Tiên Mãn Cung Đường
Chương 92: Tế Trời [hạ]
Vốn cho rằng cái động hình tròn này là thông đến tận đỉnh tầng bảy, không ngờ tầng sáu chính là tầng cuối, mà tầng bảy, hóa ra lại là một bình đài lộ thiên!
Tô Dự vẫn cho rằng tầng sáu là tầng quan trọng nhất trong An Quốc Tháp, bởi vì Quốc sư thường xuyên ở tầng sáu, nghe nói là làm chuyện gì thập phần trọng yếu, như thế nào cũng không nghĩ tới, tầng sáu thần bí dĩ nhiên là phòng ngủ của Quốc sư! Cái gì thôi diễn tinh tượng, cái gì mà thăm dò thiên cơ đều không có, chỉ có các loại đồ dùng ngủ xa hoa vô cùng……
Giật giật khóe miệng, Tô Dự đối với tầng bảy sẽ có cái gì đã không ôm hi vọng nữa rồi.Nhưng mà, sau khi đi lên, vẫn là có chút ngoài ý muốn, tầng thứ bảy An Quốc Tháp, dĩ nhiên là lộ thiên! Thứ từ bên ngoài thoạt nhìn như là đỉnh tháp, thực ra chỉ là vách tường nghiêng tám hướng.
Ở giữa là một tế đài được xây dựng rộng lớn khí khái, bên trên tế đài, hương án, bàn thờ, đỉnh lô, đầy đủ mọi thứ. Tại góc phía Đông, chính là một Quan tinh đài [đài ngắm sao] do đá hắc kim [vàng đen] kiến tạo, cao cao kéo dài đến tận tinh không, thoạt nhìn thần thánh mà trang nghiêm. Không có bất cứ thứ gì dư thừa, thoạt nhìn toàn bộ tầng bảy, thế nhưng ngoài ý muốn, đứng đắn không ngờ.
Tô Dự trừng mắt, nhìn Quốc sư chậm rãi đi lên tế đài, Ly vương buông vại trà trong tay, Lăng vương và Túc vương sửa sang lại tà áo, ngay cả Hoàng đế bệ hạ cũng vẻ mặt nghiêm túc, hắn không khỏi thu hồi tâm tư xem chuyện lạ, cùng Hoàng thượng đi tới.
Bên trên tế đài, đặt một chiếc bàn thờ to lớn, Quốc sư không biết từ lúc nào đã mang tế phẩm mà Tô Dự đã làm tốt lên đây, nguyên tưởng rằng tế phẩm lại là vô tận cá khô, nhóm Vương gia vô cùng thiếu hưng trí, bỗng nhiên trừng lớn hai mắt.
Miến cá hương cay tiên diễm sáng bóng, cá viên trắng nõn mượt mà, cá nướng lạnh sốt tương, súp vây cá nóng hôi hổi, cùng với chinh ngư nướng nguyên con……
“Đây, đây là tế phẩm năm nay?” Ly vương chỉ vào cái bàn đầy món ngon kia, nuốt nuốt nước miếng, “Chúng ta khai tiệc đi.”
“Khai tiệc!” Lăng vương ồn ào theo, nâng tay liền muốn chụp cá nướng.
“Bốp!” Quốc sư một phát đánh vào mu bàn tay Lăng vương, ánh mắt băng lãnh nhìn hắn.
Lăng vương ngượng ngùng thu hồi tay, vội ho một tiếng, “Ồn ào cái gì, tế trời, tế trời mới là trọng yếu nhất!”
Tô Dự mím môi nhịn cười, nhìn mấy vị Vương gia bị Quốc sư vô tình trấn áp, thành thành thật thật cúi đầu nghe giáo huấn, không khỏi nhìn thoáng qua Hoàng đế bệ hạ bên cạnh. Hoàng thượng đang đầy mặt không kiên nhẫn nhìn nhìn sắc trời, hình như có dự cảm quay đầu nhìn sang hắn, “Sao vậy?”
“Không có gì.” Tô Dự lắc lắc đầu, “Lát nữa tổ tiên thật sự sẽ hiển linh sao?”
An Hoằng Triệt hơi hơi nhíu mày, nâng tay cầm lấy tay Tô Dự, nô tài ngốc này, là kinh hoảng sao? Có trẫm ở đây, cho dù là tổ tiên, cũng sẽ không thương hại ngươi mảy may, sợ cái gì chứ.
Sau khi thu thập đám huynh đệ và cháu ý đồ ăn vụng tế phẩm xong, Quốc sư đứng ở trung ương tế đài, hai tay hợp lại đặt trước ngực, “Hôm nay ngày mười tháng mười, Quốc sư Đại An đời thứ năm, cùng tộc nhân khấu tạ tổ tiên, phù Đại An ta vận mệnh quốc gia hưng thịnh, hộ tộc nhân ta huyết mạch lâu dài.” Thanh âm réo rắt không hề phiêu hốt như khi lừa dối bách quan, mà rõ ràng ổn định, tràn ngập kính ý chân thành.
Rồi sau đó, Quốc sư giang hai tay, chậm rãi quỳ xuống, hai mắt hơi khép, ánh trăng xuyên qua tầng mây, thẳng tắp rơi xuống, cùng tinh thạch trên mặt tế đài hoà lẫn vào nhau, bao phủ cả người Quốc sư trong quầng sáng.
Hoàng thượng kéo Tô Dự còn đang trố mắt, cùng quỳ xuống.Quốc sư bắt đầu lấy một loại âm điệu kỳ dị ngâm tụng, xướng từ dài dòng phảng phất như vĩnh viễn cũng nói không xong.
Chiêu vương điện hạ vụng trộm nhìn nhìn tế phẩm trên bàn thờ, nói nhỏ: “Thập Thất thúc, tổ tiên hẳn là chỉ lấy cá khô thôi phải không?”
Lăng vương chọc a chọc Thập Tam ca bên cạnh, “Ngươi nói xem?”
Túc vương nhíu nhíu mày, đang định nói gì đó, trên tế đài đột nhiên bạch quang đại thịnh.
Hoàng đế bệ hạ tay mắt lanh lẹ vươn tay che hai mắt Tô Dự, vầng sáng trắng này rất mạnh, rất có khả năng sẽ thương tổn đến mắt, cho dù đã cách bàn tay của Hoàng thượng, Tô Dự vẫn có thể cảm giác được quang mang chói mắt kia.
Đợi khi Hoàng thượng buông tay ra, Tô Dự liền khẩn cấp duỗi cổ nhìn lên, chinh ngư và Doanh Ngư trên bàn đã biến mất sạch, cùng biến mất theo, còn có rất nhiều cá viên và cá nướng, súp vây cá ước chừng là vì trong quá trình truyền tống dễ bị đổ, nên tổ tiên một chén cũng không có lấy đi.
“Chỉ còn ít như vậy sao!” Chiêu vương điện hạ kêu rên một tiếng, mấy năm trước tổ tiên thường chỉ tùy tiện lấy mấy con cá khô là hết, như thế nào năm nay tế phẩm trên bàn lại thiếu hơn phân nửa a!
“Tổ tiên phù hộ!” Quốc sư thấp giọng rên khẽ, đem một câu cuối cùng niệm xong, chậm rãi đứng dậy, con ngươi thanh lãnh thản nhiên đảo qua mọi người, nhìn nhìn sắc trời, “Khai tiệc đi.”
Mọi người hoan hô một tiếng, nhanh chóng động thủ, dời lư hương trên bàn đi, đem tế phẩm còn thừa tập trung lại, rồi sau đó chán nản phát hiện, phàm là cá viên chín đều bị tổ tiên thu đi, chừa lại đều là cá viên sống và cá xắt miếng sống, cùng với số lượng cá nướng không nhiều.
Mấy vị vương gia nhìn thoáng qua nhau, đồng thời ra tay, đem mấy khối cá nướng trên bàn quét sạch.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Cái này ăn như thế nào?” Ly vương chỉ mớ cá viên sống kia.”Chờ chút.” Tô Dự đem trưởng hoàng tử điện hạ bò đến trong lòng hắn giao cho Ly vương, lấy nồi và nước lẩu đến.
Túc vương mặt không chút thay đổi nhổ mấy nén hương trong chiếc đỉnh đồng xanh xuống, cho thêm vào lửa than.
Dân chúng trong kinh thành, nhìn thấy đỉnh An Quốc Tháp quang mang đại thịnh, đồng loạt ra khỏi nhà quỳ bái, sau đó liền nhìn thấy đỉnh tháp sương khói lượn lờ.
“Hoàng tộc phải tế trời tại đỉnh tháp suốt một đêm, quả thật vất vả a.” Dân chúng đồng lòng cảm khái.
Nhóm hoàng tộc trên đỉnh tháp đích xác rất vất vả, một bên xiên cá viên, một bên phải phòng bị huynh đệ, cháu, thúc thúc giành ăn.
Quốc sư từ phía dưới bàn thờ lấy ra một bình rượu tế trời, hơi hơi nhíu mày, chỉ lo cúng cá viên, quên cúng rượu mất rồi. Than nhẹ một tiếng, bỏ niêm phong, tổ tiên năm nay không có rượu quế hoa uống, thôi thì để bọn họ uống đi, dù sao tổ tiên ăn được mỹ vị cá viên, cũng sẽ không trách tội đâu.
Uống súp vây cá thơm ngon, nếm qua lẩu cá viên tươi mới, lại uống rượu quế hoa, buổi tế trời vất vả vẫn duy trì liên tục đến tận hừng đông, tại thời điểm nhóm Thân vương điện hạ ăn hết một viên cá viên cuối cùng, đồng loạt nhìn về phía Tô Dự, nhất tề lải nhải nhắc một câu, “Thiên Hữu Đại An.”
Tế trời xong, Ly vương liền mang theo gia quyến rời kinh, bởi vì lo lắng hải quái ở Đông Hải sẽ lan đến Nam Hải, nên phải nhanh chút trở về trấn thủ, thẳng đến cuối năm mới lại có thể vào kinh. Lúc sắp đi, Ly vương muốn mang một đồ đệ của Tô Dự theo, nói là muốn mở chi nhánh Tiên Mãn Đường tại Nam Hải.
Gần đây, Tiên Mãn Đường đã có hai chi nhánh ở kinh thành, ngoài kinh thành thì ngược lại còn chưa từng mở tiệm, Ly vương đề cập chuyện này, Tô Dự rất là cao hứng, còn tặng cho Ly vương không ít ớt giống mang theo.
Ngày coi như bình tĩnh, Đông Hải lục tục đưa tới không ít quái ngư, có bạc ngư, phục ngư thậm chí còn có hà la chi ngư, chỉ có vài loại cực kỳ nguy hiểm cần lập tức giết thì chưa từng đưa tới.
Thời tiết ngày một trở lạnh, Thái Hậu sợ mèo con lông mao quá ít không chịu được rét, nên làm cho trưởng hoàng tử không ít y phục nhỏ nhỏ xinh xinh.
“Đại Mao, lại mặc quần áo mới à?” Lăng vương vừa mới vào Ngự Thư Phòng, liền bị cục lông nhỏ mặc mã giáp màu đỏ trên bàn hấp dẫn ánh mắt, một tay ôm lấy trưởng hoàng tử điện hạ.
“Meo!” Trưởng hoàng tử điện hạ vươn một móng vuốt ra, đè lại cái miệng Lăng vương đang có ý đồ nhào qua hôn.
“Hai người các ngươi như thế nào còn chưa đi?” Hoàng đế bệ hạ buông bút son trong tay, nhíu mày nhìn hai vị hoàng thúc còn mãi không chịu đi.
“Hoang mạc phương Bắc ngày đông rất lạnh, ta muốn ở kinh thành qua mùa đông a.” Lăng vương ôm mèo con ngồi xuống trên tấm thảm thật dày, một bộ biểu tình ta chính là không đi đó, ngươi có thể làm gì ta nào.
Túc vương vẻ mặt nghiêm túc nói, “Mắt thấy đã sắp đến cuối năm, thời gian này mà trở về, thì ít ngày nữa cũng phải quay lại thôi.” Ngụ ý, hắn cũng không định đi.
Hoàng đế bệ hạ hừ lạnh một tiếng, đem một phần tấu chương đưa cho Túc vương, “Xem đi.”
Tấu chương này chính là một phần danh mục quà tặng do Lễ bộ sao chép.
Tới gần cuối năm, Thân vương, Quận vương các nơi bắt đầu hướng trong kinh đưa quà lễ tết, kỳ thật cũng là một loại tiến cống. Mục Quận vương đưa tới rất nhiều châu báu, đất phong của Lăng vương đưa tới rất nhiều da thú, đất phong của Túc vương đưa tới tuấn mã, Ly vương đưa tới trân châu Nam Hải, mà Cảnh vương thì tiến hiến một……”Giao nhân?” Túc vương mở to hai mắt.
Giao nhân ở tại biển sâu, là một bộ tộc thập phần thần bí, nổi danh nhất chính là giao tiêu bọn họ dệt. Truyền thuyết Giao nhân nơi biển sâu vào nước sẽ biến ra đuôi cá, rời nước thì biến ảo ra hai chân. Càng trọng yếu hơn là, nữ tử Giao Nhân tộc, bọn họ đều là tuyệt sắc mỹ nhân!
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
Phi tần giáp: Nghe nói Cảnh vương tiến hiến một mỹ nhân
Phi tần ất: Nghe nói Hoàng thượng thực thích cái mỹ nhân kia
Phi tần bính: Nghe nói Hoàng thượng đêm nay không sủng hạnh Hiền phi
Tiểu Ngư: Hoàng thượng, mau dừng tay, cái kia không thể ăn a!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!