Tiên Mãn Cung Đường - Chương 81: Cá khô
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
21


Tiên Mãn Cung Đường


Chương 81: Cá khô


Chiêu vương nguyên bản là ngủ ổ mèo ở Thiên Điện, trong ổ mèo không chỉ có cái đệm mềm mại, còn bày đặt ra hình ra dạng trải thêm một tầng đệm giường, một tầng sàng đan, quả cầu lông trắng vàng xen lẫn lún xuống thật sâu giữa đệm chăn mềm mại, trên người còn có một cái chăn nhỏ.

Mơ mơ màng màng mở mắt ra, đối với tình hình trước mắt có chút phản ứng không kịp, Chiêu vương điện hạ cảm giác thân mình chợt lạnh, sau đó cái chăn mèo bị vén lên, nhất thời bị kích thích thanh tỉnh, ngẩng đầu nhìn, đối diện hai mắt mang ý cười hiền từ của Thái Hậu, “Ngoan, mẫu hậu ôm một cái a, ngủ tiếp đi.”

Mèo mập nhỏ chớp mắt, cái đầu buồn ngủ không nghĩ ra mẫu hậu sáng sớm đem hắn kéo đến đây làm cái gì, đơn giản không nghĩ nữa, nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Thái Hậu đem mèo mập nhỏ đặt trên đùi, vạch chiếc chăn nhỏ kia ra, Chiêu vương điện hạ muốn ngủ lại nhịn không được rụt lui thân mình.

Lâm cô cô vội vàng đưa thảm nhung đến, trên tấm thảm trắng tinh thêu đầy trảo ấn màu đen, sờ lên thập phần ấm áp. Thái Hậu dùng thảm nhung bao lấy hai chân mình, cũng đem mèo mập nhỏ trên đùi nhét vào, chỉ chừa cái đầu xù lông ở bên ngoài.

“Hiền phi hôm nay thân thể không khỏe, Hoàng thượng sai lão nô đến xin phép.” Uông công công nhìn Thái Hậu làm xong việc, lúc này mới nhẹ giọng nói.

“Thôi đi, thôi đi, nói hắn ngày mai nhớ đến là được.” Thái Hậu khoát tay, rồi sau đó lui tay vào trong thảm nhung, xoa xoa trên người mèo mập nhỏ ấm hô hô.

Thái Hậu không dùng huân hương, trên người chỉ có mùi xà phòng thản nhiên, Chiêu vương điện hạ ngửi được hương vị của mẫu thân rất là thoải mái, xoay người ôm lấy bàn tay kia.

“Ai, Hoằng Ấp của ta cũng sắp trưởng thành rồi, về sau cưới vợ thì không ẫu hậu ôm nữa.” Thái Hậu sờ sờ cái bụng lông ấm áp của tiểu nhi tử, bỗng nhiên phiền muộn hẳn lên.

Lâm cô cô bưng điểm tâm đi tới, cười nói: “Vương gia cách cập quan còn những hai năm cơ mà, huống hồ nói không chừng qua thêm chút thời gian liền có tiểu hoàng tử.”

Thái Hậu dùng một tay còn lại sờ lông trên đầu mèo mập nhỏ, nghe Lâm cô cô nhắc tới, ngược lại là nhớ tới một sự kiện, “Ly vương gia có phải sắp có con thứ ba hay không?”

“Tính ngày, cũng kém không nhiều,” Lâm cô cô cầm lấy một quyển sổ lật lật, “Trong tháng giêng sẽ sinh, nói không chừng đã ra đời rồi.”

Ly vương trong các hoàng tử xếp hàng đệ nhị, chính là con trai của Ngũ vương gia Trung vương, bởi vì là quý tử có quyền kế thừa, từ nhỏ cũng lớn lên bên cạnh Thái Hậu, nay trấn thủ Nam Hải. Nam Hải xa xôi, muốn đến nơi phải đi bằng đường bộ, trèo non lội suối tương đối mất thời gian, tin tức cũng đến chậm chút.

Thái Hậu hơi hơi gật đầu, không hứng thú lật lật sổ sách. Mắt thấy đã sắp đến ngày mười tháng mười, hàng năm vào thời điểm này liền cảm giác đau đầu.

Lễ tế trời tiết mãn hưởng, có vài vị thân vương trấn thủ biên cương sẽ mang gia quyến về kinh, nhóm quý tử hoàng tộc phải đi An Quốc Tháp tham gia buổi tế trời, ngoài nhóm gia quyến này thì phi tần trong cung cũng phải tham gia cung yến. Cung yến năm trước do Lộ Quý phi lo liệu, tuy nói không có chỗ nào xuất sắc, nhưng cũng là ra hình ra dạng không có sai lầm gì lớn, nay Lộ quý phi đã bị trục xuất khỏi cung, việc này nghiễm nhiên lại rơi xuống đầu Thái Hậu.

“Cung yến ngoại trừ Tô Dự thì đều là nữ tử, ca múa liền miễn đi.” Thái Hậu nâng tay đem ca múa gạch đi.

“Nếu không có ca múa thì phải nói nhảm, Thái Hậu lại không kiên nhẫn ứng phó các nàng,” Lâm cô cô nhanh chóng ngăn cản, “Không bằng mời gánh hát hát hí khúc đi.”

Chiêu vương điện hạ ngủ nhiều đói bụng, lại miễn cưỡng không muốn động, liền ôm ngón tay mẫu hậu cắn cắn, kẹt nỗi có cái răng vừa rụng, ngón tay mảnh khảnh của Thái Hậu liền kẹt trong kẽ răng, cắn như thế nào cũng không cắn được.

“Đói bụng?” Thái Hậu cúi đầu nhìn hắn, thấy mèo nhỏ mập mạp ôm một ngón tay của bà cắn đến vô cùng phí sức, không khỏi bật cười, “Sao nhanh thế đã rụng răng rồi?” Phân phó Lâm cô cô đi lấy một chén canh cá, Thái Hậu đem quả cầu lông nhỏ giơ lên nhìn nhìn, Chiêu vương điện hạ ngáp một cái, lộ ra lỗ thủng trong hàm.

Thái Hậu cười đến đôi mắt cong cong, nâng tay khép hết sổ sách lại, quyết định ngày mai đợi Tô Dự đến đây hãy nhìn, hôm nay liền làm con chuột đồ chơi thật lớn cho nhi tử đi.

Vì thế, chuyện cung yến liền tạm thời gác lại, chờ Tô nương nương ngày mai đến xử lý.

—0—

Tô nương nương bận rộn còn đang ở trên long sàng không thể bò lên, thật sự là thắt lưng đau lợi hại, đành phải nằm bẹp trên giường, để Tương Trấp Nhi đạp đạp cho.

Hoàng đế bệ hạ biến thành mèo nhỏ lông vàng, tại bên hông Tô Dự giẫm tới giẫm lui, kẹt nỗi lực bật trên chân quá mạnh, cái eo nho nhỏ căn bản không đủ cho y chạy nhảy, thường là vượt quá giới hạn đáp xuống giường. Vì thế, Hoàng thượng mạnh khỏe quyết định chạy đường dài, từ đường cong duyên dáng nơi eo, bịch bịch bịch chạy một mạch đến đỉnh đầu Tô Dự, hưng phấn cào loạn tóc ở ót hắn, lại bịch bịch bịch chạy trở về, bổ nhào vào cái địa phương mềm mại mượt mà kia, dùng móng vuốt cào quần lót Tô Dự.

Tô Dự quay đầu nhìn thoáng qua miêu đại gia vẫn đang chơi hết sức cao hứng, bất đắc dĩ đem mặt chôn trong gối đầu, cứ theo ý y đi. Thật sự không hiểu nổi thể lực Hoàng thượng, loại sự tình này rõ ràng là cùng nhau làm, vì cái gì hắn mệt đến chó chết như vậy, mà đại gia này còn có thể ở trên người hắn hăm hở chạy nước rút một trăm mét chứ?

Đợi đến khi Hoàng đế bệ hạ rốt cuộc chơi đủ, tóc Tô Dự đã biến thành ổ gà, quần lót bằng gấm vóc sang quý cũng bị tưa đầy sợi, bất quá đau nhức nơi eo, cổ đã giảm bớt rất nhiều.

Tô Dự gãi gãi đầu tóc hỗn độn, “Thật là có tác dụng nha.”

Mèo nhỏ lông vàng ngồi trên eo Tô Dự, chậm rì rì liếm liếm móng vuốt, vô nghĩa, trẫm đem nội kình vận vào bốn chân xoa bóp cho ngươi, như thế nào có thể vô dụng?

Hoàng đế bệ hạ biến trở về hình người, nằm xuống bên cạnh Tô Dự lười biếng duỗi eo, dùng mũi chân đá đá cẳng chân Tô Dự, “Eo không mỏi nữa thì đi nấu cơm.”

Tô Dự nghe vậy, thân mình vừa dựng lên nhất thời đổ trở về trên gối, lặng lẽ dùng mũi cọ nhuyễn y màu vàng nhạt trên vai Hoàng thượng, “Còn nhức a.”

“Không cho phép chùi nước mũi lên lông trẫm.” Hoàng thượng ghét bỏ dùng một ngón tay đẩy đầu Tô Dự ra.

Phù dung trướng phủ, thái dương ấm áp, từ đây quân vương không sớm triều. Hai người liền như vậy không có việc gì ở trên long sàng tiêu hao một buổi sáng, bỏ lỡ lâm triều, điểm tâm……

—0—

Đông Hải đưa tới hàng loạt chinh ngư và Doanh Ngư, nghe nói Cảnh vương tự mình nghiên cứu ra biện pháp bắt Doanh Ngư, bắt đâu dính đó, Doanh Ngư bên bờ Đông Hải bị hắn tàn sát hầu như không còn. Chỉ là, có đôi khi vậy cũng không phải là chuyện tốt.

Quốc sư nhìn đại điện An Quốc Tháp lồng sắt xếp thành hàng, trong đôi mắt đẹp tràn đầy lãnh ý.

“Cạc cạc cạc cạc……” Một con Doanh Ngư đã thực ầm ĩ, một đống Doanh Ngư quả thực là muốn đem đỉnh phòng An Quốc Tháp xốc tung! Thánh tháp thần thánh yên tĩnh, thoáng chốc bỗng biến thành chợ cá.

“Câm miệng!” Quốc sư đứng giữa đại điện, thanh âm thanh lãnh nháy mắt truyền khắp đại điện, tuy không lớn, nhưng lại như tiếng sấm nổ bên tai mỗi người, khiến nhân tâm lâm vào chấn động.

“Cạc!” Tiềng ồn ào của Doanh Ngư ngưng bặt, bọn chúng theo bản năng cảm giác được nguy hiểm, không dám lại lên tiếng.

“Đừng để bổn tọa nghe thấy một tiếng kêu nào nữa.” Quốc sư thản nhiên đảo qua thị vệ trong đại điện, lúc trước chỉ có một con Doanh Ngư còn có thể bảo Tô Dự lấy đi, nay nhiều như vậy, cũng chỉ có thể đặt ở An Quốc Tháp.

“Tuân chỉ.” Thống lĩnh thị vệ, cũng chính là thế tử Lỗ quốc công lập tức quỳ xuống đất lĩnh mệnh.

Vì thế, đợi đến khi Tô Dự và Hoàng đế bệ hạ dùng xong cơm trưa, lại thuận thế ngủ trưa, chân không đau eo không mỏi tới làm cá, liền nhìn thấy thế tử Lỗ quốc công cầm gậy gỗ trong tay, mang theo một đội thị vệ ở trong đại điện qua lại tuần tra, một khi phát hiện con cá nào có dấu hiệu kêu lên, liền một gậy giáng xuống chụp choáng.

Lồng sắt Doanh Ngư xếp thành một hàng, hai đội thị vệ một trái một phải đi kiểm tra, lúc cả hai đều đi tới cuối hàng, một con Doanh Ngư ở khúc giữa vỗ vỗ cánh, xem ra tựa hồ chuẩn bị kêu chút gì đó, như vậy dĩ nhiên chạy qua không kịp, thế tử Lỗ quốc công phải dùng tới khinh công, phi thân tiến lên, gậy gỗ rời tay giữa không trung, “bùm” một tiếng đập vào đầu cá rắn chắc, Doanh Ngư ứ một tiếng ngã xuống, gậy gỗ bắn trở về.

Thế tử Lỗ quốc công ở không trung chụp lại gậy gỗ, tiêu sái xoay người rơi xuống đất, chậm rãi đi trở về đứng trước đội ngũ, nhìn thấy Tô Dự đến, im lặng hành lễ với hắn, rồi sau đó vẻ mặt nghiêm túc tiếp tục dẫn thị vệ tuần tra.

Tô Dự giật giật khóe miệng, xa xa nhìn thoáng qua hàng loạt chinh ngư trong vại nước. Chinh ngư vốn hung mãnh, hắn không dám tiến sát, miễn cho bị cắn mất mũi, chỉ là hôm nay chinh ngư tựa hồ đều tương đối thành thật, không gặp con nào nhảy khỏi mặt nước, đều trầm mình dưới đáy.

Đến tầng hai, Quốc sư cầm danh sách hải quái Cảnh vương đưa tới, vẻ mặt ngưng trọng nói với Tô Dự: “Lập tức sẽ đến ngày mười tháng mười, hết thảy đám cá này đều phải làm thành tế phẩm.”

“Tất cả?” Tô Dự trừng mắt, trước mắt tế phẩm mà hắn gặp qua chỉ có cá khô trong gian phòng đầu tiên ở tầng bốn, chẳng lẽ mớ quái ngư này cũng phải làm thành cá khô sao? Hai loại cá này ăn tươi mới ngon, thịt chinh ngư nhiều mỡ, thịt Doanh Ngư cứng rắn, đều không thích hợp làm cá khô.

Quốc sư không nhiều lời, mang theo Tô Dự đi tầng bốn, chậm rãi đẩy cửa đá gian thứ hai ra.

Trong gian thạch thất thứ hai, không đầy nhóc như gian thứ nhất, trên các kệ đá màu đen như ở Đa Bảo Các, đặt đủ loại thiên kì bách quái …… cá khô.

Chinh ngư, Doanh Ngư, Văn Diêu, hà la ngư……

Mỗi chủng cá chỉ có một hai con, cũng không nhiều. Cái thạch thất này càng giống như nhà bảo tàng hơn, đem quái ngư trong [ Sơn Hà đồ giám ] nhất nhất biến thành vật trưng bày, Tô Dự nhìn xem hoa cả mắt, cố gắng đem mấy cái tiêu bản kỳ quái này đối chiếu với tranh vẽ trong sách, thuận đường ngẫm lại cách nấu luôn.

“Năm rồi số cá này chỉ ngẫu nhiên xuất hiện một hai con, bắt đến tế trời liền có thể bảo vệ thiên hạ thái bình.” Ánh mắt Quốc sư dừng lại tại hà la ngư “một tay mười thân”.

Tô Dự dạo qua một vòng trong phòng, nhìn nhìn Quốc sư tựa hồ có chút phiền muộn, đại khái minh bạch cái gọi là hạo kiếp. Trước kia một con rồi mới một con quái ngư xuất hiện, hiện tại là một giỏ rồi một giỏ đến, cố tình thế nào mà mấy con cá này còn có thể gợi ra tai hoạ, lấy đi tế trời, thần tiên trên trời một lần cũng ăn không hết nhiều cá như vậy, vấn đề liền đến, “Vậy hiện tại làm sao bây giờ?”

“Mau chóng giết đám cá kia đi.” Quốc sư dùng con ngươi thanh lãnh nhìn Tô Dự.

Tô Dự gãi gãi đầu, đối với Quốc sư mà nói đám cá đó là tai hoạ, nhưng trong mắt đầu bếp lại là nguyên liệu nấu ăn trân quý a, cứ đơn giản như vậy thô bạo làm thành cá khô thật sự là tàn phá vưu vật, nghĩ nghĩ nói: “Có thể không làm cá khô, làm thành món khác được không?”

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:

[ Chương: Quốc sư muốn giải quyết nhiều cá khô như vậy nhất định thực vất vả ]

Tiểu Ngư: Nhiều tế phẩm như vậy, một lần tế trời có thể tiêu hao bao nhiêu?

Quốc sư: Một con

Tiểu Ngư: Còn lại đâu?

Quốc sư:[ khuôn mặt bí hiểm ] Người tế trời phải tự mình giải quyết

Tiểu Ngư: Thật sự là không dễ dàng, vậy hao phí bao nhiêu [ pháp lực ] nha?

Quốc sư: Một hồ to

Tiểu Ngư:……

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN