niên tài tuấn đó, lúc này hắn chỉ biết một việc là chiếc xe ngựa cũ nát này thà giằng co với mình chứ không chịu nhượng bộ, sắc mặt nhất thời biến lạnh, quát to.

– Chỉ sợ là không có gì đáng xem.

Phần lớn các thiếu niên đều muốn thấy cảnh náo nhiệt, nhưng nhìn thấy Hạ Ngôn Băng vẫn còn đứng bên cạnh đó thì không khỏi thất vọng, thầm nghĩ như vậy. Nhưng điều làm mọi người ngạc nhiên chính là Hạ Ngôn Băng lại tỏ ra không quan tâm, lẳng lặng đứng đó đóng vai người xem náo nhiệt như bọn hắn.

– Lăn!

Và điều làm cho bọn họ phải trợn mắt hốc mồm chính là lão nhân ngồi ngay ngắn ở đầu xe lại trực tiếp nói một chữ như thế.

– Đúng là muốn chết!

Người nói câu này chính là thiếu niên mặc áo gấm màu vàng, vốn gã đã xuống xe từ nãy giờ nhưng nhìn thấy chiếc xe ngựa đưa đón mình còn chưa qua được thì không khỏi tức giận, sắc mặt trở nên hung ác.

– Cút ngay!

Nam tử trung niên khôi ngô giống như nhận được lệnh ra tay, gầm lên một tiếng rồi vung mạnh chiếc roi ngựa bằng da màu đen về phía lão nhân. Nhưng ngay lúc này, lão nhân già nua mệt mỏi trong mắt mọi người đột nhiên lao tới nam tử trung niên khôi ngô nhanh chuẩn như một con chim cắt, roi ngựa thô to màu đen tựa như một đám mây đen xẹt qua đầu lão. Mấy người thiếu niên kia vô cùng khiếp sợ, lão nhân già yếu kia toàn thân tản phát mùi máu nồng nặc, một quyền đấm vào sống mũi nam tử trung niên khôi ngô.

Ngay giây khắc gần tiếp xúc với sống mũi của nam tử khôi ngô trung niên, cả nắm đấm của lão nhân và khuôn mặt người nam tử bỗng nhiên xuất hiện một tầng ánh sáng. “Rắc!”, thân ảnh lão nhân nhanh chóng quay về đầu xe của mình, còn lỗ mũi của nam tử khôi ngô trung niên lại bị lệnh qua một bên, cả khuôn mặt cũng bị đánh lõm sâu vào, sau đó mang theo thần sắc kinh hãi và không thể tin được bay ngược ra sau, thê thảm rớt xuống đất.

Hai con ngựa già lão màu xám tro nhìn như đã mỏi mệt ngay lúc này cũng hí lên một tiếng trầm thấp, làm cho bốn con tuấn mã màu đỏ lúc nãy còn vênh váo tự đắc hoảng sợ, kinh hoàng kéo chiếc xe ngựa hoa lệ chạy ra ngoài như bị điên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN