Tiên Mãn Cung Đường - Chương 68: Doanh ngư
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
19


Tiên Mãn Cung Đường


Chương 68: Doanh ngư


Mì hải sản này là một loại mì lạnh, sợi mì ngâm trong canh hải sản loãng nấu bằng nước sốt đặc biệt, bên trên trải tôm nấu chín cắt miếng, rưới thêm một tầng dầu vừng, sắc hương vị đều hoàn hảo. Nguyên bản mì lạnh này thêm đá lên trên ăn sẽ càng ngon miệng, nhưng suy xét đến việc đã nhập thu, sợ Hoàng thượng ăn vào xấu bụng, Tô Dự liền ngâm mì trong ôn tuyền, mang theo chút độ ấm, vừa vặn cho vào miệng rồi.

Hoàng đế bệ hạ mặt không chút thay đổi tiếp nhận bát ngọc, ngồi xổm cùng Tô Dự, nhưng cự tuyệt trứng gà nấu ôn tuyền, bởi vì thứ này là “nấu bằng nước tắm rửa”.

Tô Dự đập trứng gà nửa sống nửa chín, bỏ vào bát mì trộn cùng một chỗ. Nếu như ở kiếp trước, hắn sẽ không dám ăn như vậy, bởi vì trứng gà nửa sống nửa chín vẫn rất nặng mùi tanh, nhưng ở đây là cổ đại không có ô nhiễm, hương vị trứng gà nơi này phi thường thuần khiết, cho dù ăn sống cũng không thành vấn đề.

An Hoằng Triệt ghét bỏ nhìn mì trộn trứng gà trong chén Tô Dự, hai ba cái đem chén của mình ăn xong, sợ Tô Dự cũng trộn trứng gà vào mì của y.

Tô Dự nháy mắt mấy cái, bộ đáng sợ như vậy sao?

Hoàng đế bệ hạ không để ý tới hắn, tự nhiên cởi giày, đem chân thò vào trong ôn tuyền, Nước nóng vừa tiếp xúc đến gan bàn chân, kích thích làm y lập tức rụt trở về, nhanh chóng lắc lắc, rồi sau đó lại thử thò xuống thăm dò.

Tô Dự nhìn nhìn hai long cước ngâm vào nước, lại xem xem chén mì sau khi trộn trứng gà nhìn không ra cái gì trong tay mình, yên lặng đặt bát trong tay qua một bên, nâng tay một lần nữa mò thêm một bát.

“Bát này thật thú vị, Cảnh vương có phải thực thích ở trong ôn tuyền ăn gì đó hay không a?” Tô Dự vừa ăn mì, vừa nghiên cứu bát trong tay. Mấy thứ này là hắn tìm được tại hầu phòng, mỗi cái đều rất xinh xắn, đại khái có thể chứa một chiếc đũa, do một loại bạch ngọc mỏng nhẹ khắc thành, bát hai tầng, ở giữa trống không, đặt trong nước có thể trôi nổi.

Tô Dự tưởng tượng Cảnh vương là người cực biết hưởng thụ, ngâm mình ở trong ôn tuyền sai thị nữ đem đồ ăn ngon đặt vào bát, chậm rãi trôi tới bên tay, quả nhiên là ngày tháng thần tiên.

An Hoằng Triệt nhìn nhìn bảy tám chén bạch ngọc nổi lơ lửng trong ôn tuyền, nâng tay nhấc một cái lên, “Đây là chén trà.”

“Khụ khụ khụ……” Tô Dự bị sặc.

“Bất quá, đây ngược lại là chủ ý không tồi,” Hoàng đế bệ hạ xoay chuyển cái chén nhỏ trong tay, “Ngày mai khi đi mang bộ này theo.” Về sau thời điểm tắm rửa tại Bắc Cực Cung, có thể nằm trên giường bạch ngọc, chờ nô tài ngốc đem cua bột, bánh tiểu ngư bỏ vào trong bát thổi qua.

Tô Dự: “……” Tùy tiện đoạt gia sản của Vương gia như vậy thật sự sẽ không kích khởi phản loạn sao?

“Từ hôm nay trở đi, không được cùng trẫm tách ra nửa bước.” Hoàng thượng ăn xong năm bát mì, tại trong ôn tuyền xoa xoa tay, bỗng nhiên mở miệng nói.

Mệnh lệnh những tên thích khách kia nhận được không phải giết chết Tô Dự, mà là bắt sống. Ngay từ đầu, khi Viên tiên sinh mua cái điền trang kia, những người này đã mai phục tại đó, chỉ chờ một ngày nào Tô Dự tiến đến, liền lập tức bắt hắn, đưa đến chỗ ẩn thân đã chuẩn bị tốt từ trước.

Chuyện dị tinh, chỉ sợ đã bị người nào đó biết được, chỉ là không biết người nọ muốn bắt Tô Dự làm cái gì.

“Vậy thời điểm Hoàng thượng đi ngoài ta cũng phải đi cùng sao?” Tô Dự ngẩn ngơ, lập tức hai mắt tỏa sáng, trước kia thời điểm Tương Trấp Nhi đi WC đều không cho hắn theo, thế cho nên cát èo đi vệ sinh bằng trân châu thượng đẳng của hắn vẫn không chứng tỏ được công dụng.

An Hoằng Triệt chậm rãi quay đầu, yên lặng nhìn hắn.

“Ha ha, ha ha, chỉ đùa chút thôi,” Tô Dự cười gượng hai tiếng, đứng dậy, “Thời gian không còn sớm, vào phòng ngủ đi.”

Nô tài ngốc này, thích trẫm đã thích đến muốn chết…… Đợi đã, nô tài ngốc muốn cùng trẫm đi ngoài, chẳng lẽ là muốn nhìn trẫm …… Ngô, nguyên lai nô tài ngốc nghĩ như vậy, làm một chủ nhân tốt, trẫm nhất định sẽ thỏa mãn hắn…… Đáng chết, hôm nay đi ra ngoài không có mang theo mỡ……

Hoàng đế bệ hạ hồng lỗ tai, biểu tình trên mặt biến hóa nhiều lần, cuối cùng đứng hình tại nấc ảo não, hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu trừng Tô Dự, hướng hắn vươn ra hai tay.

Miêu nô trung thành lập tức ân cần ngồi xổm xuống, để Hoàng thượng đem hai tay vòng qua cổ hắn, một mảnh bạch quang chợt lóe, mèo nhỏ lông vàng ôm lấy tà áo hắn, lắc lắc chân sau ướt sũng, nhảy lên bờ vai của hắn, ở mặt trên đạp ra một chuỗi dấu chân.

Tô Dự tuyệt không để ý, kéo ống tay áo lau lau chân sau iêu đại gia, mĩ mãn ôm quả cầu lông về phòng ngủ, khi đi còn không quên mang theo bộ ly bạch ngọc kia.

Sáng sớm ngày kế, Hoàng đế bệ hạ đầy mặt mất hứng rời giường, quyết định đem Kinh Đô Phủ doãn lưu đày ba ngàn dặm.

Tô Dự thấy miêu đại gia mất hứng, liền đề nghị đi chơi chợ sáng.

Đông Giao cách bờ biển rất gần, buổi sáng sẽ có một đợt chợ cá, chính là nơi Tô Dự nhập hàng trong khoảng thời gian bán cá mỗi ngày trước kia. Hôm qua cưỡi lại con lừa, nhớ tới một người một mèo trước đây sống nương tựa lẫn nhau bán xiên nướng qua ngày, không khỏi có chút hoài niệm. Dù sao cũng không kịp lâm triều, không bằng đi dạo chợ sáng, xem xem có nguyên liệu tươi gì không.

Chung quy cũng có chút hải sản không sang quý, nhưng kỳ thật lại phi thường ngon, mà trong cung cơ bản sẽ không chọn mua mấy thứ bất nhập lưu này nọ.

Hoàng đế bệ hạ nghe vậy, sắc mặt dịu đi không ít, lúc này mới cho người đưa thích khách đến kiêu kỵ binh giao cho Túc vương, tiếp tục đi truy tra người sau màn, bản thân thì cùng Tô Dự hưng trí bừng bừng đi chợ sớm.

Kinh thành tuy nói là ở bên bờ biển, nhưng trên thực tế vẫn nằm trong Trung Nguyên, chỉ là do Đông Hải lấn vào đây tạo ra một vịnh thập phần hẹp dài, trực tiếp xâm nhập nội địa, cuối cùng thành kinh thành sở tại. Cho nên bờ biển ngoài kinh thành thoạt nhìn càng giống một con sông lớn hơn, mặt biển xa xa không rộng lớn bằng Đông Hải chân chính, chủng loại cá cũng không phong phú đa dạng bằng Đông Hải, nhưng có chút còn hơn không.

Kỳ thật, mặc kệ là luận binh pháp, hay là luận phong thuỷ, kinh đô đều không nên đặt ở loại địa phương này, kinh đô tiền triều vốn không phải ở đây, mà đặt tại phúc địa phương Bắc Trung Nguyên. Sau khi An gia được thiên hạ, nguyên bản là muốn đem đô thành định tại ven bờ Đông Hải, bị chúng đại thần cực lực phản đối, mới lui mà cầu bước tiếp theo, định ở kinh thành hiện tại.

Về phần nguyên nhân, Tô Dự trước kia không rõ, hiện tại thì triệt triệt để để minh bạch.

Chợ sáng ở tại bến tàu phụ cận thạch đầu bãi thượng, cá tôm cua biển mới mẻ bày tùy ý, người đánh cá cùng tiểu phiến [buôn bán nhỏ] cao giọng cò kè mặc cả, người đến người đi, rất là náo nhiệt.

Hoàng đế bệ hạ lần đầu tiên biến thành hình người cùng Tô Dự dạo chợ cá, việc đi thế này và nằm trong vạt áo nhìn ra khác biệt rất lớn, khiến y cảm thấy thập phần mới mẻ, nhìn thấy cái gì cũng muốn qua xem cho đến cùng. Tô Dự đành phải gắt gao kéo tay y, miễn cho con mèo tò mò này đi lạc.

“Khiêu khiêu ngư, khiêu khiêu ngư!” Căn bên cạnh sạp bán tôm biển, bày một chậu lớn, mặt trên phủ một tầng lưới mòng, có thứ gì đó đang không ngừng tông lên trên.

Tô Dự nghe được tiếng rao hàng, kéo Hoàng thượng lại gần, đạn đồ ngư, tục xưng khiêu khiêu ngư, thập phần khó bắt, phải dùng dây thừng dài mấy trượng quăng từ khoảng cách xa xa, tại niên đại Tô Dự sinh hoạt trước kia, loại tài nghệ cổ lão này cơ hồ đã muốn thất truyền, cho nên mỹ vị khiêu khiêu ngư hoang dại cực kỳ khó được. Bất quá, tại Đại An triều, người đánh cá có thể bắt khiêu khiêu ngư chỗ nào cũng có, thứ này cũng biến thành không đáng giá gì.

Đạn đồ ngư vô luận là muối tiêu chiên xù hay là nấu canh đậu hủ, hương vị đều thực không tồi, loại cá xấu xí không ra sao này trong cung sẽ không chọn mua, lường trước Hoàng thượng hẳn là chưa có nếm qua, Tô Dự liền chuẩn bị mua một chút.

Tô Dự cúi đầu chọn đạn đồ ngư, Hoàng đế bệ hạ liền nhìn chằm chằm đám tôm biển vui vẻ bên cạnh, bàn tay giấu trong ống tay áo nắm thành quyền, cực lực nhẫn nại nén xúc động muốn chụp tôm trở về.

“Công tử, sao lại tự mình đến mua tôm nha?” Tiểu phiến bán tôm thấy An Hoằng Triệt một thân hoa phục, không phú cũng quý, liền dùng một loại ánh mắt xem kẻ coi tiền như rác tha thiết nhìn y, “Là muốn mua cho phu nhân hay mua cho trưởng bối?”

Hoàng đế bệ hạ nhìn nhìn Tô Dự ngồi xổm trên mặt đất, “Phu nhân.” Mua cho phu nhân, để phu nhân làm đồ ăn ngon.

“Ai nha, tôn phu nhân thật sự là có phúc khí a.” Tiểu phiến cười đến đầy mặt sáng lạn.

Tô Dự nghe tiểu phiến nói, ngẩng đầu nhìn Hoàng đế bệ hạ đang đầy mặt đồng tình, không khỏi giật giật khóe miệng, xách khiêu khiêu ngư đã mua xong, kéo Hoàng thượng rời đi, không để ý tới tiểu phiến còn đang cực lực đề cử “Tôm biển thích hợp tặng phu nhân”.

Hoàng đế bệ hạ rất đắc ý, nô tài ngốc đây là đang thẹn thùng đi, ngay cả tên bán tôm cũng có thể nhìn ra được, y đối với nô tài ngốc có bao nhiêu tốt. Ngô, đêm nay nếu dùng mỡ, nô tài ngốc nhất định sẽ cảm động phát khóc.

Đám mực đã chết xấu hề hề bày thành một đống trên tảng đá, tiểu phiến bán mực cùng người đánh cá cao giọng cò kè mặc cả.

“Thứ này trước kia cũng đâu phải chưa có người mua, ngươi sao chào giá cao như vậy chứ?” Tiểu phiến này bán xiên mực nướng, mấy tháng trước thứ này còn giống như cho không, nhưng từ khi mực xiên nướng của Tô Dự nổi tiếng kinh thành, giá mực cũng nước lên thì thuyền lên, chỉ là chưa từng đắt như vậy bao giờ.

“Mười văn một chỉ, không mua thì thôi,” Người đánh cá rất là ngang ngược, đoạt lại con mực trong tay tiểu phiến, “Vật trong biển sâu hiện tại không dễ bắt, ngày mai nói không chừng phải tăng tới mười hai văn.”

“Này cũng quá đắt rồi!” Không chỉ là gã bán mực nâng tiền, người bán cá bên kia cũng oán thanh liên tục.

“Trên biển có quái ngư, một ngày thất thu nhiều như vậy, không tăng giá thì giới chúng ta đều ăn không khí mất thôi.”

“Triều đình treo giải thưởng bắt quái ngư, mấy con cá lông đen trước kia nộp lên rồi mà vẫn thiếu tiền sao?”

“Nếu vẫn là loại cá lông đen kia thì tốt rồi……” Người đánh cá còn chưa nói xong, bãi biển bên kia đột nhiên nổi lên một trận ồn ào.

“Mau đến xem, chính là hải quái đó!” Có người cao giọng hô, mọi người nghe vậy, lần lượt dũng mãnh lao qua bên kia.

Bãi đá vốn không rộng, đám người chen vai thích cánh đẩy Tô Dự lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ném cá trong tay đi luôn. An Hoằng Triệt kéo Tô Dự vào lòng,”Ngốc chết, cả đường cũng đi không vững.”

Tô Dự nhìn nhìn Hoàng đế bệ hạ đầy mặt không kiên nhẫn đem hắn chặt chẽ bảo hộ trước ngực, trừng mắt nói: “Chúng ta cũng đi xem đi.”

Hoàng đế bệ hạ nhìn thoáng qua một mảnh đầu người đông nghìn nghịt kia, quả quyết phủ quyết đề nghị của Tô Dự, kéo hắn rời khỏi bãi đá, ra dấu với thị vệ giấu trong đám người. Đến thời điểm hai người trở lại biệt viện, quái ngư bị mọi người vây xem đã đặt ở bên trong.

Tô Dự hiếu kì lại gần, “Cẩn thận!” Một bóng đen từ trong chậu nước mạnh mẽ bắn ra, Hoàng thượng nhanh chóng ra tay, một tay chụp thứ đó ngã trên mặt đất, hai thị vệ nhanh chóng xông lên, đem cá bị chụp choáng nhặt trở về bồn, rồi sử dụng lưới sắt bao lại.

“Doanh Ngư!” Quả nhiên [ Sơn Hà đồ giám ] không phải giấy trắng, Tô Dự liếc mắt liền nhận ra chân diện mục của thứ này.

Thân dài mảnh và độ dài so với cá biển bình thường không có gì khác nhau, chỉ là hai vây cá đổi thành đôi cánh cơ hồ dài bằng thân thể, bên trên mọc lông vũ màu bạc cứng rắn như vảy.

“Thân cá mà có cánh chim, tiếng như uyên ương……” Tô Dự cách lưới sắt nhìn Doanh Ngư sau khi lật ngửa bụng một lát dần dần tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng, “Uyên ương kêu như thế nào?”

Hai hai hí sa đinh, trưởng nghi họa bất thành. Cẩm cơ tranh dệt dạng, ca khúc yêu hô danh. Tiếng uyên ương nói vậy……

“Cạc cạc cạc cạc!” Doanh Ngư không chịu cô đơn lập tức trả lời vấn đề của Tô Dự.

Tô Dự: “……” Tiếng kêu này, một điểm cũng không lãng mạn!

Doanh Ngư mang về trong cung, tự nhiên phải đưa cho Quốc sư xem trước.

Quốc sư lẳng lặng nhìn Doanh Ngư cạc cạc la hoảng một lát, chậm rãi nâng con ngươi thanh lãnh nhìn về phía Tô Dự: “Nhớ làm Doanh Ngư như thế nào không?”

“Doanh Ngư có thể gọi thủy họa [nạn về nước], thủy tính âm, vào lúc Chính Ngọ dương khí thịnh nhất, dùng nội kình chặt đi hai cánh……” Tô Dự thuần thục đọc ra trang trong [ Tâm pháp làm cá ] về cách làm Doanh Ngư.

Nhìn nhìn sắc trời, đã qua Chính Ngọ, hôm nay không thể giết Doanh Ngư.

“Cạc cạc!” Doanh Ngư tránh được một kiếp vô tình trào phúng đầu bếp mê muội.

Tô Dự gãi gãi đầu, “Vậy ngày mai thần lại đến.”

“Chậm đã,” Quốc sư nâng tay, đem lồng sắt đựng Doanh Ngư đưa cho Tô Dự, “An quốc tháp là thánh địa quốc gia, không thích hợp ồn ào.”

Tô Dự nguyên bản cho rằng đã hoàn thành nhiệm vụ, ai ngờ đành phải lại xách Doanh Ngư ly khai An Quốc Tháp.

“Cạc cạc cạc cạc cạc……”

Doanh Ngư thật sự quá mức ầm ĩ, Tô Dự không rõ, là một con cá, nó từ đâu có nhiều chuyện để nói như vậy. Trái lo phải nghĩ, đành phải mang lồng sắt và cá cùng nhau ném xuống hồ nhỏ trong Dạ Tiêu Cung, dù sao buổi tối hắn ở tại Bắc Cực Cung, ồn cũng ồn không đến hắn.

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:

Đêm tối, Tây Cung một mảnh nhân tâm hoảng sợ

Doanh Ngư: Cạc cạc!

Phi tần giáp: Thanh âm gì vậy? Chẳng lẽ là oan hồn Tiểu Thúy tới tìm ta?

Doanh Ngư: Cạc cạc cạc!

Phi tần ất: Thanh âm gì vậy? Chẳng lẽ là ai thông thạo vu cổ chi thuật?

Doanh Ngư: Cạc cạc cạc!

Tiểu Ngư: Ồn chết, ngày mai ăn mấy con cá này đi.

Miêu công:[ quẹt mỡ ] Đêm nay liền ăn [⊙ω⊙]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN