Tiên Ma Biến - Chương 6: Truyền thống đặc biệt của học viện
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
166


Tiên Ma Biến


Chương 6: Truyền thống đặc biệt của học viện


– Sao vậy, ngươi không biết à?

Trương Bình nhìn Lâm Tịch với vẻ mặt kỳ quái.

– Có giảng viên, có phân khoa, vậy có phải có giáo sư luôn không?

Lâm Tịch nhìn mấy “Thổ Bao”, không nhịn được hỏi một câu như vậy.

– Đúng vậy.

Đám người Trương Bình, Mông Bạch gật đầu, cảm thầy sắc mặt Lâm Tịch bây giờ hơi kỳ lạ.

– Rốt cuộc đây là dạng học viện gì vậy?

Lâm Tịch nhất thời im lặng, vừa cười vừa nhai miếng khô bò dai trong miệng.

Theo như cách hắn nghĩ thì đây là một thế giới cổ xưa đến mức không thể cổ xưa hơn được nữa, người ở đây không có liên quan gì với thế giới hiện đại, nên mới có lúc hắn nói vài lời ra thì bị người dân ở trấn Lộc Lâm nói là mê sảng, gọi hắn là Lâm nhị. Trong các thư viện ở bên ngoài, hắn mới chỉ nghe người ta nhắc tới vài từ như lão sư hay giáo tập*, nhưng thật không ngờ học viện Thanh Loan này không chỉ có giảng viên giáo sư mà còn có cả phân khoa nữa, điều này làm cho hắn hơi bất ngờ, trong lúc nhất thời khó tiếp nhận được.

– Lúc ta tới đây có nghe nói đế quốc Vân Tần chúng ta có ba đại học viện, chẳng lẽ ba đại học viện đều có cách gọi giảng viên và giáo sư, đều phân khoa sao?

Sau khi dùng sức nuốt miếng khô bò dai có mùi thơm đặc biệt xuống, Lâm Tịch lại hỏi.

– Lâm Tịch, xem ra ngươi quả thật không biết gì cả.

Thiếu niên mập mạp tên Mông Bạch kinh ngạc nhìn Lâm Tịch:

– Trừ học viện Thanh Loan chúng ta ra, hai đại học viện khác không có gọi như vậy. Nhắc tới một chút, sau khi có Trương viện trưởng thì học viện Thanh Loan mới gọi như bây giờ.

– Trương viện trưởng? Chỉ có học viện Thanh Loan?

Lâm Tịch ngẩn cả người.

– Mông Bạch, ngươi cứ mở miệng thì nói chúng học viện Thanh Loan chúng ta, nghe cứ như chúng ta đã là đệ tử học viện Thanh Loan vậy, nhưng chúng ta có biết gì về học viện Thanh Loan đâu..

Nghe Mông Bạch nói như thế, Trương Bình và Lý Khai Vân bèn tranh thủ trêu.

Bộ mặt tàn nhang của Mông Bạch đỏ cả lên, nhất thời bối rối không biết nói gì. Hướng Lâm ít nói nãy giờ khẽ cười với Lâm Tịch, nói:

– Vốn học viện Thanh Loan chúng ta không có cách gọi này, nhưng kể từ lúc Trương viện trưởng làm viện trưởng học viện Thanh Loan liền sửa lại như thế, mặc dù có chút cổ quái nhưng vì chiến công và danh vọng Trương viện trưởng quá lớn nên vẫn được tiếp tục sử dụng cho đến nay. Ta nghĩ sẽ không đổi đâu, có khi nó còn là truyền thống của học viện Thanh Loan.

Lâm Tịch càng lúc càng ngạc nhiên hơn.

– Thật sự là ta không biết gì về học viện Thanh Loan cả, rốt cuộc học viện này phân chia những khoa nào?

– Theo ta biết là phân thành sáu khoa lớn: Thiên Công, Ngự Dược, Chỉ Qua, Văn Trì, Nội Tương, Linh Tế.

Mông Bạch cắn mạnh một miếng bò khô, nghiêm mặt nói.

Đây là lần đầu Lâm Tịch nghe những từ này, thích thú hỏi:

– Sáu khoa này rốt cuộc học những gì thế?

– Khoa Thiên Công nghiên cứu binh khí khôi giáp; Khoa Ngự Dược nghiên cứu dược lý và biện pháp cứu chữa, hoặc là đầu độc; Khoa Chỉ Qua nghiên cứu thống lĩnh quân đội hành quân đánh giặc, điều tra ám sát; Khoa Văn Trì thiên về cai quản nội vụ; Khoa Nội Tương nghiên cứu thân thể con người, hoặc là kích thích tiềm năng thân thể; Khoa Linh Tế chú trọng thiên văn khí tượng, còn có Ngự Sử câu thông linh thú.

Mông Bạch giải thích:

– Thông thường người học ở khoa Thiên Công lúc tốt nghiệp sẽ làm ở Binh bộ; người bên Ngự Dược sẽ tới Dược ti, hoặc có thể tiềm phục làm thích khách; bên khoa Chỉ Qua thì đi biên quân, sau đó làm thống lãnh trấn thủ một phương; người ở khoa Văn Trì tốt nghiệp tất nhiên sẽ làm quan văn; bên Nội Tương thì đi học viện khác hoặc lại được giữ lại học viện; người bên Linh Tế tất nhiên làm tế ti rồi.

– Các ngươi cảm thấy khoa nào tốt nhất, muốn học ở khoa nào? Mông Bạch, sao ngươi biết nhiều như vậy?

Lâm Tịch nhìn Mông Bạch. Lúc Mông Bạch nói chuyện, ba tên Thổ Bao khác cũng yên lặng nghe hắn nói, không hề xen vào, hiển nhiên Mông Bạch là người biết nhiều nhất trong đám Thổ Bao này.

– Nếu như nói tốt nhất tất nhiên là khoa Chỉ Qua rồi, dù sao đế quốc Vân Tần chúng ta cũng trọng võ khinh văn, lấy công trận làm chủ, trưởng quan cao nhất hành tỉnh cũng được xét duyệt dựa trên công trận. Trong các khoa, có thể nói đệ tử khoa Chỉ Qua thăng tiến nhanh nhất đấy, rất dễ dàng quan làm quan to một phương, nhưng mà khoa Chỉ Qua cũng là nơi nguy hiểm nhất, đệ tử ở đấy thường xuyên phải thi hành những nhiệm vụ cửu tử nhất sinh. Nhà ta ba đời đều là nhất mạch đơn truyền, ta không dám tự làm khổ mình đâu, chắc ta sẽ vào khoa Ngự Dược hoặc khoa Linh Tế.

Mông Bạch nói:

– Về việc vì sao ta lại biết nhiều như vậy à? Thật ra ta cũng được tính là một phần ba Kim Chước, gia gia ta trước kia là đệ tử học viện Thanh Loan, thuộc khoa Ngự Dược, trước kia được gọi là cung Ngự Dược.

– Gia gia ngươi cũng là đệ tử học viện Thanh Loan?

Lâm Tịch kinh hãi:

– Vậy sao ngươi lại là Thổ Bao?

Lâm Tịch kinh ngạc cũng là có nguyên nhân, bởi vì trước khi đến đây Lưu bá đã nói với hắn chỉ cần là đệ tử tốt nghiệp của ba đại học viện, vừa ra ngoài thì đã có chức vị tương đương với tổng trấn. Nếu như cả đời chỉ có thể làm đến Lăng đốc thì người học sinh này quả thật rất kém cỏi, thuộc hàng dưới đáy trong các đệ tử ba học viện.

– Gia gia ta qua đời sớm, nên ta là Thổ Bao chứ không phải là Kim Chước.

Hai má Mông Bạch đỏ lên, âm thanh không rõ ràng nữa.

“Thật không may chút nào” – Lâm Tịch thầm nói.

– Ta muốn vào khoa Chỉ Qua.

Lý Khai Vân đột nhiên lên tiếng. Trong số những người ở đây, hắn là người có vẻ gầy yếu nhất, nhưng khi nhắc đến khoa Chỉ Qua khuôn mặt hắn lại hiển lộ ánh sáng vinh quang lóng lánh, làm người nhìn thấy không khỏi cân nhắc và thấy kính nể.

– Ta cũng muốn vào khoa Chỉ Qua.

Hướng Lâm cũng ưỡn ngực, chân thành nói. Ánh mắt hắn khẽ lóe sáng, Lâm Tịch tinh ý nhận ra đây là ánh sáng của ước mơ và hi sinh của những người trẻ tuổi, tuyệt đối không liên quan tới việc thăng quan Mông Bạch nói khi nãy.

– Ta muốn vào khoa Thiên Công.

Trương Bình nói.

– Thiên Công?

Mông Bạch, Lý Khai Vân và Hướng Lâm nhìn nhau:

– Chúng ta còn tưởng ngươi muốn vào khoa Văn Trì?

– Mặc dù ta có giúp phụ thân xử lý không ít chuyện làm ăn…

Trương Bình lắc đầu:

– Nhưng những hoa văn trên hồn binh lại hấp dẫn ta rất nhiều, ta thích những hoa văn đặc biệt ấy. Kể từ lúc thấy được những hoa văn ấy, ta đã muốn vào khoa Thiên Công.

– Thật làm cho người ta phải bất ngờ.

Mấy Thổ Bao đồng thời cảm thán.

– Lâm Tịch, bây giờ ngươi thấy hứng thú với khoa nào nhất?

Lâm Tịch còn chưa kịp hỏi gì thì Mông Bạch đã vỗ vỗ bờ vai hắn, hưng phấn hỏi.

– Ta?

Lâm Tịch có chút do dự. Thật ra theo cách nhìn từ trước đến nay, hắn luôn coi mình là một người lữ hành ở đế quốc Vân Tần, nên mấy chuyện lớn kia quả thật có chút xa xôi và lạ lẫm đối với hắn, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn không có cảm giác vinh quang và ước mơ bẩm sinh như những người thiếu niên này. Điều quan trọng nhất là, những việc này còn rất mơ hồ đối với hắn.

– Trừ khoa Văn Trì, ta thấy ở đâu cũng được…

Sau một lúc do dự, hắn nói cảm nghĩ của mình ra. Trừ khoa Văn Trì hắn cảm thấy đấy là nơi nhàm chán nhất, những nơi khác cũng không tệ lắm.

– Ngươi nói vậy có khác gì chưa quyết định xong .

Mấy Thổ Bao kia đồng loạt cười lên.

– Đúng rồi, hồn binh là gì? Hoa văn trên hồn binh là cái gì?

Lâm Tịch cũng cười cười, sau đó hắn mới hỏi những vấn đề đã nghe khi nãy.

– Trương Bình, lấy bảo bối kia của ngươi cho Lâm Tịch xem một chút.

Mông Bạch và Lý Khai Vân đồng thời giục Trương Bình.

– Được.

Trương Bình cẩn thận tháo cái bọc ở bên hông, rồi lấy một thanh chủy thủ màu đen ra.

Lâm Tịch nhất thời bị thanh chủy thủ này hấp dẫn.

Đây là một thanh chủy thủ mỏng sắc bén, hơn nữa rất lạnh, lạnh đến nỗi nhanh chóng tạo thành một lớp hơi nước bao phủ mặt ngoài. Toàn thân là một màu đen nhánh không phản chiếu ánh sáng, hoa văn tinh xảo ở bề mặt giống như những đợt sóng vỗ về vào bờ.

– Lâm Tịch, đừng nói ngay cả hồn lực là gì ngươi cũng không biết? Chẳng lẽ vị hộ vệ lợi hại đi theo ngươi kia không nói gì sao?

Thấy ánh mắt hiếu kỳ của Lâm Tịch, Mông Bạch suy nghĩ một chút rồi hỏi.

– Không biết.

Lâm Tịch dứt khoát gật đầu.

– Ngươi đúng là Thổ Bao trong Thổ Bao, ta thấy trong những người ở đây cũng chỉ có ngươi không biết gì cả.

Mông Bạch ha ha cười một tiếng:

– Hồn lực chính là lực lượng trong mỗi người chúng ta, học viện Thanh Loan cũng là nơi dạy chúng ta phương pháp tu luyện hồn lực. Dựa theo lệ cũ đế quốc Vân Tần chúng ta, theo sự lớn mạnh của hồn lực mà chia làm chín cấp độ: Cấp một được gọi là Hồn Sĩ, có thể dùng hồn lực chấn thể, lực lượng trong người theo đó mạnh hơn không ít; cấp hai gọi là Hồn Sư, hồn lực tràn ngập từng bộ phận khắp cơ thể, kể cả bên ngoài; cấp ba gọi là Đại Hồn Sư, hồn lực có thể gia trì đến mặt ngoài binh khí; cấp bốn gọi là Quốc Sĩ, hồn lực kết đan; cấp năm là Đại Quốc Sư, có thể dung hồn; cấp sáu là Thánh Sư, hồn lực có thể ly thể; cấp bảy tên là Đại Thánh Sư, hồn lực có thể ngưng binh; về phần cấp tám và cấp chín thì không thể nào nói bằng lời được, những người như vậy không khác thần mấy…

– Phù…

Lâm Tịch thở nhẹ một hơi.

Đây chính là phương thức tu luyện của các cường giả ở thế giới này? Hồn lực? Dường như rất thú vị thì phải…

– Cái tên bị hộ vệ ngươi đánh lệnh mũi…lúc đánh trên mặt hắn có một tầng ánh sáng, đó chính là hồn lực bố thể, ta nghĩ tu vi hắn ít nhất là Hồn Sư đó. Nhưng vị hộ vệ của ngươi rất lợi hại, không tốn chút sức nào cũng có thể đánh lệch lỗ mũi của hắn, lực lượng mạnh đến nỗi hắn nhất thời không thể đứng dậy ngay được, tu vi ít nhất cũng là Đại Hồn Sư.

Trương Bình tỏ vẻ tán thành những gì Mông Bạch nói, đồng thời đưa thanh chủy thủ màu đen tựa như có một tầng hơi nước bao bọc bên ngoài cho Lâm Tịch xem:

– Đại Hồn Sư có thể dùng hồn lực gia trì, truyền hồn lực đến các hồn binh.

– Sau đó lực sát thương của hồn binh sẽ tăng lên?

Lâm Tịch hỏi.

– Đúng vậy.

Ánh mắt Trương Bình nhất thời trở nên nóng rực, toát lên vẻ khát khao vô hạn, hắn nói:

– Nếu như là Đại Hồn Sư dùng thanh hồn binh này…áo giáp và cương giáp bình thường chắc chắn sẽ bị xuyên thủng.

“Đây cũng chính là pháp bảo mình hay gọi ở thế giới kia rồi…” – Lâm Tịch cười cười một cách khó hiểu, sau một hồi trầm mặc hắn lại hỏi:

– Viện trưởng của chúng ta rốt cuộc là người như thế nào? Hình như ông ta có rất nhiều chuyện xưa thì phải, ông ta còn sống chứ?

Khi còn ở trấn Lộc Lâm, hắn vốn không có nhiều hứng thú với học viện Thanh Loan, nhưng giờ đây, cách phân chia các khoa ở học viện Thanh Loan, rồi những danh xưng rất hiện đại này lại làm hắn rất hứng thú. Thậm chí hắn còn muốn lập tức nhìn thấy vị Trương viện trưởng đã thay đổi cách đặt tên từ “cung” sang “hệ”, rồi nghĩ ra mấy từ như giảng viên và giáo sư này.

– Không biết.

Mấy Thổ Bao đồng thời lắc đầu, nhưng Lâm Tịch thấy khuôn mặt Mông Bạch lúc này lại xuất hiện vẻ kính sợ và ánh sáng của vinh quanh.

– Học viện là một nơi rất đặc biệt, người ở bên ngoài không thể hiểu rõ tình huống bên trong, học viện cũng không truyền tin tức ra ngoài, nếu như muốn biết tin tức về Trương viện trưởng sợ rằng chỉ có người trong học viện mới hiểu rõ.

Lý Khai Vân giải thích với Lâm Tịch, sau đó hắn bắt đầu nghiêm mặt lại, nhẹ giọng hát lên với sự kính nể sâu tận đáy lòng:

– Ngài mang theo Kỳ Lân và Thần Uyên dạo chơi thiên hạ, ngài đã đến những hoang mạc chưa có ai đến, ngài chém thủ cấp của yêu ma, dễ dàng lấy đầu đại tướng quân kẻ thù trong thiên quân vạn mã, ngài ở đỉnh cao của vinh quang mà không có ai sánh được…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN